Âm Mưu Em Chồng

Chương 10

Phạm Hương Lan

16/07/2020

11h đêm.

Màn đêm tĩnh mịch, trên chiếc ghế góc phòng, Hạnh ngồi chăm chú đọc tài liệu báo cáo của nhân viên.

Hai bên thái dương đau nhức, đầu ong ong, cô mệt mỏi ngả mình ra phía sau, lấy tay day day nhẹ lên trán.

Từ phía sau, một bàn tay rắn chắc khẽ ấn nhẹ, day day rồi lại bóp nhẹ nhẹ lên vùng đầu đang đau nhức. Mùi thơm thoang thoảng của tinh dầu xả khẽ lan tỏa khắp cơ thể, cô nhắm mắt, mỉm cười, thả lỏng cơ thể tận hưởng cảm giác thỏa mái mà người chồng yêu quý mang đến.

_ Thoải mái không? Anh vừa bóp vừa ân cần hỏi han.

_ Thoải mái lắm, chồng em càng ngày càng lên tay đó nha.

Cả hai lại im lặng, không ai nói với ai câu nào, cô nhắm mắt tiếp tục tận hưởng cảm giác khoan khoái, thoải mái mà anh mang lại.

Bỗng Vũ khẽ thở dài.

_ Xin lỗi em. Nếu không tại anh thì Minh Anh cũng không làm khó em như vậy, em cũng không cần phải thức ngày thức đêm làm việc vất vả. Anh lại chẳng thể giúp gì cho em, anh cảm thấy bản thân vô dụng vô cùng.

Cảm giác mệt mỏi bỗng chốc theo làn gió mát từ cửa thổi vào hòa vào không khí rồi nhanh chóng tan biến. Hạnh mở mắt, xoay người lại, nắm lấy tay anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt Vũ.

_ Anh Vũ, anh có nhớ trước đây anh từng nói với em một câu không " một nước không thể có hai vua, một núi không thể có hai hổ". Tranh đấu trong công ty đâu phải anh không biết, ngoài mặt chúng ta là đồng nghiệp cùng nhau hợp tác hoàn thành công việc đựơc giao nhưng thực chất bên trong nội bộ mỗi công ty đều có sự đấu đá ngầm giữa các nhân viên. Ai đi làm chả muốn đựơc lương cao, đựơc sếp trọng dụng, đựơc thăng cấp. Cũng như hiện nay em và Minh Anh vậy, chúng em cùng cấp bậc nhưng không có chung tiếng nói dù người đó không phải là Minh Anh đi chăng nữa thì chuyện tranh chấp này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Nếu thực sự anh có lỗi thì lỗi của anh chính là quá đẹp trai, đẹp trai đến lỗi khiến người ta thần trí điên đảo, ra trường mấy năm rồi vẫn không thể nào quên đựơc anh. Em phải nên tự hào vì có đựơc người chồng đẹp trai như vậy chứ. Chồng đẹp trai thế này em phải thật tài giỏi mới có thể giữ được ví tiền của anh đúng không.

Vũ nhìn cô, ánh mắt mung lung, trái tim bỗng trở lên ấm áp kì lạ, một luồng khí nóng từ đâu dội vào khiến trái tim nhỏ bé của anh bất chợt rung lên từng hồi.

_ Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã yêu anh. Cảm ơn em vì đã chấp nhận làm vợ anh.

Anh cúi xuống, kéo cả người cô ôm chặt vào lòng. Hai cơ thể nóng bỏng cọ sát vào nhau, cả người cô khẽ run rẩy, một cảm xúc kì lạ vây bủa khắp người, cô run run vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc không chút mỡ thừa nào của anh.

Cô nghẹn ngào, nhướn người ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

_ yêu anh và lấy anh là điều mà cả đời này em không bao giờ hối hận.

Vũ xúc động ôm chặt cô vào lòng, môi anh phủ lên môi cô, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, đầu lưỡi mềm mại thâm nhập, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Anh hôn cô, nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận, mãi đến khi cô cảm thấy không thở được anh mới luyến tiếc buông cô ra.

Nụ hôn ướt át vừa dứt, anh vội vàng bế bổng cô lên, đôi chân sải dài hướng về phía giừơng mặc kệ cô ú ớ phản kháng rằng mình phải làm việc.

Trong căn phòng, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ hòa quyện vào nhau vang vọng khắp nơi khiến người khác không khỏi đỏ mặt tía tai. Phía góc phòng, trên chiếc bàn nhỏ từng tờ giấy đầy những con số đang vui vẻ bay bay trong gió.

*********

Vào một ngày chủ nhật, mẹ Vũ có mua một con cá thật to về để tẩm bổ cho mọi người. Như thường lệ, Hạnh cũng xuống bếp phụ mẹ nấu cháo, vừa bước xuống bếp mùi tanh của cá sộc vào mùi, dạ dày bỗng cuộn trào lên cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc, nôn tháo.

Vũ thấy vợ mặt mày tái mẹt, liền vỗ vỗ nhẹ vào lưng, giúp cô bớt khó chịu hơn.

_ em không sao chứ.

_ Em không sao. Nôn xong thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

_ Có cần đi khám không. Trông mặt em xanh lắm, anh không yên tâm.

_ em không sao thật mà. Chắc do dạo này em ăn uống thất thường quá nên bao tử bị đau mới thế thôi. Để mai em đi khám xem sao

_ Em lên nhà nghỉ đi. Để anh xuống phụ mẹ cho.

_ Vậy sao đựơc, em không sao thật mà. Anh xem em vẫn khỏe re.

_ Không nói nhiều. Em lên nhà ngồi nghỉ đi. Bà nội đau chân đó, có rảnh rỗi thì nên xoa bóp cho bà. Anh xuống với mẹ đây.

Nói xong không cho cô cơ hội từ chối, Vũ liền đẩy đẩy cô ra phòng khách rồi trực tiếp xuống dứơi bếp luôn.

Mẹ Vũ nhìn thấy anh xuống thoàng ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ hỏi.

_Hạnh đâu mà con xuống đây.

_ Hạnh hơi mệt, con bảo vợ con lên nhà nghỉ rồi ạ.

_ Ừ, khổ thân con bé dạo này hôm nào cũng phải làm việc tới khuya mới đựơc nghỉ. Vừa hay hôm nay là chủ nhật, ăn xong thì đèo vợ đi chơi đâu đấy cho thoải mái, việc ở nhà cứ để mẹ làm cho.

_ Hihi. Yêu mẹ lắm cơ.

_ Anh cứ giỏi nịnh. Tôi là tôi thương con Hạnh nó làm việc bất vả nên tôi bảo anh đèo nó đi chơi thôi, chứ anh thì tôi mặc kệ.

Bữa sáng nhanh chóng đựơc bày ra, mọi người ngồi quây quần trên chiếc bàn nhỏ, Hạnh vừa định ngồi xuống thì cổ họng lại sộc lên cái gì đó có vị chua chua, cô vội vàng ôm miệng chạy ào ra ngoài.

Cả nhà tròn mắt nhìn cô chạy đi, Vũ và mẹ thấy vậy liền đứng dậy theo cô vào nhà vệ sinh.

_ Em không sao chứ. Anh đưa em đi viện nhé. Sáng giờ em bị như này hai lần rồi. Anh lo lắm. Vũ sốt sắng hỏi han.

Mẹ Vũ đứng bên cạnh nghe anh nói vậy, trong đầu chợt nhớ ra gì đó, liền vội vàng hỏi.

_ Có phải sáng nay con ngửi thấy mùi cá nên buồn nôn đúng không.

_ Dạ.

_ Hạnh, tháng này bà dì của con ghé thăm chưa.

Cô nghe mẹ hỏi chợt ngẩn người, cả người đơ ra, rồi như đang nghĩ gì đó cô lắp bắp nói.

._ Hình như hai tháng rồi con chưa đến.

Phải rồi, thời gian gần đây do bận việc sắp xếp chỗ ở cho em rồi việc đối phó với Minh Anh rồi lại phải chạy dự án để hoàn thành công việc đúng hạn nên cô cũng không có thời gian mà để ý rằng bà dì của cô hai tháng chưa hề ghé thăm lần nào.

_ Vậy đúng rồi, biểu hiện của con giống phụ nữ đang có thai lắm. Mau đỡ vợ con dậy, mẹ nấu tạm mì cho con ăn nhé, rồi tí thằng Vũ đèo vợ ra mua que thử thai thử xem có phải không. Giờ đỡ vợ ra phòng khách ngồi đi, để mẹ đi nấu.

Mẹ Vũ vừa vào đến bếp, mọi người liền hỏi.

_ Con bé không sao chứ.

Bà cười tủm tỉm đáp

_ Con bé không sao. Nó chỉ hơi mệt tí thôi. Mẹ và anh cứ ăn trước đi. Con nấu cho cháu bát phở ăn tạm.

Không phải bà không muốn nói cho mọi người chuyện Hạnh mang thai mà do bà sợ chuyện chưa có gì là chắc chắn, nhỡ nói ra con bé không có mọi người lại mừng hụt. Nhất là bà nội, bà cũng đã có tuổi rồi, ở độ tuổi này bà chẳng mong gì hơn, chỉ mong sao có đựơc đứa chắt nội bế bồng sớm tối. Mỗi khi đi dạo ngoài công viên nhìn thấy mấy đứa trẻ nô đùa tung tăng, bà thường nhìn chúng cười không ngớt, nỗi lòng này của bà, mẹ Vũ đều thấu hiếu vì cả hai đều mong có cháu bồng như nhau. Hơn thế nữa việc quan trọng như vậy vẫn lên nghe từ chính miệng Hanh nói ra sẽ tốt hơn. Không gì quý gù và thiêng liêng bằng tình mẫu tử. Khoảng khắc tự mình thông báo có thai với mọi người nó mới thiêng liêng làm sao, cảm giác hạnh phúc như thế nào, có lẽ người đã từng làm mẹ như bà là người hiểu rõ nhất.

Bà đâu nỡ lòng nào mà phá hủy đi sự thiêng liêng, cao quý của một người làm mẹ cơ chứ.

**********

Một lát sau.



Trong nhà vệ sinh, Hạnh ru run nhìn que thử thai hai vạch đỏ chói, cô vui mừng hét ầm lên.

_ A....... Â

Rồi nhanh chóng mở cửa ra ôm chầm lấy anh, nước mắt như suối tuôn, cứ thế ôm anh khóc ngon lành.

_ Sao rồi, sao rồi em.

Ai kia đựơc cô ôm cũng hồi hộp không kém, vừa lúc cô định mở lời thì bà nội và bố mẹ chồng và Dũng cũng vừa hay chạy tới.

_. Có chuyện gì mà hét ầm lên thế.

Hạnh rưng rưng nhìn bà nội, cô run run nói.

_ Anh Vũ.... có thai rồi...

_ Hả, cái gì. Ai nấy đều tròn mắt, miệng mở to nhìn cô như thể không tin được vào điều vừa nghe.

Cảm thấy bản thân hình như đã nói sai, cô vội vàng sửa lại.

_ Không, ý con là con có thai rồi.

Cả nhà thoáng im lặng chốc lát, rồi như sực tỉnh khỏi cơn mơ, Vũ vui sướng ôm chầm lấy cô, xoay vòng vòng.

_A..... Anh đựơc làm bố rồi. Anh được làm bố rồi. Không uổng công anh cày cấy suốt thời gian qua. Thật là hạnh phúc quá đi.

Hạnh nghe anh nói vậy thì ngượng chín mặt không biết do bị anh xoay vòng hay do đứa bé trong bụng mà cô cảm thấy đầu hơi choáng.

_ Anh Vũ, dừng lại đi, em nhức đầu quá.

Lời cô vứa dứt Vũ cùng ngay lập tức dừng lại, anh vừa dừng liền ăn ba bốn cái cốc từ đấng phụ huynh.

_ Thằng này, mày có lớn mà không có khôn à. Vợ có bầu mà mày xoay vòng vòng thế nhỡ ngã thì phải làm sao.

_ Hi.. Hi. Tại con vui quá ây mà.

_ Tốt quá, tốt quá rồi.

_ Mẹ có chắt rồi. Mẹ có chắt rồi, cuối cùng mẹ cũng đựơc nhìn thấy chắt nội của mình.

_ Mẹ ơi, con đựơc làm ông nội rồi, ông nội đó mẹ.

_ Con đi khám chưa.

_ con chưa nội ạ, con mới dùng que thử thôi. Hai vạch đỏ chói đây nè nội. Bà nội cầm que thử lên thấy vậy cứ cười miết, còn lấy tay xoa xoa cái bụng nhỏ rồi thủ thỉ.

_ Thằng chắt nội của bà, cuối cùng bà cũng đợi được ngay bế chắt nội. Nói đến đây hốc mắt bà chợt đỏ hoe, từ khoe mắt tràn ra một giọt lệ.

_ Bà, chuyện vui sao bà lại khóc. Bà phải cười chứ ạ.

_ Bà vui quá mà, bà vui lắm.

Cả nhà nán lại nói chuyện trong phòng cô một lúc thì bị bà nội đuổi ra với lý do " chắt tui mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Không vận sự cấm làm phiền"

_ Thôi mọi người ra ngoài đi cho con bé nghỉ ngơi.

Trước khi ra cửa bà còn không quên quay lại nhìn chằm chằm vào Vũ, tay cầm gậy rồng chỉ về phía anh.

_ Thằng Vũ, không đựơc nghịch ngu. Bà mà nghe cái Hạnh nó nói gì là bà tách chúng mày ra ngủ riêng biết chưa. Liệu mà chăm sóc chắt nội cho hẳn hoi.

_ Bà nội cháu biết rồi mà. Sao bà có thể không tin tưởng cháu thế. Cháu là cháu nội bà mà.

Bà không đáp quay sang Hạnh dặn dò.

_ Cháu nghỉ ngơi đi. Có gì sai thằng Vũ, nó không làm thì bảo bà.

Cả nhà lần lượt ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, cậu không quên liếc nhìn đôi chim sẻ đang hạnh phúc kia, ánh mắt ánh lên tia thâm độc, nụ cười nhếch mép trông vô cùng đáng sợ.

" Có thai sao. Kịch bắt đầu hay rồi đây." "

Mọi người đã đi hết trong phòng chỉ còn cô và anh, cô nhìn anh cười miết.

Vũ thấy vậy liền sấn sổ định bổ nhào đến chỗ cô, nào ngờ Hạnh lại nói.

_ Bà nội.

Ai kia nghe cô nói vậy, chợt khựng lại quay mặt nhìn về phía sau, không một bóng người, cô ngồi trên giường cười khì khi, lúc này anh mới biết mình đã bị lừa.

Vũ đi đến chồm người qua người cô, ngón tay nhẹ nhàng cù nhẹ trên vùng da mẫn cảm, ngay lập tức cơn buồn ập tới, cô cười lăn lộn, miệng không ngừng cầu xin anh tha mạng, mãi đến khi cô cười ra cả nước mắt ai kia mới thôi cái trò nghịch dại này của mình.

Cô ấm ức nhìn anh.

_ Tí em mách bà.

_ em mách thử coi. Anh chồng nào đó mặt dày lại định dùng chiêu cũ. Cô vợ nào đó lập tức thức thời van xin, hứa hẹn dối rít.

Ánh nằng ngòai trời hắt vào tấm rèm bên khung cửa, trong căn phòng nhỏ, tiếng cười tiếng nói vang vọng cả căn phòng.

*********************

12h đêm, vạn vật tĩnh lặng, mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ ngon sau một ngày làm việc vất vả. Trên chiếc giường nhỏ, Hạnh cứ trằn trọc mãi không ngủ đựơc, cứ lăn qua lăn lại hoài. Dù cô có cố gắng hạn chế tiếng động nhưng vẫn đánh thức Vũ tỉnh dậy.

_Em sao vậy, không ngủ đựơc à.

_ Vâng.

_ Để anh xoa lưng cho em dễ ngủ nhé.

_ Anh, em thèm dưa muối.

_ Dưa muối á, Vũ nhìn đồng hồ đã hơn 12h đêm. Tầm này làm gì con cửa hàng hay siêu thị nào bán dưa muối. Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ nhẹ lên vai, giọng đầy cưng chiều.

_ Hay em ăn tạm ô mai nhé. Mai anh mua cho em. Chứ giờ muộn quá rồi. Các quán người ta cũng đóng cửa hết.

Cô ôm chặt lấy anh lắc lắc đầu.

_ Em không ăn đâu. Anh ngủ đi. Mai còn đi làm..

_ Em ngủ trước đi.Em mới con ngủ trứơc anh ngủ sau.

Nói thì nói vậy chứ làm sao mà cô có thể ngủ đựơc, cô cứ nằm trong lòng anh lăn qua lăn lại, cô gắng nhắm mắt để ngủ nhưng càng nhắm cô lại càng tỉnh, cảm giác thèm dưa lại càng rõ mồn một, muốn ngủ cũng khó.



Vòng tay anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận đựơc sự khó chịu của vợ, anh thấy thương cô vô cùng. Mấy ngày nay ngày nào cô cũng bị đứa bé hành lên hành xuống, một giấc ngủ ngon cũng không yên, anh đã từng nghe ai nói rắng phụ nữ khi nghén thèm ăn thứ gì là thèm kinh khủng, nếu không đựơc ăn nhất định sẽ bứt dứt khó chịu đến mất ăn mất ngủ.

Không đành lòng nhìn vợ cứ thế này suốt đêm, Vũ trở mình xuống giường mặc quần áo. Nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề, cô hỏi.

_ Anh đi đâu vậy.

_ Em ngủ trước đi. Anh đi ra ngoài tí rồi về.

_ Em không sao đâu. Anh cứ nằm ngủ đi mai còn đi làm.

_ Anh đi tí thôi, con nó đói chả lẽ anh làm bố lại không mua đựơc đồ ăn cho con.

Trước khi rời khỏi phòng, anh không quên ghé sát tai xuống bụng cô, thỏ thẻ nói nhỏ.

_ Con ngoan không đựơc quấy mẹ. Bố đi mua đồ ăn cho con đây.

_ Anh đi cẩn thận.

Đêm khuya yên tĩnh, Vũ lái xe lướt nhanh trên con đường nhộn nhịp hàng ngày. Xung quanh, nhà nhà đều đóng cửa tắt điện chìm vào giấc ngủ, anh phải cho xe chạy mãi hơn 40 phút mới ra đến đường lớn nơi có nhưng quán ăn đêm.

Xe cứ chầm chậm chạy, Vũ tìm mãi, tìm mãi nhưng cũng chẳng thấy cửa hàng nào mà cửa, xe chạy đến các quán ven đường còn mở, anh dừng xe xuống hỏi, nhưng quán nào cũng chỉ nhận đựơc một câu trả lời " không có"

Anh đi mãi, cũng không thấy có thêm quán nào, đang lúc chán nản định quay về thì anh chợt bắt gặp một quán nhỏ ven đường với chiếc biển to đùng. " Dưa Muối"

Anh quay xe đến quá nhỏ, vội vàng bước xuống xe.

_ Xin chào quý khách.

_ Ông ơi, ông có bán dưa muối đúng không ạ. Ông bán cho cháu 10k dưa muối đi ạ.

_ Ông hết dưa muối mất rồi. Cháu muốn ăn trứng lộn không.

_ Dạ thôi ạ. Anh thật vọng đáp lại.

Đúng lúc anh định bước lên xe, ông bác bên cạnh quán kia liền gọi anh lại.

_ Cháu gì đó ơi.

Anh nghe. tiếng nhưng không nghĩ là ông bác gọi mình lên vẫn bước tiếp mãi đến khi ông bác kia gọi.

_ Chàng trai dưa muối.

Anh mới giật mình quay lại, nhìn lại phía sau, giọng anh vang vong trong đêm

_ Bác gọi cháu ạ.

_Ừ,đúng rồi. Cháu mua dưa muối đúng không, bác còn ít đây, lại bác cho.

Anh chồng nào đó, nghe thấy vậy lập tức phấn chấn hẩn chạy bay như gió về phía bác bán hàng.

_ Bác có thật ạ. Bác để cháu 10k với. May quá, cháu tìm mãi.

Ông bác nhìn cậu, ánh mắt ấm áp lại có vẻ đồng cảm. Giọng bác trầm nhưng lại rất nhẹ,gương mặt hiền từ vô cùng..

_ Bác chỉ còn ít này thôi. Cháu có lấy không.

Mặc dù ít nhưng có còn hơn không, Vũ lập tức gật đầu lia lịa.

_ Đây, bác cho, bác không lấy tiền đâu. Cháu về mau đi không vợ cháu đợi.

_ Dạ, sao bác biết cháu mua cho vợ.

Ông bác lại cười, một nụ cười hiền hậu, chất phác.

_ Đêm hôm thế này đòi ăn dưa muối thường chie có phụ nữ mang thai thôi. Trước vợ bác cũng nghén rồi thèm dưa muối đêm như thế này nên bác biết mà. Ngày đó bác phải đạp xe đạp mấy cây số lận mới mua đựơc một chút cho bà ấy ăn cho đỡ thèm. Nay nhìn cháu bác lại nhớ đến thời trai trẻ của bác, chỉ tiếc là giờ bà ấy không còn nữa thôi. Nói đến đây ông bác chợt rưng rưng xúc động, từ trong đôi mắt nhăn nheo kia lại hiện lên một nỗi buồn man mác.

Vũ không biết an ủi thế nào chỉ đứng lặng im bên cạnh. Ông bác lau lau nước mắt cười hiền.

_ Thôi về mau không vợ đợi. Phụ nữ nghén ngẩm khổ lắm, chúng ta là đàn ông không hiểu hết đựơc đâu. Hãy yêu thương khi còn có thể, đừng để đến một ngày muốn yêu thương nhưng không còn ai để yêu thương. Đừng để như bác đến lúc hối hận rồi mới nhận ra tất cả đã quá muộn màng.

Vũ nhìn người đàn ông trước mắt, trạc 50 tuổi, vẻ ngoài hiền từ phúc hậu nhưng ẩn sâu bên trong tâm hồn ông lại tồn tại, chất chứa một nỗi đau nào đó không nguôi. Không biết cảm ơn ông bác ra sao, anh nói.

_ Bác cho cháu chục trứng cút lộn nhé.

_ Đây của cháu đây.

_ Hết bao nhiêu vậy bác.

_ 15k nha cháu.

_ Cháu gửi bác. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.

Xe về đến nhà, anh nhẹ nhàng đánh xe vào gara rồi rón rén bước nhỏ lên phòng. Cửa phòng vừa mỏ, Hạnh liền vội vàng hỏi thăm.

_Anh không sao chứ.

_ Anh không sao.. Anh mua đựơc dưa muối cho em này.

Nhìn túi dưa muối nhỏ nhỏ trên tay chồng rồi lại nhìn kim đồng hồ điểm 2h sáng, trái tim cô bất giác, nứơc mắt cứ thế tuôn trào. Cô khóc hu hu như một đứa bé mặc kệ anh dỗ dành.

_ thôi nào, em khóc thế này, bà nội mà thấy bà đánh chết anh mất.

_Hu hu. Ai bảo anh làm em cảm động qua làm gì. Hức hức.

_ Thôi mà, anh xin. Em mà khóc nữa nay mai con đẻ ra mặt xấu nó sẽ trách em đó.

................

_ Nào, lại đây ăn đi.

Anh mở túi dưa muối, đổ ra bát. Hạnh vui vẻ gắp lấy một miếng bỏ vào miếng. Vật vã thèm khát cả một đêm, lặn lội đi mua hai tiếng đồng hồ, ấy thế cô chỉ ăn đựơc 4,5 miếng liền chán không ăn nữa. Cô nhìn anh áy náy vô cùng, anh nhìn cô cưng chiều, cười xòa.

_ hai mẹ con ăn no rồi thì ngủ thôi. Dứt lời, anh liền bế bổng cô tiến về phía giường không cho cô cơ hội phản kháng.

Cô định nói gì đó liền bị anh chặn lại.

_ Ngủ đi em.

Vòng tay to lớn, vững chãi ôm chặt cô vào lòng, cô nhìn anh, gương mặt góc cạnh đẹp trai vô cùng. Cô mỉm cười, ôm chặt lấy anh chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Em Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook