Chương 19: Mất mặt (P.1)
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Trả lời phỏng vấn xong cũng đã gần trưa, những phóng viên kia dể gì cam tâm chịu thua thiệt trước người khác, từng người từng người dưới ánh mắt trợn trừng của bảo vệ cứ thế chen lên, ít nhất mỗi người hỏi ba câu. Dương Nhật Phong hôm nay tâm tình coi như cũng khá tốt, hào phóng trả lời tất cả các vấn đề trừ những việc tế nhị ra khiến đám phóng viên giống như là lượm được vàng, hai mắt sáng sao!
Lâm Uyển Nhu rất là chán nản, cực kỳ cực kỳ chán nản!
Cô đứng đó giống như cái tượng đá mặt cho gió bất thổi qua . . .hiu hiu. . ., so với người vô hình còn có phần vô hình hơn.
Bọn họ cứ hỏi mãi hỏi mãi, cúi cùng cũng thỏa mãn dạt ra hai bên nhường đường. Dương Nhật Phong cùng Lâm Uyển Nhu dưới sự hộ tống của bảo vệ an toàn tiến vào bệnh viện, Dương Hoàng Việt vốn đã lẻn ra chổ khác từ lâu. Bác sĩ theo dõi bệnh trạng của Dương Nhật Phong đang ngồi chờ trong phòng bệnh, sắc mặt đen thùi lùi khó diễn tả hết. Ông ta đưa cánh tay đang đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu của mình ra, huơ huơ trước mặt hai người.
“Trễ bốn tiếng!” Bác sĩ Lưu gầm gừ trong cổ họng, hàng chân mày nhăn thành một cục.
Lâm Uyển Nhu ớn lạnh sống lưng, mơ hồ lùi xuống hai bước đẩy Dương Nhật Phong lên phía trước chịu trận. Chân Yêu nghiệt tiên sinh vốn đã lành lặng phần nào, hôm nay đến đây tháo bột đương nhiên chỉ cần thời gian hồi phục lại như trước là đại công cáo thành. Bị Lâm Uyển Nhu đẩy một cái cũng coi như bình an vô sự tiến tới trước bàn làm việc của bác sĩ Lưu, tươi cười rạng rỡ: “Là bệnh viện để lộ tin tức hôm nay tôi đến đây, không thể trách tôi!”
Bác sĩ Lưu tuy rằng tức giận người này không tôn trọng nguyên tắc giờ giấc, luôn luôn đến muộn, nhưng mà thân là trưởng khoa ngoại, chăm sóc đặc biệt cho hắn ta hơn ba năm, ông phần nào cũng hiểu được cái tên này khó chọc thế nào.
Dương Nhật Phong thấy vị trưởng bối đáng kính đang trừng mắt bất mãn với mình, tâm tình còn vui vẻ hơn: “Này, tháo bột cho tôi đi!”
“Còn phải kiểm tra một vài chỗ, cái gì cũng có thứ tự nguyên tắc. . .”
“Được được được!, làm đi, nói thật là nhiều!!” Dương Nhật Phong nghe không nổi nữa, nhanh chóng cắt ngang.
Bác sĩ Lưu tuy là hơi giận, nhưng mà cũng không còn cách nào khác đành đứng dậy dẫn hắn ta ra ngoài làm thủ tục, đương nhiên Lâm Uyển Nhu sẽ giống như chân chạy vặt đi sau lưng hai người họ.
Dương Nhật Phong ban đầu vốn dĩ đang đi song song với bác sĩ Lưu, nhưng không được bao lâu Lâm Uyển Nhu quay qua thì đã thấy hắn hang nghiêng dựa dẫm vào người cô.
Cô nàng nào đó có chút囧, vô cùng vô cùng囧!
Cô sống hơn hai mươi năm qua, quả thật không thể tưởng tượng được trên đời lại có người không biết liêm sĩ như hắn.
***
Vật vã đến hết buổi chiều, cuối cùng hai người cũng bình bình an an ra khỏi cổng bệnh viện, Dương Hoàng Việt vốn đã mất tích từ buổi trưa hiện đang đứng dựa lưng vào xe trông rất nhàn nhã chờ đợi.
Yêu nghiệt tiên sinh không còn bó bột nữa, nhưng chân cũng còn hơi yếu với lại còn có chút chưa thích ứng kịp nên vẫn lợi dụng thời cơ, tùy lúc sẽ bám dính trên người Lâm Uyển Nhu không chịu buông. Cô nàng sau n lần vất vã hất hắn ra đều không được, đành khóc không ra nước mắt mặc kệ luôn.
Đối với chuyện này tên nào đó hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào sai.
“Hai người nhanh một chút có được hay không?” Cậu em trai nào đó nhìn cảnh tượng trước mắt, nhịn không được có chút bực mình. Hừ, đúng là chướng mắt mà!!
Dương Nhật Phong không hổ danh mặt dày, hoàn toàn xem như không nghe thấy Dương Hoàng Việt nói gì, việc mình mình vẫn làm. Lâm Uyển Nhu càng ngày càng bất lực trước hai anh em nhà này, lựa chọn châm ngôn ‘im lặng là vàng’ làm chân lí sống.
Tên nào đó cứ thế dính lấy cô không tha, mặt dày đến mức đại bát bắn cũng không thủng. Lâm Uyển Nhu chân nam đá chân xiu loạng choạng tiến tới phía trước, hình ảnh không được đẹp cho lắm.
Ngồi trên xe, Lâm Uyển Nhu tâm tình có chút khả quan nhìn chằm chằm những hoa văn trên ghế, lâu lâu còn có thể dùng tay vân vê vẽ theo chúng. Dương Nhật Phong để ý thấy, ngốc nghếch cùng cô làm, khiến Dương Hoàng Việt đang lái xe cảm thấy mình thật dư thừa, giống như biến thành một cái bóng đèn pha, một con kì đà chúa, đương nhiên tâm tình sẽ không được tốt như hai đại nhân phía sau.
Lâm Uyển Nhu đang làm chuyện thiểu năng đột nhiên ngẩn mặt lên, dáo dát ngó tới ngó lui bê ngoài cửa kính xe, mắt thấy sắp đến nhà cũ bèn nói với Dương Hoàng Việt: “Lát nửa tới chung cư trước đây, tôi muốn lấy ít đồ!”
“Vâng!” Em trai họ Dương không có chút gì gọi là phàn nàn, nhanh chóng đáp ứng. Ngược lại, tên nào đó rất thắc mắc quay sang nhìn cô: “Bà xã! Em còn sót thứ gì ở đó sao? Hay anh đi cùng em???”
“Không cần!!” Lâm Uyển Nhu giật mình hét lớn một tiếng, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên trợn trừng của Dương Nhật Phong, đỏ mặt cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ là còn một chút, một mình em đi là được rồi!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Ừ, vậy nhanh chóng trở lại!” Hắn không muốn ép cô, chẳng qua chỉ là tò mò một chút. . . = =’
Lâm Uyển Nhu nhẹ nhàng gật đầu với hắn, khi xe vừa đậu liền nhanh chóng bước xuống, ngó đông ngó tây một hồi mới hấp tấp băng qua đường lớn chạy đến. Dương Nhật Phong nhìn theo bóng lưng cô, hàng chân mày bất giác nhíu chặt. Dương Hoàng Việt có phần không hiểu ngó sang ông anh trai nhà mình, nói đùa: “Anh lo quá thì đi theo. . .” Chữ ‘đi’ còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy Dương Nhật Phong cũng nhảy ra khỏi xe chạy theo Lâm Uyển Nhu rồi: “Này! Anh hai!! Này!!!”
Hai cái người này. . . hai cái người này thật con mẹ nó khinh người quá nha! Xem anh là tài xế taxi bao riêng chắc?!
Lâm Uyển Nhu lấm la lấm lét chạy thẳng một mạch lên nhà cũ, mở khóa rồi nhẹ nhàng bước vào. Bên trong đã trống trơn, những thứ quan trọng cần dùng hình như đã bị cô đem đến nhà mới hết cả rồi chẳng còn gì đáng giá nữa.
Nhưng mà còn một thứ so với đáng giá còn đáng giá hơn, vật mà mãi mãi cô cũng không muốn người khác nhìn thấy- Nhật ký!
Vì sao?!
Nói ra đúng là mất mặt, nhật ký gì chứ, thật sự nên nói là ‘sổ tay sắc nữ soi idol’! -_-|||
Nếu một ngày vô tình Yêu nghiệt tiên sinh đọc được, chẳng phải cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao? Trong đó chỉ toàn là chép lại mấy thói quen xấu cô moi móc được trong bảy năm qua, ví như trong lời đồn thì mông anh có mấy vết sẹo, ví như anh để lộ quần con mấy lần, lại ví như anh cởi trần tổng thể bao nhiêu. . .
Dùng bộ não của con gián cũng nghĩ ra không nên để thứ tan chứng nguy hiểm như vậy tồn tại trên đời. Phải, thủ, tiêu, nó!!!
Lâm Uyển Nhu nuối tiếc nhìn quyển sổ tay cũ đã gắng bó trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, cùng cô YD Dương Nhật Phong, cùng cô bộc lộ tâm hồn ‘trong tối’. . . ngắm qua ngắm lại hồi lâu, lại nghĩ đến sắc mặt Dương Nhật Phong sau khi xem nó, quả thật có chút ba chấm.
Trong lúc cô nàng nào đó còn rất khó xử, cánh cửa vốn đang yên đang lành đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ. Lâm Uyển Nhu giật thót người nhét ngay cuốn nhật ký vào túi áo khoát, thật cảm khái vì kích cỡ nhỏ bé của nó.
Lâm Uyển Nhu rất là chán nản, cực kỳ cực kỳ chán nản!
Cô đứng đó giống như cái tượng đá mặt cho gió bất thổi qua . . .hiu hiu. . ., so với người vô hình còn có phần vô hình hơn.
Bọn họ cứ hỏi mãi hỏi mãi, cúi cùng cũng thỏa mãn dạt ra hai bên nhường đường. Dương Nhật Phong cùng Lâm Uyển Nhu dưới sự hộ tống của bảo vệ an toàn tiến vào bệnh viện, Dương Hoàng Việt vốn đã lẻn ra chổ khác từ lâu. Bác sĩ theo dõi bệnh trạng của Dương Nhật Phong đang ngồi chờ trong phòng bệnh, sắc mặt đen thùi lùi khó diễn tả hết. Ông ta đưa cánh tay đang đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu của mình ra, huơ huơ trước mặt hai người.
“Trễ bốn tiếng!” Bác sĩ Lưu gầm gừ trong cổ họng, hàng chân mày nhăn thành một cục.
Lâm Uyển Nhu ớn lạnh sống lưng, mơ hồ lùi xuống hai bước đẩy Dương Nhật Phong lên phía trước chịu trận. Chân Yêu nghiệt tiên sinh vốn đã lành lặng phần nào, hôm nay đến đây tháo bột đương nhiên chỉ cần thời gian hồi phục lại như trước là đại công cáo thành. Bị Lâm Uyển Nhu đẩy một cái cũng coi như bình an vô sự tiến tới trước bàn làm việc của bác sĩ Lưu, tươi cười rạng rỡ: “Là bệnh viện để lộ tin tức hôm nay tôi đến đây, không thể trách tôi!”
Bác sĩ Lưu tuy rằng tức giận người này không tôn trọng nguyên tắc giờ giấc, luôn luôn đến muộn, nhưng mà thân là trưởng khoa ngoại, chăm sóc đặc biệt cho hắn ta hơn ba năm, ông phần nào cũng hiểu được cái tên này khó chọc thế nào.
Dương Nhật Phong thấy vị trưởng bối đáng kính đang trừng mắt bất mãn với mình, tâm tình còn vui vẻ hơn: “Này, tháo bột cho tôi đi!”
“Còn phải kiểm tra một vài chỗ, cái gì cũng có thứ tự nguyên tắc. . .”
“Được được được!, làm đi, nói thật là nhiều!!” Dương Nhật Phong nghe không nổi nữa, nhanh chóng cắt ngang.
Bác sĩ Lưu tuy là hơi giận, nhưng mà cũng không còn cách nào khác đành đứng dậy dẫn hắn ta ra ngoài làm thủ tục, đương nhiên Lâm Uyển Nhu sẽ giống như chân chạy vặt đi sau lưng hai người họ.
Dương Nhật Phong ban đầu vốn dĩ đang đi song song với bác sĩ Lưu, nhưng không được bao lâu Lâm Uyển Nhu quay qua thì đã thấy hắn hang nghiêng dựa dẫm vào người cô.
Cô nàng nào đó có chút囧, vô cùng vô cùng囧!
Cô sống hơn hai mươi năm qua, quả thật không thể tưởng tượng được trên đời lại có người không biết liêm sĩ như hắn.
***
Vật vã đến hết buổi chiều, cuối cùng hai người cũng bình bình an an ra khỏi cổng bệnh viện, Dương Hoàng Việt vốn đã mất tích từ buổi trưa hiện đang đứng dựa lưng vào xe trông rất nhàn nhã chờ đợi.
Yêu nghiệt tiên sinh không còn bó bột nữa, nhưng chân cũng còn hơi yếu với lại còn có chút chưa thích ứng kịp nên vẫn lợi dụng thời cơ, tùy lúc sẽ bám dính trên người Lâm Uyển Nhu không chịu buông. Cô nàng sau n lần vất vã hất hắn ra đều không được, đành khóc không ra nước mắt mặc kệ luôn.
Đối với chuyện này tên nào đó hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào sai.
“Hai người nhanh một chút có được hay không?” Cậu em trai nào đó nhìn cảnh tượng trước mắt, nhịn không được có chút bực mình. Hừ, đúng là chướng mắt mà!!
Dương Nhật Phong không hổ danh mặt dày, hoàn toàn xem như không nghe thấy Dương Hoàng Việt nói gì, việc mình mình vẫn làm. Lâm Uyển Nhu càng ngày càng bất lực trước hai anh em nhà này, lựa chọn châm ngôn ‘im lặng là vàng’ làm chân lí sống.
Tên nào đó cứ thế dính lấy cô không tha, mặt dày đến mức đại bát bắn cũng không thủng. Lâm Uyển Nhu chân nam đá chân xiu loạng choạng tiến tới phía trước, hình ảnh không được đẹp cho lắm.
Ngồi trên xe, Lâm Uyển Nhu tâm tình có chút khả quan nhìn chằm chằm những hoa văn trên ghế, lâu lâu còn có thể dùng tay vân vê vẽ theo chúng. Dương Nhật Phong để ý thấy, ngốc nghếch cùng cô làm, khiến Dương Hoàng Việt đang lái xe cảm thấy mình thật dư thừa, giống như biến thành một cái bóng đèn pha, một con kì đà chúa, đương nhiên tâm tình sẽ không được tốt như hai đại nhân phía sau.
Lâm Uyển Nhu đang làm chuyện thiểu năng đột nhiên ngẩn mặt lên, dáo dát ngó tới ngó lui bê ngoài cửa kính xe, mắt thấy sắp đến nhà cũ bèn nói với Dương Hoàng Việt: “Lát nửa tới chung cư trước đây, tôi muốn lấy ít đồ!”
“Vâng!” Em trai họ Dương không có chút gì gọi là phàn nàn, nhanh chóng đáp ứng. Ngược lại, tên nào đó rất thắc mắc quay sang nhìn cô: “Bà xã! Em còn sót thứ gì ở đó sao? Hay anh đi cùng em???”
“Không cần!!” Lâm Uyển Nhu giật mình hét lớn một tiếng, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên trợn trừng của Dương Nhật Phong, đỏ mặt cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ là còn một chút, một mình em đi là được rồi!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Ừ, vậy nhanh chóng trở lại!” Hắn không muốn ép cô, chẳng qua chỉ là tò mò một chút. . . = =’
Lâm Uyển Nhu nhẹ nhàng gật đầu với hắn, khi xe vừa đậu liền nhanh chóng bước xuống, ngó đông ngó tây một hồi mới hấp tấp băng qua đường lớn chạy đến. Dương Nhật Phong nhìn theo bóng lưng cô, hàng chân mày bất giác nhíu chặt. Dương Hoàng Việt có phần không hiểu ngó sang ông anh trai nhà mình, nói đùa: “Anh lo quá thì đi theo. . .” Chữ ‘đi’ còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy Dương Nhật Phong cũng nhảy ra khỏi xe chạy theo Lâm Uyển Nhu rồi: “Này! Anh hai!! Này!!!”
Hai cái người này. . . hai cái người này thật con mẹ nó khinh người quá nha! Xem anh là tài xế taxi bao riêng chắc?!
Lâm Uyển Nhu lấm la lấm lét chạy thẳng một mạch lên nhà cũ, mở khóa rồi nhẹ nhàng bước vào. Bên trong đã trống trơn, những thứ quan trọng cần dùng hình như đã bị cô đem đến nhà mới hết cả rồi chẳng còn gì đáng giá nữa.
Nhưng mà còn một thứ so với đáng giá còn đáng giá hơn, vật mà mãi mãi cô cũng không muốn người khác nhìn thấy- Nhật ký!
Vì sao?!
Nói ra đúng là mất mặt, nhật ký gì chứ, thật sự nên nói là ‘sổ tay sắc nữ soi idol’! -_-|||
Nếu một ngày vô tình Yêu nghiệt tiên sinh đọc được, chẳng phải cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao? Trong đó chỉ toàn là chép lại mấy thói quen xấu cô moi móc được trong bảy năm qua, ví như trong lời đồn thì mông anh có mấy vết sẹo, ví như anh để lộ quần con mấy lần, lại ví như anh cởi trần tổng thể bao nhiêu. . .
Dùng bộ não của con gián cũng nghĩ ra không nên để thứ tan chứng nguy hiểm như vậy tồn tại trên đời. Phải, thủ, tiêu, nó!!!
Lâm Uyển Nhu nuối tiếc nhìn quyển sổ tay cũ đã gắng bó trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, cùng cô YD Dương Nhật Phong, cùng cô bộc lộ tâm hồn ‘trong tối’. . . ngắm qua ngắm lại hồi lâu, lại nghĩ đến sắc mặt Dương Nhật Phong sau khi xem nó, quả thật có chút ba chấm.
Trong lúc cô nàng nào đó còn rất khó xử, cánh cửa vốn đang yên đang lành đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ. Lâm Uyển Nhu giật thót người nhét ngay cuốn nhật ký vào túi áo khoát, thật cảm khái vì kích cỡ nhỏ bé của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.