Chương 2: TRUNG TM NGHIÊN CỨU KOMPUN BANNHA
Giản Tư Hải
02/07/2014
Hai tầng hầm nằm sâu 8,5 mét dưới lòng đất quả là một độ sâu
khá khiêm tốn và không phải là đối thủ của bom phá boong-ke GBU-28 nhưng lại an
toàn vì vị trí khó lường và tính bảo mật tuyệt đối của nó. Một không gian kiên
cố và tiện nghi đủ sức chứa cho một trăm con người cùng với hàng chục tấn máy
móc thiệt bị nghiên cứu tối tân. Ngoài ra, một diện tích lớn công trình phụ trợ
như mạng lưới đường hầm, kho tàng, điều hòa trung tâm và nơi đặt các máy phát
điện và hệ thống cấp thoát nước độc lập và khép kín.
Trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được người khai sinh ra nó đặt cho cái tên rất kiêu hãnh: ‘’KOMPUN BANNHA’’ tiếng Khmer có nghĩa là ‘’Đỉnh tri thức’’. Một trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được bảo vệ nhiều tầng cả trên ẫn dưới mặt đất.
Tea Sech, một viên đại úy cảnh sát từng bị sa thải được chiêu mộ để đảm đương trọng trách chỉ huy một nhóm lính gác gồm những cựu chiến binh Khơ Me đỏ dày dạn trận mạc đã được hắn kiểm tra và sàng lọc một lần nữa.
Chỉ hai ngày nữa, KOMPUN BANNHA, nơi đang sở hữu hàng chục bác sỹ và nhà khoa học này sẽ kết thúc sứ mệnh tồn tại của mình sau khi thực hiện một ca phẫu thuật mạo hiểm nhất trong lịch sử y học thế giới - thay não. Những nỗ lực xây dựng cơ sở hạ tầng, lắp ráp máy móc, sau đó là quá trình bí mật chiêu mộ các nhà y học xuất sắc trong lĩnh vực thần kinh và cả những vật thí nghiệm người sống được ‘’bề trên’’ của Tea Sech ngấm ngầm thực hiện trong một thập kỉ nay.
Tổ chức ‘’hậu Angka’’ của Bề trên sẽ tạo bước ngoặt chính trị đến khó tin như y đã hùng hồn tuyên bố. Loài người sẽ phải thốt lên không ngờ rằng, xứ sở này, con người này đã làm nên công trình y học kì diệu như thế. Hệt như đám du khách tây phương ngày ngày đang tròn mắt ngả mũ khi đứng trước kì quan Angkor wat của đế chế Khmer cổ xưa. Còn có thứ khác để các người kinh ngạc hơn thế. Không lâu nữa đâu.
Ngay ngày mai, một con người đầy quyền năng sẽ được ra đời ngay trong phòng thí nghiệm bí mật và thiêng liêng này, một vương quốc mới cũng sẽ được khai sinh ngay sau đó vài giờ.
Tea Sech không quan tâm mình sẽ được bổ nhiệm một vị trí đáng kể gì trong thể chế mới hay không. Điều đó không hấp dẫn một con người say máu hơn say làm chính trị như hắn. Tuy nhiên những gì sẽ diễn ra sau ngày mai đáng để một kẻ thờ ơ nhất cũng phải nổi máu tò mò.
Tea Sech trẻ trung nhưng mang vóc dáng đô vật của một võ sĩ quyền anh hạng nặng. Những năm tháng sống trong hầm hào và phòng thí nghiệm làm cho cơ thể y phì nộn và trắng toát. Bù lại, võ nghệ bài bản cộng với sức khỏe phi thường của hắn là chỗ dựa tinh thần cho thuộc cấp cũng như mối đe dọa chết chóc cho bất cứ kẻ thù nào.
Tên thủ lĩnh đi soát lại hoạt động của phòng thí nghiệm vốn dĩ nằm ngoài chuyên môn của mình. Y nhìn những bóng áo blu lấp loáng ẩn hiện giữa những cỗ máy sau các buồng kính trong suốt. Để có được đội ngũ bác sỹ hùng hậu trên, một số đã bị chúng mua chuộc, một số bị chúng bắt cóc và tra tấn đến lúc quy phục. Họ bị vắt kiệt chất xám và làm quần quật dưới sức ép của cỗ máy bóc lột. Họ là một đám nô lệ không hơn, những nô lệ mang học hàm tiến sỹ.
Danh sách mới nhất là một giáo sư người Việt Nam, một nhà phẫu thuật não danh tiếng. Một mắt xích có tính quyết định đến cỗ máy thay não của chúng đã mặt đúng lúc. Thế nhưng, một điều rắc rối lớn lại nảy sinh. Sự mất tích của danh y ngoại quốc này vô tình đánh động đến cấp cao nhất của các lực lượng vũ trang, một đối thủ không đội trời chung của chúng. Một sự thật trớ trêu là, lúc này, trên mặt đất, một cuộc truy nã ráo riết của quân đội và cảnh sát đã bắt đầu.
Chính vì vậy mà hôm nay, ngày đầu tiên trong vòng mười năm, Tea Sech được tăng gấp đôi quyền lực và được phép bắn bỏ bất cứ ai dám đột nhập hoặc đe dọa đến sự sống của KOMPUN BANNHA.
Bất chấp các họng điều hòa đang phun đầy hơi lạnh trong không gian 1350m2, nhưng ở đây, mọi thứ đang nóng lên từng phút.
Thực ra, Tea Sech chưa bao giờ để ý đến công việc của những con người mà hắn được lệnh bảo vệ. Những kẻ vận áo trắng bịt kín mặt tay lăm lăm dao mổ mà châu âu phong là ‘’thợ thịt’’ này chính là hung thần của hắn.
Hắn có mối hận thù riêng không thể rửa trôi với bác sĩ. Với hắn, bác sĩ là một lũ giết người đội lốt kẻ nhân đức. Cha hắn đã uống nhầm thuốc giả, mọi việc chẳng có gì đáng nói nếu ba vỉ thuốc kháng sinh đắt đỏ kia chỉ biến ông ta thành kẻ cấm khẩu. Ngược lại điều đó làm Tea Sech hài lòng đôi chút vì cha hắn không thể chửi mắng đứa con vô dụng nữa trong khi lương hưu của ông hắn vẫn tiêu đều.
Mọi sự chỉ vượt quá sức chịu đựng khi hắn đưa cha mình đi cấp cứu vì nhồi máu cơ tim. Đưa vào phòng cấp cứu không lâu thì hắn đã phải lặng lẽ mang xác người cha câm ra bờ sông Bassac lấp vội do không qua khỏi vì hắn quên mang... phong bì. Đám bác sĩ coi tiền hơn mạng sống đã giết cha hắn chỉ sau ba phút đùn đẩy nhau ngay trước mặt Tea Sech. Người cha câm ra đi mà không thể trăng trối với đứa con trai độc nhất lấy một điều, ngàn lời than khóc
đòi báo thù như văng vẳng bên tai hắn suốt ba năm trời dài đằng đẵng.
Đó là quá khứ. Quá khứ là quá khứ.
Hôm nay thì khác, Tea Sech quyết định nuông chiều trí tò mò của mình để mở rộng tầm mắt và làm giàu vốn hiểu biết. Kẻ thù và trí tuệ của kẻ thù là hai thứ độc lập nhau. Hắn muốn biết chúng đang làm gì.
Rời mắt khỏi dãy màn hình Philip 47 inch kết nối với sáu camera an ninh phủ kín sáu ca- bin trong tổ hợp ngầm, Tea Sech đứng thẳng người vươn đôi tay hộ pháp làm bộ vai cuồn cuộn cơ bắp đội tung lớp áo cảnh sát màu be sẫm. Hắn bước ra khỏi buồng kiểm soát rồi nhìn ra không gian rộng lớn đang diễn ra những hoạt động chuẩn bị cho cuộc đại phẫu.ưa bao giờ Tea Sech lại thấy hồi hộp và căng thẳng đến vậy. Hàng loạt thông tin gần đây đều cho thấy bí mật đã bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài. Cái mà bề trên hắn gọi là ‘’Đỉnh tri thức’’ chìm dưới lòng đất này không còn là pháo đài bất khả xâm phạm nữa. Chẳng biết có qua nổi 48 giờ nữa không.
Tea Sech bước đến phòng kính trong suốt có một nhóm bác sỹ đang chụm đầu bên bàn mổ, và những gì diễn ra bên trong làm hắn ớn lạnh người. Họ đang mang một chiếc đầu còn tươi lên bàn mổ để khoan lấy toàn bộ phần trắng nguyên khối bên trong rồi ngâm trong một dung dịch màu lam... Không lẽ... Hắn đã biết hàng trăm hộp sọ bị khoan thủng được sắp thành dãy trong nhà tù Toule Sleng, nhưng đấy là sự tra tấn dã man của một nhúm người vô học cuồng tín trong cái chế độ quái dị đã qua đi hàng chục năm.
Hắn tin Bề trên hắn nhân đức và sáng suốt hơn nhiều. Một phật tử chân chính không thể là một tên đồ tể, dòng dõi diệt chủng Polpot- Yeng sary được sinh ra trên đất nước phật giáo này là một sự nhầm lẫn địa lí đáng trách nhất của tạo hóa. Một lũ kinh tởm.
Qua những gì bề trên tiết lộ cho hắn, đây là một cuộc phẫu thuật chưa từng xảy ra trên thế giới, cuộc phẫu thuật bí mật mà tính hợp pháp còn đang tranh cãi. Tất cả sẽ mất đầu nếu để thông tin này lọt ra ngoài.
Hắn quay mặt rồi tần ngần đi tiếp theo hành lang và những gì diễn ra bên trong vách kính đã hút mất hồn của hắn. Gã cựu đại úy đã thực sự quên hẳn việc đi tuần.
Đó là một khoang rộng, các thiết bị y tế đồ sộ và bóng loáng. Gần chục bóng áo trắng đeo khẩu trang kín mặt và im lìm như những bóng ma. Cái đập vào mắt hắn là một người đàn ông vạm vỡ, mình quấn băng trắng toát từ chân đến cổ. Phần đầu tóc, lông mày và râu bị cạo sạch nhẵn. Ông ta nằm ngửa ngay ngắn nằm trên chiếc băng- ca inox sáng loáng và được giữ chặt bằng các đai kẹp mềm. Hàng chục vị trí dọc trên cơ thể được gắn chằng chịt các loại dây điện và ống truyền các kích cỡ. Một người mặc blu trắng đứng cạnh đầu băng ca và trước cỗ máy khổng lồ có cửa hình tròn hệt máy chụp cắt lớp. Ông ta ấn nút.
Chiếc băng- ca rung nhẹ mang theo người đàn ông trôi tụt vào miệng máy đang hở hoác.
Khi toàn bộ phần đầu và ngực người đàn ông đã nằm khuất trong cỗ máy. Chiếc băng ca dừng hẳn, màn hình trên bảng điều khiển chuyển màu, sau chập nhấp nháy nó hiện lên toàn bộ phần não phóng to chằng chịt các bó mạch máu và búi dây thần kinh. Hàng trăm bức ảnh các góc độ lập tức được quét vào máy.
Tea Sech quan sát thấy hàng chục đồng hồ với các chức năng đo đế khác nhau nhảy liên hồi. Giống Máy quét cộng hưởng từ, chắc đang chẩn đoán ung thư. Hắn lẩm bẩm.
Hai tay Tea Sech trơn tuột mồ hôi trên mặt kính lạnh buốt như băng. Mắt không chớp nhìn vào cỗ máy.
Vài giây trôi qua, bỗng dưng tứ chi người đàn ông trên băng ca co giật mạnh rồi lại bất động. Các ống chuyền đầy dung dịch rung động mạnh. Chiếc đồng hồ nhảy sang một dãy số khó hiểu rồi về số 0. Màn hình vụt tắt. Người mặc blu quay lại phía sau nơi các đồng nghiệp đang nín thở chờ đợi rồi đưa ngón cái dơ lên báo hiệu thành công mỹ mãn. Ông quay lại ấn nút, chiếc băng ca bắt đầu lùi trở ra. Viên cựu đại úy đứng chết lặng nhìn băng-ca đang từ từ lăn ra ngoài và thất kinh khi nhìn lên cơ thể người đàn ông. Đầu và cổ đã biến mất, chỉ trơ lại phần thân dưới. Hắn chết lặng người mà không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Đích thị quân giết người.
- Báo cáo thủ lĩnh.. cấp báo...!
Phải đến lần thứ hai Tea Sech mới giật mình quay phắt lại. Tên đồ tể cấp dưới hốt hoảng lao đến từ phía sau lưng. Nhìn khuôn mặt thất sắc tên đàn em báo hiệu một chuyện chẳng lành. Tea Sech kìm nén sự hoảng hốt.
- Chuyện gì cứ nói?
- Nguy to rồi ạ. Chúng ta đã bại lộ.
- Hả? Cái gì? - Bây giờ đến lượt hắn không muốn tin vào chính đôi tai của mình. Gã cựu cảnh sát vồ cánh tay rắn chắc lên vai tên đồ tể day mạnh.
- Lộ cái gì?
- Đằng kia!
Tea Sech vuốt nhoét dòng mồ hôi trên trán bất chấp nhiệt độ trong phòng 12 độ C rồingoái đầu về buồng kiểm soát. Có chuyện rồi.
Hắn lao như tên bắn về căn phòng mà hắn vừa quên khóa cửa. Hắn chột dạ nghĩ đến chiếc ‘’va li thông tin’’ nơi đựng chiếc ‘’siêu máy tính’’ nối mạng internet không dây. Hai trăm đầu cảm ứng chống cháy nổ, năm trăm mắt thần chống đột nhập tại bốn cánh cửa và hàng ngàn mét hành lang đều cài đặt vào máy. Với chiếc ‘’ va li thông tin’’ này, Tea Sech có thể theo dõi và điều hành mạng lưới an ninh của minh bất chấp hắn đang công du Bangkok hay đang nằm trên một bãi biển tại Shihanuk Ville. Rất may, chiếc va li này đang nguyên vị trí trên bàn. Tea Sech xông vào giữa phòng quét mắt một vòng lên tường và nhận ra một camera ngừng hoạt động.
- Ca bin 4! - Hắn hét lên và hai tên lính vụt chạy về phía đó
Tea Sech cấp tập tua lại đoạn băng gửi về từ camera 4 nhưng chỉ một màu tối thui.
Hắn giận giữ quay lại quát đàn em:
- Ai đã vào đây?
- Không rõ. Tôi thấy cửa mở mà không có người nên báo cáo đại ca.
Tea Sech nén cơn giận đã phát tiết, hắn hiểu rằng không ai có thể thoát ra khỏi pháo đài qua những cánh cửa điện đang khóa chặt. Các hệ thống báo động vận hành rất tốt nhưng vẫn đang câm lặng, chứng tỏ kẻ gian đang ẩn náu trong ca-bin.
Nhưng vấn đề lại hoàn toàn khác và đáng sợ hơn nhiều, hắn tức tốc kiểm tra lại siêu máy tính.
Điều hắn sợ hãi nhất là thông tin này bị lọt ra ngoài qua internet. Kẻ đột nhập phải có mục đích nào đó. Tea Sech ngồi kiểm tra lại chiếc máy tính xách tay. Hắn thuần thục mở chuỗi lệnh quá khứ để kiểm tra các thao tác vừa sử dụng. Không có lệnh copy hay cắt xóa nào. Nguyên vẹn. Tea Sech thở phào nhẹ nhõm. Khi đóng cửa sổ màn hình, hắn vội nhận ra thanh toolbar đang treo một trang web chưa kịp tắt. Hắn kích chuột, môt website tỏa kín màn hình.
ikienthuc.org
Vậy là ai, cái gì, đều đã rõ. Gã thủ lĩnh hụt người như bị ai đó ném lên không trung. Chỉ một vài động tác copy/past và send, hàng tỉ Mb tài liệu mật sẽ bay vèo đến văn phòng Bộ công an như bỡn. Bí mật bại lộ. Vị trí pháo đài này sẽ bị phát hiện bằng địa chỉ IP. Tệ hơn, khi bí mật chính trị- quân sự này đến cơ quan tình báo nước ngoài thì chỉ vài phút nữa tên lửa Tomahawk sẽ viếng thăm nếu những kẻ ấn nút cho rằng cần phải thế. Sắc mặt khí phách của viên cựu đại úy tan hoang.
Trong khi xây dựng căn cứ này, chúng đã chôn hàng trăm kg thuốc nổ TNT đề phòng bị phát hiện để kích nổ phi tang. Chẳng lẽ đã đến nước đường cùng rồi sao.
Không thể thế được, hắn đã trốn lệnh truy nã để xuống đây phò tá Bề trên, nay còn biết đào tẩu đi đâu nếu không phải là xuống địa ngục. Phương án đối phó duy nhất cửa hắn lúc này là...báo cáo cấp trên. Ông ta có thể đã tính cách đối phó trong trường hợp này rồi.
Tên lính hối hả chạy lại:
- Thưa thủ lĩnh! Bảy người trong cabin số 4 vẫn nguyên. Không ai có biểu bộ bất thường.
- Đồ vô dụng! Lôi thằng Duôn(1) kia lại đây mau
Toán đồ tể kinh ngạc không hiểu sao đại ca của hắn lại biết đích danh tên đột nhập trong khi các thiết bị điện tử nghe nhìn bị vô hiệu hóa. Chúng im lặng xộc tới buồng thí nghiệm số 4 và lôi xềnh xệch viên bác sỹ lên phòng kiểm soát.
Nhà khoa học người Việt bị đẩy ngã vào phòng và sập cửa. Tea Sech đứng phắt dậy nhìn người đàn ông phơ phờ đang nằm đuột trên sàn bằng cặp mắt vằn máu.
- Mày gửi tin báo cho ai? Khai ra?
- Gửi cho ai là việc của tao. – Người đàn ông hói trán ngồi dậy vuốt nhẹ chòm râu bạc nhìn tên thủ lĩnh với vẻ mặt bình thản. Tra khảo và đánh đập đối với ông chỉ là hành động của những kẻ phàm phu bất lực. Sự đau đớn thể xác chẳng thấm vào đâu so với đòn tra tấn điên cuồng vào lương tri và đạo đức nghề nghiệp mà ông đang chịu đựng một năm nay. Ông đã biết một cách chắc chắn rằng, không sớm thì muộn chúng sẽ đưa ông vào cái hang quỷ này đây. Điều đó không hề làm ông run sợ. Cái ông hãi nhất là chúng lại ép ông làm cái việc khủng khiếp ấy đến hai lần, cái điều mà chỉ lén nghĩ đến thôi mà đã làm ông rợn gáy.
Tên thủ lĩnh cúi xuống nắm lấy chòm râu bạc lôi bật ông dậy rồi dí cằm vào màn hình trong chiếc ‘’ va li thông tin’’.
- Mày gửi cái gì cho ai? – Tea Sech chỉ vào trang Web viettell đang lộ liễu phơi trên màn hình.
Vị bác sỹ liếc hắn khinh bỉ.
- Mày không cần biết.
Tea Sech quắc mắt nhìn vào mảng đầu trơ bóng của vị bác sĩ, những thớ cơ trên bắp vai hắn bắt đầu động đậy. Hình ảnh lão bác sĩ hói đầu trưởng khoa tim mạch tàn nhẫn từng để cha hắn chết oan bắt đầu hiện về. Cho đến tận bây giờ, khi đã là một thủ lĩnh, hắn vẫn không hiểu tại sao lại để cho cái e-kíp khốn nạn ấy sống sót. Nếu còn những loại bác sĩ như thế tồn tại trên thế gian này thì sẽ còn có những linh hồn oan khuất như cha Tea Sech. Sau lần đó, hắn đã chế ra năm trái bom thư giấu trong năm phong bì nhưng đến khi làm thế nào để quay lại đưa cho chúng cùng mở ra thì Tea Sech tắc tịt.
- Buông tao ra! – Vị bác sĩ người Việt thét lên đưa hắn trở về thực tại.
Tea Sech chưa kịp định thần thì vị bác sĩ giật mạnh đầu làm chòm râu cước tuột khỏi tay hắn. Tea Sech xòe mười ngón tay gân gốc như một con rô-bốt bắt đầu khởi động. Hắn chộp mạnh đôi vai ông ta định ném lên tường nhưng vội kịp rụt tay lại khi nhớ đến lời bề trên: ‘’tất cả các bác sỹ ở đây đều là tinh hoa của nhân loại, chúng ta đã đổ cả máu để có được họ ở đây, h bảo vệ họ như những cha già của chúng ta’’
Cha già ư. Quai hàm Tea Sech méo xệch như đang kìm một lời nào đó suýt bật ra.
Biết tên thủ lĩnh khi xúc động tột độ sẽ xảy ra điều đáng tiếc, một gã đồ tể đứng cạnh vội vã can ngăn:
- Khoan. Thưa thủ lĩnh. Ta đã trả giá bằng máu để bắt cóc được ông ấy về đây. Nay tránh dùng vũ lực và gây ức chế tâm lí khi ông ta sắp khai dao. Hãy thả ông ta về chỗ.
- Một giọng nữ sau tấm khăn cà- ma bịt mặt vang lên đầy tự tin:
- Thưa thủ lĩnh. Muốn biết lão gửi thư cho ai không khó, tôi sẽ trả lời hộ ông ta.
Cặp mắt Tea Sech xiết lên kẻ vừa nói. Chớp thời cơ, một thuộc hạ vội vã kéo nhà khoa học bỏ đi.
- Mày sao mà biết?
Tên giọng nữ nghé mông xuống ghế, hắn kiểm tra kĩ công năng trang web của người Việt chuyên nhắn tin vào các số thuê bao di động đang được phủ sóng bởi viettell và Metfone. Một tiện ích liên lạc một chiều miễn phí nhưng hiệu quả. Chỉ vài thao tác, thư điện tử sẽ đến người nhận chỉ sau vài giây đồng hồ. Lạch cạch một hồi, tên đồ tể này không tìm thấy gì hơn. Nội dung thư và các số đến trong mục send đều đã bị kẻ dùng trộm xóa sạch.
Nhưng khi hắn gõ thử số 0084 trên mục địa chỉ được gửi, lập tức ba số thuê bao được lưu trong bộ nhớ tự động xếp hàng hiện ra.
090 4811619
098 9122510
167 8273308
Tên thủ lĩnh khom thân hình đồ sộ nhìn màn hình qua chỏm đầu trùm khăn thốt lên:
- Hắn đã nhắn đi cho ba người sao?
- Thủ lĩnh! Đúng vậy.
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm. Tea Sech mặt tái mét, chỉ đúng một phút sơ suất, bí mật mà tổ chức hậu Angka dày công gây dựng và duy trì ngót mười năm nay bỗng chốc xuyên qua hàng mét bê tông trong lòng đất lan ra khắp thế giới.
Mọi việc đã vượt qua thẩm quyền và sức mạnh của hắn. Gọi cho bề trên ngay tức khắc.
Tên thủ lĩnh phá tan sự im lặng:
- Bề Trên sẽ đến đây ngay bây giờ. Không thằng nào được hé răng nói tao quên khóa cửa, rõ chưa
- Rõ! - Tất cả đồng thanh.
Tea Sech tiếp:
- Hãy đổ hết cho tên Duôn vô lại đó khống chế và tấn công.
- Nhưng bằng cách nào ạ? – Một tên hỏi.
Bằng cách thế này này.
Tea Sech lao lên nện một đấm vào bụng tên đàn em rồi dùng dây điện trói nghiến vào chân bàn. Nhìn tên đồ tể ngắc ngoải, hắn cúi xuống nhe răng sát tai:
- Hãy nói là mày đang ngủ gật thì bị tên bác sỹ kia dùng dao mổ xông vào khống chế rồi thâm nhập máy tính của tao nhắn tin ra ngoài hiểu chưa. Nếu nói khác, tao sẽ nhổ hết răng mày ra.
- R...õ...thưa thủ lĩnh.
Mỉm cười nham hiểm, hắn nhấc chiếc điện thoại nội bộ để bàn.
- Thưa bề trên, có biến lớn rồi ạ.
.....
- Vâng, tôi rõ.
Dập máy, nét căng thẳng trên mặt hắn tăng lên trông rõ. Một phút sau, từ một chiếc thang máy ngụy trang chìm trong tường, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ như mặt người thật. Hai con mắt khoét tròn như hai đầu đũa đen hun hút, trông vô hồn đần dại như một manơcanh ngoài hiệu thời trang Balloon. Bề trên hiện lên nhanh chóng như một ảo thuật gia trước mặt bốn tên đồ tể.
- Nói rõ lại xem nào. - Một giọng trầm đục thoát ra từ mặt nạ.
- Báo cáo bề trên, tôi đang thị sát các toa thí nghiệm. Mack ngồi một mình trong phòng thì bị tên bác sỹ bất ngờ tấn công.
- Tấn công? - Chiếc mặt nạ khẽ rung lên.
- Đúng. Lão trói Mack lại rồi lục soát. Khi tôi đến ứng cứu thì lão ta đã báo tin ra bên ngoài rồi. – Tea Sech đe mắt nhìn tên lính bị hắn trói.
- Lũ ăn hại. – Y rên lên như sư tử cái.
- Thưa bề trên! - Một giọng nữ vang lên. - Lão người Duôn đã báo về nước cho ba người không rõ danh tính.
Nhìn tên trùm khăn vằn giọng nữ, người mặt nạ tỏ ra bình thản hơn.
- Ba đứa đó là ai?
- Ngài xem ba số này. Đây
090 4811619
098 9122510
167 8273308
Chiếc mặt nạ chúi lên màn hình nhìn dãy số hệt một hệ phương trình có ba ẩn số, y bất động hồi lâu như cố giải ra nghiệm của chúng. Bỗng hắn thụt mạnh người rồi một giọng thì thào lại phát ra trên hai lỗ mắt.
- Ngài ‘’lãnh tụ’’ sẽ nói cho ta biết chúng là ai. Còn chúng mày phải thực thi lệnh tao ngay tức thì may ra mới cứu vãn nổi.
Một tên đồ tể trẻ báo cáo:
- Thưa bề trên, sáng nay tôi đã thấy quốc lộ 67 dẫn lên Anlong Veng đã bị quân đội phong tỏa. Theo tay trong của chúng ta trong bộ máy cảnh sát Siem Reap cho biết họ đã bị gạt ra ngoài do sợ va chạm với các bí mật quân sự nhạy cảm. Nếu kiểm sát quân sự và lữ đoàn PMBU vào cuộc thì ta có chui xuống âm phủ chúng cũng moi bật lên hết. Họ thề trên báo chí là sẽ tìm ra con tin và dẫm nát đầu bất cứ kẻ nào đứng sau bảo hộ cho cái trò đê tiện này. Tuy nhiên cho đến nay theo cảm quan cửa tôi thì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Thủ lĩnh Tea Sech gạt phăng.
- Yên tĩnh không có nghĩa là an toàn. Trước khi tâm bão quét qua thường lặng gió. Chúng ta nên gấp rút tẩu thoát. Lão Duôn đã báo hết cho thế giới rồi.
Tên đồ tể trẻ liếc nhìn chiếc mặt nạ rồi quay sang Tea Sech cãi:
- Nếu lão Duôn bắn tin được ra ngoài, tôi cho rằng không có mấy giá trị. Điều trớ trêu là chính lão ta cũng không biết mình đang ở đâu. Nói gì chỉ đường đến cứu.
- Họ sẽ lần ra chúng ta qua địa chỉ IT chỉ trong vài phút. - Một phụ nữ xen vào bằng giọng quả quyết.
Tên đồ tể trẻ quay sang đốp chát:
- IT là cái quái gì mà các người phải khiếp hãi như thòng lọng siết đến cổ không bằng. Cứ cho hắn dò được căn hầm này thì lúc đó ngài Tổng tư lệnh đáng kính đã dang tay chống đỡ sau lưng ta rồi. Rất may là lão Duôn không có số mobi của Bộ trưởng quốc phòng ta. Nếu không... - Tên này tự che miệng khi nhìn vào chiếc mặt nạ.
Tea Sech mới thể hiện kẻ từng trải:
- Nhầm, nhầm to. Đừng coi thường, bọn Duôn nham hiểm lắm. Hôm nay ba người biết, nhưng ngày mai sẽ là ba trăm và nguy hiểm hơn, tin này đến tay tên Trần Phách tôi dám cá rằng chỉ một ngày sằng liều này sẽ ôm bọc phá ngồi chễm chệ trong hầm chỉ huy của ta không chừng. Các vị đừng quên rằng, 20 năm về trước chính thằng đặc công này đã tóm hụt ngài Son Sen của chúng ta trong một cuộc đột kích sở trường của chúng. Bằng mọi giá không được để đóm lửa này bùng lên.
Người mặt nạ ngồi ghế chủ tọa không nói gì để cho thuộc cấp tự do tranh luận. Đột nhiên hắn lên tiếng:
- Thằng kia có đối sách gì không? – Y trỏ mặt tên sát thủ to con có khuôn mặt hình tam giác ngồi dựa vào tường với vẻ tự tin đến gai mắt.
Tên này khom người đứng dậy trong căn phòng thấp rò rò tiếng máy điều hòa rồi nhếch đôi môi thâm sì vì sốt rét nhăn hở hiến kế.
- Đễ ợt, chúng cần tìm người sống nên mới ráo riết như vậy. Nếu ta cứ vứt xác lão Duôn ra rừng thử xem chúng có còn háo hức nữa không? Ném xác lão ta càng xa chúng ta càng tốt. Mà ném mẹ nó sang bên đất Thái cho chúng nó kinh. Tối về bật tivi lên xem hai Bộ ngoại giao khẩu chiến cho nó thú.
Toán sát thủ rộ lên cười thích chí, bỗng gã mặt nạ đấm bốp lên bàn.
- Cao kiến! Thằng này được, chắc chắn toán nô lệ kia chỉ sống nốt hai ngày nữa thôi. Việc có nên giết sớm tên Duôn hay không còn phụ thuộc mấy lão còn lại có đảm trách được công việc lão ta hay không đã. Ta sẽ xem xét và quyết định ngay đêm nay. Còn ngay bây giờ, tất cả hãy nghe đây.
Người đàn ông mặt nạ lại im lặng để tăng thêm phần bí hiểm. Căn phòng rơi vào câm lặng. Khi mọi cặp mắt tập trung hết thị lực vào chiếc mặt nạ vô hồn thì ông ta lẳng lặng đứng dậy khoác áo lên vai rồi quay lưng về nhóm sát thủ:
- Hãy nghe cho kĩ: bịt miệng vĩnh viễn ngay lập tức ba kẻ đã nhận được tin. Hết!
Không hề để lộ mặt ngay cả với đám thân cận cửa mình, gã đàn ông lạnh lùng biến mất sau cánh cửa điện tách ra từ mảng tường.
Lũ sát thủ cứng người như hóa đá. Viên cựu đại úy bật dậy mau chóng thế vào chiếc ghế chủ tọa:
- Bề trên cho lệnh, dù chết cũng phải giết hết chúng để bịt đầu mối.
- Po-vek! – Tea Sech chỉ ngay tên sát thủ to con vừa có cao kiến. - Ngay bây giờ mày cải trang rồi sang Hà Nội ngay chuyến bay 15 giờ trưa nay. Ám sát ba cái tên kia bất kể chúng là ai.
- Tuân lệnh. – Tên này nhổm dậy, đầu khẽ chạm vào trần nhà.
- Ba thằng còn lại, thắt chặt an ninh khu hầm và canh gác từ xa. Bắn hết mọi kẻ khả nghi thâm nhập vào vành đai ba mà không cần tra xét. Tất cả giải tán!
Trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được người khai sinh ra nó đặt cho cái tên rất kiêu hãnh: ‘’KOMPUN BANNHA’’ tiếng Khmer có nghĩa là ‘’Đỉnh tri thức’’. Một trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được bảo vệ nhiều tầng cả trên ẫn dưới mặt đất.
Tea Sech, một viên đại úy cảnh sát từng bị sa thải được chiêu mộ để đảm đương trọng trách chỉ huy một nhóm lính gác gồm những cựu chiến binh Khơ Me đỏ dày dạn trận mạc đã được hắn kiểm tra và sàng lọc một lần nữa.
Chỉ hai ngày nữa, KOMPUN BANNHA, nơi đang sở hữu hàng chục bác sỹ và nhà khoa học này sẽ kết thúc sứ mệnh tồn tại của mình sau khi thực hiện một ca phẫu thuật mạo hiểm nhất trong lịch sử y học thế giới - thay não. Những nỗ lực xây dựng cơ sở hạ tầng, lắp ráp máy móc, sau đó là quá trình bí mật chiêu mộ các nhà y học xuất sắc trong lĩnh vực thần kinh và cả những vật thí nghiệm người sống được ‘’bề trên’’ của Tea Sech ngấm ngầm thực hiện trong một thập kỉ nay.
Tổ chức ‘’hậu Angka’’ của Bề trên sẽ tạo bước ngoặt chính trị đến khó tin như y đã hùng hồn tuyên bố. Loài người sẽ phải thốt lên không ngờ rằng, xứ sở này, con người này đã làm nên công trình y học kì diệu như thế. Hệt như đám du khách tây phương ngày ngày đang tròn mắt ngả mũ khi đứng trước kì quan Angkor wat của đế chế Khmer cổ xưa. Còn có thứ khác để các người kinh ngạc hơn thế. Không lâu nữa đâu.
Ngay ngày mai, một con người đầy quyền năng sẽ được ra đời ngay trong phòng thí nghiệm bí mật và thiêng liêng này, một vương quốc mới cũng sẽ được khai sinh ngay sau đó vài giờ.
Tea Sech không quan tâm mình sẽ được bổ nhiệm một vị trí đáng kể gì trong thể chế mới hay không. Điều đó không hấp dẫn một con người say máu hơn say làm chính trị như hắn. Tuy nhiên những gì sẽ diễn ra sau ngày mai đáng để một kẻ thờ ơ nhất cũng phải nổi máu tò mò.
Tea Sech trẻ trung nhưng mang vóc dáng đô vật của một võ sĩ quyền anh hạng nặng. Những năm tháng sống trong hầm hào và phòng thí nghiệm làm cho cơ thể y phì nộn và trắng toát. Bù lại, võ nghệ bài bản cộng với sức khỏe phi thường của hắn là chỗ dựa tinh thần cho thuộc cấp cũng như mối đe dọa chết chóc cho bất cứ kẻ thù nào.
Tên thủ lĩnh đi soát lại hoạt động của phòng thí nghiệm vốn dĩ nằm ngoài chuyên môn của mình. Y nhìn những bóng áo blu lấp loáng ẩn hiện giữa những cỗ máy sau các buồng kính trong suốt. Để có được đội ngũ bác sỹ hùng hậu trên, một số đã bị chúng mua chuộc, một số bị chúng bắt cóc và tra tấn đến lúc quy phục. Họ bị vắt kiệt chất xám và làm quần quật dưới sức ép của cỗ máy bóc lột. Họ là một đám nô lệ không hơn, những nô lệ mang học hàm tiến sỹ.
Danh sách mới nhất là một giáo sư người Việt Nam, một nhà phẫu thuật não danh tiếng. Một mắt xích có tính quyết định đến cỗ máy thay não của chúng đã mặt đúng lúc. Thế nhưng, một điều rắc rối lớn lại nảy sinh. Sự mất tích của danh y ngoại quốc này vô tình đánh động đến cấp cao nhất của các lực lượng vũ trang, một đối thủ không đội trời chung của chúng. Một sự thật trớ trêu là, lúc này, trên mặt đất, một cuộc truy nã ráo riết của quân đội và cảnh sát đã bắt đầu.
Chính vì vậy mà hôm nay, ngày đầu tiên trong vòng mười năm, Tea Sech được tăng gấp đôi quyền lực và được phép bắn bỏ bất cứ ai dám đột nhập hoặc đe dọa đến sự sống của KOMPUN BANNHA.
Bất chấp các họng điều hòa đang phun đầy hơi lạnh trong không gian 1350m2, nhưng ở đây, mọi thứ đang nóng lên từng phút.
Thực ra, Tea Sech chưa bao giờ để ý đến công việc của những con người mà hắn được lệnh bảo vệ. Những kẻ vận áo trắng bịt kín mặt tay lăm lăm dao mổ mà châu âu phong là ‘’thợ thịt’’ này chính là hung thần của hắn.
Hắn có mối hận thù riêng không thể rửa trôi với bác sĩ. Với hắn, bác sĩ là một lũ giết người đội lốt kẻ nhân đức. Cha hắn đã uống nhầm thuốc giả, mọi việc chẳng có gì đáng nói nếu ba vỉ thuốc kháng sinh đắt đỏ kia chỉ biến ông ta thành kẻ cấm khẩu. Ngược lại điều đó làm Tea Sech hài lòng đôi chút vì cha hắn không thể chửi mắng đứa con vô dụng nữa trong khi lương hưu của ông hắn vẫn tiêu đều.
Mọi sự chỉ vượt quá sức chịu đựng khi hắn đưa cha mình đi cấp cứu vì nhồi máu cơ tim. Đưa vào phòng cấp cứu không lâu thì hắn đã phải lặng lẽ mang xác người cha câm ra bờ sông Bassac lấp vội do không qua khỏi vì hắn quên mang... phong bì. Đám bác sĩ coi tiền hơn mạng sống đã giết cha hắn chỉ sau ba phút đùn đẩy nhau ngay trước mặt Tea Sech. Người cha câm ra đi mà không thể trăng trối với đứa con trai độc nhất lấy một điều, ngàn lời than khóc
đòi báo thù như văng vẳng bên tai hắn suốt ba năm trời dài đằng đẵng.
Đó là quá khứ. Quá khứ là quá khứ.
Hôm nay thì khác, Tea Sech quyết định nuông chiều trí tò mò của mình để mở rộng tầm mắt và làm giàu vốn hiểu biết. Kẻ thù và trí tuệ của kẻ thù là hai thứ độc lập nhau. Hắn muốn biết chúng đang làm gì.
Rời mắt khỏi dãy màn hình Philip 47 inch kết nối với sáu camera an ninh phủ kín sáu ca- bin trong tổ hợp ngầm, Tea Sech đứng thẳng người vươn đôi tay hộ pháp làm bộ vai cuồn cuộn cơ bắp đội tung lớp áo cảnh sát màu be sẫm. Hắn bước ra khỏi buồng kiểm soát rồi nhìn ra không gian rộng lớn đang diễn ra những hoạt động chuẩn bị cho cuộc đại phẫu.ưa bao giờ Tea Sech lại thấy hồi hộp và căng thẳng đến vậy. Hàng loạt thông tin gần đây đều cho thấy bí mật đã bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài. Cái mà bề trên hắn gọi là ‘’Đỉnh tri thức’’ chìm dưới lòng đất này không còn là pháo đài bất khả xâm phạm nữa. Chẳng biết có qua nổi 48 giờ nữa không.
Tea Sech bước đến phòng kính trong suốt có một nhóm bác sỹ đang chụm đầu bên bàn mổ, và những gì diễn ra bên trong làm hắn ớn lạnh người. Họ đang mang một chiếc đầu còn tươi lên bàn mổ để khoan lấy toàn bộ phần trắng nguyên khối bên trong rồi ngâm trong một dung dịch màu lam... Không lẽ... Hắn đã biết hàng trăm hộp sọ bị khoan thủng được sắp thành dãy trong nhà tù Toule Sleng, nhưng đấy là sự tra tấn dã man của một nhúm người vô học cuồng tín trong cái chế độ quái dị đã qua đi hàng chục năm.
Hắn tin Bề trên hắn nhân đức và sáng suốt hơn nhiều. Một phật tử chân chính không thể là một tên đồ tể, dòng dõi diệt chủng Polpot- Yeng sary được sinh ra trên đất nước phật giáo này là một sự nhầm lẫn địa lí đáng trách nhất của tạo hóa. Một lũ kinh tởm.
Qua những gì bề trên tiết lộ cho hắn, đây là một cuộc phẫu thuật chưa từng xảy ra trên thế giới, cuộc phẫu thuật bí mật mà tính hợp pháp còn đang tranh cãi. Tất cả sẽ mất đầu nếu để thông tin này lọt ra ngoài.
Hắn quay mặt rồi tần ngần đi tiếp theo hành lang và những gì diễn ra bên trong vách kính đã hút mất hồn của hắn. Gã cựu đại úy đã thực sự quên hẳn việc đi tuần.
Đó là một khoang rộng, các thiết bị y tế đồ sộ và bóng loáng. Gần chục bóng áo trắng đeo khẩu trang kín mặt và im lìm như những bóng ma. Cái đập vào mắt hắn là một người đàn ông vạm vỡ, mình quấn băng trắng toát từ chân đến cổ. Phần đầu tóc, lông mày và râu bị cạo sạch nhẵn. Ông ta nằm ngửa ngay ngắn nằm trên chiếc băng- ca inox sáng loáng và được giữ chặt bằng các đai kẹp mềm. Hàng chục vị trí dọc trên cơ thể được gắn chằng chịt các loại dây điện và ống truyền các kích cỡ. Một người mặc blu trắng đứng cạnh đầu băng ca và trước cỗ máy khổng lồ có cửa hình tròn hệt máy chụp cắt lớp. Ông ta ấn nút.
Chiếc băng- ca rung nhẹ mang theo người đàn ông trôi tụt vào miệng máy đang hở hoác.
Khi toàn bộ phần đầu và ngực người đàn ông đã nằm khuất trong cỗ máy. Chiếc băng ca dừng hẳn, màn hình trên bảng điều khiển chuyển màu, sau chập nhấp nháy nó hiện lên toàn bộ phần não phóng to chằng chịt các bó mạch máu và búi dây thần kinh. Hàng trăm bức ảnh các góc độ lập tức được quét vào máy.
Tea Sech quan sát thấy hàng chục đồng hồ với các chức năng đo đế khác nhau nhảy liên hồi. Giống Máy quét cộng hưởng từ, chắc đang chẩn đoán ung thư. Hắn lẩm bẩm.
Hai tay Tea Sech trơn tuột mồ hôi trên mặt kính lạnh buốt như băng. Mắt không chớp nhìn vào cỗ máy.
Vài giây trôi qua, bỗng dưng tứ chi người đàn ông trên băng ca co giật mạnh rồi lại bất động. Các ống chuyền đầy dung dịch rung động mạnh. Chiếc đồng hồ nhảy sang một dãy số khó hiểu rồi về số 0. Màn hình vụt tắt. Người mặc blu quay lại phía sau nơi các đồng nghiệp đang nín thở chờ đợi rồi đưa ngón cái dơ lên báo hiệu thành công mỹ mãn. Ông quay lại ấn nút, chiếc băng ca bắt đầu lùi trở ra. Viên cựu đại úy đứng chết lặng nhìn băng-ca đang từ từ lăn ra ngoài và thất kinh khi nhìn lên cơ thể người đàn ông. Đầu và cổ đã biến mất, chỉ trơ lại phần thân dưới. Hắn chết lặng người mà không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Đích thị quân giết người.
- Báo cáo thủ lĩnh.. cấp báo...!
Phải đến lần thứ hai Tea Sech mới giật mình quay phắt lại. Tên đồ tể cấp dưới hốt hoảng lao đến từ phía sau lưng. Nhìn khuôn mặt thất sắc tên đàn em báo hiệu một chuyện chẳng lành. Tea Sech kìm nén sự hoảng hốt.
- Chuyện gì cứ nói?
- Nguy to rồi ạ. Chúng ta đã bại lộ.
- Hả? Cái gì? - Bây giờ đến lượt hắn không muốn tin vào chính đôi tai của mình. Gã cựu cảnh sát vồ cánh tay rắn chắc lên vai tên đồ tể day mạnh.
- Lộ cái gì?
- Đằng kia!
Tea Sech vuốt nhoét dòng mồ hôi trên trán bất chấp nhiệt độ trong phòng 12 độ C rồingoái đầu về buồng kiểm soát. Có chuyện rồi.
Hắn lao như tên bắn về căn phòng mà hắn vừa quên khóa cửa. Hắn chột dạ nghĩ đến chiếc ‘’va li thông tin’’ nơi đựng chiếc ‘’siêu máy tính’’ nối mạng internet không dây. Hai trăm đầu cảm ứng chống cháy nổ, năm trăm mắt thần chống đột nhập tại bốn cánh cửa và hàng ngàn mét hành lang đều cài đặt vào máy. Với chiếc ‘’ va li thông tin’’ này, Tea Sech có thể theo dõi và điều hành mạng lưới an ninh của minh bất chấp hắn đang công du Bangkok hay đang nằm trên một bãi biển tại Shihanuk Ville. Rất may, chiếc va li này đang nguyên vị trí trên bàn. Tea Sech xông vào giữa phòng quét mắt một vòng lên tường và nhận ra một camera ngừng hoạt động.
- Ca bin 4! - Hắn hét lên và hai tên lính vụt chạy về phía đó
Tea Sech cấp tập tua lại đoạn băng gửi về từ camera 4 nhưng chỉ một màu tối thui.
Hắn giận giữ quay lại quát đàn em:
- Ai đã vào đây?
- Không rõ. Tôi thấy cửa mở mà không có người nên báo cáo đại ca.
Tea Sech nén cơn giận đã phát tiết, hắn hiểu rằng không ai có thể thoát ra khỏi pháo đài qua những cánh cửa điện đang khóa chặt. Các hệ thống báo động vận hành rất tốt nhưng vẫn đang câm lặng, chứng tỏ kẻ gian đang ẩn náu trong ca-bin.
Nhưng vấn đề lại hoàn toàn khác và đáng sợ hơn nhiều, hắn tức tốc kiểm tra lại siêu máy tính.
Điều hắn sợ hãi nhất là thông tin này bị lọt ra ngoài qua internet. Kẻ đột nhập phải có mục đích nào đó. Tea Sech ngồi kiểm tra lại chiếc máy tính xách tay. Hắn thuần thục mở chuỗi lệnh quá khứ để kiểm tra các thao tác vừa sử dụng. Không có lệnh copy hay cắt xóa nào. Nguyên vẹn. Tea Sech thở phào nhẹ nhõm. Khi đóng cửa sổ màn hình, hắn vội nhận ra thanh toolbar đang treo một trang web chưa kịp tắt. Hắn kích chuột, môt website tỏa kín màn hình.
ikienthuc.org
Vậy là ai, cái gì, đều đã rõ. Gã thủ lĩnh hụt người như bị ai đó ném lên không trung. Chỉ một vài động tác copy/past và send, hàng tỉ Mb tài liệu mật sẽ bay vèo đến văn phòng Bộ công an như bỡn. Bí mật bại lộ. Vị trí pháo đài này sẽ bị phát hiện bằng địa chỉ IP. Tệ hơn, khi bí mật chính trị- quân sự này đến cơ quan tình báo nước ngoài thì chỉ vài phút nữa tên lửa Tomahawk sẽ viếng thăm nếu những kẻ ấn nút cho rằng cần phải thế. Sắc mặt khí phách của viên cựu đại úy tan hoang.
Trong khi xây dựng căn cứ này, chúng đã chôn hàng trăm kg thuốc nổ TNT đề phòng bị phát hiện để kích nổ phi tang. Chẳng lẽ đã đến nước đường cùng rồi sao.
Không thể thế được, hắn đã trốn lệnh truy nã để xuống đây phò tá Bề trên, nay còn biết đào tẩu đi đâu nếu không phải là xuống địa ngục. Phương án đối phó duy nhất cửa hắn lúc này là...báo cáo cấp trên. Ông ta có thể đã tính cách đối phó trong trường hợp này rồi.
Tên lính hối hả chạy lại:
- Thưa thủ lĩnh! Bảy người trong cabin số 4 vẫn nguyên. Không ai có biểu bộ bất thường.
- Đồ vô dụng! Lôi thằng Duôn(1) kia lại đây mau
Toán đồ tể kinh ngạc không hiểu sao đại ca của hắn lại biết đích danh tên đột nhập trong khi các thiết bị điện tử nghe nhìn bị vô hiệu hóa. Chúng im lặng xộc tới buồng thí nghiệm số 4 và lôi xềnh xệch viên bác sỹ lên phòng kiểm soát.
Nhà khoa học người Việt bị đẩy ngã vào phòng và sập cửa. Tea Sech đứng phắt dậy nhìn người đàn ông phơ phờ đang nằm đuột trên sàn bằng cặp mắt vằn máu.
- Mày gửi tin báo cho ai? Khai ra?
- Gửi cho ai là việc của tao. – Người đàn ông hói trán ngồi dậy vuốt nhẹ chòm râu bạc nhìn tên thủ lĩnh với vẻ mặt bình thản. Tra khảo và đánh đập đối với ông chỉ là hành động của những kẻ phàm phu bất lực. Sự đau đớn thể xác chẳng thấm vào đâu so với đòn tra tấn điên cuồng vào lương tri và đạo đức nghề nghiệp mà ông đang chịu đựng một năm nay. Ông đã biết một cách chắc chắn rằng, không sớm thì muộn chúng sẽ đưa ông vào cái hang quỷ này đây. Điều đó không hề làm ông run sợ. Cái ông hãi nhất là chúng lại ép ông làm cái việc khủng khiếp ấy đến hai lần, cái điều mà chỉ lén nghĩ đến thôi mà đã làm ông rợn gáy.
Tên thủ lĩnh cúi xuống nắm lấy chòm râu bạc lôi bật ông dậy rồi dí cằm vào màn hình trong chiếc ‘’ va li thông tin’’.
- Mày gửi cái gì cho ai? – Tea Sech chỉ vào trang Web viettell đang lộ liễu phơi trên màn hình.
Vị bác sỹ liếc hắn khinh bỉ.
- Mày không cần biết.
Tea Sech quắc mắt nhìn vào mảng đầu trơ bóng của vị bác sĩ, những thớ cơ trên bắp vai hắn bắt đầu động đậy. Hình ảnh lão bác sĩ hói đầu trưởng khoa tim mạch tàn nhẫn từng để cha hắn chết oan bắt đầu hiện về. Cho đến tận bây giờ, khi đã là một thủ lĩnh, hắn vẫn không hiểu tại sao lại để cho cái e-kíp khốn nạn ấy sống sót. Nếu còn những loại bác sĩ như thế tồn tại trên thế gian này thì sẽ còn có những linh hồn oan khuất như cha Tea Sech. Sau lần đó, hắn đã chế ra năm trái bom thư giấu trong năm phong bì nhưng đến khi làm thế nào để quay lại đưa cho chúng cùng mở ra thì Tea Sech tắc tịt.
- Buông tao ra! – Vị bác sĩ người Việt thét lên đưa hắn trở về thực tại.
Tea Sech chưa kịp định thần thì vị bác sĩ giật mạnh đầu làm chòm râu cước tuột khỏi tay hắn. Tea Sech xòe mười ngón tay gân gốc như một con rô-bốt bắt đầu khởi động. Hắn chộp mạnh đôi vai ông ta định ném lên tường nhưng vội kịp rụt tay lại khi nhớ đến lời bề trên: ‘’tất cả các bác sỹ ở đây đều là tinh hoa của nhân loại, chúng ta đã đổ cả máu để có được họ ở đây, h bảo vệ họ như những cha già của chúng ta’’
Cha già ư. Quai hàm Tea Sech méo xệch như đang kìm một lời nào đó suýt bật ra.
Biết tên thủ lĩnh khi xúc động tột độ sẽ xảy ra điều đáng tiếc, một gã đồ tể đứng cạnh vội vã can ngăn:
- Khoan. Thưa thủ lĩnh. Ta đã trả giá bằng máu để bắt cóc được ông ấy về đây. Nay tránh dùng vũ lực và gây ức chế tâm lí khi ông ta sắp khai dao. Hãy thả ông ta về chỗ.
- Một giọng nữ sau tấm khăn cà- ma bịt mặt vang lên đầy tự tin:
- Thưa thủ lĩnh. Muốn biết lão gửi thư cho ai không khó, tôi sẽ trả lời hộ ông ta.
Cặp mắt Tea Sech xiết lên kẻ vừa nói. Chớp thời cơ, một thuộc hạ vội vã kéo nhà khoa học bỏ đi.
- Mày sao mà biết?
Tên giọng nữ nghé mông xuống ghế, hắn kiểm tra kĩ công năng trang web của người Việt chuyên nhắn tin vào các số thuê bao di động đang được phủ sóng bởi viettell và Metfone. Một tiện ích liên lạc một chiều miễn phí nhưng hiệu quả. Chỉ vài thao tác, thư điện tử sẽ đến người nhận chỉ sau vài giây đồng hồ. Lạch cạch một hồi, tên đồ tể này không tìm thấy gì hơn. Nội dung thư và các số đến trong mục send đều đã bị kẻ dùng trộm xóa sạch.
Nhưng khi hắn gõ thử số 0084 trên mục địa chỉ được gửi, lập tức ba số thuê bao được lưu trong bộ nhớ tự động xếp hàng hiện ra.
090 4811619
098 9122510
167 8273308
Tên thủ lĩnh khom thân hình đồ sộ nhìn màn hình qua chỏm đầu trùm khăn thốt lên:
- Hắn đã nhắn đi cho ba người sao?
- Thủ lĩnh! Đúng vậy.
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm. Tea Sech mặt tái mét, chỉ đúng một phút sơ suất, bí mật mà tổ chức hậu Angka dày công gây dựng và duy trì ngót mười năm nay bỗng chốc xuyên qua hàng mét bê tông trong lòng đất lan ra khắp thế giới.
Mọi việc đã vượt qua thẩm quyền và sức mạnh của hắn. Gọi cho bề trên ngay tức khắc.
Tên thủ lĩnh phá tan sự im lặng:
- Bề Trên sẽ đến đây ngay bây giờ. Không thằng nào được hé răng nói tao quên khóa cửa, rõ chưa
- Rõ! - Tất cả đồng thanh.
Tea Sech tiếp:
- Hãy đổ hết cho tên Duôn vô lại đó khống chế và tấn công.
- Nhưng bằng cách nào ạ? – Một tên hỏi.
Bằng cách thế này này.
Tea Sech lao lên nện một đấm vào bụng tên đàn em rồi dùng dây điện trói nghiến vào chân bàn. Nhìn tên đồ tể ngắc ngoải, hắn cúi xuống nhe răng sát tai:
- Hãy nói là mày đang ngủ gật thì bị tên bác sỹ kia dùng dao mổ xông vào khống chế rồi thâm nhập máy tính của tao nhắn tin ra ngoài hiểu chưa. Nếu nói khác, tao sẽ nhổ hết răng mày ra.
- R...õ...thưa thủ lĩnh.
Mỉm cười nham hiểm, hắn nhấc chiếc điện thoại nội bộ để bàn.
- Thưa bề trên, có biến lớn rồi ạ.
.....
- Vâng, tôi rõ.
Dập máy, nét căng thẳng trên mặt hắn tăng lên trông rõ. Một phút sau, từ một chiếc thang máy ngụy trang chìm trong tường, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ như mặt người thật. Hai con mắt khoét tròn như hai đầu đũa đen hun hút, trông vô hồn đần dại như một manơcanh ngoài hiệu thời trang Balloon. Bề trên hiện lên nhanh chóng như một ảo thuật gia trước mặt bốn tên đồ tể.
- Nói rõ lại xem nào. - Một giọng trầm đục thoát ra từ mặt nạ.
- Báo cáo bề trên, tôi đang thị sát các toa thí nghiệm. Mack ngồi một mình trong phòng thì bị tên bác sỹ bất ngờ tấn công.
- Tấn công? - Chiếc mặt nạ khẽ rung lên.
- Đúng. Lão trói Mack lại rồi lục soát. Khi tôi đến ứng cứu thì lão ta đã báo tin ra bên ngoài rồi. – Tea Sech đe mắt nhìn tên lính bị hắn trói.
- Lũ ăn hại. – Y rên lên như sư tử cái.
- Thưa bề trên! - Một giọng nữ vang lên. - Lão người Duôn đã báo về nước cho ba người không rõ danh tính.
Nhìn tên trùm khăn vằn giọng nữ, người mặt nạ tỏ ra bình thản hơn.
- Ba đứa đó là ai?
- Ngài xem ba số này. Đây
090 4811619
098 9122510
167 8273308
Chiếc mặt nạ chúi lên màn hình nhìn dãy số hệt một hệ phương trình có ba ẩn số, y bất động hồi lâu như cố giải ra nghiệm của chúng. Bỗng hắn thụt mạnh người rồi một giọng thì thào lại phát ra trên hai lỗ mắt.
- Ngài ‘’lãnh tụ’’ sẽ nói cho ta biết chúng là ai. Còn chúng mày phải thực thi lệnh tao ngay tức thì may ra mới cứu vãn nổi.
Một tên đồ tể trẻ báo cáo:
- Thưa bề trên, sáng nay tôi đã thấy quốc lộ 67 dẫn lên Anlong Veng đã bị quân đội phong tỏa. Theo tay trong của chúng ta trong bộ máy cảnh sát Siem Reap cho biết họ đã bị gạt ra ngoài do sợ va chạm với các bí mật quân sự nhạy cảm. Nếu kiểm sát quân sự và lữ đoàn PMBU vào cuộc thì ta có chui xuống âm phủ chúng cũng moi bật lên hết. Họ thề trên báo chí là sẽ tìm ra con tin và dẫm nát đầu bất cứ kẻ nào đứng sau bảo hộ cho cái trò đê tiện này. Tuy nhiên cho đến nay theo cảm quan cửa tôi thì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Thủ lĩnh Tea Sech gạt phăng.
- Yên tĩnh không có nghĩa là an toàn. Trước khi tâm bão quét qua thường lặng gió. Chúng ta nên gấp rút tẩu thoát. Lão Duôn đã báo hết cho thế giới rồi.
Tên đồ tể trẻ liếc nhìn chiếc mặt nạ rồi quay sang Tea Sech cãi:
- Nếu lão Duôn bắn tin được ra ngoài, tôi cho rằng không có mấy giá trị. Điều trớ trêu là chính lão ta cũng không biết mình đang ở đâu. Nói gì chỉ đường đến cứu.
- Họ sẽ lần ra chúng ta qua địa chỉ IT chỉ trong vài phút. - Một phụ nữ xen vào bằng giọng quả quyết.
Tên đồ tể trẻ quay sang đốp chát:
- IT là cái quái gì mà các người phải khiếp hãi như thòng lọng siết đến cổ không bằng. Cứ cho hắn dò được căn hầm này thì lúc đó ngài Tổng tư lệnh đáng kính đã dang tay chống đỡ sau lưng ta rồi. Rất may là lão Duôn không có số mobi của Bộ trưởng quốc phòng ta. Nếu không... - Tên này tự che miệng khi nhìn vào chiếc mặt nạ.
Tea Sech mới thể hiện kẻ từng trải:
- Nhầm, nhầm to. Đừng coi thường, bọn Duôn nham hiểm lắm. Hôm nay ba người biết, nhưng ngày mai sẽ là ba trăm và nguy hiểm hơn, tin này đến tay tên Trần Phách tôi dám cá rằng chỉ một ngày sằng liều này sẽ ôm bọc phá ngồi chễm chệ trong hầm chỉ huy của ta không chừng. Các vị đừng quên rằng, 20 năm về trước chính thằng đặc công này đã tóm hụt ngài Son Sen của chúng ta trong một cuộc đột kích sở trường của chúng. Bằng mọi giá không được để đóm lửa này bùng lên.
Người mặt nạ ngồi ghế chủ tọa không nói gì để cho thuộc cấp tự do tranh luận. Đột nhiên hắn lên tiếng:
- Thằng kia có đối sách gì không? – Y trỏ mặt tên sát thủ to con có khuôn mặt hình tam giác ngồi dựa vào tường với vẻ tự tin đến gai mắt.
Tên này khom người đứng dậy trong căn phòng thấp rò rò tiếng máy điều hòa rồi nhếch đôi môi thâm sì vì sốt rét nhăn hở hiến kế.
- Đễ ợt, chúng cần tìm người sống nên mới ráo riết như vậy. Nếu ta cứ vứt xác lão Duôn ra rừng thử xem chúng có còn háo hức nữa không? Ném xác lão ta càng xa chúng ta càng tốt. Mà ném mẹ nó sang bên đất Thái cho chúng nó kinh. Tối về bật tivi lên xem hai Bộ ngoại giao khẩu chiến cho nó thú.
Toán sát thủ rộ lên cười thích chí, bỗng gã mặt nạ đấm bốp lên bàn.
- Cao kiến! Thằng này được, chắc chắn toán nô lệ kia chỉ sống nốt hai ngày nữa thôi. Việc có nên giết sớm tên Duôn hay không còn phụ thuộc mấy lão còn lại có đảm trách được công việc lão ta hay không đã. Ta sẽ xem xét và quyết định ngay đêm nay. Còn ngay bây giờ, tất cả hãy nghe đây.
Người đàn ông mặt nạ lại im lặng để tăng thêm phần bí hiểm. Căn phòng rơi vào câm lặng. Khi mọi cặp mắt tập trung hết thị lực vào chiếc mặt nạ vô hồn thì ông ta lẳng lặng đứng dậy khoác áo lên vai rồi quay lưng về nhóm sát thủ:
- Hãy nghe cho kĩ: bịt miệng vĩnh viễn ngay lập tức ba kẻ đã nhận được tin. Hết!
Không hề để lộ mặt ngay cả với đám thân cận cửa mình, gã đàn ông lạnh lùng biến mất sau cánh cửa điện tách ra từ mảng tường.
Lũ sát thủ cứng người như hóa đá. Viên cựu đại úy bật dậy mau chóng thế vào chiếc ghế chủ tọa:
- Bề trên cho lệnh, dù chết cũng phải giết hết chúng để bịt đầu mối.
- Po-vek! – Tea Sech chỉ ngay tên sát thủ to con vừa có cao kiến. - Ngay bây giờ mày cải trang rồi sang Hà Nội ngay chuyến bay 15 giờ trưa nay. Ám sát ba cái tên kia bất kể chúng là ai.
- Tuân lệnh. – Tên này nhổm dậy, đầu khẽ chạm vào trần nhà.
- Ba thằng còn lại, thắt chặt an ninh khu hầm và canh gác từ xa. Bắn hết mọi kẻ khả nghi thâm nhập vào vành đai ba mà không cần tra xét. Tất cả giải tán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.