Chương 73: Bất ngờ
Lâm Địch Nhi
01/03/2017
Ba ngày sau, mẹ Đào được chuyển từ
phòng bệnh nặng sang phòng bệnh thường. Có điều, là phòng đơn VIP. Các
chỉ số trong cơ thể bà đều đã khôi phục bình thường, nhưng bà vẫn chưa
tỉnh lại. Lặng lẽ nằm đó, vẻ mặt ôn hòa, giống như đang ngủ say, không
mộng mị.
Lúc sáng bác sĩ Âu Dương đến kiểm tra phòng, ông ta bảo y tá gãi gãi lòng bàn chân mẹ Đào, lông mày mẹ Đào đột nhiên nhíu lại, ông ta lạc quan nói với Đào Đào, nhiều nhất là một tuần nữa, mẹ Đào sẽ tỉnh lại.
Đào Đào nghe mà không nén được vui mừng, trên gương mặt u ám đã mấy ngày nở ra một nụ cười.
“Tiểu Đào…” Đào Giang Hải sợ sệt nhìn nhìn cô, nhếch nhếch miệng, khẽ gọi một tiếng.
Đào Đào liếc xéo ông, không lên tiếng, nhưng cũng không lập tức xoay người bỏ đi giống như mấy ngày trước. Từ khi mẹ Đào phẫu thuật đến giờ, cô vẫn không nói chuyện với Đào Giang Hải. Bên này là bà xã lành ít dữ nhiều, bên kia là con gái coi mình như tội nhân, hai tầng áp lực đè nén, mấy ngày nay, tiếng cười cởi mở của Đào Giang Hải đã biến mất. Cả người giống như già đi mấy chục tuổi.
“Đây thật sự là tin tốt, có phải không?” Trong mắt hằn đầy tia máu lấp lánh ánh nước, ông run run cầm tay mẹ Đào dán lên má mình, “Đợi mẹ con tỉnh lại, bố để bà ấy đánh để bà ấy chửi, chỉ cần bà ấy đừng dọa bố như vậy nữa.”
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ tay mẹ Đào, tiếp theo lại là một giọt… rất nhanh đã trở thành một vũng nước nhỏ. Đào Giang Hải cũng không lau đi, chỉ lẩm bẩm gọi tên mẹ Đào.
“Tôi biết là não tôi bị hư rồi, bị quỷ ám làm mới làm ra chuyện ngu xuẩn không biết xấu hổ như vậy. Bà xã, bà tha thứ cho tôi được không? Không phải tôi bào chữa cho mình, tôi thật sự giống như một đứa trẻ mê thần tượng thôi, không từ thủ đoạn muốn chụp ảnh cùng ngôi sao. Có được tấm ảnh đó rồi, sẽ giống như đã hoàn thành ước mơ, chứ không có nghĩ ngợi gì hết. Không mơ mộng cũng không sao, nhưng nếu bà vứt bỏ tôi thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ…” Ông dùng tay che mặt, nghẹn ngào không thể nói tiếp.
Đào Đào nghe mà mủi lòng, viền mắt cũng nóng theo, cô vội quay người ra khỏi phòng bệnh, đi tới lối đi cầu thang trấn tĩnh lại cảm xúc.
Thật ra, nhìn dáng vẻ tự trách mãnh liệt của Đào Giang Hải với mẹ, cô đã không còn trách ông nữa rồi. Việc đã xảy ra rồi, cô không thể ép Đào Giang Hải lại có sơ sót gì nữa. Tình ý của Đào Giang Hải đối với Quý Manh Nhân chỉ là ông đơn phương, Quý Manh Nhân không hề hay biết, cho dù chỉ trích cũng chỉ có thể nói ông hành động quá đáng, còn lại có thể nói gì được chứ? Nếu tim mẹ mạnh khỏe, hai người cãi nhau một trận thật to. Với tấm lòng khoan dung của mẹ thì sẽ bỏ qua thôi.
Nhưng mẹ lại mắc bệnh tim nghiêm trọng.
Đào Đào hít sâu một hơi, khóe miệng hiện ra một tia mỉa mai, đi đến bên cửa sổ, ngóng nhìn đường phố cách đó không xa. Còn hai ngày nữa là đến Tết rồi.
Các cửa hàng giở đủ chiêu trò, dán lên tủ kính những tranh chữ bắt mắt, quăng ra đủ thể loại ưu đãi đầy cám dỗ, để thu hút khách hàng. Trên đường người đi lại nhiều, xe cũng nhiều, cảnh tượng năm mới nóng hổi sớm đã lan tràn.
Thật ra cô ở bệnh viện cũng không làm được việc gì. Đào Giang Hải mời một nhân viên chuyên trách chăm sóc mẹ Đào, một số chuyện riêng tư là ông đích thân làm, ông giục cô đi làm, không thì về nhà nghỉ ngơi. Nhưng mà, vừa ra khỏi bệnh viện, trong lòng Đào Đào liền tự nhiên đối mặt với mối quan hệ với Hoa Diệp, nghĩ đến việc này, ngực cô liền đau đến không thể hô hấp.
“Tiểu Đào, sao em lại đứng đây?” Hoa Diệp từ trong thang máy đi ra, vừa đảo mắt liền nhìn thấy Đào Đào.
Mấy ngày nay thời gian anh đến bệnh viện đều rất cố định, đều vào buổi trưa. Buổi tối, Đào Đào không có ở bệnh viện.
Đào Đào không quay đầu lại. Giống như không nghe thấy anh hỏi vậy.
“Lúc đến đây, anh có tới chỗ bác sĩ Âu Dương trước, hỏi thăm tình hình của mẹ. Tiểu Đào, bây giờ, chắc em đã nhẹ nhõm hơn đôi chút rồi.”
“Cảm ơn anh quan tâm.” Cuối cùng Đào Đào cũng xoay người lại, ánh mắt quét qua mặt anh, cụp mắt xuống.
Trên mặt Hoa Diệp hiện ra một nụ cười khổ, “Không phải anh muốn em cảm ơn, mới nói với em những chuyện này. Tiểu Đào, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Em không cho rằng giữa chúng ta còn có gì để nói.” Thần thái Đào Đào thờ ơ nói, “Rất nhiều người đều so sánh vợ chồng sống chung như lưỡi với răng, ý nghĩa hình như là vợ chồng không cãi nhau thì không phải vợ chồng tốt. Vợ chồng cãi nhau, có thể không hề che đậy mà bộc lộ cảm xúc của chính mình, muốn nói gì thì nói nấy, đó là họ tin đối phương có thể bao dung bản thân mình như vậy. Giữa chúng ta đã không còn sự tin tưởng như thế nữa rồi, nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
“Đó là suy nghĩ của em, anh thì không, anh tin chúng ta vẫn sẽ tốt đẹp.”
Đào Đào cười như không cười, “Tiền đề để anh nói câu này là em vẫn phải còn là đứa ngốc yêu anh như tính mạng của trước đây. Hoa Diệp, tình yêu của anh là sâu đậm, vĩnh hằng, tình yêu của em thì không, nó rất nhạt, nó thay đổi rồi. Chúng ta chia tay, là chia tay triệt để, em sẽ không quay đầu lại hết lần này tới lần khác giống như người ta. Nếu có thể làm được như vậy, em sẽ không chia tay với anh. Anh đừng nói gì, đợi em nói xong đã.” Cô nhấc tay lên, ngăn Hoa Diệp tiếp lời, “Giữa anh và Hứa Mộc Ca rốt cuộc là quan hệ gì, xin đừng giải thích cho em nghe nữa. Anh có thể nói em quá tham lam, quá bá đạo, nhưng em muốn chồng em hiện tại, tương lai, trong mắt, trong tim đều chỉ đặt một mình em; ban ngày, ban đêm đều chỉ nhớ một mình em, câu nói dối duy nhất có thể nói với em đó là em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời. Anh sẽ nói bây giờ anh chưa làm được, hãy cho anh thời gian, ha ha, em không muốn đợi nữa rồi. Hoa Diệp, anh lại muốn nói em giống như một đứa trẻ đang nói lời giận dỗi.”
Cô nói quá nhanh quá gấp, nhất thời cảm xúc quá mãnh liệt, cô dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục nói: “Anh vẫn luôn kiên trì anh không làm chuyện gì có lỗi với em. Cái gọi là chuyện có lỗi với em, chính là lên giường với người phụ nữ khác, đúng không? Hoa Diệp, em đã từng nghĩ tới, nếu anh lên giường cùng người phụ nữ khác, em sẽ như thế nào? Lúc đó vừa nghĩ đến đây, trong lòng em rất buồn. Em sẽ khóc, sẽ suy sụp, sẽ phát điên, sẽ tóm lấy áo cãi nhau với anh, nhưng khi bình tĩnh trở lại, em cảm thấy em sẽ hỏi rõ anh lên giường với người phụ nữ khác trong tình huống như thế nào? Là uống rượu làm bừa hay nhất thời do hoàn cảnh trêu đùa, anh không chịu được cám dỗ? Nếu là như vậy thì em nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh không có tình cảm thật sự. Một đời người rất dài, em không muốn một lần sa chân, mà mất đi một người đàn ông sẽ ở bên em mấy chục năm, yêu em chân thành. Tình yêu như vậy không phải thấp bé kém cỏi, mà là hôn nhân đôi lúc cần phải khoan dung và thỏa hiệp. Hoa Diệp, em đã khoan dung, cũng đã thỏa hiệp, thế nhưng anh lại thật sự động lòng.”
Hoa Diệp trầm mặc một hồi lâu, “Đó đã là quá khứ.”
“Hôm nay là tương lai của hôm qua, là quá khứ của ngày mai. Mọi thứ đều là tương đối. Nói thật, bây giờ thần kinh em đang rất yếu đuối, những gì nên nói em đã nói hết rồi, đừng kích thích em thêm nữa. Nếu không phải nơi này là bệnh viện thì lời em nói sẽ không chỉ có bấy nhiêu. Hoa Diệp, là em đề nghị ly hôn trước, như vậy sẽ không có cây thập tự nào đè lên lưng anh.”
Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên, thẳng lưng đi về hướng phòng bệnh.
“Tiểu Đào, đừng tùy tiện nói ra hai chữ đó.” Hoa Diệp đột nhiên đưa tay kéo cô lại, cô khẽ kêu một tiếng, toàn thân cứng đờ, rụt tay lại, không nhịn được lau lên vạt áo.
Nỗi chán ghét của cơ thể đến trực tiếp hơn lời nói, Hoa Diệp bị động tác này của cô đâm đau điếng. “Anh không đồng ý ly hôn.” Anh kiên định nói.
“Đó là chuyện của anh.” Cô nhướng mày, để lại Hoa Diệp ngây người tại chỗ, đi thẳng vào phòng bệnh.
Vừa chuyển vào phòng bệnh thường, người đến thăm rất đông, đầu tiên là đám bạn mạt chược của mẹ Đào, hàng xóm láng giềng cũng đến, sau đó là một vài khách hàng, nhân viên của Đào Giang Hải, giỏ trái cây và hoa tươi chất đầy phòng bệnh và hành lang. Đào Đào tặng lại cho vài phòng bệnh sát bên, còn có một số y tá trực ban, như vậy phòng bệnh mới chen chân vào được.
Tiêu Tử Hoàn đến khi trời đã tối, khi cười lên mặt đầy bể dâu, mái tóc dài nuôi nhiều năm đã không còn, anh ta cắt một quả đầu đinh gọn gàng, Đào Đào nhìn anh ta, cảm thấy là lạ.
“Đổi kiểu tóc, năm mới khí tượng mới. Không khó coi chứ?” Anh ta sờ sờ tóc, cười ha ha.
Đào Đào cân nhắc nửa ngày trời mới trả lời: “Rất ngầu.”
Anh ta là một người bận rộn, vào giờ hoàng kim lại bỏ ra thời gian đến thăm mẹ Đào đã rất khó rồi, nói vài câu chuyện nhà, Đào Giang Hải liền bảo anh ta về quán.
Đào Đào phụng mệnh tiễn anh ta đến bãi đậu xe.
Cô đi đi, ngẩng đầu nhìn nhìn anh ta, “Anh như thế này, người hâm mộ nữ có thể đón nhận không?”
“Đã rất lâu rồi anh không có biểu diễn. Bận!”
“Anh Tử Hoàn, Đào Đào… khỏe không?” Đào Đào do dự giây lát, vẫn hỏi ra.
Tiêu Tử Hoàn dừng bước chân, thở ra, “Anh căn bản không liên lạc được với Yên Nhiên, làm sao biết được nó có khỏe không?”
“Đi tàu tới thăm là biết ngay chứ gì.”
Tiêu Tử Hoàn cười khổ, “Bây giờ, anh thật sự đã bị chúng bạn xa lánh, bố mẹ không nói với anh câu nào, anh cả thì đen mặt, không nhìn thẳng mặt anh. Chị dâu cả nhỏ hơn anh nhiều tuổi thì có để ý tới anh, nhưng chỉ là dạy dỗ anh giống như dạy con nít. Đứa cháu gái mở miệng là chú hai tồi. Anh căn bản không thể ở nhà, chỉ có thể cuộn mình trong quán. Tiểu Đào, đây thật sự không phải là chuyện của một tấm vé xe lửa, anh phải suy nghĩ thật kỹ. Anh bây giờ cho dù có đón mẹ con họ về, anh và Yên Nhiên vẫn phải cãi nhau giống như trước, không thay đổi được gì hết.”
“Anh Tử Hoàn, mỗi người đều có giới hạn. Anh không thể đợi đến khi trái tim chị Yên Nhiên nguội lạnh, anh mới nghĩ kỹ được.”
“Anh biết. Bây giờ anh mới phát hiện kết hôn thật sự là một việc rất nghiêm túc, không phải em yêu một người, là có thể kết hôn, còn có quá nhiều trách nhiệm, nghĩa vụ, gồm cả từ bỏ một số thứ và thay đổi chính mình.”
“Anh Tử Hoàn, anh trưởng thành rồi.”
“Nhóc con, em làm gì có tư cách nói câu này với anh?” Tiêu Tử Hoàn trừng mắt, rồi lập tức mỉm cười, xoa xoa tóc Đào Đào, “Có điều, cái giá của việc trưởng thành quá đau rồi.”
“Đau cũng đáng!” Đào Đào chớp chớp mắt, cũng cười, giống như Tiêu Tử Hoàn, cười rất chua xót.
Tiêu Tử Hoàn đi đến gần xe, một ông lão tay cầm một tấm phiếu đi từ bóng tối đến. “Mười tệ!”
“Bệnh viện các người đúng là ăn cướp mà, tôi chỉ đậu có một lúc, cũng phải đóng phí đậu xe.” Tiêu Tử Hoàn móc ví ra, bật cười lắc đầu.
“Chỗ chúng tôi đối xử bình đẳng, chỉ cần vào bãi đậu xe, đậu một phút với đậu một đêm giá cũng như nhau. Nếu cậu chê cao, thì có thể tiếp tục để lại đây.”
“Tôi bị bệnh chắc!” Tiêu Tử Hoàn đưa tiền cho ông lão, mở cửa xe, ngồi lên.
Đào Đào lực bất tòng tâm nhún nhún vai, vẫy vẫy tay, nhìn Tiêu Tử Hoàn phóng khoáng lái xe ra khỏi bãi đậu xe, chạy về phía con đường dài trong sắc đêm.
Cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời, lác đác những ngôi sao lạnh, không có trăng, gió rất nhẹ, thổi lên người có chút ấm áp, nhiệt độ rất bình thường, có phải sắp mưa không?”
“Chàng trai, ngày nào cậu cũng đến, chi bằng mua phiếu tháng đi, tôi có thể giảm giá cho cậu, một tháng hai trăm tệ.” Ông lão thu phí đến trước cửa một chiếc xe, cười cười với người ở bên trong.
Đào Đào ngây người, vừa rồi cô đâu có thấy ai từ bên ngoài vào lấy xe. Cô quay đầu lại, nhìn rõ thì thấy là một chiếc Honda màu xám bạc, biển số xe đó…
Cô kinh ngạc trừng to mắt, chạy qua, không đợi cô gõ cửa, cửa xe đã mở.
“Thầy Tả?”
“Cô cũng thật là biết đả kích người khác đó, cô từ bên cạnh xe tôi đi tới, rồi lại đi qua, vậy mà lại không chào hỏi lấy một tiếng.” Tả Tu Nhiên hung dữ nhếch khóe miệng.
Bệnh viện thật sự rất keo kiệt, ánh đèn ở bãi đậu xe tối đến mức các chủ xe chỉ có thể dựa vào chìa khóa điều khiển từ xa để tìm xe của mình. Hơn nữa, cô nào nghĩ tới được anh sẽ ở đây chứ.
“Anh ở đây làm gì?” Cô gấp gáp hỏi.
“Đợi điện thoại của cô!” Anh trả lời rất hùng hồn, giơ tay bảo ông lão thu phí tránh ra, rồi kéo cô vào trong xe.
“Ơ?” Cô không hiểu.
“Không phải bảo cô muốn ăn khuya, muốn tìm một bờ vai, muốn uống trà sữa, thì có thể gọi điện cho tôi sao? Ngốc!”
“Nhưng mà…” Đó chỉ là nói đùa không phải sao?
“Cô không biết vào những ngày này trên đường kẹt xe thế nào đâu, nếu nhận được điện thoại của cô, từ chung cư đến bệnh viện, cũng phải đến nửa đêm, cho nên tôi làm sẵn công tác chuẩn bị.”
Đào Đào chỉ coi như anh đang nói đùa, vươn tay ra, “Vậy trà sữa đâu?”
Anh quyến rũ cong khóe môi, từ ghế sau cầm qua một túi giấy, bên trong có trà sữa, có đậu hủ, còn có một ít điểm tâm.
“Vẫn còn nóng!” Ngón tay cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ bên trong.
“Đương nhiên, cứ cách nửa tiếng là tôi ra ngoài mua một lần mà, cái này là mới mua, đương nhiên nóng rồi.”
Đào Đào đơ người, chầm chậm quay đầu, híp mắt lại, dưới chùm sáng của đèn trần, cô nhìn thấy trên chỗ ngồi còn đặt ba cái túi giấy giống như túi trong tay cô…
Lúc sáng bác sĩ Âu Dương đến kiểm tra phòng, ông ta bảo y tá gãi gãi lòng bàn chân mẹ Đào, lông mày mẹ Đào đột nhiên nhíu lại, ông ta lạc quan nói với Đào Đào, nhiều nhất là một tuần nữa, mẹ Đào sẽ tỉnh lại.
Đào Đào nghe mà không nén được vui mừng, trên gương mặt u ám đã mấy ngày nở ra một nụ cười.
“Tiểu Đào…” Đào Giang Hải sợ sệt nhìn nhìn cô, nhếch nhếch miệng, khẽ gọi một tiếng.
Đào Đào liếc xéo ông, không lên tiếng, nhưng cũng không lập tức xoay người bỏ đi giống như mấy ngày trước. Từ khi mẹ Đào phẫu thuật đến giờ, cô vẫn không nói chuyện với Đào Giang Hải. Bên này là bà xã lành ít dữ nhiều, bên kia là con gái coi mình như tội nhân, hai tầng áp lực đè nén, mấy ngày nay, tiếng cười cởi mở của Đào Giang Hải đã biến mất. Cả người giống như già đi mấy chục tuổi.
“Đây thật sự là tin tốt, có phải không?” Trong mắt hằn đầy tia máu lấp lánh ánh nước, ông run run cầm tay mẹ Đào dán lên má mình, “Đợi mẹ con tỉnh lại, bố để bà ấy đánh để bà ấy chửi, chỉ cần bà ấy đừng dọa bố như vậy nữa.”
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ tay mẹ Đào, tiếp theo lại là một giọt… rất nhanh đã trở thành một vũng nước nhỏ. Đào Giang Hải cũng không lau đi, chỉ lẩm bẩm gọi tên mẹ Đào.
“Tôi biết là não tôi bị hư rồi, bị quỷ ám làm mới làm ra chuyện ngu xuẩn không biết xấu hổ như vậy. Bà xã, bà tha thứ cho tôi được không? Không phải tôi bào chữa cho mình, tôi thật sự giống như một đứa trẻ mê thần tượng thôi, không từ thủ đoạn muốn chụp ảnh cùng ngôi sao. Có được tấm ảnh đó rồi, sẽ giống như đã hoàn thành ước mơ, chứ không có nghĩ ngợi gì hết. Không mơ mộng cũng không sao, nhưng nếu bà vứt bỏ tôi thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ…” Ông dùng tay che mặt, nghẹn ngào không thể nói tiếp.
Đào Đào nghe mà mủi lòng, viền mắt cũng nóng theo, cô vội quay người ra khỏi phòng bệnh, đi tới lối đi cầu thang trấn tĩnh lại cảm xúc.
Thật ra, nhìn dáng vẻ tự trách mãnh liệt của Đào Giang Hải với mẹ, cô đã không còn trách ông nữa rồi. Việc đã xảy ra rồi, cô không thể ép Đào Giang Hải lại có sơ sót gì nữa. Tình ý của Đào Giang Hải đối với Quý Manh Nhân chỉ là ông đơn phương, Quý Manh Nhân không hề hay biết, cho dù chỉ trích cũng chỉ có thể nói ông hành động quá đáng, còn lại có thể nói gì được chứ? Nếu tim mẹ mạnh khỏe, hai người cãi nhau một trận thật to. Với tấm lòng khoan dung của mẹ thì sẽ bỏ qua thôi.
Nhưng mẹ lại mắc bệnh tim nghiêm trọng.
Đào Đào hít sâu một hơi, khóe miệng hiện ra một tia mỉa mai, đi đến bên cửa sổ, ngóng nhìn đường phố cách đó không xa. Còn hai ngày nữa là đến Tết rồi.
Các cửa hàng giở đủ chiêu trò, dán lên tủ kính những tranh chữ bắt mắt, quăng ra đủ thể loại ưu đãi đầy cám dỗ, để thu hút khách hàng. Trên đường người đi lại nhiều, xe cũng nhiều, cảnh tượng năm mới nóng hổi sớm đã lan tràn.
Thật ra cô ở bệnh viện cũng không làm được việc gì. Đào Giang Hải mời một nhân viên chuyên trách chăm sóc mẹ Đào, một số chuyện riêng tư là ông đích thân làm, ông giục cô đi làm, không thì về nhà nghỉ ngơi. Nhưng mà, vừa ra khỏi bệnh viện, trong lòng Đào Đào liền tự nhiên đối mặt với mối quan hệ với Hoa Diệp, nghĩ đến việc này, ngực cô liền đau đến không thể hô hấp.
“Tiểu Đào, sao em lại đứng đây?” Hoa Diệp từ trong thang máy đi ra, vừa đảo mắt liền nhìn thấy Đào Đào.
Mấy ngày nay thời gian anh đến bệnh viện đều rất cố định, đều vào buổi trưa. Buổi tối, Đào Đào không có ở bệnh viện.
Đào Đào không quay đầu lại. Giống như không nghe thấy anh hỏi vậy.
“Lúc đến đây, anh có tới chỗ bác sĩ Âu Dương trước, hỏi thăm tình hình của mẹ. Tiểu Đào, bây giờ, chắc em đã nhẹ nhõm hơn đôi chút rồi.”
“Cảm ơn anh quan tâm.” Cuối cùng Đào Đào cũng xoay người lại, ánh mắt quét qua mặt anh, cụp mắt xuống.
Trên mặt Hoa Diệp hiện ra một nụ cười khổ, “Không phải anh muốn em cảm ơn, mới nói với em những chuyện này. Tiểu Đào, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Em không cho rằng giữa chúng ta còn có gì để nói.” Thần thái Đào Đào thờ ơ nói, “Rất nhiều người đều so sánh vợ chồng sống chung như lưỡi với răng, ý nghĩa hình như là vợ chồng không cãi nhau thì không phải vợ chồng tốt. Vợ chồng cãi nhau, có thể không hề che đậy mà bộc lộ cảm xúc của chính mình, muốn nói gì thì nói nấy, đó là họ tin đối phương có thể bao dung bản thân mình như vậy. Giữa chúng ta đã không còn sự tin tưởng như thế nữa rồi, nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
“Đó là suy nghĩ của em, anh thì không, anh tin chúng ta vẫn sẽ tốt đẹp.”
Đào Đào cười như không cười, “Tiền đề để anh nói câu này là em vẫn phải còn là đứa ngốc yêu anh như tính mạng của trước đây. Hoa Diệp, tình yêu của anh là sâu đậm, vĩnh hằng, tình yêu của em thì không, nó rất nhạt, nó thay đổi rồi. Chúng ta chia tay, là chia tay triệt để, em sẽ không quay đầu lại hết lần này tới lần khác giống như người ta. Nếu có thể làm được như vậy, em sẽ không chia tay với anh. Anh đừng nói gì, đợi em nói xong đã.” Cô nhấc tay lên, ngăn Hoa Diệp tiếp lời, “Giữa anh và Hứa Mộc Ca rốt cuộc là quan hệ gì, xin đừng giải thích cho em nghe nữa. Anh có thể nói em quá tham lam, quá bá đạo, nhưng em muốn chồng em hiện tại, tương lai, trong mắt, trong tim đều chỉ đặt một mình em; ban ngày, ban đêm đều chỉ nhớ một mình em, câu nói dối duy nhất có thể nói với em đó là em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời. Anh sẽ nói bây giờ anh chưa làm được, hãy cho anh thời gian, ha ha, em không muốn đợi nữa rồi. Hoa Diệp, anh lại muốn nói em giống như một đứa trẻ đang nói lời giận dỗi.”
Cô nói quá nhanh quá gấp, nhất thời cảm xúc quá mãnh liệt, cô dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục nói: “Anh vẫn luôn kiên trì anh không làm chuyện gì có lỗi với em. Cái gọi là chuyện có lỗi với em, chính là lên giường với người phụ nữ khác, đúng không? Hoa Diệp, em đã từng nghĩ tới, nếu anh lên giường cùng người phụ nữ khác, em sẽ như thế nào? Lúc đó vừa nghĩ đến đây, trong lòng em rất buồn. Em sẽ khóc, sẽ suy sụp, sẽ phát điên, sẽ tóm lấy áo cãi nhau với anh, nhưng khi bình tĩnh trở lại, em cảm thấy em sẽ hỏi rõ anh lên giường với người phụ nữ khác trong tình huống như thế nào? Là uống rượu làm bừa hay nhất thời do hoàn cảnh trêu đùa, anh không chịu được cám dỗ? Nếu là như vậy thì em nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh không có tình cảm thật sự. Một đời người rất dài, em không muốn một lần sa chân, mà mất đi một người đàn ông sẽ ở bên em mấy chục năm, yêu em chân thành. Tình yêu như vậy không phải thấp bé kém cỏi, mà là hôn nhân đôi lúc cần phải khoan dung và thỏa hiệp. Hoa Diệp, em đã khoan dung, cũng đã thỏa hiệp, thế nhưng anh lại thật sự động lòng.”
Hoa Diệp trầm mặc một hồi lâu, “Đó đã là quá khứ.”
“Hôm nay là tương lai của hôm qua, là quá khứ của ngày mai. Mọi thứ đều là tương đối. Nói thật, bây giờ thần kinh em đang rất yếu đuối, những gì nên nói em đã nói hết rồi, đừng kích thích em thêm nữa. Nếu không phải nơi này là bệnh viện thì lời em nói sẽ không chỉ có bấy nhiêu. Hoa Diệp, là em đề nghị ly hôn trước, như vậy sẽ không có cây thập tự nào đè lên lưng anh.”
Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên, thẳng lưng đi về hướng phòng bệnh.
“Tiểu Đào, đừng tùy tiện nói ra hai chữ đó.” Hoa Diệp đột nhiên đưa tay kéo cô lại, cô khẽ kêu một tiếng, toàn thân cứng đờ, rụt tay lại, không nhịn được lau lên vạt áo.
Nỗi chán ghét của cơ thể đến trực tiếp hơn lời nói, Hoa Diệp bị động tác này của cô đâm đau điếng. “Anh không đồng ý ly hôn.” Anh kiên định nói.
“Đó là chuyện của anh.” Cô nhướng mày, để lại Hoa Diệp ngây người tại chỗ, đi thẳng vào phòng bệnh.
Vừa chuyển vào phòng bệnh thường, người đến thăm rất đông, đầu tiên là đám bạn mạt chược của mẹ Đào, hàng xóm láng giềng cũng đến, sau đó là một vài khách hàng, nhân viên của Đào Giang Hải, giỏ trái cây và hoa tươi chất đầy phòng bệnh và hành lang. Đào Đào tặng lại cho vài phòng bệnh sát bên, còn có một số y tá trực ban, như vậy phòng bệnh mới chen chân vào được.
Tiêu Tử Hoàn đến khi trời đã tối, khi cười lên mặt đầy bể dâu, mái tóc dài nuôi nhiều năm đã không còn, anh ta cắt một quả đầu đinh gọn gàng, Đào Đào nhìn anh ta, cảm thấy là lạ.
“Đổi kiểu tóc, năm mới khí tượng mới. Không khó coi chứ?” Anh ta sờ sờ tóc, cười ha ha.
Đào Đào cân nhắc nửa ngày trời mới trả lời: “Rất ngầu.”
Anh ta là một người bận rộn, vào giờ hoàng kim lại bỏ ra thời gian đến thăm mẹ Đào đã rất khó rồi, nói vài câu chuyện nhà, Đào Giang Hải liền bảo anh ta về quán.
Đào Đào phụng mệnh tiễn anh ta đến bãi đậu xe.
Cô đi đi, ngẩng đầu nhìn nhìn anh ta, “Anh như thế này, người hâm mộ nữ có thể đón nhận không?”
“Đã rất lâu rồi anh không có biểu diễn. Bận!”
“Anh Tử Hoàn, Đào Đào… khỏe không?” Đào Đào do dự giây lát, vẫn hỏi ra.
Tiêu Tử Hoàn dừng bước chân, thở ra, “Anh căn bản không liên lạc được với Yên Nhiên, làm sao biết được nó có khỏe không?”
“Đi tàu tới thăm là biết ngay chứ gì.”
Tiêu Tử Hoàn cười khổ, “Bây giờ, anh thật sự đã bị chúng bạn xa lánh, bố mẹ không nói với anh câu nào, anh cả thì đen mặt, không nhìn thẳng mặt anh. Chị dâu cả nhỏ hơn anh nhiều tuổi thì có để ý tới anh, nhưng chỉ là dạy dỗ anh giống như dạy con nít. Đứa cháu gái mở miệng là chú hai tồi. Anh căn bản không thể ở nhà, chỉ có thể cuộn mình trong quán. Tiểu Đào, đây thật sự không phải là chuyện của một tấm vé xe lửa, anh phải suy nghĩ thật kỹ. Anh bây giờ cho dù có đón mẹ con họ về, anh và Yên Nhiên vẫn phải cãi nhau giống như trước, không thay đổi được gì hết.”
“Anh Tử Hoàn, mỗi người đều có giới hạn. Anh không thể đợi đến khi trái tim chị Yên Nhiên nguội lạnh, anh mới nghĩ kỹ được.”
“Anh biết. Bây giờ anh mới phát hiện kết hôn thật sự là một việc rất nghiêm túc, không phải em yêu một người, là có thể kết hôn, còn có quá nhiều trách nhiệm, nghĩa vụ, gồm cả từ bỏ một số thứ và thay đổi chính mình.”
“Anh Tử Hoàn, anh trưởng thành rồi.”
“Nhóc con, em làm gì có tư cách nói câu này với anh?” Tiêu Tử Hoàn trừng mắt, rồi lập tức mỉm cười, xoa xoa tóc Đào Đào, “Có điều, cái giá của việc trưởng thành quá đau rồi.”
“Đau cũng đáng!” Đào Đào chớp chớp mắt, cũng cười, giống như Tiêu Tử Hoàn, cười rất chua xót.
Tiêu Tử Hoàn đi đến gần xe, một ông lão tay cầm một tấm phiếu đi từ bóng tối đến. “Mười tệ!”
“Bệnh viện các người đúng là ăn cướp mà, tôi chỉ đậu có một lúc, cũng phải đóng phí đậu xe.” Tiêu Tử Hoàn móc ví ra, bật cười lắc đầu.
“Chỗ chúng tôi đối xử bình đẳng, chỉ cần vào bãi đậu xe, đậu một phút với đậu một đêm giá cũng như nhau. Nếu cậu chê cao, thì có thể tiếp tục để lại đây.”
“Tôi bị bệnh chắc!” Tiêu Tử Hoàn đưa tiền cho ông lão, mở cửa xe, ngồi lên.
Đào Đào lực bất tòng tâm nhún nhún vai, vẫy vẫy tay, nhìn Tiêu Tử Hoàn phóng khoáng lái xe ra khỏi bãi đậu xe, chạy về phía con đường dài trong sắc đêm.
Cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời, lác đác những ngôi sao lạnh, không có trăng, gió rất nhẹ, thổi lên người có chút ấm áp, nhiệt độ rất bình thường, có phải sắp mưa không?”
“Chàng trai, ngày nào cậu cũng đến, chi bằng mua phiếu tháng đi, tôi có thể giảm giá cho cậu, một tháng hai trăm tệ.” Ông lão thu phí đến trước cửa một chiếc xe, cười cười với người ở bên trong.
Đào Đào ngây người, vừa rồi cô đâu có thấy ai từ bên ngoài vào lấy xe. Cô quay đầu lại, nhìn rõ thì thấy là một chiếc Honda màu xám bạc, biển số xe đó…
Cô kinh ngạc trừng to mắt, chạy qua, không đợi cô gõ cửa, cửa xe đã mở.
“Thầy Tả?”
“Cô cũng thật là biết đả kích người khác đó, cô từ bên cạnh xe tôi đi tới, rồi lại đi qua, vậy mà lại không chào hỏi lấy một tiếng.” Tả Tu Nhiên hung dữ nhếch khóe miệng.
Bệnh viện thật sự rất keo kiệt, ánh đèn ở bãi đậu xe tối đến mức các chủ xe chỉ có thể dựa vào chìa khóa điều khiển từ xa để tìm xe của mình. Hơn nữa, cô nào nghĩ tới được anh sẽ ở đây chứ.
“Anh ở đây làm gì?” Cô gấp gáp hỏi.
“Đợi điện thoại của cô!” Anh trả lời rất hùng hồn, giơ tay bảo ông lão thu phí tránh ra, rồi kéo cô vào trong xe.
“Ơ?” Cô không hiểu.
“Không phải bảo cô muốn ăn khuya, muốn tìm một bờ vai, muốn uống trà sữa, thì có thể gọi điện cho tôi sao? Ngốc!”
“Nhưng mà…” Đó chỉ là nói đùa không phải sao?
“Cô không biết vào những ngày này trên đường kẹt xe thế nào đâu, nếu nhận được điện thoại của cô, từ chung cư đến bệnh viện, cũng phải đến nửa đêm, cho nên tôi làm sẵn công tác chuẩn bị.”
Đào Đào chỉ coi như anh đang nói đùa, vươn tay ra, “Vậy trà sữa đâu?”
Anh quyến rũ cong khóe môi, từ ghế sau cầm qua một túi giấy, bên trong có trà sữa, có đậu hủ, còn có một ít điểm tâm.
“Vẫn còn nóng!” Ngón tay cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ bên trong.
“Đương nhiên, cứ cách nửa tiếng là tôi ra ngoài mua một lần mà, cái này là mới mua, đương nhiên nóng rồi.”
Đào Đào đơ người, chầm chậm quay đầu, híp mắt lại, dưới chùm sáng của đèn trần, cô nhìn thấy trên chỗ ngồi còn đặt ba cái túi giấy giống như túi trong tay cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.