Chương 21: Em sai rồi~
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Dương Nhật Phong không dưới ba lần nhìn đi nhìn lại sắc mặt của nữ tử trong lòng, cảm nhận được bàn tay be bé của cô đang nắm lưng áo mình có chút siết chặt. Lâm Uyển Nhu nào biết mỗi khi bản thân chột dạ đều có loại thái độ vừa dựa dẫm vừa trốn tránh này, thật không may, thất cả những điểm này tên nào đó đều nắm rõ như lòng bàn tay.
“Lâm Uyển Nhu!” Yêu nghiệt tiên sinh xấu xa bắt đầu đe dọa tinh thần bạn nhỏ ngây thơ, nụ cười lạnh lần nữa xuất hiện trên môi báo hiệu Lâm Uyển Nhu sắp có đại họa giáng đầu.
Cô nàng nào đó chầm chậm buông hắn ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều đỗ mồ hôi lạnh qua một lượt: “Em. . . cái đó. . . cái đó. . .”
“Cái đó? Cái đó là cái gì???” Dương Nhật Phong nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Có cái gì không dám cho anh xem?”
“Thật ra thì. . .” Thật ra thì cô sợ hắn xem xong sẽ thẳng tay một nhát chém chết cô! Mặc dù đây là chuyện nội bộ ai ai cũng biết, nhưng Dương Nhật Phong sĩ diện như vậy sao lại để yên cho cô chứ!
Trong lòng Lâm Uyển Nhu âm thầm niệm một vạn tám ngàn câu Amen!
Nào ngờ đến yêu nghiệt tiên sinh mặt dày vô sĩ thành thói quen, nhân lúc cô ngẩn người đã. . . Đến lúc Lâm Uyển Nhu giật mình nhìn lại, chỉ thấy nhật ký nhỏ đang nằm trên tay hắn, ừm. . . sắc mặt của Dương Nhật Phong, hai chữ ‘khó coi’ e rằng cũng không đủ diễn ta hết.
“Em có thể cho anh biết, Lâm Uyển Nhu! Em cái này là đang làm gì?”
“Em. . . em. . . em quan tâm anh! Chính là quan tâm!!!” Lâm Uyển Nhu chột dạ lùi về sau ba bước, nhìn sắc mặt âm trầm hiện tại của tên nào đó, quả thật hận không thể mọc ra hai cái cánh bay lên.
Dương Nhật Phong không nói, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, một chữ cũng không hé răng lại làm cho Lâm Uyển Nhu sợ đến mức tái mặt. Những tên sát nhân biến thái trong lúc chuẩn bị giết người, vẻ mặt cùng lắm chính là như vậy dã man mà thôi! Nói không chừng so với hắn bây giờ còn có chút thua kém T__T
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng lựa chọn phương châm ‘thành thật được khoan hồng’, mặt đỏ như quả cà chua chín hướng hắn lí nhí: “Em sai rồi~”
Yêu nghiệt tiên sinh vẫn im lặng như tờ, chỉ là ánh mắt cùng sắc mặt có chút chiều hưởng tốt lên, thuận tay đem cuốn nhật ký thân yêu của Lâm Uyển Nhu bỏ vào túi quần, dự định về nhà liền đốt đi: “Sau này muốn xem cứ nói một tiếng, anh cho em thực nghiệm cái gì gọi là ‘tai nghe không bằng mắt thấy’”
Lâm Uyển Nhu:  ̄▽ ̄
Sau này cái rắm! Ai cần chứ? Là ai cần sau này chứ?? Con ngu nào cần sao này chứ???!
Thôi được rồi, cô biết tự mình đuối lí không phản bác lại hắn. Hừ, đẹp trai thì giỏi lắm sao? Nổi tiếng thì giỏi lắm sao?? Chẳng phải cuối củng cũng thuộc về tay cô đó thôi!?!
Cô nàng nào đó trong lòng YY một nghìn lần, cuối cùng cũng mãn nguyện lủi thủi theo Dương Nhật Phong ra ngoài, kế hoạch thủ tiêu chứng cứ từ đây coi như phá sản, thất bại một cách không thể thảm hại hơn.
Dương Hoàng Việt từ đầu vẫn đợi hai người trong xe, bản thân cảm thấy mình càng ngày càng giống tài xế riêng lại có loại xúc động muốn đánh người. Con bà nó! Tài xế riêng cũng phải đối xử tử tế một chút có được hay không?
Em trai gương mẫu quay sang định chỉ trích hành động thiếu đạo đức, không có nhân từ của hai người đang đi đến. Nào ngờ vừa nhìn liền bắt gặp khuôn mặt băng sơn ngàn năm hiếm thấy của anh trai, đành biết điều ngậm mồm tiếp tục công việc làm tài xế riêng rất đáng để người khác thương cảm của mình.
Chiếc xe hơi cao cấp sau khi chịu đủ sự dày vò của hai người đang yêu nhau kia, cuối cùng cũng bình an dừng trước cửa nhà rồi lập tức rời đi. Lâm Uyển Nhu từ đầu chí cuối vẫn bảo trì khoàng cách hai bước chân theo sau Dương Nhật Phong, không hề có ý định dừng lại.
Tên nào đó cuối cùng cũng không chịu đựng được cô như vậy nữa, đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu bà xã có chỉ số IQ thấp nhà mình trấn an: “Anh không giận!” Cho nên không cần làm ra bộ mặt cún thèm xương đó nhìn anh, khiến anh. . .
“Thật sao?” Không giận sao mặt là sưng lên thế kia? Nói dối cũng không có trình độ quá rồi.
(T/g: Con gái, trước khi nói người khác nên tự nhìn lại mình đi囧 )
“Thật sự không có giận em!” Dương Nhật Phong buồn cười quay sang ôm chầm lấy cô, cằm thân mật cọ cọ trên trán Lâm Uyển Nhu.
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng thấy an tâm đôi chút, hai tay chủ động choàng qua người Dương Nhật Phong ghì chặt.
Cuộc sống của bọn họ bây giờ cũng chưa được gọi là hoàn toàn ổn định, nhưng quả thật trôi qua rất vui vẻ thoải mái, khiến người trong cuộc như cô cũng có chút không thể thích ứng kịp. . . ừm. . . chính là vừa mừng vừa sợ. Mừng vì được ở bên cạnh người mình yêu thương, lại sợ một khi trong mơ tỉnh dậy rồi thì anh cũng giống như giấc mơ đó tan biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nếu năm xưa có một người nói với cô: ‘Lâm Uyển Nhu, sau này cô là người yêu của idol mình đó’ Cô nhất định sẽ không khách sáo chỉ vào mặt người đó cười ha ha ha sau đó mắng ‘anh điên rồi!’. Nhưng cái việc giống như hoang đường ấy hiện tại lại thành sự thật, người xưa nói một câu ‘thụ sủng nhược kinh’, Lâm Uyển Nhu cô hiện tại chính là áp dụng hoàn toàn nha!
Dương Nhật Phong khá bất ngờ trước thái độ chủ động đột ngột của bạn gái, vô cùng vui mừng đem Lâm Uyển Nhu bế kiểu công chúa quăng lên sô pha lớn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Anh có chuyện cần làm, ở đây ngoan ngoãn đợi anh một chút nhé, lát nữa về mua cánh gà nướng cho em!”
Cô nàng nào đó có chút giở khóc giở cười.
Anh hai à, tuy là em có một chút mê ăn, một chút thích ăn, một chút mạnh ăn, nhưng anh cũng đừng đem em biến thành cái loại có ăn liền nghe lời thế được hay không?! Làm cho em có chút liên tưởng đến Tiểu Viên nhà anh.
Lâm Uyển Nhu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Dương Nhật Phong, vô cùng khó hiểu nhíu chặt mày. Giờ này tối rồi, anh còn muốn đi đâu nữa chứ??
Dương Nhật Phong vừa bước ra khỏi cửa không lâu liền cầm chiếc di động đang run bần bật trong túi ra nghe máy: “Trợ lí!”
Cô nàng nào đó quả thật rất nghe lời, ngồi trên sô pha không nhút nhích, cuối cùng ngủ gật trên đó luôn. Đến khi tỉnh dậy chính là bị mùi cánh gà nướng đánh thức, Yêu nghiệt tiên sinh quả nhiên nói được làm được, hơn mười giờ khuya mà vẫn có thể đem món này về cho cô khiến cô thật sự có chút cảm động muốn rơi lệ. (T▽T)
“Ngày mai anh phải bay sang Úc lưu diễn một thời gian, ở nhà nhớ tự chăm sóc cho mình có biết không??” Lâm Uyển Nhu đang ăn đột nhiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú cùng lời nói dịu dàng của anh, có chút không thích ứng kịp mà mắc nghẹn ngay cổ họng: “Khụ. . . anh, chẳng phải là định. . .”
Dương Nhật Phong khuôn mặt biểu thị bất đắc dĩ nhìn cô, theo thói quen đưa tay lên đầu cô xoa xoa hai ba cái: “Công ty quản lý mở lời nhờ anh, dẫu sao cũng có chút tình nghĩa mà, giúp người ta một lần vậy. . . Ừm, họ hứa sẽ không đòi tiền bồi thường hợp đồng nữa” Bởi vì chuyến đi này rất quan trọng, nếu anh không chấp nhận e rằng công ty bọn họ sẽ tổn thất một khoàng kha khá với phía đối tác.
Hợp đồng quả là một tờ giấy đáng sợ mà!
“Vâng! Anh đi cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện cho em!” Lâm Uyển Nhu nói xong mấy lời này, cảm thấy bản thân thật giống với cô vợ nhỏ biết nghe lời, bất giác hai má nóng bừng khả nghi.
Làm sao chứ? Anh đi lưu diễn lần nào cũng mất hơn một tuần, lúc trước còn không thấy có gì quan trọng nhưng hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến sẽ ở trong ngôi nhà này một mình liền có chút. . . buồn chán?!
Lâm Gia Tuệ và Trần Ngạc Hy đã dọn hẳn về chung cư cũ sống, hoàn toàn giao chỗ này lại cho cô quản nên những lúc buồn cũng chẳng còn ai tâm sự. Dẫu sao trong ba người, chỉ có cô là rãnh rỗi nhất, ngay cả việc ở nhà hàng của Dương Hoàng Phương cũng không còn. Hôm trước Trần Ngạc Hy có nói qua với cô, nhà cũ của cô ở chung cư đã bị một người mới thuê, hai tuần nữa là dọn đến rồi. . .
Tối hôm đó cô lại mất ngủ đến hơn một giờ.
“Lâm Uyển Nhu!” Yêu nghiệt tiên sinh xấu xa bắt đầu đe dọa tinh thần bạn nhỏ ngây thơ, nụ cười lạnh lần nữa xuất hiện trên môi báo hiệu Lâm Uyển Nhu sắp có đại họa giáng đầu.
Cô nàng nào đó chầm chậm buông hắn ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều đỗ mồ hôi lạnh qua một lượt: “Em. . . cái đó. . . cái đó. . .”
“Cái đó? Cái đó là cái gì???” Dương Nhật Phong nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Có cái gì không dám cho anh xem?”
“Thật ra thì. . .” Thật ra thì cô sợ hắn xem xong sẽ thẳng tay một nhát chém chết cô! Mặc dù đây là chuyện nội bộ ai ai cũng biết, nhưng Dương Nhật Phong sĩ diện như vậy sao lại để yên cho cô chứ!
Trong lòng Lâm Uyển Nhu âm thầm niệm một vạn tám ngàn câu Amen!
Nào ngờ đến yêu nghiệt tiên sinh mặt dày vô sĩ thành thói quen, nhân lúc cô ngẩn người đã. . . Đến lúc Lâm Uyển Nhu giật mình nhìn lại, chỉ thấy nhật ký nhỏ đang nằm trên tay hắn, ừm. . . sắc mặt của Dương Nhật Phong, hai chữ ‘khó coi’ e rằng cũng không đủ diễn ta hết.
“Em có thể cho anh biết, Lâm Uyển Nhu! Em cái này là đang làm gì?”
“Em. . . em. . . em quan tâm anh! Chính là quan tâm!!!” Lâm Uyển Nhu chột dạ lùi về sau ba bước, nhìn sắc mặt âm trầm hiện tại của tên nào đó, quả thật hận không thể mọc ra hai cái cánh bay lên.
Dương Nhật Phong không nói, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, một chữ cũng không hé răng lại làm cho Lâm Uyển Nhu sợ đến mức tái mặt. Những tên sát nhân biến thái trong lúc chuẩn bị giết người, vẻ mặt cùng lắm chính là như vậy dã man mà thôi! Nói không chừng so với hắn bây giờ còn có chút thua kém T__T
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng lựa chọn phương châm ‘thành thật được khoan hồng’, mặt đỏ như quả cà chua chín hướng hắn lí nhí: “Em sai rồi~”
Yêu nghiệt tiên sinh vẫn im lặng như tờ, chỉ là ánh mắt cùng sắc mặt có chút chiều hưởng tốt lên, thuận tay đem cuốn nhật ký thân yêu của Lâm Uyển Nhu bỏ vào túi quần, dự định về nhà liền đốt đi: “Sau này muốn xem cứ nói một tiếng, anh cho em thực nghiệm cái gì gọi là ‘tai nghe không bằng mắt thấy’”
Lâm Uyển Nhu:  ̄▽ ̄
Sau này cái rắm! Ai cần chứ? Là ai cần sau này chứ?? Con ngu nào cần sao này chứ???!
Thôi được rồi, cô biết tự mình đuối lí không phản bác lại hắn. Hừ, đẹp trai thì giỏi lắm sao? Nổi tiếng thì giỏi lắm sao?? Chẳng phải cuối củng cũng thuộc về tay cô đó thôi!?!
Cô nàng nào đó trong lòng YY một nghìn lần, cuối cùng cũng mãn nguyện lủi thủi theo Dương Nhật Phong ra ngoài, kế hoạch thủ tiêu chứng cứ từ đây coi như phá sản, thất bại một cách không thể thảm hại hơn.
Dương Hoàng Việt từ đầu vẫn đợi hai người trong xe, bản thân cảm thấy mình càng ngày càng giống tài xế riêng lại có loại xúc động muốn đánh người. Con bà nó! Tài xế riêng cũng phải đối xử tử tế một chút có được hay không?
Em trai gương mẫu quay sang định chỉ trích hành động thiếu đạo đức, không có nhân từ của hai người đang đi đến. Nào ngờ vừa nhìn liền bắt gặp khuôn mặt băng sơn ngàn năm hiếm thấy của anh trai, đành biết điều ngậm mồm tiếp tục công việc làm tài xế riêng rất đáng để người khác thương cảm của mình.
Chiếc xe hơi cao cấp sau khi chịu đủ sự dày vò của hai người đang yêu nhau kia, cuối cùng cũng bình an dừng trước cửa nhà rồi lập tức rời đi. Lâm Uyển Nhu từ đầu chí cuối vẫn bảo trì khoàng cách hai bước chân theo sau Dương Nhật Phong, không hề có ý định dừng lại.
Tên nào đó cuối cùng cũng không chịu đựng được cô như vậy nữa, đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu bà xã có chỉ số IQ thấp nhà mình trấn an: “Anh không giận!” Cho nên không cần làm ra bộ mặt cún thèm xương đó nhìn anh, khiến anh. . .
“Thật sao?” Không giận sao mặt là sưng lên thế kia? Nói dối cũng không có trình độ quá rồi.
(T/g: Con gái, trước khi nói người khác nên tự nhìn lại mình đi囧 )
“Thật sự không có giận em!” Dương Nhật Phong buồn cười quay sang ôm chầm lấy cô, cằm thân mật cọ cọ trên trán Lâm Uyển Nhu.
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng thấy an tâm đôi chút, hai tay chủ động choàng qua người Dương Nhật Phong ghì chặt.
Cuộc sống của bọn họ bây giờ cũng chưa được gọi là hoàn toàn ổn định, nhưng quả thật trôi qua rất vui vẻ thoải mái, khiến người trong cuộc như cô cũng có chút không thể thích ứng kịp. . . ừm. . . chính là vừa mừng vừa sợ. Mừng vì được ở bên cạnh người mình yêu thương, lại sợ một khi trong mơ tỉnh dậy rồi thì anh cũng giống như giấc mơ đó tan biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nếu năm xưa có một người nói với cô: ‘Lâm Uyển Nhu, sau này cô là người yêu của idol mình đó’ Cô nhất định sẽ không khách sáo chỉ vào mặt người đó cười ha ha ha sau đó mắng ‘anh điên rồi!’. Nhưng cái việc giống như hoang đường ấy hiện tại lại thành sự thật, người xưa nói một câu ‘thụ sủng nhược kinh’, Lâm Uyển Nhu cô hiện tại chính là áp dụng hoàn toàn nha!
Dương Nhật Phong khá bất ngờ trước thái độ chủ động đột ngột của bạn gái, vô cùng vui mừng đem Lâm Uyển Nhu bế kiểu công chúa quăng lên sô pha lớn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Anh có chuyện cần làm, ở đây ngoan ngoãn đợi anh một chút nhé, lát nữa về mua cánh gà nướng cho em!”
Cô nàng nào đó có chút giở khóc giở cười.
Anh hai à, tuy là em có một chút mê ăn, một chút thích ăn, một chút mạnh ăn, nhưng anh cũng đừng đem em biến thành cái loại có ăn liền nghe lời thế được hay không?! Làm cho em có chút liên tưởng đến Tiểu Viên nhà anh.
Lâm Uyển Nhu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Dương Nhật Phong, vô cùng khó hiểu nhíu chặt mày. Giờ này tối rồi, anh còn muốn đi đâu nữa chứ??
Dương Nhật Phong vừa bước ra khỏi cửa không lâu liền cầm chiếc di động đang run bần bật trong túi ra nghe máy: “Trợ lí!”
Cô nàng nào đó quả thật rất nghe lời, ngồi trên sô pha không nhút nhích, cuối cùng ngủ gật trên đó luôn. Đến khi tỉnh dậy chính là bị mùi cánh gà nướng đánh thức, Yêu nghiệt tiên sinh quả nhiên nói được làm được, hơn mười giờ khuya mà vẫn có thể đem món này về cho cô khiến cô thật sự có chút cảm động muốn rơi lệ. (T▽T)
“Ngày mai anh phải bay sang Úc lưu diễn một thời gian, ở nhà nhớ tự chăm sóc cho mình có biết không??” Lâm Uyển Nhu đang ăn đột nhiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú cùng lời nói dịu dàng của anh, có chút không thích ứng kịp mà mắc nghẹn ngay cổ họng: “Khụ. . . anh, chẳng phải là định. . .”
Dương Nhật Phong khuôn mặt biểu thị bất đắc dĩ nhìn cô, theo thói quen đưa tay lên đầu cô xoa xoa hai ba cái: “Công ty quản lý mở lời nhờ anh, dẫu sao cũng có chút tình nghĩa mà, giúp người ta một lần vậy. . . Ừm, họ hứa sẽ không đòi tiền bồi thường hợp đồng nữa” Bởi vì chuyến đi này rất quan trọng, nếu anh không chấp nhận e rằng công ty bọn họ sẽ tổn thất một khoàng kha khá với phía đối tác.
Hợp đồng quả là một tờ giấy đáng sợ mà!
“Vâng! Anh đi cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện cho em!” Lâm Uyển Nhu nói xong mấy lời này, cảm thấy bản thân thật giống với cô vợ nhỏ biết nghe lời, bất giác hai má nóng bừng khả nghi.
Làm sao chứ? Anh đi lưu diễn lần nào cũng mất hơn một tuần, lúc trước còn không thấy có gì quan trọng nhưng hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến sẽ ở trong ngôi nhà này một mình liền có chút. . . buồn chán?!
Lâm Gia Tuệ và Trần Ngạc Hy đã dọn hẳn về chung cư cũ sống, hoàn toàn giao chỗ này lại cho cô quản nên những lúc buồn cũng chẳng còn ai tâm sự. Dẫu sao trong ba người, chỉ có cô là rãnh rỗi nhất, ngay cả việc ở nhà hàng của Dương Hoàng Phương cũng không còn. Hôm trước Trần Ngạc Hy có nói qua với cô, nhà cũ của cô ở chung cư đã bị một người mới thuê, hai tuần nữa là dọn đến rồi. . .
Tối hôm đó cô lại mất ngủ đến hơn một giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.