Âm Mưu Thay Não

Chương 39

Giản Tư Hải

02/07/2014

Trong phòng làm việc xa hoa của mình dưới lòng đất, Samdech nhấp từng ngụm Jaya, một loại rượu mạnh truyền thống chiết xuất từ tinh cốt trái Thốt nốt mang vương hiệu của một đế chế hùng mạnh cổ xưa. Không phải nhâm nhi để tận hưởng hơi men cay nồng đặc trưng của nó như các bậc quý tộc phong kiến xa xưa, ông dùng nó như một liệu pháp kích thích các tế bào thần kinh ù lì trong những lúc rối trí.

Đối phó với tình hình đang diễn biến bất lợi, chỉ cần sơ suất một nước thôi, thành trì mà ông xây cất sẽ bị xô đổ tan tành. Samdech muốn lấy lại đĩa cứng nhưng cũng không muốn đánh đổi Hà Phan như Interpol yêu cầu. Sự trao đổi này rất phức tạp và mất thời giờ, mà cũng không có gì đảm bảo sẽ không bị chúng tráo trở trong lúc thực hiện giao kèo. Ông muốn có trong tay cả hai và kéo dài thời gian như hiện tại thêm một ngày nữa. Tên Phách cũng không vừa khi ra tối hậu thư chỉ có 30 phút, điều này khiến ông phải nặn óc để tìm ra một đấu pháp câu giờ khác. Giết không được, giam không xong, thả ra thì càng nguy hiểm. Bài toán Hà Phan một lần nữa lại trở nên đau đầu với vị giáo sư già. Vì đâu nên nỗi.

Mọi nỗ lực thể hiện ngoại phạm của ông trước Hà Phan hỏng bét khi Chamneng- kar đã để hắn lọt vào khách sạn. Ông không thể lí giải nổi tại sao ranh ma như mụ điếm già ấy mà lại để cho một tên trai tơ kia lọt vào phòng ngủ. Sự việc còn khó hiểu hơn khi đồ tể Tea Sech luôn kè kè cô ta như hình với bóng lại không có mặt trong l

c cần phải bảo vệ cô ta nhất.Tệ hại hơn, con đàn bà chết dẫm này còn biếu không cho hắn chiếc siêu máy tính chứa cả số phận của ông trong đó. Trong trần gian, Samdech chứng kiến không biết bao đàn ông công danh ngời ngợi lại khuynh gia bại sản vì bàn tay phụ nữ. Trong lịch sử, những nỗi nhục mất nước của các bậc hoàng đế đôi khi lại xuất phát từ sự bất cẩn hay thói trăng hoa của đàn bà. Những tưởng mang một bóng hồng về sẽ làm cho cái hầm thép- kính lạnh lẽo sẽ ấm lên và truyền cảm hứng cho những gã đàn ông đang hi sinh nhục dục thì đây là một cái gót chân A-sin. Trời đã hại ông rồi.

Sau sự cố tày trời trên, hình ảnh một giáo sư đầy nghĩa khí trong mắt Hà Phan đã sụp đổ. Hình hài và chân tướng của ông đã lộ rõ trước ngưỡng cửa công lí.

Mọi lí lẽ thanh minh để che mắt Hà Phan cũng chỉ là ngụy biện, phản tác dụng. Samdech quyết định tung chiêu bài cuối cùng để bịt miệng Hà Phan trong khi vẫn nỗ lực thương lượng đòi lại đĩa cứng trong tay cảnh sát.

***

Hà Phan và ba tên đồ tể núp bên đường cho đến khi có một chiếc xe xuất hiện từ xa, một tên liền lao ra vẫy tay làm hiệu. Chiếc xe hồng thập tự màu rêu xuất hiện ngay trước mặt cả nhóm, một bằng chứng nữa khẳng định với Hà Phan rằng, quân y của Samdech đang nhúng tay vào phi vụ này. Sau khi bại lộ danh tính trong khách sạn, anh cho rằng Samdech chẳng có lí do gì để che đậy bộ mặt thật nữa.

Cánh cửa hậu xe mở tung, hai tên lính xốc nách đẩy anh vào cái thùng đen ngòm. Đèn cảm ứng trong xe tự động bật sáng soi rõ những tên đồng hành mang khuôn mặt bất nhân.

- Lên hết. - Tea Sech xua quân lên rồi đóng sập cửa.

- Chúng mày đưa tao đi đâu? - Anh yếu ớt lên tiếng.

- Chúng tao sẽ trả mày về, số mày vậy mà đỏ phết.

Hà Phan không biết hắn nói thật hay đùa. Đặt hi vọng vào những tên du côn chỉ rước về nỗi thất vọng. Nếu vì đĩa cứng mà chúng bất đắc dĩ thả anh thì sao, anh tự hỏi rồi lóe lên hi vọng. Mặc dù đã tỏ ra không sợ chết nhưng ai chả muốn sống. Bọn này thả mình thật thì sao?

Hà Phan định hỏi thêm nhưng anh kìm lại khi thấy Tea Sech nhổm dậy tiến về một máy vô tuyến gắn đầu xe rồi quay số. Sau một phút trao đổi với ai đó, Tea Sech tiến lại đưa máy cho Hà Phan.

- Nghe đi.

Hà Phan nhận định không nhầm, nhận ra giọng Samdech, anh nói lớn.

- Ông cần gì?

- Tôi muốn thương lượng với anh.

- Tôi đã sẵn sàng chết hoặc làm con tin dưới tay ông. Tôi không còn gì để bàn với ông hết.



- Anh nghĩ chiếc đĩa kia quan trọng để ra yêu sách với tôi chứ?

- Nếu không tại sao ông lại cố sống cố chết giữ nó?

- Chắc anh cho rằng sẽ khai thác được thông tin Tôn Thất Sắc trong đó chứ?

- Đúng, và rất nhiều thứ nữa.

- Anh cần gặp sếp anh không?

- Chẳng cần, ông ấy biết phải làm gì trong lúc này, tôi không muốn ông ta phân tâm.

- Anh biết ông ta rất lo lắng cho anh không?

- Ông ta nghĩ rằng tôi đã chết, càng hay, ông ta sẽ hành động mà không bị vướng víu gì nữa.

Ngưng lại như đọc kĩ ý đối phương, ông ta chùng giọng.

- Rốt cuộc, anh đã nằm trong tay tôi, điều mà nhóm sát thủ hai hôm nay bất lực. Nhưng hiềm một nỗi là dữ liệu của tôi lại đang nằm trong tay các anh. Mọi việc không thể tốt lên ngay cả khi tôi giết anh. Vậy thì, tôi sẽ tạo một lối thoát cho cả hai chúng ta.

- Lối thoát ?

- Đúng, anh cần biết Tôn Thất Sắc ở đâu để lập công, đúng không?

- Cám ơn ông đã hiểu tôi, nhưng tôi chú thêm, những gì tôi cần là cấp trên tôi cần và cả hàng triệu con người sau lưng chúng tôi cũng rất cần.

- Hay, đúng là tiếng hót của con chim trước khi ... Mà thôi, còn tôi cần gì anh có biết không?

- Tôi đâu biết ông cần gì.

Samdech cười lớn rồi sẵng giọng.

- Vậy chúng ta đánh bài ngửa với nhau luôn nhé. Tôi sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh.

- Giáo sư vừa nói gì? – Hà Phan biết cái giá phải trả lớn ngang bằng cái ông ta ban cho anh, nghe như anh sắp phải chết. Anh cố hỏi lại

- Ý ông muốn cho tôi gặp Tôn Thất Sắc và để tôi lập công?



- Chính xác, chính tôi đang trọng dụng ông ta và sẽ cho anh tận mắt thấy ông ấy có giống một con tin hay không. Tôi cam đoan viện não TW tại Hà Nội hay phòng thí nghiệm Harvard chỉ bằng một góc của cái mà Tôn Thất Sắc đang sở hữu. Những gì các ông nghĩ về tôi và ông ấy thật là sai lầm và rất thiếu thiện chí. Kì thực tôi muốn anh mục sở thị thần tượng y học của chúng ta đang hạnh phúc thế nào để nói cho mọi người hãy gạt bỏ nghi kị và ác cảm về chúng tôi. - Ngưng một hơi, ông ta nhấn giọng. - Còn nếu anh muốn làm người hùng trong mắt thiên hạ, dễ thôi, tôi sẽ tạo điều kiện cho anh mang Tôn Thất Sắc về trong sự kinh ngạc của họ.

Hà Phan cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình. Quả là hấp dẫn.

- Được! - Anh cũng nhấn giọng hùng hồn. - Tôi sẽ đến xem ông ta có đúng như ông nói hay không. Vậy đổi lại tôi sẽ làm gì cho ông? - Đây mới là cái anh quan tâm. Bậc thầy đổi chác như Samdech không cho không ai cái gì, hơn ai hết anh quá rõ điều này.

Samdech nhẹ nhõm đến ngạc nhiên:

- Rất đơn giản, hãy gọi điện cho Trần Phách và nhắc nhở ông ta bảo toàn ổ đĩa như đã cam kết với tôi và hẹn ông ta rằng, sau hai ngày nữa anh mới trở về chứ không phải là 30 phút như ông ta muốn.

- Nếu ông mang tôi đi thủ tiêu?

Samdech cười lớn:

- Nếu giết anh tôi đã giết rồi! vả lại Trần Phách có thể yên tâm vì anh vẫn được liên lạc cho ông ấy khi cần.

Hà Phan cho rằng mở ổ đĩa là cấp thiết, nhưng ngay cả khi nó hiện ra vị trí Tôn Thất Sắc đang bị giam ở đâu thì việc tấn công giải cứu ông ta sẽ khác trước vì yếu tố bí mật và bất ngờ không còn nữa. Chắc chắn chúng đã có phương án đối phó khi biết thông tin bại lộ và sẽ giết con tin nếu chúng bị dồn đến đường cùng. Giải pháp lí tưởng vẫn là thương lượng để cứu con tin.

- Họ sẽ dẫn anh đi đến nơi Tôn Thất Sắc đang sống. - Samdech nhắc lại.

Thật khó từ chối ‘’lời mời’’ này của vị giáo sư. Hà Phan nhìn 3 tên sát thủ cơ bắp và buồng xe đang phả luồng hơi mát lạnh. Thay vì hành hung hoặc ném anh xuống sông, lũ sát thủ đã trở thành những vệ sĩ và lái xe riêng, điều mà anh mấy phút trước không dám nghĩ.

- Tôi đồng ý, nhưng hãy tháo c trả súng cho tôi.

- Chuyện nhỏ, nhưng anh chỉ được hai viên đạn mà thôi.

Cuộc thoại của anh oang oang trong xe và đến tai Tea Sech, đương nhiên hắn tuân lệnh Samdech khi trả súng và tháo còng cho anh.

Hà Phan biết hai viên đạn không giúp gì cho anh để tháo thân khi kẻ khống chế luôn luôn lớn hơn hai. Dù sao đó vẫn là chỗ dựa tinh thần cao nhất. Đặc biệt khi không còn lối thoát, một viên đạn dành cho mình là điều rất cần thiết của một cảm tử quân.

Tiếng tách kim loại vang lên, đôi tay trở lại với tự do và việc đầu tiên là thực hiện lời hứa. Tea Sech dí điện thoại vào tay anh.

- Hãy gọi cho thằng Phách và chúng ta sẽ bắt đầu chuyến hành trình.

Hà Phan cầm máy rồi ấn số. Bên kia đầu giây, sếp vẫn đang đợi anh.

Chiếc xe bịt kín nổ máy quay vài vòng để làm mất khả năng định hướng của Hà Phan rồi bắt đầu chuyển bánh. Mọi giác quan của anh căng ra bắt tín hiệu nhỏ nhất để phán đoán phương hướng nhưng vô hiệu. Đầu óc quay cuồng. Vô thức. Chiếc xe lao đi trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thay Não

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook