Âm Mưu Thần Tượng

Chương 33: Phá hư tiệc cưới (P.2)​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

27/09/2016

Chẳng mấy chốc đã đến lúc dùng bữa, thức ăn được nhân viên nhà hàng từng đợt từng đợt dọn ra đầy một bàn tiệc. Lâm Uyển Nhu nhìn những thứ màu sắc mỹ lệ trên bàn mà thiếu chút nữa là rơi nước miếng tới nơi, cái gì mà thù cũ hận mới đều trong phút chốc bị cô nàng quăng ra sau đầu xa hơn tám cây số.

Thiên Nhan lại không khoan dung ngây thơ được như vậy, trong não đang vận hành kịch liệt nhằm tìm ra cách đá đểu tình địch cũ. Quả nhiên không bao lâu sao ả ta đã đợi được cơ hội: “Uyển Nhu, nghe nói cậu không ăn được thịt bò nhỉ, vậy thì cứ ăn tôm đi!” Thực ra món mà Lâm Uyển Nhu thích nhất chính là thịt bò, còn đối với tôm lại như có thù từ kiếp trước, ăn vào bụng sẽ liền đau đến mức chết đi sống lại.

Lâm Uyển Nhu biết chắc ả ta đang đá đểu mình, tươi cười gắp lấy con tôm to tướng trong nồi lẩu cho vào chén Cao Thiên: “Cậu nhớ lầm rồi, người thích ăn tôm không phải là mình, mình ghét nhất là tôm, càng không thể đụng đến nó. Cậu biết không, lúc trước khi đi ăn tiệc mình thường nhường phần tôm của bản thân cho anh ấy, vì bỏ đi cũng uổng mà!” Nói đi nói lại, những thứ cô không cần hết thảy đều bố thí cho hai người họ.

Thiên Nhan nghiến răng ken két, tức giận đùng đùng hất bay con tôm Lâm Uyển Nhu vừa gắp cho chồng mình xuống đất. Cao Thiên cười bất đắc dĩ an ủi cô ta, đồng thời xin lỗi mọi người vì sự thất lễ vừa rồi. Cô nàng nào đó vốn dĩ chỉ muốn sống yên bình qua khỏi bữa tiệc hôm nay, nhưng hết lần này lại đến lần khác bị người ta ức hiếp, cũng nhịn không nồi nữa: “Thiên Nhan, tôi nhịn cậu đủ rồi! Cái thứ tiểu tam nhà cậu chuyên đi giật bồ người khác thì có gì hay ho mà lớn lối chứ?!”

“Lâm Uyển Nhu, cô có tin tôi xé rách mồm cô không?” Thiên Nhan vùng khỏi tay Cao Thiên, trực tiếp đứng thẳng dậy hét lên: “Cô thì hay lắm nhỉ, làm người yêu hờ của đại gia rồi!”

“Hờ hay không là chuyện của tôi, ai mượn cô quản chứ?! Có ở không thì trông coi chồng mình cho cẩn thận vào, anh ta dám ở sau lưng tôi lên giường với cô thì cũng có thể ở sau lưng cô lên giường với người khác!” Lâm Uyển Nhu cũng đứng bật dậy, cười khinh khỉnh như đang coi con hải cẩu trong vườn bách thú chơi đánh bóng vậy.

Tiếng tranh cãi của hai người không hề nhỏ, nhanh chóng dẫn đến những ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn chờ xem kịch vui của những khách mời xung quanh. Cao Thiên vốn dĩ không ngờ tới tình hình sẽ chuyển biến thành như vậy, có chút bối rối đứng ra hòa giải: “Mọi người từ từ nói, Thiên Nhan, em định làm rối tung tiệc cưới của chúng ta ra hay sao?”

“Ai làm rối chứ, chẳng phải tình cũ của anh đó à?!!” Cô ta bắt đầu theo thói quen trút giận lên đầu chồng. Lâm Uyển Nhu cảm thấy quả thực rất tức cười, năm xưa hai người bọn họ lén lút ở sau lưng cô làm ra chuyện đáng xấu hổ, hiện tại ả này còn dám đứng trước mặt cô ghen bóng ghen gió?!

Cô nàng nào đó bề ngoài vẫn giữ vững phong thái lịch sự nhã nhặn như cũ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười châm biếm. . . càng nhìn càng thấy giống tên Yêu nghiệt nhà nọ: “Đừng quên là cô đích thân mời tôi đến, hai chúng ta nói chuyện cũng là do cô khua môi múa mép trước, trách tôi cái gì?!”

“Cô!!!” Thiên Nhan tức đến mức ngoài dậm chân bình bịch, bậm môi nghiến răng nhưng chung quy vẫn không thực sự làm được cái chuyện gì kinh thiên động địa.

Cao Thiên khó xử lôi kéo vợ mới cưới ra sau lưng, ánh mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Lâm Uyển Nhu: “Uyển Nhu, năm xưa là anh sai! Nhưng em cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân mình một chút!!!”



“Đúng vậy, tuy chưa đến mức trực tiếp lên giường với người ta, nhưng ở sau lưng bạn trai mình lén lút qua lại với tên khác cô còn tưởng mình thanh khiết lắm à? Vô tội lắm à???” Thiên Nhan cười mỉa mai, ánh mắt xem thường liếc cô nàng nào đó từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi cũng không thể không nói, nhưng tôi chỉ duy nhất thuộc về anh ấy, còn cô???”

“Đúng, tôi không trong sáng thánh thiện gì, nhưng tôi tuyệt đối không giống như một người nào đó, coi việc lên giường với bạn trai người khác là vinh hạnh!” Lâm Uyển Nhu không tuy bề ngoài cố làm ra vẻ thản nhiên như thường, thậm chí còn cười cười khách sáo nhưng trong lòng sớm đã nổi bảo lớn. Thì ra năm xưa Cao Thiên không hề tin tưởng cô, lại vì chuyện Giang Thanh theo đuổi cô mà để trong lòng?! Nhưng cô bây giờ vốn cũng không cần để ý lúc đó anh ta nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy có chút không chịu được bộ dạng tiểu tam dương dương tự đắc của Thiên Nhan.

Thiên Nhan nghẹn một đống nơi cổ họng, sắc mặt lúc trắng lúc xám trước những lời châm biếm của Lâm Uyển Nhu. Cô nàng vốn tính tình hung hăn ngang ngược, trước nay được cha mẹ bao bọc trong lòng bàn tay, hiện tại không ngờ lại bị bồ cũ của chồng mới cưới hạ nhục trước bao nhiêu người trong tiệc cưới chính mình như vậy, chỉ cần thấy ánh mắt hóng chuyện của đám khách khứa trong buổi tiệc liếc về mình cô ả liền không chịu nổi mà muốn phát điên.

“Lâm Uyển Nhu, tôi đánh chết tiện nhân như cô!” Thiên Nhan mất không chế giơ cao cánh tay, dùng tất cả sức lực bình sinh đánh xuống mặt Lâm Uyển Nhu. Trong hội trường tiệc cưới vang lên một tiếng ‘chát’ vang dội muốn tới đỉnh cột cờ Dinh Độc lập. Khuôn mặt trắng noãn của cô nàng nào đó phút chốc in hằng năm dấu vân tay.

Lâm Uyển Nhu vạn vạn không ngờ đến ả sẽ động tay động chân, nhất thời không tránh kịp mà hứng trọn một bạt tay như trời giáng, phút chốc xoay xẩm mặt mày: “Thiên Nhan, thì ra cô chỉ tầm thường như vậy. Tôi không thèm đánh trả cô đâu, yên tâm! Tôi chẳng muốn bị lớp son phấn dày như phân bò trên mặt cô làm bẩn tay mình đâu!”

Khi nói ra lời này cô nàng rất tự tin, tuy hôm nay chính bản thân cô cũng trang điểm có phần hơn thường ngày, nhưng Lâm Uyển Nhu vốn là người không thích chưng diện, khi cô nhân viên kia làm mặt cô đã dặn cô ta đánh phấn nhạt thôi, cô muốn mình thanh lịch mà không già dặn cơ, vừa khéo lại trái ngược với cách trang điểm của Thiên Nhan.

Thiên Nhan nghiến răng nghiến lợi định xuống tay lần nữa, nhưng lần này khi tay cô ả còn cách mặt Lâm Uyển Nhu một khoảng xa thì đã bị một cánh tay rắn chắc bắt lấy, không cựa quẫy gì được nữa: “Cao Thiên, anh làm phản hả?!!”

Cao Thiên sắc mặt âm u khác thường, cặp mắt lạnh lùng khó đoán liếc hờ cô vợ mới cưới của mình một cái rồi buông tay, quay đầu đi thẳng một mạch: “Con người của em quá đáng sợ!”

“Anh nói cái gì? Tôi đáng sợ?? Tôi đáng sợ bằng anh sao???” Thiên Nhan hét với theo, không còn xót lại chút hình tượng nào của cô dâu trong ngày lễ cưới trọng đại. Nhưng mặc cho cô ta có tưc giận la hét ầm ỉ đến đâu, Cao Thiên vẫn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn lấy một cá, đổi lại chỉ là ánh mắt vừa khiếp sợ vừa hứng thú của những vị khách trong buổi tiệc.

“Tất cả là tại cô!” Thiên Nhan ngoay ngoắt lại trừng cặp mắt trắng dã nhìn Lâm Uyển Nhu, thuận đà nhào đến định xô ngã cô nàng ra sàn nhà. Đúng giờ khắc nguy hiểm đó, Lâm Uyển Nhu chỉ biết vội vàng né người sang một bên, nào ngờ giày cao gót giẫm phải tà váy cưới dài ngoằn nghèo đang lê lết dưới sàn của Thiên Nhan. Chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng, cả hội trường buổi tiệc vốn nhốn nhào ì xèo liền im bặt, chỉ còn lại tiếng hít sâu của mọi người.

Váy cưới của Thiên Nhan vốn được thiết kế theo kiểu vai trần, sau lưng chỉ thắt một đoạn dây nhỏ để cố định, còn không may bị Lâm Uyển Nhu giẫm trúng tà, đương nhiên không thể chịu được đà ngã ra của Thiên Nhan mà tụt xuống tận rốn cô ả.

Một giây. . .



Hai giây. . .

Ba giây. . .

Sau ba giây im lặng, tiếng hét như chọc tiết heo của Thiên Nhan lập tức xông thẳn vào lỗ tai, chui lên tận não những người có mặt tại đó!

Cô ả ngồi thụt xuống sàn nhà, kinh hoảng kéo lại bộ váy nhăn nhúm của mình, còn không quên oán hận trừng mắt cô nàng nào đó mới vừa vô tình gây họa bên cạnh.

Lâm Uyển Nhu chết đứng vì một loạt những việc vừa diễn ra, mông lung chạy vào nhà vệ sinh bỏ lại sau lưng những tiếng xì xào bàn tán. Cô đứng trước tấm kính lớn trong WC, nhìn gương mặt ướt đẫm nước lạnh mà thẩn thờ đến mức ngây ngốc. Bỗng từ cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng giày cao gót gõ vào sàn gạch chói tai, Lâm Uyển Nhu quay người lại, lập tức hít sâu vào một hơi: “Thiên. . . Thiên Nhan!”

“Cô hả dạ chưa, sỉ nhục tôi trước mặt nhiều người như vậy, khiến Cao Thiên căm ghét tôi rời khỏi bửa tiệc, khiến hôn lễ của tôi bị phá hư. . . Cô vừa lòng rồi chứ?! Lâm Uyển Nhu, cô đúng là đê tiện, cô quá độc ác!!!” Thiên Nhan nhếch nhát nước mắt nước mũi lưng tròng, suy yếu dựa vào người Tiết Hồng Yến lên tiếng chất vấn.

“ Uyển Nhu, mình biết giữa hai cậu có xích mích từ trước, nhưng dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của cậu ấy, cậu xem, cậu khiến cậu ấy thê thảm thế này có đúng hay không?” Tiết Hống Yến không nhanh không chậm mở miệng lên tiếng đòi lại công bằng cho Thiên Nhan.

Lâm Uyển Nhu vừa oan ức vừa không biết phải nói gì, cảm giác lồng ngực giống như bị người ta hung hăng bóp mạnh một cái, hít thở cũng cảm thấy khó khăn: “Mình không cô ý mà, xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu!!!”

“Xin lỗi? Cô khiến tôi trước mặt bàn dân thiên hạ xấu hổ đến không sống nổi, nói một câu xin lỗi là có thể êm chuyện sao?!!” Thiên Nhan giống như ‘hồi quang phản chiếu’ phút chốc vùng dậy khỏi Tiết Hồng Yến, lao đến cấu xé Lâm Uyển Nhu. Cô nàng nào đó tuy rằng cùng Yêu nghiệt tiên sinh tiếp xúc lâu ngày học được không ít độc miệng, nhưng bản chất vốn cũng chỉ là con thỏ trắng thiện lương ngây thơ, hoàn toàn chịu không nổi trách nhiệm lớn như vậy, nước mắt cũng sắp tràn ra đến nơi.

Tiết Hồng Yến kéo Thiên Nhan ra, nói với cô ả vài câu an ủi rồi giúp cô ả chỉnh sữa ngoại hình cho chỉnh chu lại. Lúc đi ngang qua Lâm Uyển Nhu còn thở dài một cái rồi chán nản lắc đầu, giống như đối với loại người như cô hoàn toàn không có thuốc chữa.

Lâm Uyển Nhu đột nhiên cảm thấy cả thế giới giống như sắp sập xuống đến nơi, thấy bản thân thật sự biến thành mụ phù thùy ác độc xấu xí trong truyền thuyết bị mọi người xem thường khinh bỉ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook