Chương 17: .2
Mễ Mâu Linh Vũ
17/02/2024
Lúc này anh mới rút ngón tay ra, nhưng vẫn chưa rời đi nhanh chóng, bắt đầu cấu xé hai cánh môi căng mọng của cô, từ môi nhỏ đến môi lớn.
Bên trong nó trơn và nhớp nháp.
Cô còn đang khóc, "Đau...Em, em không có cùng người đàn ông khác làm tình... Không!"
Hạ Ninh Huyên dường như cuối cùng đã thả lỏng, anh ta dang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Văn Anh áp sát vào ngực càng khóc lớn hơn, "Ướt... Nhưng thực sự không có làm... Em không muốn người khác đụng em."
Anh ta luồn tay xuống, nhấc chân cô lên, cứ như vậy ôm cô, lưng cô dựa vào tường, nửa người bên dưới treo lơ lửng giữa không trung, hai chân cô chỉ có thể kẹp chặt eo anh.
Bộ phận sinh dục bị kích thích áp sát vào cái lỗ nhỏ hẹp, nhìn thôi cô đã muốn trốn thoát nhưng không có cách nào rút lui, chỉ có thể dùng sức quay đầu lại, cắn chặt môi dưới để giảm bớt căng thẳng.
Cửa âm đạo của cô rất mềm, mỏng và nhỏ, chỉ là một cái khe, nhưng lúc này, nó bị bộ phận sinh dục cương tím thô bạo kéo căng ra, từng chút từng chút bị kéo căng đến mức tối đa, thậm chí cả màng mềm màu hồng xung quanh cũng bị kéo căng đến hết mức có thể.
Đau, đau quá, cô dùng hai tay bấu chặt vào bức tường phía sau, sợ mình mất sức sẽ ngã xuống.
“—A,” cô dùng sức ngẩng đầu lên, dòng nước trong suốt chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của cô, “To quá, em chịu không nổi…”
Anh ta đi vào được một phần tư thì rõ ràng có lực cản, hai bờ môi mịn màng bị thứ khổng lồ của anh đẩy sang hai bên, phồng ra đầy đặn. Mà hai cánh mông mềm mại mỏng manh của cô cũng bị anh ta nắm ở trong tay, cánh mông lọt qua kẽ tay của anh ta.
Vùng bụng và eo của anh cương cứng, rút ra một chút, đừng cho rằng đây là tốt bụng, chẳng qua là mở đầu cho sự tàn nhẫn mà thôi. Văn Anh còn chưa tĩnh táo, ngay sau đó anh ta càng thêm mãnh liệt mà đâm vào, "…ưm!" Sự tấn công của anh mạnh bạo ngoài dự tính, va chạm mạnh đến mức ngực của cô run rẩy, khe hở âm đạo bị mở rộng một cách tàn nhẫn, dương vật được đẩy sâu hơn.
“Sau này không được lén lút gặp gỡ người đàn ông khác.” Anh ta cưỡng ép mở rộng cô ra, lần đầu tiên dương vật nóng bỏng và cứng rắn của anh ta đẩy vào sâu như vậy, như thể đóng đinh cô vào tường, côgần như không thở ra hơi và để lộ vẻ mặt đáng thương khóc hút thít.
Hành vi này giống như bị cưỡng hiếp, và cô không cảm nhận được điều đó.
“Chưa có sự cho phép của anh,” lồng ngực rắn chắc của anh dán chặt vào bầu ngực căng phồng của cô, “em không được tự ý làm càn.”
Anh ta cứ như vậy đè cô vào tường, sau đó dùng một tay còn lại nâng mặt cô lên, "Nghe thấy chưa?"
Cô không thể nói và chỉ có thể gật đầu liên tục.
Tiếng nước nóng phun liên tục, hơi nóng len lỏi mọi ngóc ngách, tiếng thở hổn hển ngày càng nặng nề... làm mờ đi mọi thứ.
Cô yếu ớt giãy giụa, tiếng "đau" và "đừng" không ngừng tuôn ra từ đôi môi mím chặt của cô, nhưng chúng cũng mơ hồ, đêm nay, anh ta dường như không thể nghe thấy cô nói gì, điên cuồng xâm phạm cô, cô càng chống cự, anh ta làm càng mạnh bạo.
Cô đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt đỏ hoe. Nhưng đêm nay anh ta không nhẹ nhàng, hơn nữa còn nhấn mạnh "Không được phép tìm đàn ông khác", anh ta lấy đây làm cớ để nghiêm khắc "trừng phạt" cô. Cô vốn mềm lòng nên cũng bị "ngoại tình" lừa gạt, cô cảm thấy chỉ cần anh ta bình tĩnh lại là được.
"A... a..." Thân thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy trong vòng ta của anh ta, tiếng thở dốc vô cùng mỏng manh, phảng phất chỉ tỏng lát nữa sẽ bị đánh bại.
"Làm ơn! Xin anh nhẹ chút..."
m hộ của cô hoàn toàn căng ra, bị tàn phá bởi tình trạng quá tải, và những vệt máu đặc quánh chảy xuống ở chỗ giao hợp giữa hai người họ. Bắp đùi và mông của Văn Anh rất trắng, chỗ nào có máu chảy ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mặc kệ nó có tệ đến cỡ nào, chảy xuống cống cũng có thể nhận ra.
Hạ Ninh Huyên nhìn thấy, nhưng không dừng lại, và vẫn chiếm hữu cô một cách đẫm máu, muốn xé xác cô ra và buộc cô phải nở ra vì mình.
Đó là một vụ hãm hiếp thầm lặng.
Anh ta đã muốn làm điều này từ lâu, đã muốn khai phá cô một cách tàn bạo, từ lâu rồi...
“Đủ rồi!” Giọng nói của cô khàn khàn, phản kháng càng ngày càng kịch liệt, nhưng anh ta đều áp chế lại, cuối cùng cô suýt chút nữa ngã quỵ, thiếu dưỡng khí, thở hổn hển, cũng không làm được bất cứ phản kháng nào, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Cưỡng hiếp trong phòng tắm, Văn Anh bị giày vò gần một tiếng đồng hồ, cô đã cảm thấy mình sắp chết, lúc anh ta buông ra, cô gần như ngạt thở, run rẩy bất lực, dựa vào tường hoàn toàn ngã quỵ. Đôi chân trắng nõn lấm tấm những chấm máu, được tinh dịch và nước lã rửa sạch sơ qua nhưng xen lẫn màu trắng nhớp nháp trông vô cùng gợi tình.
Cô rất tủi thân, mơ hồ cảm thấy hướng phát triển của sự việc không ổn lắm, nhưng lại không biết là không ổn chỗ nào. Cô không còn sức để khóc nữa, động đậy một chút cũng đau, chỉ có thể cuộn tròn người không ngừng nức nở.
Sau khi Hạ Ninh Huyên tắm rử xong, anh ta quấn cô trong một chiếc khăn tắm và bế cô trở lại phòng ngủ. Anh ta mở hai chân cô ra, cô nghẹn ngào cầu xin anh: "Không! Em biết em sai rồi, thật đấy... em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, đừng... làm ơn..."
Anh ta dừng một chút, cuối cùng nở một nụ cười thật lòng, xoa đầu cô an ủi, "Ngoan, anh chỉ xem vết thương cho em."
Cô sợ hãi, nhưng vẫn chống cự, run rẩy hai chân không thể khép lại, túm lấy chăn cố gắng chui vào trong góc, ánh mắt Hạ Ninh Huyên tối sầm, anh ta tóm lấy cô, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cô giãy giụa giằng co, những tiếng “ưm ưm ưm” không ngừng phát ra từ cánh môi đỏ tươi của cô.
Anh ta kìm nén dục vọng, khẽ cắn răng, cố gắng tập trung sự chú ý vào việc khử trùng, âm hộ của cô bị tàn phá thành một đống hỗn độn, môi âm hộ lộ ra màu đỏ đậm, ở giữa thịt mềm hồng nhuận gần khe đều sưng lên, lỗ âm đạo cũng vậy, hơi xước và có một ít máu đỏ tươi.
Anh ta thè lưỡi bắt đầu liếm phần lỗ âm đạo bị thương của cô, cô sợ hãi kẹp chặt hai chân, trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc lóc: "Làm ơn... tha cho em."
Chẳng mấy chốc, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng nước chảy dâm dục, xen lẫn với tiếng rên rỉ mỏng manh mà quyến rũ của cô.
Điện thoại trong phòng khách rung lên, màn hình hơi sáng lên, nhưng không ai để ý đến.
Bên trong nó trơn và nhớp nháp.
Cô còn đang khóc, "Đau...Em, em không có cùng người đàn ông khác làm tình... Không!"
Hạ Ninh Huyên dường như cuối cùng đã thả lỏng, anh ta dang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Văn Anh áp sát vào ngực càng khóc lớn hơn, "Ướt... Nhưng thực sự không có làm... Em không muốn người khác đụng em."
Anh ta luồn tay xuống, nhấc chân cô lên, cứ như vậy ôm cô, lưng cô dựa vào tường, nửa người bên dưới treo lơ lửng giữa không trung, hai chân cô chỉ có thể kẹp chặt eo anh.
Bộ phận sinh dục bị kích thích áp sát vào cái lỗ nhỏ hẹp, nhìn thôi cô đã muốn trốn thoát nhưng không có cách nào rút lui, chỉ có thể dùng sức quay đầu lại, cắn chặt môi dưới để giảm bớt căng thẳng.
Cửa âm đạo của cô rất mềm, mỏng và nhỏ, chỉ là một cái khe, nhưng lúc này, nó bị bộ phận sinh dục cương tím thô bạo kéo căng ra, từng chút từng chút bị kéo căng đến mức tối đa, thậm chí cả màng mềm màu hồng xung quanh cũng bị kéo căng đến hết mức có thể.
Đau, đau quá, cô dùng hai tay bấu chặt vào bức tường phía sau, sợ mình mất sức sẽ ngã xuống.
“—A,” cô dùng sức ngẩng đầu lên, dòng nước trong suốt chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của cô, “To quá, em chịu không nổi…”
Anh ta đi vào được một phần tư thì rõ ràng có lực cản, hai bờ môi mịn màng bị thứ khổng lồ của anh đẩy sang hai bên, phồng ra đầy đặn. Mà hai cánh mông mềm mại mỏng manh của cô cũng bị anh ta nắm ở trong tay, cánh mông lọt qua kẽ tay của anh ta.
Vùng bụng và eo của anh cương cứng, rút ra một chút, đừng cho rằng đây là tốt bụng, chẳng qua là mở đầu cho sự tàn nhẫn mà thôi. Văn Anh còn chưa tĩnh táo, ngay sau đó anh ta càng thêm mãnh liệt mà đâm vào, "…ưm!" Sự tấn công của anh mạnh bạo ngoài dự tính, va chạm mạnh đến mức ngực của cô run rẩy, khe hở âm đạo bị mở rộng một cách tàn nhẫn, dương vật được đẩy sâu hơn.
“Sau này không được lén lút gặp gỡ người đàn ông khác.” Anh ta cưỡng ép mở rộng cô ra, lần đầu tiên dương vật nóng bỏng và cứng rắn của anh ta đẩy vào sâu như vậy, như thể đóng đinh cô vào tường, côgần như không thở ra hơi và để lộ vẻ mặt đáng thương khóc hút thít.
Hành vi này giống như bị cưỡng hiếp, và cô không cảm nhận được điều đó.
“Chưa có sự cho phép của anh,” lồng ngực rắn chắc của anh dán chặt vào bầu ngực căng phồng của cô, “em không được tự ý làm càn.”
Anh ta cứ như vậy đè cô vào tường, sau đó dùng một tay còn lại nâng mặt cô lên, "Nghe thấy chưa?"
Cô không thể nói và chỉ có thể gật đầu liên tục.
Tiếng nước nóng phun liên tục, hơi nóng len lỏi mọi ngóc ngách, tiếng thở hổn hển ngày càng nặng nề... làm mờ đi mọi thứ.
Cô yếu ớt giãy giụa, tiếng "đau" và "đừng" không ngừng tuôn ra từ đôi môi mím chặt của cô, nhưng chúng cũng mơ hồ, đêm nay, anh ta dường như không thể nghe thấy cô nói gì, điên cuồng xâm phạm cô, cô càng chống cự, anh ta làm càng mạnh bạo.
Cô đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt đỏ hoe. Nhưng đêm nay anh ta không nhẹ nhàng, hơn nữa còn nhấn mạnh "Không được phép tìm đàn ông khác", anh ta lấy đây làm cớ để nghiêm khắc "trừng phạt" cô. Cô vốn mềm lòng nên cũng bị "ngoại tình" lừa gạt, cô cảm thấy chỉ cần anh ta bình tĩnh lại là được.
"A... a..." Thân thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy trong vòng ta của anh ta, tiếng thở dốc vô cùng mỏng manh, phảng phất chỉ tỏng lát nữa sẽ bị đánh bại.
"Làm ơn! Xin anh nhẹ chút..."
m hộ của cô hoàn toàn căng ra, bị tàn phá bởi tình trạng quá tải, và những vệt máu đặc quánh chảy xuống ở chỗ giao hợp giữa hai người họ. Bắp đùi và mông của Văn Anh rất trắng, chỗ nào có máu chảy ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mặc kệ nó có tệ đến cỡ nào, chảy xuống cống cũng có thể nhận ra.
Hạ Ninh Huyên nhìn thấy, nhưng không dừng lại, và vẫn chiếm hữu cô một cách đẫm máu, muốn xé xác cô ra và buộc cô phải nở ra vì mình.
Đó là một vụ hãm hiếp thầm lặng.
Anh ta đã muốn làm điều này từ lâu, đã muốn khai phá cô một cách tàn bạo, từ lâu rồi...
“Đủ rồi!” Giọng nói của cô khàn khàn, phản kháng càng ngày càng kịch liệt, nhưng anh ta đều áp chế lại, cuối cùng cô suýt chút nữa ngã quỵ, thiếu dưỡng khí, thở hổn hển, cũng không làm được bất cứ phản kháng nào, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Cưỡng hiếp trong phòng tắm, Văn Anh bị giày vò gần một tiếng đồng hồ, cô đã cảm thấy mình sắp chết, lúc anh ta buông ra, cô gần như ngạt thở, run rẩy bất lực, dựa vào tường hoàn toàn ngã quỵ. Đôi chân trắng nõn lấm tấm những chấm máu, được tinh dịch và nước lã rửa sạch sơ qua nhưng xen lẫn màu trắng nhớp nháp trông vô cùng gợi tình.
Cô rất tủi thân, mơ hồ cảm thấy hướng phát triển của sự việc không ổn lắm, nhưng lại không biết là không ổn chỗ nào. Cô không còn sức để khóc nữa, động đậy một chút cũng đau, chỉ có thể cuộn tròn người không ngừng nức nở.
Sau khi Hạ Ninh Huyên tắm rử xong, anh ta quấn cô trong một chiếc khăn tắm và bế cô trở lại phòng ngủ. Anh ta mở hai chân cô ra, cô nghẹn ngào cầu xin anh: "Không! Em biết em sai rồi, thật đấy... em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, đừng... làm ơn..."
Anh ta dừng một chút, cuối cùng nở một nụ cười thật lòng, xoa đầu cô an ủi, "Ngoan, anh chỉ xem vết thương cho em."
Cô sợ hãi, nhưng vẫn chống cự, run rẩy hai chân không thể khép lại, túm lấy chăn cố gắng chui vào trong góc, ánh mắt Hạ Ninh Huyên tối sầm, anh ta tóm lấy cô, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cô giãy giụa giằng co, những tiếng “ưm ưm ưm” không ngừng phát ra từ cánh môi đỏ tươi của cô.
Anh ta kìm nén dục vọng, khẽ cắn răng, cố gắng tập trung sự chú ý vào việc khử trùng, âm hộ của cô bị tàn phá thành một đống hỗn độn, môi âm hộ lộ ra màu đỏ đậm, ở giữa thịt mềm hồng nhuận gần khe đều sưng lên, lỗ âm đạo cũng vậy, hơi xước và có một ít máu đỏ tươi.
Anh ta thè lưỡi bắt đầu liếm phần lỗ âm đạo bị thương của cô, cô sợ hãi kẹp chặt hai chân, trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc lóc: "Làm ơn... tha cho em."
Chẳng mấy chốc, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng nước chảy dâm dục, xen lẫn với tiếng rên rỉ mỏng manh mà quyến rũ của cô.
Điện thoại trong phòng khách rung lên, màn hình hơi sáng lên, nhưng không ai để ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.