Chương 23: Tranh chấp
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Tối hôm đó Lâm Uyển Nhu gần như hoàn toàn không chợp mắt tí nào, cũng may lúc sáng đã ngủ một ít nên coi như còn chịu đựng được. Cô thu dọn một ít hành lí, đồ dùng cá nhân cho vào vali, gọi điện thoại đến bến xe đặt một vé về thành phố C trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể, trước lúc đi còn không quên viết một tờ giấy dán lên cửa tủ lạnh, mặc dù biết anh sẽ không về nhanh như vậy nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà, cô cũng không muốn đến lúc đó anh về không thấy cô lại lo lắng.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Lâm Uyển Nhu đứng trước cửa nhà hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn quang cảnh bên trong sau đó mới đóng cửa kéo hành lí rời đi.
Lần này cũng không hiểu sao cô luôn có một cảm giác bất an, chỉ là về nhà một chuyến lại giống như chuẩn bị rời bỏ thành phố A vĩnh viễn vậy. Không biết thấy cô về rồi người trong nhà sẽ loạn thành ra cái dạng gì nữa!?
Lâm Uyển Nhu đi bộ trên con dường lát đá dài hơn một trăm mét của khu nhà, ngẩn đầu nhìn những tia nắng sớm mai chiếu lên tán cây, cảnh tượng xung quanh đẹp như một bức tranh sơn dầu thật khiến người ta có cảm giác lưu luyến. Cô không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình và anh cùng nhau sống hạnh phúc đến già, cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ này. . .
Thật ra Lâm Uyển Nhu chính là một tác giả mạng, nhưng lâu lắm rồi cũng chưa bắt đầu lại việc viết lách kể từ khi cùng Cao Thiên chia tay đến nay. Hư hư, nhất thời cảm thấy thật nhớ nghề mà ^o^
Cô nàng đi thêm một khoảng nữa liền thấy được chiếc xe taxi đang đứng đợi ngoài kia, nhanh chóng vứt bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu sãi bước đến. Sau khi cho hành lí vào cốp xe, tài xế bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lao bon bon dần dần khuất bóng khỏi khu ngoại ô tiến vào thành phố theo hướng bến xe.
Hơn sáu giờ ba mươi phút sáng, Lâm Uyển Nhu cuối cùng cũng an an ổn ổn ngồi trên chuyến xe buýt thứ hai của ngày hôm nay thẳng tiến về thành phố C thân yêu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp lẫn mong chờ.
Đang tựa vào cửa kính ngủ gà ngủ gật, cảm nhận bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống khiến cô nhịn không được mà mở mắt ngước lên nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền hối hận tại sao lại mở mắt!
“Giang. . . Giang Thanh?!” Lâm Uyển Nhu ấp a ấp úng hướng anh ta miễn cưởng chào hỏi. Làm ơn đi! Chuyện tối hôm kia cô còn nhớ rõ mồn một, muốn cô tự nhiên đối diện với người có ý định ba chấm mình, hơn nữa người này từng là bạn tốt một thời. . . loại hành vi này cũng quá không có nhân tính rồi!
Anh ta bình thản giống như không có chuyện gì nhìn cô mỉm cười khách sáo, nụ cười vừa quen thuộc lại xa lạ kia khiến Lâm Uyển Nhu nhất thời chẳng biết làm sao: “Anh. . . anh cũng về thành phố C?”
“Ừ, anh về dự tiệc cưới của Thiên Nhan và Cao Thiên!” Giang Thanh từ đầu đến cuối đều nhàn nhả như thường, nếu không tự mình trãi nghiệm hình ảnh 3D chân thật sắc nét cùng cảm nhận trực tiếp, Lâm Uyển Nhu có lẽ thật sự nghi ngờ chuyện xấu xa anh ta làm ra là do mình năm mơ.
“Uyển Nhu! Chuyện hôm trước anh xin lỗi, lúc đó anh có uống một chút. . .”
Lâm Uyển Nhu vội vàng ngắt lời anh ta: “Không sao! Sau này đừng nhắc lại nữa!!!” Nhớ một chút cô cũng không muốn nhớ a!
Giang Thanh biết điều không nói thêm tiếng nào, Lâm Uyển Nhu nhanh chóng dời tầm mắt sang cửa sổ chiếc xe, bên ngoài có vài tia nắng tinh nghịch xuyên qua tán cây chiếu xuống tạo thành loại ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện rất vi diệu, suốt chặn đường người bên cạnh im lặng không lên tiếng khiến con sâu ngủ trong người cô nàng nào đó trỗi dậy mãnh liệt.
Lâm Uyển Nhu dựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi, không dưới tám lần bị sự dằn sốc của xe buýt làm cho đầu đập bôm bốp mà tỉnh dậy.
Cái gì gọi là bi thảm?
Như cô hiện tại chính là bi con mẹ nó thảm đây!
Trải nghiệm chân thực câu nói ‘nghệ thuật là ánh trăng lừa dối’ hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được bến xe thành phố C. Trong lúc chen lấn với đám người đông đến nghẹt thở để xuống xe, không biết tên khốn nào đã tàn nhẫn gạt chân một phát khiến trọng tâm của Lâm Uyển Nhu không vững mà đổ xuống, cũng may Giang Thanh bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đón được cô, nếu không Lâm Uyển Nhu cũng chẳng biết bản thân sẽ bị dẫm thành ra cái dạng gì!
“Cảm ơn!”
“Không có gì! Tạm biệt!!” Giang Thanh thả cô ra, nhanh chóng kéo hành lí của bản thân tiêu sái rời đi, trong phút chốc đã chẳng thấy bóng người đâu.
Cô nàng nào đó âm thầm thán phục tốc độ của anh ta, sau một hồi đứng ngơ ngẩn cũng hoàn hồn xốc lại đống đồ linh tinh nặng trịch trên tay, vãy vãy chiếc taxi gần đó chuẩn bị lên đường về nhà.
Lúc cô nhấn chuông cửa nhà mình đã là hơn mười giờ trưa, trong lòng nhủ thầm chắc bây giờ mọi người còn đang ăn trưa. Nhưng chẳng đầy ba mươi giây sau khi tiếng chuông reo lên, mẹ Lâm trên tay cầm cây chổi lông gà oai oai vệ vệ mở cửa rồi đứng chống nạnh ở giữa đường nghiêm mặt nhìn cô, Lâm Uyển Nhu mới méo mặt nhận ra hình như mình suy nghĩ vấn đề có phần đơn giản quá rồi.
“Vào đi!” Mẹ Lâm sau khi nhìn cũng nhìn đủ, trừng mắt cũng trừng mắt đủ liền lộ ra thái độ không mấy vui mừng mà xoay người bước vào nhà.
Lâm Uyển Nhu mang theo hành lí cùng tâm trạng hồi hộp đi theo sau lưng bà, mồ hôi lạnh trên trán tích tụ rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Không xong! Thực sự không xong rồi!!!”
Trong nhà, ba Lâm bình thường không quảng sự đời cũng dùng ánh mắt phứt tạp nhìn cô chằm chằm, Lâm Chấn Minh- Anh trai thứ hai của Lâm Uyển Nhu cũng nhàn nhã ngồi đó xem tivi, thấy cô vào chỉ đơn giản là liếc qua một chút rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Mê Lâm nặng nề đặt cây chổi lông gà trên tay xuống bàn ‘Cộp’ một tiếng rỏ to, quay sang chỉ tay lên mặt con gái: “Chuyện đó, mày mau giải thích cho mẹ!”
Lâm Uyển Nhu giả ngu đến cùng, nhanh chóng làm ra vẻ mặt vô tội hướng mẹ già nhà mình khóc lóc kể lể: “Chuyện gì chứ ạ, con không hiểu mẹ nói cái gì. . .”
“Không hiểu? Phóng viên xuống tận đây túc trực hơn ba ngày liền mà mày còn không hiểu?? Mày. . . mẹ nuôi mày đúng là uổng cơm uổng gạo!!” Lưu Ái Chi- tức mẹ Lâm thở hồng hộc nhìn con gái, ánh mắt tăng thêm một phần kiên định.
“Mẹ nó à, bà có gì cũng từ từ nói, con nó mới ở chỗ xa xôi về mà. . .” Ba Lâm ôn hòa kéo vợ ngồi xuống. Năm nay hai ông bà đã gần sáu mươi tuổi, khi xưa vừa cầu vừa xin bề trên tác thành mới sinh được một cô con gái, không ngờ đến đứa trẻ này đúng là bề ngoài thục nữ nội tâm nam tử, cứng đầu lại khó dạy hại ông bà tuổi già rồi nhưng cũng không bớt được lo lắng.
Lúc trước cô gây ra họa gì coi như điều cho qua, tuy nhiên hiện tại cái chuyện này thực sự quá lớn, ông bà không thể nhắm mắt làm ngơ nữa!
“Ông còn dám nói?! Nếu không phải ông chiều hư nó thì sẽ có việc như hôm nay sao? Lên báo nhỉ, làm người nổi tiếng nhỉ?? Xin hỏi mày trước khi làm mấy cái việc mất mặt này có từng nghĩ đến thanh danh dòng họ hay chưa???” Lưu Ái Chi khí thế áp đảo, vùng tay ra khỏi tay ba Lâm, đứng phắt dậy trợn trừng mắt lớn tiếng chất vấn con gái.
“Con không có làm gì mất mặt cả, mẹ đừng có làm quá vấn đề được không?! Ít nhất cũng phải nghe con nói một tiếng chứ!!” Lâm Uyển Nhu uất ức cãi lại.
Lần nào về nhà cũng là tình cảnh này, không vì chuyện kia cũng vì chuyện nọ mà cãi nhau, chuyện bé tí tẹo bằng đầu tăm xỉa răng nhưng mẹ cô vẫn thích xé to thành xe hơi. Từ chuyện vặt vãnh bắt sang đại sự quốc gia mà mắng. Quả thật đối với cô mà nói, về nhà chính là khái niệm không đáng nói đến nhất.
Đi xa quê hương nhìn bạn đồng hành vì nhớ quê nhớ nhà mà khóc lóc ỉ ôi khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Tự do tự tại như thế chẳng phải là tốt lắm hay sao chứ??
“Nói? Mày có gì hay ho mà nói. . . thực sự là làm bà già này tức chết!”
“Mẹ luôn luôn tự làm theo ý mình con cũng không cách nào ngăn cản được, nhưng cuộc sống là của con, con xin mẹ tôn trọng ý kiến của con một chút thôi có được hay không?” Lâm Uyển Nhu bất mãn nhíu mày nhìn mẹ Lâm, cảm thấy hai bên thái dương đau vô cùng.
Tại sao lần nào gặp mặt cũng chỉ có gây gổ tranh chấp chứ? Gia đình người khác hạnh phúc đoàn viên chẳng phải đều rất vui vẻ hay sao???
Từ nhỏ đến lớn từ chuyện bé đến chuyện to cô đều để mặc mẹ mình sắp đặt, nhưng bây giờ không thể được. Cô biết lí do bà ngăn cản cũng có một phần ý tốt tuy nhiên bà vẫn luôn không tôn trọng quyết định của cô, không tin tưởng vào lựa chọn của cô, chuyện này khó quả thật khó chấp nhận được.
Cô cũng có chủ kiến, cũng có lựa chọn riêng cho bản thân mình, không thể mãi nghe theo sự sắp đặt của người lớn, vâng theo lời cha mẹ mà gả cho Giang Thanh! Cũng như lần vì chuyện thi đại học ở thành phố A mà cãi nhau với người nhà một trận to, suốt mấy tháng trời không liên lạc qua lại. . .
Mẹ Lâm nghe con gái nói như vậy thì tức đến tái xanh mặt mài, bờ môi già nua run run phun ra mấy chữ: “Chúng ta làm như vậy đều chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!”
“Đủ! Mẹ dùng lí do này mấy chục năm qua không thấy nhàm chán hay sao chứ? Tốt cho con?? Mẹ tự hỏi mình xem mỗi lần làm theo quyết định của mẹ xong con có vui vẻ không? Có tốt không??? Chuyện cả đời của con mẹ phun ra mấy chữ: “Chúng ta làm như vậy đều chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!”
“Đủ! Mẹ dùng lí do này mấy chục năm qua không thấy nhàm chán hay sao chứ? Tốt cho con?? Mẹ tự hỏi mình xem mỗi lần làm theo quyết định của mẹ xong con có vui vẻ không? Có tốt không??? Chuyện cả đời của con mẹ có thể tha cho con một lần . . .”
Lâm Uyển Nhu còn chưa nói hết không, một tiếng “Chát” giòn tan đã vang lên ngắt ngang lời cô. Lâm Uyển Nhu uất ức nhìn mẹ mình, không khóc cũng không nháo, chỉ im lặng kéo hành lí về phòng mình, mặc cho mẹ Lâm ở phía sao vừa chữi vừa mắng.
Trước khi cánh cửa cách âm kịp đóng lại, cô còn nghe văng vẳng giọng nói của anh trai Lâm Chấn Minh ở phòng khách: “Con gái lớn không quản được, nó mê chết thằng đó rồi, bây giờ mẹ có nói nhiều cũng không ích gì đâu, cho nó tự do làm theo ý nó, sau này hối hận không kịp nhanh thôi!!”
Trên khóe môi cô xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt lạnh tanh hiếm thấy.
Hối hận?
Chuyện mình tự quyết định cô chưa từng hối hận! Nếu có hối hận thì chính là hối hận tại sao lúc trước luôn luôn nghe theo lời bọn họ mà khiến bản thân khổ sở hơn mười mấy năm!!!
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Lâm Uyển Nhu đứng trước cửa nhà hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn quang cảnh bên trong sau đó mới đóng cửa kéo hành lí rời đi.
Lần này cũng không hiểu sao cô luôn có một cảm giác bất an, chỉ là về nhà một chuyến lại giống như chuẩn bị rời bỏ thành phố A vĩnh viễn vậy. Không biết thấy cô về rồi người trong nhà sẽ loạn thành ra cái dạng gì nữa!?
Lâm Uyển Nhu đi bộ trên con dường lát đá dài hơn một trăm mét của khu nhà, ngẩn đầu nhìn những tia nắng sớm mai chiếu lên tán cây, cảnh tượng xung quanh đẹp như một bức tranh sơn dầu thật khiến người ta có cảm giác lưu luyến. Cô không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình và anh cùng nhau sống hạnh phúc đến già, cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ này. . .
Thật ra Lâm Uyển Nhu chính là một tác giả mạng, nhưng lâu lắm rồi cũng chưa bắt đầu lại việc viết lách kể từ khi cùng Cao Thiên chia tay đến nay. Hư hư, nhất thời cảm thấy thật nhớ nghề mà ^o^
Cô nàng đi thêm một khoảng nữa liền thấy được chiếc xe taxi đang đứng đợi ngoài kia, nhanh chóng vứt bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu sãi bước đến. Sau khi cho hành lí vào cốp xe, tài xế bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lao bon bon dần dần khuất bóng khỏi khu ngoại ô tiến vào thành phố theo hướng bến xe.
Hơn sáu giờ ba mươi phút sáng, Lâm Uyển Nhu cuối cùng cũng an an ổn ổn ngồi trên chuyến xe buýt thứ hai của ngày hôm nay thẳng tiến về thành phố C thân yêu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp lẫn mong chờ.
Đang tựa vào cửa kính ngủ gà ngủ gật, cảm nhận bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống khiến cô nhịn không được mà mở mắt ngước lên nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền hối hận tại sao lại mở mắt!
“Giang. . . Giang Thanh?!” Lâm Uyển Nhu ấp a ấp úng hướng anh ta miễn cưởng chào hỏi. Làm ơn đi! Chuyện tối hôm kia cô còn nhớ rõ mồn một, muốn cô tự nhiên đối diện với người có ý định ba chấm mình, hơn nữa người này từng là bạn tốt một thời. . . loại hành vi này cũng quá không có nhân tính rồi!
Anh ta bình thản giống như không có chuyện gì nhìn cô mỉm cười khách sáo, nụ cười vừa quen thuộc lại xa lạ kia khiến Lâm Uyển Nhu nhất thời chẳng biết làm sao: “Anh. . . anh cũng về thành phố C?”
“Ừ, anh về dự tiệc cưới của Thiên Nhan và Cao Thiên!” Giang Thanh từ đầu đến cuối đều nhàn nhả như thường, nếu không tự mình trãi nghiệm hình ảnh 3D chân thật sắc nét cùng cảm nhận trực tiếp, Lâm Uyển Nhu có lẽ thật sự nghi ngờ chuyện xấu xa anh ta làm ra là do mình năm mơ.
“Uyển Nhu! Chuyện hôm trước anh xin lỗi, lúc đó anh có uống một chút. . .”
Lâm Uyển Nhu vội vàng ngắt lời anh ta: “Không sao! Sau này đừng nhắc lại nữa!!!” Nhớ một chút cô cũng không muốn nhớ a!
Giang Thanh biết điều không nói thêm tiếng nào, Lâm Uyển Nhu nhanh chóng dời tầm mắt sang cửa sổ chiếc xe, bên ngoài có vài tia nắng tinh nghịch xuyên qua tán cây chiếu xuống tạo thành loại ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện rất vi diệu, suốt chặn đường người bên cạnh im lặng không lên tiếng khiến con sâu ngủ trong người cô nàng nào đó trỗi dậy mãnh liệt.
Lâm Uyển Nhu dựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi, không dưới tám lần bị sự dằn sốc của xe buýt làm cho đầu đập bôm bốp mà tỉnh dậy.
Cái gì gọi là bi thảm?
Như cô hiện tại chính là bi con mẹ nó thảm đây!
Trải nghiệm chân thực câu nói ‘nghệ thuật là ánh trăng lừa dối’ hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được bến xe thành phố C. Trong lúc chen lấn với đám người đông đến nghẹt thở để xuống xe, không biết tên khốn nào đã tàn nhẫn gạt chân một phát khiến trọng tâm của Lâm Uyển Nhu không vững mà đổ xuống, cũng may Giang Thanh bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đón được cô, nếu không Lâm Uyển Nhu cũng chẳng biết bản thân sẽ bị dẫm thành ra cái dạng gì!
“Cảm ơn!”
“Không có gì! Tạm biệt!!” Giang Thanh thả cô ra, nhanh chóng kéo hành lí của bản thân tiêu sái rời đi, trong phút chốc đã chẳng thấy bóng người đâu.
Cô nàng nào đó âm thầm thán phục tốc độ của anh ta, sau một hồi đứng ngơ ngẩn cũng hoàn hồn xốc lại đống đồ linh tinh nặng trịch trên tay, vãy vãy chiếc taxi gần đó chuẩn bị lên đường về nhà.
Lúc cô nhấn chuông cửa nhà mình đã là hơn mười giờ trưa, trong lòng nhủ thầm chắc bây giờ mọi người còn đang ăn trưa. Nhưng chẳng đầy ba mươi giây sau khi tiếng chuông reo lên, mẹ Lâm trên tay cầm cây chổi lông gà oai oai vệ vệ mở cửa rồi đứng chống nạnh ở giữa đường nghiêm mặt nhìn cô, Lâm Uyển Nhu mới méo mặt nhận ra hình như mình suy nghĩ vấn đề có phần đơn giản quá rồi.
“Vào đi!” Mẹ Lâm sau khi nhìn cũng nhìn đủ, trừng mắt cũng trừng mắt đủ liền lộ ra thái độ không mấy vui mừng mà xoay người bước vào nhà.
Lâm Uyển Nhu mang theo hành lí cùng tâm trạng hồi hộp đi theo sau lưng bà, mồ hôi lạnh trên trán tích tụ rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Không xong! Thực sự không xong rồi!!!”
Trong nhà, ba Lâm bình thường không quảng sự đời cũng dùng ánh mắt phứt tạp nhìn cô chằm chằm, Lâm Chấn Minh- Anh trai thứ hai của Lâm Uyển Nhu cũng nhàn nhã ngồi đó xem tivi, thấy cô vào chỉ đơn giản là liếc qua một chút rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Mê Lâm nặng nề đặt cây chổi lông gà trên tay xuống bàn ‘Cộp’ một tiếng rỏ to, quay sang chỉ tay lên mặt con gái: “Chuyện đó, mày mau giải thích cho mẹ!”
Lâm Uyển Nhu giả ngu đến cùng, nhanh chóng làm ra vẻ mặt vô tội hướng mẹ già nhà mình khóc lóc kể lể: “Chuyện gì chứ ạ, con không hiểu mẹ nói cái gì. . .”
“Không hiểu? Phóng viên xuống tận đây túc trực hơn ba ngày liền mà mày còn không hiểu?? Mày. . . mẹ nuôi mày đúng là uổng cơm uổng gạo!!” Lưu Ái Chi- tức mẹ Lâm thở hồng hộc nhìn con gái, ánh mắt tăng thêm một phần kiên định.
“Mẹ nó à, bà có gì cũng từ từ nói, con nó mới ở chỗ xa xôi về mà. . .” Ba Lâm ôn hòa kéo vợ ngồi xuống. Năm nay hai ông bà đã gần sáu mươi tuổi, khi xưa vừa cầu vừa xin bề trên tác thành mới sinh được một cô con gái, không ngờ đến đứa trẻ này đúng là bề ngoài thục nữ nội tâm nam tử, cứng đầu lại khó dạy hại ông bà tuổi già rồi nhưng cũng không bớt được lo lắng.
Lúc trước cô gây ra họa gì coi như điều cho qua, tuy nhiên hiện tại cái chuyện này thực sự quá lớn, ông bà không thể nhắm mắt làm ngơ nữa!
“Ông còn dám nói?! Nếu không phải ông chiều hư nó thì sẽ có việc như hôm nay sao? Lên báo nhỉ, làm người nổi tiếng nhỉ?? Xin hỏi mày trước khi làm mấy cái việc mất mặt này có từng nghĩ đến thanh danh dòng họ hay chưa???” Lưu Ái Chi khí thế áp đảo, vùng tay ra khỏi tay ba Lâm, đứng phắt dậy trợn trừng mắt lớn tiếng chất vấn con gái.
“Con không có làm gì mất mặt cả, mẹ đừng có làm quá vấn đề được không?! Ít nhất cũng phải nghe con nói một tiếng chứ!!” Lâm Uyển Nhu uất ức cãi lại.
Lần nào về nhà cũng là tình cảnh này, không vì chuyện kia cũng vì chuyện nọ mà cãi nhau, chuyện bé tí tẹo bằng đầu tăm xỉa răng nhưng mẹ cô vẫn thích xé to thành xe hơi. Từ chuyện vặt vãnh bắt sang đại sự quốc gia mà mắng. Quả thật đối với cô mà nói, về nhà chính là khái niệm không đáng nói đến nhất.
Đi xa quê hương nhìn bạn đồng hành vì nhớ quê nhớ nhà mà khóc lóc ỉ ôi khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Tự do tự tại như thế chẳng phải là tốt lắm hay sao chứ??
“Nói? Mày có gì hay ho mà nói. . . thực sự là làm bà già này tức chết!”
“Mẹ luôn luôn tự làm theo ý mình con cũng không cách nào ngăn cản được, nhưng cuộc sống là của con, con xin mẹ tôn trọng ý kiến của con một chút thôi có được hay không?” Lâm Uyển Nhu bất mãn nhíu mày nhìn mẹ Lâm, cảm thấy hai bên thái dương đau vô cùng.
Tại sao lần nào gặp mặt cũng chỉ có gây gổ tranh chấp chứ? Gia đình người khác hạnh phúc đoàn viên chẳng phải đều rất vui vẻ hay sao???
Từ nhỏ đến lớn từ chuyện bé đến chuyện to cô đều để mặc mẹ mình sắp đặt, nhưng bây giờ không thể được. Cô biết lí do bà ngăn cản cũng có một phần ý tốt tuy nhiên bà vẫn luôn không tôn trọng quyết định của cô, không tin tưởng vào lựa chọn của cô, chuyện này khó quả thật khó chấp nhận được.
Cô cũng có chủ kiến, cũng có lựa chọn riêng cho bản thân mình, không thể mãi nghe theo sự sắp đặt của người lớn, vâng theo lời cha mẹ mà gả cho Giang Thanh! Cũng như lần vì chuyện thi đại học ở thành phố A mà cãi nhau với người nhà một trận to, suốt mấy tháng trời không liên lạc qua lại. . .
Mẹ Lâm nghe con gái nói như vậy thì tức đến tái xanh mặt mài, bờ môi già nua run run phun ra mấy chữ: “Chúng ta làm như vậy đều chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!”
“Đủ! Mẹ dùng lí do này mấy chục năm qua không thấy nhàm chán hay sao chứ? Tốt cho con?? Mẹ tự hỏi mình xem mỗi lần làm theo quyết định của mẹ xong con có vui vẻ không? Có tốt không??? Chuyện cả đời của con mẹ phun ra mấy chữ: “Chúng ta làm như vậy đều chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!”
“Đủ! Mẹ dùng lí do này mấy chục năm qua không thấy nhàm chán hay sao chứ? Tốt cho con?? Mẹ tự hỏi mình xem mỗi lần làm theo quyết định của mẹ xong con có vui vẻ không? Có tốt không??? Chuyện cả đời của con mẹ có thể tha cho con một lần . . .”
Lâm Uyển Nhu còn chưa nói hết không, một tiếng “Chát” giòn tan đã vang lên ngắt ngang lời cô. Lâm Uyển Nhu uất ức nhìn mẹ mình, không khóc cũng không nháo, chỉ im lặng kéo hành lí về phòng mình, mặc cho mẹ Lâm ở phía sao vừa chữi vừa mắng.
Trước khi cánh cửa cách âm kịp đóng lại, cô còn nghe văng vẳng giọng nói của anh trai Lâm Chấn Minh ở phòng khách: “Con gái lớn không quản được, nó mê chết thằng đó rồi, bây giờ mẹ có nói nhiều cũng không ích gì đâu, cho nó tự do làm theo ý nó, sau này hối hận không kịp nhanh thôi!!”
Trên khóe môi cô xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt lạnh tanh hiếm thấy.
Hối hận?
Chuyện mình tự quyết định cô chưa từng hối hận! Nếu có hối hận thì chính là hối hận tại sao lúc trước luôn luôn nghe theo lời bọn họ mà khiến bản thân khổ sở hơn mười mấy năm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.