Chương 21
Giản Tư Hải
02/07/2014
Hà Phan cắm đầu vặn ga, chiếc Dream Thái xé màn đêm lao về
phía Sisophon. Đường vắng không một bóng người, hai bên lấp loáng những khóm
tre già, những rặng Thốt nốt im lìm như những gã khổng lồ lười biếng nhởn nhơ
trong đêm. Tất cả như bị đánh thức bởi vị khách vô duyên xa lạ.
Hà Phan định thần nhớ lại tin nhắn cuối cùng. Vậy là Tôn Thất Sắc rốt cuộc đã chỉ rõ nơi bị giam. Núi Kong Krau.
Nếu như tin nhắn hôm qua mô tả một cái hang nào đó đầy xác chết, thì hôm nay địa chỉ đã cụ thể hơn nhiều. Hà Phan nắm khá rõ
vị trí hang này trong một lần trinh sát căn cứ địch. Mật danh của nó là hang H núi X. Sự cụ thể hóa này sẽ rút ngắn cuộc tìm kiếm và cơ hội thành công lớn hơn.
Anh còn nhớ cái hang này nằm trên một ngọn núi lớn cây cối rậm rạp và khó tiếp cận, trước đây là nơi cố thủ của du kích Ta Mốc. Sau khi ta chiếm thì bị chúng cài lại đầy rẫy mìn không thể tiếp cận nổi. Anh không hiểu tại sao Tôn Thất Sắc đang bị giam hãm mà vẫn có thể lén lút nhắn tin ra ngoài.
Anh cần thông báo ngay cho Trần Phách để lập kế hoạch, nhưng sợi dây liên lạc đã bị cắt đứt khi chiếc Gamin đã tan tành trong vụ nổ. Anh cũng không muốn để lộ vị trí của mình bằng cách bật chiếc bộ đàm trong bao.
Mọi chỉ thị mới từ Hà Nội tạm thời bị gián đoạn.
Hà Phan tự thấy đã hai ngày vèo trôi qua, nhiệm vụ của anh không tiến triển được tí nào. Ơn trời, Tôn Thất Sắc vẫn còn sống. Nguyễn Hà Phan này cũng chưa chết. Địa điểm bị giam đã hé lộ. Nếu hai ngày qua anh đang khủng hoảng niềm tin, thì giờ đây anh ngập tràn hi vọng. Trong 7 năm vào sinh ra tchống tội phạm bắt cóc. Chưa bao giờ anh lại thấy sự cô độc đến thảm hại như lần này. Biết mình không chóng thì chầy sẽ rơi vào tay mật vụ hoặc phải đối mặt với toán sát thủ bí ẩn nào đó. Không còn cách nào khác, anh phải hành động chớp nhoáng và rút.
Chỉ hai người may ra giúp anh được lúc này. Một là Đại sứ quán Việt Nam. Tuy nhiên Trần Phách đã chặn đứng ý nghĩ này bằng một câu đang ngờ: ‘’ Bằng mọi giá hãy giấu tung tích của mình và không được liên lạc với Đại Sứ Quán’’. Còn một người nữa cũng có thể giúp anh, đó là giáo sư Samdech. Ông ta đủ uy lực và tỏ ra có trách nhiệm. Thế nhưng, chính anh lại rút ván chiếc cầu này bằng lời từ biệt để về nước. Nay đùng một cái gọi điện báo là đang bị cảnh sát truy bắt thì thật giống một trò hài.
Anh đã tính hết nước, cuối cùng, vẫn chỉ còn lại mình ta với ta.
Hà Phan nhận thức được rõ ràng rằng, mối đe dọa cận sườn nhất của anh lúc này chính là lực lượng đặc vụ Bộ quốc phòng. Toán PMBU phía sau sẽ phá hỏng chuyến trinh sát này của anh. Từng phút từng giây họ đang ráo riết để bắt sống một kẻ gián điệp dám đánh bom Bộ tư lệnh. Với chỉ huy Heng Sovan, nỗi nhục này chẳng khác nào một người khổng lồ bị tát vào mặt.
Chiếc Dream đang lao vèo vèo thì một quầng đen hiện lên trước mắt. Anh phanh xe dừng lại, hóa ra đó là một cụm dân cư, nếu không nhầm thì đây là phum Soya.
Anh cần vào đây gọi điện cho sếp trước khi lao vào chuyến trinh sát lành ít dữ nhiều này. Nếu không may anh mất tích, Trần Phách còn có hướng mà đi tìm.
Hà Phan đạp chân chống xe rồi chấn chỉnh lại dung mạo tả tơi của mình. Chiếc áo khác sĩ quan đã thấm máu bên ống tay. Anh cài lại cúc rồi sờ lên túi trước. Một vật cứng trong túi. Anh móc ra nhìn kĩ và nhận ra đây là chiếc thẻ quân nhân. Dưới anh đèn pha, anh đọc kĩ từng chữ:
Royal Gendarmerie of Cambodia
Major– Heng Sovan. Series no: SS 272329.
Vậy là ai. Kẻ nào đang truy kích anh nay đã rõ. Hà Phan hôn lên tấm thẻ rồi cười thầm. Tạm biệt Nguyễn Hà Phan. Từ giờ trở đi ta sẽ là chỉ huy Heng Sovan. Anh nhét thẻ trở lại túi rồi hất ánh mắt tự tin về phía phum Soya.
Chương 21
Hà Nội. Tối 23/3.
Tại tòa nhà chính của Tổng cục cảnh sát quốc gia.
Sáng nay, khi phát hiện ra một lá thư điện tử động trời. Trần Phách và Ngô Minh đã báo thẳng lên phó TBàng Khác Sinh. Lúc đó ông này vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất khởi đầu cho chuyến công cán các tỉnh Tây Nam. Nhận được tin này, ông đã rút ngắn chuyến đi chỉ còn 5 giờ đồng hồ và quay lại Hà Nội trong ngày. Áng chừng Bàng Khác Sinh đi từ sân bay Nội Bài đến cơ quan chỉ một tiếng. Trần Phách đã ‘’mai phục’’ ngay ngoài phố Yết Kiêu để ‘’đột k
ích’’ thẳng phòng làm việc của ông ta.
- Chào lãnh đạo. Rất mừng lại được gặp sếp lần thứ hai trong ngày.
- Đây là việc nghiêm trọng nhất kể từ khi tôi về Yết Kiêu đấy.
Bàng Khác Sinh kéo ghế chỉ tay:
- Việc này các anh suy nghĩ đến đâu rồi?
- Đã hoàn tất, chờ lệnh của sếp nữa là xuất quân.
Như mọi khi, Bàng Khác Sinh nhanh chóng vào đề khi gặp hạ cấp:
- Báo cáo tóm tắt đi.
Bàng Khác Sinh là một con người bận rộn. Ông là một con nợ của thời gian, vị cục phó luôn bị thế lực vô tri này chỉ huy làm ông phải xoay như chong chóng cả ngày và ngay cả trên bàn tiệc. Mỗi khi kết thúc một buổi làm việc với đối tác, câu tự vấn mình của ông là ‘’không biết cha này đã hiểu chưa nhỉ’’
Giọng ông ta như chuông kêu:
- Tôi biết có một mối liên hệ giữa tin nhắn và cái chết bất đắc kì tử của bác sĩ Sang, theo logic thì kẻ tiếp theo là cậu. Nhưng theo tôi điều đó không cần thiết nữa vì nếu giết cậu thì phải giết gần một nửa Bộ công an mới có thể bịt đầu mối được. Theo cậu, Tôn Thất Sắc đang âm mưu cái gì?
Trần Phách cảm thấy vị sếp này hình như đã đọc trộm được ý mình. Ông hồ hởi đáp:
- Tôi cũng nhận định giống sếp, rõ ràng Tôn Thất Sắc không thừa thời gian để đi với Samdech lên tận vùng chiến sự để thưởng lãm cảnh sắc, trừ khi có mục đích đã tính toán kĩ.
- Tóm lại, có bao nhiêu thư mà Tôn Thất Sắc gửi về sau khi bị bắt, cho những ai, nội dung ra sao?
- Báo cáo sếp, có tất cả ba lá thư, một cho bác sĩ Sang, một cho tôi và một lá nữa rất quan trọng. Chúng tôi muốn gặp gấp sếp là vì bức thư thứ 3 này đây.
- Đưa tôi xem.
- Đây, mời sếp xem.
‘’Son Sen, hãy hủy ngay cuộc phẫu thuật này ngay lập tức, thả tự do vô điều kiện nạn nhân và bác sĩ ở đây. Bằng không tôi sẽ tiết lộ cho cảnh sát ông đang ẩn náu ở đâu. kí tên: Tôn Thất Sắc’’
Bàng Khắc Sinh thốt lên:
- Tôn Thất Sắc biết Son Sen ở đâu ư?
Ông ta đọc xong hai lần rồi tháo cặp kính trắng để lên bàn đưa tay bóp trán. Trần Phách nói thêm:
- Son Sen đang còn sống không lạ, điều đáng nói là hắn đang nắm Tôn Thất Sắc trong tay.
- Phải làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ. – Bàng Khắc Sinh chỉ bức thư nói.
Cả hai không giấu vẻ hoang mang. Son Sen là bộ não của con quái vật diệt chủng. Đối với quân tình nguyện Việt Nam, cái tên Son Sen là một nỗi kinh hoàng. Nay có bằng chứng về tên tội phạm chiến tranh đang bị tòa án quốc tế ECCC truy nã này có mối liên hệ với Tôn Thất Sắc thì giật gân cũng chẳng khác gì tin Bill Laden đang đi đêm với một nhà bác học Mỹ vậy.
Bàng Khắc Sinh nhìn Trần Phách hỏi:
- Vị giáo sư khả kính này đang làm gì cho hắn?
- Theo nội dung bức thư thì có thể hiểu Tôn Thất Sắc đang bị khống chế phẫu thuật.
Bàng Khắc Sinh chau mày như đang tưởng tượng hậu quả xấu nhất khi hai còn người này đến với nhau. Ông nói:
- Son Sen cần ông Sắc để làm một cái gì đó siêu phàm? Suy nghĩ đi. Hãy chú ý các bí mật công nghệ mà ông Sắc đang sở hữu.
- Theo tôi. – Trần Phách nói. - Đối với một kẻ thất bại có chí, Son Sen sẽ dành hết cuộc đời để giành lại những gì đã mất. Những tổ chức tội phạm lớn thường sử dụng các nhà bác học là một xu thế đáng báo động. Trùm khủng bố số hai Al Qeada Ayman al-Zawahiri đã chiêu mộ các nhà khoa học để phát minh một siêu bom cấy trong ổ bụng có khả năng tàng hình dưới mọi máy soi. Tôi đang đặt giả thiết về mối quan hệ của họ theo ý tưởng này.
Bàng Khắc Sinh gợi thêm:
- Theo cậu, Son Sen sẽ cần gì ở một bác sỹ như Tôn Thất Sắc?
- Tôn Thất Sắc dành cả đời người để tìm hiểu bộ não, đáng chú ý là bệnh viêm não mà ông đang nghiên cứu. Son Sen là một lãnh tụ cuồng tín, với tài thuyết khách, hắn đủ sức lôi kéo bất cứ ai mà hắn muốn. Cũng như những tên trùm Khơ me đỏ khác từng tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng của Pháp, Son Sen sõi tiếng Việt và tiếng Pháhi còn theo bằng tú tài ở một trường của Pháp tại Sài Gòn. Hắn không bao giờ quên mối thù với kẻ đã xóa sổ chế độ mà hắn cùng Polpot khổ công dựng lên. Hắn sẽ dùng Tôn Thất Sắc để trả thù người Việt. Tuổi già thúc giục hắn và ngày đó đã đến.
- Tiếp đi. – Bàng Khắc Sinh mắt sáng lên không chớp.
Trần Phách hứng khởi hẳn lên. Những phân tích và suy nghĩ của ông lấy từ cảm hứng Nguyễn Khoa Học, người đã dạy ông nhiều thứ chỉ trong một ngày. Trần Phách tiếp:
- Theo kênh tìm hiểu riêng của mình. Tôi được biết Viện não đang nghiên cứu một loại vacxin mới phòng viêm não Nhật Bản, đây là con dao hai lưỡi. Nếu không được kiểm soát vi khuẩn này có thể thoát ra ngoài và biến thể mới sẽ nguy hiểm khôn lường.
- Biết đâu vũ khí vi trùng là điều Son Sen đang thèm khát?
Trần Phách nhìn ông ta, cũng như ông, họ đã mất ngủ hai hôm nay vì bác sĩ Sang đã bị sát hại dã man, Tôn Thất Sắc thì bị bắt cóc ở nước ngoài. Họ đã nhận ra đây là vụ án siêu nghiêm trọng trong mấy thập niên. Nay quy mô đã lấn sang cả bên quân báo khi biết tin Son Sen là kẻ đang đứng sau âm mưu bí hiểm nào đó.
Bàng Khắc Sinh nói:
- Tôn Thất Sắc và Nguyễn Khoa Học cùng xuất hiện trong cuộc hội thảo về bệnh viêm não tại Campuchia cách đây một năm. Quả thực hội nghị đã kích thích được các nhà khoa học chuyên sâu các đề tài về bệnh não. Nhiều công trình được đưa ra các tạp chí quốc tế chuyên ngành và được đánh giá cao. Phải công nhận Tôn Thất Sắc là niềm tự hào của chúng ta. Thật không may, ông ta lại lâm nạn khi nhiều kế hoạch đang dang dở.
- Hóa ra các ông rất quan tâm đến y học? – Trần Phách tỏ ra rất vui khi Cục phó đã có trong tay sự kiện đáng chú ý trên.
Bàng Khắc Sinh đáp:
- Rất quan tâm nữa là đằng khác. Nhân tài về y học chúng ta không nhiều, vài thập kỉ mới có một người như họ. Nguyễn Khoa Học đang li tâm khỏi chuyên môn để theo đuổi tham vọng khác. Nay Tôn Thất Sắc bị bắt ra nước ngoài cũng là một dạng chảy máu chất xám.
- Một người vì nước như Tôn Thất Sắc không sa ngã trước các bài dụ dỗ bằng tiền tài danh vọng thì phải bằng cách bắt cóc và khủng bố. Mục đích của Son Sen là đang âm mưu sản xuất vũ khí sinh học. – Trần Phách kết luận.
- Chúng ta cần biết rõ Son Sen lẫn Tôn Thất Sắc đang ở đâu và đang làm gì. – Bàng Khắc Sinh nhìn thẳng trần Phách ra lệnh.
Sau một cuộc họp hay hội ý có Bàng Khắc Sinh chủ tọa nhất định phải có cái gì đó để hành động. Đã quá lâu mà chưa chĩa được mũi nhọn vào đâu, ông ta tỏ ra sốt sắng. Ông nhìn đồng hồ rồi chốt buổi làm việc bằng một mệnh lệnh:
- Trần Phách, ông phải sang Campuchia làm việc với interpol nước bạn, bắt đầu từ vụ tên hung thủ giết bác sĩ Sang để tìm ra kẻ chủ mưu. Tôi sẽ làm việc với Tổng cục II về hồ sơ Son Sen để điều tra từ trên xuống. Tôi tin hai con đường sẽ cắt nhau tại giao điểm Tôn Thất Sắc.
- Tôi đã rõ.
Trần Phách cúi gằm ra về, ông đang như lửa đốt khi hàng trăm phương án đang nhảy múa trong đầu. Hà Phan luôn là con bài bí mật và chìa khóa thành công của ông trong mọi điệp vụ lại đang bị tống giam ở Bộ tư lệnh. Đã 5 tiếng trôi qua mà ông chưa nhận được tin tức gì từ anh ta. Vũ khí chủ lực của ông vừa tung ra đã bị vô hiệu hóa.
Hà Phan định thần nhớ lại tin nhắn cuối cùng. Vậy là Tôn Thất Sắc rốt cuộc đã chỉ rõ nơi bị giam. Núi Kong Krau.
Nếu như tin nhắn hôm qua mô tả một cái hang nào đó đầy xác chết, thì hôm nay địa chỉ đã cụ thể hơn nhiều. Hà Phan nắm khá rõ
vị trí hang này trong một lần trinh sát căn cứ địch. Mật danh của nó là hang H núi X. Sự cụ thể hóa này sẽ rút ngắn cuộc tìm kiếm và cơ hội thành công lớn hơn.
Anh còn nhớ cái hang này nằm trên một ngọn núi lớn cây cối rậm rạp và khó tiếp cận, trước đây là nơi cố thủ của du kích Ta Mốc. Sau khi ta chiếm thì bị chúng cài lại đầy rẫy mìn không thể tiếp cận nổi. Anh không hiểu tại sao Tôn Thất Sắc đang bị giam hãm mà vẫn có thể lén lút nhắn tin ra ngoài.
Anh cần thông báo ngay cho Trần Phách để lập kế hoạch, nhưng sợi dây liên lạc đã bị cắt đứt khi chiếc Gamin đã tan tành trong vụ nổ. Anh cũng không muốn để lộ vị trí của mình bằng cách bật chiếc bộ đàm trong bao.
Mọi chỉ thị mới từ Hà Nội tạm thời bị gián đoạn.
Hà Phan tự thấy đã hai ngày vèo trôi qua, nhiệm vụ của anh không tiến triển được tí nào. Ơn trời, Tôn Thất Sắc vẫn còn sống. Nguyễn Hà Phan này cũng chưa chết. Địa điểm bị giam đã hé lộ. Nếu hai ngày qua anh đang khủng hoảng niềm tin, thì giờ đây anh ngập tràn hi vọng. Trong 7 năm vào sinh ra tchống tội phạm bắt cóc. Chưa bao giờ anh lại thấy sự cô độc đến thảm hại như lần này. Biết mình không chóng thì chầy sẽ rơi vào tay mật vụ hoặc phải đối mặt với toán sát thủ bí ẩn nào đó. Không còn cách nào khác, anh phải hành động chớp nhoáng và rút.
Chỉ hai người may ra giúp anh được lúc này. Một là Đại sứ quán Việt Nam. Tuy nhiên Trần Phách đã chặn đứng ý nghĩ này bằng một câu đang ngờ: ‘’ Bằng mọi giá hãy giấu tung tích của mình và không được liên lạc với Đại Sứ Quán’’. Còn một người nữa cũng có thể giúp anh, đó là giáo sư Samdech. Ông ta đủ uy lực và tỏ ra có trách nhiệm. Thế nhưng, chính anh lại rút ván chiếc cầu này bằng lời từ biệt để về nước. Nay đùng một cái gọi điện báo là đang bị cảnh sát truy bắt thì thật giống một trò hài.
Anh đã tính hết nước, cuối cùng, vẫn chỉ còn lại mình ta với ta.
Hà Phan nhận thức được rõ ràng rằng, mối đe dọa cận sườn nhất của anh lúc này chính là lực lượng đặc vụ Bộ quốc phòng. Toán PMBU phía sau sẽ phá hỏng chuyến trinh sát này của anh. Từng phút từng giây họ đang ráo riết để bắt sống một kẻ gián điệp dám đánh bom Bộ tư lệnh. Với chỉ huy Heng Sovan, nỗi nhục này chẳng khác nào một người khổng lồ bị tát vào mặt.
Chiếc Dream đang lao vèo vèo thì một quầng đen hiện lên trước mắt. Anh phanh xe dừng lại, hóa ra đó là một cụm dân cư, nếu không nhầm thì đây là phum Soya.
Anh cần vào đây gọi điện cho sếp trước khi lao vào chuyến trinh sát lành ít dữ nhiều này. Nếu không may anh mất tích, Trần Phách còn có hướng mà đi tìm.
Hà Phan đạp chân chống xe rồi chấn chỉnh lại dung mạo tả tơi của mình. Chiếc áo khác sĩ quan đã thấm máu bên ống tay. Anh cài lại cúc rồi sờ lên túi trước. Một vật cứng trong túi. Anh móc ra nhìn kĩ và nhận ra đây là chiếc thẻ quân nhân. Dưới anh đèn pha, anh đọc kĩ từng chữ:
Royal Gendarmerie of Cambodia
Major– Heng Sovan. Series no: SS 272329.
Vậy là ai. Kẻ nào đang truy kích anh nay đã rõ. Hà Phan hôn lên tấm thẻ rồi cười thầm. Tạm biệt Nguyễn Hà Phan. Từ giờ trở đi ta sẽ là chỉ huy Heng Sovan. Anh nhét thẻ trở lại túi rồi hất ánh mắt tự tin về phía phum Soya.
Chương 21
Hà Nội. Tối 23/3.
Tại tòa nhà chính của Tổng cục cảnh sát quốc gia.
Sáng nay, khi phát hiện ra một lá thư điện tử động trời. Trần Phách và Ngô Minh đã báo thẳng lên phó TBàng Khác Sinh. Lúc đó ông này vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất khởi đầu cho chuyến công cán các tỉnh Tây Nam. Nhận được tin này, ông đã rút ngắn chuyến đi chỉ còn 5 giờ đồng hồ và quay lại Hà Nội trong ngày. Áng chừng Bàng Khác Sinh đi từ sân bay Nội Bài đến cơ quan chỉ một tiếng. Trần Phách đã ‘’mai phục’’ ngay ngoài phố Yết Kiêu để ‘’đột k
ích’’ thẳng phòng làm việc của ông ta.
- Chào lãnh đạo. Rất mừng lại được gặp sếp lần thứ hai trong ngày.
- Đây là việc nghiêm trọng nhất kể từ khi tôi về Yết Kiêu đấy.
Bàng Khác Sinh kéo ghế chỉ tay:
- Việc này các anh suy nghĩ đến đâu rồi?
- Đã hoàn tất, chờ lệnh của sếp nữa là xuất quân.
Như mọi khi, Bàng Khác Sinh nhanh chóng vào đề khi gặp hạ cấp:
- Báo cáo tóm tắt đi.
Bàng Khác Sinh là một con người bận rộn. Ông là một con nợ của thời gian, vị cục phó luôn bị thế lực vô tri này chỉ huy làm ông phải xoay như chong chóng cả ngày và ngay cả trên bàn tiệc. Mỗi khi kết thúc một buổi làm việc với đối tác, câu tự vấn mình của ông là ‘’không biết cha này đã hiểu chưa nhỉ’’
Giọng ông ta như chuông kêu:
- Tôi biết có một mối liên hệ giữa tin nhắn và cái chết bất đắc kì tử của bác sĩ Sang, theo logic thì kẻ tiếp theo là cậu. Nhưng theo tôi điều đó không cần thiết nữa vì nếu giết cậu thì phải giết gần một nửa Bộ công an mới có thể bịt đầu mối được. Theo cậu, Tôn Thất Sắc đang âm mưu cái gì?
Trần Phách cảm thấy vị sếp này hình như đã đọc trộm được ý mình. Ông hồ hởi đáp:
- Tôi cũng nhận định giống sếp, rõ ràng Tôn Thất Sắc không thừa thời gian để đi với Samdech lên tận vùng chiến sự để thưởng lãm cảnh sắc, trừ khi có mục đích đã tính toán kĩ.
- Tóm lại, có bao nhiêu thư mà Tôn Thất Sắc gửi về sau khi bị bắt, cho những ai, nội dung ra sao?
- Báo cáo sếp, có tất cả ba lá thư, một cho bác sĩ Sang, một cho tôi và một lá nữa rất quan trọng. Chúng tôi muốn gặp gấp sếp là vì bức thư thứ 3 này đây.
- Đưa tôi xem.
- Đây, mời sếp xem.
‘’Son Sen, hãy hủy ngay cuộc phẫu thuật này ngay lập tức, thả tự do vô điều kiện nạn nhân và bác sĩ ở đây. Bằng không tôi sẽ tiết lộ cho cảnh sát ông đang ẩn náu ở đâu. kí tên: Tôn Thất Sắc’’
Bàng Khắc Sinh thốt lên:
- Tôn Thất Sắc biết Son Sen ở đâu ư?
Ông ta đọc xong hai lần rồi tháo cặp kính trắng để lên bàn đưa tay bóp trán. Trần Phách nói thêm:
- Son Sen đang còn sống không lạ, điều đáng nói là hắn đang nắm Tôn Thất Sắc trong tay.
- Phải làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ. – Bàng Khắc Sinh chỉ bức thư nói.
Cả hai không giấu vẻ hoang mang. Son Sen là bộ não của con quái vật diệt chủng. Đối với quân tình nguyện Việt Nam, cái tên Son Sen là một nỗi kinh hoàng. Nay có bằng chứng về tên tội phạm chiến tranh đang bị tòa án quốc tế ECCC truy nã này có mối liên hệ với Tôn Thất Sắc thì giật gân cũng chẳng khác gì tin Bill Laden đang đi đêm với một nhà bác học Mỹ vậy.
Bàng Khắc Sinh nhìn Trần Phách hỏi:
- Vị giáo sư khả kính này đang làm gì cho hắn?
- Theo nội dung bức thư thì có thể hiểu Tôn Thất Sắc đang bị khống chế phẫu thuật.
Bàng Khắc Sinh chau mày như đang tưởng tượng hậu quả xấu nhất khi hai còn người này đến với nhau. Ông nói:
- Son Sen cần ông Sắc để làm một cái gì đó siêu phàm? Suy nghĩ đi. Hãy chú ý các bí mật công nghệ mà ông Sắc đang sở hữu.
- Theo tôi. – Trần Phách nói. - Đối với một kẻ thất bại có chí, Son Sen sẽ dành hết cuộc đời để giành lại những gì đã mất. Những tổ chức tội phạm lớn thường sử dụng các nhà bác học là một xu thế đáng báo động. Trùm khủng bố số hai Al Qeada Ayman al-Zawahiri đã chiêu mộ các nhà khoa học để phát minh một siêu bom cấy trong ổ bụng có khả năng tàng hình dưới mọi máy soi. Tôi đang đặt giả thiết về mối quan hệ của họ theo ý tưởng này.
Bàng Khắc Sinh gợi thêm:
- Theo cậu, Son Sen sẽ cần gì ở một bác sỹ như Tôn Thất Sắc?
- Tôn Thất Sắc dành cả đời người để tìm hiểu bộ não, đáng chú ý là bệnh viêm não mà ông đang nghiên cứu. Son Sen là một lãnh tụ cuồng tín, với tài thuyết khách, hắn đủ sức lôi kéo bất cứ ai mà hắn muốn. Cũng như những tên trùm Khơ me đỏ khác từng tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng của Pháp, Son Sen sõi tiếng Việt và tiếng Pháhi còn theo bằng tú tài ở một trường của Pháp tại Sài Gòn. Hắn không bao giờ quên mối thù với kẻ đã xóa sổ chế độ mà hắn cùng Polpot khổ công dựng lên. Hắn sẽ dùng Tôn Thất Sắc để trả thù người Việt. Tuổi già thúc giục hắn và ngày đó đã đến.
- Tiếp đi. – Bàng Khắc Sinh mắt sáng lên không chớp.
Trần Phách hứng khởi hẳn lên. Những phân tích và suy nghĩ của ông lấy từ cảm hứng Nguyễn Khoa Học, người đã dạy ông nhiều thứ chỉ trong một ngày. Trần Phách tiếp:
- Theo kênh tìm hiểu riêng của mình. Tôi được biết Viện não đang nghiên cứu một loại vacxin mới phòng viêm não Nhật Bản, đây là con dao hai lưỡi. Nếu không được kiểm soát vi khuẩn này có thể thoát ra ngoài và biến thể mới sẽ nguy hiểm khôn lường.
- Biết đâu vũ khí vi trùng là điều Son Sen đang thèm khát?
Trần Phách nhìn ông ta, cũng như ông, họ đã mất ngủ hai hôm nay vì bác sĩ Sang đã bị sát hại dã man, Tôn Thất Sắc thì bị bắt cóc ở nước ngoài. Họ đã nhận ra đây là vụ án siêu nghiêm trọng trong mấy thập niên. Nay quy mô đã lấn sang cả bên quân báo khi biết tin Son Sen là kẻ đang đứng sau âm mưu bí hiểm nào đó.
Bàng Khắc Sinh nói:
- Tôn Thất Sắc và Nguyễn Khoa Học cùng xuất hiện trong cuộc hội thảo về bệnh viêm não tại Campuchia cách đây một năm. Quả thực hội nghị đã kích thích được các nhà khoa học chuyên sâu các đề tài về bệnh não. Nhiều công trình được đưa ra các tạp chí quốc tế chuyên ngành và được đánh giá cao. Phải công nhận Tôn Thất Sắc là niềm tự hào của chúng ta. Thật không may, ông ta lại lâm nạn khi nhiều kế hoạch đang dang dở.
- Hóa ra các ông rất quan tâm đến y học? – Trần Phách tỏ ra rất vui khi Cục phó đã có trong tay sự kiện đáng chú ý trên.
Bàng Khắc Sinh đáp:
- Rất quan tâm nữa là đằng khác. Nhân tài về y học chúng ta không nhiều, vài thập kỉ mới có một người như họ. Nguyễn Khoa Học đang li tâm khỏi chuyên môn để theo đuổi tham vọng khác. Nay Tôn Thất Sắc bị bắt ra nước ngoài cũng là một dạng chảy máu chất xám.
- Một người vì nước như Tôn Thất Sắc không sa ngã trước các bài dụ dỗ bằng tiền tài danh vọng thì phải bằng cách bắt cóc và khủng bố. Mục đích của Son Sen là đang âm mưu sản xuất vũ khí sinh học. – Trần Phách kết luận.
- Chúng ta cần biết rõ Son Sen lẫn Tôn Thất Sắc đang ở đâu và đang làm gì. – Bàng Khắc Sinh nhìn thẳng trần Phách ra lệnh.
Sau một cuộc họp hay hội ý có Bàng Khắc Sinh chủ tọa nhất định phải có cái gì đó để hành động. Đã quá lâu mà chưa chĩa được mũi nhọn vào đâu, ông ta tỏ ra sốt sắng. Ông nhìn đồng hồ rồi chốt buổi làm việc bằng một mệnh lệnh:
- Trần Phách, ông phải sang Campuchia làm việc với interpol nước bạn, bắt đầu từ vụ tên hung thủ giết bác sĩ Sang để tìm ra kẻ chủ mưu. Tôi sẽ làm việc với Tổng cục II về hồ sơ Son Sen để điều tra từ trên xuống. Tôi tin hai con đường sẽ cắt nhau tại giao điểm Tôn Thất Sắc.
- Tôi đã rõ.
Trần Phách cúi gằm ra về, ông đang như lửa đốt khi hàng trăm phương án đang nhảy múa trong đầu. Hà Phan luôn là con bài bí mật và chìa khóa thành công của ông trong mọi điệp vụ lại đang bị tống giam ở Bộ tư lệnh. Đã 5 tiếng trôi qua mà ông chưa nhận được tin tức gì từ anh ta. Vũ khí chủ lực của ông vừa tung ra đã bị vô hiệu hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.