Chương 50: Cãi vã (2)
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
31/10/2017
Lâm Uyển Nhu dùng ánh mắt khó hiểu bắn về phía mẹ mình. Trên báo dạo này bộ có chuyện gì hot lắm à? Đến một người ngày thường không mấy quan tâm sự đời như mẹ cô mà cũng chú ý đến, thế tại sao cô lại không biết gì ấy
nhỉ?
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Lâm cười cười, lời nói ý nhị: “Cái này còn phải hỏi Thiếm Hà của con, thiếm ấy so với bất kỳ ai đều biết rõ hơn rất nhiều! Dù sao mấy chuyện như ăn hối lộ hay tham ô này kia của cô ta ở bệnh viện cũng không phải hiếm hoi gì, chỉ là lần này không may bị người ta tố cáo... ây da, coi mẹ nói gì đây không biết, con gái Thiếm Hà chắc chắn không phải hạng người tầm thường như vậy đâu, đúng không thiếm?”
Đừng nhìn mẹ Lâm bình thường có vẻ hiền lành chất phát, đó là vì còn chưa có ai chọc vào điểm mấu chốt của bà mà thôi. Còn như cái Thiếm Hà đây là trường hợp đặc biệt, bởi vì cho dù bà ta có làm gì nói gì, tất cả đều chọc cho mấy cái gai trên người mẹ Lâm dựng ngược cả lên.
Thiếm Hà bị mẹ Lâm nói cho tức đến nổi cả khóe miệng cũng bắt đầu co giật, trong lòng hoảng loạn, cặp mắt chột dạ đảo tới đảo lui: “Tất nhiên, con gái tôi ở thành phố A làm việc rất tốt, là mấy tên nhà báo không có nhân đức bịa chuyện nói xấu... mấy người cũng biết đó, lời mấy tên đó tuyệt đối không thể tin tưởng được! Với lại cũng đâu nói rõ cô gái đó là ai?!” Quả thậ dạo gần đây con gái bà ta gặp không ít phiền phức, xúi quẩy đắc tội phải người quyền cao chức trọng, bị người ta thưa kiện lên tận tòa án. Nhưng cho dù có như thế đi chăng nữa thì bà ta vẫn muốn giữ lại ít mặt mũi, không thể để mấy người quen biết kia biết ‘nữ điều dưỡng trên báo’ kia là con gái bà.
Lâm Uyển Nhu chẳng xem nổi bộ dáng giả dối của bà ta nữa, nhịn không được lên tiếng mỉa mai: “Thiếm à, làm ơn đi! Cũng đâu có ai nói người bị kiện đó là con gái cưng của thiếm, thím lên tiếng phân bua làm gì? Có tật giật mình à?! Còn nữa, làm sao thiếm biết người ta bịa đặt? Một điều dưỡng nhỏ nhoi thôi chứ có phải minh tinh đâu, nói xấu cô ta có lợi ích gì cho họ chứ?” Coi như bà ta không chịu thừa nhận thì cũng đâu có giải quyết được gì?
Hiện tại nghe mẹ nói ra cô mới biết, quả thực dạo này trên báo có đăng tải một tin tức về việc một nữ điều dưỡng Q làm khó làm dễ, ẩn ý đủ điều người nhà bệnh nhân để được người ta đút lót, nào ngờ người nhà bệnh nhân kia là người có máu mặt trong giới chính trị, quyền cao chức trọng, chẳng những không để mục đích của cô ta đạt thành mà còn trực tiếp khởi kiện, đồng thời bệnh viện cũng tạm khai trừ cô ta. Chỉ là Lâm Uyển Nhu có chút không ngờ, nữ điều dưỡng kia thật sự là cô con gái quý hóa của thiếm Hà.
“Con tiểu tiện nhân kia, mày đừng có ở đó mà đoán mò, coi chừng tao kiện mày tội xúc phạm người khác đó!” Thiếm Hà giận đến đỏ mắt, cả khuôn mặt đầy thịt mỡ vặn vẹo biến dạng , còn muốn xông lên ý định tát Lâm Uyển Nhu một cái, nhưng nhất thời bị Thiếm La cản lại: “Chị à, bình tĩnh chút đi!”
“Em xem nó kìa, đúng là một đứa không có gia giáo, trách sao mặt mũi cũng không phải khó coi mà đến ngay cả một mống bạn trai cũng không có!”
Mẹ Lâm trong lòng khinh bỉ, khóe môi khinh bỉ, ánh mắt khinh bỉ, trên người từng tế bào đều đang đồng loạt khinh bỉ bà ta, dùng toàn bộ sự khinh bỉ cả đời ra để khinh bỉ bà ta.
Làm ơn đi, bà ta nói ra không ngại, bà cũng ngại ngùng thay cho bà ta có được hay không? Còn ở đó bày ra điệu bộ như thể con gái của bà ta là mỹ nữ vạn người mê không bằng, cho ai xem chứ?! Con gái bà không gia giáo, không có một mống đàn ông theo đuổi thì con gái bà ta có chắc?! Ây cha, nhưng mà con gái nhà bà rõ ràng đã có bạn trai, sang năm còn sắp kết hôn, bà ta dựa vào cái gì mà dám lớn lối ở trước mặt bà chứ?
“Con trai tôi có ai theo hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nó không theo ai thì được. Còn về mấy chuyện kết hôn sinh con gì đó cũng không nên gấp, chỉ cần đừng quá ba mươi tuổi là tốt rồi, chị nói có đúng không?! Haizz... nhưng mà, sang năm con gái tôi kết hôn rồi, thời gian gặp nó cũng càng thêm ít, tôi hơi đau lòng đó!”
Thiếm Hà vốn vừa nói xong một câu liền hối hận rồi, lúc này nghe mẹ Lâm nói như vậy thì cũng chẳng có cách nào phản bác lại, nhưng mà bà ta thực sự không ngờ cô con gái út nhà họ Lâm mới hơn hai mươi hai tuổi đầu đã sắp kết hôn rồi?!
Bà ta bất mãn nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, có bạn trai, kết hôn thì đã sao? Cũng chưa hẳn gặp được người đàng hoàng tử tế gì cho cam!”
Một lời này của Thiếm Hà thật ‘ngoài ý muốn’ lọt vào tai Lâm Uyển Nhu, thành công chọc cho cô nàng xù lông nhím.
Hừ hừ! Dám nói Yêu nghiệt tiên sinh nhà cô không tốt? Bà ta dựa vào cái tư cách chó má gì mà dám ở đây nghi ngờ nhân phẩm người đàn ông của cô?!
Tuy rằng Dương Nhật Phong tính tình đôi khi trẻ con, trong bụng một đống tư tưởng kỳ quái, hay nổi giận, thích làm nũng còn hơi gian manh.... nhưng dù sao cũng là... cũng là... người đàn ông tốt! Phải, chính là một người đàn ông tốt!!! Sao đến cả cô cũng nghi ngờ suy luận của mình thế này?!
Mặc kệ, cho dù anh có không tốt thế nào cũng chẳng đến lượt một người ngoài như bà ta đứng ở đây đặt điều bàn tán.
“Thiếm Hà, cảm ơn thiếm đã nhiều chuyện xen vào việc của cháu đây, nhưng mà cả người cháu, từng tế bao đều cự tuyệt sự nhiệt tình thái quá mang theo một chút không sạch sẽ của thiếm. Bạn trai cháu là loại người ra sao thiếm không có tư cách phán xét, huống hồ ngay cả mặt mũi anh ấy thiếm cũng không biết, thiếm như vậy thì đừng trách có người thấy thiếm kiến thức hạn hẹp, đầu óc nông cạn mà cứ tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh... thiếm xứng sao?”
“Mày vừa nói cái gì? Mày mắng ai đầu óc hạn hẹp đấy con tiểu tiện nhân kia?” Thiếm Hà vùng ra khỏi sự kiềm chế của thiếm La, xông lên tóm lấy cổ áo Lâm Uyển Nhu nhưng lại không nhanh bằng cô, chỉ trông nháy mắt đã để cô lách người tránh thoát.
Lâm Uyển Nhu cười mỉa mai. Hừ! Còn dám mở mồn mắng người cơ đấy: “Cháu thân là hậu bối thì làm thế nào dám mắng thiếm được, nhưng thiếm cứ thích suy bụng ta ra bụng người như vậy thì cháu cũng lười giải thích với hạng phụ nữ như thiếm. Ây da, dù sao một tiểu tiện nhân như cháu đây làm sao có thể đấu lại một đại tiện nhân tu hành lâu năm như thiếm chứ?”
“Mày...” Thiếm Hà cả người ngùn ngụt lửa giận, bàn tay với ngón trỏ run rẩy chỉa thẳng vào mặt Lâm Uyển Nhu.
Mẹ Lâm nghe con gái mắng thiếm Hà như vậy tuyệt nhiên trong lòng vô cùng thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra biểu tình cau mày nheo mắt, tỏ ra không hài lòng với cách ứng xử của con gái: “Uyển Nhu, không được vô lễ, người ta dù sao cũng là trưởng bối của con...”
Thiếm Hà thầm nghĩ ‘bà già này xem ra còn có chút biết điều’, thấy Lâm Uyển Nhu bị chính mẹ ruột của mình trách mắng thì đắc ý liếc mắt, hất thẳng khuôn mặt chanh chua lên trời. Nào ngờ còn chưa được bao lâu đã nghe mẹ Lâm nói tiếp: “Là trưởng bối trong hàng ngũ tiện nhân, tuy rằng thiếm ấy không có đầu óc lại độc mồm ác miệng, con người không được tốt đẹp còn hay ảo tưởng,... nhưng mà dù sao người ta cũng là một ‘đại tiện nhân’ có thâm niên, con không thể cứ như vậy!”
Thiếm Hà nghe đến đây thiếu chút nữa là phun ra một bún máu, sắc mặt trắng bệt chuẩn xác ngã vào người thiếm La, thở không ra hơi như sắp hấp hối đến nơi. Thiếm La thấy chị họ của mình như vậy, trong lòng cũng không khỏi bất mãn với mẹ con Lâm Uyển Nhu: “Chị Lâm, Uyển Nhu còn nhỏ không hiểu chuyện thì đã đành, chị là mẹ nó, không khuyên răn thì thôi sao lại còn hùa theo làm càn? Chúng ta dù sao cũng xem như hàng xóm họ hàng, mọi người sao cứ phải như vậy chứ??”
Mẹ Lâm trong lòng thầm mắng chẳng phải các người thừa biết quan hệ của chúng tôi không tốt mà còn cố kéo tôi đến đây à, bây giờ muốn trách tôi chắc?
Xem ra hiện tại mẹ con bọn họ trong mắt người khác đã biến thành loại người không biết lý lẽ rồi. Tuy trong lòng vẫn không thích điệu bộ giảng dạy đạo lý, ra vẻ ta đây của mấy người phụ nữ bên cạnh, nhưng ngoài mặt mẹ Lâm vẫn tỏ ra hòa ái lương thiện: “Chị La, tôi cũng đâu có muốn đi đến chỗ này hàn huyên, là chính chị kéo tôi đến mà? Nhưng mà bỏ qua chuyện này đi, tôi còn chưa đi chợ xong, không tiện ở đây nữa, tạm biệt!” Nói xong liền kéo tay con gái út, tiêu sái rời đi.
Câu nói lấp lững của mẹ Lâm như một cái tát, mạnh mẽ giáng xuống trên mặt thiếm La, khiến mấy lời trách cứ thiếm ta chuẩn bị thốt ra đều nuốt ngược trở lại.
Cũng tại thiếm ta tự cho mình là đúng, nghĩ rằng mẹ Lâm sẽ nể tình giao hảo của hai nhà mà không trực tiếp cãi nhau với chị họ thiếm ta ngay giữa chợ, nào ngờ người ta chẳng những không nể mặt mà còn trực tiếp phủ đầu, không cho thiếm ta một cơ nào để ra mặt làm người tốt.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Lâm cười cười, lời nói ý nhị: “Cái này còn phải hỏi Thiếm Hà của con, thiếm ấy so với bất kỳ ai đều biết rõ hơn rất nhiều! Dù sao mấy chuyện như ăn hối lộ hay tham ô này kia của cô ta ở bệnh viện cũng không phải hiếm hoi gì, chỉ là lần này không may bị người ta tố cáo... ây da, coi mẹ nói gì đây không biết, con gái Thiếm Hà chắc chắn không phải hạng người tầm thường như vậy đâu, đúng không thiếm?”
Đừng nhìn mẹ Lâm bình thường có vẻ hiền lành chất phát, đó là vì còn chưa có ai chọc vào điểm mấu chốt của bà mà thôi. Còn như cái Thiếm Hà đây là trường hợp đặc biệt, bởi vì cho dù bà ta có làm gì nói gì, tất cả đều chọc cho mấy cái gai trên người mẹ Lâm dựng ngược cả lên.
Thiếm Hà bị mẹ Lâm nói cho tức đến nổi cả khóe miệng cũng bắt đầu co giật, trong lòng hoảng loạn, cặp mắt chột dạ đảo tới đảo lui: “Tất nhiên, con gái tôi ở thành phố A làm việc rất tốt, là mấy tên nhà báo không có nhân đức bịa chuyện nói xấu... mấy người cũng biết đó, lời mấy tên đó tuyệt đối không thể tin tưởng được! Với lại cũng đâu nói rõ cô gái đó là ai?!” Quả thậ dạo gần đây con gái bà ta gặp không ít phiền phức, xúi quẩy đắc tội phải người quyền cao chức trọng, bị người ta thưa kiện lên tận tòa án. Nhưng cho dù có như thế đi chăng nữa thì bà ta vẫn muốn giữ lại ít mặt mũi, không thể để mấy người quen biết kia biết ‘nữ điều dưỡng trên báo’ kia là con gái bà.
Lâm Uyển Nhu chẳng xem nổi bộ dáng giả dối của bà ta nữa, nhịn không được lên tiếng mỉa mai: “Thiếm à, làm ơn đi! Cũng đâu có ai nói người bị kiện đó là con gái cưng của thiếm, thím lên tiếng phân bua làm gì? Có tật giật mình à?! Còn nữa, làm sao thiếm biết người ta bịa đặt? Một điều dưỡng nhỏ nhoi thôi chứ có phải minh tinh đâu, nói xấu cô ta có lợi ích gì cho họ chứ?” Coi như bà ta không chịu thừa nhận thì cũng đâu có giải quyết được gì?
Hiện tại nghe mẹ nói ra cô mới biết, quả thực dạo này trên báo có đăng tải một tin tức về việc một nữ điều dưỡng Q làm khó làm dễ, ẩn ý đủ điều người nhà bệnh nhân để được người ta đút lót, nào ngờ người nhà bệnh nhân kia là người có máu mặt trong giới chính trị, quyền cao chức trọng, chẳng những không để mục đích của cô ta đạt thành mà còn trực tiếp khởi kiện, đồng thời bệnh viện cũng tạm khai trừ cô ta. Chỉ là Lâm Uyển Nhu có chút không ngờ, nữ điều dưỡng kia thật sự là cô con gái quý hóa của thiếm Hà.
“Con tiểu tiện nhân kia, mày đừng có ở đó mà đoán mò, coi chừng tao kiện mày tội xúc phạm người khác đó!” Thiếm Hà giận đến đỏ mắt, cả khuôn mặt đầy thịt mỡ vặn vẹo biến dạng , còn muốn xông lên ý định tát Lâm Uyển Nhu một cái, nhưng nhất thời bị Thiếm La cản lại: “Chị à, bình tĩnh chút đi!”
“Em xem nó kìa, đúng là một đứa không có gia giáo, trách sao mặt mũi cũng không phải khó coi mà đến ngay cả một mống bạn trai cũng không có!”
Mẹ Lâm trong lòng khinh bỉ, khóe môi khinh bỉ, ánh mắt khinh bỉ, trên người từng tế bào đều đang đồng loạt khinh bỉ bà ta, dùng toàn bộ sự khinh bỉ cả đời ra để khinh bỉ bà ta.
Làm ơn đi, bà ta nói ra không ngại, bà cũng ngại ngùng thay cho bà ta có được hay không? Còn ở đó bày ra điệu bộ như thể con gái của bà ta là mỹ nữ vạn người mê không bằng, cho ai xem chứ?! Con gái bà không gia giáo, không có một mống đàn ông theo đuổi thì con gái bà ta có chắc?! Ây cha, nhưng mà con gái nhà bà rõ ràng đã có bạn trai, sang năm còn sắp kết hôn, bà ta dựa vào cái gì mà dám lớn lối ở trước mặt bà chứ?
“Con trai tôi có ai theo hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nó không theo ai thì được. Còn về mấy chuyện kết hôn sinh con gì đó cũng không nên gấp, chỉ cần đừng quá ba mươi tuổi là tốt rồi, chị nói có đúng không?! Haizz... nhưng mà, sang năm con gái tôi kết hôn rồi, thời gian gặp nó cũng càng thêm ít, tôi hơi đau lòng đó!”
Thiếm Hà vốn vừa nói xong một câu liền hối hận rồi, lúc này nghe mẹ Lâm nói như vậy thì cũng chẳng có cách nào phản bác lại, nhưng mà bà ta thực sự không ngờ cô con gái út nhà họ Lâm mới hơn hai mươi hai tuổi đầu đã sắp kết hôn rồi?!
Bà ta bất mãn nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, có bạn trai, kết hôn thì đã sao? Cũng chưa hẳn gặp được người đàng hoàng tử tế gì cho cam!”
Một lời này của Thiếm Hà thật ‘ngoài ý muốn’ lọt vào tai Lâm Uyển Nhu, thành công chọc cho cô nàng xù lông nhím.
Hừ hừ! Dám nói Yêu nghiệt tiên sinh nhà cô không tốt? Bà ta dựa vào cái tư cách chó má gì mà dám ở đây nghi ngờ nhân phẩm người đàn ông của cô?!
Tuy rằng Dương Nhật Phong tính tình đôi khi trẻ con, trong bụng một đống tư tưởng kỳ quái, hay nổi giận, thích làm nũng còn hơi gian manh.... nhưng dù sao cũng là... cũng là... người đàn ông tốt! Phải, chính là một người đàn ông tốt!!! Sao đến cả cô cũng nghi ngờ suy luận của mình thế này?!
Mặc kệ, cho dù anh có không tốt thế nào cũng chẳng đến lượt một người ngoài như bà ta đứng ở đây đặt điều bàn tán.
“Thiếm Hà, cảm ơn thiếm đã nhiều chuyện xen vào việc của cháu đây, nhưng mà cả người cháu, từng tế bao đều cự tuyệt sự nhiệt tình thái quá mang theo một chút không sạch sẽ của thiếm. Bạn trai cháu là loại người ra sao thiếm không có tư cách phán xét, huống hồ ngay cả mặt mũi anh ấy thiếm cũng không biết, thiếm như vậy thì đừng trách có người thấy thiếm kiến thức hạn hẹp, đầu óc nông cạn mà cứ tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh... thiếm xứng sao?”
“Mày vừa nói cái gì? Mày mắng ai đầu óc hạn hẹp đấy con tiểu tiện nhân kia?” Thiếm Hà vùng ra khỏi sự kiềm chế của thiếm La, xông lên tóm lấy cổ áo Lâm Uyển Nhu nhưng lại không nhanh bằng cô, chỉ trông nháy mắt đã để cô lách người tránh thoát.
Lâm Uyển Nhu cười mỉa mai. Hừ! Còn dám mở mồn mắng người cơ đấy: “Cháu thân là hậu bối thì làm thế nào dám mắng thiếm được, nhưng thiếm cứ thích suy bụng ta ra bụng người như vậy thì cháu cũng lười giải thích với hạng phụ nữ như thiếm. Ây da, dù sao một tiểu tiện nhân như cháu đây làm sao có thể đấu lại một đại tiện nhân tu hành lâu năm như thiếm chứ?”
“Mày...” Thiếm Hà cả người ngùn ngụt lửa giận, bàn tay với ngón trỏ run rẩy chỉa thẳng vào mặt Lâm Uyển Nhu.
Mẹ Lâm nghe con gái mắng thiếm Hà như vậy tuyệt nhiên trong lòng vô cùng thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra biểu tình cau mày nheo mắt, tỏ ra không hài lòng với cách ứng xử của con gái: “Uyển Nhu, không được vô lễ, người ta dù sao cũng là trưởng bối của con...”
Thiếm Hà thầm nghĩ ‘bà già này xem ra còn có chút biết điều’, thấy Lâm Uyển Nhu bị chính mẹ ruột của mình trách mắng thì đắc ý liếc mắt, hất thẳng khuôn mặt chanh chua lên trời. Nào ngờ còn chưa được bao lâu đã nghe mẹ Lâm nói tiếp: “Là trưởng bối trong hàng ngũ tiện nhân, tuy rằng thiếm ấy không có đầu óc lại độc mồm ác miệng, con người không được tốt đẹp còn hay ảo tưởng,... nhưng mà dù sao người ta cũng là một ‘đại tiện nhân’ có thâm niên, con không thể cứ như vậy!”
Thiếm Hà nghe đến đây thiếu chút nữa là phun ra một bún máu, sắc mặt trắng bệt chuẩn xác ngã vào người thiếm La, thở không ra hơi như sắp hấp hối đến nơi. Thiếm La thấy chị họ của mình như vậy, trong lòng cũng không khỏi bất mãn với mẹ con Lâm Uyển Nhu: “Chị Lâm, Uyển Nhu còn nhỏ không hiểu chuyện thì đã đành, chị là mẹ nó, không khuyên răn thì thôi sao lại còn hùa theo làm càn? Chúng ta dù sao cũng xem như hàng xóm họ hàng, mọi người sao cứ phải như vậy chứ??”
Mẹ Lâm trong lòng thầm mắng chẳng phải các người thừa biết quan hệ của chúng tôi không tốt mà còn cố kéo tôi đến đây à, bây giờ muốn trách tôi chắc?
Xem ra hiện tại mẹ con bọn họ trong mắt người khác đã biến thành loại người không biết lý lẽ rồi. Tuy trong lòng vẫn không thích điệu bộ giảng dạy đạo lý, ra vẻ ta đây của mấy người phụ nữ bên cạnh, nhưng ngoài mặt mẹ Lâm vẫn tỏ ra hòa ái lương thiện: “Chị La, tôi cũng đâu có muốn đi đến chỗ này hàn huyên, là chính chị kéo tôi đến mà? Nhưng mà bỏ qua chuyện này đi, tôi còn chưa đi chợ xong, không tiện ở đây nữa, tạm biệt!” Nói xong liền kéo tay con gái út, tiêu sái rời đi.
Câu nói lấp lững của mẹ Lâm như một cái tát, mạnh mẽ giáng xuống trên mặt thiếm La, khiến mấy lời trách cứ thiếm ta chuẩn bị thốt ra đều nuốt ngược trở lại.
Cũng tại thiếm ta tự cho mình là đúng, nghĩ rằng mẹ Lâm sẽ nể tình giao hảo của hai nhà mà không trực tiếp cãi nhau với chị họ thiếm ta ngay giữa chợ, nào ngờ người ta chẳng những không nể mặt mà còn trực tiếp phủ đầu, không cho thiếm ta một cơ nào để ra mặt làm người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.