Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 95: Ám áp

Lâm Địch Nhi

22/04/2017

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, giới nhân viên văn phòng tranh thủ đi chơi bời ăn uống, trên đường người đông nghịt, xe cộ đi lại cũng khó khăn. Đào Đào cố ý tắt điện thoại, đi dạo phố không mục đích mấy tiếng đồng hồ, đến khi hai chân sắp mất đi cảm giác, mới tìm một quán mì Nhật Bản, gọi một tô mì nóng hổi, ăn đến tận đáy tô. Sau đó đi vào nhà sách, đọc sách báo tạp chí hai tiếng đồng hồ, đến ba giờ cô ra khỏi nhà sách, đến một tiệm hoa ở góc đường mua một bó hoa, nhìn thời gian thấy đã đến lúc, mới bắt xe đến đại viện bộ đội.

Vào giờ này, đã qua cơm trưa từ sớm, nhưng vẫn còn khá lâu mới đến giờ cơm tối, nói vài câu với Quý Manh Nhân là có thể chào tạm biệt. Xuống xe, mỉm cười gật đầu với cậu lính nhỏ đứng gác, cầm chắc bó hoa, lên lầu gõ cửa.

Quý Manh Nhân mặc một chiếc áo hở cổ màu xám, đeo kính, nhìn thấy Đào Đào thì cười: “Đến rồi à, Tiểu Đào!”

“Chúc mừng năm mới mẹ!” Đào Đào hơi khó xử, nhanh chóng đưa hoa cho Quý Manh Nhân.

“Đẹp quá.” Quý Manh Nhân nhận lấy, bảo Đào Đào thay dép, vắt áo khoác lên giá đồ, tìm một lọ hoa thủy tinh lớn, cắm hoa vào.

Đào Đào nhìn xung quanh, ngửi thấy mùi thuốc, thấy sắc mặt Quý Manh Nhân không tốt, không nhịn được cắn cắn môi.

Quý Manh Nhân đi vào phòng ngủ, một lúc sau, mang từ bên trong ra một chiếc hộp hình vuông và một cái lọ màu trắng. “Chiếc hộp là cho con, còn cái lọ là cho mẹ con, bố con không có phần.”

Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, Quý Manh Nhân đầy ý cười, “Không phải quà gì to tát cả, đặc sản Nam Hải, một sợi dây chuyền ngọc trai và một lọ phấn ngọc trai. Phấn ngọc trai này nghe nói hiệu quả xóa tàn nhang rất tốt, mẹ con nhất định sẽ thích.”

Quý Manh Nhân lại cho cô xem hình ở Hải Nam. Đều là ảnh chụp phong cảnh, không có tấm nào có hình Quý Manh Nhân. Biển Hải Nam xanh và xa hơn biển Thanh Đài, chẳng trách được gọi là “chân trời góc biển”.

“Mẹ,” cô đặt ly xuống, “Con đã hứa với mẹ con sẽ về sớm. Con phải về rồi.”

“Đợi chút, Tiểu Đào.” Quý Manh Nhân cầm tay cô, nhìn vào mắt cô, “Mẹ gọi con đến, là vì nhớ con, và mẹ muốn trịnh trọng xin lỗi con. Xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi con, Tiểu Đào!”

Lần trước cô đến lấy hành lý, Quý Manh Nhân nói Hoa Diệp là mặt trăng, cô là mặt trời, ý trong lời nói này là vẫn muốn nghĩ cách níu kéo. Còn hôm nay tiếng xin lỗi này, Đào Đào hiểu, Quý Manh Nhân biết rằng lòng Hoa Diệp đã có nơi có chốn, không còn cơ hội tái hợp nên mới xin lỗi như vậy.

“Chuyện này không liên quan đến mẹ, không cần xin lỗi đâu. Áo len đâu ạ?” Cô hít một hơi, cười nhạt, đứng dậy.

Quý Manh Nhân lưu luyến vuốt ve má Đào Đào, mắt lấp lánh ánh nước. Bà cố chấp muốn tiễn Đào Đào xuống dưới lầu, nhưng Đào Đào khuyên ngăn, bên ngoài rất lạnh. Đứng dưới lầu, Đào Đào cho phép mình ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Quý Manh Nhân lần cuối. Lần này là thật sự nói lời tạm biệt rồi.

“Đào Đào, cô ở đây làm gì?” Kinh Nghệ và Hứa Mộc Ca xuất hiện không xa đằng sau cô.

Kinh Nghệ gầy đến không thể nhận ra, thật sự là da bọc xương, nhưng đôi mắt hung dữ ấy vẫn còn rất có thần. Mặt Hứa Mộc Ca thì vẫn trắng bệch như giấy, không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ nhìn cô đăm đăm, trong tay xách hai hộp quà được gói rất tinh tế.

“Nói gì đi chứ, cô dựa vào cái gì mà đứng ở đây, chỗ này có bạn cô, hay là có bà con của cô?” Kinh Nghệ đẩy Đào Đào một cái.

Đào Đào không nói gì, cô không giỏi đấu võ mồm, cũng không thèm tranh chấp với hai người trước mặt. Kiểu tư duy của đám bạn Hoa Diệp không giống người bình thường. Huống hồ còn có gì đáng để nói chứ? Ngược lại có chút cảm thán đối với giọng điệu hùng hổ dọa người này của họ, hẳn là đã chắc chắn về tình cảm của Hoa Diệp nên mới có thể không kiêng dè gì như vậy.

Cô làm như không thấy, vượt qua họ đi thẳng về phía trước. Có lẽ Kinh Nghệ bị thái độ coi như không khí của cô chọc giận, xông thẳng đến trước mặt cô, cười khinh bỉ: “Sao hả, chột dạ rồi? Thật ra cô không nói, chúng tôi cũng biết rõ. Không ngờ cô còn biết đi đường vòng, bám víu lấy Hoa Diệp, đến tìm Quý Manh Nhân khóc lóc kể lể? Tôi từng thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như cô đấy.”

Đào Đào đã hơi mất kiên nhẫn, cong khóe miệng mỉa mai: “Sức tưởng tượng của chị đúng là không phải phong phú bình thường, có điều, tôi nghĩ là bản thân chị trải nghiệm rồi nên mới đưa ra kết luận như vậy. Nhưng mà làm ơn đi, không phải tất cả phụ nữ đều thích dây dưa với bạn trai hoặc chồng của người ta. Nói đến bám víu, thì trước mặt hai người, đương nhiên tôi phải chào thua rồi.”

Sắc mặt Kinh Nghệ có hơi trắng bệch, tuy Đào Đào không nói rõ ràng, nhưng cô ta tự biết rõ. Sự tuyệt tình của Tiêu Tử Hoàn là nỗi đau không thể chạm đến trong lòng cô ta. Hễ nghĩ đến anh ta, là lòng đau như xé. Đào Đào nói chuyện mang theo vẻ châm biếm, sao cô ta có thể không nổi điên được? Tay huơ trong không trung, tát lên mặt Đào Đào. Đào Đào không phòng bị, má nóng rát.

“Kinh Nghệ, chị làm gì vậy?” Hứa Mộc Ca không hiểu nội tình hiển nhiên bị giật mình.

Kinh Nghệ đã không còn lý trí, chỉ về phía Đào Đào nói năng lộn xộn: “Không được, chị phải cho nó một bài học, để xem sau này nó có còn dám ăn nói bừa bãi như vậy nữa hay không. Hừ, mày tưởng mày là cái thá gì, biết rõ Hoa Diệp yêu Mộc Ca, nhưng lại mặt dày dụ dỗ Hoa Diệp, bắt cậu ấy chịu trách nhiệm với mày. Bây giờ thì không phải vẫn bị đá hay sao. Hoa Diệp chưa bao giờ thích mày, cần mày chẳng qua là để giết chết sự cô đơn nhất thời, cần phát tiết nhu cầu sinh lý mà thôi.”

Má phải của Đào Đào nóng dữ dội, cô cắn chặt răng, mới kìm nén được không kích động với Kinh Nghệ. Bị chó điên cắn, bản thân không cần thiết phải cắn lại để trả thù. Giây phút ấy cô thật sự cảm thấy xót xa cho chính mình, nhưng lại xót cho Hoa Diệp nhiều hơn. Vật họp theo loài, bên cạnh anh có đám bạn như vậy, Hoa Diệp đã coi như là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn rồi.

“Thật sự nên gọi Hoa Diệp đến đây, để anh ta xem chị trượng nghĩa vì anh ta mà bênh vực kẻ yếu như vậy, dù thế nào anh ta cũng phải tỏ lòng cảm động chứ nhỉ! Có điều, tôi lại cảm thấy buồn thay anh ấy. Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là một người đàn ông chung tình, không ngờ trong mắt các người, anh ấy lại có thể vì cô đơn nhất thời mà tùy ý lên giường cùng người phụ nữ khác? Vậy thì chị phải sớm chiều canh chặt anh ta, đừng cho anh ta có cơ hội cô đơn nữa. Dù sao thì phụ nữ không biết điều như tôi vẫn còn đầy ra đấy.” Cùng với cơn đau trên má, Đào Đào cố ý liếc Hứa Mộc Ca một cái.

“Cô đang uy hiếp đấy à?” Hứa Mộc Ca đứng một bên cũng không nhịn được tức giận, từ sau khi gặp Park Chung Hyun ở rạp chiếu phim, thần kinh cô ta đã trở nên nhạy cảm, dự cảm chuyện cũ bản thân tránh nhắc đến sẽ vì người phụ nữ này mà lờ mờ nổi lên trên mặt nước.

“Trong mắt mấy người, trước giờ tình cảm gọi là đến, xua là đi. Tôi có thể uy hiếp được gì chứ? Lo được lo mất, gặp đâu đi đó đâu phải là tác phong của mấy người.” Đào Đào cụp mắt, lắc đầu khinh bỉ, “Thế nhưng, cũng có người từng nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Chuyện tương lai ai có thể dự đoán được chứ? Tôi đã ly hôn rồi, về việc liệu Hoa Diệp có vẫn mãi yêu chị như ngày xưa hay không thì chị tìm Hoa Diệp mà bảo đảm, tôi không cho chị được điều gì cả. Tôi không muốn tỏ vẻ cao thượng gì, cũng không đánh giá Hoa Diệp như thế nào, nhưng chỉ cần bên cạnh anh ta luôn có các người, thì ly hôn với anh ta tôi cảm thấy là một sự giải thoát.”

“Đó là vì mày không xứng.” Kinh Nghệ gào lên.

“Quả thật là không xứng.” Đào Đào gật đầu.

“Sau này, dì Quý sẽ do tôi chăm sóc, cô không cần đến nữa.” Hứa Mộc Ca bày ra tư thái bà nội trợ nhà họ Hoa.

Đào Đào cười cười, không hề tiếp lời. Thực tế thì cô đã sức cùng lực kiệt. Cô đã chính thức buông tay, tại sao còn phải chịu sự sỉ nhục này nữa chứ? Bảo cô không oán hận Hoa Diệp thêm cũng khó. Cô hoàn toàn có thể tóm lấy quá khứ không hề vẻ vang của Hứa Mộc Ca để ăn miếng trả miếng. Sở trường của Hứa Mộc Ca, chưa chắc là cô không làm được. Nhưng mà, xin lỗi, bây giờ cô thật sự không còn ý nghĩ gì với Hoa Diệp nữa. Không còn, thật sự không còn nữa rồi.

“Vậy thì tốt quá.” Đào Đào xoay người, bước đi thật nhanh.

“Sao lại bỏ qua cho nó như vậy?” Kinh Nghệ không cam tâm oán thán.

“Cho thêm một cái tát nữa?” Hứa Mộc Ca than thở, “May mà Hoa Diệp không có ở đây, nếu không anh ấy sẽ trở mặt với chị cho xem.”

“Không thể nào.”

“Chị không hiểu anh ấy.”

“Lẽ nào cậu ấy vẫn còn quan tâm đến con đàn bà đó?” Kinh Nghệ chỉ bóng Đào Đào đã đi xa.

Hứa Mộc Ca không nói gì, cắm đầu đi lên cầu thang. Sáng nay nói chuyện điện thoại với Hoa Diệp, yêu cầu đến chúc tết Quý Manh Nhân, Hoa Diệp nói đợi vài ngày nữa, sức khỏe Quý Manh Nhân không tốt, không muốn gặp người khác. Cô vừa nghe liền để ý đến ngay, cảm thấy đây là cơ hội tốt, lại sợ đến một mình sẽ nhạt nhẽo, nên lôi Kinh Nghệ vừa mới từ nước ngoài về đi cùng. Có Kinh Nghệ, chắc Quý Manh Nhân sẽ không khiến cô khó xử.

Lúc đầu cô vừa về nước liền đến thăm Quý Manh Nhân, nhân tiện hỏi thăm việc đoàn văn công tuyển người. Quý Manh Nhân im lặng một hồi, rồi nói với cô rằng bà có thể giúp cô vào đoàn văn công, nhưng cô phải hứa là không được quấy rầy cuộc sống của Hoa Diệp. Cô mỉm cười gật đầu.

Hôm đó khi Quý Manh Nhân chất vấn cô ở bệnh viện, cô nóng lên, ngẩng đầu nói: “Cháu đã làm được rồi, nhưng cháu không thể ngăn cản Hoa Diệp quấy rầy cuộc sống của cháu.”

Quý Manh Nhân không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm vài giây rồi rời đi. Cô biết cô đã đắc tội với Quý Manh Nhân rồi.

Kinh Nghệ gõ cửa, một lúc lâu sau, mới nghe thấy bên trong có tiếng bước chân.

“Tiểu Đào… Ồ, là Kinh Nghệ à!” Ý cười vẫn chưa nở rộ của Quý Manh Nhân lập tức biến mất, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Bà không nhìn Hứa Mộc Ca, chỉ nhìn về phía Kinh Nghệ, “Sau khi Hoa Diệp kết hôn, liền dọn đến Thính Hải Các, không sống ở đây.”

Trên mặt Hứa Mộc Ca lập tức lúc đỏ lúc trắng.

Kinh Nghệ cười gượng nói: “Dì Quý, không phải bọn cháu đến tìm Hoa Diệp, mà đặc biệt đến thăm dì.”

“Thăm dì? Tại sao?” Quý Manh Nhân chặn ở cửa, không có ý cho họ vào.

“Dì Quý, nghe nói dì không được khỏe.” Hứa Mộc Ca dè dặt cười làm lành.

“Cô và tôi không phải người thân cũng không phải kẻ thù, tôi không khỏe liên quan gì đến cô?”

Hứa Mộc Ca miễn cưỡng mỉm cười, “Dì Quý…” Trán đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt gượng gạo.



“Có phải dì Quý trách bọn cháu không gọi điện trước không, hình như đã mạo muội dì rồi.” Kinh Nghệ nói xen vào.

“Chúng ta đều sống trong đại viện, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không kể là mạo muội, nhưng không cần phải đặc biệt chạy đến như vậy.”

“Vậy…” Kinh Nghệ ngó Hứa Mộc Ca, không biết nên đi hay là không.

Hứa Mộc Ca lấy hết dũng khí lại ngẩng đầu lên: “Dì Quý, vậy hôm khác chúng cháu lại đến thăm dì.”

“Không cần đâu.” Quý Manh Nhân lạnh nhạt chớp mắt, “Hoa Diệp đối với cô thế nào, tôi không có quyền chất vấn. Nhưng tôi là tôi, tôi có thể nói chắc chắn với cô là chỗ tôi không hoan nghênh cô.”

Mặt Hứa Mộc Ca đã có vẻ chịu không nổi: “Dì Quý, giữa chúng ta có vài hiểu lầm…”

“Trời lạnh, tôi không tiễn khách. Về nhé!” Quý Manh Nhân không đợi cô nói xong, đã đóng cửa chính một cái “rầm”.

Kinh Nghệ kéo kéo Hứa Mộc Ca đang cứng như đá, cẩn thận nói: “Đi thôi, Mộc Ca, tính khí của dì ấy nổi tiếng kỳ quái, em đừng để ở trong lòng.”

“Không phải, không phải…” Hứa Mộc Ca liên tục lắc đầu. Trước đây đúng là Quý Manh Nhân lạnh nhạt với cô, nhưng làm gì có chuyện không nể mặt giống như vậy. “Là cô ta… nhất định là cô ta…”

“Ai?” Kinh Nghệ nhíu mày, lờ mờ hiểu ra, “Là con đàn bà Đào Đào đó sao? Nó đã nói chuyện của em trước mặt dì Quý đúng không? Sợ cái gì, đó là nó đố kỵ, hãm hại em, chỉ cần Hoa Diệp yêu em là được rồi.”

Hứa Mộc Ca sa sầm mặt, tay cầm hộp quà hơi run run, cô ta cắn răng nói: “Nếu cô ta đã… đã nói thật, em sẽ không tha cho cô ta…”

Đêm đen như mực, Tả Tu Nhiên đứng trên ban công, để mặc cho bóng tối chảy trôi trong phòng, anh không mở đèn. Ở nhà họ Đào đến chín giờ tối, Đào Đào vẫn không xuất hiện, nên anh biết điều nói lời tạm biệt. Nếu anh còn ở lại nữa thì sợ là cô ngốc đó sẽ qua đêm ở ngoài mất. Tối qua anh một nửa là kìm lòng không đặng, một nửa là muốn trêu cô, không ngờ đã dọa cô sợ.

Đào Đào đứng ở ngoài cửa, cụp mắt, mặt đầy nước mắt. Tả Tu Nhiên cau mày, vừa nhìn là thấy ngay sự khác thường trên mặt cô. Anh tới gần, sắc mặt trầm xuống, “Đây là ai làm?” Giây phút đó anh có một cảm giác đau lòng đến không thở nổi.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, môi run run, nước mắt mờ mịt không tìm thấy tiêu cự, “Thầy Tả…”

Cảm thấy anh thở phào, dịu dàng đưa mặt cô lại gần, mang theo vô vàn trân trọng, từ từ hôn lên má cô, dịu dàng thương xót, hôn từng chút một, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, dây dưa mút mát nơi cánh môi. Vô cùng cẩn thận, vô cùng thận trọng, sợ nếu bất cẩn thì cô sẽ biến mất nơi kẽ tay. Hàng mi dài chớp hai cái, cô yếu ớt nhắm mắt lại, vòng ôm ấm áp như vậy, nụ hôn dịu dàng như vậy, cô mệt mỏi rồi, không muốn và cũng nghĩ không nổi nữa.

“Đào Đào!” Anh khàn giọng gọi tên cô, bế cô lên. Cô rúc trong lòng anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, cùng với tiếng trái tim cô. Không biết đã đóng cửa và tắt đèn lúc nào, khi ý thức trở lại, cô đã nằm trên giường trong phòng ngủ của anh. Cảm giác tay anh chui vào trong áo, vết chai nơi ngón tay tiếp xúc với da cô, không mạnh không nhẹ, như có như không, xúc cảm đó giống như dòng điện truyền khắp người, dẫn đến một cơn run rẩy khó nói, cô mở môi ra, đón lấy môi anh, say sưa đáp trả lại anh.

Nhiệt độ cơ thể nóng hổi cùng với áp lực tràn đầy phủ lấy cô. Cơ thể trải qua tiếp xúc, đã đánh thức cảm xúc nội tâm mà cô gượng ép kiềm nén, tất cả dây thần kinh dường như đều đươc kích hoạt ngay giây phút đó, cô bất giác chủ động dính lấy anh, khao khát hơn nữa sự tiếp xúc thân mật không có kẽ hở.

Môi anh từ trên di chuyển xuống dưới, nóng bỏng trượt qua cổ, ngực cô, thậm chí cả nơi khó mà mở miệng. Cô khép hờ hai mắt, tim đập dữ dội, có một chút lý trí chạy vụt qua giống như dư âm, rồi lại biến mất dạng ngay sau đó, chỉ có thể để mặc cho tình triều lan khắp tứ chi, dâng lên trái tim, cho đến khi anh đốt cháy cô thành một ngọn lửa.

“Còn đau không?” Anh vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, thấp giọng hỏi. Cô xoay người lại, “Không…” Anh không hỏi nữa, chậm rãi ôm cô từ phía sau, nói những lời vừa cảm thán vừa tán thưởng. Sự dịu dàng này dường như còn khiến cô cảm động hơn cả màn kích tình vừa nãy, khiến cô mềm nhũn, tan chảy, cuối cùng biến thành một làn khói hương.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như nghe thấy anh gọi điện cho Đào Giang Hải, nói cô và anh cùng ở ngoài tham gia tiệc liên hoan với bạn, bảo Đào Giang Hải không cần lo lắng. Cô trở mình, ngủ say, hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cô.

Lúc Tả Tu Nhiên thức giấc, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng ý cười vẫn chưa lan rộng thì đã tắt nơi bờ môi, trên giường chỉ có một mình anh. Đào Đào mặc một chiếc áo len, ôm lấy hai tay, dựa vào khung cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, phía đông mới hiện ra một tia sáng trắng, một ngày mới yên bình giống như mọi ngày.

Anh nhướng mày, xuống giường, từ đằng sau ôm cả người cô vào lòng, dịu giọng hỏi: “Chiếc áo này có ấm không?”

“Em… phải về thôi, hôm nay phải đi làm.” Cô cúi đầu, giả vờ bình tĩnh.

“Ừ, ôm một lúc nữa thôi rồi anh đưa em về.” Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, lời vừa nói ra, làm rung rung mấy sợi tóc.Nói một lúc, đúng là một lúc thật. Anh tìm cho cô một chiếc khăn và bàn chải mới, lúc tắm, cô ngước mắt nhìn mình trong gương, liền cụp mắt ngay tức thì. Hai người nắm tay nhau ra khỏi nhà, cô muốn vùng ra, nhưng không thành công.

“Hôm nay tổng công ty cũng phải… đi làm rồi nhỉ!” Đây là câu đầu tiên cô chủ động nói với anh kể từ tối qua đến giờ.

Anh nhếch khóe miệng, chăm chú nhìn cô: “Anh vẫn còn một số việc phải làm, tạm thời chưa về Bắc Kinh.”

Cô cúi đầu chơi đùa với mười ngón tay của mình, có hơi bất lực. Có thể là nghĩ đến sự kiêng dè của cô mà anh không lái xe đến cổng công ty, chỉ dừng ở bên đường bảo cô xuống xe, tiến đến gần hôn lên má cô: “Được rồi, bây giờ hãy vứt bỏ hết mọi chuyện, đừng làm ‘cô bé hỏi nhiều’ nữa, suy cho cùng là tại sao, sao lại như vậy, hãy yên tâm hưởng thụ sự theo đuổi của anh là được. Anh là một người rộng lượng, dù là thời gian hay tình cảm, anh không để ý đến người hi sinh nhiều hơn. Ngoan ngoãn đi làm, tối gặp lại!”

Xuống xe, đứng ngây người ở bên đường một hồi lâu, Đào Đào cũng vẫn không hiểu được ý anh nói là gì.

Ngày đầu tiên đi làm, như thường lệ là đốt pháo hoa đùng đùng, sau đó là nhân viên toàn công ty tụ tập tại hội trường lớn, các ông tổng sẽ chúc tết nhau trước, tiếp đó là báo cáo động viên nhân viên hồi tâm chuẩn bị chăm chỉ tập trung vào công việc. Chủ trì cuộc họp là phó tổng giám đốc thường vụ, tổng giám đốc mới vẫn chưa đến nhận chức.

Bộ phận Kỹ thuật chiếm một hàng, Phi Phi và Đào Đào ngồi sát nhau. Phi Phi nhìn Đào Đào hết lần này tới lần khác muốn nói nhưng lại thôi. Tan họp, cô kéo nhẹ vạt áo Đào Đào: “Cậu vẫn ổn chứ!” Giọng nhẹ như muỗi.

Đào Đào gật đầu.

“Cậu và luật sư Hoa sau đó không cãi nhau chứ?” Phi Phi nuốt nước bọt, hỏi một cách khó khăn.

Đào Đào thản nhiên chớp chớp mắt: “Bọn mình không có cơ hội cãi nhau nữa. Mình và anh ấy đã ly hôn được một thời gian rồi.”

Phi Phi ra lệnh cho mình phải bình tĩnh, nhưng miệng vẫn không kiểm soát được mà há thành hình chữ O, có thể nhét hết một quả trứng.

Ngày hôm nay, Đào Đào ở trong văn phòng thật sự đã nhận được sự đãi ngộ cấp bậc quốc bảo, mỗi một người đều cười vô cùng dịu dàng với cô, ánh mắt nhìn cô vừa thương hại vừa không nỡ, không cho cô đụng tay vào bất cứ việc gì. Không khí như vậy khiến Đào Đào có hơi ngạt thở, cô đi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng trà nước lấy nước tám chuyện, để bản thân mình được dịu xuống. Sát phòng trà nước là phòng Nhân sự, cửa phòng chất rất nhiều dải băng lụa, hoa mừng và bong bóng, nhân viên đi ra đi vào, bận rộn cho hoạt động sản xuất xe mới vào ngày mai. Nghe nói lãnh đạo thành phố cũng sẽ đến. Ắt hẳn tổng giám đốc mới cũng sẽ trang điểm lên sân khấu, mọi người rất là mong đợi.

Lúc này, Tăng Trí Hoa từ phòng Nhân sự đi ra, sắc mặt xám xịt. Đồng nghiệp nhanh nhạy tin tức cùng ở phòng trà nước, không nhịn được thấp giọng bà tám: “Vị này đang làm thủ tục đấy, cô đừng qua đó kích thích ông ta.”

“Thủ tục gì?”

“Từ chức đó!” Đồng nghiệp trả lời qua loa.

“Hả?” Đào Đào hất hất tóc, để lộ tai ra ngoài, cô không nghe nhầm chứ!

“Kiểm tra trước khi hết nhiệm kỳ kết thúc trước tết, gửi báo cáo đến tổng công ty, cấp trên mãi vẫn không hồi âm. Hôm qua mấy ông tổng và chủ tịch tổng công ty tạm thời gặp nhau, quyết định hủy bỏ chức vụ phó tổng giám đốc tổng công ty của Tăng Trí Hoa, giải quyết tiền lương và tiền bảo hiểm dưỡng già trong một lần. Năm mới bận rộn, quan hệ tiền lương của ông ta còn ở bên Thanh Đài, nên được giải quyết ở đây.”

“Nghiêm trọng vậy sao?”

Đồng nghiệp bĩu môi: “Cô xem ông ta không nói câu nào kìa, nghe nói đã gọi là xử lý rộng rãi rồi, nếu để việc này lên đến viện kiểm sát, sợ là phải ngồi tù đấy. Có điều, tổng công ty cũng ác thật. Tổng giám đốc Tăng vẫn luôn thấp thỏm, đi tìm quan hệ ở khắp nơi. Nghĩ cách ở lại Thanh Đài, giờ thì chọc giận tổng công ty, nên mới chơi ông ta như vậy.”

“Ồ, chẳng trách người ta đều nói lãnh đạo là nghề nghiệp có tính nguy hiểm cao, nghe mà thấy phức tạp.”

“Vẫn là làm dân thường tốt hơn, hi hi!”

Mấy người nhìn nhau cười, ai trở lại phòng làm việc người nấy. Vẫn chưa bước vào cửa văn phòng, nghe thấy bên trong có tiếng thảo luận, tiếng xì xầm rất lớn, cô vừa vào thì đột nhiên im bặt, dư quang nơi khóe mắt âm thầm liếc về phía Đào Đào. Đào Đào cúi đầu, yếu ớt thở dài. “Ting” một tiếng, có tin nhắn, cô mở ra xem.

“Nếu anh nói cả ngày hôm nay anh không thể nào làm việc được, trong đầu toàn nhớ đến em, một mình ngồi trước bàn cười ngây ngô, em có tin không?” Cô nghịch điện thoại, đóng nắp lại, khóe môi thấp thoáng ý cười.

Buổi chiều theo Long Tiếu đến phân xưởng tổng lắp ráp xem tình hình sản xuất, liên hệ chủ nhiệm xưởng phối hợp vài điều quan trọng về việc cắt băng khánh thành. Chủ nhiệm xưởng nói mấy câu, đều nhắc đến “Thầy Tả thế này”, “Thầy Tả thế kia”, Đào Đào nhún nhún vai, xoay mặt về hướng khác.



Về đến phòng làm việc, Long Tiếu nói tối nay bộ phận Kỹ thuật tăng ca, nhưng trừ Đào Đào và Phi Phi. Phi Phi chu miệng, liếc yêu Long Tiếu một cái: “Cùng chung một phòng làm việc, em ngại được đối xử đặc biệt lắm, em cũng ở lại, rót trà cho mọi người, mua đồ ăn khuya cũng được.”

Long Tiếu nhìn cô đầy tình ý, nhếch miệng vui vẻ.

Đào Đào không nói lời khách sáo, đến giờ tan làm liền xách túi đi ra. Có cô, họ nói chuyện luôn kiêng dè.

Vừa ra khỏi cổng lớn công ty, chiếc Audi màu đen đã chạy đến, dường như vẫn luôn đợi ở đó. Đào Đào quay đầu nhìn nhìn, không có ai chú ý đến bên này, vội vàng chui vào.

“Lén la lén lút, em đang làm chuyện gì xấu sao?” Tả Tu Nhiên cài dây an toàn cho cô.

Cô ngây người, nhìn anh, ấp úng, không biết nói gì mới được. Cô cố ý đơn giản hóa mọi việc, không muốn nghĩ đến quan hệ hiện giờ của họ là gì, đôi lúc quá rõ ràng thì ngược lại không biết làm sao để đối mặt.

Tả Tu Nhiên tăng thêm ý cười trên mặt, “Ra là em trông như thế này! Hôm nay lúc nhớ em, đột nhiên không nhớ ra em trông như thế nào. Có tấm hình nào đặc biệt đẹp không, tặng anh một tấm, anh để trong ví, khi nào nhớ em thì lấy ra xem.”

“Không có.” Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim có hơi phiêu đãng.

“Không có thật?” Anh cười xấu xa tiến sát mặt cô.

“Em không ăn ảnh.” Cô xị mặt.

Anh nhướng mày, đột nhiên lấy điện thoại đặt trước vô lăng, chụp cô “tách” một cái, “Vậy anh đành phải tự mình chụp thôi.”

“Đừng, mau xóa đi.” Cô nhe nanh múa vuốt tiến lên giành lại.

Anh giơ điện thoại lên, nhìn cô đang mở to mắt bĩu môi tức giận trên màn hình, cười thật to: “Đừng nhỏ nhen thế, rất xinh mà!” Đẩy tay cô ra, cưng chiều đặt điện thoại vào túi áo.

Cô thở phì phò quay đầu đi, làm lơ anh.

“Được rồi, tấm này coi như là hình riêng, chỉ cho anh xem thôi, tuyệt đối không để lộ ra ngoài. Em tặng lại một tấm đẹp hơn, tấm đó để anh khoe trước mặt bạn bè.” Anh ôm cô, khẽ dỗ dành.

“Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chọn đại một tấm được rồi, em dáng vừa không đẹp, mặt lại không xinh, có gì đáng khoe đâu.” Nói xong, có hơi hối hận, giọng này này nghe hơi chua thì phải.

“Anh cảm thấy rất đẹp mà, ôm rất thoải mái…” Anh nhìn cô với vẻ sâu xa.

Cô xị mặt, muốn nổi giận, nhưng mặt lại không nhịn được ửng hồng, “Ở đây phong cảnh đẹp lắm sao, anh có đi không?”

“Đi.” Anh mỉm cười cưng chiều, khởi động xe, “Chúng ta đến trung tâm thương mại mua quần áo trước, sau đó đi ăn.”

“Mua quần áo cho ai?” Cô căng thẳng xoay người qua, không biết sao có hơi tức giận. Nếu anh muốn tặng cô quần áo hay gì khác thì cô sẽ từ chối ngay. Anh đều đối xử với phụ nữ từng lên giường cùng anh như vậy sao?

“Còn có thể mua cho ai nữa? Em xem anh chỉ mang theo một vali hành lý thôi, ở Thanh Đài mấy ngày rồi, cũng phải thay đổi chứ.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, lầu bầu: “Không đi, mắt thẩm mỹ của em kém lắm.” Cô nhớ tới anh không thích chiếc áo sơ mi nhặt từ thùng rác về đó đến như thế nào.

“Quả thật không cao.” Anh chớp mắt, quan sát dòng xe bị kẹt cứng, tận dụng mọi kẽ hở để lái về phía trước.

“Vậy anh cho em xuống xe, anh đi một mình được rồi.”

“Không được! Mắt thẩm mỹ không cao, không phải lý do để em thoái thác, sau này từ từ bồi dưỡng.” Anh nói rất là bất đắc dĩ.

“Anh thật là miễn cưỡng!” Cô mỉa mai.

“Bó tay rồi, em không chịu tạm bợ anh thì anh đành phải tạm bợ em thôi.”

Hôm nay Hoa Diệp lại có tiệc, thắng kiện nên khách hàng kéo anh cùng đi uống rượu chúc mừng vào tối nay.

Thức ăn được mang lên vài món, Hoa Diệp đã bưng ly rượu thứ ba trong tay, thư ký Trâu kéo góc áo anh, nhét điện thoại vào tay anh, “Cô Hứa tìm anh.”

Hoa Diệp uống rượu đỏ mặt, đã sắp thành Quan Công rồi. Anh nhớ lại, lúc sáng có phiên tòa đã tắt điện thoại.

Vội kéo cửa đi ra hành lang nghe máy, “Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh sao?” Hứa Mộc Ca không biết căng thẳng hay là tủi thân mà giọng rất ấm ức.

“Không phải.” Anh trầm mặc một hồi rồi hỏi, “Em ăn cơm chưa?”

“Em phải giữ dáng, tối không ăn gì. Diệp, hôm nay anh bận lắm à?”

“Ừ, sáng ký hợp đồng với khách, chiều có phiên tòa, giờ thì có tiệc.” Anh không nhắc đến chuyện gặp Đào Giang Hải.

“Ngoài khách hàng ra, không có ai khác gọi điện cho anh?”

“Còn có em nữa!”

Cô cười điềm đạm: “Thấy chưa, người quan tâm anh nhất là em đúng không nào! Em muốn nghe giọng anh, nhưng không tìm thấy anh, không biết em sốt ruột thế nào đâu, vẫn là từ chỗ Trương Hoằng mới tìm được số điện thoại thư ký của anh. Diệp, anh có thể sắm một chiếc điện thoại khác vì em, mở máy suốt hai tư giờ không?”

“Hai điện thoại phiền lắm. Anh chỉ tắt máy khi có phiên tòa thôi, những lúc khác dễ tìm mà. Nếu anh muốn ra ngoài, sẽ gọi nói em biết.”

“Anh sẽ nói hết mọi điều với em sao?”

Anh ngây người, không rõ ý cô muốn hỏi.

“Diệp, có thể là bởi vì em quá yêu anh, không biết sao em luôn cảm thấy nếu sơ sẩy thì sẽ mất anh. Nhưng em lại an ủi chính mình, làm sao mà em mất đi Diệp được chứ, từ trước đến nay, trái tim em và Diệp đều chưa bao giờ tách rời. Diệp, chúng ta phải đối xử thẳng thắn với nhau, không được giấu người kia bất cứ chuyện gì. Nếu có một ngày anh không còn yêu em nữa, nhất định phải nói rõ với em đấy.”

Anh thở dài, lòng nặng trĩu, nhắm mắt lại, “Mộc Ca, em đang nói gì vậy!”

Giọng Hứa Mộc Ca thấp xuống: “Hôm qua em đi thăm dì Quý, dì chặn em ở ngoài cửa, nói không quen em.”

Hoa Diệp mở mắt ra: “Em quá vội vàng rồi.”

“Sao em có thể không vội cho được, dì là mẹ anh, là người em rất quan tâm, em muốn lấy lòng dì.”

“Em không cần làm như vậy, cho mẹ thời gian, mẹ anh là người hiểu lý lẽ.” Hoa Diệp hơi bất lực.

“Diệp, em đã ba mươi mốt rồi.” Hứa Mộc Ca cười cay đắng, sau đó nói “Tạm biệt.”

Điện thoại dán bên tai đã nóng lên. Anh chậm rãi đặt điện thoại xuống, cụp vai. Trong phòng, tiếng huyên náo không ngừng bên tai, mỗi một giọng nói đều rất vang và hưng phấn, anh cảm thấy hơi ngột ngạt, đi đến cuối hành lang, ở đó có một cửa sổ. Cách lớp kính, nhìn thấy bên ngoài đang có sương mù, ánh đèn neon mờ ảo. Hình như anh cũng đã rơi vào một màn sương dày đặc, về tương lai với Hứa Mộc Ca, trong lòng anh không có một chút dự tính gì, chỉ là muốn chung sống trước, nhưng rõ ràng Mộc Ca không có ý này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Ngoại Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook