Chương 37: Chương 37
Tổng Công Đại Nhân
21/01/2017
Editor: Tiểu Ốc
Thấy vẻ mặt của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương nhíu mày, nhếch khóe miệng nói: "Nhìn thấy anh rất mất hứng sao?"
Hạ Tuyền liếc anh một cái rồi nói: "Nếu như anh là thật thì em sẽ vui mừng."
Một hồi trầm mặc qua đi, Lệ Tịnh Lương mở miệng nói: "Anh đã trở về."
Hạ Tuyền nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, ôm Lệ Hạ vẫn còn đang buồn ngủ đến gần anh, khi cảm nhận được nhiệt độ của anh, thì cuối cùng cũng chắc chắn rằng anh đã thật sự trở về.
"Có chút ngoài ý muốn." Hạ Tuyền dỗ đứa bé nói, "Khi trở lại sao không nói trước một tiếng vậy?"
Lệ Tịnh Lương hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Em thường nằm mơ thấy anh?"
Khóe miệng Hạ Tuyền có chút co quắp, đặt Lệ Hạ lên giường, dịu dàng nói: "Bảo bối, mau ngủ đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là một giấc mơ thôi."
Tiểu Lệ Hạ nhìn về phía ba ba, hình như có chút hoang mang, chỉ vào anh y y nha nha, giống như là đang hỏi: Đây là ai?
Hạ Tuyền nhìn thấy một màn này, không khỏi quay đầu lại liếc Lệ Tịnh Lương một cái, nói: "Đứa bé không nhận ra anh."
Lệ Tịnh Lương nghiêng người ngồi xuống, chân dài lười biếng đặt ở trên mặt đất, động tác nghiêng vai kia vừa uy nghiêm lại vừa ưu nhã.
"Thằng bé lớn hơn một chút rồi, cũng không còn giống với lúc ở bên cạnh anh nữa."
Đây không phải là nói nhảm sao? Thân hình của em bé là phát triển nhanh nhất, không nhìn tận mấy tháng liền đương nhiên phải khác nhau rồi.
Hạ Tuyền không nói gì, sau khi dỗ con ngủ thì tắt đèn nhỏ giọng nói: "Đi ra bên ngoài nói đi." Nói xong liền bước ra khỏi phòng trước.
Hai người đi thẳng vào thư phòng, Hạ Tuyền bật điều hòa lên, đóng cửa sổ rồi kéo kín rèm vào, tựa vào bàn làm việc nhìn về phía chồng mình đang đứng bên giá đựng sách, mặc dù bọn họ chưa hề cử hành hôn lễ, nhưng cũng đã đăng ký kết hôn, mặc dù người khác không biết, nhưng ở trong lòng cô bọn họ chính là vợ chồng.
Trước khi anh trở lại, trong đầu cô có hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ, cũng đã nghĩ tới việc bọn họ lâu lắm rồi chưa gặp mặt nên nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng mà chờ đến khi gặp lại rồi, cô mới phát hiện ra mình không hề có cảm giác xa lạ đối với anh, chẳng qua chỉ cảm thấy...... Khí chất của người đàn ông trước mắt này trầm tĩnh hơn rất nhiều.
"Anh ăn gì chưa?" Hạ Tuyền chủ động mở miệng nói, "Có muốn em làm đồ ăn khuya giúp anh không?"
Lệ Tịnh Lương từ chối, đặt quyển sách trong tay xuống rồi nhìn về phía chiếc hộp đàn đang dựa vào giá sách, chợt nói: "Anh kéo đàn cho em nghe?"
Hạ Tuyền đã sớm biết nơi này có đàn violin, nhưng cô vẫn luôn cho rằng cái đó chỉ để trang trí, bởi vì chưa bao giờ thấy anh kéo đàn cả. Nhưng bây giờ anh đã chủ động đưa ra đề nghị này, thì đương nhiên cô sẽ hết sức mong đợi.
"Em đi đóng cửa lại."
Hạ Tuyền đi tới đóng kín cửa phòng, tựa vào đó dịu dàng gật đầu một cái. Đây rõ ràng là một động tác rất bình thường, nhưng khi đặt trên người cô thì lại trở nên vô cùng quyến rũ, làm cho người ta hận không thể cầm bút vẽ lại.
Sinh con khiến cho cô càng trở nên thành thục, xinh đẹp thướt tha hơn, đương nhiên cũng khiến cho dáng người của cô càng thêm lả lướt và mê người
Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt từ trên người cô, mở hộp đàn lấy cây violin ra, điều chỉnh dây một chút rồi nói bắt đầu kéo đàn.
Một bản nhạc nổi tiếng tầm quốc tế ——《Por una cabeza》, ngoại trừ sự nổi tiếng của chính bản thân nó ra, bản nhạc còn xuất hiện trong bộ phim kinh điển 《 Scent of a Woman 》, do Alfredo Le Pera phối nhạc khi đang nhảy điệu Tăng-gô, nó cũng xuất hiện trong 《Bản danh sách của Schindler》, Hạ Tuyền vô cùng thích.
Tư thế anh kéo đàn vô cùng đẹp mắt, tây trang màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, nút cài cổ áo mở ra, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xếch khép hờ, theo động tác kéo đàn của anh, các giai điệu từ từ bay bổng, anh như vậy, giống như một con thiên nga đen tao nhã nội liễm, có thể dễ dàng giam cầm trái tim của tất cả những người phụ nữ làm tù binh.
Hạ Tuyền không nhịn được lại nghĩ đến Liêu Hạnh Nhi, nhất thời có chút thất thần, Lệ Tịnh Lương kéo đến một nửa thì dừng lại, để violin xuống, giương mắt hỏi "Đang suy nghĩ gì thế?"
Hạ Tuyền bĩu môi, muốn nói rồi lại thôi, Lệ Tịnh Lương cũng không miễn cưỡng, sau khi thu dọn đàn xong xuôi thì đứng thẳng người nói: "Anh suy nghĩ thông suốt rồi."
"Hả?" Hạ Tuyền thắc mắc.
"Nếu như em nhất quyết muốn quay phim thì cứ tiếp tục quay đi." Anh không có nhìn cô, cúi đầu dùng khăn xoan thong thả ung dung lau ngón tay, "Nhưng mà anh hy vọng em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, không nên chậm trễ việc chăm sóc đứa bé. Lệ Hạ còn nhỏ, có lẽ em cũng phải đi công tác mấy tháng liền giống như anh, khi trở lại thì có khi thằng bé đã không còn nhận ra em nữa rồi. Với sự từng trải của mình, đáng lẽ ra em càng phải coi trọng đứa bé hơn anh mới đúng chứ."
Lời nói của anh giống như một lưỡi dao, đâm vào trái tim Hạ Tuyền, cô bật cười nói: "Vậy thì chúng ta thật sự có chung một ý nghĩ rồi."
Lúc này Lệ Tịnh Lương mới nhìn về phía cô, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại có sự bồi hồi và nhớ nhung rất khó phát hiện.
"Em cũng đã suy nghĩ rồi." Cô thở phào một hơi nói, "Em không quay phim nữa, nếu có thể, em sẽ xem
Thấy vẻ mặt của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương nhíu mày, nhếch khóe miệng nói: "Nhìn thấy anh rất mất hứng sao?"
Hạ Tuyền liếc anh một cái rồi nói: "Nếu như anh là thật thì em sẽ vui mừng."
Một hồi trầm mặc qua đi, Lệ Tịnh Lương mở miệng nói: "Anh đã trở về."
Hạ Tuyền nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, ôm Lệ Hạ vẫn còn đang buồn ngủ đến gần anh, khi cảm nhận được nhiệt độ của anh, thì cuối cùng cũng chắc chắn rằng anh đã thật sự trở về.
"Có chút ngoài ý muốn." Hạ Tuyền dỗ đứa bé nói, "Khi trở lại sao không nói trước một tiếng vậy?"
Lệ Tịnh Lương hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Em thường nằm mơ thấy anh?"
Khóe miệng Hạ Tuyền có chút co quắp, đặt Lệ Hạ lên giường, dịu dàng nói: "Bảo bối, mau ngủ đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là một giấc mơ thôi."
Tiểu Lệ Hạ nhìn về phía ba ba, hình như có chút hoang mang, chỉ vào anh y y nha nha, giống như là đang hỏi: Đây là ai?
Hạ Tuyền nhìn thấy một màn này, không khỏi quay đầu lại liếc Lệ Tịnh Lương một cái, nói: "Đứa bé không nhận ra anh."
Lệ Tịnh Lương nghiêng người ngồi xuống, chân dài lười biếng đặt ở trên mặt đất, động tác nghiêng vai kia vừa uy nghiêm lại vừa ưu nhã.
"Thằng bé lớn hơn một chút rồi, cũng không còn giống với lúc ở bên cạnh anh nữa."
Đây không phải là nói nhảm sao? Thân hình của em bé là phát triển nhanh nhất, không nhìn tận mấy tháng liền đương nhiên phải khác nhau rồi.
Hạ Tuyền không nói gì, sau khi dỗ con ngủ thì tắt đèn nhỏ giọng nói: "Đi ra bên ngoài nói đi." Nói xong liền bước ra khỏi phòng trước.
Hai người đi thẳng vào thư phòng, Hạ Tuyền bật điều hòa lên, đóng cửa sổ rồi kéo kín rèm vào, tựa vào bàn làm việc nhìn về phía chồng mình đang đứng bên giá đựng sách, mặc dù bọn họ chưa hề cử hành hôn lễ, nhưng cũng đã đăng ký kết hôn, mặc dù người khác không biết, nhưng ở trong lòng cô bọn họ chính là vợ chồng.
Trước khi anh trở lại, trong đầu cô có hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ, cũng đã nghĩ tới việc bọn họ lâu lắm rồi chưa gặp mặt nên nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng mà chờ đến khi gặp lại rồi, cô mới phát hiện ra mình không hề có cảm giác xa lạ đối với anh, chẳng qua chỉ cảm thấy...... Khí chất của người đàn ông trước mắt này trầm tĩnh hơn rất nhiều.
"Anh ăn gì chưa?" Hạ Tuyền chủ động mở miệng nói, "Có muốn em làm đồ ăn khuya giúp anh không?"
Lệ Tịnh Lương từ chối, đặt quyển sách trong tay xuống rồi nhìn về phía chiếc hộp đàn đang dựa vào giá sách, chợt nói: "Anh kéo đàn cho em nghe?"
Hạ Tuyền đã sớm biết nơi này có đàn violin, nhưng cô vẫn luôn cho rằng cái đó chỉ để trang trí, bởi vì chưa bao giờ thấy anh kéo đàn cả. Nhưng bây giờ anh đã chủ động đưa ra đề nghị này, thì đương nhiên cô sẽ hết sức mong đợi.
"Em đi đóng cửa lại."
Hạ Tuyền đi tới đóng kín cửa phòng, tựa vào đó dịu dàng gật đầu một cái. Đây rõ ràng là một động tác rất bình thường, nhưng khi đặt trên người cô thì lại trở nên vô cùng quyến rũ, làm cho người ta hận không thể cầm bút vẽ lại.
Sinh con khiến cho cô càng trở nên thành thục, xinh đẹp thướt tha hơn, đương nhiên cũng khiến cho dáng người của cô càng thêm lả lướt và mê người
Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt từ trên người cô, mở hộp đàn lấy cây violin ra, điều chỉnh dây một chút rồi nói bắt đầu kéo đàn.
Một bản nhạc nổi tiếng tầm quốc tế ——《Por una cabeza》, ngoại trừ sự nổi tiếng của chính bản thân nó ra, bản nhạc còn xuất hiện trong bộ phim kinh điển 《 Scent of a Woman 》, do Alfredo Le Pera phối nhạc khi đang nhảy điệu Tăng-gô, nó cũng xuất hiện trong 《Bản danh sách của Schindler》, Hạ Tuyền vô cùng thích.
Tư thế anh kéo đàn vô cùng đẹp mắt, tây trang màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, nút cài cổ áo mở ra, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xếch khép hờ, theo động tác kéo đàn của anh, các giai điệu từ từ bay bổng, anh như vậy, giống như một con thiên nga đen tao nhã nội liễm, có thể dễ dàng giam cầm trái tim của tất cả những người phụ nữ làm tù binh.
Hạ Tuyền không nhịn được lại nghĩ đến Liêu Hạnh Nhi, nhất thời có chút thất thần, Lệ Tịnh Lương kéo đến một nửa thì dừng lại, để violin xuống, giương mắt hỏi "Đang suy nghĩ gì thế?"
Hạ Tuyền bĩu môi, muốn nói rồi lại thôi, Lệ Tịnh Lương cũng không miễn cưỡng, sau khi thu dọn đàn xong xuôi thì đứng thẳng người nói: "Anh suy nghĩ thông suốt rồi."
"Hả?" Hạ Tuyền thắc mắc.
"Nếu như em nhất quyết muốn quay phim thì cứ tiếp tục quay đi." Anh không có nhìn cô, cúi đầu dùng khăn xoan thong thả ung dung lau ngón tay, "Nhưng mà anh hy vọng em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, không nên chậm trễ việc chăm sóc đứa bé. Lệ Hạ còn nhỏ, có lẽ em cũng phải đi công tác mấy tháng liền giống như anh, khi trở lại thì có khi thằng bé đã không còn nhận ra em nữa rồi. Với sự từng trải của mình, đáng lẽ ra em càng phải coi trọng đứa bé hơn anh mới đúng chứ."
Lời nói của anh giống như một lưỡi dao, đâm vào trái tim Hạ Tuyền, cô bật cười nói: "Vậy thì chúng ta thật sự có chung một ý nghĩ rồi."
Lúc này Lệ Tịnh Lương mới nhìn về phía cô, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại có sự bồi hồi và nhớ nhung rất khó phát hiện.
"Em cũng đã suy nghĩ rồi." Cô thở phào một hơi nói, "Em không quay phim nữa, nếu có thể, em sẽ xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.