Chương 18
Mai Tử
07/11/2014
Vũ Nhu cũng không đi tìm Triển Hồng Viễn, ngược đến vườn hoa phía sau hội trường.
Dưới ánh trăng, vườn hoa có vẻ lành lạnh, cánh hoa cũng ngâm mình trong ánh sáng trắng bạc.
Cô thuận tay ngắt một đóa hoa màu vàng, mặc dù không biết tên gì, nhưng cô vẫn vui vẻ thưởng thức.
Không khí thiên nhiên làm cô cảm thấy thoải mái hơn, tức giận trong bữa tiệc đã tiêu tam. Cô bước đi, gió đêm mát mẻ thổi qua thân thể.
"Em không sao chứ?"
Sau lưng truyền đến giọng nam nam trầm thấp dễ nghe, Vũ Nhu lập tức biết người đến là ai.
Cô không xoay người, cũng không trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói:
"Anh bảo tôi đến trước mặt họ có mục đích gì? Muốn nhục nhã tôi ư?" Cô cúi người, nhặt đóa hoa bị rơi xuống.
"Em biết là anh không có ý đó mà."
Vũ Nhu khẽ cười, "Thái độ của anh đối với vợ sắp cưới không được tốt lắm, anh không nên để cô ta nhảy cùng người đàn ông khác."
"Ý của em là anh nên yêu cô ta sao?"
"Cô ấy yêu anh mà." Tiêu Vũ Nhu nhìn Úy Dương, "Anh cũng đừng tổn thương cô ấy."
Anh cười nhạo, "Em không muốn anh tổn thương cô ta ư? Em cũng luôn tổn thương anh, em không có tư cách nói câu nói này!" Giọng của anh trở nên mạnh mẽ, ánh mắt trở nên cuồng loạn.
Vũ Nhu dừng lại động tác trong tay, không có trả lời.
Hai người cách nhau một đoạn ngắn, ánh trăng chiếu xuống, đem bóng bọn họ kéo xa hơn.
"Tại sao lại im lặng?" Úy Dương tới gần cô, không để cô tránh né.
"Bởi vì em không cần thiết phải trả lời." Cô bình tĩnh nói, "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."
"Không!" Anh rống giận, "Anh nói kết thúc sao?" Úy Dương cố gắng khống chế cảm xúc của mình, anh nắm chặt hai tay.
Vũ Nhu cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng kia, cô thở dài nói:
"Chẳng lẽ Hải Lan không chuyển lời của em đến anh sao?"
"Nói cái gì?" Anh giễu cợt nói " ‘Không cần giải thích gì hết’? Hay là...‘tôi không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ.’ ?"
"Vậy sao anh. . . . . ."
Úy Dương đột nhiên bắt được đôi vai của Vũ Nhu, khiến Vũ Nhu bị đau.
Anh ép Vũ Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào cô. "Chỉ cần bây giờ em nói với anh, em không yêu anh, anh sẽ buông tay."
"Anh. . . . . ." Cô biết cô không nói ra được, ít nhất, lời này không phải là thật lòng.
Úy Dương hơi thả mềm, đem cô ôm vào ngực.
"Anh biết em nói không được mà!” Giọng anh có chút kích động.
"Hãy nghe em nói! Úy Dương!" Vũ Nhu dùng sức tránh thoát, cô nhìn cặp mắt Úy Dương, nói từng chữ một: "Em không thể, em không thể ở chung với anh."
"Tại sao?"
Lời của anh xen lẫn thất bại và đau đớn, khiến lòng Vũ Nhu có chút chua xót.
Nhưng dù sao thực tế cũng là thực tế, cô đã có chồng sắp cưới, mà Úy Dương cũng sắp đính hôn, quan trọng hơn là tình yêu của họ đã là quá khứ rồi, cô cố gắng tự nói với mình như vậy.
Nếu như muốn sống cuộc sống mới, nhất định phải nói ra mấy chữ kia, dù giá cao đến mấy cô cũng chịu.
Vậy mà, trong một góc nào đó của đáy lòng, cô vẫn sợ hãi, cô không biết cô đang sợ cái gì. . . . . .
Vũ Nhu suy nghĩ xong, dũng cảm nhìn thẳng Úy Dương, quyết định đóng chặt tất cả cảm giác lúc xưa của mình——
"Em không yêu anh."
Gió vẫn thổi lất phất như cũ, nhưng không khí lại ngưng tụ, ngưng tụ đến mức làm người ta hít thở không thông.
"Không!" Úy Dương hét lên "Em nói dối!"
Anh muốn hôn lên môi cô, nhưng Vũ Nhu né tránh, môi của anh rơi vào trên gò má cô.
Anh không để ý tới sự giãy giụa kia, bàn tay giữ chặt đôi cánh tay vùng vẫy của cô. Nụ hôn cuồng loạn, không chút dịu dàng, chỉ có điên cuồng đoạt lấy, Úy Dương đã hoàn toàn mất đi lý trí.
"Úy Dương! Úy Dương! Không. . . . . . Không. . . . . . Đừng!" Vũ Nhu bị hành động của Úy Dương mà kinh sợ.
Phục hồi tinh thần lại, cô bắt đầu phản kháng, hi vọng có thể khiến anh khôi phục lại lý trí, nhưng căn bản không thể.
Úy Dương giống như không nghe được, anh chuyển từ gò má đến cổ, tạo ra từng vết hôn một, không có ý dừng lại
"Em là của anh! Em chỉ có thể là của anh thôi!" Vũ Nhu cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức tát anh một cái.
Ba!
Tiếng vang thanh thúy khiến Úy Dương đột nhiên tỉnh lại. Anh dừng lại động tác , mà Vũ Nhu cũng thừa dịp thoát khỏi sự giam cầm, kéo ra khoảng cách với anh.
Vũ Nhu cố gắng thở bình thường. Cô có chút khó tin nhìn bàn tay mới đánh anh, phát hiện toàn thân mình đều run rẩy.
Cô hung hăng nắm chặt, để móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh của mình "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
Cô nói không nên lời!
Chừng một phút sau, Úy Dương cúi đầu, không nhúc nhích.
Trong nháy mắt, Vũ Nhu cho rằng anh sẽ rời đi. Nhưng Úy Dương lại ngẩng đầu lên, nhìn cô, trong mắt đầy đau thương.
Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh, còn có chút nước mắt. Tiêu Vũ Nhu đau lòng.
"Trong cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em. Có lẽ là yêu quá sâu đậm. . . . . . Nếu như. . . . . . Thật sự. . . . . . Là thế này. . . . . ." Anh không nói hết câu, bởi vì anh đã thua, thua thật sự "Em đi đi."
"Em hi vọng anh hiểu cho em, bảy năm trước, lúc em rời bệnh viện đi, chúng ta đã không còn quan hệ nào rồi." Vũ Nhu cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.
Úy Dương nhìn cô, đâu khổ nói: "Anh vẫn luôn cho tằng. . . . . ."
Tiêu Vũ Nhu không đành lòng nói tiếp, nhưng cô biết chỉ có thể chặt đứt tất cả tình cảm với anh, cô mới có thể an toàn."Nên hiểu, em đều hiểu!"
"Anh sẽ không quấy rầy em nữa . . . . Anh không làm em tổn thương chứ?"
Anh vươn cánh tay, nhưng nhìn thấy Vũ Nhu lui về phía sau, lại chán nản để xuống. Anh cười khổ, từ từ xoay người rời đi.
Bầu trời đen nhánh, trăng sáng đau thương trốn sau tầng mây. Gió trở nên lạnh giá, khiến Vũ Nhu run rẩy.
Cô ôm chặt mình, tuy nhiên thân thể vẫn lạnh. Cô có thể cảm thấy trong mắt tràn ra dòng lệ, cô dùng sức mở to mắt, không để nước mắt chảy xuống.
Cô nhìn bóng lưng xa dần, đột nhiên cảm thấy mình như một tên đao phủ độc ác, tàn nhẫn.
Cô nhìn đôi tay vẫn phát run, căm hận hành vi của mình.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cô vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.
Trở lại phòng tiệc, Tiêu Vũ Nhu nhanh chóng tìm được Triển Hồng Viễn, anh vẫn đứng cũ.
"Trời ơi! Em không sao chứ?" Triển Hồng Viễn kinh ngạc nhìn vết hôn trên cổ Vũ Nhu, "Em. . . . . ." Anh vốn muốn hỏi tiếp, nhưng khi nhìn tháy vẻ mặt Vũ Nhu tránh né, liền không hỏi.
Anh nhìn cô, cũng nhìn Úy Dương và Khả Nhi đang nhảy trên sàn, nhất thời hiểu rõ.
Vũ Nhu cũng phát hiện Úy Dương. Kỹ thuật nhảy của anh lịch sự, cộng thêm động tác đẹp đẽ của Khả Nhi, hai người nhảy cực kì ăn ý, khiến người khác chú ý.
Tiêu Vũ Nhu nhếch môi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang nổi lên. . . . . .
"Em muốn về." Tiêu Vũ Nhu bình tĩnh nói với Triển Hồng Viễn.
Cô có thể buông tay rồi!
Triển Hồng Viễn nhìn vẻ mặt đầy biến hóa kia, càng khẳng định dự đoán vừa rồi của mình.
Hình như, mình cần phải giúp hai người kia mới được.
Anh nở nụ cười "Được, anh đưa em về."
Tiêu Vũ Nhu rời khỏi bữa tiệc. Cô biết mình không thể quay đầu lại, bởi vì tất cả đã khác rồi.
Cô không quay đầu lại nên không nhìn thấy, sau lưng có một ánh mắt tuyệt vọng, vẫn đuổi theo bóng dáng họ rời đi. . . . . .
Dưới ánh trăng, vườn hoa có vẻ lành lạnh, cánh hoa cũng ngâm mình trong ánh sáng trắng bạc.
Cô thuận tay ngắt một đóa hoa màu vàng, mặc dù không biết tên gì, nhưng cô vẫn vui vẻ thưởng thức.
Không khí thiên nhiên làm cô cảm thấy thoải mái hơn, tức giận trong bữa tiệc đã tiêu tam. Cô bước đi, gió đêm mát mẻ thổi qua thân thể.
"Em không sao chứ?"
Sau lưng truyền đến giọng nam nam trầm thấp dễ nghe, Vũ Nhu lập tức biết người đến là ai.
Cô không xoay người, cũng không trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói:
"Anh bảo tôi đến trước mặt họ có mục đích gì? Muốn nhục nhã tôi ư?" Cô cúi người, nhặt đóa hoa bị rơi xuống.
"Em biết là anh không có ý đó mà."
Vũ Nhu khẽ cười, "Thái độ của anh đối với vợ sắp cưới không được tốt lắm, anh không nên để cô ta nhảy cùng người đàn ông khác."
"Ý của em là anh nên yêu cô ta sao?"
"Cô ấy yêu anh mà." Tiêu Vũ Nhu nhìn Úy Dương, "Anh cũng đừng tổn thương cô ấy."
Anh cười nhạo, "Em không muốn anh tổn thương cô ta ư? Em cũng luôn tổn thương anh, em không có tư cách nói câu nói này!" Giọng của anh trở nên mạnh mẽ, ánh mắt trở nên cuồng loạn.
Vũ Nhu dừng lại động tác trong tay, không có trả lời.
Hai người cách nhau một đoạn ngắn, ánh trăng chiếu xuống, đem bóng bọn họ kéo xa hơn.
"Tại sao lại im lặng?" Úy Dương tới gần cô, không để cô tránh né.
"Bởi vì em không cần thiết phải trả lời." Cô bình tĩnh nói, "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."
"Không!" Anh rống giận, "Anh nói kết thúc sao?" Úy Dương cố gắng khống chế cảm xúc của mình, anh nắm chặt hai tay.
Vũ Nhu cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng kia, cô thở dài nói:
"Chẳng lẽ Hải Lan không chuyển lời của em đến anh sao?"
"Nói cái gì?" Anh giễu cợt nói " ‘Không cần giải thích gì hết’? Hay là...‘tôi không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ.’ ?"
"Vậy sao anh. . . . . ."
Úy Dương đột nhiên bắt được đôi vai của Vũ Nhu, khiến Vũ Nhu bị đau.
Anh ép Vũ Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào cô. "Chỉ cần bây giờ em nói với anh, em không yêu anh, anh sẽ buông tay."
"Anh. . . . . ." Cô biết cô không nói ra được, ít nhất, lời này không phải là thật lòng.
Úy Dương hơi thả mềm, đem cô ôm vào ngực.
"Anh biết em nói không được mà!” Giọng anh có chút kích động.
"Hãy nghe em nói! Úy Dương!" Vũ Nhu dùng sức tránh thoát, cô nhìn cặp mắt Úy Dương, nói từng chữ một: "Em không thể, em không thể ở chung với anh."
"Tại sao?"
Lời của anh xen lẫn thất bại và đau đớn, khiến lòng Vũ Nhu có chút chua xót.
Nhưng dù sao thực tế cũng là thực tế, cô đã có chồng sắp cưới, mà Úy Dương cũng sắp đính hôn, quan trọng hơn là tình yêu của họ đã là quá khứ rồi, cô cố gắng tự nói với mình như vậy.
Nếu như muốn sống cuộc sống mới, nhất định phải nói ra mấy chữ kia, dù giá cao đến mấy cô cũng chịu.
Vậy mà, trong một góc nào đó của đáy lòng, cô vẫn sợ hãi, cô không biết cô đang sợ cái gì. . . . . .
Vũ Nhu suy nghĩ xong, dũng cảm nhìn thẳng Úy Dương, quyết định đóng chặt tất cả cảm giác lúc xưa của mình——
"Em không yêu anh."
Gió vẫn thổi lất phất như cũ, nhưng không khí lại ngưng tụ, ngưng tụ đến mức làm người ta hít thở không thông.
"Không!" Úy Dương hét lên "Em nói dối!"
Anh muốn hôn lên môi cô, nhưng Vũ Nhu né tránh, môi của anh rơi vào trên gò má cô.
Anh không để ý tới sự giãy giụa kia, bàn tay giữ chặt đôi cánh tay vùng vẫy của cô. Nụ hôn cuồng loạn, không chút dịu dàng, chỉ có điên cuồng đoạt lấy, Úy Dương đã hoàn toàn mất đi lý trí.
"Úy Dương! Úy Dương! Không. . . . . . Không. . . . . . Đừng!" Vũ Nhu bị hành động của Úy Dương mà kinh sợ.
Phục hồi tinh thần lại, cô bắt đầu phản kháng, hi vọng có thể khiến anh khôi phục lại lý trí, nhưng căn bản không thể.
Úy Dương giống như không nghe được, anh chuyển từ gò má đến cổ, tạo ra từng vết hôn một, không có ý dừng lại
"Em là của anh! Em chỉ có thể là của anh thôi!" Vũ Nhu cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức tát anh một cái.
Ba!
Tiếng vang thanh thúy khiến Úy Dương đột nhiên tỉnh lại. Anh dừng lại động tác , mà Vũ Nhu cũng thừa dịp thoát khỏi sự giam cầm, kéo ra khoảng cách với anh.
Vũ Nhu cố gắng thở bình thường. Cô có chút khó tin nhìn bàn tay mới đánh anh, phát hiện toàn thân mình đều run rẩy.
Cô hung hăng nắm chặt, để móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh của mình "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
Cô nói không nên lời!
Chừng một phút sau, Úy Dương cúi đầu, không nhúc nhích.
Trong nháy mắt, Vũ Nhu cho rằng anh sẽ rời đi. Nhưng Úy Dương lại ngẩng đầu lên, nhìn cô, trong mắt đầy đau thương.
Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh, còn có chút nước mắt. Tiêu Vũ Nhu đau lòng.
"Trong cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em. Có lẽ là yêu quá sâu đậm. . . . . . Nếu như. . . . . . Thật sự. . . . . . Là thế này. . . . . ." Anh không nói hết câu, bởi vì anh đã thua, thua thật sự "Em đi đi."
"Em hi vọng anh hiểu cho em, bảy năm trước, lúc em rời bệnh viện đi, chúng ta đã không còn quan hệ nào rồi." Vũ Nhu cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.
Úy Dương nhìn cô, đâu khổ nói: "Anh vẫn luôn cho tằng. . . . . ."
Tiêu Vũ Nhu không đành lòng nói tiếp, nhưng cô biết chỉ có thể chặt đứt tất cả tình cảm với anh, cô mới có thể an toàn."Nên hiểu, em đều hiểu!"
"Anh sẽ không quấy rầy em nữa . . . . Anh không làm em tổn thương chứ?"
Anh vươn cánh tay, nhưng nhìn thấy Vũ Nhu lui về phía sau, lại chán nản để xuống. Anh cười khổ, từ từ xoay người rời đi.
Bầu trời đen nhánh, trăng sáng đau thương trốn sau tầng mây. Gió trở nên lạnh giá, khiến Vũ Nhu run rẩy.
Cô ôm chặt mình, tuy nhiên thân thể vẫn lạnh. Cô có thể cảm thấy trong mắt tràn ra dòng lệ, cô dùng sức mở to mắt, không để nước mắt chảy xuống.
Cô nhìn bóng lưng xa dần, đột nhiên cảm thấy mình như một tên đao phủ độc ác, tàn nhẫn.
Cô nhìn đôi tay vẫn phát run, căm hận hành vi của mình.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cô vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.
Trở lại phòng tiệc, Tiêu Vũ Nhu nhanh chóng tìm được Triển Hồng Viễn, anh vẫn đứng cũ.
"Trời ơi! Em không sao chứ?" Triển Hồng Viễn kinh ngạc nhìn vết hôn trên cổ Vũ Nhu, "Em. . . . . ." Anh vốn muốn hỏi tiếp, nhưng khi nhìn tháy vẻ mặt Vũ Nhu tránh né, liền không hỏi.
Anh nhìn cô, cũng nhìn Úy Dương và Khả Nhi đang nhảy trên sàn, nhất thời hiểu rõ.
Vũ Nhu cũng phát hiện Úy Dương. Kỹ thuật nhảy của anh lịch sự, cộng thêm động tác đẹp đẽ của Khả Nhi, hai người nhảy cực kì ăn ý, khiến người khác chú ý.
Tiêu Vũ Nhu nhếch môi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang nổi lên. . . . . .
"Em muốn về." Tiêu Vũ Nhu bình tĩnh nói với Triển Hồng Viễn.
Cô có thể buông tay rồi!
Triển Hồng Viễn nhìn vẻ mặt đầy biến hóa kia, càng khẳng định dự đoán vừa rồi của mình.
Hình như, mình cần phải giúp hai người kia mới được.
Anh nở nụ cười "Được, anh đưa em về."
Tiêu Vũ Nhu rời khỏi bữa tiệc. Cô biết mình không thể quay đầu lại, bởi vì tất cả đã khác rồi.
Cô không quay đầu lại nên không nhìn thấy, sau lưng có một ánh mắt tuyệt vọng, vẫn đuổi theo bóng dáng họ rời đi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.