Chương 23
Mai Tử
07/11/2014
"Lần này chúng ta sẽ
tập trung vào việc đấu giá trực tiếp trên mạng, chúng ta sẽ mời chuyên
gia thiết kế thêm bốn mật mã để phòng trộm, mỗi người được giao một bộ
mật mã, cửa cuối cùng do tổng giám đốc quản lí. Như vậy sẽ chống lại
việc mất thông tin."
Úy Dương nhìn kỹ kế hoạch, gật đầu bày tỏ hài lòng.
"Còn. . . . . ." Nhân viên còn chưa nói hết, liền bị tiếng mở cửa cắt đứt.
Úy Dương ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Tiêu Vũ Nhu đong đầy nước mắt, thở hồng hộc đứng ở nơi đó.
Anh kinh ngạc đứng lên.
"Em. . . . . . Em có lời muốn nói với anh."
Mấy nhân viên biết Tiêu Vũ Nhu, không hiểu, kinh ngạc vì bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này.
Úy Dương quay đầu nói với bọn họ: "Tan họp, ngày mai nói tiếp."
Tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Úy Dương và Vũ Nhu ở phòng họp.
Vũ Nhu thút thít đi tới trước mặt Úy Dương, ôm thật chặt lấy anh, nói: "Xin lỗi."
"Sao vậy?" Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc thê thảm như vậy, cô luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Anh dìu cô đến ngồi xuống trên ghế sa lon, lau nước mắt cho cô.
"Chuyện gì xảy ra?"
Cô ngẩng đầu lên, hỏi:
"Em có nói rằng em yêu anh chưa?"
Úy Dương dừng lại động tác, trong lòng khẩn trương và vui mừng, anh nhìn Vũ Nhu, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên. . . . . .
"Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh." Vũ Nhu kiên định nói.
Ngớ ngẩn, Úy Dương có chút không tin được lời anh vừa nghe, kích động ôm cô vào ngực.
Anh rốt cuộc nghe được câu nói này!
"Em chưa bao giờ biết yêu là gì, cho nên luôn coi thường cảm nhận của anh. Sau khi đến Mĩ, em vẫn đè nén cảm giác của mình, em biết anh yêu em, nhưng không biết anh yêu em nhiều đến thế. . . . . . em đã tổn thương anh, thật xin lỗi. . . . . ." Vũ Nhu khóc không thành tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn Úy Dương, đập vào mắt là ánh mắt thâm thúy của anh.
"Anh chưa từng trách em, em cũng đừng xin lỗi anh, chỉ cần em yêu anh, chuyện gì cũng không sao cả." Úy Dương ôm cô thật chặt, an ủi cô.
Anh hôn cô thật sâu, giống như muốn đem cô nhập vào linh hồn anh.
Vũ Nhu đột nhiên dạng chân, ngồi trên người Úy Dương, hành động của cô làm cho anh âm thầm rên rỉ.
Cô bé này rốt cuộc có biết dục vọng của đàn ông rất dễ bị nổi lên hay không?
Sao cô lại không hiểu được? Cô vòng hai cánh tay lên cổ Úy Dương, chủ động hôn anh, dùng lưỡi trêu đùa anh.
Đợi đến nụ hôn của anh càng ngày càng nóng, cô đột nhiên lui ra, nói:
"Em sẽ bên anh mãi mãi! Trừ khi anh không muốn em nữa."
"Anh muốn em!" Anh thở gấp hôn cổ Vũ Nhu, hai tay đã đợi không kịp mà vuốt ve cô "Bây giờ anh muốn em!" Anh lật người, đè Vũ Nhu xuống, bắt đầu cởi quần áo của cô và mình.
Vũ Nhu cười nhè nhẹ, ghé vào lỗ tai anh, nói nhỏ:
"Yêu em thì có thể, nhưng phải cẩn thận đứa bé đấy."
Cô buồn cười nhìn bộ mặt dại ra của Úy Dương.
"Em. . . . . . Em có. . . . . . Có thai?"
"Ha ha ha. . . . . ." Vũ Nhu cũng nhịn không được nữa, cười rộ lên, bộ dáng giật mình của anh thật đáng yêu.
"Anh sẽ làm ba sao?" anh vui vẻ nói.
Vũ Nhu thâm tình nhìn anh, "Đúng vậy, anh được làm cha rồi."
"Về sau em sẽ không khỏi anh? Em yêu anh không?" Anh cười như một đứa bé..
Vũ Nhu nhìn về phía anh, cam kết:
"Về sau em sẽ không rời xa anh, em vĩnh viễn chỉ yêu mình anh."
Tay cô choảng lên cổ anh, hôn nhẹ lồng ngực kia, một bàn tay nhỏ bé mềm mại chui vào quần dài của anh.
"now, i want you!" Cô ghé vào lỗ tai anh, thổi hơi nói.
Úy Dương run rẩy "Hừ. . . . . . cô gái quỷ quái này . . . . . anh yêu em." Anh cúi người, đắm chìm trong hương thơm của cô.
"Triển Khiết Vân!" Trong lòng Tiêu Vũ Nhu lại hiện lên cảnh thất bại khi ở Mĩ vì anh em họ Triển.
"Em. . . . . ." Triển Khiết Vân nói thầm nho nhỏ, lo lắng kéo kéo bộ váy mới vừa rồi không cẩn thận làm hỏng, "Em vá lại là tốt. . . . . ."
Vũ Nhu thấy thế, vội vàng đoạt lấy bộ váy trắng muốt, chỉ sợ trải qua tay của con bé kia, mấy phút sau, bộ váy sẽ biến thành một đống vải rách.
"Không cần!" Cô nhìn cái cổ áo lúc trước chỉ cần cắt nhẹ một cái là thành cổ vòm, bị Triển Khiết Vân "Nhẹ nhàng một cái" biến thành một nét thẳng đến trước ngực. Nghĩ thầm, không biết mặc vào sẽ lộ ra bao cảnh ‘trả nhỏ cấm nhìn’.
Cửa phòng cô dâu dùng để nghỉ ngơi mở ra, Úy Dương muốn vào, lại bị Hải Lan ngăn lại.
"Không được! Trước hôn lễ, chú rễ tại không được gặp cô dâu!"
Úy Dương dịu dàng nhìn Vũ Nhu nói: "Anh nhớ em."
Vẻ mặt Triển Khiết Vân sùng bái nhìn Úy Dương cao lớn đẹp trai .
"Thật đẹp trai! Đúng là bạch mã hoàng tử."
"Được rồi, được rồi." Hải Lan bất đắc dĩ nói "Mấy phút thôi nhé!" Nói xong kéo Triển Khiết Vân vẫn còn nằm mộng đi ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu.
"Dương, làm sao bây giờ?" Tiêu Vũ Nhu nâng bộ váy cưới lên để Úy Dương nhìn.
"Ha ha, sức mạnh của Triển Khiết Vân thật là không nhỏ, đây chính là bộ váy đặc biệt đặt ở Pháp, chỉ có một chiếc, muốn đổi cũng không được."
Úy Dương đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Nhu, thấy cô chỉ mặc áo lót, trộm hôn lên ngực "Nhưng mà anh thích."
Mặt Tiêu Vũ Nhu đỏ lên, đấm nhẹ bờ vai anh, lên án nói:
"Anh kìa!"
Úy Dương không nói lời nào, chỉ là cười, vùi mặt ở trước ngực cô.
Tiêu Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, say mê hơi thở phái nam.
A. . . . . . Tình yêu rốt cuộc hạnh phúc. . . . . . Hạnh phúc, thật sự đã tới. . . . . .
HẾT.
Úy Dương nhìn kỹ kế hoạch, gật đầu bày tỏ hài lòng.
"Còn. . . . . ." Nhân viên còn chưa nói hết, liền bị tiếng mở cửa cắt đứt.
Úy Dương ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Tiêu Vũ Nhu đong đầy nước mắt, thở hồng hộc đứng ở nơi đó.
Anh kinh ngạc đứng lên.
"Em. . . . . . Em có lời muốn nói với anh."
Mấy nhân viên biết Tiêu Vũ Nhu, không hiểu, kinh ngạc vì bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này.
Úy Dương quay đầu nói với bọn họ: "Tan họp, ngày mai nói tiếp."
Tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Úy Dương và Vũ Nhu ở phòng họp.
Vũ Nhu thút thít đi tới trước mặt Úy Dương, ôm thật chặt lấy anh, nói: "Xin lỗi."
"Sao vậy?" Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc thê thảm như vậy, cô luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Anh dìu cô đến ngồi xuống trên ghế sa lon, lau nước mắt cho cô.
"Chuyện gì xảy ra?"
Cô ngẩng đầu lên, hỏi:
"Em có nói rằng em yêu anh chưa?"
Úy Dương dừng lại động tác, trong lòng khẩn trương và vui mừng, anh nhìn Vũ Nhu, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên. . . . . .
"Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh." Vũ Nhu kiên định nói.
Ngớ ngẩn, Úy Dương có chút không tin được lời anh vừa nghe, kích động ôm cô vào ngực.
Anh rốt cuộc nghe được câu nói này!
"Em chưa bao giờ biết yêu là gì, cho nên luôn coi thường cảm nhận của anh. Sau khi đến Mĩ, em vẫn đè nén cảm giác của mình, em biết anh yêu em, nhưng không biết anh yêu em nhiều đến thế. . . . . . em đã tổn thương anh, thật xin lỗi. . . . . ." Vũ Nhu khóc không thành tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn Úy Dương, đập vào mắt là ánh mắt thâm thúy của anh.
"Anh chưa từng trách em, em cũng đừng xin lỗi anh, chỉ cần em yêu anh, chuyện gì cũng không sao cả." Úy Dương ôm cô thật chặt, an ủi cô.
Anh hôn cô thật sâu, giống như muốn đem cô nhập vào linh hồn anh.
Vũ Nhu đột nhiên dạng chân, ngồi trên người Úy Dương, hành động của cô làm cho anh âm thầm rên rỉ.
Cô bé này rốt cuộc có biết dục vọng của đàn ông rất dễ bị nổi lên hay không?
Sao cô lại không hiểu được? Cô vòng hai cánh tay lên cổ Úy Dương, chủ động hôn anh, dùng lưỡi trêu đùa anh.
Đợi đến nụ hôn của anh càng ngày càng nóng, cô đột nhiên lui ra, nói:
"Em sẽ bên anh mãi mãi! Trừ khi anh không muốn em nữa."
"Anh muốn em!" Anh thở gấp hôn cổ Vũ Nhu, hai tay đã đợi không kịp mà vuốt ve cô "Bây giờ anh muốn em!" Anh lật người, đè Vũ Nhu xuống, bắt đầu cởi quần áo của cô và mình.
Vũ Nhu cười nhè nhẹ, ghé vào lỗ tai anh, nói nhỏ:
"Yêu em thì có thể, nhưng phải cẩn thận đứa bé đấy."
Cô buồn cười nhìn bộ mặt dại ra của Úy Dương.
"Em. . . . . . Em có. . . . . . Có thai?"
"Ha ha ha. . . . . ." Vũ Nhu cũng nhịn không được nữa, cười rộ lên, bộ dáng giật mình của anh thật đáng yêu.
"Anh sẽ làm ba sao?" anh vui vẻ nói.
Vũ Nhu thâm tình nhìn anh, "Đúng vậy, anh được làm cha rồi."
"Về sau em sẽ không khỏi anh? Em yêu anh không?" Anh cười như một đứa bé..
Vũ Nhu nhìn về phía anh, cam kết:
"Về sau em sẽ không rời xa anh, em vĩnh viễn chỉ yêu mình anh."
Tay cô choảng lên cổ anh, hôn nhẹ lồng ngực kia, một bàn tay nhỏ bé mềm mại chui vào quần dài của anh.
"now, i want you!" Cô ghé vào lỗ tai anh, thổi hơi nói.
Úy Dương run rẩy "Hừ. . . . . . cô gái quỷ quái này . . . . . anh yêu em." Anh cúi người, đắm chìm trong hương thơm của cô.
"Triển Khiết Vân!" Trong lòng Tiêu Vũ Nhu lại hiện lên cảnh thất bại khi ở Mĩ vì anh em họ Triển.
"Em. . . . . ." Triển Khiết Vân nói thầm nho nhỏ, lo lắng kéo kéo bộ váy mới vừa rồi không cẩn thận làm hỏng, "Em vá lại là tốt. . . . . ."
Vũ Nhu thấy thế, vội vàng đoạt lấy bộ váy trắng muốt, chỉ sợ trải qua tay của con bé kia, mấy phút sau, bộ váy sẽ biến thành một đống vải rách.
"Không cần!" Cô nhìn cái cổ áo lúc trước chỉ cần cắt nhẹ một cái là thành cổ vòm, bị Triển Khiết Vân "Nhẹ nhàng một cái" biến thành một nét thẳng đến trước ngực. Nghĩ thầm, không biết mặc vào sẽ lộ ra bao cảnh ‘trả nhỏ cấm nhìn’.
Cửa phòng cô dâu dùng để nghỉ ngơi mở ra, Úy Dương muốn vào, lại bị Hải Lan ngăn lại.
"Không được! Trước hôn lễ, chú rễ tại không được gặp cô dâu!"
Úy Dương dịu dàng nhìn Vũ Nhu nói: "Anh nhớ em."
Vẻ mặt Triển Khiết Vân sùng bái nhìn Úy Dương cao lớn đẹp trai .
"Thật đẹp trai! Đúng là bạch mã hoàng tử."
"Được rồi, được rồi." Hải Lan bất đắc dĩ nói "Mấy phút thôi nhé!" Nói xong kéo Triển Khiết Vân vẫn còn nằm mộng đi ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu.
"Dương, làm sao bây giờ?" Tiêu Vũ Nhu nâng bộ váy cưới lên để Úy Dương nhìn.
"Ha ha, sức mạnh của Triển Khiết Vân thật là không nhỏ, đây chính là bộ váy đặc biệt đặt ở Pháp, chỉ có một chiếc, muốn đổi cũng không được."
Úy Dương đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Nhu, thấy cô chỉ mặc áo lót, trộm hôn lên ngực "Nhưng mà anh thích."
Mặt Tiêu Vũ Nhu đỏ lên, đấm nhẹ bờ vai anh, lên án nói:
"Anh kìa!"
Úy Dương không nói lời nào, chỉ là cười, vùi mặt ở trước ngực cô.
Tiêu Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, say mê hơi thở phái nam.
A. . . . . . Tình yêu rốt cuộc hạnh phúc. . . . . . Hạnh phúc, thật sự đã tới. . . . . .
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.