Chương 51: Chưa sẵn sàng nói tạm biệt
Cố Lai Nhất
12/08/2024
Quay đến phân đoạn này, "Thanh Từ" xem như là kết thúc.
Đương nhiên đây chỉ là xét về mặt thứ tự trong kịch bản mà thôi. Nếu bàn về thứ tự quay chụp, thì hai ba ngày sau vẫn còn kha khá những cảnh múa cần quay.
Mọi người tất bật chạy lại đỡ Kha Hành lên: "Hành tỷ, chị quá giỏi rồi, em suýt khóc luôn."
"Nam lão sư cũng vậy, có thể múa một cách thoát tục và uyển chuyển xoay quanh những tủ kính trong nhà bảo tàng, nhìn tư thái quả thực mê người, có phải không?"
"Tôi cảm thấy còn có thể so được với 'Bôn Nguyệt' luôn ấy."
"Tất nhiên rồi, Hằng Nga là tiên nhân, cao ngạo xa xăm, tinh phách đây chính là một yêu tinh đã trải qua tình yêu, khắp người đều rất mị, đương nhiên phải câu người hơn rồi."
Nam Tiêu Tuyết khoanh tay đứng một bên, nhìn xem mọi người hỏi han lo lắng Kha Hành có bị đau ở đâu không, vẻ mặt vô cùng bình thản đón nhận những lời khen ngợi.
An Thường cũng xúc động vì nội dung vở kịch, đồng thời lại có phần muốn cười. Đến bây giờ, cô mới cảm nhận được phần nhỏ đáng yêu trong sự ngạo mạn của Nam Tiêu Tuyết.
Người vì sân khấu trao đi hết thảy, lẽ tất nhiên sẽ nhận được những phản hồi như thế rồi.
Cô cũng phải chờ đến khi cùng nàng triền miên, mới nhìn thấy, thân thể mà người ta tưởng tượng trắng mịn vô khuyết, thật ra tràn đầy những vết thương và những mảng máu bầm ứ đọng.
Nam Tiêu Tuyết ngỡ như là một nữ thần linh hoạt kỳ ảo, nhưng thực ra nàng chính là chiến sĩ kiên cường bất khuất.
Cảnh quay kế tiếp, là một cảnh chứa nhiều dụng ý của đoàn làm phim.
Vào thời khắc hấp hối đến gần điểm kết thúc của sinh mệnh, tiểu tử nghèo nằm trong phòng bệnh, trên cơ thể là những dây nhợ trợ thở giữ lại. Cảnh vật xung quanh vốn phải là những thiết bị máy móc vô hồn của bệnh viện, nhưng bởi vì ý thức đã mơ hồ xáo lẫn, nên tiểu thử nghèo chỉ thấy mình như đang ở trong nhà bảo tàng. Vì thế, cảnh quay chính là chiếc giường bệnh trắng tinh nằm giữa nhà bảo tàng.
Cô cố hết sức nháy mắt, ngọn lửa sự sống ngày càng yếu ớt.
Lúc này, tinh phách vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cô, trên người phủ sắc xanh ngọc của bộ sườn xám, linh động, đẹp đẽ, đi đến bên cạnh giường bệnh cô đang nằm, khẽ vuốt ve gương mặt tiều tụy của cô.
Trong nháy mắt, tiểu tử nghèo chậm rãi hít một hơi thật sâu, y như rằng vừa được tinh phách rót vào một luồng sinh lực mới. Cô ngồi dậy từ trên giường bệnh, tháo tung những sợi dây nhợ vướng víu, giựt phăng kim châm truyền nước trên mua bàn tay, dịu dàng chuyển động nhảy múa cùng tinh phách.
Hai người càng nhảy càng nhanh.
Mái tóc bạc trắng của tiểu tử nghèo chuyển về màu xám, rồi lại hóa đen bóng thanh xuân, trên gương mặt đã tan đi những nếp nhăn của tuổi già, quần áo bệnh nhân biến thành âu phục thẳng thớm, rồi lại dần chuyển đổi, thay vào đó là một bộ quần áo rách tả tơi, nhưng vẻ mặt lại mang nét tươi cười sáng lạn.
Thời gian chảy ngược trên người cô, biến cô trở lại là một tên tiểu tử nghèo rách nát khi vừa mới gặp gỡ tinh phách. Giống như chưa từng mất đi bao giờ cả. Giống như cả đời này cũng chưa từng trôi qua lâu đến vậy.
Tuồng kịch này không dài, nhưng quá trình chuẩn bị rất mất thời gian, vì mỗi một đoạn sẽ cần tạm dừng cho Kha Hành thay trang phục và trang điểm, cho nên một đoạn phim dài bị chia nhỏ lẻ tẻ. Sau đó, lại phải nhờ vào công lực và tài năng của bộ phận hậu kỳ để ghép ra một cảnh phim hoàn mỹ sinh động.
Cảnh quay kết thúc ở đoạn cả hai đan chặt tay và nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt đó rất phức tạp khó diễn tả - tiểu tử nghèo mang theo tình ý nóng rực, muốn ôm tinh phách vào lòng, lại vẫn còn trí nhớ của cả một đời, đã trải nghiệm nỗi đau mất đi rồi, cũng không dám thực sự hành động mà cứ mãi ngập ngừng cẩn thận như sợ làm vỡ tinh phách đứng trước mặt mình.
Vô cùng mâu thuẫn.
Kha Hành là một diễn viên có tài hoa, hai tay của cô ấy không tạo ra hành động, nên dùng ánh mắt diễn tả sự khát khao ôm lấy này. Mang theo tiếc nuối và thỏa mãn, không cam lòng và nhẹ nhõm, từng tính từ đối lập đều được cân bằng nhuần nhuyễn.
Điền Vân Hân vừa hô lên "Cắt", mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay tán dương cô.
An Thường đứng lẫn trong đám người, hai tay liên tục vỗ, thầm nghĩ, mặc dù chính mình có dùng chân tình thực cảm thì cũng không thể biểu diễn ra loại ánh mắt day dứt như vậy. Rồi ngay lập tức, cô sợ hãi kêu lên vì phát giác ra bản thân có loại cảm xúc như vậy.
Chân tình thực cảm? Đúng là nói chuyện nực cười.
Thông điệp cốt lõi của cảnh quay này là "tình yêu mãi mất đi", chính mình không nên có cái gì gọi là chân tình thực cảm mới đúng. Tình cảm của cô đối với Nam Tiêu Tuyết, cũng không dám nghiêng về phía của chữ "yêu", cho tới bây giờ đều có phần ích kỷ giữ lại.
Kha Hành ra khỏi màn ảnh mới nói: "Người nào phụ trách hậu cần vậy? Cái mặt nạ dưỡng khí kia chả lẽ ban nãy bị đặt chung với cà mèn đồ ăn à? Sao mà toàn nghe mùi dưa chua không vậy?"
Tất cả mọi người cười.
Ánh mắt Kha Hành đảo qua từng gương mặt tươi cười, cuối cùng dừng lại tại chỗ An Thường. Người kia cũng đang cười hòa chung với mọi người. Ánh mắt Kha Hành vô cùng tự nhiên lia đi nơi khác.
Lúc mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, An Thường chậm rãi đi đến bên cạnh Kha Hành.
Kha Hành kiếm cớ cho trợ lý rời đi: "Đi lấy cho chị ly nước ấm đi."
Lại hỏi An Thường: "Chuyện gì thế?"
"Có thể cho tôi xin điếu thuốc không?"
"Ai nói với cô tôi có hút thuốc?"
An Thường "a" một tiếng: "Hai lần trước ngồi chung xe đi karaoke, cô ngồi cạnh tôi, tôi nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá trong túi quần cô mà."
Kha Hành cười: "Mắt cũng sắc đó."
Lại nghiêng nghiêng đầu: "Tại sao tôi phải đưa thuốc cho cô?"
"Có thể là, vì cô đã nói với tôi, cười cũng vô dụng thôi, cho nên nên tôi đang suy tính biện pháp khác."
Kha Hành lấy túi xách của mình, lén lút mò mò một hồi: "Đưa tay ra."
An Thường nhích lại gần hơn, dùng lưng ngăn trở ánh mắt của người khác, gói thuốc và bật lửa được Kha Hành lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay cô.
Hiện tại trời rất tối, mọi người cùng nhau quay thêm vài cảnh phụ khác thì tan làm.
An Thường lững thững đi ra khỏi phim trường, đứng trên bậc thềm đá cũ bên đầu cầu, cũng không biết đang suy nghĩ mông lung cái gì, mới nhớ ra thuốc lá và bật lửa đang nằm trong túi mình.
Khẽ rít một hơi, bị sặc đến ho khan liên tục. Lại tiếp tục hút thử một hơi, luồng khói đầy vị nicotin ập vào muốn xé rách cuống họng cô, vừa đắng lại còn chát.
Cô quyết định bỏ cuộc, không vờ vịt chiêm nghiệm gì nữa, đốt lên ngửi mùi là được rồi.
Một vài tiếng bước chân vang lên, có một bóng người đi ra từ cửa phim trường, An Thường vô thức nhìn sang, ngơ ngẩn. Cô không nghĩ đến đó lại là Nam Tiêu Tuyết, mà ánh mắt đã bắn qua rồi cũng không kịp thu hồi.
Hôm nay Nam Tiêu Tuyết có rất nhiều cảnh quay nặng đô, quả thực có chút hao tâm tổn sức, quay xong cảnh cuối liền lập tức muốn quay về nhà nghỉ, để Thương Kỳ và Nghê Mạn ở lại thu xếp công việc.
Nàng nhận ra An Thường không có mặt trong phim trường, nghĩ rằng cô về rồi. Lúc này đột nhiên gặp được nhau, hai người đứng cách nhau một khoảng, không có ai động đậy cũng không hề định lên tiếng.
Nam Tiêu Tuyết nhìn An Thường đứng trên bậc đá cũ kỹ, một tay đút vào túi quần jeans, cánh tay trắng muốt còn lại rủ xuống, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói lượn lờ xung quanh.
Ánh sáng từ dàn đèn lồng trên đầu cô quá mờ, cũng không thể làm bừng sáng không gian rộng, nhưng lại rọi sáng rõ lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ kia. An Thường không cười, cũng không tỏ ra vẻ gì khác, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào Nam Tiêu Tuyết.
Sâu trong con ngươi lộ ra mờ mịt hiếm thấy, tựa như lần đầu tiên cô ý thức được rõ ràng rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ rời khỏi Ninh Hương.
Trái tim Nam Tiêu Tuyết như bị ai siết chặt.
Bước chân không chịu sự khống chế của lý trí đi về phía An Thường, hoàn toàn là bản năng. Nếu lúc này An Thường lui về sau trốn tránh, hoặc là mở miệng hô lên "Đừng qua đây", nàng vẫn sẽ mặc kệ mà bước đến.
Nhưng An Thường vẫn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc tỏ ra trấn định, nhưng ngôn ngữ cơ thế càng thành thật hơn, rốt cuộc cũng lộ ra một vài tia bối rối, lại không hiểu làm sao giơ thuốc lên hút một hơi.
Mà cô tất nhiên làm gì biết hút thuốc, sặc đến ho sù sụ.
Hai ngày hôm nay, vì để che giấu vết hôn sau tai, An Thường không cột tóc cao mà là xõa tung trên đầu vai, vì lồng ngực phập phồng ho khan nên đuôi tóc cũng vì thế mà lay động.
Đại khái tự thấy bản thân ho là sẽ mất mặt, cho nên ho vài tiếng liền cố sống cố chết nhịn xuống, cổ họng bị đèn nén đến khó chịu, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Nam Tiêu Tuyết đứng lại. Nhìn An Thường như vậy, nàng làm sao có thể bước tiếp?
Thậm chí nàng còn cười cười, vô cùng nhu hòa, tượng trưng cho một kiểu trấn an.
Ngón tay chỉ chỉ xuống mũi giày thêu hoa của mình.
Lúc đầu An Thường không hiểu cho lắm, sau đó mới liếc xuống nhìn đôi giày trắng bệch cũ kỹ của mình, không biết dây giày đã bung ra tự bao giờ. Trong tay cô cầm điếu thuốc, tạm thời không biết xử lý như thế nào, nghĩ đoạn đặt giữa hai hàm răng, sợ lỡ hút vào sẽ bị lại sặc, cho nên nén hơi nín thở, rất nhanh ngồi xổm xuống cột dây giày qua loa.
Lúc đứng dậy thì Nam Tiêu Tuyết đã rời đi rồi.
Ngay cửa ra vào phim trường bắt đầu có những nhóm diễn viên cùng nhau rời đi, An Thường không có tâm tình chào hỏi xã giao với bất kì ai, nên xoay người đi hướng về phía nhà mình.
Ngón tay kẹp không đúng vị trí điếu thuốc, lúc gần tàn bắt đầu đốt nóng ngón tay cô. Tàn lửa chạm vào da thịt khiến nó phản xạ vô điều kiện giật mạnh lại, mẩu đầu lọc rớt xuống phiến đá cũ kỹ ướt mưa, lăn một vòng dính từng đốm mưa không đồng đều, trông như nước mắt của người nào đó.
Cô ngồi xuống nhặt mẩu đầu lọc lên, quẳng vào thùng rác ở gần đó. Mẩu đầu thuốc đã rơi nước mắt từ lâu, còn cô đợi đến sau khi đi một mạch về nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm xuống, mới bắt đầu muốn khóc.
Cũng không phải khóc thật, mà là một cảm giác chua xót, đan xen với hơi mưa ngoài cửa sổ, cay nồng hun đến ánh mắt người bắt đầu ẩm ướt.
Có lẽ tâm tình sướt mướt này là chịu ảnh hưởng bởi hai cảnh quay dài vừa nãy, về thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của tiểu tử nghèo, và cảnh cáo biệt chia ly với tinh phách. Hai cảnh quay dài vô cùng động lòng người, sự xúc động bởi vì bị cắt nhỏ trong quá trình chuẩn bị mà đè nén ngắt quãng, đến bây giờ đủ bình tĩnh lại có thể kết nối từng mảnh vụn với nhau, tạo ra một bản vẽ đầy đủ.
Tuy vậy, khi bức vẽ này thành hình, cô mới phát hiện cảm xúc khó kiềm chế này cũng không hoàn toàn đến từ tác động bên ngoài. Giữa bức tranh hoàn chỉnh này, hai hàng chữ rõ ràng đậm nét hiện lên, bút họa giống nhau như đúc.
Một câu, cô hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Vậy chị muốn em làm thế nào?"
Một câu, Nam Tiêu Tuyết hỏi lại cô: "Vậy em muốn tôi làm thế nào?"
Cảnh tượng cả hai đứng nhìn nhau ở phim trường, khoảng không ở giữa cũng bị hai câu nói này vắt ngang.
Lăn qua lộn lại hai vòng, An Thường phát hiện mình ngủ không được. Cô bèn ngồi dậy, chải chải mới tóc. Còn ba đêm nữa, Nam Tiêu Tuyết sẽ rời khỏi Ninh Hương.
Mà chính cô lại rúc ở trong phòng tự khó chịu buồn bực.
Ngay lúc lý trí vẫn chưa bắt kịp xúc động trong lòng, An Thường đã đứng bật dậy khỏi chiếc giường quen thuộc, nhanh chóng thay quần áo, kéo bật cánh cửa nhà luôn kêu cọt kẹt. Trong phòng bà ngoại truyền đến tiếng ho khan mơ hồ, làm cô sợ tới mức cuống chân lách qua khe cửa hẹp đi ra ngoài.
Lỡ Văn Tú Anh đi ra hỏi cô đi đâu, thì An Thường thực sự không biết phải trả lời thế nào cho phải. Cô cũng không có cảm giác chắc chắn chính mình sẽ đi tìm Nam Tiêu Tuyết nữa.
Chuyện chẳng qua chỉ là, ba ngày sau nàng sẽ rời khỏi Ninh Hương. Như vậy có tính là chuyện lớn không? Rõ ràng là trước đó cô vẫn luôn hiểu rõ Nam Tiêu Tuyết sẽ rời đi rồi mà. Nhưng khi nghe được tin tức, cái cảm giác cả tâm hồn đều chấn động, mạnh mẽ đến mức tự cô cũng ngạc nhiên.
Mối tình trước kia, cô cho ra tất cả hy sinh không giữ lại gì, lại bị đối phương tổn thương đến không còn manh giáp. Còn hiện tại, khi biết rõ kết cục nhất định là thất bại, thì cũng không cần ngu ngốc lao đầu vào nữa.
Nghĩ như thế, bước chân bị cảm tính chi phối dần chậm lại, rồi dừng hẳn. An Thường xoay người đi về nhà. Đi được hai bước, lại dừng, rồi xoay người đi về hướng nhà nghỉ Nam Tiêu Tuyết đang ở. Được vài bước, tiếp tục dừng lại, như một con ruồi mất đầu không xoay người đi về nhà.
"Em muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói thanh lãnh truyền đến từ sau lưng, khiến cho bước chân cô trì trệ.
An Thường quay đầu, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết vẫn còn mặc bộ sườn xám ban nãy, vẫn chưa hề tẩy trang, nhưng do thời gian quay phim lâu nên lớp trang điểm đã nhạt bớt. Dù vậy, vẻ đẹp của nàng vẫn không hề bị tổn hao gì, nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt khiến cho thần thái của nàng phảng phất u sầu.
An Thường nhìn thấy, tia sáng trong đôi con ngươi đông đặc lại.
Nam Tiêu Tuyết như vậy, thoáng chốc kéo hai người vào trong bầu không khí tinh phách và tiểu tử nghèo ly biệt. Nam Tiêu Tuyết đi đến gần cô hơn, một tay nhẹ nâng một bên mặt cô, nhìn kỹ vào đôi mắt kia: "Đã khóc?"
An Thường lệch đầu nhìn qua bên cạnh: "Không có."
Cô tại sao phải khóc? Ban nãy cố kiềm nén đến mức đã có thể lừa gạt chính mình, vậy tại sao không gạt được Nam Tiêu Tuyết?
Nam Tiêu Tuyết vẫn không buông tay: "Thế, em làm sao vậy?"
Cô tìm cớ: "Hai cảnh quay vừa nãy của chị và Kha lão sư, thực sự là diễn quá tốt."
Nam Tiêu Tuyết hỏi tới: "Vậy xem xong, em nghĩ điều gì?"
Trong lòng An Thường thầm nghĩ:
Làm em nghĩ đến, kết cục của chúng ta chính là "mãi mãi mất đi nhau".
Làm em nghĩ đến, kết cục của chúng ta chính là, cứ cố chấp rót vào tình cảm, đến khi thật sự yêu chị rồi một ngày nọ phải rời xa chị. Khi đó, so sánh với mối quan hệ trước, có lẽ cảm giác sẽ còn đau đớn hơn, tổn thương sẽ còn sâu nặng hơn.
Nhưng, những lời này quá nhược thế quỵ lụy, cô không thể nào nói ra thành lời, nên chỉ giữ im lặng. Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bàn tay di chuyển.
Tay của nàng luôn luôn như một khối ngọc, xúc cảm mát lạnh, làm cho hàng mi An Thường mấp máy hai cái, quét vào lòng bàn tay của nàng, mới có thể cảm nhận được làn da của người bình thường, hơi ấm từ những đường vân tay nhẹ nhàng thấm ra.
Lòng bàn tay mát lạnh phủ lên đôi mắt An Thường, dỗ dành vuốt ve một làn sóng xúc động khác đang chực chờ trồi lên của cô. An Thường nhẹ điều chỉnh hơi thở của mình, thậm chí không muốn cho Nam Tiêu Tuyết thấy được lồng ngực phập phồng của mình.
Tận đến khi tâm tình bình phục, cô mới nắm chặt lấy cổ tay Nam Tiêu Tuyết, khẽ khàng kéo xuống khỏi đôi mắt mình.
"Thật là không có gì, chỉ là xem diễn rồi hơi bị nhập tâm thôi."
Nam Tiêu Tuyết im lặng một chốc, cũng không vạch trần cô. Hai người cứ đứng thế một lát, cây cầu đá gần đó bắt đầu lộ rõ hình dáng khi sắc trời dần trở sáng.
Rõ ràng, hai người gặp nhau ở đây, là vì cô định đi tìm Nam Tiêu Tuyết, và nàng cũng muốn đến tìm cô. Đứng ở đây, quay đi về thì sẽ là nhà cô, nếu đi tiếp chính là nhà nghỉ của Nam Tiêu Tuyết.
Một nơi chứa đầy hơi thở cuộc sống thường ngày, làm cho người ta có ảo giác rằng cả hai người sẽ mãi như vậy với nhau một đời. Một nơi khác ngập tràn ý tứ của những điều tạm bợ qua đường, liên tục nhắc nhở con người rằng rồi chuyện này sẽ kết thúc mà thôi.
Tựa như câu chất vấn hai người dành cho nhau kia, muốn tôi làm như thế nào?
Tình cảnh của các nàng, hiện tại chỉ có thể cùng nhau đứng bên cạnh cầu đá, bồi hồi giữa nhập tâm vì kịch và tình cảm thật sự, đong đưa giữa kiên trì và bỏ cuộc, rối rắm giữa việc nên ôm nhau hay tạm biệt, tiến thối lưỡng nan.
Cuối cùng vẫn là Nam Tiêu Tuyết chủ động hỏi: "Chúng ta cứ đứng mãi như vậy ở đây à?"
An Thường ngẫm nghĩ, chỉ chỉ vào dãy hành lang bên kia cầu: "Vậy thì lại đó ngồi một lát?"
Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn, đi qua bên đó.
An Thường im lặng đi theo sau nàng.
Vì Nam Tiêu Tuyết đang nhập vai tinh phách, nên tư thái dáng vóc luôn yểu điệu thướt tha, vòng eo đong đưa như cành liễu bị mưa phùn lất phất vỗ về chơi đùa.
Lúc đi lên cầu, An Thường ngẩng đầu nhìn Nam Tiêu Tuyết, lướt mắt trên vòng eo cong trong tà áo sườn xám. Nàng trông mỏng manh đến vậy, cảm giác như làm cách nào cũng sẽ không nắm lấy được, cho dù miễn cưỡng cố gắng co tay nắm chặt, thì lúc mở ra cũng chỉ là là một nhành liễu rũ mà thôi. Linh hồn kia cũng đã theo Nam Tiêu Tuyết đi ngày càng xa.
Lúc xuống cầu, lại biến thành cô từ phía trên nhìn xuống nàng. Nam Tiêu Tuyết biến thành một mảng trời chiều trong tầm mắt, nhưng bất kể cô có nhìn xa đến đâu cũng sẽ không chạm đến điểm cuối.
Chỉ một đoạn cầu nhưng lại mang hai loại tâm tình, đều hướng về phía ly biệt.
Hai người đi đến bên cạnh hành lang, An Thường nói: "Mời ngồi."
Nam Tiêu Tuyết bật ra tiếng cười khẽ. Một hơi này như thổi tan bầu không khí đông cứng giữa hai người, khiến cho tâm tư của An Thường tạm thời thả lỏng hơn. Cô đứng dựa vào trụ đá bên cầu, cách Nam Tiêu Tuyết tầm nửa người.
Diễn viên múa đúng là tư thái luôn tốt, lưng lúc nào cũng thẳng tắp.
An Thường chỉ chỉ xuống sông: "Đôi lúc sẽ có thể nhìn thấy cá."
"Lúc nào?"
"Vào mùa xuân á." An Thường nghĩ nghĩ: "Em nhớ lúc nhỏ mỗi khi đến Tết, bà ngoại đều dẫn em đến đây ngắm cá."
"Em có thích không?"
"Thích a." An Thường cười cười: "Kỳ thật cũng không phải là thích xem cá, chỉ là có thể nhờ vào việc này thả hồn thật lâu, dù có người hỏi đến, cũng có thể lấy cớ là đang ngắm cá bơi, sẽ không qua mức kỳ quái."
"Em từ lúc nhỏ là đã một cô bé kỳ quái à?"
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết phóng đến, dường như đang vuốt ve đỉnh đầu cô.
"Dạ, từ nhỏ dù đi đến đâu cũng không hòa nhập được, không làm cho người khác yêu thích."
"Tính cách của em a..." Nam Tiêu Tuyết cong môi cười: "Quả đúng là rất ngây ngốc."
An Thường nhịn không được bắn một cái trừng mắt qua. Rồi lại bởi vì nhìn thấy nét tươi cười của Nam Tiêu Tuyết mà bối rối dời ánh mắt sang nơi khác.
Cô thà rằng Nam Tiêu Tuyết đừng nhìn mình cười như vậy, nàng rõ ràng là người ít cười, như vậy sẽ làm cô ảo giác bản thân rất đặc biệt.
Cô bối rối nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt nước xanh lục dưới kia: "Vào mùa này hình như sẽ khó nhìn thấy cá lắm."
Nam Tiêu Tuyết nhàn nhạt đáp: "Mùa mưa dầm này cũng quá u uất mà."
An Thường lại nhìn mặt sông một lúc, thân thể khẽ dịch qua phía Nam Tiêu Tuyết.
Người kia cũng không hề có ý né tránh.
Cô lại dịch qua, cho đến khi vải quần jeans của cô chạm vào vạt sườn xám của nàng.
Nam Tiêu Tuyết vẫn như cũ không hề né tránh.
Cô thấy thế còn bạo gan hơn, kéo lấy tay Nam Tiêu Tuyết, từng ngón từng ngón đan vào nhau.
Cô đến đây cũng không phải muốn nói chuyện cá tôm gì cả.
Cũng không muốn nói về việc lúc nhỏ mình kỳ quái thế nào.
An Thường cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi tay đan vào nhau của hai người.
Mưa bụi lượn lờ, hóa thành một màn sương bao quanh các nàng.
Nam Tiêu Tuyết nhẹ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tiểu cô nương."
An Thường không ngẩng lên: "Xin lỗi cái gì?"
Nam Tiêu Tuyết trịnh trọng nói: "Xin lỗi vì chị phải rời đi sớm hơn."
An Thường vô thức gạt phăng: "Có cái gì mà phải xin lỗi đâu."
Không muốn để lộ ra sự hỗn loạn trong lòng mình.
Nam Tiêu Tuyết không đáp.
An Thường khẽ dừng lại: "Ý em không phải vậy."
Nhưng ý của cô là thế nào, bản thân cũng không hiểu rõ, không nói được.
Hai người lẳng lặng đan tay ngồi một lát, Nam Tiêu Tuyết nói: "Trời đã sáng, chị phải về rồi."
An Thường vô thức hoảng loạn: "A?"
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô.
Bình thường, An Thường luôn mang trên mình cảm giác lạnh nhạt xa cách đối với mọi thứ, chỉ có khi đối mặt với sự ly biệt, tâm trí cô mới bắt đầu xáo trộn, đôi mắt lộ ra mờ mịt, chẳng khác gì một con thú nhỏ bị lạc đường.
Ánh mắt như thế đã từng xuất hiện ba lần:
Lần đầu tiên là ở phim trường, khi ấy cô mới biết được rằng Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành sẽ rời đoàn sớm hơn mọi người.
Lần thứ hai là ở bên ngoài phim trường, cô đứng trên bậc cao cạnh cầu đá, tay kẹp lấy điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng Nam Tiêu Tuyết đang đi đến.
Lần thứ ba chính là lúc này.
Mỗi lần ánh mắt như thế xuất hiện, cõi lòng Nam Tiêu Tuyết đều như bị một bàn tay thít chặt. Nàng rất muốn nói: "Chị sẽ ở lại đây với em."
Tuy thế, sáng hôm nay có thể thực hiện hứa hẹn, còn cột mốc ba ngày sau thì phải làm sao?
Nàng cố gắng bám víu vào tia lý trí cuối cùng: "Chị phải về ăn bữa sáng, sau đó là họp thương lượng về tiến trình quay phim đêm nay, còn phải luyện công nữa."
Sự mờ mịt chỉ vương lại một thoáng trong ánh mắt An Thường, lúc này cô nhìn còn bình tĩnh hơn cả nàng: "Em hiểu rồi."
Chiếc mặt nạ tươi cười lại phủ lên gương mặt của An Thường: "Chị đi về trước đi, em ngồi một chút nữa rồi mới về nhà."
Cô buông bàn tay của Nam Tiêu Tuyết ra, người kia đứng lên.
Nàng đi về phía trước một đoạn, lại quay đầu nhìn An Thường.
An Thường ngồi chống hai tay qua lên mặt gỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt sông phía trước, rõ ràng vừa nãy nói mùa này chắc chắn nhìn không thấy cá, bây giờ cũng không biết đang nhìn cái gì.
Biểu cảm trên mặt rất mờ nhạt, cô luôn như thế, làm cho người ta không thể biết được cô đang vui vẻ hay buồn bã. Chỉ là, ngôn ngữ thân thể của cô hiện tại dễ đoán hơn, vì từ nãy giờ cô không hề ngẩng đầu nhìn nàng một lần nào cả.
Nam Tiêu Tuyết lặng lẽ thở dài, đi về bên cạnh An Thường, nàng hỏi: "Em có muốn cùng ăn sáng rồi mới về không?"
***
An Thường dẫn Nam Tiêu Tuyết đến quán rượu trong trấn.
"Uống rượu hả?" Nam Tiêu Tuyết có chút kinh ngạc.
An Thường gật đầu: "Những người thuộc thế hệ cũ trong trấn có thói quen uống rượu vào buổi tinh mơ, độ cồn không cao lắm, không ảnh hưởng việc gì cả."
Mùi rượu hòa lẫn vào hơi mưa, nóng ẩm như muốn đẩy bật ra những tâm sự giấu trong đáy lòng mỗi người.
An Thường: "Nếu chị không muốn uống thì đi trước đi."
Nam Tiêu Tuyết: "Chị có nói không muốn à?"
An Thường nở nụ cười.
"Trêu chị thôi." Mưa bụi lất phất rửa đôi con ngươi của cô sáng lấp lánh: "Không có nhất định phải uống rượu đâu, chỗ này họ cũng bán điểm tâm nữa."
"Chú ý bậu cửa."
Nam Tiêu Tuyết bước vào theo An Thường. Nàng chưa từng thấy nhiều người đến vậy ở Ninh Hương, cho tới bây giờ, trấn nhỏ này luôn quá tĩnh lặng, đến mức có cảm giác như không có bất kỳ ai tồn tại ngoại trừ gia đình An Thường và đoàn làm phim cả.
Tựa như một sân khấu trống rỗng, lưu lại không gian cho các nàng viết nên một hồi lưu luyến vấn vương giữa những cơn mưa bụi liên miên.
Cơ mà, ở nơi này hiện tại lại vô cùng đông đúc, đa phần là những ông bà lão, trước mặt mỗi người đều là một ly rượu nhỏ, bọn họ đang sôi nổi nói thứ tiếng địa phương nàng nghe không hiểu.
An Thường nói với Nam Tiêu Tuyết: "Chị ngồi đi, em đi lấy cháo."
Thân phận đại minh tinh của Nam Tiêu Tuyết hoàn toàn vô dụng ở nơi đây. Khi nàng bước vào, các ông bà lão chỉ tiện mắt nhìn một cái, cũng không có bất kỳ phản ứng khác lạ nào.
Ngược lại thì, An Thường vừa đi vừa chào hỏi: "Chào chú Ba", "chào dì Tư".
Nam Tiêu Tuyết một người yên vị bên bàn, vui vẻ tự tại.
Ở Bội Thành, nàng làm gì có cơ hội này, không cần che chắn phòng bị mà vẫn có thể nhàn nhã ngồi trong một quán ăn bình dân ăn sáng?
An Thường lấy hai chiếc bát tráng men nâu, múc hai bát cháo, lại nói: "Chờ một chút." Rồi lại tự mình đi mất, chốc lát sau mang về một đĩa đậu hũ mọc lông. Chiếc đĩa nhỏ nhắn tráng men xanh lam, do đã lâu nên ở rìa có một vết mẻ nhỏ, nhưng cũng không gây tổn hại gì đến sự xinh đẹp của nó.
An Thường ngồi xuống cười cười: "Ông chủ ở chỗ này căn bản không quan tâm tính toán, chị cũng biết rồi đó. Cho nên có thể xem như đi ăn tự chọn vậy á."
"Ừm."
Quán rượu này nàng và Thương Kỳ đã cùng đi qua.
Khi đó nàng vừa mới theo kịch tổ đến đây, đã ngẫu nhiên gặp An Thương trong quán rượu này.
Không lâu sau đó, cũng là ở nơi đây, nàng nghe thấy An Thường và Mẫn Thấm cùng nhau nói xấu nàng.
Nam Tiêu Tuyết cong khóe môi cười.
An Thường biết rõ nàng đang nhớ lại lúc nào, cũng cười theo.
Nam Tiêu Tuyết cố ý hỏi: "Bây giờ em có còn cảm thấy chị là một kẻ rất đáng ghét không?"
"Ghét chứ." An Thường nhìn chằm chằm vào những viên đậu hũ mọc lông trong đĩa, đáp: "Vô cùng đáng ghét."
Hiện tại, ý nghĩ đã ở một trạng thái hoàn toàn khác.
An Thường giục nàng: "Ăn nhanh đi, bằng không cháo nguội."
"Bữa sáng ở Ninh Hương khá đơn giản, hoặc là ăn ở nhà, hoặc là đến quán rượu ăn cháo hoa với đậu hũ, nếu uống rượu sớm, sẽ còn có vài món ăn nhỏ kèm theo."
Nam Tiêu Tuyết gật đầu, hớp một ngụm cháo.
Ấm áp lan tràn trong dạ dày.
Lại gắp lấy một cục đậu phụ mọc lông nhỏ.
An Thường: "Chị cũng dám ăn luôn à?"
"Tại sao lại không?"
"Không phải nhìn bên ngoài rất giống như bị mốc à?"
Nam Tiêu Tuyết mặt tỉnh bơ nói: "A, sợ quá đi."
An Thường cũng hùa theo nàng: "Oa, chị thật dũng cảm nha."
Hai người đồng thời cong môi bật cười.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tại sao những ông bà lão ở Ninh Hương đều thích uống rượu sớm vậy?"
"Ở đây nguồn nước tốt, nhưỡng ra rượu cũng tốt, chị nhìn phường rượu này đi, từ đời nhà Thanh đã tồn tại rồi, chưa từng đứt đoạn ngơi nghỉ phút nào, hầm rượu phía sau cũng rất lâu đời rồi." An Thường nói: "Có lẽ phải hơn trăm năm."
"Rượu này gọi là 'hoa đào nhưỡng' đúng không?"
"Dạ."
"Vì sao có cái tên này vậy?"
"Thật ra cũng không quá chắc chắn cho lắm, nghe nói ngày trước nếu nhà nào sinh ra con gái, cũng sẽ đến nơi đây nhưỡng một vò rượu, đem chôn dưới gốc cây hoa đào trong vườn, đợi đến khi con gái xuất giá sẽ đào lên mở ra, xem như là lời chúc phúc tốt đẹp ngọt ngào nhất."
"Vậy lúc em sinh ra cũng có nhưỡng một vò rượu rồi sao?"
An Thường cười lắc đầu: "Đến thế hệ của chúng em thì đã không còn phong tục này nữa rồi."
Nam Tiêu Tuyết đứng lên, đi xuyên qua những người lớn tuổi đang tận hưởng rượu sáng, dáng người nàng thướt tha yểu điệu, đi thẳng đến bên cạnh quầy tính tiền.
Đương nhiên đây chỉ là xét về mặt thứ tự trong kịch bản mà thôi. Nếu bàn về thứ tự quay chụp, thì hai ba ngày sau vẫn còn kha khá những cảnh múa cần quay.
Mọi người tất bật chạy lại đỡ Kha Hành lên: "Hành tỷ, chị quá giỏi rồi, em suýt khóc luôn."
"Nam lão sư cũng vậy, có thể múa một cách thoát tục và uyển chuyển xoay quanh những tủ kính trong nhà bảo tàng, nhìn tư thái quả thực mê người, có phải không?"
"Tôi cảm thấy còn có thể so được với 'Bôn Nguyệt' luôn ấy."
"Tất nhiên rồi, Hằng Nga là tiên nhân, cao ngạo xa xăm, tinh phách đây chính là một yêu tinh đã trải qua tình yêu, khắp người đều rất mị, đương nhiên phải câu người hơn rồi."
Nam Tiêu Tuyết khoanh tay đứng một bên, nhìn xem mọi người hỏi han lo lắng Kha Hành có bị đau ở đâu không, vẻ mặt vô cùng bình thản đón nhận những lời khen ngợi.
An Thường cũng xúc động vì nội dung vở kịch, đồng thời lại có phần muốn cười. Đến bây giờ, cô mới cảm nhận được phần nhỏ đáng yêu trong sự ngạo mạn của Nam Tiêu Tuyết.
Người vì sân khấu trao đi hết thảy, lẽ tất nhiên sẽ nhận được những phản hồi như thế rồi.
Cô cũng phải chờ đến khi cùng nàng triền miên, mới nhìn thấy, thân thể mà người ta tưởng tượng trắng mịn vô khuyết, thật ra tràn đầy những vết thương và những mảng máu bầm ứ đọng.
Nam Tiêu Tuyết ngỡ như là một nữ thần linh hoạt kỳ ảo, nhưng thực ra nàng chính là chiến sĩ kiên cường bất khuất.
Cảnh quay kế tiếp, là một cảnh chứa nhiều dụng ý của đoàn làm phim.
Vào thời khắc hấp hối đến gần điểm kết thúc của sinh mệnh, tiểu tử nghèo nằm trong phòng bệnh, trên cơ thể là những dây nhợ trợ thở giữ lại. Cảnh vật xung quanh vốn phải là những thiết bị máy móc vô hồn của bệnh viện, nhưng bởi vì ý thức đã mơ hồ xáo lẫn, nên tiểu thử nghèo chỉ thấy mình như đang ở trong nhà bảo tàng. Vì thế, cảnh quay chính là chiếc giường bệnh trắng tinh nằm giữa nhà bảo tàng.
Cô cố hết sức nháy mắt, ngọn lửa sự sống ngày càng yếu ớt.
Lúc này, tinh phách vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cô, trên người phủ sắc xanh ngọc của bộ sườn xám, linh động, đẹp đẽ, đi đến bên cạnh giường bệnh cô đang nằm, khẽ vuốt ve gương mặt tiều tụy của cô.
Trong nháy mắt, tiểu tử nghèo chậm rãi hít một hơi thật sâu, y như rằng vừa được tinh phách rót vào một luồng sinh lực mới. Cô ngồi dậy từ trên giường bệnh, tháo tung những sợi dây nhợ vướng víu, giựt phăng kim châm truyền nước trên mua bàn tay, dịu dàng chuyển động nhảy múa cùng tinh phách.
Hai người càng nhảy càng nhanh.
Mái tóc bạc trắng của tiểu tử nghèo chuyển về màu xám, rồi lại hóa đen bóng thanh xuân, trên gương mặt đã tan đi những nếp nhăn của tuổi già, quần áo bệnh nhân biến thành âu phục thẳng thớm, rồi lại dần chuyển đổi, thay vào đó là một bộ quần áo rách tả tơi, nhưng vẻ mặt lại mang nét tươi cười sáng lạn.
Thời gian chảy ngược trên người cô, biến cô trở lại là một tên tiểu tử nghèo rách nát khi vừa mới gặp gỡ tinh phách. Giống như chưa từng mất đi bao giờ cả. Giống như cả đời này cũng chưa từng trôi qua lâu đến vậy.
Tuồng kịch này không dài, nhưng quá trình chuẩn bị rất mất thời gian, vì mỗi một đoạn sẽ cần tạm dừng cho Kha Hành thay trang phục và trang điểm, cho nên một đoạn phim dài bị chia nhỏ lẻ tẻ. Sau đó, lại phải nhờ vào công lực và tài năng của bộ phận hậu kỳ để ghép ra một cảnh phim hoàn mỹ sinh động.
Cảnh quay kết thúc ở đoạn cả hai đan chặt tay và nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt đó rất phức tạp khó diễn tả - tiểu tử nghèo mang theo tình ý nóng rực, muốn ôm tinh phách vào lòng, lại vẫn còn trí nhớ của cả một đời, đã trải nghiệm nỗi đau mất đi rồi, cũng không dám thực sự hành động mà cứ mãi ngập ngừng cẩn thận như sợ làm vỡ tinh phách đứng trước mặt mình.
Vô cùng mâu thuẫn.
Kha Hành là một diễn viên có tài hoa, hai tay của cô ấy không tạo ra hành động, nên dùng ánh mắt diễn tả sự khát khao ôm lấy này. Mang theo tiếc nuối và thỏa mãn, không cam lòng và nhẹ nhõm, từng tính từ đối lập đều được cân bằng nhuần nhuyễn.
Điền Vân Hân vừa hô lên "Cắt", mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay tán dương cô.
An Thường đứng lẫn trong đám người, hai tay liên tục vỗ, thầm nghĩ, mặc dù chính mình có dùng chân tình thực cảm thì cũng không thể biểu diễn ra loại ánh mắt day dứt như vậy. Rồi ngay lập tức, cô sợ hãi kêu lên vì phát giác ra bản thân có loại cảm xúc như vậy.
Chân tình thực cảm? Đúng là nói chuyện nực cười.
Thông điệp cốt lõi của cảnh quay này là "tình yêu mãi mất đi", chính mình không nên có cái gì gọi là chân tình thực cảm mới đúng. Tình cảm của cô đối với Nam Tiêu Tuyết, cũng không dám nghiêng về phía của chữ "yêu", cho tới bây giờ đều có phần ích kỷ giữ lại.
Kha Hành ra khỏi màn ảnh mới nói: "Người nào phụ trách hậu cần vậy? Cái mặt nạ dưỡng khí kia chả lẽ ban nãy bị đặt chung với cà mèn đồ ăn à? Sao mà toàn nghe mùi dưa chua không vậy?"
Tất cả mọi người cười.
Ánh mắt Kha Hành đảo qua từng gương mặt tươi cười, cuối cùng dừng lại tại chỗ An Thường. Người kia cũng đang cười hòa chung với mọi người. Ánh mắt Kha Hành vô cùng tự nhiên lia đi nơi khác.
Lúc mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, An Thường chậm rãi đi đến bên cạnh Kha Hành.
Kha Hành kiếm cớ cho trợ lý rời đi: "Đi lấy cho chị ly nước ấm đi."
Lại hỏi An Thường: "Chuyện gì thế?"
"Có thể cho tôi xin điếu thuốc không?"
"Ai nói với cô tôi có hút thuốc?"
An Thường "a" một tiếng: "Hai lần trước ngồi chung xe đi karaoke, cô ngồi cạnh tôi, tôi nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá trong túi quần cô mà."
Kha Hành cười: "Mắt cũng sắc đó."
Lại nghiêng nghiêng đầu: "Tại sao tôi phải đưa thuốc cho cô?"
"Có thể là, vì cô đã nói với tôi, cười cũng vô dụng thôi, cho nên nên tôi đang suy tính biện pháp khác."
Kha Hành lấy túi xách của mình, lén lút mò mò một hồi: "Đưa tay ra."
An Thường nhích lại gần hơn, dùng lưng ngăn trở ánh mắt của người khác, gói thuốc và bật lửa được Kha Hành lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay cô.
Hiện tại trời rất tối, mọi người cùng nhau quay thêm vài cảnh phụ khác thì tan làm.
An Thường lững thững đi ra khỏi phim trường, đứng trên bậc thềm đá cũ bên đầu cầu, cũng không biết đang suy nghĩ mông lung cái gì, mới nhớ ra thuốc lá và bật lửa đang nằm trong túi mình.
Khẽ rít một hơi, bị sặc đến ho khan liên tục. Lại tiếp tục hút thử một hơi, luồng khói đầy vị nicotin ập vào muốn xé rách cuống họng cô, vừa đắng lại còn chát.
Cô quyết định bỏ cuộc, không vờ vịt chiêm nghiệm gì nữa, đốt lên ngửi mùi là được rồi.
Một vài tiếng bước chân vang lên, có một bóng người đi ra từ cửa phim trường, An Thường vô thức nhìn sang, ngơ ngẩn. Cô không nghĩ đến đó lại là Nam Tiêu Tuyết, mà ánh mắt đã bắn qua rồi cũng không kịp thu hồi.
Hôm nay Nam Tiêu Tuyết có rất nhiều cảnh quay nặng đô, quả thực có chút hao tâm tổn sức, quay xong cảnh cuối liền lập tức muốn quay về nhà nghỉ, để Thương Kỳ và Nghê Mạn ở lại thu xếp công việc.
Nàng nhận ra An Thường không có mặt trong phim trường, nghĩ rằng cô về rồi. Lúc này đột nhiên gặp được nhau, hai người đứng cách nhau một khoảng, không có ai động đậy cũng không hề định lên tiếng.
Nam Tiêu Tuyết nhìn An Thường đứng trên bậc đá cũ kỹ, một tay đút vào túi quần jeans, cánh tay trắng muốt còn lại rủ xuống, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói lượn lờ xung quanh.
Ánh sáng từ dàn đèn lồng trên đầu cô quá mờ, cũng không thể làm bừng sáng không gian rộng, nhưng lại rọi sáng rõ lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ kia. An Thường không cười, cũng không tỏ ra vẻ gì khác, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào Nam Tiêu Tuyết.
Sâu trong con ngươi lộ ra mờ mịt hiếm thấy, tựa như lần đầu tiên cô ý thức được rõ ràng rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ rời khỏi Ninh Hương.
Trái tim Nam Tiêu Tuyết như bị ai siết chặt.
Bước chân không chịu sự khống chế của lý trí đi về phía An Thường, hoàn toàn là bản năng. Nếu lúc này An Thường lui về sau trốn tránh, hoặc là mở miệng hô lên "Đừng qua đây", nàng vẫn sẽ mặc kệ mà bước đến.
Nhưng An Thường vẫn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc tỏ ra trấn định, nhưng ngôn ngữ cơ thế càng thành thật hơn, rốt cuộc cũng lộ ra một vài tia bối rối, lại không hiểu làm sao giơ thuốc lên hút một hơi.
Mà cô tất nhiên làm gì biết hút thuốc, sặc đến ho sù sụ.
Hai ngày hôm nay, vì để che giấu vết hôn sau tai, An Thường không cột tóc cao mà là xõa tung trên đầu vai, vì lồng ngực phập phồng ho khan nên đuôi tóc cũng vì thế mà lay động.
Đại khái tự thấy bản thân ho là sẽ mất mặt, cho nên ho vài tiếng liền cố sống cố chết nhịn xuống, cổ họng bị đèn nén đến khó chịu, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Nam Tiêu Tuyết đứng lại. Nhìn An Thường như vậy, nàng làm sao có thể bước tiếp?
Thậm chí nàng còn cười cười, vô cùng nhu hòa, tượng trưng cho một kiểu trấn an.
Ngón tay chỉ chỉ xuống mũi giày thêu hoa của mình.
Lúc đầu An Thường không hiểu cho lắm, sau đó mới liếc xuống nhìn đôi giày trắng bệch cũ kỹ của mình, không biết dây giày đã bung ra tự bao giờ. Trong tay cô cầm điếu thuốc, tạm thời không biết xử lý như thế nào, nghĩ đoạn đặt giữa hai hàm răng, sợ lỡ hút vào sẽ bị lại sặc, cho nên nén hơi nín thở, rất nhanh ngồi xổm xuống cột dây giày qua loa.
Lúc đứng dậy thì Nam Tiêu Tuyết đã rời đi rồi.
Ngay cửa ra vào phim trường bắt đầu có những nhóm diễn viên cùng nhau rời đi, An Thường không có tâm tình chào hỏi xã giao với bất kì ai, nên xoay người đi hướng về phía nhà mình.
Ngón tay kẹp không đúng vị trí điếu thuốc, lúc gần tàn bắt đầu đốt nóng ngón tay cô. Tàn lửa chạm vào da thịt khiến nó phản xạ vô điều kiện giật mạnh lại, mẩu đầu lọc rớt xuống phiến đá cũ kỹ ướt mưa, lăn một vòng dính từng đốm mưa không đồng đều, trông như nước mắt của người nào đó.
Cô ngồi xuống nhặt mẩu đầu lọc lên, quẳng vào thùng rác ở gần đó. Mẩu đầu thuốc đã rơi nước mắt từ lâu, còn cô đợi đến sau khi đi một mạch về nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm xuống, mới bắt đầu muốn khóc.
Cũng không phải khóc thật, mà là một cảm giác chua xót, đan xen với hơi mưa ngoài cửa sổ, cay nồng hun đến ánh mắt người bắt đầu ẩm ướt.
Có lẽ tâm tình sướt mướt này là chịu ảnh hưởng bởi hai cảnh quay dài vừa nãy, về thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của tiểu tử nghèo, và cảnh cáo biệt chia ly với tinh phách. Hai cảnh quay dài vô cùng động lòng người, sự xúc động bởi vì bị cắt nhỏ trong quá trình chuẩn bị mà đè nén ngắt quãng, đến bây giờ đủ bình tĩnh lại có thể kết nối từng mảnh vụn với nhau, tạo ra một bản vẽ đầy đủ.
Tuy vậy, khi bức vẽ này thành hình, cô mới phát hiện cảm xúc khó kiềm chế này cũng không hoàn toàn đến từ tác động bên ngoài. Giữa bức tranh hoàn chỉnh này, hai hàng chữ rõ ràng đậm nét hiện lên, bút họa giống nhau như đúc.
Một câu, cô hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Vậy chị muốn em làm thế nào?"
Một câu, Nam Tiêu Tuyết hỏi lại cô: "Vậy em muốn tôi làm thế nào?"
Cảnh tượng cả hai đứng nhìn nhau ở phim trường, khoảng không ở giữa cũng bị hai câu nói này vắt ngang.
Lăn qua lộn lại hai vòng, An Thường phát hiện mình ngủ không được. Cô bèn ngồi dậy, chải chải mới tóc. Còn ba đêm nữa, Nam Tiêu Tuyết sẽ rời khỏi Ninh Hương.
Mà chính cô lại rúc ở trong phòng tự khó chịu buồn bực.
Ngay lúc lý trí vẫn chưa bắt kịp xúc động trong lòng, An Thường đã đứng bật dậy khỏi chiếc giường quen thuộc, nhanh chóng thay quần áo, kéo bật cánh cửa nhà luôn kêu cọt kẹt. Trong phòng bà ngoại truyền đến tiếng ho khan mơ hồ, làm cô sợ tới mức cuống chân lách qua khe cửa hẹp đi ra ngoài.
Lỡ Văn Tú Anh đi ra hỏi cô đi đâu, thì An Thường thực sự không biết phải trả lời thế nào cho phải. Cô cũng không có cảm giác chắc chắn chính mình sẽ đi tìm Nam Tiêu Tuyết nữa.
Chuyện chẳng qua chỉ là, ba ngày sau nàng sẽ rời khỏi Ninh Hương. Như vậy có tính là chuyện lớn không? Rõ ràng là trước đó cô vẫn luôn hiểu rõ Nam Tiêu Tuyết sẽ rời đi rồi mà. Nhưng khi nghe được tin tức, cái cảm giác cả tâm hồn đều chấn động, mạnh mẽ đến mức tự cô cũng ngạc nhiên.
Mối tình trước kia, cô cho ra tất cả hy sinh không giữ lại gì, lại bị đối phương tổn thương đến không còn manh giáp. Còn hiện tại, khi biết rõ kết cục nhất định là thất bại, thì cũng không cần ngu ngốc lao đầu vào nữa.
Nghĩ như thế, bước chân bị cảm tính chi phối dần chậm lại, rồi dừng hẳn. An Thường xoay người đi về nhà. Đi được hai bước, lại dừng, rồi xoay người đi về hướng nhà nghỉ Nam Tiêu Tuyết đang ở. Được vài bước, tiếp tục dừng lại, như một con ruồi mất đầu không xoay người đi về nhà.
"Em muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói thanh lãnh truyền đến từ sau lưng, khiến cho bước chân cô trì trệ.
An Thường quay đầu, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết vẫn còn mặc bộ sườn xám ban nãy, vẫn chưa hề tẩy trang, nhưng do thời gian quay phim lâu nên lớp trang điểm đã nhạt bớt. Dù vậy, vẻ đẹp của nàng vẫn không hề bị tổn hao gì, nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt khiến cho thần thái của nàng phảng phất u sầu.
An Thường nhìn thấy, tia sáng trong đôi con ngươi đông đặc lại.
Nam Tiêu Tuyết như vậy, thoáng chốc kéo hai người vào trong bầu không khí tinh phách và tiểu tử nghèo ly biệt. Nam Tiêu Tuyết đi đến gần cô hơn, một tay nhẹ nâng một bên mặt cô, nhìn kỹ vào đôi mắt kia: "Đã khóc?"
An Thường lệch đầu nhìn qua bên cạnh: "Không có."
Cô tại sao phải khóc? Ban nãy cố kiềm nén đến mức đã có thể lừa gạt chính mình, vậy tại sao không gạt được Nam Tiêu Tuyết?
Nam Tiêu Tuyết vẫn không buông tay: "Thế, em làm sao vậy?"
Cô tìm cớ: "Hai cảnh quay vừa nãy của chị và Kha lão sư, thực sự là diễn quá tốt."
Nam Tiêu Tuyết hỏi tới: "Vậy xem xong, em nghĩ điều gì?"
Trong lòng An Thường thầm nghĩ:
Làm em nghĩ đến, kết cục của chúng ta chính là "mãi mãi mất đi nhau".
Làm em nghĩ đến, kết cục của chúng ta chính là, cứ cố chấp rót vào tình cảm, đến khi thật sự yêu chị rồi một ngày nọ phải rời xa chị. Khi đó, so sánh với mối quan hệ trước, có lẽ cảm giác sẽ còn đau đớn hơn, tổn thương sẽ còn sâu nặng hơn.
Nhưng, những lời này quá nhược thế quỵ lụy, cô không thể nào nói ra thành lời, nên chỉ giữ im lặng. Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bàn tay di chuyển.
Tay của nàng luôn luôn như một khối ngọc, xúc cảm mát lạnh, làm cho hàng mi An Thường mấp máy hai cái, quét vào lòng bàn tay của nàng, mới có thể cảm nhận được làn da của người bình thường, hơi ấm từ những đường vân tay nhẹ nhàng thấm ra.
Lòng bàn tay mát lạnh phủ lên đôi mắt An Thường, dỗ dành vuốt ve một làn sóng xúc động khác đang chực chờ trồi lên của cô. An Thường nhẹ điều chỉnh hơi thở của mình, thậm chí không muốn cho Nam Tiêu Tuyết thấy được lồng ngực phập phồng của mình.
Tận đến khi tâm tình bình phục, cô mới nắm chặt lấy cổ tay Nam Tiêu Tuyết, khẽ khàng kéo xuống khỏi đôi mắt mình.
"Thật là không có gì, chỉ là xem diễn rồi hơi bị nhập tâm thôi."
Nam Tiêu Tuyết im lặng một chốc, cũng không vạch trần cô. Hai người cứ đứng thế một lát, cây cầu đá gần đó bắt đầu lộ rõ hình dáng khi sắc trời dần trở sáng.
Rõ ràng, hai người gặp nhau ở đây, là vì cô định đi tìm Nam Tiêu Tuyết, và nàng cũng muốn đến tìm cô. Đứng ở đây, quay đi về thì sẽ là nhà cô, nếu đi tiếp chính là nhà nghỉ của Nam Tiêu Tuyết.
Một nơi chứa đầy hơi thở cuộc sống thường ngày, làm cho người ta có ảo giác rằng cả hai người sẽ mãi như vậy với nhau một đời. Một nơi khác ngập tràn ý tứ của những điều tạm bợ qua đường, liên tục nhắc nhở con người rằng rồi chuyện này sẽ kết thúc mà thôi.
Tựa như câu chất vấn hai người dành cho nhau kia, muốn tôi làm như thế nào?
Tình cảnh của các nàng, hiện tại chỉ có thể cùng nhau đứng bên cạnh cầu đá, bồi hồi giữa nhập tâm vì kịch và tình cảm thật sự, đong đưa giữa kiên trì và bỏ cuộc, rối rắm giữa việc nên ôm nhau hay tạm biệt, tiến thối lưỡng nan.
Cuối cùng vẫn là Nam Tiêu Tuyết chủ động hỏi: "Chúng ta cứ đứng mãi như vậy ở đây à?"
An Thường ngẫm nghĩ, chỉ chỉ vào dãy hành lang bên kia cầu: "Vậy thì lại đó ngồi một lát?"
Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn, đi qua bên đó.
An Thường im lặng đi theo sau nàng.
Vì Nam Tiêu Tuyết đang nhập vai tinh phách, nên tư thái dáng vóc luôn yểu điệu thướt tha, vòng eo đong đưa như cành liễu bị mưa phùn lất phất vỗ về chơi đùa.
Lúc đi lên cầu, An Thường ngẩng đầu nhìn Nam Tiêu Tuyết, lướt mắt trên vòng eo cong trong tà áo sườn xám. Nàng trông mỏng manh đến vậy, cảm giác như làm cách nào cũng sẽ không nắm lấy được, cho dù miễn cưỡng cố gắng co tay nắm chặt, thì lúc mở ra cũng chỉ là là một nhành liễu rũ mà thôi. Linh hồn kia cũng đã theo Nam Tiêu Tuyết đi ngày càng xa.
Lúc xuống cầu, lại biến thành cô từ phía trên nhìn xuống nàng. Nam Tiêu Tuyết biến thành một mảng trời chiều trong tầm mắt, nhưng bất kể cô có nhìn xa đến đâu cũng sẽ không chạm đến điểm cuối.
Chỉ một đoạn cầu nhưng lại mang hai loại tâm tình, đều hướng về phía ly biệt.
Hai người đi đến bên cạnh hành lang, An Thường nói: "Mời ngồi."
Nam Tiêu Tuyết bật ra tiếng cười khẽ. Một hơi này như thổi tan bầu không khí đông cứng giữa hai người, khiến cho tâm tư của An Thường tạm thời thả lỏng hơn. Cô đứng dựa vào trụ đá bên cầu, cách Nam Tiêu Tuyết tầm nửa người.
Diễn viên múa đúng là tư thái luôn tốt, lưng lúc nào cũng thẳng tắp.
An Thường chỉ chỉ xuống sông: "Đôi lúc sẽ có thể nhìn thấy cá."
"Lúc nào?"
"Vào mùa xuân á." An Thường nghĩ nghĩ: "Em nhớ lúc nhỏ mỗi khi đến Tết, bà ngoại đều dẫn em đến đây ngắm cá."
"Em có thích không?"
"Thích a." An Thường cười cười: "Kỳ thật cũng không phải là thích xem cá, chỉ là có thể nhờ vào việc này thả hồn thật lâu, dù có người hỏi đến, cũng có thể lấy cớ là đang ngắm cá bơi, sẽ không qua mức kỳ quái."
"Em từ lúc nhỏ là đã một cô bé kỳ quái à?"
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết phóng đến, dường như đang vuốt ve đỉnh đầu cô.
"Dạ, từ nhỏ dù đi đến đâu cũng không hòa nhập được, không làm cho người khác yêu thích."
"Tính cách của em a..." Nam Tiêu Tuyết cong môi cười: "Quả đúng là rất ngây ngốc."
An Thường nhịn không được bắn một cái trừng mắt qua. Rồi lại bởi vì nhìn thấy nét tươi cười của Nam Tiêu Tuyết mà bối rối dời ánh mắt sang nơi khác.
Cô thà rằng Nam Tiêu Tuyết đừng nhìn mình cười như vậy, nàng rõ ràng là người ít cười, như vậy sẽ làm cô ảo giác bản thân rất đặc biệt.
Cô bối rối nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt nước xanh lục dưới kia: "Vào mùa này hình như sẽ khó nhìn thấy cá lắm."
Nam Tiêu Tuyết nhàn nhạt đáp: "Mùa mưa dầm này cũng quá u uất mà."
An Thường lại nhìn mặt sông một lúc, thân thể khẽ dịch qua phía Nam Tiêu Tuyết.
Người kia cũng không hề có ý né tránh.
Cô lại dịch qua, cho đến khi vải quần jeans của cô chạm vào vạt sườn xám của nàng.
Nam Tiêu Tuyết vẫn như cũ không hề né tránh.
Cô thấy thế còn bạo gan hơn, kéo lấy tay Nam Tiêu Tuyết, từng ngón từng ngón đan vào nhau.
Cô đến đây cũng không phải muốn nói chuyện cá tôm gì cả.
Cũng không muốn nói về việc lúc nhỏ mình kỳ quái thế nào.
An Thường cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi tay đan vào nhau của hai người.
Mưa bụi lượn lờ, hóa thành một màn sương bao quanh các nàng.
Nam Tiêu Tuyết nhẹ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tiểu cô nương."
An Thường không ngẩng lên: "Xin lỗi cái gì?"
Nam Tiêu Tuyết trịnh trọng nói: "Xin lỗi vì chị phải rời đi sớm hơn."
An Thường vô thức gạt phăng: "Có cái gì mà phải xin lỗi đâu."
Không muốn để lộ ra sự hỗn loạn trong lòng mình.
Nam Tiêu Tuyết không đáp.
An Thường khẽ dừng lại: "Ý em không phải vậy."
Nhưng ý của cô là thế nào, bản thân cũng không hiểu rõ, không nói được.
Hai người lẳng lặng đan tay ngồi một lát, Nam Tiêu Tuyết nói: "Trời đã sáng, chị phải về rồi."
An Thường vô thức hoảng loạn: "A?"
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô.
Bình thường, An Thường luôn mang trên mình cảm giác lạnh nhạt xa cách đối với mọi thứ, chỉ có khi đối mặt với sự ly biệt, tâm trí cô mới bắt đầu xáo trộn, đôi mắt lộ ra mờ mịt, chẳng khác gì một con thú nhỏ bị lạc đường.
Ánh mắt như thế đã từng xuất hiện ba lần:
Lần đầu tiên là ở phim trường, khi ấy cô mới biết được rằng Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành sẽ rời đoàn sớm hơn mọi người.
Lần thứ hai là ở bên ngoài phim trường, cô đứng trên bậc cao cạnh cầu đá, tay kẹp lấy điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng Nam Tiêu Tuyết đang đi đến.
Lần thứ ba chính là lúc này.
Mỗi lần ánh mắt như thế xuất hiện, cõi lòng Nam Tiêu Tuyết đều như bị một bàn tay thít chặt. Nàng rất muốn nói: "Chị sẽ ở lại đây với em."
Tuy thế, sáng hôm nay có thể thực hiện hứa hẹn, còn cột mốc ba ngày sau thì phải làm sao?
Nàng cố gắng bám víu vào tia lý trí cuối cùng: "Chị phải về ăn bữa sáng, sau đó là họp thương lượng về tiến trình quay phim đêm nay, còn phải luyện công nữa."
Sự mờ mịt chỉ vương lại một thoáng trong ánh mắt An Thường, lúc này cô nhìn còn bình tĩnh hơn cả nàng: "Em hiểu rồi."
Chiếc mặt nạ tươi cười lại phủ lên gương mặt của An Thường: "Chị đi về trước đi, em ngồi một chút nữa rồi mới về nhà."
Cô buông bàn tay của Nam Tiêu Tuyết ra, người kia đứng lên.
Nàng đi về phía trước một đoạn, lại quay đầu nhìn An Thường.
An Thường ngồi chống hai tay qua lên mặt gỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt sông phía trước, rõ ràng vừa nãy nói mùa này chắc chắn nhìn không thấy cá, bây giờ cũng không biết đang nhìn cái gì.
Biểu cảm trên mặt rất mờ nhạt, cô luôn như thế, làm cho người ta không thể biết được cô đang vui vẻ hay buồn bã. Chỉ là, ngôn ngữ thân thể của cô hiện tại dễ đoán hơn, vì từ nãy giờ cô không hề ngẩng đầu nhìn nàng một lần nào cả.
Nam Tiêu Tuyết lặng lẽ thở dài, đi về bên cạnh An Thường, nàng hỏi: "Em có muốn cùng ăn sáng rồi mới về không?"
***
An Thường dẫn Nam Tiêu Tuyết đến quán rượu trong trấn.
"Uống rượu hả?" Nam Tiêu Tuyết có chút kinh ngạc.
An Thường gật đầu: "Những người thuộc thế hệ cũ trong trấn có thói quen uống rượu vào buổi tinh mơ, độ cồn không cao lắm, không ảnh hưởng việc gì cả."
Mùi rượu hòa lẫn vào hơi mưa, nóng ẩm như muốn đẩy bật ra những tâm sự giấu trong đáy lòng mỗi người.
An Thường: "Nếu chị không muốn uống thì đi trước đi."
Nam Tiêu Tuyết: "Chị có nói không muốn à?"
An Thường nở nụ cười.
"Trêu chị thôi." Mưa bụi lất phất rửa đôi con ngươi của cô sáng lấp lánh: "Không có nhất định phải uống rượu đâu, chỗ này họ cũng bán điểm tâm nữa."
"Chú ý bậu cửa."
Nam Tiêu Tuyết bước vào theo An Thường. Nàng chưa từng thấy nhiều người đến vậy ở Ninh Hương, cho tới bây giờ, trấn nhỏ này luôn quá tĩnh lặng, đến mức có cảm giác như không có bất kỳ ai tồn tại ngoại trừ gia đình An Thường và đoàn làm phim cả.
Tựa như một sân khấu trống rỗng, lưu lại không gian cho các nàng viết nên một hồi lưu luyến vấn vương giữa những cơn mưa bụi liên miên.
Cơ mà, ở nơi này hiện tại lại vô cùng đông đúc, đa phần là những ông bà lão, trước mặt mỗi người đều là một ly rượu nhỏ, bọn họ đang sôi nổi nói thứ tiếng địa phương nàng nghe không hiểu.
An Thường nói với Nam Tiêu Tuyết: "Chị ngồi đi, em đi lấy cháo."
Thân phận đại minh tinh của Nam Tiêu Tuyết hoàn toàn vô dụng ở nơi đây. Khi nàng bước vào, các ông bà lão chỉ tiện mắt nhìn một cái, cũng không có bất kỳ phản ứng khác lạ nào.
Ngược lại thì, An Thường vừa đi vừa chào hỏi: "Chào chú Ba", "chào dì Tư".
Nam Tiêu Tuyết một người yên vị bên bàn, vui vẻ tự tại.
Ở Bội Thành, nàng làm gì có cơ hội này, không cần che chắn phòng bị mà vẫn có thể nhàn nhã ngồi trong một quán ăn bình dân ăn sáng?
An Thường lấy hai chiếc bát tráng men nâu, múc hai bát cháo, lại nói: "Chờ một chút." Rồi lại tự mình đi mất, chốc lát sau mang về một đĩa đậu hũ mọc lông. Chiếc đĩa nhỏ nhắn tráng men xanh lam, do đã lâu nên ở rìa có một vết mẻ nhỏ, nhưng cũng không gây tổn hại gì đến sự xinh đẹp của nó.
An Thường ngồi xuống cười cười: "Ông chủ ở chỗ này căn bản không quan tâm tính toán, chị cũng biết rồi đó. Cho nên có thể xem như đi ăn tự chọn vậy á."
"Ừm."
Quán rượu này nàng và Thương Kỳ đã cùng đi qua.
Khi đó nàng vừa mới theo kịch tổ đến đây, đã ngẫu nhiên gặp An Thương trong quán rượu này.
Không lâu sau đó, cũng là ở nơi đây, nàng nghe thấy An Thường và Mẫn Thấm cùng nhau nói xấu nàng.
Nam Tiêu Tuyết cong khóe môi cười.
An Thường biết rõ nàng đang nhớ lại lúc nào, cũng cười theo.
Nam Tiêu Tuyết cố ý hỏi: "Bây giờ em có còn cảm thấy chị là một kẻ rất đáng ghét không?"
"Ghét chứ." An Thường nhìn chằm chằm vào những viên đậu hũ mọc lông trong đĩa, đáp: "Vô cùng đáng ghét."
Hiện tại, ý nghĩ đã ở một trạng thái hoàn toàn khác.
An Thường giục nàng: "Ăn nhanh đi, bằng không cháo nguội."
"Bữa sáng ở Ninh Hương khá đơn giản, hoặc là ăn ở nhà, hoặc là đến quán rượu ăn cháo hoa với đậu hũ, nếu uống rượu sớm, sẽ còn có vài món ăn nhỏ kèm theo."
Nam Tiêu Tuyết gật đầu, hớp một ngụm cháo.
Ấm áp lan tràn trong dạ dày.
Lại gắp lấy một cục đậu phụ mọc lông nhỏ.
An Thường: "Chị cũng dám ăn luôn à?"
"Tại sao lại không?"
"Không phải nhìn bên ngoài rất giống như bị mốc à?"
Nam Tiêu Tuyết mặt tỉnh bơ nói: "A, sợ quá đi."
An Thường cũng hùa theo nàng: "Oa, chị thật dũng cảm nha."
Hai người đồng thời cong môi bật cười.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tại sao những ông bà lão ở Ninh Hương đều thích uống rượu sớm vậy?"
"Ở đây nguồn nước tốt, nhưỡng ra rượu cũng tốt, chị nhìn phường rượu này đi, từ đời nhà Thanh đã tồn tại rồi, chưa từng đứt đoạn ngơi nghỉ phút nào, hầm rượu phía sau cũng rất lâu đời rồi." An Thường nói: "Có lẽ phải hơn trăm năm."
"Rượu này gọi là 'hoa đào nhưỡng' đúng không?"
"Dạ."
"Vì sao có cái tên này vậy?"
"Thật ra cũng không quá chắc chắn cho lắm, nghe nói ngày trước nếu nhà nào sinh ra con gái, cũng sẽ đến nơi đây nhưỡng một vò rượu, đem chôn dưới gốc cây hoa đào trong vườn, đợi đến khi con gái xuất giá sẽ đào lên mở ra, xem như là lời chúc phúc tốt đẹp ngọt ngào nhất."
"Vậy lúc em sinh ra cũng có nhưỡng một vò rượu rồi sao?"
An Thường cười lắc đầu: "Đến thế hệ của chúng em thì đã không còn phong tục này nữa rồi."
Nam Tiêu Tuyết đứng lên, đi xuyên qua những người lớn tuổi đang tận hưởng rượu sáng, dáng người nàng thướt tha yểu điệu, đi thẳng đến bên cạnh quầy tính tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.