Âm Mưu Gia

Chương 33: Chương 33

Tổng Công Đại Nhân

21/01/2017

Nói là đợi khi Hạ Tuyền dưỡng lại khí sắc thì sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng thực ra là đến khi Hạ Tuyền sắp đến ngày sinh thì Lệ Tịnh Lương mới không nhanh không chậm lái xe đưa cô đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Nói thế nào đây, sau khi lấy được giấy kết hôn hợp pháp, trở về xe của Lệ tiên sinh, Hạ Tuyền vẫn có cảm giác không chân thật.

Suy luận một chút, mục tiêu mà bạn vẫn cho rằng không bao giờ đạt được nay bỗng đạt được, người bạn vẫn cho rằng là không thể với tới nay bỗng ở bên cạnh bạn, lại còn thuận lợi như vậy, trong khoảnh khắc đó, bạn nhất định cảm nhận được....

"Anh nhéo em một cái đi, không phải là em nằm mơ chứ?" Hạ Tuyền nghiêng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương đang lái xe.

Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, nói: "Là anh đang nằm mơ, không phải em."

"Hả?"

"Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ kết hôn sớm như vậy."

"Càng không nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ như em?" Hạ Tuyền tiếp nhận đề tài, vô cùng đắc ý nói.

Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng cười, dù không nói nhưng trên mặt lại có niềm vui sướng không thể che dấu.

Xem ra anh cũng rất vừa lòng với việc kết hôn của bọn họ, Hạ Tuyền hiểu được điều này, trong lòng càng yên ổn hơn.

Trong khoảng thời gian bọn họ dưỡng thai ở Fiji thì trong nước có rất ít tin tức về hai người. Làm một thương nhân, tin tức về ông chủ Lệ chỉ dừng ở mảng tài chính kinh tế. Nữ minh tinh đang trong thời gian mai danh ẩn tích, nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe còn từng trải qua nhiều phong ba như Hạ Tuyền tạm thời bị khán giả lãng quên cũng là lẽ thường.

Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất có lợi cho bọn họ đợi sinh con xong thì mới giải quyết những vấn đề còn lại.

Ngày đứa bé được sinh ra, thời tiết ở Fiji rất tốt, ánh nắng tươi sáng, Lệ Tịnh Lương chờ đợi ở bên ngoài phòng sinh, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳng và không khí trong lành. Tại một nơi xinh đẹp như vậy chào đón một sinh mệnh mới là một chuyện khiến người ta vô cùng khó quên.

Quá trình sinh sản của Hạ Tuyền cực kỳ thuận lợi, thời gian sinh cũng rất ngắn, dường như không phải chịu đau đớn gì đã kết thúc.

Cô sinh cho Lệ Tịnh Lương một đứa con trai, nặng bảy cân sáu lượng(*), vô cùng khỏe mạnh.

(*) Một cân của Trung Quốc tương đương với 0,5kg, vậy nên đứa bé nặng khoảng 3,8kg

Khi cô tỉnh lại, tuy bên người không có cha mẹ như những sản phụ khác nhưng lại có Lệ Tịnh Lương và bảo bảo.

Anh ngồi cạnh giường bệnh, bên người là giường của trẻ sơ sinh, bảo bảo đang ngủ say trên đó. Cha của bảo bảo thấy cô tỉnh lại thì nhíu mày nhìn qua.

"Em cảm thấy thế nào?"



Thực ra ông chủ Lệ là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, cho dù là Hạ Tuyền lúc này cũng rất ít khi cảm thấy anh thể hiện tình cảm của mình cho nên ngữ điệu thân thiết và lo lắng lúc này của anh là vô cùng hiếm thấy.

"Em rất tốt." Giọng nói hơi khàn khàn nhưng tinh thần của Hạ Tuyền không tệ lắm, điều này khiến cho lời của cô có độ tin cậy cao hơn một chút. "Bảo bảo thế nào?" Cô vội vàng hỏi.

Lệ Tịnh Lương đứng dậy đi đến bên giường dành cho trẻ sơ sinh, khom lưng ôm thằng nhóc đang say ngủ kia đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Là con trai, vô cùng khỏe mạnh."

Hạ Tuyền cười nói: "Em thấy được."

Cô muốn xoa mặt của đứa bé nhưng lại cảm thấy như vậy không thoải mái vì thế nên đành từ bỏ, dù sao về sau còn rất nhiều thời gian.

"Nhưng mà..." Cô bỗng nhiên nhíu mày, nhìn mặt của con trai, nói: "Tại sao lại khó coi như vậy?"

"....Trẻ sơ sinh đều như vậy, lớn lên một chút sẽ tốt hơn." Lệ Tịnh Lương miễn cưỡng giải thích.

"Chẳng lẽ trước kia anh từng sinh rồi sao?"

"Đây là hiểu biết thông thường." Anh nhấn mạnh.

Hạ Tuyền buồn cười nói: "Em biết, chọc anh thôi, dáng vẻ cha của Khanh Đa quốc sắc thiên hương như vậy, tương lai thằng bé nhất định cũng là lam nhan họa thủy.

"Không ai dùng cụm từ quốc sắc thiên hương để miêu tả đàn ông cả." Lệ Tịnh Lương không hờn giận nhíu mày.

"Vậy hại nước hại dân thì sao?"

"....."

"Chẳng lẽ anh thích khuynh quốc khuynh thành?"

Thấy cô càng nói càng quá đáng Lệ Tịnh Lương đành phải đổi đề tài.

"Anh không hiểu chuyện ở cữ của phụ nữ cho lắm nên đã mời hộ lý giúp em rồi, đợi hết tháng rồi chúng ta về nước."

"Cảm ơn."

Tuy rất không tình nguyện trở về nhưng Hạ Tuyền biết không thể trốn tránh, vì con trai của cô, vì có thể càng tốt hơn để ở bên cạnh anh, cô chuẩn bị cố gắng nỗ lực rồi.

Lệ Tịnh Lương ngồi trên ghế, dừng một chút rồi hỏi cô: "Sao khi em trở về vẫn muốn quay phim sao?"

"Ừ, em muốn quay bộ phim mới của Trần Quyền, vẫn còn hợp đồng." Hạ Tuyền nghiêng đầu nói: "Phải rồi, em đã lâu rồi không chú ý chuyện của nhà họ Diệp, bọn họ thế nào rồi?"



Lệ Tịnh Lương cười như có như không nói: "Em về nước thì biết."

Tuy Hạ Tuyền vui đùa gọi bảo bảo là Khanh Đa nhưng dù sao thằng bé cũng là đứa con đầu tiên của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên không thể qua loa tùy tiện quyết định tên như vậy.

Khi Hạ Tuyền ở cữ thì cha của Lệ Tịnh Lương đang cân nhắc tên của đứa bé, nhân tiện điều tra chuyện của Vân Nhược Châu khắp nơi.

Tục ngữ nói đúng, có một câu là 'tuổi già khó giữ được khí tiết', câu này dùng để hình dung Lệ Chấp thì rất đúng.

Khi nhận được tin tức này từ chỗ Lệ Tịnh Lương, Lệ Chấp quả thật không biết nên khóc hay nên cười, ông cũng không nói gì với Lệ Tịnh Lương, trực tiếp hẹn ngày gặp mặt Vân Nhược Châu, cho đối phương biết thái độ của ông.

"Đầu tiên, Vân tiên sinh." Lão gia tử cười nói: "Tôi muốn nói rõ, trừ những đứa bé do vợ của tôi sinh ra, tôi sẽ không thừa nhận những người 'tự xưng' là con cháu của nhà họ Lệ."

Vân Nhược Châu xem như bình tĩnh, không có ý phản bác.

Lão gia tử thấy hắn như vậy, ánh mắt có tia khen ngợi, tiếp tục nói: "Tiếp theo, tôi rất tiếc phải nói cho câu, mẹ của cậu chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả."

Lần này Vân Nhược Châu nhíu mày lại, dường như có phần không tin.

"Cậu trai trẻ, cậu hơi u mê rồi. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Tại sao cậu không nghĩ lại, cậu chỉ kém Tịnh Lương vài tuổi. Khi mẹ cậu sinh cậu sinh cậu thì Tịnh Lương còn chưa đến ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, nhưng mà thằng bé lại có thể nhớ kỹ diện mạo của Đàm Nhu, điều này chứng tỏ cái gì?"

"....."

"Chứng minh mẹ cậu vẫn lừa cậu, cậu vốn không phải con của tôi."

"Có lẽ có gì đó hiểu nhầm...." Vân Nhược Châu chưa từ bỏ ý định.

"Không có gì hiểu nhầm hết." Lệ Chấp thu lại nụ cười, ông như vậy khiến cho mỗi lời nói ra đều có năng lực làm người ta tin phục. "Tôi thẳng thắn nói cho cậu, tôi chưa từng lên giường với mẹ của cậu cho nên bà ấy không thể sinh ra con của tôi. Còn nữa, không nói đến chuyện tôi sẽ không lên giường với nữ nhân khác trừ vợ của tôi, cho dù có lên giường thì cũng thực xin lỗi vì khi vợ của tôi qua đời thì tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh." Nói xong Lệ Chấp đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, mỉm cười nói: "Cậu trai trẻ, câu rất có tiền đồ, đừng để lòng tham che mờ ánh mắt của cậu."

Lòng tham sao? Thực ra là không cam lòng .

Không cam lòng, Vân thiên vương oai phong một cõi trong làng giải trí lại là một người không biết cha đẻ là ai, không cam lòng cả đời không thể biết được người cha đã sinh ra mình là ai.

Có lẽ lúc Đàm Nhu nói dối cũng không đoán được Vân Nhược Chu lại có một ngày có địa vị có thể liên hệ với người nhà họ Lệ. Có lẽ bà chỉ muốn con của mình có ký ức tốt, cảm thấy mình là con cháu lưu lạc bên ngoài của một gia đình rất lợi hại, có thể có chút tự tin.

Nhưng kết quả lại mang đến cho Vân Nhược Châu tổn thương gấp đôi.

Có lẽ cha ruột của hắn chỉ là một người

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook