Chương 12: .1
Mễ Mâu Linh Vũ
17/02/2024
Trong khi đang ngoại tình
Kể từ rời khỏi câu lạc bộ đến giờ, Hạ Ninh Huyên chưa nói câu nào.
Vợ anh ta ướt át khi trước mặt người ngoài, điều này khiến anh ta tức giận, anh ta không muốn nổi giận nên đành im lặng.
Văn Anh cũng cảm nhận được nên yên lặng chờ qua một thời gian.
Về đến nhà, Hạ Ninh Huyên vẫn không nói chuyện, Văn Anh xách túi đi xuống, lúc ra khỏi xe, cô quay đầu hỏi anh ta: “Anh không cùng em xuống xe sao?”
Anh ta lạnh lùng đáp: "Anh còn có việc."
Một giờ trước, cô cùng anh gắn kết mật thiết với nhau, tình yêu nồng nhiệt mãnh liệt, không thể chịu đựng được sự can thiệp hay cắt ngang của người khác dù là nhỏ nhất, nhưng bây giờ, cô thờ ơ lạnh nhạt với anh ta, dường như ngay cả một nụ cười cũng cảm thấy dư thừa.
Văn Anh đi lên, một mình ngồi ở trên sô pha, trầm mặc hồi lâu.
Bóng tối im lặng quấn lấy cô, một vài cảm xúc đang sôi trào, một khao khát nào đó mà cô đã tránh xa trước đây, nhưng giờ nó đang lớn dần và lan rộng một cách ngênh ngang.
Cô thực sự không muốn tiếp tục như vậy, đối mặt với bế tắc phải phá vỡ.
Cô mở điện thoại, lướt đến dãy số xa lạ và mân mê đầu ngón tay trên đó một lúc lâu.
“Bíp bíp bíp.” m thanh được kết nối vang lên, cô bất giác nín thở.
Một giây sau, đối phương bắt máy, trái tim Văn Anh đột nhiên đập nhanh, nhưng người đàn ông không nói gì.
Cô nghe thấy tiếng thở của anh, anh thở ra một hơi uể oải, rõ ràng là đang hút thuốc.
Mong đợi anh sẽ trêu chọc cô như trước, hoặc ít nhất là nói điều gì đó trước, nhưng tối nay, anh đã không làm như vậy. Trong sự im lặng này, Văn Anh gần như thấy xấu hổ, cô ngập ngừng nói "Anh", nhưng không có phản hồi từ bên kia. Một lúc sau, cô nghe thấy anh thốt ra một từ đơn âm thiếu kiên nhẫn, rồi dường như sắp cúp máy.
Cô ssoot ruột và lấy hết can đảm để hỏi: "Tôi có thể gặp anh ở đâu?"
Chỉ một câu này thôi là đủ, không cần nhân quả, anh nhất định nghe hiểu.
"Đã nói với em rồi."
Chỉ với bốn từ này, cuộc gọi đã kết thúc và anh cúp máy.
Văn Anh không có thời gian để suy nghĩ, đi đến phòng thay đồ để thay đồ, bên trong cô mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Khách sạn Tinh Vân, 806.
Khi Văn Anh đi taxi đến, cô vẫn còn ngạc nhiên, nếu phòng đã được đặt trước bị người khác đặt rồi thì sao, nhưng khi cô đến đó mới biết đó là phòng tổng thống, bình thường không dễ dàng đặt phòng. Cô suy đoán rằng người đàn ông đó phải là một trong những cổ đông của khách sạn, đãi ngộ này không thường có được.
Cô đã kết hôn với Hạ Ninh Huyên, và cô biết tất cả về tài sản của anh ta, khách sạn này không nằm trong số đó.
Người đàn ông đó không phải là Hạ Ninh Huyên, nhất định không phải - cô tự nhủ như vậy.
Người phục vụ dẫn cô đi vào, trong thang máy cô hỏi: "Cô có biết tên người đặt phòng không?"
Kết quả là tôi bất ngờ nhận được một câu hỏi tu từ: “Cô ơi, cô biết không?”
Cô thấy nhân viên nhìn mình từ trên xuống dưới, hơn nữa cô không muốn bị coi là tình nhân mờ ám hay gái gọi, nên nói thêm: "Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, cuộc hẹn đầu tiên."
Không biết lý do này có thuyết phục được đối phương hay không, ít nhất thì cô ấy cũng không còn nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
Văn Anh ở bên trong đợi khoảng mười phút, người đàn ông chưa có tới, cô vốn định đi tắm trước, vừa mới đứng dậy điện thoại liền vang lên "reng reng reng".
Cô cố tình phớt lờ, và ngay lúc đó, cô lại khơi dậy những mong đợi, những mong đợi đã mất từ lâu.
Người đàn ông vẫn nói chuyện một cách ngắn gọn và súc tích, chỉ nói một câu: "Mở ngăn kéo ra và tự chuẩn bị."
Cô ngây người một lúc, đặt điện thoại xuống, đi tới kéo ngăn kéo ra. Bao cao su, máy rung, dây trói, những chiêu trò đơn giản, thứ thực sự thu hút sự chú ý của cô là chiếc khăn lụa màu đỏ sẫm, chắc chắn là dùng để bịt mắt cô.
Cô nghĩ đến cảnh đêm đầu tiên, cấm kỵ, kích thích, cháy bỏng, cùng với dục vọng dạt dào. Cô kẹp hai chân lại, cọ vào nhau mấy cái, sau đó vươn tay lấy ra khăn lụa.
Một lúc sau, cô gần như đứng ngồi không yên cũng chính vào lúc đó, cô nghe thấy tiếng "bíp" của thẻ phòng quẹt để mở cửa, tim cô đập thình thịch.
Người đàn ông dường như không biết từ đâu lao tới, bước chân nhanh như một cơn gió và hơi thở hiếm thấy trở nên gấp gáp. Nhưng anh rất nhanh khôi phục bình thường, Văn Anh cái gì cũng không nghe thấy.
Kể từ rời khỏi câu lạc bộ đến giờ, Hạ Ninh Huyên chưa nói câu nào.
Vợ anh ta ướt át khi trước mặt người ngoài, điều này khiến anh ta tức giận, anh ta không muốn nổi giận nên đành im lặng.
Văn Anh cũng cảm nhận được nên yên lặng chờ qua một thời gian.
Về đến nhà, Hạ Ninh Huyên vẫn không nói chuyện, Văn Anh xách túi đi xuống, lúc ra khỏi xe, cô quay đầu hỏi anh ta: “Anh không cùng em xuống xe sao?”
Anh ta lạnh lùng đáp: "Anh còn có việc."
Một giờ trước, cô cùng anh gắn kết mật thiết với nhau, tình yêu nồng nhiệt mãnh liệt, không thể chịu đựng được sự can thiệp hay cắt ngang của người khác dù là nhỏ nhất, nhưng bây giờ, cô thờ ơ lạnh nhạt với anh ta, dường như ngay cả một nụ cười cũng cảm thấy dư thừa.
Văn Anh đi lên, một mình ngồi ở trên sô pha, trầm mặc hồi lâu.
Bóng tối im lặng quấn lấy cô, một vài cảm xúc đang sôi trào, một khao khát nào đó mà cô đã tránh xa trước đây, nhưng giờ nó đang lớn dần và lan rộng một cách ngênh ngang.
Cô thực sự không muốn tiếp tục như vậy, đối mặt với bế tắc phải phá vỡ.
Cô mở điện thoại, lướt đến dãy số xa lạ và mân mê đầu ngón tay trên đó một lúc lâu.
“Bíp bíp bíp.” m thanh được kết nối vang lên, cô bất giác nín thở.
Một giây sau, đối phương bắt máy, trái tim Văn Anh đột nhiên đập nhanh, nhưng người đàn ông không nói gì.
Cô nghe thấy tiếng thở của anh, anh thở ra một hơi uể oải, rõ ràng là đang hút thuốc.
Mong đợi anh sẽ trêu chọc cô như trước, hoặc ít nhất là nói điều gì đó trước, nhưng tối nay, anh đã không làm như vậy. Trong sự im lặng này, Văn Anh gần như thấy xấu hổ, cô ngập ngừng nói "Anh", nhưng không có phản hồi từ bên kia. Một lúc sau, cô nghe thấy anh thốt ra một từ đơn âm thiếu kiên nhẫn, rồi dường như sắp cúp máy.
Cô ssoot ruột và lấy hết can đảm để hỏi: "Tôi có thể gặp anh ở đâu?"
Chỉ một câu này thôi là đủ, không cần nhân quả, anh nhất định nghe hiểu.
"Đã nói với em rồi."
Chỉ với bốn từ này, cuộc gọi đã kết thúc và anh cúp máy.
Văn Anh không có thời gian để suy nghĩ, đi đến phòng thay đồ để thay đồ, bên trong cô mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Khách sạn Tinh Vân, 806.
Khi Văn Anh đi taxi đến, cô vẫn còn ngạc nhiên, nếu phòng đã được đặt trước bị người khác đặt rồi thì sao, nhưng khi cô đến đó mới biết đó là phòng tổng thống, bình thường không dễ dàng đặt phòng. Cô suy đoán rằng người đàn ông đó phải là một trong những cổ đông của khách sạn, đãi ngộ này không thường có được.
Cô đã kết hôn với Hạ Ninh Huyên, và cô biết tất cả về tài sản của anh ta, khách sạn này không nằm trong số đó.
Người đàn ông đó không phải là Hạ Ninh Huyên, nhất định không phải - cô tự nhủ như vậy.
Người phục vụ dẫn cô đi vào, trong thang máy cô hỏi: "Cô có biết tên người đặt phòng không?"
Kết quả là tôi bất ngờ nhận được một câu hỏi tu từ: “Cô ơi, cô biết không?”
Cô thấy nhân viên nhìn mình từ trên xuống dưới, hơn nữa cô không muốn bị coi là tình nhân mờ ám hay gái gọi, nên nói thêm: "Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, cuộc hẹn đầu tiên."
Không biết lý do này có thuyết phục được đối phương hay không, ít nhất thì cô ấy cũng không còn nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
Văn Anh ở bên trong đợi khoảng mười phút, người đàn ông chưa có tới, cô vốn định đi tắm trước, vừa mới đứng dậy điện thoại liền vang lên "reng reng reng".
Cô cố tình phớt lờ, và ngay lúc đó, cô lại khơi dậy những mong đợi, những mong đợi đã mất từ lâu.
Người đàn ông vẫn nói chuyện một cách ngắn gọn và súc tích, chỉ nói một câu: "Mở ngăn kéo ra và tự chuẩn bị."
Cô ngây người một lúc, đặt điện thoại xuống, đi tới kéo ngăn kéo ra. Bao cao su, máy rung, dây trói, những chiêu trò đơn giản, thứ thực sự thu hút sự chú ý của cô là chiếc khăn lụa màu đỏ sẫm, chắc chắn là dùng để bịt mắt cô.
Cô nghĩ đến cảnh đêm đầu tiên, cấm kỵ, kích thích, cháy bỏng, cùng với dục vọng dạt dào. Cô kẹp hai chân lại, cọ vào nhau mấy cái, sau đó vươn tay lấy ra khăn lụa.
Một lúc sau, cô gần như đứng ngồi không yên cũng chính vào lúc đó, cô nghe thấy tiếng "bíp" của thẻ phòng quẹt để mở cửa, tim cô đập thình thịch.
Người đàn ông dường như không biết từ đâu lao tới, bước chân nhanh như một cơn gió và hơi thở hiếm thấy trở nên gấp gáp. Nhưng anh rất nhanh khôi phục bình thường, Văn Anh cái gì cũng không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.