Ám Nghiện

Chương 42: Chị thấy lá gan của em rất lớn

Cố Lai Nhất

10/05/2024

Nghê Mạn thay mặt Nam Tiêu Tuyết mời mọi người đi karaoke, tất cả mọi người có hơi bất ngờ, dù gì người mời cũng là Nam Tiên nổi tiếng thanh ngạo cô lãnh.

Tiến trình quay kịch múa đã đi được hơn nửa đường, dạo gần đây mọi người liên tục làm việc ở cường độ cao, quả thật rất vất vả, thừa dịp có một lý do, đi ra ngoài karaoke phát tiết một chút cũng là cách tốt.

Vì vậy bọn họ liền sôi nổi đồng ý.

Cũng giống như lần trước, mọi người chia nhau lên hai chiếc xe minivan, còn Thương Kỳ sẽ chở Nam Tiêu Tuyết và Nghê Mạn đi xe riêng.

Tuy rằng đã ở gần bọn họ lâu đến vậy, nhưng người hướng nội như An Thường vẫn chưa thật sự quen thuộc với tất cả mọi người trong đoàn, cho nên khi lên xe cô vẫn chọn một chỗ ngồi phía sau cạnh cửa sổ, vị trí bên cạnh để trống.

Bất chợt, Kha Hành lại tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. An Thường quay đầu liếc nhìn, Kha Hành hướng về phía cô cười cười. Cô không rõ lý do Kha Hành lại làm như vậy, là vì nhìn thấy cô như con dê lạc đàn, nên mới cố gắng không làm cô xấu hổ hay sao?

Nói thật, cô cũng đã quen một mình như vậy rồi, hành động tử tế quá mức ngược lại còn khiến cô cảm thấy có phần không quen, một phần cảm thấy áy náy vì không thể tìm được chủ đề trò chuyện với người kia, một phần khác là vì áy náy mà đâm ra rối loạn càng không biết nói gì. Chỉ đành cứ thế quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn đèn đường đến gần sáng lên rồi trôi qua tối dần, nhìn những chiếc xe khác ngược xuôi lướt qua.

Kha Hành ngồi cạnh An Thường, hoặc là chồm tới phía trước, hoặc là xoay người tựa lên thành ghế. Cô ấy luôn có thể trò chuyện vui vẻ với người xung quanh, không có dấu hiệu để ý tới mình, để cho An Thường thoáng chút cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Xe bắt đầu chạy lên đường cao tốc, đèn trong xe cũng được tắt bớt. Trong khoảng thời gian này, do tần suất quay phim khá cao, người người luôn cảm thấy mệt mỏi, nên bỗng chốc ai nấy cũng say sưa ngủ. An Thường nừa ngủ nửa mê, nhìn ra bên ngoài lúc sáng lúc tối, đầu óc mơ hồ lơ lửng bị những tâm sự quấy rầy.

“An Thường,“

Giọng Kha Hành gọi cô như thì thầm, khiến An Thường giật mình nhận ra mình không hề ngủ.

“Hả?”

Quay đầu lại nhìn mặt Kha Hành, khi cô ấy không hóa thân thành “tiểu tử nghèo” thì gương mặt luôn được trang điểm vô cùng nổi bật, phấn mắt màu tím nhạt tô điểm cho mí mắt xinh đẹp, màu môi đỏ ánh nâu bóng sáng dưới ánh đèn đường, một đầu tóc ngắn lại càng khiến cô ấy trông cá tính hơn.

Khuôn mặt ấy sinh ra đã xinh đẹp rạng rỡ, nếu có nhiều sắc thái cùng xuất hiện tại trên gương mặt cô ấy thì cũng không có vẻ quá mức kệch cỡm, ngược lại còn hoàn toàn bị ngũ quan sắc sảo nuốt lấy.

Giọng nói của Kha Hành bị tiếng bánh xe lao vút trên đường cao tốc lấn át đi hơn phân nửa: “Tôi đã nhìn ra rồi.”

Trong lòng An Thường nhảy dựng.

“Yên tâm, tôi cũng không phải loại người sẽ đi lan truyền lung tung đâu.”

Đúng vậy, Kha Hành là một người ngay thẳng đàng hoàng, cô ấy có thể không ngần ngại bày ra dã tâm của mình, cũng không bao giờ thèm làm những việc đâm sau lưng người khác, có thể nói là tâm sinh tướng, một người quang minh lỗi lạc, không phụ một gương mặt xinh đẹp nhường này.

Nhằm tránh khiến người khác nghe thấy, âm lượng giọng nói Kha Hành lại càng nhỏ hơn: “Tôi chỉ là muốn khuyên cô một câu.”

“Ngày trước, lúc tôi vừa lấn sân qua điện ảnh đi đóng bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp, tôi diễn vai một tiểu thư của đại gia tôc, gặp được một nữ nhân, nàng là đầu lĩnh của một tiêu cục.

An Thường nghe liền lập tức biết đó là bộ phim nào, một bộ phim võ hiệp rất thành công, còn được vinh danh “Phim điện ảnh xuất sắc nhất” của giải Kim Lộc năm đó. Kha Hành cũng nhờ vào cơ hội đó mà đặt được nền móng vững chắc trong giới phim ảnh, về sau càng có nhiều kịch bản cơ hội lũ lượt kéo đến.

“Nói thật, lúc đó tôi không biết diễn xuất, lúc vừa vào đoàn, ngày nào tôi cũng bị đạo diễn mắng đến chỉ biết rúc trong một góc mà khóc, về sau chị ấy nói với tôi, phải nghĩ biện pháp khiến bản thân có thể hòa vào nhân vật.”

An Thường lại trong phút chốc biết được “chị ấy” là ai. Người diễn vai bang chủ năm đó, là một diễn viên thiên về hành động, đa số là diễn những bộ phim văn nghệ. Tuy không phải là một diễn viên lưu lượng, nhưng người hâm mộ vô cùng trung thành. Đó là mỹ nữ với nét đẹp không quá truyền thống, có một tấm hình luyện công trong phòng tập, đến bây giờ vẫn còn ở trên Weibo, lâu lâu bị xào lại sẽ kéo theo một mớ người điên cuồng liếm nhan.

“Chỉ là, chị ấy mang tôi nhập diễn, nhưng lại không ai có thể giúp tôi xuất diễn. Sau khi quay xong, tôi đã thật sự không nhịn được mà đi tìm chị ấy, khi đó chị ấy đã tham gia một dự án phim mới. Khi tôi đến, thấy chị ấy rất thân mật với nữ diễn viên diễn cặp trong bộ phim kia, chị ấy cũng không hề biết tôi sẽ đến. Cứ vậy, tôi đứng yên lặng hồi lâu nhìn chị ấy ở đằng kia, cầm từng quả mâm xôi đút cho người kia, trong mắt tràn ngập vui vẻ.”

“Sau này khi chị ấy đến tìm tôi, tôi cũng đã không còn nhiều cảm giác vui sướng, cho đến lúc chị ấy quay xong bộ phim, mời tôi đến một nhà hàng gần phim trường dùng cơm. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, đêm đó chúng tôi ăn súp thịt bò, nước dùng màu trắng sữa, nhưng bỏ rất nhiều rất nhiều tiêu hột, tôi ăn vào sặc đến mức ho không ngừng.”

Bên môi Kha Hành cong lên một nét vui vẻ, dưới ánh đèn đường ấm áp, càng nổi bật được hơi thở hoài niệm xa xưa.

“Tôi nói với chị ấy, tôi hiểu rằng chị ấy như vậy cũng là vì nhập diễn, nhưng tôi luôn tin tưởng khoảng thời gian ấy, tình cảm giữa chúng tôi không tầm thường như vậy. Chị ấy hỏi tôi khác biệt như thế nào, tôi không thể giải thích được, chỉ là cảm giác không giống mà thôi.”

“Chuyện sau đó, cô đoán như thế nào?”

Kha Hành khẽ cười: “Ăn cơm xong, chị ấy dẫn tôi về phòng khách sạn của mình.”

An Thường bật ra tiếng “a“.

Kha Hành nhếch môi: “Nghĩ gì thế.”

“Đêm đó thật sự chúng tôi cũng không làm chuyện gì hết, chị ấy muốn dẫn tôi về phòng chỉ là vì muốn cho tôi xem một thứ.” Kha Hành lắc lắc ngón giữa tay trái trống trơn: “Là nhẫn đính hôn.”

“Thật không thể tưởng được, bản thân chị ấy lại là gái thẳng, nguyên lai từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu rõ chị ấy. Chị ấy nói với tôi, kỳ thật làm một diễn viên, quá trình xuất diễn còn khó hơn cả nhập diễn, con đường tôi phải đi về sau này còn rất dài.”

“Tôi cũng không trách, dù sao cũng là chị ấy giúp tôi nhập diễn, nên tôi mới có thể đứng vững trong giới giải trí, đối với chị ấy mà nói, giúp đỡ hậu bối chính là một phần trách nhiệm. Sau này, tôi một thân một mình trở lại đoàn múa, ăn cơm, ngủ, luyện tập, bề ngoài so với trước kia không có gì bất đồng.”

“Cứ thế, không có bất kì ai biết rõ một đoạn tình cảm mập mờ này của tôi và chị ấy, cũng không có một ai hiểu được tại sao từ đó về sau tôi không hề có ý định yêu đương nữa.”

An Thường: “Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”

“Được.”

“Vậy, hiện tại, cô có được tính là xuất diễn chưa?”

Kha Hành mím môi, ánh mắt không thể biết được là hỉ hay bi: “Thật ra, về sau có dịp gặp lại người kia một lần, chính là trước khi tôi gia nhập đoàn làm phim 'Thanh Từ' này.”

“Đó là trong tiệc tối của một buổi lễ trao giải, chị ấy chiến thẳng giải 'nữ phụ xuất sắc nhất', ngồi cùng một bàn với một nhiếp ảnh gia, người kia vô cùng tự nhiên gắp cá cho chị ấy. Khi đó tôi nhìn thấy liền biết, đó chính là đối tượng đính hôn của chị ấy.”

“Cô hỏi tôi có xuất diễn hay không à, nói sao nhỉ? Hiện tại nhìn thấy người kia, đúng là không có bất kì cảm xúc mãnh liệt như trước nữa, thậm chí còn không đặc biệt muốn dõi theo, hay tò mò về đối tượng kết hôn của chị ấy là người như thế nào. Nhưng sau đó, tôi ngồi ở bàn của mình, cũng gắp món cá đó ăn, lại khiến một mảnh xương cá mắc vào trong cổ họng tôi, dù cố cách nào cũng không thể xua đi cảm giác khó chịu đau xót đó.”

“Tôi vốn dĩ định cố nhịn một chút sẽ trôi qua, nhưng cho đến tận khi tôi về phòng khách sạn, lúc đó đã quá nửa đêm, tôi lại phải vào bệnh viện sơ cứu khẩn cấp. Có lẽ là do mảnh xương vụn kia bị mắc trong cổ họng tôi quá lâu, nên đến khi bác sĩ đã hỗ trợ lấy ra rồi mà tôi vẫn cảm giác được còn có thứ gì đó vướng lại, cổ họng đau đớn đến khó chịu.”

“Xuất diễn không ấy hả?” Kha Hành dường như đang tự hỏi bản thân: “Nói không rõ, đại loại là, giống như cảm giác của một thanh xương cá đâm vào cổ họng.”

Thanh âm cô ấy ép tới cực thấp, ngữ khí cũng không rõ vui buồn, như là sợ đánh thức người khác, lại như là đang vuốt ve một vết sẹo xưa cũ.

An Thường nghe đến cõi lòng dậy sóng.

Sao cô lại không hiểu, cảm giác đối phương đã sớm bước tiếp, mà chính mình vẫn còn mắc kẹt lại ở quá khứ, tự thân vui buồn ôm lấy kỷ niệm.

Ngày trước, cô đã một lần trải nghiệm rồi.

***

Khi xe của các cô đến nơi, thì nhóm người Nam Tiêu Tuyết đã chờ sẵn rồi. Nhìn thấy hai chiếc minivan của mọi người đến hẳn; Nam Tiêu Tuyết, Thương Kỳ, và Nghê Mạn mới bắt đầu đi về phía bọn họ.

Nam Tiêu Tuyết đang trò chuyện với Thương Kỳ, vừa nói vừa đi sát qua bên người An Thường. An Thường vờ ngồi xổm xuống chỉnh lại dây giày, cố ý chậm lại một chút, dõi theo bóng lưng Nam Tiêu Tuyết.

Cô chưa bao giờ biết được, một người có thể nghĩ cả trăm lần một câu nói, nhưng lại vô cùng sợ không dám nói ra thành lời: “Sinh nhật vui vẻ.” Hiện tại cô lại càng không nắm chắc, đêm nay rốt cuộc có thể nói được hay không.

Lúc đi vào phòng, tất cả mọi người đã ngồi yên vị. Nam Tiêu Tuyết vẫn ngồi trong một góc, gương mặt vẫn thủy chung mang sắc thái lạnh nhạt.

Kha Hành lên tiếng gọi cô: “An Thường, đến đây ngồi đi.”

An Thường đi qua ngồi xuống, cách Nam Tiêu Tuyết vài người. Kha Hành tranh thủ lúc mọi người ồn ào ca hát, nói nhỏ: “Tôi không biết cô sẽ cảm kích hay là trách cứ tôi nữa.”

Vì câu chuyện vừa nãy cô ấy kể cho An Thường nghe.

An Thường cũng không thể nói rõ, chỉ biết cười cười đáp lại.

Vì đêm mai vẫn còn phải quay phim nên mọi người dẫu có uống rượu cũng rất khắc chế, bù lại thì càng nhiệt tình giành micro thi nhau gào thét thảm thiết.

Kha Hành hỏi An Thường: “Không hát sao?”

An Thường liếc qua Nam Tiêu Tuyết.

“Nàng không hát đâu, nàng chưa bao giờ hát cả.”

“Tôi cũng không hát.” An Thường cong môi: “Hát không hay lắm.”

“Vậy thì có sao đâu.” Kha Hành đứng thẳng người dậy vươn vai một chút: “Mọi người đến đây là để ca hát, cũng không phải là cuộc thi âm nhạc.”

Nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô, Kha Hành lại mời mọc: “Vậy chơi trò chơi đi.”

Lấy ra một bộ xúc xắc: “Chơi so lớn nhỏ.”

“Chơi như thế nào?”

“Thì là so xem ai lớn ai nhỏ thôi.” Kha Hành bật cười: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Chưa bao giờ chơi thảy xúc xắc sao?”

“Hai mươi lăm.”

“Ồ, tôi không biết nên nói cô trông trẻ, hay là trông có vẻ già nữa, tóm lại là, cảm giác cô không giống những thanh niên thời đại này cho lắm.”

“Ừm, tôi tương đối lạc loài.”

Cô không ca hát, không uống rượu, không biết chơi các trò tiêu khiển, có thói quen ở một mình, cứ hễ thế giới của cô xuất hiện một người khác, thì lại cảm giác vô cùng chật chội.



Trước kia là Nhan Linh Ca, bây giờ là Nam Tiêu Tuyết.

Trời ơi, một người như Nhan Linh Ca đã đủ gọi là chấn động rồi, hiện tại còn là Nam Tiêu Tuyết nữa.

Kha Hành gọi: “Đừng thất thần, đến chơi đi, ai thua thì uống.”

“Tôi uống rượu không tốt.”

“Yên tâm đi, không có chuốc say cô đâu, chúng ta còn phải quay phim nữa, không nên uống quá nhiều.” Cô ấy lắc lắc chung xúc xắc: “Chúng ta đổi sang uống nước chanh, được không?”

An Thường công nhận chính mình đúng là xui xẻo. Tình trường vốn đã không đắc ý, nay cả trên sòng bạc cũng liên tục thất ý, chơi so lớn nhỏ vậy mà vẫn luôn thua. Chơi được một lúc thì những người xung quanh bắt đầu vây lại cười: “An Thường, lại là cô haha.”

Không biết nãy giờ cô uống bao nhiêu nước chanh rồi, chỉ thấy hàm răng chua đến tê dại.

Cô đứng lên nói: “Tôi đi vệ sinh đã.”

Nhà vệ sinh trong phòng luôn khiến cô không thoải mái vì cảm giác mất riêng tư, vì thế cô đành đi ra ngoài hành lang, lúc đi ra cửa liếc liếc về góc kia mới phát hiện vị trí Nam Tiêu Tuyết ngồi bây giờ trống trải. Thương Kỳ thì vẫn đang ngồi dính chỗ đó, đầu cuối xuống mắt nhìn màn hình tay liên tục gõ cạch cạch trên bàn phím, có lẽ đang bận rộn đàm phán chuyện làm ăn.

An Thường đi vệ sinh ra cũng chưa thấy Nam Tiêu Tuyết quay lại. Lúc này điện thoại cô reo lên, quả nhiên không chênh lệch lắm so với dự tính: “A lô, được, tôi đến liền.”

Cô đi ra cửa chính lấy một phần giao hàng, cầm lên xem qua thì lại có cảm giác bản thân làm chuyện khó hiểu.

Mua cái này làm gì? Mua rồi, thì có dám tặng hay không?

Huống chi, bây giờ cũng không biết Nam Tiêu Tuyết đã đi đâu.

Cô đắn đo suy nghĩ rồi quyết định đi đến sofa ngoài sảnh ngồi. Kéo túi hàng vừa được giao ra, mắt nhìn vào phần bánh ngọt nằm bên trong, cô biết rõ Nam Tiêu Tuyết luôn khắt khe với việc ăn uống, cho nên chỉ mua một phần nho nhỏ như vậy, hình dạng lại còn đáng yêu.

Một luồng ánh mắt từ bên góc phóng đến người cô. Những người ngại giao tiếp xã hội thường có sự mẫn cảm nhất định với ánh mắt của người khác, cô lập tức liếc mắt qua... rồi đứng lên đi qua ngồi đối diện người kia.

Người ngồi khuất sau một chậu cây to là Nam Tiêu Tuyết, đến những nơi công cộng như thế này thì nàng luôn khoác một chiếc áo bên ngoài sườn xám, cột lại ở phần eo, trên mặt đeo thêm một lớp khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh.

An Thường: “Sao chị lại ngồi đây?”

Nam Tiêu Tuyết nói gì đó thông qua lớp khẩu trang. Cô nghe không rõ nên bèn đứng lên đi qua bên kia, ngồi bên cạnh nàng: “Chị nói cái gì?”

“Chị hỏi, vậy em ngồi đằng đó làm cái gì?”

An Thường lấy phần bánh ngọt đặt trước mặt Nam Tiêu Tuyết.

“Tặng cho chị?”

“Ừm.”

“Vừa nãy chị còn tưởng, em định tự mình ăn hết chứ.”

“... Nếu như thật không dám tặng chị thì cũng có thể.”

“Tại sao lại không dám?” Đầu gối của Nam Tiêu Tuyết, cách sườn xám nhẹ cạ vào chân cô: “Chị lại thấy lá gan của em rất lớn.”

An Thường rụt lại. Chính cô mới cảm thấy lá gan của Nam Tiêu Tuyết lớn, không phải đã nói là sợ có cẩu tử quay chụp các loại sao? Cô liền đánh mắt một vòng không gian xung quanh, trong hành lang có rất ít người, cũng không có bất kỳ ai bộ dạng khả nghi cả, nhưng mà thiệt ra thì cô lại không biết “bộ dạng khả nghi” là như thế nào.

Tay vịn đầu gối ngồi đoan chính hơn nữa.

Nam Tiêu Tuyết nhẹ cười: “Được rồi, không chọc em nữa.”

“Không cần để tâm như vậy đâu.” Ngữ khí nhỏ nhẹ: “Còn chưa tới nửa tháng nữa là chị đi rồi, không nhớ sao?”

Trong lòng An Thường như bị đâm một cái. Quả nhiên, chuyện mà cô đắn đo liệu mình có đi quá giới hạn hay không, Nam Tiêu Tuyết đã sớm hiểu rất rõ.

“Chưa kể, chị cũng cần phải khống chế thể trọng, không ăn được bánh sinh nhật.”

Khi nói đến hai chữ “sinh nhật,“ sắc mặt Nam Tiêu Tuyết lại càng đạm mạc.

Ngay lập tức, hai tai An Thường nóng lên, giữa cảm giác bối rối, cô vội cầm phần bánh ngọt lên đưa vào miệng mình cắn một cái, kem bơ lan ra phủ lên phần môi, oánh nhuận trong suốt: “Em chỉ tiện tay mua thôi, không có để tâm gì đến chị hết, vốn chính em cũng muốn ăn.”

Nam Tiêu Tuyết gật gật đầu: “Vậy được.”

“Em cứ vào trong tiếp tục ăn đi, chị còn chút việc.”

“Được.”

An Thường đứng lên, cố sức tỏ ra bản thân không phải đang chạy trốn. Mãi cho đến một góc Nam Tiêu Tuyết không thể nhìn thấy thì bước chân mới trở nên vội vàng. Đi đến phòng, đứng trước cửa rủ mắt nhìn, mới cầm lên nửa phần bánh ngọt còn lại.

Cô nghĩ nghĩ, tay bóc đi lớp giấy dầu lót dưới đế, nguyên phần bánh ngọt cứ thế nhét trọn vào miệng. Chứ không cứ thế ném vào thùng rác, có cảm giác như dấu vết ngu ngốc của mình vẫn còn tồn tại trên cõi đời này ấy.

Không ngờ là lúc này có người đẩy cửa. Đó là Thương Kỳ, cô ấy đi đến gặp cô đứng ngoài cửa ăn bánh kem, liếc nhìn một cái. Hai má An Thường đang phình ra, giật mình, chỉ có thể cố sức nuốt vào, cổ họng bị nén đầy đau đớn.

Đột nhiên lúc này cô lại nhớ tới câu chuyện hóc xương của Kha Hành.

Thương Kỳ hỏi: “Cô đói lắm hả?”

Hàm hồ ừ một tiếng.

“Vừa nãy cô đi lấy đồ có trông thấy nàng không?”

“Có.”

“Một mình nàng?”

“Ừa.”

Thương Kỳ hướng về phía sảnh nhìn nhìn, cách một hành lang dài như vậy thật ra nào có thấy gì ngoài đó đâu. Thương Kỳ lại không đi về bên đó, tựa hẳn vào tường bên cạnh lấy thuốc ra đốt cho mình một điếu. Đôi chân ôm trong quần tây hơi co lên, mũi giày cao gót tựa xuống mặt đất, làn khói lượn lờ quanh đầu ngón tay cô.

Nam Tiêu Tuyết nhìn lạnh lùng, còn Thương Kỳ là kiểu người hung dữ, làm cho người khác khi nói chuyện với cô ấy bất giác trở nên vô cùng khẩn trương.

An Thường cũng tựa vào mặt kính đen sau lưng mình, giữa hai người cánh nhau khoảng ngang của hành lang, cô nghe Thương Kỳ hỏi: “Cái bánh này, là mua cho nàng à?”

An Thường không đáp lời, vo tròn giấy dầu siết chặt trong lòng bàn tay.

“Không cần thiết đâu, nàng sẽ không ăn.”

An Thường thốt ra: “Các người hôm nay không có bất kỳ ai chân thành chúc nàng sinh nhật vui vẻ, ngay cả chị cũng vậy.”

Thương Kỳ bị chất vấn tới ngỡ ngàng. Tay vươn ra sờ sờ phần gáy của mình, lắc cổ qua lại hai cái, dường như là vì vừa nãy cúi đầu xử lý công việc quá lâu khiến nó đau nhức.

“Cô nói như vậy...”

Lại ngước mắt lên trời ngẫm nghĩ câu nói của An Thường một lát, mới lại cúi xuống nhìn cô: “Tôi nghĩ, tôi và những người bên cạnh nàng, mọi người đã quá quen thuộc với việc nàng là 'Nam Tiêu Tuyết', những lời quan tâm, thân cận, nhiệt tình, hay thương yêu của người khác; nàng có lẽ không cần.”

Nói xong đẩy cửa phòng: “Tôi không qua đó đâu, cô đi tìm nàng đi, ngồi với nàng một hồi đi.”

An Thường sấn tới phía sau Thương Kỳ: “Tôi không đi, nàng đã kêu tôi quay về phòng.”

“Nàng tất nhiên là muốn cô quay về rồi, dù sao hôm nay cũng...” Thương Kỳ nắm chặt nắm đấm mở cửa phòng: “Thật sự không đi à?”

An Thường cắn cắn môi, một lần nữa quay đầu đi ra đại sảnh.

Nam Tiêu Tuyết vẫn ngồi ở chỗ cũ, đối diện nàng là một đôi vợ chồng, hai người họ nhìn vô cùng hạnh phúc vui vẻ. Không biết họ đang nói gì với nàng, Nam Tiêu Tuyết toàn thân lộ ra xa cách. Cho đến khi người đàn ông kia lấy ra một món quà được gói vô cùng tinh xảo đặt lên bàn.

Nam Tiêu Tuyết khẽ nâng cằm, không có phản ứng khác. Đôi vợ chồng kia đứng lên, Nam Tiêu Tuyết vẫn ngồi nguyên như thế, không hề có ý tứ đưa tiễn bọn họ. Đợi bọn họ rời đi khuất dạng, An Thường mới đi qua. Nam Tiêu Tuyết nhấc mắt liếc cô: “Thương Kỳ bảo em đến sao?”

An Thường đi qua ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt đặt lên hộp quà: “Quà sinh nhật?”

“Ừa.”

Ngữ khí vô cùng mệt mỏi chán chường, khiến cho cô nhớ lại bộ dạng lãnh đạm của nàng ban nãy.

“Chị không mở ra nhìn thử sao?”

“Chị biết đó là cái gì.”

“Là cái gì?”

“Một sợi dây chuyền phục cổ của D gia, tháng trước mới từ trong buổi đấu giá đoạt được.”

“Chị không thích sao?”

Nam Tiêu Tuyết nhíu mày.



Có lẽ còn cười lạnh một tiếng, nhưng lớp khẩu trang đã hấp thụ hết mọi âm thanh rồi.

An Thường có hơi không tự nhiên, Nam Tiêu Tuyết làm rõ ý đồ của cô: “Em ngồi ở chỗ này là định chỉ thảo luận với chị về một sợi vòng cổ thôi sao?”

“Không phải.”

An Thường quay đầu nhìn nàng: “Vừa rồi có phải là cha mẹ chị không? Vị phu nhân kia nhìn có những nét tương tự với chị, bọn họ đến tặng quà cho chị, nhưng mà chị lại không vui.”

“Điều em muốn hỏi là, vì sao chị lại không vui vậy? Nguyên nhân này Thương Kỳ biết rõ, nhưng em lại không biết.”

Ngón tay Nam Tiêu Tuyết mân mê trên nút thắt giữa hai vạt áo, tay mở bung ra, rồi lại lần nữa chậm rãi cột lại thật chắc. Cứ hễ nàng nhập vai vào tinh phách, thì sẽ vô thức sinh ra tư thái phong tình nhàn nhã lười biếng hơn. Loại tình thái do năm tháng nuôi dưỡng lắng đọng ra, mị hoặc như mây trôi nước chảy, không phải ở mặt ngoài, mà như là thấm trong từng sợi gân cốt của nàng.

Tuy vậy, đêm nay, đôi mắt của nàng lộ ra sự lãnh đạm xa cách tới cực điểm, làm cho người khác ý thức được nàng thật là Nam Tiêu Tuyết. Trên người nàng lúc nào cũng tồn tại loại khí tràng mâu thuẫn cực hạn, khi thì khiến cho An Thường sợ hãi, lúc thì làm cho An Thường mê muội.

“Thương Kỳ biết rõ nguyên nhân,“ Nam Tiêu Tuyết giải thích: “bởi vì chị ấy là người bên cạnh chị, đã hợp tác hơn mười năm, chị ấy là một phần trong cuộc sống của chị.”

“An Thường.”

Nam Tiêu Tuyết hỏi: “Em hiểu ý chị không?”

An Thường làm sao không rõ. Cô không thể biết được lý do Nam Tiêu Tuyết không vui, là bởi vì cô chưa bao giờ muốn trở thành một phần trong sinh hoạt của nàng. Bề ngoài hai người đã thân mật như vậy, đã từng hôn nhau, từng cùng nhau ngủ, thậm chí Nam Tiêu Tuyết cũng đã từng bị cô áp xuống giường. Nhưng...

Cô lại cố thủ lý trí của mình giữ lại khoảng cách nhất định với nàng, không thêm wechat của nàng, không hỏi chuyện của nàng, thậm chí chỉ là một câu “sinh nhật vui vẻ” cũng đắn đo thật lâu không dám nói, cứ mãi lẩn quẩn tự hỏi bốn chữ đơn giản này có quá mức thân mật hay không. Hành động của cô, đơn giản chính là luôn giữ khoảng cách với nàng, nhưng vẫn tham lam muốn hiểu rõ nàng.

Vì chỉ có thế, đợi ngày Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, An Thường chỉ lại có thể nhìn nàng thông qua một màn hình, khoảng cách xa vời như trời và đất, tâm trạng cũng không hề giống với bất kì người hâm mộ nào của nàng. Đồng thời, những điều cô hiểu về nàng, cũng sẽ vượt qua hiểu biết của bất kì người hâm mộ nào khác. Mối quan hệ như vậy, có lẽ sẽ dễ dàng cắt đứt và đặt xuống hơn.

Nhưng mà, sự cố gắng kiên trì của cô mấy ngày hôm nay, chỉ vì một câu nói của Nam Tiêu Tuyết mà lung lay. Nam Tiêu Tuyết có lòng, muốn nhắc nhở cô –

Em thật sự muốn biết sao?

Thật sự muốn tìm hiểu về quá khứ của nàng sao?

Thật sự muốn đối xử với Nam Tiêu Tuyết như một người bình thường à?

Trong một gian phòng cách nơi này gần nhất, có người đang gào hát một bài ca thất tình đau khổ.

[Cứ để em cô đơn tịch mịch như vậy cũng tốt rồi,

Anh không cần phải tìm đến trong hồi ức của em,

Em không tin bản thân sẽ ngốc nghếch đến không thể quên được,

Hay không bỏ xuống được...]

Trôi theo ca từ, những kí ức buồn đau lại lóe lên trong đầu An Thường. Phản ứng tự nhiên của cơ thế khiến cho bắp chân cô rút lại, toàn thân căng thẳng đau đớn. Trong lúc cô còn do dự chật vật, Nam Tiêu Tuyết đứng lên: “Chị quay về trước.”

“A, quà của chị kìa...”

Nam Tiêu Tuyết quay đầu lại liếc: “Em thích không? Nếu thích thì cho em đó.”

“Em không cần.”

“Vậy thì,“ Nam Tiêu Tuyết tự nhiên hồi đáp: “cứ để nó ở đó đi.”

Nàng nhanh chóng lướt đi.

An Thường dõi theo bóng lưng của nàng. Có người trong hành lang đi ngang qua nàng, nhưng căn bản họ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được Nam Tiêu Tuyết ở chỗ này. Giữa những nhóm đôi nhóm ba người, chỉ có mỗi Nam Tiêu Tuyết cô độc lẻ loi.

Rất kỳ quái.

Nàng chính là đại minh tinh vạn chúng chú mục.

Nhưng cũng không có bất kỳ ai chính thức muốn tiếp cận đến gần nàng.

Chỉ có Thương Kỳ, nhưng Thương Kỳ lại là đối tác trong công việc của nàng, Thương Kỳ cũng không chúc nàng sinh nhật vui vẻ, không thâm nhập vào cuộc sống nàng.

An Thường đột nhiên đứng lên, dứt khoát chạy tới, đuổi theo bóng dáng Nam Tiêu Tuyết.

Nam Tiêu Tuyết đã đi đến cửa phòng, tay vừa nắm lấy chốt cửa kim loại màu vàng nổi bật trên tấm kính thủy tinh đen bóng, vừa hơi đẩy cửa ra thì bị một người đột nhiên nắm lấy. Giai điệu bên trong vừa mới chỉ lọt ra được hai ba nốt đã bị đóng sập chặn đứng lại.

“Chờ một chút.” An Thường chạy đến nên hô hấp có phần dồn dập: “Chị, chờ em một chút được không?”

“Hả?”

“Cứ đứng đây chờ em.”

An Thường nói xong, thì một mình bước vào phòng. Chốc lát sau, cô đi ra cùng với Thương Kỳ. Thương Kỳ nói với Nam Tiêu Tuyết: “Cô ấy muốn mượn chìa khóa xe.”

Nam Tiêu Thuyết ngây ngẩn.

Thương Kỳ lấy ra chìa khóa xe có in logo của Mercedes, xoay xoay trên đầu ngón tay: “Chị đưa nha?”

Lúc này lại có người đẩy cửa. Kha Hành đội mũ lưỡi trai, xem bộ dạng là muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lòng, vừa gặp ba người đứng vây quanh ở ngoài cửa, liếc nhìn An Thường.

An Thường đột nhiên nói: “Kha lão sư, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.”

“Nhưng, dường như đã muộn rồi.”

Kha Hành bật một tiếng cười.

An Thường bắt lấy tay Nam Tiêu Tuyết, tay kia chộp lấy chìa khóa trong tay Thương Kỳ, nói: “Cảm ơn.”

Sau đó dắt lấy Nam Tiêu Tuyết đi nhanh về phía cửa.

Kha Hành hỏi Thương Kỳ: “Cứ thế thả bọn họ đi rồi? Nam Tiên còn chưa gật đầu mà.”

Vai cổ đau nhức, Thương Kỳ vừa xoa nắn lắc qua lắc lại vừa nói: “Với tính tình của nàng, nếu là không thích, thì đã thể hiện trên mặt rồi.”

“Vậy, cứ thế mà đi ra à?”

“Ờ, không sao đâu, tôi kiểm tra rồi, không có chó săn.”

***

Nam Tiêu Tuyết bị An Thường nắm tay kéo đi một đường đến bên ngoài, đèn ở bãi đổ xe vàng ấm phủ lên thân ảnh hai người, An Thường vội vàng bước chân không ngừng, khiến cho bóng dáng hai người lắc lư va chạm vào nhau.

Đi thẳng đến cạnh chiếc xe Mercedes đen của Thương Kỳ, An Thường thật ra cũng không quen thuộc với chìa khóa xe, phải nương ngọn đèn nhìn thử đâu là nút mở khóa, một nhịp dừng này làm cho hành động gió cuốn mây bay nãy giờ của cô bị lụn mất hai phần khí thế.

Đèn xe chớp chớp hai cái báo hiệu mở khóa, An Thường nói với Nam Tiêu Tuyết: “Lên xe đi.”

“Không phải em nên nói trước với chị một tiếng, là chúng ta sẽ đi đâu sao?”

“Về Ninh Hương.”

“Bây giờ về?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

An Thường xoay người lại nhìn Nam Tiêu Tuyết: “Bởi vì, em muốn ngủ chị.”

“Cho dù về sau này chị đi rồi em không nỡ cũng không sao, ít nhất lúc này khi chị còn ở Ninh Hương, em muốn đến gần chị, muốn nghe được câu chuyện của chị, muốn yêu thương chị đến một khoảng cách cũng không giữ lại.”

Nam Tiêu Tuyết nhướn mày, kéo khẩu trang xuống, đèn đường câu lên nốt ruồi đỏ hồng dưới mắt trái của nàng, gương mặt nàng như cười lại như không, có một loại mị hoặc sống động.

An Thường đưa chìa khóa xe cho nàng: “Chị lái xe đi.”

Nam Tiêu Tuyết: “Em muốn chị lái xe, chở em về lại Ninh Hương, để cho em ngủ chị?”

An Thường quyết đoán gật đầu: “Đúng.”

Nam Tiêu Tuyết bật cười, cầm lấy chìa khóa, đi vòngqua ghế lái mở cửa: “Lên xe a.”

- --

Bài hát ở trên là bài Leave me alone của Hebe Tien.

Chúc mọi người tuần mới vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook