Chương 14
Giản Tư Hải
02/07/2014
Hà Nội rạng sáng ngày 23/6
Đúng 6 giờ 45 sáng, chiếc Land cruiser từ sân bay Nội Bài lao như tên bắn về phố Yết Kiêu. Trần Phách nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Tổng cục cảnh sát khi ông đang ở sân bay. Sự việc đợt xuất này làm ông liên tưởng phương châm phá án độc lập của mình đã bị các ông lớn ngăn cản. Mất gần một tiếng thì đến địa chỉ được hẹn, tuy đã trình kiến ở đây nhiều lần nh
ưng hôm nay có điều gì đó làm ông tiếc nuối và căng thẳng.
Khi đến phòng làm việc của phó Tổng cục, có vài nhân vật đang đợi sẵn. Tất cả im phăng phắc nghe phó cục trưởng Bàng Khắc Sinh nói:
- Đã đủ hết những người tôi cần ở đây. Tôi xin nói lại để tất cả các đồng chí cùng rõ. Thứ nhất: yêu cầu cảnh sát điều tra và cảnh sát hình sự phối hợp truy tìm khẩn cấp thủ phạm gây ra cái chết của bác sĩ Tôn Thất Sang.
Thứ hai, đại diện Interpol và cục V sẽ nhận quyết định sang Pnompenh phối hợp với đợn vị bạn truy lùng và giải cứu con tin.
Thứ 3, cục cảnh sát cơ động và 113 phối hợp với bộ y tế tung hết lực lượng bảo vệ tất cả các bác sỹ và đặc biệt các giáo sư tiến sỹ y khoa trên toàn Hà Nội. Điều cuối cùng. - Ông ngưng lại nhìn tất cả các khuôn mặt lớn trong cơ quan sức mạnh của mình rồi tiếp. - Thám tử Trần Phách đã được điều phái sang interpol và cùng làm việc với các đồng chí bên đó. Yêu cầu các đồng chí về ngay sở chỉ huy của mình thi hành quyết định. Nếu có ý kiến gì gọi trực tiếp máy cầm tay cho tôi. Giải tán!
Trung tướng Bàng Khắc Sinh trong khoảng khắc đã xong công việc rồi đi ra. Trần Phách biết rằng cuộc họp khẩn này diễn ra sớm hơn giờ hành chính đến một tiếng rưỡi. Ông quay sang hỏi giám đốc công an Hà Nội Ngô Minh khi ông này đang lục đục đứng lên:
- Tôn Thất Sang bị làm sao?
Vị giám đốc công an mở cặp tài liệu của mình ra.
- Trần Phách, phòng cảnh sát điều tra chúng tôi 4 giờ sáng hôm nay nhận được tin báo về một bác sỹ thần kinh học của bệnh viện Việt Đức đã bị sát hại dã man tại sân chùa Vô Vi.
Trần Phách khẽ giật mình nhìn lên bàn tay ông ta. Ngô Minh đưa một tập Trần Phách.
Lật vội ra, Trần Phách suýt ngả người xuống nghế vì người đàn ông trong ảnh đang nằm sấp trong tư thế hai tay vái lạy trước một tượng Phật. Nếu không để ý dòng máu đen chảy ra từ vùng đầu ắt hẳn mọi người lầm tưởng một con chiên ngoan đạo đang bò sấp cầu khấn. Thật thê lương.
Trần Phách hiểu ra không chỉ vụ Tôn Thất Sắc như ngài viện trưởng tiết lộ hôm qua. Buổi họp hôm nay lại thêm một chuyện khác và có phần nghiêm trọng không kém. Ra đến bãi đỗ xe Trần Phách đến ngay chỗ giám đốc Minh hỏi:
- Anh Minh, sắp bắt được hung thủ chưa anh?
- Ông Sinh chỉ đạo thế thôi chứ còn quái gì nữa mà bắt. Hắn sang đến Pnompenh rồi, mà sang đến Cam thì chỉ có interpol chủ công thôi - Giám đốc công an Hà Nội thật thà phân trần.
- Chả hiểu bên Interpol ấy thiếu nhân lực đến đâu mà lại dí cái thằng bất tài này sang đó cơ chứ. - Trần Phách nhăn nhở cười.
Ngô Minh nheo đôi mắt đen đầy ẩn ý.
- Điều ông sang bên ấy là có ý của họ hết cả đấy. Thay đổi chiến thuật, dí thêm tiền đạo cắm. Ông cẩn thận kẻo bị chém đấy.
Trần Phách quen Ngô Minh đã hơn chục năm khi họ chạm trán dữ dội không phải trong đánh án mà là giải bóng đá nghiệp dư toàn nghành. Thủa đó Ngô Minh là hậu vệ thòng nổi danh với tài chém đinh chặt sắt của Công An Hà Nội, còn Trần Phách là tiền đạo của Nghệ An. Trong một pha tấn công của đội Nghệ An, Trần Phách nhận được bóng rồi quyết định đột phá khu cấm địa đối phương. Sau khi lách qua hai hậu vệ và chuẩn bị tung cú sút sở trường bằng chân trái thì Ngô Minh chẳng biết từ đâu xuất hiện và đến khi Trần Phách tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng y tế của sân vận động.
Trong công việc, Ngô Minh nổi tiếng hà khắc và quyết đoán không kém trên sân cỏ. Tuy nhiên, ngoài đời Ngô Minh là một người hài hước và dễ gần. Sau cú va chạm ngoài ý muốn đó, ‘’hung thủ’’ Ngô Minh đã đến tận nhà ông để xin lỗi với một chai Vodka Nga, một hành động hiếm có của một cầu thủ.
Trần Phách quay sang Ngô Minh cười xuýt xoa.
- Dí vào đâu mà chả bị chém. Mà này, ta về cơ quan ông làm li Vodka rồi bàn cho nó hăng nhé.
- Lửa đến đuôi rồi mà ông còn đòi nhậu hả? Đi thôi.
Giám đốc Ngô Minh phất tay ý đi cùng xeTrần Phách bỏ chiếc Lancuiser rồi chui vào chiếc xe Missumisi ngồi cạnh Ngô Minh. Vừa ngồi xuống thì Trần Phách vào đề luôn.
- Cái thằng cha Miên nào to gan dám làm chuyên đấy?
- Lên tổng công ty Viettel hỏi nhé, trinh sát của tôi sáng nay đến đó làm việc rồi. Ngoài số SIM mới bóc tem gọi cho ông Sang, điều đáng chú ý là một thư điện tử gửi cho ông ấy từ sáng hôm kia với nội dung khá kì dị.
- Thư điện tử ư? – Trần Phách hồi hộp.
Giám đốc Ngô Minh rút túi đưa tờ giấy in cho Trần Phách xem. Trần Phách đọc xong thì liên tưởng ngay đến bức thư mà Hà Phan gửi qua điện thoại cho ông. Cùng sender, cùng font chữ và văn phong. Căn cứ theo mốc thời gian thì hai thư này gửi gần như cùng một lúc.
- Ông đọc thư này rồi hả? – Chất giọng khô khốc của Ngô Minh vang lên như báo hiệu ông đang ở chế độ làm việc.
- À, chưa, nhưng tôi thấy người viết đang ở trong sự tuyệt vọng và đau đớn.
- Đây là bức thư định mệnh, ai đọc nó thì kẻ đó phải chết, ông Sang là một minh chứng.
Trần Phách bắt đầu chột dạ. Ông đối ứng:
- Tìm cho được tên Miên kia sẽ rõ ai bắt cóc Tôn Thất Sắc.
- Phải. Tên này ngạo mạn đến mức còn dám nhắn tin vào máy cho nạn nhân lúc đó đã chết rằng: lên sân bay Nội Bài mà lấy xe về.
Ngay lúc đó điện thoại Ngô Minh reo vang.
Trần Phách lường trước được vụ án này lớn chưa từng có, đến nỗi phó tổng cục xuống làm giám đốc công an Hà Nội. Giám đốc công an lại xuống làm thay việc của một đội trưởng đội cảnh sát điều tra.
Cái chết của nhà thần kinh học Tôn Thất Sang và tin xấu về Tôn Thất Sắc đã giáng một cú sốc chí mạng cho y học nước nhà và tiếc thương cho hàng triệu người quan tâm đến họ.
Trần Phách cho rằng đây là một âm mưu được nhen nhóm và điều khiển từ ngoài biên giới với một mục đích khá thần bí. Nếu không vào tận hang ổ của chúng mãi mãi không bao giờ giải mã được. Không nghi ngờ gì nữa, hai sự kiện nhà họ Tôn nằm trong một động cơ gây án. Xét từ bề ngoài hiện tượng, dân chúng có xu hướng suy nghĩ theo chiều một thế lực nào đó đang dang tâm triệt hạ y học Việt Nam.
Xe đi qua bệnh viện Việt Đức, Trần Phách nhìn ra ngoài ô kính. Lệnh Bàng Khắc Sinh vừa ban ra vài chục phút mà hàng chục cảnh sát mặc sắc phục xuất hiện với mật độ khác thường quanh bệnh viện này. Cảnh sát 113 đích thân dẫn đường và hộ tống những chiếc xe mà có thể là các bác sỹ cao cấp. Lệnh này đã có hiệu lực. Bảo vệ an toàn cho bác sỹ thần kinh được nâng lên chỉ sau hàng bảo vệ nguyên thủ.
Tiếng Ngô Minh át tiếng động cơ chiếc Missumisi làm ông chú ý.
- Gửi ngay vào máy tôi, nhanh lên!
Ngô Minh cắt ngang cuộc gọi để nhận một tin nhắn có vẻ quan trọng. Có tiếng bíp vang lên ông liền mở ra. Anh mắt đen Ngô Minh chiếu sang ghế bên vẻ nghiêm trọng:
- Anh đọc đi, nhân viên tôi đang ở Viettel gửi về đấy.
Trần Phách cầm chiếc BlackBerry nhìn lên màn hình lớn đang hiện một bức thư:
‘’Gửi thám tử Trần Phách/ M35. Tôi đang bị bắt cóc và giam giữ dưới một căn hầm nhiều xác chết và ...
Hãy cứu tôi ra khỏi đây trước khi chúng hành quyết cả nhóm trong 48 giờ tới. Bác sỹ: Tôn Thất Sắc’’
Viên thám tử dày dạn biến sắc mặt. Không điều gì có thể lọt mắt Ngô Minh. Trần Phách chưa kịp phân trần thì Ngô Minh quay lên gọi lái xe.
- Không về cơ quan, đến ngay văn phòng Interpol.
Chiếc Missumisi liền đổi hướng.
Ngô Minh nhìn Trần Phách bằng ánh mắt đề phòng:
- Ông phải giải thích ngay cho tôi?
- Tôi không dùng máy di động đã một tuần nay.
- Nghĩa là ông không biết tin này?
Trần Phách gật đầu không nói. Suy cho cùng cái tâm trong sáng của ông cũng không ít lần phải tìm câu nói dối. Mặc dù chỉ là những lời nói dối vô hại nhưng lương tâm ông luôn luôn phản đối. Trần Phách hiểu ý Ngô Minh đang hướng về vấn đề khác.
Ngô Minh nói như mắng:
- Sáng nay Tôn Thất Hoàng đã bỏ mạng vì đã nhận một tin nhắn kì bí. Lẽ nào kẻ tiếp theo làTrần Phách
Khi Ngô Minh nói câu này, tại một nơi cách đó hàng ngàn km một chiến sĩ đặc nhiệm đã suýt mất mạng và đang tiếp tục đối mặt với hiểm nguy. Trần Phách biết rằng nếu anh ta có mệnh hệ gì thì cả kiếp này ông không thể nào báo đáp được cho anh ta, một kẻ đang thí mạng cho ông. Ông tự trách mình đã phái anh ta đi quá sớm thay vì tham khảo thêm các thông tin khác.
Giọng Ngô Minh trở nên đáng sợ:
- Không được chủ quan tên sát thủ bí ẩn này, nó siêu hơn ông nhiều đấy, thứ nữa là chưa biết âm mưu của chúng là gì. Theo tính chất này tôi nhận định đây là vụ thủ tiêu để diệt khẩu. Không chừng sẽ còn nhiều Tôn Thất Sang nữa.
Lại có tiếng reo vang từ chiếc điện thoại trên tay Ngô Minh. Ông ta rít lên trong máy:
- A lô, cái gì, lại một tin nữa à...Gửi ngay!
Trần Phách thở dốc. Hội thoại vừa ngắt thì máy lại rung lên bởi một tiếng bíp. Ngô Minh vội vã mở ra, lần này khuôn mặt hồng hào của ông giám đốc đổi sắc. Trần Phách hoảng hốt uôm sang nhìn chiếc màn hình đang sáng xanh. Cả hai không thể tin nổi dòng chữ đang hiện trước mắt. Như một luồng điện không dây. Hai viên cảnh sát nhận được một tín hiệu lóe lên từ trong não:
Cần phải báo cho trung Tướng Bàng Khác Sinh và Tổng Cục II ngay lập tức.
Đúng 6 giờ 45 sáng, chiếc Land cruiser từ sân bay Nội Bài lao như tên bắn về phố Yết Kiêu. Trần Phách nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Tổng cục cảnh sát khi ông đang ở sân bay. Sự việc đợt xuất này làm ông liên tưởng phương châm phá án độc lập của mình đã bị các ông lớn ngăn cản. Mất gần một tiếng thì đến địa chỉ được hẹn, tuy đã trình kiến ở đây nhiều lần nh
ưng hôm nay có điều gì đó làm ông tiếc nuối và căng thẳng.
Khi đến phòng làm việc của phó Tổng cục, có vài nhân vật đang đợi sẵn. Tất cả im phăng phắc nghe phó cục trưởng Bàng Khắc Sinh nói:
- Đã đủ hết những người tôi cần ở đây. Tôi xin nói lại để tất cả các đồng chí cùng rõ. Thứ nhất: yêu cầu cảnh sát điều tra và cảnh sát hình sự phối hợp truy tìm khẩn cấp thủ phạm gây ra cái chết của bác sĩ Tôn Thất Sang.
Thứ hai, đại diện Interpol và cục V sẽ nhận quyết định sang Pnompenh phối hợp với đợn vị bạn truy lùng và giải cứu con tin.
Thứ 3, cục cảnh sát cơ động và 113 phối hợp với bộ y tế tung hết lực lượng bảo vệ tất cả các bác sỹ và đặc biệt các giáo sư tiến sỹ y khoa trên toàn Hà Nội. Điều cuối cùng. - Ông ngưng lại nhìn tất cả các khuôn mặt lớn trong cơ quan sức mạnh của mình rồi tiếp. - Thám tử Trần Phách đã được điều phái sang interpol và cùng làm việc với các đồng chí bên đó. Yêu cầu các đồng chí về ngay sở chỉ huy của mình thi hành quyết định. Nếu có ý kiến gì gọi trực tiếp máy cầm tay cho tôi. Giải tán!
Trung tướng Bàng Khắc Sinh trong khoảng khắc đã xong công việc rồi đi ra. Trần Phách biết rằng cuộc họp khẩn này diễn ra sớm hơn giờ hành chính đến một tiếng rưỡi. Ông quay sang hỏi giám đốc công an Hà Nội Ngô Minh khi ông này đang lục đục đứng lên:
- Tôn Thất Sang bị làm sao?
Vị giám đốc công an mở cặp tài liệu của mình ra.
- Trần Phách, phòng cảnh sát điều tra chúng tôi 4 giờ sáng hôm nay nhận được tin báo về một bác sỹ thần kinh học của bệnh viện Việt Đức đã bị sát hại dã man tại sân chùa Vô Vi.
Trần Phách khẽ giật mình nhìn lên bàn tay ông ta. Ngô Minh đưa một tập Trần Phách.
Lật vội ra, Trần Phách suýt ngả người xuống nghế vì người đàn ông trong ảnh đang nằm sấp trong tư thế hai tay vái lạy trước một tượng Phật. Nếu không để ý dòng máu đen chảy ra từ vùng đầu ắt hẳn mọi người lầm tưởng một con chiên ngoan đạo đang bò sấp cầu khấn. Thật thê lương.
Trần Phách hiểu ra không chỉ vụ Tôn Thất Sắc như ngài viện trưởng tiết lộ hôm qua. Buổi họp hôm nay lại thêm một chuyện khác và có phần nghiêm trọng không kém. Ra đến bãi đỗ xe Trần Phách đến ngay chỗ giám đốc Minh hỏi:
- Anh Minh, sắp bắt được hung thủ chưa anh?
- Ông Sinh chỉ đạo thế thôi chứ còn quái gì nữa mà bắt. Hắn sang đến Pnompenh rồi, mà sang đến Cam thì chỉ có interpol chủ công thôi - Giám đốc công an Hà Nội thật thà phân trần.
- Chả hiểu bên Interpol ấy thiếu nhân lực đến đâu mà lại dí cái thằng bất tài này sang đó cơ chứ. - Trần Phách nhăn nhở cười.
Ngô Minh nheo đôi mắt đen đầy ẩn ý.
- Điều ông sang bên ấy là có ý của họ hết cả đấy. Thay đổi chiến thuật, dí thêm tiền đạo cắm. Ông cẩn thận kẻo bị chém đấy.
Trần Phách quen Ngô Minh đã hơn chục năm khi họ chạm trán dữ dội không phải trong đánh án mà là giải bóng đá nghiệp dư toàn nghành. Thủa đó Ngô Minh là hậu vệ thòng nổi danh với tài chém đinh chặt sắt của Công An Hà Nội, còn Trần Phách là tiền đạo của Nghệ An. Trong một pha tấn công của đội Nghệ An, Trần Phách nhận được bóng rồi quyết định đột phá khu cấm địa đối phương. Sau khi lách qua hai hậu vệ và chuẩn bị tung cú sút sở trường bằng chân trái thì Ngô Minh chẳng biết từ đâu xuất hiện và đến khi Trần Phách tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng y tế của sân vận động.
Trong công việc, Ngô Minh nổi tiếng hà khắc và quyết đoán không kém trên sân cỏ. Tuy nhiên, ngoài đời Ngô Minh là một người hài hước và dễ gần. Sau cú va chạm ngoài ý muốn đó, ‘’hung thủ’’ Ngô Minh đã đến tận nhà ông để xin lỗi với một chai Vodka Nga, một hành động hiếm có của một cầu thủ.
Trần Phách quay sang Ngô Minh cười xuýt xoa.
- Dí vào đâu mà chả bị chém. Mà này, ta về cơ quan ông làm li Vodka rồi bàn cho nó hăng nhé.
- Lửa đến đuôi rồi mà ông còn đòi nhậu hả? Đi thôi.
Giám đốc Ngô Minh phất tay ý đi cùng xeTrần Phách bỏ chiếc Lancuiser rồi chui vào chiếc xe Missumisi ngồi cạnh Ngô Minh. Vừa ngồi xuống thì Trần Phách vào đề luôn.
- Cái thằng cha Miên nào to gan dám làm chuyên đấy?
- Lên tổng công ty Viettel hỏi nhé, trinh sát của tôi sáng nay đến đó làm việc rồi. Ngoài số SIM mới bóc tem gọi cho ông Sang, điều đáng chú ý là một thư điện tử gửi cho ông ấy từ sáng hôm kia với nội dung khá kì dị.
- Thư điện tử ư? – Trần Phách hồi hộp.
Giám đốc Ngô Minh rút túi đưa tờ giấy in cho Trần Phách xem. Trần Phách đọc xong thì liên tưởng ngay đến bức thư mà Hà Phan gửi qua điện thoại cho ông. Cùng sender, cùng font chữ và văn phong. Căn cứ theo mốc thời gian thì hai thư này gửi gần như cùng một lúc.
- Ông đọc thư này rồi hả? – Chất giọng khô khốc của Ngô Minh vang lên như báo hiệu ông đang ở chế độ làm việc.
- À, chưa, nhưng tôi thấy người viết đang ở trong sự tuyệt vọng và đau đớn.
- Đây là bức thư định mệnh, ai đọc nó thì kẻ đó phải chết, ông Sang là một minh chứng.
Trần Phách bắt đầu chột dạ. Ông đối ứng:
- Tìm cho được tên Miên kia sẽ rõ ai bắt cóc Tôn Thất Sắc.
- Phải. Tên này ngạo mạn đến mức còn dám nhắn tin vào máy cho nạn nhân lúc đó đã chết rằng: lên sân bay Nội Bài mà lấy xe về.
Ngay lúc đó điện thoại Ngô Minh reo vang.
Trần Phách lường trước được vụ án này lớn chưa từng có, đến nỗi phó tổng cục xuống làm giám đốc công an Hà Nội. Giám đốc công an lại xuống làm thay việc của một đội trưởng đội cảnh sát điều tra.
Cái chết của nhà thần kinh học Tôn Thất Sang và tin xấu về Tôn Thất Sắc đã giáng một cú sốc chí mạng cho y học nước nhà và tiếc thương cho hàng triệu người quan tâm đến họ.
Trần Phách cho rằng đây là một âm mưu được nhen nhóm và điều khiển từ ngoài biên giới với một mục đích khá thần bí. Nếu không vào tận hang ổ của chúng mãi mãi không bao giờ giải mã được. Không nghi ngờ gì nữa, hai sự kiện nhà họ Tôn nằm trong một động cơ gây án. Xét từ bề ngoài hiện tượng, dân chúng có xu hướng suy nghĩ theo chiều một thế lực nào đó đang dang tâm triệt hạ y học Việt Nam.
Xe đi qua bệnh viện Việt Đức, Trần Phách nhìn ra ngoài ô kính. Lệnh Bàng Khắc Sinh vừa ban ra vài chục phút mà hàng chục cảnh sát mặc sắc phục xuất hiện với mật độ khác thường quanh bệnh viện này. Cảnh sát 113 đích thân dẫn đường và hộ tống những chiếc xe mà có thể là các bác sỹ cao cấp. Lệnh này đã có hiệu lực. Bảo vệ an toàn cho bác sỹ thần kinh được nâng lên chỉ sau hàng bảo vệ nguyên thủ.
Tiếng Ngô Minh át tiếng động cơ chiếc Missumisi làm ông chú ý.
- Gửi ngay vào máy tôi, nhanh lên!
Ngô Minh cắt ngang cuộc gọi để nhận một tin nhắn có vẻ quan trọng. Có tiếng bíp vang lên ông liền mở ra. Anh mắt đen Ngô Minh chiếu sang ghế bên vẻ nghiêm trọng:
- Anh đọc đi, nhân viên tôi đang ở Viettel gửi về đấy.
Trần Phách cầm chiếc BlackBerry nhìn lên màn hình lớn đang hiện một bức thư:
‘’Gửi thám tử Trần Phách/ M35. Tôi đang bị bắt cóc và giam giữ dưới một căn hầm nhiều xác chết và ...
Hãy cứu tôi ra khỏi đây trước khi chúng hành quyết cả nhóm trong 48 giờ tới. Bác sỹ: Tôn Thất Sắc’’
Viên thám tử dày dạn biến sắc mặt. Không điều gì có thể lọt mắt Ngô Minh. Trần Phách chưa kịp phân trần thì Ngô Minh quay lên gọi lái xe.
- Không về cơ quan, đến ngay văn phòng Interpol.
Chiếc Missumisi liền đổi hướng.
Ngô Minh nhìn Trần Phách bằng ánh mắt đề phòng:
- Ông phải giải thích ngay cho tôi?
- Tôi không dùng máy di động đã một tuần nay.
- Nghĩa là ông không biết tin này?
Trần Phách gật đầu không nói. Suy cho cùng cái tâm trong sáng của ông cũng không ít lần phải tìm câu nói dối. Mặc dù chỉ là những lời nói dối vô hại nhưng lương tâm ông luôn luôn phản đối. Trần Phách hiểu ý Ngô Minh đang hướng về vấn đề khác.
Ngô Minh nói như mắng:
- Sáng nay Tôn Thất Hoàng đã bỏ mạng vì đã nhận một tin nhắn kì bí. Lẽ nào kẻ tiếp theo làTrần Phách
Khi Ngô Minh nói câu này, tại một nơi cách đó hàng ngàn km một chiến sĩ đặc nhiệm đã suýt mất mạng và đang tiếp tục đối mặt với hiểm nguy. Trần Phách biết rằng nếu anh ta có mệnh hệ gì thì cả kiếp này ông không thể nào báo đáp được cho anh ta, một kẻ đang thí mạng cho ông. Ông tự trách mình đã phái anh ta đi quá sớm thay vì tham khảo thêm các thông tin khác.
Giọng Ngô Minh trở nên đáng sợ:
- Không được chủ quan tên sát thủ bí ẩn này, nó siêu hơn ông nhiều đấy, thứ nữa là chưa biết âm mưu của chúng là gì. Theo tính chất này tôi nhận định đây là vụ thủ tiêu để diệt khẩu. Không chừng sẽ còn nhiều Tôn Thất Sang nữa.
Lại có tiếng reo vang từ chiếc điện thoại trên tay Ngô Minh. Ông ta rít lên trong máy:
- A lô, cái gì, lại một tin nữa à...Gửi ngay!
Trần Phách thở dốc. Hội thoại vừa ngắt thì máy lại rung lên bởi một tiếng bíp. Ngô Minh vội vã mở ra, lần này khuôn mặt hồng hào của ông giám đốc đổi sắc. Trần Phách hoảng hốt uôm sang nhìn chiếc màn hình đang sáng xanh. Cả hai không thể tin nổi dòng chữ đang hiện trước mắt. Như một luồng điện không dây. Hai viên cảnh sát nhận được một tín hiệu lóe lên từ trong não:
Cần phải báo cho trung Tướng Bàng Khác Sinh và Tổng Cục II ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.