Chương 16
Mai Tử
07/11/2014
"Alan, lấy giùm tôi thuốc bao tử tới, được không?" Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng gọi của Vũ Nhu .
Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: "Tổng giám đốc!"
Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày "Để tôi mang vào."
"Vâng" Alan có chút nghi ngờ nhìn tổng giám đốc đang đẩy cửa phòng làm việc, thầm nói: "Lúc nào thì tổng giám đốc lại bắt đầu làm y tá đưa thuốc bao tử cho người ta rồi hả ?" Vũ Nhu vẫn đang làm việc, hoàn toàn không chú ý tới người đi vào là Úy Dương, vẫn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng văn bản.
"Cám ơn anh, Alan, thật phiền quá, mỗi lần đều là anh giúp tôi lấy thuốc"
Vũ Nhu không ngẩng đầu, áy náy nói với alan, thuận tiện cầm chén nước trên bàn lên, chuẩn bị uống thuốc.
"Bệnh dạ dày của em rất nghiêm trọng sao?"
Giọng nói âm trầm của Úy Dương vang lên, mày nhíu lại, để lộ ra sự lo lắng của anh.
Vũ Nhu nghe giọng nói này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nước uống vào trong miệng nhất thời phun ra ngoài.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Cô nhận lấy khăn giấy Úy Dương đưa tới, chùi miệng, trong lòng không khỏi rung động một trận.
"Thật xin lỗi, không phải là anh muốn dọa em. . . . . ."
"Không sao, là em quá ngạc nhiên thôi."
Ánh mắt Úy Dương thoáng qua một tia sáng, "Em ngạc nhiên cái gì?"
Vũ Nhu không khỏi ảo não chuyện mình lại lỡ lời, vội vàng giải thích.
"Chỉ là không quen trong phòng làm việc có người khác thôi."
Úy Dương giấu đi sự thất vọng, thấy động tác uống thuốc kia, cau mày lại.
"Vài năm qua em vẫn sống thế sao? Triển Hồng Viễn không chăm sóc em à?" Anh tức giận.
Nhìn thấy anh tức giận, Vũ Nhu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Không đến nỗi tức giận thế này chứ?
Mấy năm không gặp, cô càng ngày càng không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
"Không sao, buổi sáng em chưa ăn nên dạ dày có chút không thoải mái thôi."
"Em lại không ăn cơm!" Anh muốn hét lên.
Lần này Vũ Nhu ngơ ngẩn thật, không biết phải trả lời thế nào.
Không phải cô không hiểu được hàm nghĩa trong lời của anh, mà là bị phương thức biểu đạt trực tiếp của anh làm cô kinh hãi, cô nghĩ tới Triển Hồng Viễn.
Đây chính là sự khác nhau!
Mặc dù Triển Hồng Viễn cũng quan tâm cô, nhưng không vì chút việc nhỏ này mà tức giận. Không đợi cô trả lời, Úy Dương đã vòng qua bàn làm việc, túm lấy tay cô.
"Đi ăn cơm với anh!"
"Này! Bây giờ là giờ làm việc mà. . . . . ." Cô vẫn chưa nói hết, đã bị kéo ra khỏi phòng.
Cô thấy thư ký Alan cùng vài nhân viên khác nhìn họ.
Không muốn để họ hiểu lầm thêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Úy Dương kéo vào thang máy, cô tức giận, không nhìn thấy nụ cười như ý của Úy Dương.
Trong thang máy một hồi im lặng, Vũ Nhu bắt đầu nguyền rủa tại sao bọn họ lại làm việc trong tầng lầu cao như vậy.
"Về sau, anh sẽ dẫn em đi ăn cơm, đừng dùng thuốc bao tử lót dạ nữa."
"Lót dạ? Đừng phóng đại thế chứ?" Vũ Nhu làm bộ thoải mái mà cười cười, cố gắng đem không khí hòa hoãn xuống;
"Trưa mai đi ăn cơm cùng anh." giọng điệu Úy Dương kiên định, không cho phép cô từ chối.
"A. . . . . ." Vũ Nhu biết từ chối cũng vô dụng, nếu như phản đối mãnh liệt, ngược lại có vẻ không tự nhiên,
Cô chỉ nói: "Tốt."
Thấy chân mày Úy Dương buông lỏng ra, trái tim cô không biết tại sao lại thoải mái hơn nhiều.
"Vừa rồi em bận làm gì vậy?"
"Báo cáo kinh tế."
"Đó không phải là công việc của ngành kế toán sao?"
"Ừ, nhưng em muốn kiểm tra lại."
"Em tự khiến mình làm nhiều việc rồi. Về sau trừ công việc thuộc chuyên môn, những thứ khác không được động đến." Úy Dương đau lòng nói.
"Hả....Không sao, trước kia cũng thế, tinh thần của em rất tốt."
Úy Dương nhìn cô một cái thật sâu.
Vũ Nhu hiểu sự quan tâm của anh, nhưng cô hi vọng quan hệ của bọn họ chỉ là trên công việc.
"Tháng sau có một bữa tiệc, em làm bạn nhảy của anh đi." Úy Dương nói.
"Không được, Úy Dương, em là vợ chưa cưới của Hồng Viễn." Cô rốt cuộc không thể không nghiêm túc, bởi vì nếu không nói thẳng ra thì anh sẽ không hiểu rõ. Ngoài dự liệu chính là, anh không nói thêm gì nữa, làm trong lòng cô không khỏi một hồi mất mác, cô thầm mắng mình vô dụng.
Trong thang máy, hai người vẫn giữ im lặng, không thể nói gì hơn nữa.
"Đinh!" Thang máy đã tới lầu một.
Úy Dương rất tự nhiên nắm tay Vũ Nhu, đi ra thang máy.
Vũ Nhu không thể giãy giụa trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể dưới ánh mắt mọi người, theo anh tiến vào xe của anh, mặc dù không thích hành động của anh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. . . . . .
Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: "Tổng giám đốc!"
Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày "Để tôi mang vào."
"Vâng" Alan có chút nghi ngờ nhìn tổng giám đốc đang đẩy cửa phòng làm việc, thầm nói: "Lúc nào thì tổng giám đốc lại bắt đầu làm y tá đưa thuốc bao tử cho người ta rồi hả ?" Vũ Nhu vẫn đang làm việc, hoàn toàn không chú ý tới người đi vào là Úy Dương, vẫn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng văn bản.
"Cám ơn anh, Alan, thật phiền quá, mỗi lần đều là anh giúp tôi lấy thuốc"
Vũ Nhu không ngẩng đầu, áy náy nói với alan, thuận tiện cầm chén nước trên bàn lên, chuẩn bị uống thuốc.
"Bệnh dạ dày của em rất nghiêm trọng sao?"
Giọng nói âm trầm của Úy Dương vang lên, mày nhíu lại, để lộ ra sự lo lắng của anh.
Vũ Nhu nghe giọng nói này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nước uống vào trong miệng nhất thời phun ra ngoài.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Cô nhận lấy khăn giấy Úy Dương đưa tới, chùi miệng, trong lòng không khỏi rung động một trận.
"Thật xin lỗi, không phải là anh muốn dọa em. . . . . ."
"Không sao, là em quá ngạc nhiên thôi."
Ánh mắt Úy Dương thoáng qua một tia sáng, "Em ngạc nhiên cái gì?"
Vũ Nhu không khỏi ảo não chuyện mình lại lỡ lời, vội vàng giải thích.
"Chỉ là không quen trong phòng làm việc có người khác thôi."
Úy Dương giấu đi sự thất vọng, thấy động tác uống thuốc kia, cau mày lại.
"Vài năm qua em vẫn sống thế sao? Triển Hồng Viễn không chăm sóc em à?" Anh tức giận.
Nhìn thấy anh tức giận, Vũ Nhu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Không đến nỗi tức giận thế này chứ?
Mấy năm không gặp, cô càng ngày càng không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
"Không sao, buổi sáng em chưa ăn nên dạ dày có chút không thoải mái thôi."
"Em lại không ăn cơm!" Anh muốn hét lên.
Lần này Vũ Nhu ngơ ngẩn thật, không biết phải trả lời thế nào.
Không phải cô không hiểu được hàm nghĩa trong lời của anh, mà là bị phương thức biểu đạt trực tiếp của anh làm cô kinh hãi, cô nghĩ tới Triển Hồng Viễn.
Đây chính là sự khác nhau!
Mặc dù Triển Hồng Viễn cũng quan tâm cô, nhưng không vì chút việc nhỏ này mà tức giận. Không đợi cô trả lời, Úy Dương đã vòng qua bàn làm việc, túm lấy tay cô.
"Đi ăn cơm với anh!"
"Này! Bây giờ là giờ làm việc mà. . . . . ." Cô vẫn chưa nói hết, đã bị kéo ra khỏi phòng.
Cô thấy thư ký Alan cùng vài nhân viên khác nhìn họ.
Không muốn để họ hiểu lầm thêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Úy Dương kéo vào thang máy, cô tức giận, không nhìn thấy nụ cười như ý của Úy Dương.
Trong thang máy một hồi im lặng, Vũ Nhu bắt đầu nguyền rủa tại sao bọn họ lại làm việc trong tầng lầu cao như vậy.
"Về sau, anh sẽ dẫn em đi ăn cơm, đừng dùng thuốc bao tử lót dạ nữa."
"Lót dạ? Đừng phóng đại thế chứ?" Vũ Nhu làm bộ thoải mái mà cười cười, cố gắng đem không khí hòa hoãn xuống;
"Trưa mai đi ăn cơm cùng anh." giọng điệu Úy Dương kiên định, không cho phép cô từ chối.
"A. . . . . ." Vũ Nhu biết từ chối cũng vô dụng, nếu như phản đối mãnh liệt, ngược lại có vẻ không tự nhiên,
Cô chỉ nói: "Tốt."
Thấy chân mày Úy Dương buông lỏng ra, trái tim cô không biết tại sao lại thoải mái hơn nhiều.
"Vừa rồi em bận làm gì vậy?"
"Báo cáo kinh tế."
"Đó không phải là công việc của ngành kế toán sao?"
"Ừ, nhưng em muốn kiểm tra lại."
"Em tự khiến mình làm nhiều việc rồi. Về sau trừ công việc thuộc chuyên môn, những thứ khác không được động đến." Úy Dương đau lòng nói.
"Hả....Không sao, trước kia cũng thế, tinh thần của em rất tốt."
Úy Dương nhìn cô một cái thật sâu.
Vũ Nhu hiểu sự quan tâm của anh, nhưng cô hi vọng quan hệ của bọn họ chỉ là trên công việc.
"Tháng sau có một bữa tiệc, em làm bạn nhảy của anh đi." Úy Dương nói.
"Không được, Úy Dương, em là vợ chưa cưới của Hồng Viễn." Cô rốt cuộc không thể không nghiêm túc, bởi vì nếu không nói thẳng ra thì anh sẽ không hiểu rõ. Ngoài dự liệu chính là, anh không nói thêm gì nữa, làm trong lòng cô không khỏi một hồi mất mác, cô thầm mắng mình vô dụng.
Trong thang máy, hai người vẫn giữ im lặng, không thể nói gì hơn nữa.
"Đinh!" Thang máy đã tới lầu một.
Úy Dương rất tự nhiên nắm tay Vũ Nhu, đi ra thang máy.
Vũ Nhu không thể giãy giụa trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể dưới ánh mắt mọi người, theo anh tiến vào xe của anh, mặc dù không thích hành động của anh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.