Âm Mưu Thần Tượng

Chương 3: Yêu nghiệt tiên sinh ôn nhu thật đáng sợ!!!​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

27/09/2016

Trong lúc hai người còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ thì di động của tên yêu nghiệt nào đó rất không biết điều réo in ỏi.

Dương Nhật Phong khó chịu bắt máy: “Hiền muội! Gọi ta làm gì??”

Ở đầu dây bên kia, Dương Hoàng Phương cực kỳ không vui mắng tới tấp: “Muội cả họ nhà ngươi, bạn ngươi bị một ả bà chằng ăn hiếp đây này, mau mau đến cứu ta a!!” Nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Nếu không sau này cũng đừng mơ đến đây ăn chực!!!”

“A nha? Ai lại to gan dám ăn hiếp cả đại thiếu gia của ta?”. Tên nào đó mặt dày vô sỉ trả lời.

“Đừng ngồi đó nói nhảm, mau tới!!!”

“Hừ! Nếu không phải vì miếng ăn hằng ngày, ta liền đem nhà ngươi quăng vào chuồng cọp”. Tên nào đó không vui nhăn mặt, nói xong liền cúp máy.

Lâm Uyển Nhu ở một bên tò mò muốn chết: “Ai vậy!!”

“Em yêu à! Em quan tâm tôi như vậy sao? Nhưng mà thật xin lỗi, tôi bây giờ có việc bận đột xuất không thể cùng em nói chuyện phiếm! Ngày nào rảnh lại tìm em!”. Dương Nhật Phong nói xong liền cười ha ha rời đi. Để lại Lâm Uyển Nhu một mình ngồi trong phòng khách đốt pháo hoa ăn mừng.

Cuối cùng ông trời cũng có mắt nha!

Tốt nhất là để hắn ta bận xuyên suốt, như vậy mới không có thời gian đến tìm cô gây sự rồi!!!

Cô nàng nào đó cực kỳ vui vẻ ngồi phịch xuống sô pha. Nghĩ ngợi một chút quyết định ra ngoài mua đồ về tự mở tiệc ăn mừng. Hô hô ^o^

------- Ta là dãy phân cách ăn mừng ing~--------

Đứng trước cổng khu mua sắm rộng lớn, Lâm Uyển Nhu tinh thần phấn chấn vừa định bước vào, tai họa lập tức như đợi sẳn từ trên trời rơi xuống.

“Cướp a cướp! Bắt cướp lại!!!”. Một bà thím lớn tuổi vừa chạy vừa la oang oang.

Lâm Uyển Nhu cảm giác được một luồng gió từ sau lưng “Vù” một tiếng cuống tới. Cô còn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thì mùi hôi thối bốc lên nồng nặc lấn át vào mũi, cô bị tên áo đen hất một cái ngã nhào xuống đất. Cơn đau từ cổ chân lan tràn ra toàn bộ tri giác.

“Con mẹ nó! Con khốn, mày không có mắt à?” Tên kia tức giận văng tục.

Lâm Uyển Nhu điên tiết.

Rõ ràng người đâm vào cô là hắn ta, còn ở đây dám mở miệng mắng cô không có mắt?

Ông nội nhà hắn mới không có mắt, sinh ra cha hắn mù mắt, cha hắn sinh ra con heo không thấy đường như hắn. Cả họ nhà hắn không có mắt!

“Mày liếc cái gì? Có tin ông đây một trảo móc mắt mày ra không” Tên cướp khó chịu tiếp tục mắng cô.

Lâm Uyển Nhu cụp mắt không nói gì. Hiện tại mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt không ít, nhưng chẳng có ma nào dám xông lên giúp cô. Cảnh sát cũng tới giúp vui.

Tuyệt vời hơn chính là... cô bị tên khốn này bắt làm con tin!!!

Xem ra ông trời quá mức ‘chiếu cố’ cô rồi (TT.TT)

Lão nải nải bị giật đồ hung hăng trừng mắt Lâm Uyển Nhu một cái.

Hừ! Nếu không có con nhóc này nữa đường xuất hiện, để cho tên cướp bắt, nói không chừng bây giờ hắn ta đang ở trong nhà giam rồi!!!

“Tụi mày còn tiến tới tao lập tức cắt cổ nó ra!” Hắn ta nói xong còn không quên dùng lực đạo nhẹ nhàng rạch trên cổ cô một đường hơi rướm máu.

Lâm Uyển Nhu sắc mặt tái xanh, chân đau cổ đau đầu căng thẳng, trong lòng không ngừng lôi mười tám đời tổ tiên hắn ra hỏi thăm một lượt.

Cảnh sát e ngại lùi một bước, tên cướp còn chưa kịp đắt ý thì bên tai vang lên câu nói kiêu ngạo khiến lòng hắn cùng Lâm Uyển Nhu tụt dốc không phanh.

“Nói không chừng cô ta và hắn là cùng một bọn, cấu kết diễn kịch cho chúng ta xem. Các người còn đợi gì chứ? Hắn nhất định không dám ra tay!” Người phụ nữ trung niên vừa nhìn hai người vừa nói. Trong lòng chắc chắn điều mình nghĩ là đúng.

Tên cướp thực sự không ra tay!

Đương nhiên không phải do Lâm Uyển Nhu là đồng bọn với hắn ta. Mà là do hắn hiểu rõ, cướp là chuyện không to tác lắm, vào tù nhiều nhất chính là năm sáu năm lại được thả ra, nhưng giết người lại là chuyện khác! Vừa cướp của vừa giết người, không cần nói cũng biết hắn không còn có cơ hội được thả ra ngoài, nhẹ thì chung thân còn nặng thì... tử hình là điều chắc chắn!!

Cũng tại con nhỏ này hại hắn! Không phải vì bị cô cản chân thì hắn căn bản đã chạy thoát rồi!!!

Tên cướp nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định lôi Lâm Uyển Nhu xuống nước: “Tôi đúng là không dám ra tay!”

Mấy cảnh sát còn đang do dự không biết nên làm sao, nghe xong lời này của hắn ta liền coi như hắn ta theo lời của vị nải nải kia thừa nhận mình cùng Lâm Uyển Nhu là một phe!

Lâm Uyển Nhu trong bị hắn ta khống chế tức giận muốn chết nhưng cũng không dám làm gì.

Thế là cô nàng nào đó oanh oanh liệt liệt hiểu được như thế nào gọi là cảm giác lần đầu tiên bị giam trong phòng tạm giữ. Cảm giác không được dễ chịu cho lắm!!

Cô bị tạm giam điều tra từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã hơn sáu tiếng đồng hồ, liên lạc cho Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ thế nào cũng không được.

Hai đứa bạn này, lúc cô thực sự cần thì chẳng thây đâu. Điện thoại bị phía bên cành sát tịch thu cuối cùng cũng được trả lại, bọn họ điều tra ra cô và tên cướp kia căng bản không phải cùng một phe, lúc này mới chịu thả cô ra, cùng với vị nải nải ban sáng qua loa xin lỗi cô vài câu rồi rời đi, không thèm chú ý tới công dân lương thiện như cô nữa.

Lâm Uyển Nhu lê lếch một tấm thân tàn trở về, nào ngờ vừa bước vào hẻm nhỏ của chung cư liền bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán.

Trước mắt cô không biết từ lúc nào xuất hiện ra hai thú cưng cực đáng yêu... một mèo một chó. Có điều là, đáng yêu là một chuyện, bây giờ trời cũng gần tối rồi tại sao chúng còn ở đây, vừa nhìn vào vòng cổ liền biết không phải thú hoang.

Hai thú cưng kia nhìn nhìn cô, chó nhỏ thấy người vui vẻ gâu gâu sủa hai tiếng, sau đó phe phẩy đuôi nhìn cô tội nghiệp. Mèo con bên cạnh cũng rất biết phối hợp ngao ngao vài cái lấy lòng.

Lâm Uyển Nhu từ trước đến nay đối với sắc đẹp và sự đáng yêu điều không có sức miễn dịch.

“Chủ của các ngươi đâu??”

Đương nhiên chó và mèo không biết nói chuyện, chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

“Các ngươi bị lạc à?”

Lâm Uyển Nhu hỏi xong, cảm thấy bản thân dở hơi vô cùng.

Cô không có cách nào đưa chúng về nhà, nếu chúng không bị lạc, lát nửa chủ nhân của chúng đến tìm chẳng phải nói cô đánh cắp thú cưng, tố cáo cô sao? Cô không muốn vừa ra khỏi đồn cảnh sát lại bị lôi vào a !!!

Nghĩ nghĩ lại nghĩ nghĩ, quyết định chuyện không phải của mình không nhúng tay vào, Lâm Uyển Nhu một mạch bước đi không quay đầu.

Vừ về chung cư, vừa định mở thanh máy bước vào, không ngờ quay lưng lại lại đập vào mắt là hai tiểu thú cưng!



Chúng cư nhiên đi theo cô a?!

Cửa thang máy “Cạch” một tiếng đóng chặt, có muốn đuổi người... không phải! Chính xác là có muốn đuổi thú cũng không được!!!

Hai nhóc con đáng chết lon ton chạy theo cô nàng nào đó! Cô chạy nhanh chúng sẽ chạy nhanh, cô chạy chậm chúng sẽ từ từ đi theo.

Lâm Uyển Nhu có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Sau n lần thuyết phục kiêm đe dọa cộng thêm giả bộ đáng thương, Lâm Uyển Nhu bất đắc dĩ mời hai ‘thần thánh’ vào nhà.

Cô nàng nào đó lôi từ tủ lạnh nhỏ ra một hộp bánh bao bốn cái, đem hâm nóng lại bày ra một bàn đại tiệc bánh bao cho ba người... e hèm! Đúng hơn à một người hai thú.

“Mày một cái, mày một cái, tao hai cái! Nghe chưa???” Lâm Uyển Nhu cầm cái bánh huơ huơ trước mặt hai bạn nhỏ.

Chó con tròn mắt long lanh ngập nước nhìn cô, bạn mèo rất biết phối hợp “meo meo” hai tiếng.

Lâm Uyển Nhu chịu thua bẻ bánh bao trên tay ra thành hai nửa, một nửa chia cho mèo con, một nửa còn lại đưa đến trước mặt chó nhỏ. Hai đứa nhóc ăn vô cùng vui vẻ, ăn xong lại ngẩn đầu nhìn cô tiếp tục lấy lòng.

Cô nàng nào đó động lòng trắc ẩn, một nửa rồi một nửa lại một nửa, đến cuối cùng phát hiện trên bàn chẳng còn thứ gì có tên là bánh bao mới sực nhớ ra bản thân còn chưa ăn miếng nào!

Con mẹ nó quá sức chịu đựng!!!

Người khác là ‘vì người quên mình’, tại sao đến lượt cô lại là ‘vì thú quên mình’ chứ???

Trong nhà cô bây giờ chẳng có thứ gì là ăn được cả, mấy cái bánh bao cũng là cô trộm được ở nhà Trần Ngạc Hy, ai ngờ lại bị hai con vật này ăn mất không còn một mẫu vụn.

Lãnh lãnh thanh thanh thê thê thảm thảm thích thích* a lãnh lãnh thanh thanh thê thê thảm thảm thích thích!!! (TT^TT)

(* Một câu trong bài “Thanh thanh mạn” Đại loại là “ lần lần giở giở lạnh lạnh lùng lùng cảm cảm thương thương nhớ nhớ”)

Đúng lúc cô nàng nào đó đang tức đến độ muốn đập đầu tự sát thì chuông cửa kịp thời vang lên, ngăn cản một mạng người sắp vui vẻ đoàn tụ ông bà.

Lâm Uyển Nhu chán nản ra mở cửa. Mở xong liền có loại xúc động muốn phun máu vào mặt vị khách không mời mà đến kia n lần.

Mà vị khách không mời mà đến kia hoàn toàn không biết bản thân khiến người ta muốn phun máu cỡ nào, ngây ngô cười đến híp mắt huơ huơ túi thức ăn trên tay.

Cô nàng nào đó vừa nhìn thấy ‘món quà đi kèm’ trước mặt liền nhịn không được nuốt nước miếng “Ực” một tiếng. Có trời mới biết cô cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, đói đến đứng không nổi rồi!

Oa oa oa! Đại hiệp yêu dấu, nể tình thức ăn trên tay anh hôm nay tôi tạm không ghét anh nửa, còn về sau khi ăn xong thì để sau này tính!

“Ngây ngốc cái gì? Không muốn tôi đến sao???” Dương Nhật Phong trừng mắt nhìn cô.

Lâm Uyển Nhu chân chó cười hắc hắc hai tiếng, chủ động lôi kéo người ta vào nhà.

Mặt kệ, người đến có thức ăn còn hơn thú đến ăn hết đồ ăn của cô. Ke ke, đừng nói cô không có nghĩa khí! Cô là đang bảo toàn tính mạng a, có tính mạng mới có nghĩa khí!!

Nhìn nhìn lại nhìn nhìn, nhịn không được nhìn đến hai kẻ ăn chực vừa rồi.

“AAAAA”_ Lâm Uyển Nhu kinh hoàng thảm thiết hét lên.

TMD* quá sức chịu đựng! Không có nhân tính thực con mẹ nó không có nhân tính, ách! Chính ác hơn là không có thú tính!!!... Hình như có gì đó không đúng, thú tính xem đi xét lại thì cũng không phải thứ tốt lành gì, nghe qua còn có mùi vị mờ ám. . . . Không phải, chuyện cô muốn nói chính là thực bà nó không thể nhịn được, hai con súc sinh kia ăn chùa ở chùa nhà cô cũng không tính là gì, ngay cả đến đại tiện chùa, loại hành vi quá không có nhân đức... lại nhầm, chính xác là không có thú đức, cực kỳ không có thú đức cùng không có thú cách kia cũng làm ra được. . . .

(* TMD= con bà nó, con mẹ nó... Đại khái là chửi bậy -_-|||)

Dương Nhật Phong bị bộ dáng như thấy quỷ của Lâm Uyển Nhu dọa cho hết hồn quay phắt lại, trong lúc cô nàng nào đó còn đang thắc mắt xem không biết loại chủ nhân nào lại dạy dỗ ra được hai cái kia dã mang thú cưng, thì không ngoài mong đợi của cô, yêu nghiệt tiên sinh đột nhiên ngồi sụp xuống, hai tay dang rộng hết sức phô trương kêu thảm mấy tiếng: “Viên Tử, Tiểu Viên! Ai u, ba ba nhớ hai đứa muốn chết!!!”

(* Viên Tử = tròn vo, tên con mèo; Tiểu Viên= khối tròn nhỏ, tên con chó. . . ta nhìn thế nào nghe thế nào đọc thế nào cũng thấy nó hơi ngược ngược, nhưng vì tâm hồn nam chính của ta quá biến thái nên chắc việc này cũng dễ hiểu thôi, nhỉ???)

Trong lòng cô nàng nào đó không ngừng xuất hiện n dấu chấm hỏi.

Đại gia à? Con của anh từ khi nào biến thành thú cưng rồi??? Còn nữa, anh làm sao mà đào tạo ra cặp nhân tài xuất chúng này vậy??? Còn nữa còn nữa, sao anh không nói sớm nhà anh bị mất thú cưng, nếu anh nói tôi thề không bao giờ đem mấy mầm móng tai họa về nhà đâu! Tôi thề đấy . . .

Hai con vật không hề biết ánh mắt Lâm Uyển Nhu nhìn mình là có ý gì, nghe thấy tiếng của ‘ba ba’ liền mừng rỡ nhào vào người Dương Nhật Phong.

Tên yêu nghiệt nào đó một tay ôm chó một tay ôm mèo, đem đóng đồ ăn đang cầm không thương tiếc ném qua một bên. Lâm Uyển Nhu vô cùng thần tốc bay qua chụp lại.

Bớt giởn đi! Thức ăn chính là sinh mạng của cô, quăng đi thức ăn cũng chính là gián tiếp quăng đi sinh mạng của cô, muốn cô nhìn hắn ta ra sức ném mà không cản, xin lỗi việc này quá khó khăn, cô không làm được!!!

Dương Nhật Phong ôm thú cưng trên tay, lại vô tình nhìn qua ‘chiến tích huy hoàng’ của chúng trên sàn nhà, nhịn không được rất muốn cười.

“Ai u! Em nhìn xem, đây chính là con tôi báo thù cho tôi nha!!! Hô hô, ai bảo em dám tát tay ba ba của chúng?”

“Dương tiên sinh, trăm sai ngàn sai đều do tôi, thành thật xin lỗi, mong anh đem ‘con’ của anh về, không cần lại tới tìm tôi!!!” Lâm Uyển Nhu làm ra bộ dáng tiểu nhân nhiều tội nghiệt, rưng rưng nhìn hắn.

Tên nào đó rất vô liêm sĩ nhìn lại cô: “Lâm tiểu thư, tôi biết cô thực sự rất hối hận rồi, bất quá... cô làm ơn dọn dẹp chiến tích của chúng giúp tôi!!!” Sau đó còn vô liêm sỉ gấp trăm lần “Hắc hắc” cười mấy tiếng.

Mẹ nó, cô thực sự nhịn không được muốn đấm lên khuôn mặt đẹp trai kia vài cái!!!

Cười cái rắm á!!!!!

Cuối cùng cô nàng nào đó dù cực kỳ uất ức, cực kỳ không cam tâm vẫn phải đi thu dọn tàn cuộc hai kẻ không phải người kia làm ra, còn bạn trẻ nào đó rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, vô cùng vui vẻ ngồi trên sô pha chống cằm nhìn cô.

Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn hấc đống phân trong ki hốt rác lên đầu hắn.

Quá sức chịu đựng, quá quá sức chịu đựng a!!!

Cún nhỏ nhìn khuôn mặt sầm xì của cô, lại nhìn nhìn tác phẩm của mình trên tay cô, rất biết thân biết phận lui về ba bước đứng cạnh ba ba của nó, giương đôi mắt tròn xoe hướng ra chiều vô tội.

Ai nha ai nha! Có vào phải có ra, người giống ‘mami’ này cho nó ăn lại không cho nó ị, quá tàn nhẫn, quá ác độc, thật dã mang!!! ‘Mami’ a! Con thề không khai ra con mèo ú kia cũng có tham gia xây dựng tác phẩm đâu!!!

Lâm Uyển Nhu trừng lại nó, trừng một lúc cảm thấy có trừng to hơn nữa thì nó cũng không hiểu gì, quyết định quay sang trừng kẻ đang nhàn nhã ngồi trên ghế nhà cô.

Dương Nhật Phong bị cô nhìn đến, vô tội vạ ấm ức: “Cũng đâu phải tôi làm, em trừng tôi như vậy cũng vô dụng.”

Hừ! Không phải anh làm nên tôi mới trừng anh, nếu là anh làm... ha ha ha! Anh không thành hoạn quan* tôi đổi họ theo họ nhà anh!!!

(* hoạn quan: thái giám)

“Nói ra cũng thật ngại! Hai tiểu tử này lúc sáng hình như theo tôi ra khỏi nhà mà tôi lại không hay, đến lúc tiểu nha đầu nhà tôi gọi điện khóc lóc kể lễ không thấy hai cái kia cục cưng của nó đâu tôi mới biết chúng đi mất!!! Thật trùng hợp chúng lại ở nhà em” Dương tiên sinh rất đúng lý hợp tình giải thích.



Lâm Uyển Nhu nghe hắn giải thích xong cũng không bớt giận, ngược lại còn hung hăng liếc mắt nhìn hắn: “Xì! Ngay cả thú cưng cũng không giữ được thì nuôi làm gì?!” Vừa nói vừa kinh tởm hấc đống phân chó phân mèo hỗn tạp vào cái túi nhỏ, tiện tay quăng vào sọt rác, xong xuôi phiền chán phủi phủi tay.

“Nói ra cũng thật lạ. . .” Dương Nhật Phong nhìn cô ý tứ sâu xa nói “Bình thường chúng rất ngoan, không hề chạy lung tung, khiến tôi sau khi nghe tin xong liền nghĩ chúng bị bắt cóc cơ!?”

“Ha! Ý anh là tôi bắt cóc thú nhà anh nuôi à??”

“Tôi cũng không có ý đó! Là do em tự nghĩ thôi, nhưng cũng thật trùng hợp chúng lại ở nhà em” Tên yêu nghiệt nào đó vẽ mặt từ nghiêm túc lại chuyển sang bộ dáng bị hù hết hồn: “Này! Không phải là em định dùng chúng uy hiếp tôi lấy thân chuộc thú đấy chứ?”

Chuộc cả họ nhà anh! Đồ biến thái, lúc xưa tôi có mắt như mù mới đem anh coi là nam thần* hoàn hảo không tì vết, con mẹ nó thật sự có mắt như mù!!!

(* Nam thần: Những anh chàng đẹp trai, tính tình tốt, được nhiều phụ nữ yêu mến.... tóm lại là người đàn ông hoàn hảo như thần.)

Dương Nhật Phong nhìn bộ mặt tức mà không nói được gì của cô, càng nhìn cảm thấy càng thú vị:

“Nếu không phải em bắt cóc chúng, xem ra chúng ta cũng thật có duyên!”

“Dương tiên sinh quá khách sáo! Không phải lúc trưa ngài nói có việc sao? Nhanh như vậy đã làm xong???” Lâm Uyển Nhu lựa chọn quẳng cái vấn đề duyên phận ngu ngốc này qua một bên, tích cực đánh trống lãng.

Dương Nhật Phong hiểu rõ ý đồ của cô nhưng cũng không nói gì, cười cười trả lời ngắn gọn: “Nhớ em không chịu nỗi!~”

Chỉ ngắn gọn năm chữ, nhưng năm chữ này lại thành công chọc cho Lâm Uyển Nhu mặt đen xì xì.

“Ha ha ha! Tiên sinh, ngài thật biết đùa. Ngài đây trăm công nghìn việc, tiểu nữ nhàn nhã không dám làm phiền!!”

“Việc gì cũng không bằng em!”

Lâm Uyển Nhu nén lại cảm giác buồn nôn, cười rạng rỡ nhìn hắn: “Vinh hạnh lớn như vậy tôi thật gánh không nổi!”

“Không sao! Không cần em gánh”.

“Cảm ơn!”

“Ha ha ha! Khách khí làm gì, thực ra tôi mua quá nhiều đồ ăn lại sợ ăn không hết, nghĩ đến Viên Tử và Tiểu Viên lại không có nhà nên đến đây định cùng em ăn!” Tên nào đó vô cùng tốt bụng hướng cô cười vô lại.

Lâm Uyển Nhu cố nhịn lại ngụm máu đang dâng lên tới cổ họng.

Phun phí máu là có tội. Amen!!! =.=”

Hắn ta như vậy là có ý nói: ‘Không cho cô ăn, bỏ cũng vậy!’ chứ gì?

“Cảm ơn!” Lâm Uyển Nhu cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhanh tay chụp lấy túi thức ăn ôm vào lòng.

Mắng cũng bị mắng rồi, nếu không ăn hết đóng đồ này xem ra cô thật có lỗi với tổ tông, phụ sự kỳ vọng của ông bà, gián tiếp hủy hoại công lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.... A! Càng nghĩ càng cảm thấy phải ăn.

Tên yêu nghiệt nào đó cười như không cười nhìn cô, từ sô pha đứng bậc dậy. Lâm Uyển Nhu theo phản xạ lùi ra sau ba bước: “Làm gì đấy??”

“Không có gì! Chỉ là muốn hỏi em nhà bếp ở đâu, tôi giúp em thu xếp một chút!”

“À!” Lâm Uyển Nhu đem theo túm đồ ăn đang ôm khăng khăng trong ngực đi trước dẫn đường: “Ở đây!”

Thế là Dương Nhật Phong đem theo tâm tình vô cùng hăng hái xung phong nhận việc, hết giúp cô dọn bát lại đến bày thức ăn, cuối cùng thật mỹ mãn nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị, sắc màu xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt.

Hắn từ lúc bắt đầu sự nghiệp ca hát đến nay, người thích thì nhiều người ghét cũng không ít hơn là bao nhiêu. Lựa chọn phương thức này khiến người ta chú ý, tích cực cũng được, tiêu cực cũng không sao, tất cả những chuyện này chỉ làm cho danh tiếng của hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang hơn.

Người ngoài mặt thích hắn, tôn trọng hắn nhưng thực ra chỉ muốn lợi dụng hắn, cùng hắn coi như bánh ích đi bánh qui lại, đôi bên điều có lợi, hoặc là người căm ghét hắn coi hắn như kẻ thù thì chẵng liên quan gì đến hắn hoặc là phụ nữ gặp hắn quyến rũ cùng lôi kéo, khiến hắn căn bản vô cùng chán ghét, đến hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có người yêu, trong miệng người đời hắn có thể là gay, nhưng là chỉ có hắn mới biết.... e hèm, số phụ nữ cùng hắn lên giường tỉ lệ thuận với số phụ nữ lôi kéo quyến rũ hắn a!!! =.= Ôi ôi, tội lỗi tội lỗi!!!

Lâm Uyển Nhu cầm trên tay hai cái chén sứ nho nhỏ, hướng Dương Nhật Phong đẩy qua một cái.

Yêu nghiệt tiên sinh nhận lấy chén từ tay cô, mỉm cười rạng rỡ. Tính ra đây chính là bữa cơm “gia đình” đầu tiên của hai người.

Hắn nhìn nhìn Lâm Uyển Nhu,khóe môi không nhịn được càng ngày càng sâu. Cô là cô gái đầu tiên ở trước mặt hắn hung hăng, là cô gái đầu tiên dám đánh hắn, là cô gái đầu tiên không kiên dè đối hắn không chút đề phòng, nói ra không biết do cô quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc, nhưng mà với hắn cái này chính là quyến rũ mạnh mẽ nhất.

Lâm Uyển Nhu bị nhìn có chút không tự nhiên, sơn hào hải vị đưa vào miệng lại chẳng biết có mùi vị như thế nào.

Quá đáng! Tên vô lại này rõ ràng vô lại như vậy nhưng sao càng nhìn càng đẹp trai như thế? Tên vô lại này đẹp trai như thế nhưng sao lại vô lại như vậy?

“Ngon không?” Dương Nhật Phong nhìn cô ăn đã mắt rồi, nhàn nhạt mở miệng.

Lâm Uyển Nhu đột nhiên bị hỏi đến, nhất thời có chút hoảng hốt, giương đôi mắt vô tội nhìn hắn: “Ách! Rất ngon, rất ngon!!!”. Đùa thôi, cô cũng chẳng biết nó có mùi vị gì.

Lâm Uyển Nhu càng nghĩ lại nhìn không nhịn được muốn nói: đại ca à, anh nhìn tôi như vậy mà tôi còn ăn vào được thì đã lợi hại quá mức rồi, còn về cái phần ngon hay không ngon, xin lỗi tôi đây khả năng có hạn!!

“Ngon thì tốt! Sau này thường xuyên mua cho em!” Dương Nhật Phong phát hiện ra thú vui mới: Nhìn cô nàng nào đó ăn.

Lâm Uyển Nhu không chút suy nghĩ gật đầu, nghĩ nghĩ thấy có gì bất ổn lại lắc đầu.

Khi không có đồ ăn miễn phí ai không vui vẻ? Nhưng là thường xuyên mua đến đây không phải đồng nghĩ với việc hắn cũng thường xuyên ghé nhà cô hay sao??? Phúc lợi lớn như vậy cô thực gánh không nổi! Amen.

Yêu nghiệt tiên sinh thấy cô gật đầu trong lòng cực kỳ vui vẻ, lại thấy cô lắc đầu quầy quậy, tâm tình vui vẻ hòa theo không khí hóa thành phản ứng mặt đen xì xì:

“Cũng không có hỏi ý kiến của em, không cần trả lời!”

Lâm Uyển Nhu phùng một miệng nhét đầy thức ăn hướng hắn trừng mắt, xém chút đã phun hết vào mặt hắn rồi: “Không nói lý lẽ!”

“Cảm ơn quá khen!” Tên nào đó mặt dày trả lời. Lại nhìn thấy bộ dáng cố nuốt thức ăn để đấu khẩu của cô, buồn cười nheo nheo mắt: “Ngon quá phải không? Thấy em ăn thật tốt!”

“Khụ..khụ khụ” Cô nàng nào đó cố nuốt cố nuốt, rốt cuộc chính là bị sặc.

Dương Nhật Phong vội chạy đi rót cho cô cốc nước. Lâm Uyển Nhu vừa uống nước vừa dùng ánh mắt hướng hắn vạn tiển xuyên tâm.

Dương Nhật Phong như không có chuyện gì thản nhiên cười cười, ôn nhu đón cốc nước trên tay cô, lại dùng tay vuốt vuốt lưng cô.

Lâm Uyển Nhu hoảng sợ né sang một bên, nhưng yêu nghiệt tiên sinh không buông tha cho cô, đặt cốc nước trên bàn, một tay chế trụ eo cô, một tay thay cô vuốt lưng.

Thân thể Lâm Uyển Nhu ngại ngùng cứng nhắt: “Không... không cần!!!” Nga? Cô tại sao lại cùng một tên đàn ông mới gặp chưa đầy hai ngày có hành động thân mật như vậy? Còn nữa, hắn ta vì cái gì lại đối cô ôn nhu săn sóc? Cô thần tượng hắn hơn bảy năm, dù bây giờ muốn nói chán ghét cũng không thể tránh đối với hắn ta nảy sinh chút động lòng, nhưng còn hắn ta mới thực sự kỳ lạ, mới gặp cô có hai ngày, nếu muốn ‘Nhất kiến chung tình’ cũng không phải nhanh như vậy chứ?

Trong lúc cô còn đang treo trí tưởng tượng trên ngọn cây thì đột nhiên chó nhỏ từ dưới đất dùng chân khều khều chân cô. Lâm Uyển Nhu giật mình nhìn xuống, chỉ thấy như trời sắp sập đến nơi. Cuộc đời a, ông trời a! Có cần đối cô trêu ngươi như vậy không???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook