Âm Mưu Thần Tượng

Chương 37

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

20/03/2017

Giang Thanh nhìn sắc mặt lúc đen lúc đỏ của cô nàng nào đó, nhịn không được trong lòng trở nên thoải mái. Cô vẫn như vậy cứ ngốc ngốc nghếch nghếch không biết đối với người khác nâng lên đề phòng chút nào, khiến anh ta đối với quyết định của mình có chút hối tiếc, năm xưa cũng chính là bị bộ dáng này của cô thu hút.

“À, lúc nảy Cao Thiên nói anh có thể làm chứng cho anh ta chuyện lúc trước, thế là thế nào?” Lâm Uyển Nhu đột nhiên nghĩ đến chuyện này, trong lòng chợt động.

Giang Thanh bày ra bộ dáng “đáng thương cho một số phận” nhìn cô: “Thì anh gọi em ra đây chẳng phải để nói vấn đề này sao?”

Lâm Uyển Nhu =.=”

Anh không nói thì làm thế quái nào tôi đoán ra chớ?! Đừng thấy lão nương đây hiền lành thánh thiện mà giở trò đùa bởn.

Trong lòng cô nàng nào đó ân cần âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà họ Giang, sau khi hả dạ rồi mới liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh: “Có lời mau nói, có rắm nhanh thả!”

“E hèm, em muốn nghe từ đâu?” Giang Thanh hắng giọng một tiếng, vừa thật vừa đùa hỏi. Lâm Uyển Nhu im lặng không đáp, dùng ánh mắt giết người thay cho câu trả lời. Giang Thanh tuy rằng trong lòng vẫn muốn đùa thêm một chút nhưng hắn biết, có một số vấn đề cần phải nghiêm túc nói cho xong, để mọi chuyện đều minh minh bạch bạch, trong lòng ai nấy cũng đều thoải mái. Vì thế liền hắng giọng thêm một lần nữa, đem những vấn đề mà mình biết được kể ra: “Thế nói từ đầu vậy! Lúc anh quen biết em đến lúc chúng ta từ từ trở nên thân thiết, anh phát hiện ra bản thân mình trước nay vốn luôn kén cá chọn canh, thế nhưng rốt cuộc bị ông trời trừng phạt mà đi thích em....” Vừa nói tới đây liền bị Lâm Uyển Nhu dùng một ánh mắt như phi đao phóng tới, đành giơ hai tay lên đầu hàng.

“Anh nghiêm túc một chút!”

“Anh chính là đang nghiêm túc đây! Thích một cô gái vốn đã có bạn trai, không phải bị trời phạt thì là cái gì chứ?”

Lâm Uyển Nhu >_<|||

Lần này coi như tha cho anh!

Giang Thanh tiếp tục: “Vấn đề không phải chỉ đơn giản như vậy, trong một lần tình cờ, anh phát hiện thì ra cũng có kẻ đáng thương giống như mình- là một cô gái! Càng trùng hợp hơn, người cô ta thầm thương trộm nhớ chính là Cao Thiên” Giọng Giang Thanh vẫn đều đều không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là khuôn mặt trở nên trầm ngâm, giống như đang chìm đắm vào quá khứ vậy: “Qua một số lần giao lưu văn nghệ và sinh hoạt tập thể ở trường, anh và Thiên Nhan dần dần quen biết nhưng không tính là thân thiết lắm, chỉ là lâu lâu trao đổi một vài câu, mà hầu như đều là việc công. Bỗng một ngày, cô ta đến trước mặt anh hỏi có phải anh thích em rồi hay không, đó cũng là lúc tin đồn của hai chúng ta bắt đầu được lan rộng ra, đương nhiên cô ta cũng biết em là bạn gái Cao Thiên, tin đồn cũng từ Thiên Nhan mà ra, anh biết nhưng không muốn truy cứu, đơn giản là anh thích em, cho nên trong lòng cũng hy vọng một chút gì đó...”

Lâm Uyển Nhu ngắt lời: “Vậy ra lúc đó học sinh trong trường thấy chúng ta đều một tiếng ‘gian phu’ hai tiếng ‘dâm phụ’ đều là do cô ta mà ra, còn anh thì biết nguyên nhân từ đâu nhưng không chịu giải quyết? Giang Thanh, ngày ngày đều bị người ta phỉ bán mà còn thỏa mãn như vậy, anh không phải là M đó chứ?”

Giang Thanh hoàn toàn câm nín! Anh biết cô nhóc này đầu óc suy luận có chút vấn đề, nhưng không ngờ là nặng tới mức này T_T



“Em muốn nghe tiếp hay không?”

Lâm Uyển Nhu: “Xin lỗi xin lỗi, anh cứ tiếp tục đi”

“Anh bảo mọi chuyện không liên quan gì đến cô ta, nhưng cô ta nói với anh, chỉ cần anh giúp cô ta làm một chuyện thì em sẽ thuộc về anh! Thoạt đầu anh có chút nghi ngờ dò xét... em biết cô ta muốn làm gì không? Cô ta muốn hạ thuốc cả em và Cao Thiên sau đó giao em cho anh, còn cô ta thì lo phần Cao Thiên. Anh lúc đó không biết bị cái gì, phân vân một hồi liền đồng ý cùng cô ta hợp tác, nhưng cũng may đến cuối cùng anh vẫn là không có ra tay với em, còn Thiên Nhan thì không được như vậy, cô ta có can đảm nên thành công cướp được người mình thích!” Đến giờ Giang Thanh nhớ lại mọi chuyện, không khỏi mừng thầm năm xưa mình không chơi dại, chiêu ăn vạ này đối với đàn ông còn giở ra được, đối với phụ nữ thì hoàn toàn vô dụng! Chẳng lẽ sau khi ăn xong con người ta còn ôm mặt tủi thân kiểu: ‘Em đã phi lễ tôi’ à?

Nhưng mà anh ta lại vô tình nảy sinh cớ sự với một cô gái khác, cũng may người đó không truy cứu trách nhiệm, coi như tình một đêm rồi sau này cũng không gặp lại nữa... cho đến gần đây...

“Đúng là ti bỉ! Cô ta không sợ mọi chuyện bại lộ sao chứ?” Lâm Uyển Nhu rùng mình, cảm thấy bản thân cũng chưa xúi quẩy tới cùng cực, coi như là trong cái họa có cái phúc vậy!

“Em không thấy mình nên cảm ơn anh chút sao?” Giang Thanh không biết điều nhếch miệng trêu chọc: “Nếu không phải nhà anh, em làm sao từ bỏ Cao Thiên mà đến được với Dương Nhật Phong như bây giờ?”

“Ơn cái rắm í!” Cô nàng nào đó vô cùng không vui liếc người đối diện một cái. Nhưng anh ta không nhắc đến cô cũng quên mất yêu nghiệt tiên sinh nhà mình lúc nảy vừa tức giận đùng đùng bỏ đi, bây giờ không biết tình hình như thế nào rồi. Tốt nhất vẫn là nên sớm tìm anh xin lỗi, làm nũng vài câu vuốt giận: “Mọi chuyện minh bạch, coi như tôi đây cuối cùng cũng biết được năm xưa bị cắm sừng không phải vì vấn đề bản thân, ăn ngon ngủ yên rồi! Tôi còn chút việc, xin đi trước, anh giúp Cao Thiên dàn xếp mọi chuyện trong bửa tiệc đi, dù sao thì tôi cũng không tiện cho lắm!”

“Em tốt bụng thật, nhưng tôi thì không rãnh rỗi như vậy, cũng có chút chuyện riêng cần giải quyết, em đi đâu, nếu tiện đường tôi có thể tiễn một đoạn?” Giang Thanh nâng cánh tay, vén lên tay áo nhìn nhìn đồng hồ, hình như có chuyện gấp thật.

Hôm nay anh ta có thể đến đây nói rõ mọi chuyện, ngoài miệng Lâm Uyển Nhu tuy không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng cũng có chút biết ơn. Nói đi cũng phải nói lại, năm xưa nếu không nhờ anh ta nương tay, cô không biết bây giờ mình sẽ có một cuộc sống như thế nào?!

“À! Không cần đâu, tôi tự mình gọi taxi là ổn rồi, anh có chuyện thì đi trước đi!”

“Em không cần khách sáo. Ừm... chuyện lần trước còn chưa xin lỗi em đàng hoàng, Lâm Uyển Nhu, thực sự thực sự xin lỗi em rất nhiều! Chúng ta sau này... còn có thể làm bạn không?”

“Mọi chuyện đã qua tôi đều quên sạch sẽ rồi, còn về làm bạn, chúng ta vốn dĩ là bạn mà?!” Cô nàng nào đó trợn mắt nói dối không đỏ mặt, tỏ ra mình là một người vô cùng khoan dung nhân hậu, đức độ bác ái với đời.

Giang Thanh nhìn độ dạng phóng khoáng như đúng rồi của cô, không nhịn được lại muốn bắt bẻ: “Thế là ai lúc trước thấy anh liền phòng như phòng giặc vậy?”

“Đó... đó... đó là chuyện đương nhiên! Tôi đâu có thiểu năng!” Lâm Uyển Nhu đỏ mặt trừng người đối diện. Tuy không được như lúc trước, nhưng hiện giờ giữa hai người họ đã không còn bức tường quá cao chia cắt lòng người, ít nhất cô cũng đã từng coi người này như anh trai mà đối đãi trong một khoảng thời gian dài, bây giờ hạ xuống một bậc thành bạn bè cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook