Chương 30: Tiếp theo
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Lâm Uyển Nhu nhàm chán ngồi trong phòng, nhìn đi nhìn lại những đồ vật vừa quen thuộc vừa xa lạ được bày biện đâu ra đấy, bất giác lại nhớ đến một thứ. Cô tụt xuống khỏi giường, tháo ruột một cây bút bi rồi cắm nó vào lỗ nhỏ dưới hộc bàn, cẩn thận từng chút từng chút một gạt đi ổ khóa bên trong.
Đến lúc mọi thứ đều đã hiện lên trước mắt, Lâm Uyển Nhu chầm chậm cầm lấy một tấm hình ố màu cũ kỹ. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày nó được đặt vào đây, đó là tấm hình đầu tiên cô và Cao Thiên chụp chung lúc mới yêu nhau, tuy hai người đã chia tay lâu rồi nhưng Lâm Uyển Nhu vẫn không nở đốt nó đi như những bức khác. Còn lí do. . . ngay cả cô cũng không biết.
Có lẽ cô tôn trọng hồi ức, một chuyện tình cho dù có cái kệt tồi tệ đến mức nào thì nó cũng đã từng là một trong những ngày tháng khiến cô vui vẻ sống. Lý do cô chấp nhận lời tỏ tình của Cao Thiên nói ra e rằng sẽ khiến người nghe tức phun máu. . . cô chỉ vì lời anh ta nói có chút giống trong kịch bản phim mà Dương Nhật Phong từng đóng =_=”
Giờ nghĩ lại đến chính bản thân cũng thấy mình quá thiếu muối, đúng là thời cấp ba ngây ngô ngơ ngác không hiểu sự đời.
“Làm gì vậy?” Sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói qien thuộc của Yêu nghiệt tiên sinh, Lâm Uyển Nhu có chút giật mình nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tỉnh, đưa tấm hình đến trước mặt anh huơ qua huơ lại: “Xem đi, có phải đẹp lắm không?”
Dương Nhật Phong chụp lấy cái tay đang không ngừng làm loạn kia, nhíu mày nhìn vào hai người đang tươi cười hạnh phúc trong hình: “Khẩu vị em kém thật!” Trong giọng nói còn loáng thoáng nghe được mùi chua của giấm.
“Đúng là kém thật” Lâm Uyển Nhu gật gù tán thành, xong lại dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn người nào đó một lượt từ trên xuống dưới: “Không ngờ lại nhìn trúng anh!”
Dương Nhật Phong cười cười cất tấm hình cũ vào ngăn bàn, kéo cô ôm vào lòng từ phía sau: “Ừ”
Lâm Uyển Nhu mặc cho ánh muốn làm gì thì làm, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay anh đưa lên miệng cắn một cái: “Ngày kia phải đi hợp lớp rồi, aizz. . . chắc cũng chỉ còn mỗi em là ngày ngày ăn không ngồi rồi thôi!”
“Đúng vậy!”
“Này, anh giả vờ an ủi em một chút thì chết à?” Lâm Uyển Nhu trừng mắt nhìn anh, giả vờ giận dữ.
Dương Nhật Phong nhịn không được thơm lên má cô một cái, giọng nói trầm khàn dễ nghe: “Bảo bối, em thật dễ thương!”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt coi như không nghe thấy, hai người cứ thế ôm nhau im lặng nhìn ra cửa sổ ngắm sao. Thành phố C tuy không được coi là tươi đẹp trong lành gì nhưng nếu đem so với thành phố A khói bụi mịt mù thì cũng được tính là ‘thoải mái khoáng đạt’. Ban đêm nếu rãnh rỗi còn có thể ngắm trăng ngó sao, trải qua cuộc sống an nhàn hạnh phúc.
Một lúc sau Dương Nhật Phong cũng rời khỏi phòng, cho dù bố mẹ và anh trai cô đều hiểu lầm bọn họ ‘ăn cơm trước kẻng’ rồi nhưng ở trước mặt vẫn phải quản, nam chưa vợ nữ chưa chồng làm sao có thể cả đêm ở chung một phòng chứ?! Đối với vấn đề này đồng chí Yêu nghiệt khá bất mãn nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ gì cho lắm, dù sao anh cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà mất lòng bố mẹ vợ tương lai!
Lâm Uyển Nhu cảm thấy đối với tên mặt dày vô sĩ này tốt nhất cứ tỏ ra không để ý thì hơn, mất công anh lại giở trò ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’ bám lì trong này không chịu đi thì khổ.
Nhiều lúc Lâm Uyển Nhu cũng tự hỏi tại sao mình lại thích anh, kết quả vẫn không có đáp án. Anh vốn không thuộc mẫu hình đàn ông lý tưởng của cô, cô thích nhựng người đàn ông trưởng thành, vừa chững chạt vừa ấm áp, biết quan tâm đến bạn gái,. . . quan trọng là phải biết bao dung. Đàn ông mà quá nhỏ nhen ít kỹ rất dễ ghen bóng ghen gió, làm ảnh hưởng đến công việc và tình cảm của hai người. Thế mà cô lại chọn Dương Nhật Phong- một người đàn ông vừa trẻ con lại vừa thích ăn giấm chua!
Vậy mới nói trên đời đúng là có rất nhiều chuyện con người ta không thể nào tính toán chu toàn được!
Lâm Uyển Nhu nhún nhún vai, nhìn chính mình trong gương so với bảy năm trước không khác nhau là mấy nở một nụ cười khích lệ, sau đó đứng dậy về giường tắt đèn đi ngủ. Đang lúc cô vừa thiu thiu chợp mắt, điện thoại di động rất không biết điều đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Lâm Uyển Nhu nhíu mày nhìn dãy số xa lạ đang nhảy nhót lung tung trên màn hình, tắt âm, sau đó chuẩn bị tiếp tục say giấc nồng của mình thì điện thoại lần nữa phát sáng, lần này Lâm Uyển Nhu phát cáu: “Ai vậy, biết giờ là mấy giờ rồi không?”
“Là anh!”
“Anh cái quái gì?! Cao Thiên, anh có tin tôi gọi điện cho cảnh sát bắt anh về tội quấy rối không? Anh muốn nói chuyện cũng nên canh thời gian một chút chứ!!!” Cô nàng nào đó khi khổng khi không bị phá đám, giọng nói so với thường ngày gay gắt hơn nhiều.
Đầu dây bên kia Cao Thiên có chút sững sờ, im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng: “Chuyện hợp lớp. . . em có bạn đi cùng không?”
“Không mượn anh quản!”
“Anh chỉ là quan tâm em” Cao Thiên thở dài đưa tay lên day day hai bên thái dương đau nhức, những ngày gần đây tất bật chuẩn bị hôn lễ khiến anh ta thực sự rất mệt mỏi.
Trong lòng Lâm Uyển Nhu gào thét: ‘Quan tâm cái rắm!!’ Nhưng ngoài miệng vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cao tiên sinh, tôi có làm sao đi nữa cũng không đến lượt ngài quan tâm, loại quan tâm đánh thức người đang ngủ của ngài tôi không tài nào tiếp thu nổi!”
“Xin lỗi em! Nhưng ngày kia em nhất định phải đi cùng bạn, nếu không cũng chẳng biết Thiên Nhan cô ấy sẽ nói thành khó nghe đến mức nào?!!”
“Anh lo mà quản cái miệng của vợ anh đấy, chuyện của tôi thì không cần, tạm biệt!” Lâm Uyển Nhu làu bàu, dứt khoát ngắt máy.
Đặt di động lên đầu gường, cô nàng nào đó trong lòng dâng lên một cổ khó chịu không nói nên lời, lăn qua lăn lại cũng không thể nào ngon giấc được nữa. Cô đang băn khoăn hôm đó rốt cuộc có nên nghe theo lời Cao Thiên, cùng đi với Yêu nghiệt tiên sinh nhà mình hay không, hay là dứt khoát không thèm đếm xỉa đến anh ta nói cái gì? Nếu đưa Dương Nhật Phong đi cùng chẳng phải chứng tỏ cô sợ Thiên Nhan sao chứ?!! Không được không được. . . vẫn là nên tự giải quyết chuyện của bản thân vậy!
Sao khi dằn xé nội tâm n lần, cuối cùng Lâm Uyển Nhu chọn phương án ‘đơn thân độc mã- một mình một ngựa’ đối phó với ‘thiên binh vạn mã’ của Thiên Nhan.
Nghĩ như vậy, cô nàng kéo chăn trùm kính đầu chuẩn bị tinh thần tiếp tục chiến đấu với Chu Công. Người ta nói thức khuya đối với thần sắc rất có hại, cô không thể khiến mình mang một bộ dáng thảm thương xơ xát đến tham dự đám cưới của hai kẻ kia, mất công họ còn tưởng cô đau khổ vì chuyện của họ, cười cô không có chí khí!
Trong khi đang dần mất đi ý thức, một chuyện đột nhiên lóe lên khiến Lâm Uyển Nhu bừng tỉnh, giật mình ngồi phắt dậy. Lúc nảy lấy tấm hình cũ ra định làm thành một chuyện hệ trọng, nhất thời tên Yêu nghiệt nào đó xen ngang khiến cô quên mất tiêu!
Phát hiện ra sơ sót của bản thân, cô nàng nào đó lật đật bò đến hộc bàn, quen thuộc mở khóa rồi lấy tấm hình để ngay trước mắt ngắm nghía hồi lâu. Những thứ đã qua thì chỉ là quá khứ, cô không thể để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của mình nữa. Lâm Uyển Nhu lôi trong ví ra một bức ảnh tương đồng kích cỡ của Dương Nhật Phong, dùng kéo cắt gọn lấy hình của Dương Nhật Phong rồi dán chồng lên nhân ảnh của Cao Thiên, xong xuôi đâu vào đấy mới hài lòng cười toe tét nhét tám hình vừa làm xong vào ví, trèo lên giường ngủ ngon lành.
Đến lúc mọi thứ đều đã hiện lên trước mắt, Lâm Uyển Nhu chầm chậm cầm lấy một tấm hình ố màu cũ kỹ. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày nó được đặt vào đây, đó là tấm hình đầu tiên cô và Cao Thiên chụp chung lúc mới yêu nhau, tuy hai người đã chia tay lâu rồi nhưng Lâm Uyển Nhu vẫn không nở đốt nó đi như những bức khác. Còn lí do. . . ngay cả cô cũng không biết.
Có lẽ cô tôn trọng hồi ức, một chuyện tình cho dù có cái kệt tồi tệ đến mức nào thì nó cũng đã từng là một trong những ngày tháng khiến cô vui vẻ sống. Lý do cô chấp nhận lời tỏ tình của Cao Thiên nói ra e rằng sẽ khiến người nghe tức phun máu. . . cô chỉ vì lời anh ta nói có chút giống trong kịch bản phim mà Dương Nhật Phong từng đóng =_=”
Giờ nghĩ lại đến chính bản thân cũng thấy mình quá thiếu muối, đúng là thời cấp ba ngây ngô ngơ ngác không hiểu sự đời.
“Làm gì vậy?” Sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói qien thuộc của Yêu nghiệt tiên sinh, Lâm Uyển Nhu có chút giật mình nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tỉnh, đưa tấm hình đến trước mặt anh huơ qua huơ lại: “Xem đi, có phải đẹp lắm không?”
Dương Nhật Phong chụp lấy cái tay đang không ngừng làm loạn kia, nhíu mày nhìn vào hai người đang tươi cười hạnh phúc trong hình: “Khẩu vị em kém thật!” Trong giọng nói còn loáng thoáng nghe được mùi chua của giấm.
“Đúng là kém thật” Lâm Uyển Nhu gật gù tán thành, xong lại dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn người nào đó một lượt từ trên xuống dưới: “Không ngờ lại nhìn trúng anh!”
Dương Nhật Phong cười cười cất tấm hình cũ vào ngăn bàn, kéo cô ôm vào lòng từ phía sau: “Ừ”
Lâm Uyển Nhu mặc cho ánh muốn làm gì thì làm, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay anh đưa lên miệng cắn một cái: “Ngày kia phải đi hợp lớp rồi, aizz. . . chắc cũng chỉ còn mỗi em là ngày ngày ăn không ngồi rồi thôi!”
“Đúng vậy!”
“Này, anh giả vờ an ủi em một chút thì chết à?” Lâm Uyển Nhu trừng mắt nhìn anh, giả vờ giận dữ.
Dương Nhật Phong nhịn không được thơm lên má cô một cái, giọng nói trầm khàn dễ nghe: “Bảo bối, em thật dễ thương!”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt coi như không nghe thấy, hai người cứ thế ôm nhau im lặng nhìn ra cửa sổ ngắm sao. Thành phố C tuy không được coi là tươi đẹp trong lành gì nhưng nếu đem so với thành phố A khói bụi mịt mù thì cũng được tính là ‘thoải mái khoáng đạt’. Ban đêm nếu rãnh rỗi còn có thể ngắm trăng ngó sao, trải qua cuộc sống an nhàn hạnh phúc.
Một lúc sau Dương Nhật Phong cũng rời khỏi phòng, cho dù bố mẹ và anh trai cô đều hiểu lầm bọn họ ‘ăn cơm trước kẻng’ rồi nhưng ở trước mặt vẫn phải quản, nam chưa vợ nữ chưa chồng làm sao có thể cả đêm ở chung một phòng chứ?! Đối với vấn đề này đồng chí Yêu nghiệt khá bất mãn nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ gì cho lắm, dù sao anh cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà mất lòng bố mẹ vợ tương lai!
Lâm Uyển Nhu cảm thấy đối với tên mặt dày vô sĩ này tốt nhất cứ tỏ ra không để ý thì hơn, mất công anh lại giở trò ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’ bám lì trong này không chịu đi thì khổ.
Nhiều lúc Lâm Uyển Nhu cũng tự hỏi tại sao mình lại thích anh, kết quả vẫn không có đáp án. Anh vốn không thuộc mẫu hình đàn ông lý tưởng của cô, cô thích nhựng người đàn ông trưởng thành, vừa chững chạt vừa ấm áp, biết quan tâm đến bạn gái,. . . quan trọng là phải biết bao dung. Đàn ông mà quá nhỏ nhen ít kỹ rất dễ ghen bóng ghen gió, làm ảnh hưởng đến công việc và tình cảm của hai người. Thế mà cô lại chọn Dương Nhật Phong- một người đàn ông vừa trẻ con lại vừa thích ăn giấm chua!
Vậy mới nói trên đời đúng là có rất nhiều chuyện con người ta không thể nào tính toán chu toàn được!
Lâm Uyển Nhu nhún nhún vai, nhìn chính mình trong gương so với bảy năm trước không khác nhau là mấy nở một nụ cười khích lệ, sau đó đứng dậy về giường tắt đèn đi ngủ. Đang lúc cô vừa thiu thiu chợp mắt, điện thoại di động rất không biết điều đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Lâm Uyển Nhu nhíu mày nhìn dãy số xa lạ đang nhảy nhót lung tung trên màn hình, tắt âm, sau đó chuẩn bị tiếp tục say giấc nồng của mình thì điện thoại lần nữa phát sáng, lần này Lâm Uyển Nhu phát cáu: “Ai vậy, biết giờ là mấy giờ rồi không?”
“Là anh!”
“Anh cái quái gì?! Cao Thiên, anh có tin tôi gọi điện cho cảnh sát bắt anh về tội quấy rối không? Anh muốn nói chuyện cũng nên canh thời gian một chút chứ!!!” Cô nàng nào đó khi khổng khi không bị phá đám, giọng nói so với thường ngày gay gắt hơn nhiều.
Đầu dây bên kia Cao Thiên có chút sững sờ, im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng: “Chuyện hợp lớp. . . em có bạn đi cùng không?”
“Không mượn anh quản!”
“Anh chỉ là quan tâm em” Cao Thiên thở dài đưa tay lên day day hai bên thái dương đau nhức, những ngày gần đây tất bật chuẩn bị hôn lễ khiến anh ta thực sự rất mệt mỏi.
Trong lòng Lâm Uyển Nhu gào thét: ‘Quan tâm cái rắm!!’ Nhưng ngoài miệng vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cao tiên sinh, tôi có làm sao đi nữa cũng không đến lượt ngài quan tâm, loại quan tâm đánh thức người đang ngủ của ngài tôi không tài nào tiếp thu nổi!”
“Xin lỗi em! Nhưng ngày kia em nhất định phải đi cùng bạn, nếu không cũng chẳng biết Thiên Nhan cô ấy sẽ nói thành khó nghe đến mức nào?!!”
“Anh lo mà quản cái miệng của vợ anh đấy, chuyện của tôi thì không cần, tạm biệt!” Lâm Uyển Nhu làu bàu, dứt khoát ngắt máy.
Đặt di động lên đầu gường, cô nàng nào đó trong lòng dâng lên một cổ khó chịu không nói nên lời, lăn qua lăn lại cũng không thể nào ngon giấc được nữa. Cô đang băn khoăn hôm đó rốt cuộc có nên nghe theo lời Cao Thiên, cùng đi với Yêu nghiệt tiên sinh nhà mình hay không, hay là dứt khoát không thèm đếm xỉa đến anh ta nói cái gì? Nếu đưa Dương Nhật Phong đi cùng chẳng phải chứng tỏ cô sợ Thiên Nhan sao chứ?!! Không được không được. . . vẫn là nên tự giải quyết chuyện của bản thân vậy!
Sao khi dằn xé nội tâm n lần, cuối cùng Lâm Uyển Nhu chọn phương án ‘đơn thân độc mã- một mình một ngựa’ đối phó với ‘thiên binh vạn mã’ của Thiên Nhan.
Nghĩ như vậy, cô nàng kéo chăn trùm kính đầu chuẩn bị tinh thần tiếp tục chiến đấu với Chu Công. Người ta nói thức khuya đối với thần sắc rất có hại, cô không thể khiến mình mang một bộ dáng thảm thương xơ xát đến tham dự đám cưới của hai kẻ kia, mất công họ còn tưởng cô đau khổ vì chuyện của họ, cười cô không có chí khí!
Trong khi đang dần mất đi ý thức, một chuyện đột nhiên lóe lên khiến Lâm Uyển Nhu bừng tỉnh, giật mình ngồi phắt dậy. Lúc nảy lấy tấm hình cũ ra định làm thành một chuyện hệ trọng, nhất thời tên Yêu nghiệt nào đó xen ngang khiến cô quên mất tiêu!
Phát hiện ra sơ sót của bản thân, cô nàng nào đó lật đật bò đến hộc bàn, quen thuộc mở khóa rồi lấy tấm hình để ngay trước mắt ngắm nghía hồi lâu. Những thứ đã qua thì chỉ là quá khứ, cô không thể để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của mình nữa. Lâm Uyển Nhu lôi trong ví ra một bức ảnh tương đồng kích cỡ của Dương Nhật Phong, dùng kéo cắt gọn lấy hình của Dương Nhật Phong rồi dán chồng lên nhân ảnh của Cao Thiên, xong xuôi đâu vào đấy mới hài lòng cười toe tét nhét tám hình vừa làm xong vào ví, trèo lên giường ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.