Chương 48
Giản Tư Hải
02/07/2014
Chẳng được bao lâu, y như dự đoán, vị viện trưởng được ghép
não này đã vấp ngay những biến cố. Hiện tượng đào thải dẫn đến bại não và một
loạt bệnh lí nối tiếp nhau xảy ra. Tôn Thất Sắc bất lực nhìn bệnh nhân của mình
vật vã với một loạt dị chứng hậu phẫu như, giảm trí nhớ, mê sảng, mất tự chủ.
Tôn thất Sắc luôn dè chừng bệnh nhân quái đản này. Ông mường tượng một ngày đen
đủi nào đó con bệnh kia sẽ đứng vùng lên cầm dao đòi mạng sống của ông- người
cha khốn khổ của sinh vật ghép não kia.
Ám ảnh sự thật và sự giày vò lương tâm đã đẩy Tôn Thất Sắc tưởng như phải tìm đến cái chết.
Trong tuyệt vọng, ông đã phải tự động viên mình vượt qua bằng cách cho rằng trời đã cho ông cơ may được thí nghiệm thay não trên người; điều mà hàng vạn đồng nghiệp của ông trên thế giới không bao giờ có được.
Con người kép Nguyễn Khoa- Son Sen cũng phải đánh vật với cơn đau của quá trình dị hóa, liệt bán thân, suy giảm thị lực và buộc ông làm bạn với xe lăn hơn nửa năm trời. Nghiễm nhiên không ai nỡ cướp cái ghế viện trưởng của một người vốn có năng lực đang mang trọng bệnh.
Trong trong cuộc sống luôn có những diệu kì. Nguyễn Khoa- Son Sen dần dần đã gượng lên với nghị lực phi thường để phát huy tài năng bẩm sinh trong óc đó là lãnh đạo và diễn thuyết. Hình ảnh vị bác sĩ mắc bệnh hiểm nghèo trên cỗ xe lăn bôn ba khắp năm châu để thuyết giảng và xin tiền tài trợ buộc nhiều người ví von rằng một Stephen Hawking của Việt Nam chính hiệu đã xuất đầu lộ diện. Sự khiếm khuyết về thân thể lại chính là sức mạnh hình ảnh làm rung động hàng triệu con tim ngưỡng mộ ông. Một điều mà ngay cả Tôn Thất Sắc cũng không thể ngờ nổi, đó là chỉ sau một năm, con người tàn tật đó đã quy tụ một loạt các gương mặt lớn của y học từ kiều bào tâm huyết đến các chuyên gia giỏi từ các quốc gia phát triển đến làm việc. Ông ta quyết lãnh đạo Viện não phát huy vai trò đầu tàu về nghiên cứu và ứng dụng thực tiễn trong điều trị các bệnh về thần kinh- não.
Trong khi giới khoa học đang hân hoan và tự hào vì họ đang có một đàn anh như Nguyễn Khoa Học thì một mình Tôn Thất Sắc đang mường tượng một tai họa khủng khiếp đang rình rập. Nguyễn Khoa - Son Sen càng khỏe mạnh thì con rắn trong đầu ông ta càng sớm lộ phát. Quả thật, đó là một đêm tháng 8, trước thềm hội nghị lần hai, một hội nghị ám ảnh đời ông. Tại phòng thí nghiệm của mình, Tôn Thất Sắc đang thu xếp tài liệu để ra về sau một ngày lao động thì Nguyễn Khoa - Son Sen xuất hiện trước mặt ông với vẻ mặt nghiêm trọng như trong khách sạn NagaWorld một năm về trước.
- Chào ông Sắc. Chắc ông còn nhớ ngày này năm trước?
- Kìa, viện trưởng vẫn chưa đi nghỉ sao? Sức khỏe ông dạo này không được tốt.
- Ngược lại, tôi cảm thấy rất khỏe, cảm ơn ông không quản ngày đêm để chăm sóc thuốc thang cho tôi. Thật tình, chúng tôi đã tin tưởng vào ông và đã không nhầm. Tuy bệnh tình của tôi đã gây cho ông bao gian truân vất vả nhưng rốt cuộc điều đó đã làm giàu kinh nghiệm cho ông. Tiếc thay, nếu Son Sen này không phải là một kẻ nợ máu đồng loại thì ông có thể mang đề tài này ra thế giới rồi đấy. Tôi cũng rất biết ơn ông đã giữ cho tôi bí mật này.
Tôn Thất Sắc nhìn con người đã làm ông hao kiệt cả thể xác lẫn tinh thần một năm nay, ông chỉ mong một cái chết đến thật nhanh. Một là ông chết, hai là cái của nợ kia chết. Đã nhiều lúc ông định phó mặc cho con bệnh khốn nạn này nhắm mắt xuôi tay nhưng đâu có dễ. Tại Campuchia, con mắt Samdech từng phút từng giây soi ngóng về ông. Samdech đe dọa nếu một cái với con bệnh kia với bất kì lí do gì thì ông ta sẽ công bố cái sự thật tày trời kia ra cộng đồng. Lá bài khống chế từ xa này của Samdech tỏ ra rất hiệu quả.
- Lại sắp hội nghị rồi đấy! – Son Sen nhếch mép. - Ông vẫn khỏe mạnh lắm, chúng ta cùng đi nữa nhé.
Tôn Thất Sắc đứng lên hốt hoảng:
- Đến lượt ông định biến tôi thành Tôn Thất- Polpot sao? Không!
- Ồ không! làm gì còn vĩ nhân nữa cho ông thực hành. Nhưng, đây là lần tôi cần ông hơn bao giờ hết.
Tôn Thất Sắc rợn người:
- Những gì tôi làm đã là tội lỗi. Tôi sẽ không đi đâu hết.
- Tội lỗi ư? – Son Sen bật cười. – Tôn Thất Sắc! xét về vai trò thầy thuốc thì ông đã cứu người đấy, ông mang lại cùng một lúc hai sự sống, một Nguyễn Khoa Học đang u não và một Son Sen đang trong cơn hấp hối. Tôi nghĩ ông nên tự hào. Cũng thật éo le cho ông, giá như tôi không phải là một tên đồ tể đang bị ECCC săn lùng thì ông đã rộng cửa giành giải No-bel rồi đấy.
- Các ông đã núp dưới danh nghĩa y đức để đẩy tôi vào tội ác, tôi thà chết chứ không nhúng tay vào nữa.
- Vậy thì tôi nói thật với ông - Giọng Nguyễn Khoa Học trở nên đanh rắn như một chỉ huy trên mặt trận:
- Ông tưởng tôi thay não chỉ để làm một gã viện trưởng quèn này sao? Nhầm. Mục đích cửa tôi giản dị nhưng thiêng liêng hơn ông đang nghĩ nhiều, đó là con trai tôi.
- Ông có con trai? – Tôn Thất Sắc buột miệng nhưng ông vội ngỡ ra trước mặt ông không còn là Nguyễn Khoa Học độc thân của ngày xưa nữa.
- Đúng, con trai tôi, Son San.
- Thì đã sao?
- Tôi đã và sẽ hi sinh vì con tôi, nó cũng đang bị truy nã ngầm bởi các thế lực thù hằn ân oán. Hãy cho nó cơ hội được làm người bình thường, ông hiểu không?
- Ông lại định thay não cho... con trai?
- Đúng!
Tôn Thất Sắc nhìn lên đôi mắt ngầu đỏ đầy hăm dọa của tên bệnh nhân.
- Ông không thể có cách khác cứu nó sao? tôi không tin cuộc phẫu thuật thứ hai lại tốt đẹp hơn.
- So với cách đây một năm ông đã tiến bộ vậc. Ông đã có cuộc thí điểm quý báu lẫn một năm đúc rút kinh nghiệm ngay trên cơ thể tôi. Và tôi chưa phải là ca ghép não cuối cùng của ông đâu. Bệnh nhân đích thực của ông vẫn đang ở phía trước!
- Không! Nó không thể xảy ra lần nữa. Trừ khi nó được cộng đồng y khoa thừa nhận và pháp luật cho phép.
Son Sen bật dậy tiến sát rồi chỉ tay vào mặt đối phương.
- Tôi nhắc lại, Son Sen này hi sinh thân xác là để cho con mình, nếu ông không tham gia nữa thì tôi chẳng còn lí do để giữ bí mật. Tôi sẽ cho cả thế giới biết ông đã làm gì.
- Son Sen! Chính ông đã dụ dỗ và cưỡng bức tôi làm điều đó. Ngụy trang một tên khủng bố bằng thay não là phạm pháp, là báng bổ y học. Ông đã hại tôi và làm nhơ bẩn nền y học chúng tôi.
- Nặng nề thế sao? Tôi hỏi ông, từ khi tôi về đây đã làm gì hại cho đất nước ông chưa? Ngược lại, từ khi có tôi viện não đã khởi sắc. Những kiến nghị của tôi với chính phủ để đầu tư nghiên cứu khoa học đã được chấp thuận. Tiếng nói của tôi vang khắp thế giới và đã quy hồi hàng chục danh y trở về cống hiến. Các công trình của họ đã và đang góp phần thay máu nền y học đáng tủi hổ của nước ông, lẽ nào ông không thấy?
Sự dám nói dám làm là có thật ở não bộ Son Sen. Thật vậy, điều này Tôn Thất Sắc dù không công khai ca tụng ông ta nhưng trong thâm tâm cũng đã khâm phục. Một năm qua, con người này đã có biểu hiện xuất chúng. Không ai còn nhận ra ông là vị viện trưởng kiệm lời mộc mạc thủa xưa nữa. Tuy không làm nghề y. Thực ra ông ta mù tịt về y học. Thay vào đó là một nhà diễn thuyết, một chiến lược gia đại tài đã mang những đổi thay không thể chối cãi cho Viện não. Điều duy nhất mà ông băn khoăn là đến khi nào bộ não trùm Khơ Me đỏ sẽ kiểm soát vị viện trưởng kia. Không nghi ngờ gì nữa. Hôm nay đây, câu trả lời đã có.
Với đôi mắt màu booc-đô trên khung mặt sắc lạnh, Son Sen luôn tự mãn trong mọi trò chơi của mình bày ra. Trước mắt y là một con tin không dễ sai khiến nhưng lại dễ yếu đuối trước một thứ vũ khí hiệu quả hơn nhiều, đó là danh dự. Viện trưởng Nguyễn Khoa - Son Sen bắt đầu tấn công.
- Ông Sắc! Nếu ông từ chối, tôi buộc phải làm một việc mà tôi không bao giờ muốn. Công bố sự thật.
- Chẳng lẽ... ông định làm gì? – Giọng Tôn Thất Sắc đã mất dần phản kháng.
- Hơn ai hết, ông biết tất cả cơ quan an ninh đều muốn có tôi góp mặt trong xà lim của họ. Và đương nhiên ... - Son Sen nheo mắt khiêu khích Tôn Thất Sắc. – Và họ cần luôn những kẻ tiếp tay cho tôi lẩn trốn
- Thật vô ơn! ông muốn tố cáo tôi?
- Tôi muốn đầu thú!
- Ông đền ơn kẻ cứu mạng như thế sao?
Tôn Thất Sắc kinh tởm nhìn ông ta. Ông không tin Son Sen chịu bao hi sinh và đau đớn để có được một cái vỏ mĩ mãn như hôm nay lại đi đầu thú. Hơn nữa ông ta đang có công danh và một cuộc sống khá vương giả không thể chê được.
- Bao nhiêu xương máu của ông lẽ nào lại ném vào sọt rác? – Tôn Thất Sắc ngờ vực.
- Tôi biết kẻ sợ sự thật là ông chứ không phải tôi. – Son Sen cười nham hiểm. - Thưa giáo sư, hoặc là ông hãy đồng ý tham gia lần nữa, hai là hàng trăm bức ảnh và đĩa CD về giáo sư Tôn Thất Sắc giải phẫu cho Son Sen sẽ tràn ngập các mặt báo và truyền thông trên toàn thế giới.
- Đồ đê tiện! mày đã lật lọng tao. – Tôn Thất Sắc không thể kìm chế chỉ mặt Son Sen thét lên.
Không giống như bao bệnh nhân khác được ông cứu sống, họ dành cho ông lòng biết ơn vô hạn. Kẻ hại lại ân nhân mình chỉ có ở loài cầm thú. Thủa ấu thơ, mẹ ông đã kể cho ông nghe một câu truyện ngụ ngôn về một nông dân nghèo nhưng giàu lòng nhân ái. Trong khi đi làm rẫy trở về, lão bắt gặp một con rắn bé bỏng bị thương đang nằm thoi thóp bên lề đường. Mủi lòng thương, lão ngồi xuống băng bó cho con vật bé bỏng rồi đặt lên lòng bàn tay âu yếm. Ngay tức thì kẻ vô ơn ngóc chiếc đầu tí xíu để dạy cho ông một bài học phũ phàng ngay trước giây phút lìa đời.
Không hiểu sao, câu truyện đó đã ám ảnh lấy ông đến lạ. Mấy chục năm trong nghề ông luôn dè chừng một ngày nào đó câu chuyện kia sẽ xảy ra trong đời thực từ những con người mà ông vẫn bắt gặp nườm nượp trên đường.
Vậy là hôm nay, nỗi lo kia đã đến. Ngay trước mặt ông là rắn độc nagar hóa kiếp. Ông không thể ngờ rằng trên hành tinh này lại có kẻ lấy chính sự sống mà ông dâng tặng để làm vũ khí hại ông. Son Sen biết đó là con dao sắc nhất để buộc niềm kiêu hãnh trong ông phải quy phục. Y thừa biết công bố bí mật động trời kia sẽ làm cho danh dự và tên tuổi của ông sụp đổ tan tành. Để nó không xảy ra, ông chỉ còn cách chiều theo hắn. Vấn đề còn lại chỉ là người nhận não của con hắn là ai?
- Tôi biết lương tâm ông đang rỉ máu. – Son Sen lại khẽ khàng. – Nhưng, một mình ông đau khổ là sự lựa chọn cao cả nhất. Hãy giữ uy tín cho Viện não và dòng dõi Hoàng tộc Tôn Thất danh giá của ông đi. Hãy lựa chọn đi ngài giáo sư! Một là tham gia lần cuối hoặc là cho thế giới biết Son Sen đang ở đâu. Tôi nhắc lại. Ông chỉ có một đêm để suy nghĩ thôi! – Son Sen nói xong lạch cạch bước đi.
Tôn Thất Sắc sụp xuống bàn, ông đưa đôi tay run run bưng tai cố chặn tiếng kêu nhói óc vang lên từ đôi giày khập khiễng đang hướng ra cửa rồi biến lặng ngoài bóng đêm.
Rốt cuộc, để giữ gìn thanh danh, Tôn Thất Sắc buộc lòng phải xách vali trở lại vương quốc Campuchia một lẫn nữa. Không quá bất ngờ, khi vào đến Kompun Bannha ông mới nhận ra sự thật ghê gớm hơn ông tưởng rất nhiều.
Không cần che giấu, bộ hồ sơ người nhận não đã làm ông sửng sốt, đó là Thống tướng Hor Bunnarith. Không nghi ngờ gì nữa, Son Sen đã nhen nhóm âm mưu cấy mầm mống khủng bố từ con mình vào viên Tư lệnh tối cao.
Không thể im lặng được nữa. Thực tế này buộc ông phải hành động gấp. Một ý nghĩ lóe lên trong óc. Cần báo động âm mưu này ra ngoài cho bất cứ ai có thể. Đây là động cơ ông liều chết khi đột nhập phòng kiểm soát để viết ba bức mật thư.
Giờ đây, nằm bất động trong nhà thương, ông có thể an lòng khi những người hùng đã xuất hiện đúng lúc. Tội ác đã bị chặn đứng.
Trần Phách nhìn như hút mắt vào chiếc hòm đáng ngờ trên tay Nguyễn Khoa Học rồi lại nhìn xuống sàn. Ông để ý thấy vài giọt dung dịch màu vang đỏ cùng kích cỡ với vết nước bên cạnh sườn Tôn Thất Sắc. Một giả thiết đặt ra là chính Nguyễn Khoa Học đã dùng vũ lực đoạt nó từ Tôn Thất Sắc mà kết cục là vị giáo sư già đã bị sếp của mình hạ đo ván.
Trước khi đào thoát khỏi sự hủy diệt, các bạo chúa thường phân chia và tranh giành vàng bạc châu báu hoặc kỉ vật đắt giá để mang theo, nhưng chiếc hòm nhỏ đang rỉ máu kia không có dấu hiệu của thứ của cải hấp dẫn. Trần Phách rất kị với mọi vật dụng của bệnh viện và những thứ lấy ra từ đó không phải là đồ sạch sẽ gì. Nguyễn Khoa Học ôm chặt cái hòm vào ngực rồi lùi dần như chực bỏ trốn, Trần Phách nửa muốn giành lấy, nửa sợ chạm vào cái gì đó lây nhiễm.
- Thu chiếc rương kia lại! - Trần Phách ra lệnh cho Hà Phan.
- Khoan đã. - Nguyễn Khoa Học bất ngờ chìa chiếc hòm về phía Trần Phách. - Nếu bắt tôi, xin ông hãy nhận lấy thứ này, đây là báu vật duy nhất của đời tôi.
Báu vật ư. Trần Phách nhìn chằm chằm ‘’báu vật’’ và thận trọng lùi bước.
- Nó là cái gì?
- Đây chính là con trai tôi, các ông có thể bắt hoặc giết tôi nhưng xin đừng hại nó.
- Con trai ông sao? – Trần Phách trố mắt nhìn chiếc hòm.
- Đúng thế, đây là não của nó. Phần xác còn lại cũng đang ở quanh đây, trước khi tôi chết, mong ông để cho con tôi được trở lại hình hài nguyên vẹn. Trần Phách! - Giọng ông ta trùng xuống van lơn. - Chỉ có ông mới hiểu tôi, những gì tôi từng nói với ông về cưỡng bức thay não là vô đạo và cấm kị, trong khi tôi chính là kẻ dã tâm hại đứa con đẻ của mình. Con người chúng ta không thể sống và suy nghĩ bằng não trạng của kẻ khác. Tôi đã sai lầm, hãy giúp tôi và nhận tôi một cái lạy này. Sau khi tôi chết, hãy làm ơn an táng cho nó, nó xứng đáng như thế.
Ông ta đột nhiên quỳ sấp hai chân xuống, đôi tay đẩy chuồi chiếc hòm về phía Trần Phách buộc ông phải nhảy giật lùi né tránh. Miệng Nguyễn Khoa Học run rẩy từng chữ.
- Tôi không muốn sống nữa... những gì tôi làm với ông mấy ngày qua đủ đáng tội chết, một tội ác đê hèn. Tôi không thể sống để nhìn các ông. Chính tôi chứ không phải Samdech đã bắt cóc Tôn Thất Sắc và dã tâm sát hại người của các ông mấy hôm nay.
Trần Phách chưa hết bàng hoàng khi nghĩ lại chính tên Son Sen này là kẻ chủ mưu. Chính y biết rõ những ai đã nhận được các lá thư của Tôn Thất Sắc trong đêm đó để thủ tiêu bằng hết. Thực ra, trong khi Trần Phách không hề hay biết gì thì chính bản thân y nhận được một trong ba lá thư đó. Tưởng tin này đến tai Trần Phách, y lập tức mò đến trong đêm gặp ông van nài đi giải cứu mà thực ra là cô lập rồi đẩy ông đến một xứ sở xa xôi để diệt khẩu.
Trần Phách chợt chột dạ khi chiếc Vertu trong người ông cũng có thể đã bị y gắn chíp nghe trộm từ ngày hôm đó.
Trần Phách rùng mình lùi xa chiếc rương và ánh mắt đỏ hoe của Son Sen đang rỉ nước nhìn mình. Chớp thời cơ, Son Sen vùng lên lao về bức vách vồ khẩu súng ngắn trên sàn nhà. Trần Phách hoảng hốt lao vào tước vũ khí nhưng Son Sen đã phản ứng tức thì khi chĩa mũi súng vào chính thái dương của mình.
- Lui ra! Hãy để cho ta được chết! – Tay phải riết chặt cò, tay trái ông ta chỉ hai thầy trò Trần Phách van nài. – Xin các ông! Hãy để cho ta được chết ở đây, một năm về trước, con người quái thai của ta được sinh ra từ phòng thí nghiệm này thì hôm nay hãy để cho ta được nằm xuống tại đây. Ta không phải là Nguyễn Khoa Học, ta cũng chả còn là Son Sen nữa. Ta không có tên, ta không có quê, ta không đi đâu hết!
Trần Phách sững lại cảnh giác tột độ với con người trước mặt và cảm thấy lúng túng khi đối phó với một lúc hai con người trong một. Ngay cả cách xưng hô, ông cũng không biết nên gọi là Nguyễn Khoa Học hay Son Sen cho phải lẽ. Không thể coi đây là Nguyễn Khoa Học bởi tên đó nay chỉ còn là cái xác không hồn, cũng chẳng thể là Son Sen khi từ ánh mắt nụ cười chongón chân đâu phải là Son Sen.
Trần Phách nhớ lại lời của Tôn Thất Sắc trong lúc hấp hối còn thều thào rằng đừng để cho Nguyễn Khoa Học chết. Nay ông đã hiểu ra, nếu cả Tôn Thất Sắc và y đều chết có lẽ mọi bí mật và uẩn khúc không bao giờ được giải mã.
Hà Phan đứng sau Trần Phách nhưng anh biết rằng ông ta sẽ không thể tự sát vì chính khẩu glock kia đã hết đạn. Nghe giọng nói ran rát và tiếng rít ớn tai của ông ta anh sực nhớ sao mà giống kẻ đã nói qua bộ đàm với anh trên cánh đồng lúc chiều tối.
Một tiếng cạch cò súng vang lên, Son Sen thất vọng đến sững sờ.
- Không thể chết đơn giản như thế! - Trần Phách lên tiếng. - Tôi không có quyền cho phép ông lẩn tránh pháp luật. Đất nước này đang chờ đợi một lời sám hối của ông. Chỉ có nhân dân Campuchia mới có quyền phán xét ông mà thôi.
- Không! Hãy để tôi tự chết, tôi không muốn đối mặt với họ. Hơn ba mươi năm nay, bao nhiêu đau thương nhục nhã tôi đã nếm đủ cả rồi. Ngay cả nỗi đau mất đứa con độc nhất của ta cũng chưa làm ông thỏa mãn hay sao? Hãy để cho ta được chết. – Son Sen gào lên thảm thiết.
Trần Phách hất hàm cho Hà Phan lao lên còng tay thì ông ta vùng ra. Bất thần, Nguyễn Khoa Học quay đầu về phía sau phi thân như một mãnh hổ vào vách kính. Trần Phách và Hà Phan tức thì lao theo hòng kẹp ông ta vào giữa.
Khi chỏm đầu Nguyễn Khoa Học chỉ cách bức tường kính vài phân, Trần Phách kịp túm vào tóc ông ta đồng thời hai đôi chân thép của hai lính đặc nhiệm song phi vỡ tan vách kính trước ngay trước mỏm đầu bạc.
Một tiếng vang khô khốc khi bức tường kính vỡ tan. Cả ba người ngã sóng soài trong cơn mưa mảnh vỡ.
Trần Phách vùng dậy trong khi mắt vẫn không rời người đàn ông sau hai lần tự sát bất thành, ông chợt nhận ra trên tay mình là một búi tóc mềm như cước, trong khi người đang giãy giụa trên sàn chỉ trơ lại một cái đầu trọc lốc đỏ au.
Trần Phách và Hà Phan đều rùng mình khi nhìn lên đầu ông ta. Một vết đỏ chạy từ hai bên mang tai khép kín trên đỉnh đầu như vết một cái đai kẹp hằn sâu, quả đầu tròn hệt như được ghép bởi hai mảnh sọ. Lằn da màu đỏ tấy sưng như muốn báo hiệu cái tổ chức bên trong đang xảy ra quá trình đào thải. Các phản ứng sinh hóa trong tác phẩm y học kia đang phá vỡ cơ chế suy nghĩ và điều khiển hành vi. Sau hai lần tự sát bất thành, ông ta quằn quại điên cuồng trên sàn một lúc rồi nằm sấp,
Hai người lặng nhìn cái tuyệt tác mà nếu họ chỉ chậm chân một nhịp thôi, có lẽ nó đã vỡ nát sau cú thúc đầu cảm tử. Thật không thể tin nổi bộ não ghép đã tồn tại dưới lớp tóc trắng và cái trán ngời ngợi hơn một năm nay. Hai thám tử cố chiêm ngưỡng công trình y học đồ sộ mà vẫn chưa hết nghê rợn.
Bỗng cái đầu ngọ nguậy rồi lật ngửa nhìn họ. Đôi mắt ngầu đỏ trương to.
- Đừng ngăn cản tôi nữa, cái xác không đầu của tôi đã chết và đang chờ hộp não đoàn tụ từ một năm nay. Các ông thật tàn nhẫn! hãy cho ta được chết!
Hà Phan vội cướp lời:
- Ông chưa chết được đâu, bác sỹ! ông có biết gần 2 triệu người vô tội cũng không toàn thây thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn trước khi chết không? Các đồng chí của ông, Yeng Sary và Noun Chea đang chờ ông trên sảnh đường ECCC đấy, dậy ta đi thôi ông!
- Chuông điện thoại Trần Phách chợt rung lên, ông nhận ra sóng đã bình thường khi số máy của Heng sovan hiện lên.
- Trần Phách, anh ở đâu?
- Hầm xác.
- Có mìn, ra ngay lập tức!
Điện thoại vụt tắt.
- Mang ông ta đi! - Trần Phách nhìn xuống Son Sen và thất kinh khi thấy trên tay ông ta đã xuất hiện một chiếc điện thoại di động tự lúc nào. Hà Phan lao tới nhưng không kịp ngăn cú kích máy, một tia sóng điện từ vô hình đã kịp nhá lên.
- Chạy mau!
- Không kịp nữa đâu! chúng mày chỉ có 2 phút. – Son Sen đắc chí rên lên.
Hà Phan xốc vội ông ta lên vai rồi cả hai chạy thục mạng ra phía cửa. Từ một vị trí chôn sâu trong lòng đất, một khối thuốc nổ gắn SIM đã được kích hoạt để phá sập hệ thống ngầm. Son Sen không có ý định bỏ chạy, ông ta muốn ở lại trong nấm mồ mà mình tạo ra. Hai người chạy đến cửa sắt thì một sự phũ phàng đã chặn ngang. Trước mặt họ là đám cháy dữ dội bao trùm khu phẫu thuật và đang tràn sang phía họ.
***
Trên chiếc ‘’Hắc báo’’ nạp đầy vũ khí đang quần đảo trên khu vực rộng lớn giáp Biển hồ để dò tìm các vị trí của boong-ke và hệ thống đường ngầm bằng thiết bị cảm biến đặc biệt, Heng Sovan đã liên lạc với Trần Phách và sửng sốt vì ông này vẫn chưa thoát ra ngoài. Các đám cháy đã bùng lên trong hầm phẫu thuật s cuộc đấu súng và đe dọa các khối thuốc nổ bên dưới. Thật bất hạnh là Trần Phách đang ở hầm xác có nghĩa là không có đường ra nữa. Trên màn hình theo dõi mục tiêu và dẫn bắn, điểm sáng phát ra từ hầm xác mà Heng Sovan gắn chíp trong thi thể không đầu vẫn nổi lên một chấm đỏ. Ngay lập tức, Heng Sovan nghĩ đến siêu bom xuyên phá boong- ke GBU-28 đang sẵn sàng trên giá treo.
Chiếc Panther lập tức quay đầu xé gió lao về phía tọa độ xác định, khi đến vị trí và độ cao thích hợp nhất, chiếc Parther bất thần chúc đầu xuống với một góc cực kì nguy hiểm. Trái GBU-28 phun một cột lửa thẳng đứng rồi lao vút xuống.
Dưới lòng đất, Son Sen hả hê khi hai tên đang lồng lộn trong tuyệt vọng, y cười khích:
- Các người không cho ta đi, thì cùng lên thiên đường nhé!
Đã hơn một phút trôi qua, họ cuống cuồng khi không phát hiện ra cánh cửa nào cũng như không thể phi thân qua màn lửa dày hàng trăm mét để ra ngoài. Họ nhìn nhau chờ điều kinh hoàng ập đến. Còn 30 giây.
- Các người bỏ lỡ cơ hội rồi, vĩnh biệt đi! – Son Sen cựa quậy rồi chắp hai tay lên trán, một cử chỉ khi sắp về cõi hư.
Bỗng một tiếng động dữ dội vang lên, mảng trần lớn sụp xuống, mảnh bê tông vỡ bay tứ tung như đạn pháo. Tất cả kinh hồn bạt vía khi thấy một đầu tên lửa cắm đứng trên sàn đang xì khói xanh sau khi xuyên phá chục mét bê tông. Ánh sáng từ lỗ thủng bên trên chiếu một chùm sáng lòa rồi thình lình tụt xuống một lính đặc nhiệm đu dây.
- Tất cả lên ngay! - Anh ta hét lớn.
Họ há hốc sửng sốt, Trần Phách lập tức hiểu ra quả tên lửa kia được dẫn bắn chính xác theo vị trí tín hiệu từ xác chết không đầu, và không thể phát nổ vì đầu đạn đã được vô hiệu hóa từ hệ thống vi tính. Không để lãng phí một giây, không ai bảo ai, họ vác Son Sen lao tới quấn chặt ông ta vào sợi dây rồi tất cả vội vàng bám lên chiếc thang đang chờ sẵn ngay bên cạnh quả tên lửa. Còn 7 giây.
Một lực kéo khủng khiếp giật họ xuyên qua lỗ thủng cao gần chục mét rồi hất tung lên không trung.
Điều kì diệu đã đến, phía trên đầu là một chiếc trực thăng đang kéo họ bay vèo vèo trên không về phía Biển hồ. Họ chỉ kịp ngoái lại khi một ánh chớp lóa trắng sau lưng. Một tiếng nổ rung chuyển lòng đất rồi trái cầu lửa vỡ tung như miệng núi lửa đang phun trào. Hàng triệu mảnh vỡ từ đống tro tàn văng ra sáng một góc trời.
Ám ảnh sự thật và sự giày vò lương tâm đã đẩy Tôn Thất Sắc tưởng như phải tìm đến cái chết.
Trong tuyệt vọng, ông đã phải tự động viên mình vượt qua bằng cách cho rằng trời đã cho ông cơ may được thí nghiệm thay não trên người; điều mà hàng vạn đồng nghiệp của ông trên thế giới không bao giờ có được.
Con người kép Nguyễn Khoa- Son Sen cũng phải đánh vật với cơn đau của quá trình dị hóa, liệt bán thân, suy giảm thị lực và buộc ông làm bạn với xe lăn hơn nửa năm trời. Nghiễm nhiên không ai nỡ cướp cái ghế viện trưởng của một người vốn có năng lực đang mang trọng bệnh.
Trong trong cuộc sống luôn có những diệu kì. Nguyễn Khoa- Son Sen dần dần đã gượng lên với nghị lực phi thường để phát huy tài năng bẩm sinh trong óc đó là lãnh đạo và diễn thuyết. Hình ảnh vị bác sĩ mắc bệnh hiểm nghèo trên cỗ xe lăn bôn ba khắp năm châu để thuyết giảng và xin tiền tài trợ buộc nhiều người ví von rằng một Stephen Hawking của Việt Nam chính hiệu đã xuất đầu lộ diện. Sự khiếm khuyết về thân thể lại chính là sức mạnh hình ảnh làm rung động hàng triệu con tim ngưỡng mộ ông. Một điều mà ngay cả Tôn Thất Sắc cũng không thể ngờ nổi, đó là chỉ sau một năm, con người tàn tật đó đã quy tụ một loạt các gương mặt lớn của y học từ kiều bào tâm huyết đến các chuyên gia giỏi từ các quốc gia phát triển đến làm việc. Ông ta quyết lãnh đạo Viện não phát huy vai trò đầu tàu về nghiên cứu và ứng dụng thực tiễn trong điều trị các bệnh về thần kinh- não.
Trong khi giới khoa học đang hân hoan và tự hào vì họ đang có một đàn anh như Nguyễn Khoa Học thì một mình Tôn Thất Sắc đang mường tượng một tai họa khủng khiếp đang rình rập. Nguyễn Khoa - Son Sen càng khỏe mạnh thì con rắn trong đầu ông ta càng sớm lộ phát. Quả thật, đó là một đêm tháng 8, trước thềm hội nghị lần hai, một hội nghị ám ảnh đời ông. Tại phòng thí nghiệm của mình, Tôn Thất Sắc đang thu xếp tài liệu để ra về sau một ngày lao động thì Nguyễn Khoa - Son Sen xuất hiện trước mặt ông với vẻ mặt nghiêm trọng như trong khách sạn NagaWorld một năm về trước.
- Chào ông Sắc. Chắc ông còn nhớ ngày này năm trước?
- Kìa, viện trưởng vẫn chưa đi nghỉ sao? Sức khỏe ông dạo này không được tốt.
- Ngược lại, tôi cảm thấy rất khỏe, cảm ơn ông không quản ngày đêm để chăm sóc thuốc thang cho tôi. Thật tình, chúng tôi đã tin tưởng vào ông và đã không nhầm. Tuy bệnh tình của tôi đã gây cho ông bao gian truân vất vả nhưng rốt cuộc điều đó đã làm giàu kinh nghiệm cho ông. Tiếc thay, nếu Son Sen này không phải là một kẻ nợ máu đồng loại thì ông có thể mang đề tài này ra thế giới rồi đấy. Tôi cũng rất biết ơn ông đã giữ cho tôi bí mật này.
Tôn Thất Sắc nhìn con người đã làm ông hao kiệt cả thể xác lẫn tinh thần một năm nay, ông chỉ mong một cái chết đến thật nhanh. Một là ông chết, hai là cái của nợ kia chết. Đã nhiều lúc ông định phó mặc cho con bệnh khốn nạn này nhắm mắt xuôi tay nhưng đâu có dễ. Tại Campuchia, con mắt Samdech từng phút từng giây soi ngóng về ông. Samdech đe dọa nếu một cái với con bệnh kia với bất kì lí do gì thì ông ta sẽ công bố cái sự thật tày trời kia ra cộng đồng. Lá bài khống chế từ xa này của Samdech tỏ ra rất hiệu quả.
- Lại sắp hội nghị rồi đấy! – Son Sen nhếch mép. - Ông vẫn khỏe mạnh lắm, chúng ta cùng đi nữa nhé.
Tôn Thất Sắc đứng lên hốt hoảng:
- Đến lượt ông định biến tôi thành Tôn Thất- Polpot sao? Không!
- Ồ không! làm gì còn vĩ nhân nữa cho ông thực hành. Nhưng, đây là lần tôi cần ông hơn bao giờ hết.
Tôn Thất Sắc rợn người:
- Những gì tôi làm đã là tội lỗi. Tôi sẽ không đi đâu hết.
- Tội lỗi ư? – Son Sen bật cười. – Tôn Thất Sắc! xét về vai trò thầy thuốc thì ông đã cứu người đấy, ông mang lại cùng một lúc hai sự sống, một Nguyễn Khoa Học đang u não và một Son Sen đang trong cơn hấp hối. Tôi nghĩ ông nên tự hào. Cũng thật éo le cho ông, giá như tôi không phải là một tên đồ tể đang bị ECCC săn lùng thì ông đã rộng cửa giành giải No-bel rồi đấy.
- Các ông đã núp dưới danh nghĩa y đức để đẩy tôi vào tội ác, tôi thà chết chứ không nhúng tay vào nữa.
- Vậy thì tôi nói thật với ông - Giọng Nguyễn Khoa Học trở nên đanh rắn như một chỉ huy trên mặt trận:
- Ông tưởng tôi thay não chỉ để làm một gã viện trưởng quèn này sao? Nhầm. Mục đích cửa tôi giản dị nhưng thiêng liêng hơn ông đang nghĩ nhiều, đó là con trai tôi.
- Ông có con trai? – Tôn Thất Sắc buột miệng nhưng ông vội ngỡ ra trước mặt ông không còn là Nguyễn Khoa Học độc thân của ngày xưa nữa.
- Đúng, con trai tôi, Son San.
- Thì đã sao?
- Tôi đã và sẽ hi sinh vì con tôi, nó cũng đang bị truy nã ngầm bởi các thế lực thù hằn ân oán. Hãy cho nó cơ hội được làm người bình thường, ông hiểu không?
- Ông lại định thay não cho... con trai?
- Đúng!
Tôn Thất Sắc nhìn lên đôi mắt ngầu đỏ đầy hăm dọa của tên bệnh nhân.
- Ông không thể có cách khác cứu nó sao? tôi không tin cuộc phẫu thuật thứ hai lại tốt đẹp hơn.
- So với cách đây một năm ông đã tiến bộ vậc. Ông đã có cuộc thí điểm quý báu lẫn một năm đúc rút kinh nghiệm ngay trên cơ thể tôi. Và tôi chưa phải là ca ghép não cuối cùng của ông đâu. Bệnh nhân đích thực của ông vẫn đang ở phía trước!
- Không! Nó không thể xảy ra lần nữa. Trừ khi nó được cộng đồng y khoa thừa nhận và pháp luật cho phép.
Son Sen bật dậy tiến sát rồi chỉ tay vào mặt đối phương.
- Tôi nhắc lại, Son Sen này hi sinh thân xác là để cho con mình, nếu ông không tham gia nữa thì tôi chẳng còn lí do để giữ bí mật. Tôi sẽ cho cả thế giới biết ông đã làm gì.
- Son Sen! Chính ông đã dụ dỗ và cưỡng bức tôi làm điều đó. Ngụy trang một tên khủng bố bằng thay não là phạm pháp, là báng bổ y học. Ông đã hại tôi và làm nhơ bẩn nền y học chúng tôi.
- Nặng nề thế sao? Tôi hỏi ông, từ khi tôi về đây đã làm gì hại cho đất nước ông chưa? Ngược lại, từ khi có tôi viện não đã khởi sắc. Những kiến nghị của tôi với chính phủ để đầu tư nghiên cứu khoa học đã được chấp thuận. Tiếng nói của tôi vang khắp thế giới và đã quy hồi hàng chục danh y trở về cống hiến. Các công trình của họ đã và đang góp phần thay máu nền y học đáng tủi hổ của nước ông, lẽ nào ông không thấy?
Sự dám nói dám làm là có thật ở não bộ Son Sen. Thật vậy, điều này Tôn Thất Sắc dù không công khai ca tụng ông ta nhưng trong thâm tâm cũng đã khâm phục. Một năm qua, con người này đã có biểu hiện xuất chúng. Không ai còn nhận ra ông là vị viện trưởng kiệm lời mộc mạc thủa xưa nữa. Tuy không làm nghề y. Thực ra ông ta mù tịt về y học. Thay vào đó là một nhà diễn thuyết, một chiến lược gia đại tài đã mang những đổi thay không thể chối cãi cho Viện não. Điều duy nhất mà ông băn khoăn là đến khi nào bộ não trùm Khơ Me đỏ sẽ kiểm soát vị viện trưởng kia. Không nghi ngờ gì nữa. Hôm nay đây, câu trả lời đã có.
Với đôi mắt màu booc-đô trên khung mặt sắc lạnh, Son Sen luôn tự mãn trong mọi trò chơi của mình bày ra. Trước mắt y là một con tin không dễ sai khiến nhưng lại dễ yếu đuối trước một thứ vũ khí hiệu quả hơn nhiều, đó là danh dự. Viện trưởng Nguyễn Khoa - Son Sen bắt đầu tấn công.
- Ông Sắc! Nếu ông từ chối, tôi buộc phải làm một việc mà tôi không bao giờ muốn. Công bố sự thật.
- Chẳng lẽ... ông định làm gì? – Giọng Tôn Thất Sắc đã mất dần phản kháng.
- Hơn ai hết, ông biết tất cả cơ quan an ninh đều muốn có tôi góp mặt trong xà lim của họ. Và đương nhiên ... - Son Sen nheo mắt khiêu khích Tôn Thất Sắc. – Và họ cần luôn những kẻ tiếp tay cho tôi lẩn trốn
- Thật vô ơn! ông muốn tố cáo tôi?
- Tôi muốn đầu thú!
- Ông đền ơn kẻ cứu mạng như thế sao?
Tôn Thất Sắc kinh tởm nhìn ông ta. Ông không tin Son Sen chịu bao hi sinh và đau đớn để có được một cái vỏ mĩ mãn như hôm nay lại đi đầu thú. Hơn nữa ông ta đang có công danh và một cuộc sống khá vương giả không thể chê được.
- Bao nhiêu xương máu của ông lẽ nào lại ném vào sọt rác? – Tôn Thất Sắc ngờ vực.
- Tôi biết kẻ sợ sự thật là ông chứ không phải tôi. – Son Sen cười nham hiểm. - Thưa giáo sư, hoặc là ông hãy đồng ý tham gia lần nữa, hai là hàng trăm bức ảnh và đĩa CD về giáo sư Tôn Thất Sắc giải phẫu cho Son Sen sẽ tràn ngập các mặt báo và truyền thông trên toàn thế giới.
- Đồ đê tiện! mày đã lật lọng tao. – Tôn Thất Sắc không thể kìm chế chỉ mặt Son Sen thét lên.
Không giống như bao bệnh nhân khác được ông cứu sống, họ dành cho ông lòng biết ơn vô hạn. Kẻ hại lại ân nhân mình chỉ có ở loài cầm thú. Thủa ấu thơ, mẹ ông đã kể cho ông nghe một câu truyện ngụ ngôn về một nông dân nghèo nhưng giàu lòng nhân ái. Trong khi đi làm rẫy trở về, lão bắt gặp một con rắn bé bỏng bị thương đang nằm thoi thóp bên lề đường. Mủi lòng thương, lão ngồi xuống băng bó cho con vật bé bỏng rồi đặt lên lòng bàn tay âu yếm. Ngay tức thì kẻ vô ơn ngóc chiếc đầu tí xíu để dạy cho ông một bài học phũ phàng ngay trước giây phút lìa đời.
Không hiểu sao, câu truyện đó đã ám ảnh lấy ông đến lạ. Mấy chục năm trong nghề ông luôn dè chừng một ngày nào đó câu chuyện kia sẽ xảy ra trong đời thực từ những con người mà ông vẫn bắt gặp nườm nượp trên đường.
Vậy là hôm nay, nỗi lo kia đã đến. Ngay trước mặt ông là rắn độc nagar hóa kiếp. Ông không thể ngờ rằng trên hành tinh này lại có kẻ lấy chính sự sống mà ông dâng tặng để làm vũ khí hại ông. Son Sen biết đó là con dao sắc nhất để buộc niềm kiêu hãnh trong ông phải quy phục. Y thừa biết công bố bí mật động trời kia sẽ làm cho danh dự và tên tuổi của ông sụp đổ tan tành. Để nó không xảy ra, ông chỉ còn cách chiều theo hắn. Vấn đề còn lại chỉ là người nhận não của con hắn là ai?
- Tôi biết lương tâm ông đang rỉ máu. – Son Sen lại khẽ khàng. – Nhưng, một mình ông đau khổ là sự lựa chọn cao cả nhất. Hãy giữ uy tín cho Viện não và dòng dõi Hoàng tộc Tôn Thất danh giá của ông đi. Hãy lựa chọn đi ngài giáo sư! Một là tham gia lần cuối hoặc là cho thế giới biết Son Sen đang ở đâu. Tôi nhắc lại. Ông chỉ có một đêm để suy nghĩ thôi! – Son Sen nói xong lạch cạch bước đi.
Tôn Thất Sắc sụp xuống bàn, ông đưa đôi tay run run bưng tai cố chặn tiếng kêu nhói óc vang lên từ đôi giày khập khiễng đang hướng ra cửa rồi biến lặng ngoài bóng đêm.
Rốt cuộc, để giữ gìn thanh danh, Tôn Thất Sắc buộc lòng phải xách vali trở lại vương quốc Campuchia một lẫn nữa. Không quá bất ngờ, khi vào đến Kompun Bannha ông mới nhận ra sự thật ghê gớm hơn ông tưởng rất nhiều.
Không cần che giấu, bộ hồ sơ người nhận não đã làm ông sửng sốt, đó là Thống tướng Hor Bunnarith. Không nghi ngờ gì nữa, Son Sen đã nhen nhóm âm mưu cấy mầm mống khủng bố từ con mình vào viên Tư lệnh tối cao.
Không thể im lặng được nữa. Thực tế này buộc ông phải hành động gấp. Một ý nghĩ lóe lên trong óc. Cần báo động âm mưu này ra ngoài cho bất cứ ai có thể. Đây là động cơ ông liều chết khi đột nhập phòng kiểm soát để viết ba bức mật thư.
Giờ đây, nằm bất động trong nhà thương, ông có thể an lòng khi những người hùng đã xuất hiện đúng lúc. Tội ác đã bị chặn đứng.
Trần Phách nhìn như hút mắt vào chiếc hòm đáng ngờ trên tay Nguyễn Khoa Học rồi lại nhìn xuống sàn. Ông để ý thấy vài giọt dung dịch màu vang đỏ cùng kích cỡ với vết nước bên cạnh sườn Tôn Thất Sắc. Một giả thiết đặt ra là chính Nguyễn Khoa Học đã dùng vũ lực đoạt nó từ Tôn Thất Sắc mà kết cục là vị giáo sư già đã bị sếp của mình hạ đo ván.
Trước khi đào thoát khỏi sự hủy diệt, các bạo chúa thường phân chia và tranh giành vàng bạc châu báu hoặc kỉ vật đắt giá để mang theo, nhưng chiếc hòm nhỏ đang rỉ máu kia không có dấu hiệu của thứ của cải hấp dẫn. Trần Phách rất kị với mọi vật dụng của bệnh viện và những thứ lấy ra từ đó không phải là đồ sạch sẽ gì. Nguyễn Khoa Học ôm chặt cái hòm vào ngực rồi lùi dần như chực bỏ trốn, Trần Phách nửa muốn giành lấy, nửa sợ chạm vào cái gì đó lây nhiễm.
- Thu chiếc rương kia lại! - Trần Phách ra lệnh cho Hà Phan.
- Khoan đã. - Nguyễn Khoa Học bất ngờ chìa chiếc hòm về phía Trần Phách. - Nếu bắt tôi, xin ông hãy nhận lấy thứ này, đây là báu vật duy nhất của đời tôi.
Báu vật ư. Trần Phách nhìn chằm chằm ‘’báu vật’’ và thận trọng lùi bước.
- Nó là cái gì?
- Đây chính là con trai tôi, các ông có thể bắt hoặc giết tôi nhưng xin đừng hại nó.
- Con trai ông sao? – Trần Phách trố mắt nhìn chiếc hòm.
- Đúng thế, đây là não của nó. Phần xác còn lại cũng đang ở quanh đây, trước khi tôi chết, mong ông để cho con tôi được trở lại hình hài nguyên vẹn. Trần Phách! - Giọng ông ta trùng xuống van lơn. - Chỉ có ông mới hiểu tôi, những gì tôi từng nói với ông về cưỡng bức thay não là vô đạo và cấm kị, trong khi tôi chính là kẻ dã tâm hại đứa con đẻ của mình. Con người chúng ta không thể sống và suy nghĩ bằng não trạng của kẻ khác. Tôi đã sai lầm, hãy giúp tôi và nhận tôi một cái lạy này. Sau khi tôi chết, hãy làm ơn an táng cho nó, nó xứng đáng như thế.
Ông ta đột nhiên quỳ sấp hai chân xuống, đôi tay đẩy chuồi chiếc hòm về phía Trần Phách buộc ông phải nhảy giật lùi né tránh. Miệng Nguyễn Khoa Học run rẩy từng chữ.
- Tôi không muốn sống nữa... những gì tôi làm với ông mấy ngày qua đủ đáng tội chết, một tội ác đê hèn. Tôi không thể sống để nhìn các ông. Chính tôi chứ không phải Samdech đã bắt cóc Tôn Thất Sắc và dã tâm sát hại người của các ông mấy hôm nay.
Trần Phách chưa hết bàng hoàng khi nghĩ lại chính tên Son Sen này là kẻ chủ mưu. Chính y biết rõ những ai đã nhận được các lá thư của Tôn Thất Sắc trong đêm đó để thủ tiêu bằng hết. Thực ra, trong khi Trần Phách không hề hay biết gì thì chính bản thân y nhận được một trong ba lá thư đó. Tưởng tin này đến tai Trần Phách, y lập tức mò đến trong đêm gặp ông van nài đi giải cứu mà thực ra là cô lập rồi đẩy ông đến một xứ sở xa xôi để diệt khẩu.
Trần Phách chợt chột dạ khi chiếc Vertu trong người ông cũng có thể đã bị y gắn chíp nghe trộm từ ngày hôm đó.
Trần Phách rùng mình lùi xa chiếc rương và ánh mắt đỏ hoe của Son Sen đang rỉ nước nhìn mình. Chớp thời cơ, Son Sen vùng lên lao về bức vách vồ khẩu súng ngắn trên sàn nhà. Trần Phách hoảng hốt lao vào tước vũ khí nhưng Son Sen đã phản ứng tức thì khi chĩa mũi súng vào chính thái dương của mình.
- Lui ra! Hãy để cho ta được chết! – Tay phải riết chặt cò, tay trái ông ta chỉ hai thầy trò Trần Phách van nài. – Xin các ông! Hãy để cho ta được chết ở đây, một năm về trước, con người quái thai của ta được sinh ra từ phòng thí nghiệm này thì hôm nay hãy để cho ta được nằm xuống tại đây. Ta không phải là Nguyễn Khoa Học, ta cũng chả còn là Son Sen nữa. Ta không có tên, ta không có quê, ta không đi đâu hết!
Trần Phách sững lại cảnh giác tột độ với con người trước mặt và cảm thấy lúng túng khi đối phó với một lúc hai con người trong một. Ngay cả cách xưng hô, ông cũng không biết nên gọi là Nguyễn Khoa Học hay Son Sen cho phải lẽ. Không thể coi đây là Nguyễn Khoa Học bởi tên đó nay chỉ còn là cái xác không hồn, cũng chẳng thể là Son Sen khi từ ánh mắt nụ cười chongón chân đâu phải là Son Sen.
Trần Phách nhớ lại lời của Tôn Thất Sắc trong lúc hấp hối còn thều thào rằng đừng để cho Nguyễn Khoa Học chết. Nay ông đã hiểu ra, nếu cả Tôn Thất Sắc và y đều chết có lẽ mọi bí mật và uẩn khúc không bao giờ được giải mã.
Hà Phan đứng sau Trần Phách nhưng anh biết rằng ông ta sẽ không thể tự sát vì chính khẩu glock kia đã hết đạn. Nghe giọng nói ran rát và tiếng rít ớn tai của ông ta anh sực nhớ sao mà giống kẻ đã nói qua bộ đàm với anh trên cánh đồng lúc chiều tối.
Một tiếng cạch cò súng vang lên, Son Sen thất vọng đến sững sờ.
- Không thể chết đơn giản như thế! - Trần Phách lên tiếng. - Tôi không có quyền cho phép ông lẩn tránh pháp luật. Đất nước này đang chờ đợi một lời sám hối của ông. Chỉ có nhân dân Campuchia mới có quyền phán xét ông mà thôi.
- Không! Hãy để tôi tự chết, tôi không muốn đối mặt với họ. Hơn ba mươi năm nay, bao nhiêu đau thương nhục nhã tôi đã nếm đủ cả rồi. Ngay cả nỗi đau mất đứa con độc nhất của ta cũng chưa làm ông thỏa mãn hay sao? Hãy để cho ta được chết. – Son Sen gào lên thảm thiết.
Trần Phách hất hàm cho Hà Phan lao lên còng tay thì ông ta vùng ra. Bất thần, Nguyễn Khoa Học quay đầu về phía sau phi thân như một mãnh hổ vào vách kính. Trần Phách và Hà Phan tức thì lao theo hòng kẹp ông ta vào giữa.
Khi chỏm đầu Nguyễn Khoa Học chỉ cách bức tường kính vài phân, Trần Phách kịp túm vào tóc ông ta đồng thời hai đôi chân thép của hai lính đặc nhiệm song phi vỡ tan vách kính trước ngay trước mỏm đầu bạc.
Một tiếng vang khô khốc khi bức tường kính vỡ tan. Cả ba người ngã sóng soài trong cơn mưa mảnh vỡ.
Trần Phách vùng dậy trong khi mắt vẫn không rời người đàn ông sau hai lần tự sát bất thành, ông chợt nhận ra trên tay mình là một búi tóc mềm như cước, trong khi người đang giãy giụa trên sàn chỉ trơ lại một cái đầu trọc lốc đỏ au.
Trần Phách và Hà Phan đều rùng mình khi nhìn lên đầu ông ta. Một vết đỏ chạy từ hai bên mang tai khép kín trên đỉnh đầu như vết một cái đai kẹp hằn sâu, quả đầu tròn hệt như được ghép bởi hai mảnh sọ. Lằn da màu đỏ tấy sưng như muốn báo hiệu cái tổ chức bên trong đang xảy ra quá trình đào thải. Các phản ứng sinh hóa trong tác phẩm y học kia đang phá vỡ cơ chế suy nghĩ và điều khiển hành vi. Sau hai lần tự sát bất thành, ông ta quằn quại điên cuồng trên sàn một lúc rồi nằm sấp,
Hai người lặng nhìn cái tuyệt tác mà nếu họ chỉ chậm chân một nhịp thôi, có lẽ nó đã vỡ nát sau cú thúc đầu cảm tử. Thật không thể tin nổi bộ não ghép đã tồn tại dưới lớp tóc trắng và cái trán ngời ngợi hơn một năm nay. Hai thám tử cố chiêm ngưỡng công trình y học đồ sộ mà vẫn chưa hết nghê rợn.
Bỗng cái đầu ngọ nguậy rồi lật ngửa nhìn họ. Đôi mắt ngầu đỏ trương to.
- Đừng ngăn cản tôi nữa, cái xác không đầu của tôi đã chết và đang chờ hộp não đoàn tụ từ một năm nay. Các ông thật tàn nhẫn! hãy cho ta được chết!
Hà Phan vội cướp lời:
- Ông chưa chết được đâu, bác sỹ! ông có biết gần 2 triệu người vô tội cũng không toàn thây thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn trước khi chết không? Các đồng chí của ông, Yeng Sary và Noun Chea đang chờ ông trên sảnh đường ECCC đấy, dậy ta đi thôi ông!
- Chuông điện thoại Trần Phách chợt rung lên, ông nhận ra sóng đã bình thường khi số máy của Heng sovan hiện lên.
- Trần Phách, anh ở đâu?
- Hầm xác.
- Có mìn, ra ngay lập tức!
Điện thoại vụt tắt.
- Mang ông ta đi! - Trần Phách nhìn xuống Son Sen và thất kinh khi thấy trên tay ông ta đã xuất hiện một chiếc điện thoại di động tự lúc nào. Hà Phan lao tới nhưng không kịp ngăn cú kích máy, một tia sóng điện từ vô hình đã kịp nhá lên.
- Chạy mau!
- Không kịp nữa đâu! chúng mày chỉ có 2 phút. – Son Sen đắc chí rên lên.
Hà Phan xốc vội ông ta lên vai rồi cả hai chạy thục mạng ra phía cửa. Từ một vị trí chôn sâu trong lòng đất, một khối thuốc nổ gắn SIM đã được kích hoạt để phá sập hệ thống ngầm. Son Sen không có ý định bỏ chạy, ông ta muốn ở lại trong nấm mồ mà mình tạo ra. Hai người chạy đến cửa sắt thì một sự phũ phàng đã chặn ngang. Trước mặt họ là đám cháy dữ dội bao trùm khu phẫu thuật và đang tràn sang phía họ.
***
Trên chiếc ‘’Hắc báo’’ nạp đầy vũ khí đang quần đảo trên khu vực rộng lớn giáp Biển hồ để dò tìm các vị trí của boong-ke và hệ thống đường ngầm bằng thiết bị cảm biến đặc biệt, Heng Sovan đã liên lạc với Trần Phách và sửng sốt vì ông này vẫn chưa thoát ra ngoài. Các đám cháy đã bùng lên trong hầm phẫu thuật s cuộc đấu súng và đe dọa các khối thuốc nổ bên dưới. Thật bất hạnh là Trần Phách đang ở hầm xác có nghĩa là không có đường ra nữa. Trên màn hình theo dõi mục tiêu và dẫn bắn, điểm sáng phát ra từ hầm xác mà Heng Sovan gắn chíp trong thi thể không đầu vẫn nổi lên một chấm đỏ. Ngay lập tức, Heng Sovan nghĩ đến siêu bom xuyên phá boong- ke GBU-28 đang sẵn sàng trên giá treo.
Chiếc Panther lập tức quay đầu xé gió lao về phía tọa độ xác định, khi đến vị trí và độ cao thích hợp nhất, chiếc Parther bất thần chúc đầu xuống với một góc cực kì nguy hiểm. Trái GBU-28 phun một cột lửa thẳng đứng rồi lao vút xuống.
Dưới lòng đất, Son Sen hả hê khi hai tên đang lồng lộn trong tuyệt vọng, y cười khích:
- Các người không cho ta đi, thì cùng lên thiên đường nhé!
Đã hơn một phút trôi qua, họ cuống cuồng khi không phát hiện ra cánh cửa nào cũng như không thể phi thân qua màn lửa dày hàng trăm mét để ra ngoài. Họ nhìn nhau chờ điều kinh hoàng ập đến. Còn 30 giây.
- Các người bỏ lỡ cơ hội rồi, vĩnh biệt đi! – Son Sen cựa quậy rồi chắp hai tay lên trán, một cử chỉ khi sắp về cõi hư.
Bỗng một tiếng động dữ dội vang lên, mảng trần lớn sụp xuống, mảnh bê tông vỡ bay tứ tung như đạn pháo. Tất cả kinh hồn bạt vía khi thấy một đầu tên lửa cắm đứng trên sàn đang xì khói xanh sau khi xuyên phá chục mét bê tông. Ánh sáng từ lỗ thủng bên trên chiếu một chùm sáng lòa rồi thình lình tụt xuống một lính đặc nhiệm đu dây.
- Tất cả lên ngay! - Anh ta hét lớn.
Họ há hốc sửng sốt, Trần Phách lập tức hiểu ra quả tên lửa kia được dẫn bắn chính xác theo vị trí tín hiệu từ xác chết không đầu, và không thể phát nổ vì đầu đạn đã được vô hiệu hóa từ hệ thống vi tính. Không để lãng phí một giây, không ai bảo ai, họ vác Son Sen lao tới quấn chặt ông ta vào sợi dây rồi tất cả vội vàng bám lên chiếc thang đang chờ sẵn ngay bên cạnh quả tên lửa. Còn 7 giây.
Một lực kéo khủng khiếp giật họ xuyên qua lỗ thủng cao gần chục mét rồi hất tung lên không trung.
Điều kì diệu đã đến, phía trên đầu là một chiếc trực thăng đang kéo họ bay vèo vèo trên không về phía Biển hồ. Họ chỉ kịp ngoái lại khi một ánh chớp lóa trắng sau lưng. Một tiếng nổ rung chuyển lòng đất rồi trái cầu lửa vỡ tung như miệng núi lửa đang phun trào. Hàng triệu mảnh vỡ từ đống tro tàn văng ra sáng một góc trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.