Chương 37: Nhưng mà, chị rất thích
Cố Lai Nhất
10/05/2024
Nam Tiêu Tuyết sâu kín liếc nhìn An Thường.
“An tiểu thư.” Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên đầu An Thường: “Lần nào cũng đợi hôn đã rồi mới hỏi, em hy vọng chị sẽ trả lời thế nào?”
“A, vậy...”
Tay Nam Tiêu Tuyết rời khỏi đỉnh đầu An Thường, xoay người nhìn về phía trước, chỉnh sửa lại vạt áo sườn xám, rồi đặt hai tay lên đầu gối, bày ra tư thế vô cùng nghiêm chỉnh đoan chính.
Đôi bông tai đính đá quý màu đen dài tự do rủ xuống, được ánh đèn rọi vào phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh làm nổi bật đường cong gương mặt mượt mà của nàng. Khoảnh khắc này, nàng lại trở về là một nữ minh tinh vô cùng cao ngạo trên màn hình kia.
“Đúng là rất lưu manh.” Nàng dùng tư thái như vậy nói với cô.
Trái tim An Thường như bị một bàn tay nghiến chặt đau nhói.
Mình cần nói “Em xin lỗi” hay nên nói “Lần sau em sẽ không như vậy nữa” đây?
Mắt Nam Tiêu Tuyết vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng thân thể lại khẽ nghiêng qua hướng về phía An Thường. Dáng vóc thanh lãnh bởi vì tư thế hiện tại lại có thêm một phần mị hoặc, gợi nhớ đến những dây leo mềm mại bò đầy trên bờ tường của một tòa nhà cổ xưa.
Nàng nghiêng người thì thầm bên tai An Thường: “Nhưng mà, chị rất thích.”
Vành tai An Thường trong một tích tắc đã đỏ rực.
Không chỉ là vì những lời này của Nam Tiêu Tuyết, mà còn là vì khi nàng thì thầm vào tai cô, bờ môi nàng như có như không trêu chọc khẽ chạm vào vành tai cô, rất khó nhịn.
An Thường sâu sắc cảm thấy, Nam Tiêu Tuyết cao tay hơn mình rất nhiều.
Cô thể hiện khao khát của mình đối với Nam Tiêu Tuyết, là trực tiếp mút lấy vành tai của người kia. Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại khác, nàng hờ hững trêu chọc, để lại một khoảng cách vô cùng nhỏ. Nếu nói là có chạm, thì xúc cảm đó cũng vô cùng yếu ớt, dường như chỉ là có một hơi thở thổi vào lỗ tai của mình thôi. Nếu nói là không, thì sự tồn tại dịu dàng của nó lại không thể lờ đi được, vì rõ ràng cơ thể cô đã phản ứng, một cơn tê rần như kiến bò chạy dọc từ bắp chân lên đến cánh tay không thể nào là giả được.
Hai bàn tay An Thường vô thức nắm lại, đuôi mắt khẽ liếc qua Nam Tiêu Tuyết. Người kia vẫn nhìn cô, như cười lại như không, nốt ruồi đỏ hồng dưới mắt trái vì thần sắc đó mà hơi động đậy nhảy múa, trong phút chốc, sự mị hoặc của tinh phách phủ lấp không gian nhỏ này.
Hiện tại, không cần biết bộ sườn xám nàng đang mặc có màu đen bí ẩn, hay là màu xanh sứ tao nhã, nàng đơn giản chỉ là Nam Tiêu Tuyết mà thôi. Người mà chỉ vì tình cờ gặp gỡ nàng một lần ở đầu cầu, đã khiến An Thường mơ thấy nàng vô số lần sau đó.
Nam Tiêu Tuyết tựa người ra sau đặt trọng lượng cơ thể lên lưng ghế, cánh tay trắng nõn nà giơ lên, những đầu ngón tay lành lạnh nắm nhẹ vào gáy An Thường. An Thường nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên lưng ghế lái, ánh mắt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng bả vai lại cứng đờ.
Tất cả những động tác của Nam Tiêu Tuyết đều như có như không, từ lúc nãy khẽ chạm vào vành tai cô, tới bây giờ là những ngón tay khẽ khàng sờ vuốt làn da sau cổ cô. Giọng nói của nàng nửa như cười nửa lại không, hỏi: “Sao đấy, em cũng thấy chị lưu manh hả?”
Ý tứ ẩn giấu chính là – “Chị vẫn chưa hôn em cũng chưa cắn em nha.”
Chưa kể còn có phần tỏ ra vô tội “Cũng chưa chạm vào tai em xíu nào luôn.”
An Thường bị Nam Tiêu Tuyết vuốt ve phần gáy, bắt đầu vô thức dùng tay cào cào vào đường chỉ trên ghế ngồi.
Thật ra cô muốn trả lời, “Em thấy chị vẫn chưa lưu manh lắm đâu.”
Thật ra cô cũng muốn nói, “Chị có thể hôn tai em không?”
Ngọn đèn yếu ớt, không gian trong xe vô cùng hẹp, hương khí trên người Nam Tiêu Tuyết không ngừng ập tới. Nếu cô nói ra những lời như vậy, sợ là sẽ khiến mọi chuyện tiến triển theo hướng cả hai đều không thể khống chế.
Hai người lẳng lặng ngồi trong xe một chút, chờ đợi cho sự nóng bỏng vô hình này từ từ hạ xuống.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: “Biết lái xe không?”
An Thường giật mình: “Lý thuyết thì biết.”
Cô đã thi bằng lái hồi còn học đại học, nhưng từ bấy tới nay vẫn chưa thực sự lái trên đường lần nào. Nam Tiêu Tuyết bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý. An Thường lúc này mới ý thức được: mình nói như vậy thì có khác gì bắt ép nữ thần phong quang tễ nguyệt của mọi người làm tài xế cho mình đâu?
Bắp chân Nam Tiêu Tuyết co lên đưa hướng về phía An Thường, từ trong vạt sườn xám lộ ra một đoạn cẳng chân trắng muốt, nổi bật sáng rực trong cảnh tượng mờ mờ tăm tối, trông giống như ánh trăng tròn rẽ màn mây chiếu rọi bầu trời đêm.
“Làm sao bây giờ?” Nam Tiêu Tuyết tựa như đang hỏi cô, lại tựa như đang độc thoại với chính mình: “Mang giày cao gót không thể lái xe được đâu.”
An Thường nghĩ nghĩ: “Thực ra thì để em thử xem sao.”
“Em dám chạy, chị cũng không dám ngồi đâu.” Nam Tiêu Tuyết: “Vậy đi, cởi giày của em đưa cho chị mượn được không?”
Giày của An Thường chỉ là một đôi giày thể thao màu trắng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chưa kể còn bị chà rửa qua rất nhiều lần, khiến cho màu trắng sáng vốn dĩ bây giờ cũng đã ngả sang màu trắng ngà. Nếu kĩ lưỡng thì sau khi giặt xong đem phơi nắng nên lót một lớp giấy lên trên, sẽ có thể giúp cho màu trắng không bị phai quá nhiều.
Ưu điểm chính là, giày vải mang nhiều sẽ mềm mại hơn là những đôi giày mới tinh tươm.
Giọng nói của Nam Tiêu Tuyết lúc này như đang dụ dỗ: “Cởi giày ra giúp chị đi, được không?”
An Thường nuốt khan một ngụm, hơi cúi thấp người xuống.
Làn da của Nam Tiêu Tuyết trắng lạnh bừng lên giữa không gian u tối, hấp dẫn mọi thứ tụ lại trên cổ chân nàng. Nhỏ nhắn, mềm mại, mượt mà. Tựa như phần cổ thon dài của con thiên nga, tạo cho người khác cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút sẽ bẻ gãy nó. An Thường cũng không rõ động tác nắm lấy của mình, là đang bảo vệ nâng niu hay đang cố tình phá hư nó nữa.
Lại nữa rồi, hai loại trạng thái đối lập trên người Nam Tiêu Tuyết lại xuất hiện, như một mồi lửa bật lên sự mâu thuẫn trong lòng cô.
Nam Tiêu Tuyết tựa vào thành ghế nhắm mắt lại.
Đổi giày xong, đôi chân cả đêm bị giày cao gót hành hạ cuối cùng cũng đã được giải phóng, Nam Tiêu Tuyết hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy một đôi giày vải mềm lộ ra dưới vạt váy sườn xám đen tuyền sang trọng.
Nàng bất chợt nở nụ cười.
Cảm giác này, giống như cuộc sống sinh hoạt bình thường mà từ trước đến nay nàng chưa được trải nghiệm.
An Thường hỏi: “Có phải hơi chật với chị không?”
Bàn chân nàng so với tỉ lệ toàn thân không hề to, nhưng vóc dáng của người kia dù gì cũng cao hơn cô nên mang giày cỡ lớn hơn cũng không lạ. Cũng còn may là đôi giày này cũ rồi, chất vải cũng giãn nở và mềm mại hơn nhiều.
“Hơi hơi, nhưng đoạn đường lại không xa, chị chịu được.”
Nam Tiêu Tuyết nhìn nhìn đôi giày cao gót trên chân An Thường, môi lại cong lên.
“Tới bây giờ vẫn chưa từng mang qua giày cao gót hả?”
“Chưa từng.”
“Tại sao vậy?”
“Nói như thế nào đây,“ An Thường nghiêng nghiêng đầu: “Chỉ là cảm thấy không quá phù hợp với em thôi.”
Nam Tiêu Tuyết ngẫm nghĩ rồi gật gù tán đồng.
Đúng thật, trên người An Thường có một loại cảm giác không phù hợp với thế giới hiện đại, không phù hợp với giày cao gót, không phù hợp với thiết bị điện tử thông minh, không phù hợp với cuộc sống vội vàng luôn luôn dịch chuyển.
An Thường lại thích hợp với một đôi giày thể thao cũ mềm, thong thả đi từng bước qua những phiến đá trải đường, đôi lúc sẽ dừng lại một thoáng ngơ ngẩn ngắm nhìn dòng sông trôi, nhìn con thuyền ô bồng nhàn nhã di chuyển.
Nam Tiêu Tuyết nói: “Đi thôi, lên ghế trước ngồi.”
An Thường nghe lời nàng xuống xe, giày cao gót của Nam Tiêu Tuyết mang trên chân cô có vẻ lỏng lẻo, được cố định bởi một quai mỏng có chốt cài ở cạnh mắt cá chân.
Nam Tiêu Tuyết ngồi vào ghế lái, điều chỉnh kính chiếu hậu và ghế ngồi một chút. Chợt nàng lên tiếng đầy suy tư: “Đã bao lâu chị chưa từng lái xe nhỉ?”
“Chắc tầm khoảng ba năm.”
An Thường: “... Chị có chắc chị chạy được không đó? Nếu không thì thôi chúng ta đi bộ về đi, sáng mai gọi người ra lái về cũng được.”
Nam Tiêu Tuyết nhếch môi: “Sao vậy? Không tin chị hả?”
An Thường nghe vậy khựng lại, tay buông khỏi chốt mở dây an toàn, ngồi vững vàng trên ghế phụ, hai mắt nhìn thẳng vào con đường hẹp mờ tối trước mặt.
“Em tin chị.” Cô khẽ nói.
Nam Tiêu Tuyết khởi động xe: “Yên tâm đi, thực ra thì trước kia bận rộn đi đây đi đó, đôi lúc sẽ có những tình huống bất khả kháng xảy ra, chị cũng không ít lần tự lái xe đến nơi đâu.”
Xe bắt đầu lăn bánh, cũng không xảy ra tình trạng giật lắc như An Thường tưởng tượng. Phong cách lái xe của Nam Tiêu Tuyết có phần thong dong lười biếng, hai tay giữ hờ hững trên vô lăng, ánh đèn pha của xe sáng rực chiếu rọi một khoảng xa của con đường phía trước.
Không giống như cô, mỗi lần lái xe thì cả cơ thể cứng ngắc, thiếu điều dán hẳn lên vô lăng, ngón tay siết chặt đến mức tưởng như vô lăng sắp gãy vụn đến nơi. Có lẽ bản thân cô thực sự không thích hợp lái xe.
Đêm khuya người vắng, xung quanh vô cùng yên ắng, An Thường vẫn tập trung nhìn về phía trước, nhờ ánh đèn xe mà cô có thể nhìn rõ từng hạt mưa bụi li ti đang không ngừng rơi xuống.
Thật kỳ lạ, trong điều kiện mọi thứ đều mơ hồ không rõ, dẫu có biết trước đoạn đường này rất ngắn, thì trong lòng vẫn có cảm giác rất dài rất xa. Tựa như là thiên trường địa cửu, dùng cả đời cũng không thể đi đến điểm cuối.
An Thường liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của Nam Tiêu Tuyết, các ngón tay xương xương co lại, độ cong nhìn rất thích mắt.
Nam Tiêu Tuyết chú ý đến ánh mắt của cô: “Sao vậy?”
An Thường: “Chị đúng là lão tài xế nha.” (1)
Nam Tiêu Tuyết bật cười thành tiếng.
An Thường lúc này mới kịp nhận thức lời mình vừa nói.
“Ý em không phải là chuyện kia đâu...”, nói rồi hơi xấu hổ xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Vì ánh đèn chỉ chiếu phía trước xe, nên hai bên ven đường vô cùng tối tăm, dường như có một cánh tay vô hình đang lẩn núp trong quang cảnh u ám đó, rắp tâm vươn vào kéo lộ ra những tâm tình bí mật giấu kín của con người.
Kỳ thật vừa rồi cô muốn nói là, kỹ thuật lái xe của Nam Tiêu Tuyết thành thạo đến như vậy rồi, mà tại sao lại không chịu buông một tay ra nắm tay mình chứ?
Cô đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tình buông một tay xuống cạnh bên đùi, lòng bàn tay hơi cong nhẹ, thuận lợi cho người khác nắm lấy. Nhưng mà người kia cái gì cũng không làm cả.
An Thường bắt đầu tập trung hơn vào cảnh bên ngoài, mới phát hiện nó thật sự rất tối, chẳng thể nhìn thấy gì cả.
“Vừa rồi làm sao chị có thể thấy được em vậy?”
Lúc đó An Thường ngồi co một cục bên đường, rất dễ bị người khác bỏ qua.
Nam Tiêu Tuyết ngập ngừng.
Rồi đáp: “Chị không có nhìn thấy em, sao chị có thể thấy em được.”
“Chỉ là lúc đó chị nghĩ, có khi nào em đang ở đó không, có khi nào em đang đứng ở lối vào Ninh Hương chờ chị hay không.”
“Nếu như,“ Nam Tiêu Tuyết quay đầu liếc nhìn cô một cái: “nếu như em cũng không thể chờ đợi nổi giống như chị thì sao.”
Không thể chờ đợi nổi điều gì?
Hôn.
Gắn bó thân mật.
Ngọt ngào quyến luyến mút hôn bên tai.
An Thường xoay đầu lại nhìn Nam Tiêu Tuyết, bàn tay đang rủ bên cạnh đùi dời gần hơn về phía người kia: “Chị...”
“Có muốn nắm tay em không?”
Nam Tiêu Tuyết hỏi: “Em không sợ không an toàn hả?”
An Thường chần chừ.
“Đừng sợ.” Bàn tay Nam Tiêu Tuyết phủ lên bàn tay cô gái trẻ, nói: “Chị là lão tài xế mà.”
An Thường khẽ cười ra tiếng.
Từng ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa,...
Điều này làm cho cô nhớ đến trò chơi khi bé mình chơi rất nhiều lần, ví dụ như khi đi đường sẽ chỉ đi vào những phiến đá men theo vách tường cũ kỹ, ví dụ như khi ăn cơm sẽ cố ý dừng số lần nhấm nuốt ở số chẵn,...
Cô có thể tự mình chơi đùa với bản thân thật lâu không chán, giống như những buổi trưa mùa hè kéo dài đến bất tận, giống như mùa hè đó sẽ mãi mãi không đi qua.
Bây giờ, từng ngón tay của cô đan vào những ngón tay của Nam Tiêu Tuyết, hai bàn tay nắm chặt vào nhau khiến trong lòng An Thường lại chợt ùa về cái cảm giác lâu dài của những năm xưa cũ.
Tuy nhiên, mùa hè rồi cũng sẽ phải trôi qua, mùa hè cũng sẽ có điểm kết thúc của nó, chiếc xe chạy trên con đường ngắn ngủi cũng vậy, rốt cuộc đã nhanh chóng đi đến đích.
Nam Tiêu Tuyết dừng xe ở gần nhà An Thường. An Thường bước xuống xe rồi cứ thế đứng đó một hồi. Nam Tiêu Tuyết mở cửa sổ hỏi: “Em có gì muốn nói à?”
Hai tay An Thường vẫn đút vào túi quần, ngón tay liên tục cào lên lớp vải lót, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ngủ ngon.”
Cô không phải là người khôn khéo trong việc ăn nói hoặc tìm đề tài, cô không biết nói chuyện gió trăng, không giỏi tán gẫu, cũng không dám nói về nụ hôn kịch liệt vừa nãy giữa hai người.
Nam Tiêu Tuyết hạ giọng nói, ngữ điệu nhu hòa hiếm thấy: “Được rồi, em ngủ ngon.”
An Thường gãi gãi đầu. Thực sự nghĩ không ra chủ đề gì để nói tiếp, mà cũng không nên bướng bỉnh đứng đây hoài, cô trực tiếp xoay người đi về nhà mình.
Có lẽ Nam Tiêu Tuyết đang nhìn theo bóng lưng mình, vì cô không nghe được tiếng xe chạy đi. Nghĩ vậy, cô điều chỉnh lưng thẳng hơn nữa, tay vói ra sau khẩy khẩy vào đuôi ngựa trên tóc.
Cô nhanh chóng vào đến sân nhà, chầm chậm đóng cửa gỗ lại, giày cao gót gõ trên mặt đất vang vọng những âm thanh đều đặn nhịp nhàng.
An Thường đứng tựa lưng vào cửa một chốc, thầm nghĩ nếu cứ vậy sẽ làm phiền đến giấc ngủ của bà ngoại, không bằng cởi giày ra rồi đi chân trần vào tốt hơn. Lại đứng vài giây mới phát hiện từ nãy giờ mình đứng ở nơi này không phải là vì đắn đo việc có đánh thức bà ngoại hay không.
Cô kéo cửa vội vàng đi ra ngoài, cô thật sự rất muốn chạy, nhưng trên chân là một đôi giày cao gót mà trước đây cô chưa từng mang bao giờ.
Gót giày đạp xuống những phiến đá trải đường, đạp qua từng khe rãnh, đạp văng những giọt nước mưa tồn đọng. An Thường đi thẳng đến đầu đường. Ở đó trống rỗng, chỉ có mình cô và bóng đêm đối mặt với nhau. Xe của Nam Tiêu Tuyết đã rời khỏi rồi.
An Thường cúi đầu cười cười, chậm rãi quay người đi về nhà. Vào đến sân thì tự giác bước thật khẽ, nhanh chóng đổi sang dép lê để giải phóng cho đôi chân đáng thương của mình.
Sau khi tắm xong, An Thường nghĩ nghĩ rồi đem đôi giày cao gót kia giấu xuống gầm giường. Sau đó, cô cầm lấy laptop của mình.
Người bệnh 1: [Chào cô.]
Cố vấn tâm lý Chương Thanh: [Chào, chuyện yêu đương sao rồi?]
[Tôi không có đang yêu đương.]
[Vậy chứ đó là gì?]
[Tôi cũng không biết định nghĩa thế nào.]
[... Vậy tình trạng này khác với yêu đương như thế nào?]
An Thường ngơ ngẩn nhìn chậu hoa lan trên bậu cửa sổ.
[Một cái là có tương lai, cái còn lại thì không.]
[Cô không vui hả?]
Ánh mắt lướt qua từng cánh hoa lan.
[Không có, tôi đã nghĩ thông rồi, giống như lúc đầu tôi đã nói, như vậy lại càng tốt, bởi vì tôi biết chính xác lúc nào nàng phải rời đi, cho nên sẽ không bất an lo lắng nàng bất chợt rời khỏi tôi như vậy.]
[Nghe ra hình như cô có bóng ma tâm lý sau tổn thương, vì sợ bị thương nên không dám trả giá. Vậy cô nói xem cô có thích nàng không?]
[Thích nàng? Không thể nói được, con người có thể thích một người mà chính mình hoàn toàn không biết rõ hay sao?]
[Vậy cảm giác của cô đối với nàng là gì?]
[Tôi muốn tới gần nàng, muốn cùng nàng triền miên, muốn ở cạnh bên nàng thật lâu...] An Thường khựng lại một khoảng, quyết định gõ luôn những chữ còn lại: [Tôi còn muốn ngủ nàng nữa.]
Chương Thanh lại nhớ tới vẻ ngoài vô cùng hướng nội an tĩnh của An Thường.
Vậy mà lại bạo tới vậy a!!!
[Cô muốn biết tôi định ngủ nàng kiểu gì không?]
Chương Thanh hơi thất thần một chút, lúc để ý lại thì trên màn hình đã bắt đầu hiện lên vài đoạn văn dài liên tục.
[Cô ơi!]
[Người bệnh này!]
Cuối cùng thì cũng không còn đoạn văn dài nào nhảy lên nữa, khung đối thoại dừng ở trạng thái “Đối phương đang nhập...”
[Xin cô đó, không nhất thiết phải miêu tả kỹ càng các loại tư thế vị trí này nọ đâu, cô cũng không cần phải kể chi tiết ra cô tưởng tượng người kia thở dốc rên rỉ như thế nào đâu.]
Dòng chữ “đối phương đang nhập...” lại ở trên màn hình hồi lâu, tin nhắn hoàn chỉnh được gửi qua cũng chỉ có một câu ngắn ngủi: [Thật xin lỗi, chỉ là tôi không biết tìm ai kể thôi.]
Có lẽ là vừa mới xóa một đoạn tin nhắn dài bằng một bài luận văn.
[Cô đã nghĩ tới mức độ đó rồi, vì sao lại không tiến tới vậy? Là sợ đối phương cự tuyệt sao?]
An Thường hồi tưởng lại tư thái thẹn thùng của Nam Tiêu Tuyết khi bị cô hôn vào tai: [Có lẽ nàng... sẽ không cự tuyệt tôi đâu.]
[Vậy thì, là do cô cảm thấy hai người không có tương lai sao?]
[Không phải, “không có tương lai” vốn dĩ đã là điều kiện tiên quyết của mối quan hệ giữa chúng tôi rồi. Tôi chỉ là sợ bản thân có được càng nhiều, sẽ lại muốn nhiều hơn, dần dần trở nên vô cùng tham lam không dứt bỏ được.]
Lần trước, sau khi hôn Nam Tiêu Tuyết, cô đã bất giác cảm thấy vô cùng mất mát khi nghĩ về việc Nam Tiêu Tuyết sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.
Nếu lại đi thêm một bước thì sao? Cô không thể lường trước được những việc xảy ra sau đó.
[Vậy cô định làm thế nào? Lùi về chỗ cũ?]
[Không thể nào, tôi không thể kiềm chế được chính mình tiếp cận nàng.]
[Không sợ đến lúc nàng đi rồi cô sẽ hụt hẫng biết bao sao?]
[Tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nàng sẽ đi rồi, còn nữa, cho dù có mất mát buồn bã, thì nàng vẫn phải đi mà thôi. Nàng sẽ không cho tôi bất kỳ cơ hội nào tiến sâu vào cuộc sống của nàng đâu.]
An Thường gõ xong dòng này, tay đẩy máy tính ra xa một chút, yên lặng nhìn vào màn hình.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, lúc cô vội vàng đi đến ngã rẽ, thật ra trong đầu cũng chưa biết mình muốn nói gì với Nam Tiêu Tuyết cả, chỉ đơn thuần là muốn nhìn nàng lần nữa thôi.
Tuy vậy, Nam Tiêu Tuyết cũng không biết cô sẽ quay lại, nên đã rời khỏi mất rồi.
Đợi đến ngày Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, tình huống có thể cũng sẽ như vậy.
Cho dù cô có muốn đuổi theo thì cũng vô ích, người kia đã sớm trở lại cuộc đời của một đại minh tinh phong quang vô hạn rồi, cô không thể nào chỉ vin vào những bước chân nhỏ bé mà mơ tưởng có thể với tới nàng được.
Từ đây về sau, Nam Tiêu Tuyết mãi là ngôi sao chói lóa đứng dưới ánh đèn sân khấu, mà cô chỉ là một gương mặt mờ nhạt mơ hồi giữa thính phòng u ám mà thôi.
Cũng không có tư cách trầm mê huyễn hoặc nữa.
Tâm tình An Thường phức tạp, có chút mất mát khó tả, nhưng nhiều hơn vẫn là an tâm. Nói ra rồi cũng đã nghĩ thông suốt, đúng là sự việc sẽ như thế.
Mình còn có thể trầm mê được bao lâu nữa đâu.
Nhiều lắm cũng chỉ đến khi mùa mưa dầm này đi qua, chắc sẽ không... bị tổn thương cùng cực như lần trước nữa đâu.
***
Nam Tiêu Tuyết điều khiển xe chạy về nhà nghỉ, đèn chiếu xa rọi đến một người đang đứng trong sân vườn trống trải. Nàng dừng xe lại, cũng không hề vội vã xuống xe. Thương Kỳ chủ động kéo cửa xe: “Trò chuyện một chút được không?”
Xoay người định hút nốt nửa điếu thuốc còn dang dở.
“Không sao đâu, chị lên xe đi.” Nam Tiêu Tuyết bình tĩnh nói: “Dù sao thì khoảng thời gian này em cũng hay đốt thuốc lắm.”
Thương Kỳ ngồi bên ghế hành khách, hạ cửa sổ xe xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc duỗi ra ngoài cửa sổ. Mưa bụi lất phất rơi xuống, mang theo mùi thuốc lá phảng phất bay ngược vào trong xe.
“Vừa rồi chị tình cờ gặp Nghê Mạn.”
“Ừa.”
“Em ấy đi bộ về đây.”
“Đúng vậy.”
“Em ấy cũng không nói gì cả, không có bán đứng em.”
“Em biết, là tự bản thân chị nhìn ra.”
Nam Tiêu Tuyết nghĩ, dù gì Thương Kỳ đã hợp tác với nàng bao nhiêu năm nay, làm sao lại không hiểu rõ nàng cơ chứ. Có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi.
Thương Kỳ hỏi: “Em nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu sẽ có gây ảnh hưởng gì đến trạng thái của em không?”
Những người khác chỉ nhìn thấy được sự rực rỡ của Nam Tiêu Tuyết, nhưng chỉ có Thương Kỳ hiểu rõ nhất rằng nàng đã cố gắng nỗ lực biết bao nhiêu. Nếu không phải do Nam Tiêu Tuyết đổ toàn bộ thời gian và tâm sức vào sân khấu, thì chắc chắn sẽ không đạt được kết quả như hôm nay.
Nam Tiêu Tuyết khẩy khẩy đuôi tóc: “Sao vậy, chị định chia cắt uyên ương à?”
Thương Kỳ lắc đầu: “Chị nào có tư cách làm vậy.”
Giữa nghệ sĩ và người đại diện, thường thì năng lực của ai mạnh hơn người đó sẽ chiếm ưu thế trong đa số trường hợp. Giữa Thương Kỳ và Nam Tiêu Tuyết, rõ ràng đã người có tiếng nói hơn luôn sẽ là Nam Tiêu Tuyết.
Thương Kỳ nói: “Chị chỉ nhắc nhở em thôi.”
Nam Tiêu Tuyết gõ hai cái lên vô lăng, những tế bào khứu giác ngửi ngửi mùi khói thuốc của Thương Kỳ.
“Yên tâm đi, em và em ấy không thể gọi là uyên ương, hoặc là em không dám nghĩ như vậy, An Thường lại càng không nguyện ý.” Nói đến đây, khóe môi Nam Tiêu Tuyết khẽ cong, nhưng gương mặt lại không có bất kỳ niềm vui nào: “Cả hai đều hiểu rõ, đợi đến khi em rời khỏi Ninh Hương, mối quan hệ này sẽ lập tức kết thúc.”
“Ý em là, chuyện này đối với em chỉ là...”
“Một mùa mưa dầm lưu luyến mà thôi.”
Thương Kỳ gật đầu: “Em đã nghĩ thông suốt đến vậy thì tốt.”
“Ừm, đừng lo lắng.”
“Lên đi, về phòng nghỉ ngơi.”
“Chị lên trước đi, em ngồi một chốc nữa.”
“Được, chị phải tranh thủ rà soát qua nội dung bản thảo ngày mai cần đăng.” Thương Kỳ xuống xe: “Vừa nãy trong tiệc tối, em gửi tin nhắn cho cô ấy hả? Mà dù là ai thì cũng sẽ là một tin tức vô cùng chấn động.”
“Cẩn thận một chút, đừng liên lụy đến cô ấy.”
“À mà, sao em lại cần dùng điện thoại của Nghê Mạn gửi tin nhắn vậy?”
Nam Tiêu Tuyết nhếch môi: “Bởi vì người ta không chịu thêm Wechat của em đó, cho nên chị thật sự không cần bận tâm đâu, trong mối quan hệ này, em ấy luôn luôn tỉnh táo quyết tuyệt hơn em.”
“Ừa, vậy chị lên trước.”
“Được.”
Sau khi Thương Kỳ xuống xe, không gian bên trong vẫn còn vương vẩn mùi thuốc lá. Nam Tiêu Tuyết điều chỉnh lại tâm tình của mình. Nàng mượn một buổi lễ để khiến cho bản thân có thể tách bạch khỏi nhân vật tinh phách, nhờ đó mà nhận rõ rằng sự trầm mê của mình với An Thường là chuyện không thực tế.
Nhưng mà, dù đã làm đến thế rồi mà vẫn không nhịn được nhắn tin cho người kia.
Giây phút nàng chính thức nghĩ thông suốt, lại là lúc đưa An Thường về nhà.
Nàng vẫn ngồi trong xe, không vội vàng nhấn ga chạy đi, thay vào đó là mải mê dõi theo bóng lưng của cô gái trẻ. Cơn mưa bụi lượn lờ như sương mù, giữa một mảnh trời mờ ảo đó, chỉ còn có thể nhìn thấy hai cánh tay trắng noãn của An Thường đung đưa qua lại.
Nàng đã hạ cửa sổ xe xuống.
Nếu nàng cất tiếng gọi “An Thường”, liệu cô có quay đầu lại hay không? Rồi có thể nào sẽ lại dùng ánh mắt trong suốt sạch sẽ như vừa nãy cô nói chúc ngủ ngon, nhìn nàng một lần nữa hay không?
Rồi sau đó thì sao?
Nam Tiêu Tuyết cảnh tỉnh bản thân, vội vàng khởi động xe chạy đi. Kỳ thật sau khi đi ra một đoạn, nàng đã thấy bóng dáng An Thường chạy ra thông qua gương hai bên. Trong chớp mắt, nàng xúc động muốn quay đầu xe quay lại, nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng dập tắt ngọn lửa cảm xúc này.
Nàng nghĩ về thời khắc chính mình rời đi Ninh Hương, chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi. Sau đó, thời gian vùn vụt trôi sẽ cuốn nàng liên tục đi về phía trước, nào sẽ có cơ hội quay đầu lại hồi tưởng?
Chắc chắn nàng phải đi, câu chuyện này rồi sẽ đến lúc bị hai người nhẫn tâm kết thúc. Nam Tiêu Tuyết cũng không biết chính mình đang cảm thấy ra sao, chỉ là nàng hiểu rõ, dù tâm động đến mức nào, thì rồi cũng chỉ có thể là câu chuyện của một mùa mưa dầm thôi.
***
Sáng hôm sau, An Thường tỉnh dậy rời giường đi đánh răng, Văn Tú Anh đi đến trước cửa nói: “Có người tìm con kìa.”
Trái tim An Thường thót lên, dường như biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Con đi ra gặp thì biết liền chứ gì.”
An Thường rửa mặt, khăn mặt không thể hút hết những giọt nước sát mép tóc, chúng đọng lại lăn xuống khiến hai bên thái dương của cô ướt đẫm. An Thường vươn tay lau đi, rồi nhìn vào gương chỉnh sửa tóc tai một chút.
Thậm chí còn có thể nghe tiếng cô hơi nuốt nước bọt.
Khi đi vào nhà chính, bất ngờ nhìn thấy người ngồi trên ghế không phải là Nam Tiêu Tuyết.
“An Thường.” Nghê Mạn cười vẫy tay chào cô, một đĩa bánh cô tẩu Văn Tú Anh mang lên đang nằm ngoan trên bàn trà.
An Thường cố gắng trưng lên nét tươi cười như mọi khi: “Chào buổi sáng.”
“Tôi đến đưa đồ cho cô.” Nghê Mạn chỉ vào hộp đựng giày cao gót.
“Cảm ơn cô, đợi tôi một lát nha.”
Cô định chạy đi lấy đôi giày cao gót của Nam Tiêu Tuyết để trả lại, nhưng Nghê Mạn đã vội gọi theo: “Không cần đâu, Tuyết tỷ nói là tặng cho cô đó.”
An Thường ngừng guồng chân vội vã: “À, vậy cảm ơn.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Văn Tú Anh nhiệt tình mời gọi: “Con ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng đi.”
“Dạ không được không được, con phải về vì còn có công việc, với lại bọn con cũng có đặt cơm trưa rồi ạ.”
“Vậy mang theo một ít bánh cô tẩu đi.”
Nghê Mạn cười nói: “Vậy con không khách khí đâu nha, đặc sản này của Ninh Hương thiệt sự là ăn rất ngon.”
An Thường tiễn Nghê Mạn ra cửa trước, hai người cứ thế yên lặng đi song song với nhau qua hành lang hẹp. Cô định giải thích lý do mình xuất hiện ở bên đường tối hôm qua, nhưng lại cảm thấy nói thế nào cũng không có tính thuyết phục hết. Rốt cuộc, chỉ đành áy náy nói: “Chuyện đêm qua, làm phiền cô rồi.”
Nghê Mạn phì cười vui vẻ.
“Nói thật nha, tôi không nghĩ tới luôn á.”
“Không nghĩ tới Nam Tiên cũng dính vào thất tình lục dục, đã vậy lại còn với cô nữa.”
Nghê Mạn vỗ mạnh lên vai cô hai phát: “Người dũng cảm, cô thực lợi hại!”
“Tôi đã tự tưởng tượng một chút, nếu kêu tôi và Nam Tiên dây dưa, tôi khẳng định có cho một ngàn cái mạng cũng không dám đâu. Nàng mới nói vài câu với tôi thôi mà tôi đã cảm giác muốn tắt thở tới nơi rồi.”
An Thường:...
Cô cũng không hiểu sao tự dưng mình lại trở thành dũng sĩ diệt boss nữa.
Rồi lại nhớ đến chỗ ngồi trống trải bên cạnh Nam Tiêu Tuyết trong phòng karaoke.
“Tôi dám.” Cô đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy nàng rất tốt.”
Nghê Mạn nhỏ giọng hỏi: “Nàng có dữ với cô không?”
“Không có nha.” Lại kèm thêm một vế: “Tạm thời vẫn chưa.”
Tiễn Nghê Mạn về xong thì An Thường quay về phòng.
Văn Tú Anh hỏi cháu ngoại: “Con bé đưa cái gì đến vậy?”
“Giày thể thao của con.”
“Giày của con sao lại ở chỗ Nam tiểu thư vậy?”
An Thường ôm hộp giày: “Con cho nàng mượng.”
“Nàng mượn giày của con làm gì?”
An Thường không trả lời, chỉ nhìn Văn Tú Anh. Văn Tú Anh thấy vậy khoát khoát tay: “Được được được, chuyện của mấy người trẻ tụi con, ta không hiểu, ta không hỏi nữa.”
An Thường ôm hộp giày quay lại phòng mình, lấy đôi giày của mình ra rồi bỏ đôi cao gót của Nam Tiêu Tuyết vào.
Đôi giày này thật đẹp, tuy rằng một màu đen thuần trông rất đơn giản, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự chế tác tỉ mỉ cẩn thận. Một quai giày mỏng được may khéo léo vào phần mắt cá chân, có thể tôn lên hình dáng xinh đẹp của mu bàn chân.
Sự hấp dẫn của Nam Tiêu Tuyết cũng mãi giống như vậy, nửa che chắn nửa mời gọi.
- --
(1) lão tài xế: cái này chắc 80% dân đọc truyện Trung cũng biết nghĩa rồi, nhưng vẫn giải thích cho các bạn lỡ không hiểu nha. Từ này là từ lóng, ý chỉ một người có kinh nghiệm tình trường, hoặc nói rõ hơn là lão luyện trên giường á mọi người hê hê. Cho nên mình cũng quyết định giữ nguyên không dịch từ 'lão'.
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ, may mắn, ngập tràn niềm vui.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành và kiên nhẫn với mình. Mãi iuuuuu.
“An tiểu thư.” Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên đầu An Thường: “Lần nào cũng đợi hôn đã rồi mới hỏi, em hy vọng chị sẽ trả lời thế nào?”
“A, vậy...”
Tay Nam Tiêu Tuyết rời khỏi đỉnh đầu An Thường, xoay người nhìn về phía trước, chỉnh sửa lại vạt áo sườn xám, rồi đặt hai tay lên đầu gối, bày ra tư thế vô cùng nghiêm chỉnh đoan chính.
Đôi bông tai đính đá quý màu đen dài tự do rủ xuống, được ánh đèn rọi vào phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh làm nổi bật đường cong gương mặt mượt mà của nàng. Khoảnh khắc này, nàng lại trở về là một nữ minh tinh vô cùng cao ngạo trên màn hình kia.
“Đúng là rất lưu manh.” Nàng dùng tư thái như vậy nói với cô.
Trái tim An Thường như bị một bàn tay nghiến chặt đau nhói.
Mình cần nói “Em xin lỗi” hay nên nói “Lần sau em sẽ không như vậy nữa” đây?
Mắt Nam Tiêu Tuyết vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng thân thể lại khẽ nghiêng qua hướng về phía An Thường. Dáng vóc thanh lãnh bởi vì tư thế hiện tại lại có thêm một phần mị hoặc, gợi nhớ đến những dây leo mềm mại bò đầy trên bờ tường của một tòa nhà cổ xưa.
Nàng nghiêng người thì thầm bên tai An Thường: “Nhưng mà, chị rất thích.”
Vành tai An Thường trong một tích tắc đã đỏ rực.
Không chỉ là vì những lời này của Nam Tiêu Tuyết, mà còn là vì khi nàng thì thầm vào tai cô, bờ môi nàng như có như không trêu chọc khẽ chạm vào vành tai cô, rất khó nhịn.
An Thường sâu sắc cảm thấy, Nam Tiêu Tuyết cao tay hơn mình rất nhiều.
Cô thể hiện khao khát của mình đối với Nam Tiêu Tuyết, là trực tiếp mút lấy vành tai của người kia. Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại khác, nàng hờ hững trêu chọc, để lại một khoảng cách vô cùng nhỏ. Nếu nói là có chạm, thì xúc cảm đó cũng vô cùng yếu ớt, dường như chỉ là có một hơi thở thổi vào lỗ tai của mình thôi. Nếu nói là không, thì sự tồn tại dịu dàng của nó lại không thể lờ đi được, vì rõ ràng cơ thể cô đã phản ứng, một cơn tê rần như kiến bò chạy dọc từ bắp chân lên đến cánh tay không thể nào là giả được.
Hai bàn tay An Thường vô thức nắm lại, đuôi mắt khẽ liếc qua Nam Tiêu Tuyết. Người kia vẫn nhìn cô, như cười lại như không, nốt ruồi đỏ hồng dưới mắt trái vì thần sắc đó mà hơi động đậy nhảy múa, trong phút chốc, sự mị hoặc của tinh phách phủ lấp không gian nhỏ này.
Hiện tại, không cần biết bộ sườn xám nàng đang mặc có màu đen bí ẩn, hay là màu xanh sứ tao nhã, nàng đơn giản chỉ là Nam Tiêu Tuyết mà thôi. Người mà chỉ vì tình cờ gặp gỡ nàng một lần ở đầu cầu, đã khiến An Thường mơ thấy nàng vô số lần sau đó.
Nam Tiêu Tuyết tựa người ra sau đặt trọng lượng cơ thể lên lưng ghế, cánh tay trắng nõn nà giơ lên, những đầu ngón tay lành lạnh nắm nhẹ vào gáy An Thường. An Thường nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên lưng ghế lái, ánh mắt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng bả vai lại cứng đờ.
Tất cả những động tác của Nam Tiêu Tuyết đều như có như không, từ lúc nãy khẽ chạm vào vành tai cô, tới bây giờ là những ngón tay khẽ khàng sờ vuốt làn da sau cổ cô. Giọng nói của nàng nửa như cười nửa lại không, hỏi: “Sao đấy, em cũng thấy chị lưu manh hả?”
Ý tứ ẩn giấu chính là – “Chị vẫn chưa hôn em cũng chưa cắn em nha.”
Chưa kể còn có phần tỏ ra vô tội “Cũng chưa chạm vào tai em xíu nào luôn.”
An Thường bị Nam Tiêu Tuyết vuốt ve phần gáy, bắt đầu vô thức dùng tay cào cào vào đường chỉ trên ghế ngồi.
Thật ra cô muốn trả lời, “Em thấy chị vẫn chưa lưu manh lắm đâu.”
Thật ra cô cũng muốn nói, “Chị có thể hôn tai em không?”
Ngọn đèn yếu ớt, không gian trong xe vô cùng hẹp, hương khí trên người Nam Tiêu Tuyết không ngừng ập tới. Nếu cô nói ra những lời như vậy, sợ là sẽ khiến mọi chuyện tiến triển theo hướng cả hai đều không thể khống chế.
Hai người lẳng lặng ngồi trong xe một chút, chờ đợi cho sự nóng bỏng vô hình này từ từ hạ xuống.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: “Biết lái xe không?”
An Thường giật mình: “Lý thuyết thì biết.”
Cô đã thi bằng lái hồi còn học đại học, nhưng từ bấy tới nay vẫn chưa thực sự lái trên đường lần nào. Nam Tiêu Tuyết bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý. An Thường lúc này mới ý thức được: mình nói như vậy thì có khác gì bắt ép nữ thần phong quang tễ nguyệt của mọi người làm tài xế cho mình đâu?
Bắp chân Nam Tiêu Tuyết co lên đưa hướng về phía An Thường, từ trong vạt sườn xám lộ ra một đoạn cẳng chân trắng muốt, nổi bật sáng rực trong cảnh tượng mờ mờ tăm tối, trông giống như ánh trăng tròn rẽ màn mây chiếu rọi bầu trời đêm.
“Làm sao bây giờ?” Nam Tiêu Tuyết tựa như đang hỏi cô, lại tựa như đang độc thoại với chính mình: “Mang giày cao gót không thể lái xe được đâu.”
An Thường nghĩ nghĩ: “Thực ra thì để em thử xem sao.”
“Em dám chạy, chị cũng không dám ngồi đâu.” Nam Tiêu Tuyết: “Vậy đi, cởi giày của em đưa cho chị mượn được không?”
Giày của An Thường chỉ là một đôi giày thể thao màu trắng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chưa kể còn bị chà rửa qua rất nhiều lần, khiến cho màu trắng sáng vốn dĩ bây giờ cũng đã ngả sang màu trắng ngà. Nếu kĩ lưỡng thì sau khi giặt xong đem phơi nắng nên lót một lớp giấy lên trên, sẽ có thể giúp cho màu trắng không bị phai quá nhiều.
Ưu điểm chính là, giày vải mang nhiều sẽ mềm mại hơn là những đôi giày mới tinh tươm.
Giọng nói của Nam Tiêu Tuyết lúc này như đang dụ dỗ: “Cởi giày ra giúp chị đi, được không?”
An Thường nuốt khan một ngụm, hơi cúi thấp người xuống.
Làn da của Nam Tiêu Tuyết trắng lạnh bừng lên giữa không gian u tối, hấp dẫn mọi thứ tụ lại trên cổ chân nàng. Nhỏ nhắn, mềm mại, mượt mà. Tựa như phần cổ thon dài của con thiên nga, tạo cho người khác cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút sẽ bẻ gãy nó. An Thường cũng không rõ động tác nắm lấy của mình, là đang bảo vệ nâng niu hay đang cố tình phá hư nó nữa.
Lại nữa rồi, hai loại trạng thái đối lập trên người Nam Tiêu Tuyết lại xuất hiện, như một mồi lửa bật lên sự mâu thuẫn trong lòng cô.
Nam Tiêu Tuyết tựa vào thành ghế nhắm mắt lại.
Đổi giày xong, đôi chân cả đêm bị giày cao gót hành hạ cuối cùng cũng đã được giải phóng, Nam Tiêu Tuyết hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy một đôi giày vải mềm lộ ra dưới vạt váy sườn xám đen tuyền sang trọng.
Nàng bất chợt nở nụ cười.
Cảm giác này, giống như cuộc sống sinh hoạt bình thường mà từ trước đến nay nàng chưa được trải nghiệm.
An Thường hỏi: “Có phải hơi chật với chị không?”
Bàn chân nàng so với tỉ lệ toàn thân không hề to, nhưng vóc dáng của người kia dù gì cũng cao hơn cô nên mang giày cỡ lớn hơn cũng không lạ. Cũng còn may là đôi giày này cũ rồi, chất vải cũng giãn nở và mềm mại hơn nhiều.
“Hơi hơi, nhưng đoạn đường lại không xa, chị chịu được.”
Nam Tiêu Tuyết nhìn nhìn đôi giày cao gót trên chân An Thường, môi lại cong lên.
“Tới bây giờ vẫn chưa từng mang qua giày cao gót hả?”
“Chưa từng.”
“Tại sao vậy?”
“Nói như thế nào đây,“ An Thường nghiêng nghiêng đầu: “Chỉ là cảm thấy không quá phù hợp với em thôi.”
Nam Tiêu Tuyết ngẫm nghĩ rồi gật gù tán đồng.
Đúng thật, trên người An Thường có một loại cảm giác không phù hợp với thế giới hiện đại, không phù hợp với giày cao gót, không phù hợp với thiết bị điện tử thông minh, không phù hợp với cuộc sống vội vàng luôn luôn dịch chuyển.
An Thường lại thích hợp với một đôi giày thể thao cũ mềm, thong thả đi từng bước qua những phiến đá trải đường, đôi lúc sẽ dừng lại một thoáng ngơ ngẩn ngắm nhìn dòng sông trôi, nhìn con thuyền ô bồng nhàn nhã di chuyển.
Nam Tiêu Tuyết nói: “Đi thôi, lên ghế trước ngồi.”
An Thường nghe lời nàng xuống xe, giày cao gót của Nam Tiêu Tuyết mang trên chân cô có vẻ lỏng lẻo, được cố định bởi một quai mỏng có chốt cài ở cạnh mắt cá chân.
Nam Tiêu Tuyết ngồi vào ghế lái, điều chỉnh kính chiếu hậu và ghế ngồi một chút. Chợt nàng lên tiếng đầy suy tư: “Đã bao lâu chị chưa từng lái xe nhỉ?”
“Chắc tầm khoảng ba năm.”
An Thường: “... Chị có chắc chị chạy được không đó? Nếu không thì thôi chúng ta đi bộ về đi, sáng mai gọi người ra lái về cũng được.”
Nam Tiêu Tuyết nhếch môi: “Sao vậy? Không tin chị hả?”
An Thường nghe vậy khựng lại, tay buông khỏi chốt mở dây an toàn, ngồi vững vàng trên ghế phụ, hai mắt nhìn thẳng vào con đường hẹp mờ tối trước mặt.
“Em tin chị.” Cô khẽ nói.
Nam Tiêu Tuyết khởi động xe: “Yên tâm đi, thực ra thì trước kia bận rộn đi đây đi đó, đôi lúc sẽ có những tình huống bất khả kháng xảy ra, chị cũng không ít lần tự lái xe đến nơi đâu.”
Xe bắt đầu lăn bánh, cũng không xảy ra tình trạng giật lắc như An Thường tưởng tượng. Phong cách lái xe của Nam Tiêu Tuyết có phần thong dong lười biếng, hai tay giữ hờ hững trên vô lăng, ánh đèn pha của xe sáng rực chiếu rọi một khoảng xa của con đường phía trước.
Không giống như cô, mỗi lần lái xe thì cả cơ thể cứng ngắc, thiếu điều dán hẳn lên vô lăng, ngón tay siết chặt đến mức tưởng như vô lăng sắp gãy vụn đến nơi. Có lẽ bản thân cô thực sự không thích hợp lái xe.
Đêm khuya người vắng, xung quanh vô cùng yên ắng, An Thường vẫn tập trung nhìn về phía trước, nhờ ánh đèn xe mà cô có thể nhìn rõ từng hạt mưa bụi li ti đang không ngừng rơi xuống.
Thật kỳ lạ, trong điều kiện mọi thứ đều mơ hồ không rõ, dẫu có biết trước đoạn đường này rất ngắn, thì trong lòng vẫn có cảm giác rất dài rất xa. Tựa như là thiên trường địa cửu, dùng cả đời cũng không thể đi đến điểm cuối.
An Thường liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của Nam Tiêu Tuyết, các ngón tay xương xương co lại, độ cong nhìn rất thích mắt.
Nam Tiêu Tuyết chú ý đến ánh mắt của cô: “Sao vậy?”
An Thường: “Chị đúng là lão tài xế nha.” (1)
Nam Tiêu Tuyết bật cười thành tiếng.
An Thường lúc này mới kịp nhận thức lời mình vừa nói.
“Ý em không phải là chuyện kia đâu...”, nói rồi hơi xấu hổ xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Vì ánh đèn chỉ chiếu phía trước xe, nên hai bên ven đường vô cùng tối tăm, dường như có một cánh tay vô hình đang lẩn núp trong quang cảnh u ám đó, rắp tâm vươn vào kéo lộ ra những tâm tình bí mật giấu kín của con người.
Kỳ thật vừa rồi cô muốn nói là, kỹ thuật lái xe của Nam Tiêu Tuyết thành thạo đến như vậy rồi, mà tại sao lại không chịu buông một tay ra nắm tay mình chứ?
Cô đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tình buông một tay xuống cạnh bên đùi, lòng bàn tay hơi cong nhẹ, thuận lợi cho người khác nắm lấy. Nhưng mà người kia cái gì cũng không làm cả.
An Thường bắt đầu tập trung hơn vào cảnh bên ngoài, mới phát hiện nó thật sự rất tối, chẳng thể nhìn thấy gì cả.
“Vừa rồi làm sao chị có thể thấy được em vậy?”
Lúc đó An Thường ngồi co một cục bên đường, rất dễ bị người khác bỏ qua.
Nam Tiêu Tuyết ngập ngừng.
Rồi đáp: “Chị không có nhìn thấy em, sao chị có thể thấy em được.”
“Chỉ là lúc đó chị nghĩ, có khi nào em đang ở đó không, có khi nào em đang đứng ở lối vào Ninh Hương chờ chị hay không.”
“Nếu như,“ Nam Tiêu Tuyết quay đầu liếc nhìn cô một cái: “nếu như em cũng không thể chờ đợi nổi giống như chị thì sao.”
Không thể chờ đợi nổi điều gì?
Hôn.
Gắn bó thân mật.
Ngọt ngào quyến luyến mút hôn bên tai.
An Thường xoay đầu lại nhìn Nam Tiêu Tuyết, bàn tay đang rủ bên cạnh đùi dời gần hơn về phía người kia: “Chị...”
“Có muốn nắm tay em không?”
Nam Tiêu Tuyết hỏi: “Em không sợ không an toàn hả?”
An Thường chần chừ.
“Đừng sợ.” Bàn tay Nam Tiêu Tuyết phủ lên bàn tay cô gái trẻ, nói: “Chị là lão tài xế mà.”
An Thường khẽ cười ra tiếng.
Từng ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa,...
Điều này làm cho cô nhớ đến trò chơi khi bé mình chơi rất nhiều lần, ví dụ như khi đi đường sẽ chỉ đi vào những phiến đá men theo vách tường cũ kỹ, ví dụ như khi ăn cơm sẽ cố ý dừng số lần nhấm nuốt ở số chẵn,...
Cô có thể tự mình chơi đùa với bản thân thật lâu không chán, giống như những buổi trưa mùa hè kéo dài đến bất tận, giống như mùa hè đó sẽ mãi mãi không đi qua.
Bây giờ, từng ngón tay của cô đan vào những ngón tay của Nam Tiêu Tuyết, hai bàn tay nắm chặt vào nhau khiến trong lòng An Thường lại chợt ùa về cái cảm giác lâu dài của những năm xưa cũ.
Tuy nhiên, mùa hè rồi cũng sẽ phải trôi qua, mùa hè cũng sẽ có điểm kết thúc của nó, chiếc xe chạy trên con đường ngắn ngủi cũng vậy, rốt cuộc đã nhanh chóng đi đến đích.
Nam Tiêu Tuyết dừng xe ở gần nhà An Thường. An Thường bước xuống xe rồi cứ thế đứng đó một hồi. Nam Tiêu Tuyết mở cửa sổ hỏi: “Em có gì muốn nói à?”
Hai tay An Thường vẫn đút vào túi quần, ngón tay liên tục cào lên lớp vải lót, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ngủ ngon.”
Cô không phải là người khôn khéo trong việc ăn nói hoặc tìm đề tài, cô không biết nói chuyện gió trăng, không giỏi tán gẫu, cũng không dám nói về nụ hôn kịch liệt vừa nãy giữa hai người.
Nam Tiêu Tuyết hạ giọng nói, ngữ điệu nhu hòa hiếm thấy: “Được rồi, em ngủ ngon.”
An Thường gãi gãi đầu. Thực sự nghĩ không ra chủ đề gì để nói tiếp, mà cũng không nên bướng bỉnh đứng đây hoài, cô trực tiếp xoay người đi về nhà mình.
Có lẽ Nam Tiêu Tuyết đang nhìn theo bóng lưng mình, vì cô không nghe được tiếng xe chạy đi. Nghĩ vậy, cô điều chỉnh lưng thẳng hơn nữa, tay vói ra sau khẩy khẩy vào đuôi ngựa trên tóc.
Cô nhanh chóng vào đến sân nhà, chầm chậm đóng cửa gỗ lại, giày cao gót gõ trên mặt đất vang vọng những âm thanh đều đặn nhịp nhàng.
An Thường đứng tựa lưng vào cửa một chốc, thầm nghĩ nếu cứ vậy sẽ làm phiền đến giấc ngủ của bà ngoại, không bằng cởi giày ra rồi đi chân trần vào tốt hơn. Lại đứng vài giây mới phát hiện từ nãy giờ mình đứng ở nơi này không phải là vì đắn đo việc có đánh thức bà ngoại hay không.
Cô kéo cửa vội vàng đi ra ngoài, cô thật sự rất muốn chạy, nhưng trên chân là một đôi giày cao gót mà trước đây cô chưa từng mang bao giờ.
Gót giày đạp xuống những phiến đá trải đường, đạp qua từng khe rãnh, đạp văng những giọt nước mưa tồn đọng. An Thường đi thẳng đến đầu đường. Ở đó trống rỗng, chỉ có mình cô và bóng đêm đối mặt với nhau. Xe của Nam Tiêu Tuyết đã rời khỏi rồi.
An Thường cúi đầu cười cười, chậm rãi quay người đi về nhà. Vào đến sân thì tự giác bước thật khẽ, nhanh chóng đổi sang dép lê để giải phóng cho đôi chân đáng thương của mình.
Sau khi tắm xong, An Thường nghĩ nghĩ rồi đem đôi giày cao gót kia giấu xuống gầm giường. Sau đó, cô cầm lấy laptop của mình.
Người bệnh 1: [Chào cô.]
Cố vấn tâm lý Chương Thanh: [Chào, chuyện yêu đương sao rồi?]
[Tôi không có đang yêu đương.]
[Vậy chứ đó là gì?]
[Tôi cũng không biết định nghĩa thế nào.]
[... Vậy tình trạng này khác với yêu đương như thế nào?]
An Thường ngơ ngẩn nhìn chậu hoa lan trên bậu cửa sổ.
[Một cái là có tương lai, cái còn lại thì không.]
[Cô không vui hả?]
Ánh mắt lướt qua từng cánh hoa lan.
[Không có, tôi đã nghĩ thông rồi, giống như lúc đầu tôi đã nói, như vậy lại càng tốt, bởi vì tôi biết chính xác lúc nào nàng phải rời đi, cho nên sẽ không bất an lo lắng nàng bất chợt rời khỏi tôi như vậy.]
[Nghe ra hình như cô có bóng ma tâm lý sau tổn thương, vì sợ bị thương nên không dám trả giá. Vậy cô nói xem cô có thích nàng không?]
[Thích nàng? Không thể nói được, con người có thể thích một người mà chính mình hoàn toàn không biết rõ hay sao?]
[Vậy cảm giác của cô đối với nàng là gì?]
[Tôi muốn tới gần nàng, muốn cùng nàng triền miên, muốn ở cạnh bên nàng thật lâu...] An Thường khựng lại một khoảng, quyết định gõ luôn những chữ còn lại: [Tôi còn muốn ngủ nàng nữa.]
Chương Thanh lại nhớ tới vẻ ngoài vô cùng hướng nội an tĩnh của An Thường.
Vậy mà lại bạo tới vậy a!!!
[Cô muốn biết tôi định ngủ nàng kiểu gì không?]
Chương Thanh hơi thất thần một chút, lúc để ý lại thì trên màn hình đã bắt đầu hiện lên vài đoạn văn dài liên tục.
[Cô ơi!]
[Người bệnh này!]
Cuối cùng thì cũng không còn đoạn văn dài nào nhảy lên nữa, khung đối thoại dừng ở trạng thái “Đối phương đang nhập...”
[Xin cô đó, không nhất thiết phải miêu tả kỹ càng các loại tư thế vị trí này nọ đâu, cô cũng không cần phải kể chi tiết ra cô tưởng tượng người kia thở dốc rên rỉ như thế nào đâu.]
Dòng chữ “đối phương đang nhập...” lại ở trên màn hình hồi lâu, tin nhắn hoàn chỉnh được gửi qua cũng chỉ có một câu ngắn ngủi: [Thật xin lỗi, chỉ là tôi không biết tìm ai kể thôi.]
Có lẽ là vừa mới xóa một đoạn tin nhắn dài bằng một bài luận văn.
[Cô đã nghĩ tới mức độ đó rồi, vì sao lại không tiến tới vậy? Là sợ đối phương cự tuyệt sao?]
An Thường hồi tưởng lại tư thái thẹn thùng của Nam Tiêu Tuyết khi bị cô hôn vào tai: [Có lẽ nàng... sẽ không cự tuyệt tôi đâu.]
[Vậy thì, là do cô cảm thấy hai người không có tương lai sao?]
[Không phải, “không có tương lai” vốn dĩ đã là điều kiện tiên quyết của mối quan hệ giữa chúng tôi rồi. Tôi chỉ là sợ bản thân có được càng nhiều, sẽ lại muốn nhiều hơn, dần dần trở nên vô cùng tham lam không dứt bỏ được.]
Lần trước, sau khi hôn Nam Tiêu Tuyết, cô đã bất giác cảm thấy vô cùng mất mát khi nghĩ về việc Nam Tiêu Tuyết sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.
Nếu lại đi thêm một bước thì sao? Cô không thể lường trước được những việc xảy ra sau đó.
[Vậy cô định làm thế nào? Lùi về chỗ cũ?]
[Không thể nào, tôi không thể kiềm chế được chính mình tiếp cận nàng.]
[Không sợ đến lúc nàng đi rồi cô sẽ hụt hẫng biết bao sao?]
[Tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nàng sẽ đi rồi, còn nữa, cho dù có mất mát buồn bã, thì nàng vẫn phải đi mà thôi. Nàng sẽ không cho tôi bất kỳ cơ hội nào tiến sâu vào cuộc sống của nàng đâu.]
An Thường gõ xong dòng này, tay đẩy máy tính ra xa một chút, yên lặng nhìn vào màn hình.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, lúc cô vội vàng đi đến ngã rẽ, thật ra trong đầu cũng chưa biết mình muốn nói gì với Nam Tiêu Tuyết cả, chỉ đơn thuần là muốn nhìn nàng lần nữa thôi.
Tuy vậy, Nam Tiêu Tuyết cũng không biết cô sẽ quay lại, nên đã rời khỏi mất rồi.
Đợi đến ngày Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, tình huống có thể cũng sẽ như vậy.
Cho dù cô có muốn đuổi theo thì cũng vô ích, người kia đã sớm trở lại cuộc đời của một đại minh tinh phong quang vô hạn rồi, cô không thể nào chỉ vin vào những bước chân nhỏ bé mà mơ tưởng có thể với tới nàng được.
Từ đây về sau, Nam Tiêu Tuyết mãi là ngôi sao chói lóa đứng dưới ánh đèn sân khấu, mà cô chỉ là một gương mặt mờ nhạt mơ hồi giữa thính phòng u ám mà thôi.
Cũng không có tư cách trầm mê huyễn hoặc nữa.
Tâm tình An Thường phức tạp, có chút mất mát khó tả, nhưng nhiều hơn vẫn là an tâm. Nói ra rồi cũng đã nghĩ thông suốt, đúng là sự việc sẽ như thế.
Mình còn có thể trầm mê được bao lâu nữa đâu.
Nhiều lắm cũng chỉ đến khi mùa mưa dầm này đi qua, chắc sẽ không... bị tổn thương cùng cực như lần trước nữa đâu.
***
Nam Tiêu Tuyết điều khiển xe chạy về nhà nghỉ, đèn chiếu xa rọi đến một người đang đứng trong sân vườn trống trải. Nàng dừng xe lại, cũng không hề vội vã xuống xe. Thương Kỳ chủ động kéo cửa xe: “Trò chuyện một chút được không?”
Xoay người định hút nốt nửa điếu thuốc còn dang dở.
“Không sao đâu, chị lên xe đi.” Nam Tiêu Tuyết bình tĩnh nói: “Dù sao thì khoảng thời gian này em cũng hay đốt thuốc lắm.”
Thương Kỳ ngồi bên ghế hành khách, hạ cửa sổ xe xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc duỗi ra ngoài cửa sổ. Mưa bụi lất phất rơi xuống, mang theo mùi thuốc lá phảng phất bay ngược vào trong xe.
“Vừa rồi chị tình cờ gặp Nghê Mạn.”
“Ừa.”
“Em ấy đi bộ về đây.”
“Đúng vậy.”
“Em ấy cũng không nói gì cả, không có bán đứng em.”
“Em biết, là tự bản thân chị nhìn ra.”
Nam Tiêu Tuyết nghĩ, dù gì Thương Kỳ đã hợp tác với nàng bao nhiêu năm nay, làm sao lại không hiểu rõ nàng cơ chứ. Có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi.
Thương Kỳ hỏi: “Em nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu sẽ có gây ảnh hưởng gì đến trạng thái của em không?”
Những người khác chỉ nhìn thấy được sự rực rỡ của Nam Tiêu Tuyết, nhưng chỉ có Thương Kỳ hiểu rõ nhất rằng nàng đã cố gắng nỗ lực biết bao nhiêu. Nếu không phải do Nam Tiêu Tuyết đổ toàn bộ thời gian và tâm sức vào sân khấu, thì chắc chắn sẽ không đạt được kết quả như hôm nay.
Nam Tiêu Tuyết khẩy khẩy đuôi tóc: “Sao vậy, chị định chia cắt uyên ương à?”
Thương Kỳ lắc đầu: “Chị nào có tư cách làm vậy.”
Giữa nghệ sĩ và người đại diện, thường thì năng lực của ai mạnh hơn người đó sẽ chiếm ưu thế trong đa số trường hợp. Giữa Thương Kỳ và Nam Tiêu Tuyết, rõ ràng đã người có tiếng nói hơn luôn sẽ là Nam Tiêu Tuyết.
Thương Kỳ nói: “Chị chỉ nhắc nhở em thôi.”
Nam Tiêu Tuyết gõ hai cái lên vô lăng, những tế bào khứu giác ngửi ngửi mùi khói thuốc của Thương Kỳ.
“Yên tâm đi, em và em ấy không thể gọi là uyên ương, hoặc là em không dám nghĩ như vậy, An Thường lại càng không nguyện ý.” Nói đến đây, khóe môi Nam Tiêu Tuyết khẽ cong, nhưng gương mặt lại không có bất kỳ niềm vui nào: “Cả hai đều hiểu rõ, đợi đến khi em rời khỏi Ninh Hương, mối quan hệ này sẽ lập tức kết thúc.”
“Ý em là, chuyện này đối với em chỉ là...”
“Một mùa mưa dầm lưu luyến mà thôi.”
Thương Kỳ gật đầu: “Em đã nghĩ thông suốt đến vậy thì tốt.”
“Ừm, đừng lo lắng.”
“Lên đi, về phòng nghỉ ngơi.”
“Chị lên trước đi, em ngồi một chốc nữa.”
“Được, chị phải tranh thủ rà soát qua nội dung bản thảo ngày mai cần đăng.” Thương Kỳ xuống xe: “Vừa nãy trong tiệc tối, em gửi tin nhắn cho cô ấy hả? Mà dù là ai thì cũng sẽ là một tin tức vô cùng chấn động.”
“Cẩn thận một chút, đừng liên lụy đến cô ấy.”
“À mà, sao em lại cần dùng điện thoại của Nghê Mạn gửi tin nhắn vậy?”
Nam Tiêu Tuyết nhếch môi: “Bởi vì người ta không chịu thêm Wechat của em đó, cho nên chị thật sự không cần bận tâm đâu, trong mối quan hệ này, em ấy luôn luôn tỉnh táo quyết tuyệt hơn em.”
“Ừa, vậy chị lên trước.”
“Được.”
Sau khi Thương Kỳ xuống xe, không gian bên trong vẫn còn vương vẩn mùi thuốc lá. Nam Tiêu Tuyết điều chỉnh lại tâm tình của mình. Nàng mượn một buổi lễ để khiến cho bản thân có thể tách bạch khỏi nhân vật tinh phách, nhờ đó mà nhận rõ rằng sự trầm mê của mình với An Thường là chuyện không thực tế.
Nhưng mà, dù đã làm đến thế rồi mà vẫn không nhịn được nhắn tin cho người kia.
Giây phút nàng chính thức nghĩ thông suốt, lại là lúc đưa An Thường về nhà.
Nàng vẫn ngồi trong xe, không vội vàng nhấn ga chạy đi, thay vào đó là mải mê dõi theo bóng lưng của cô gái trẻ. Cơn mưa bụi lượn lờ như sương mù, giữa một mảnh trời mờ ảo đó, chỉ còn có thể nhìn thấy hai cánh tay trắng noãn của An Thường đung đưa qua lại.
Nàng đã hạ cửa sổ xe xuống.
Nếu nàng cất tiếng gọi “An Thường”, liệu cô có quay đầu lại hay không? Rồi có thể nào sẽ lại dùng ánh mắt trong suốt sạch sẽ như vừa nãy cô nói chúc ngủ ngon, nhìn nàng một lần nữa hay không?
Rồi sau đó thì sao?
Nam Tiêu Tuyết cảnh tỉnh bản thân, vội vàng khởi động xe chạy đi. Kỳ thật sau khi đi ra một đoạn, nàng đã thấy bóng dáng An Thường chạy ra thông qua gương hai bên. Trong chớp mắt, nàng xúc động muốn quay đầu xe quay lại, nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng dập tắt ngọn lửa cảm xúc này.
Nàng nghĩ về thời khắc chính mình rời đi Ninh Hương, chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi. Sau đó, thời gian vùn vụt trôi sẽ cuốn nàng liên tục đi về phía trước, nào sẽ có cơ hội quay đầu lại hồi tưởng?
Chắc chắn nàng phải đi, câu chuyện này rồi sẽ đến lúc bị hai người nhẫn tâm kết thúc. Nam Tiêu Tuyết cũng không biết chính mình đang cảm thấy ra sao, chỉ là nàng hiểu rõ, dù tâm động đến mức nào, thì rồi cũng chỉ có thể là câu chuyện của một mùa mưa dầm thôi.
***
Sáng hôm sau, An Thường tỉnh dậy rời giường đi đánh răng, Văn Tú Anh đi đến trước cửa nói: “Có người tìm con kìa.”
Trái tim An Thường thót lên, dường như biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Con đi ra gặp thì biết liền chứ gì.”
An Thường rửa mặt, khăn mặt không thể hút hết những giọt nước sát mép tóc, chúng đọng lại lăn xuống khiến hai bên thái dương của cô ướt đẫm. An Thường vươn tay lau đi, rồi nhìn vào gương chỉnh sửa tóc tai một chút.
Thậm chí còn có thể nghe tiếng cô hơi nuốt nước bọt.
Khi đi vào nhà chính, bất ngờ nhìn thấy người ngồi trên ghế không phải là Nam Tiêu Tuyết.
“An Thường.” Nghê Mạn cười vẫy tay chào cô, một đĩa bánh cô tẩu Văn Tú Anh mang lên đang nằm ngoan trên bàn trà.
An Thường cố gắng trưng lên nét tươi cười như mọi khi: “Chào buổi sáng.”
“Tôi đến đưa đồ cho cô.” Nghê Mạn chỉ vào hộp đựng giày cao gót.
“Cảm ơn cô, đợi tôi một lát nha.”
Cô định chạy đi lấy đôi giày cao gót của Nam Tiêu Tuyết để trả lại, nhưng Nghê Mạn đã vội gọi theo: “Không cần đâu, Tuyết tỷ nói là tặng cho cô đó.”
An Thường ngừng guồng chân vội vã: “À, vậy cảm ơn.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Văn Tú Anh nhiệt tình mời gọi: “Con ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng đi.”
“Dạ không được không được, con phải về vì còn có công việc, với lại bọn con cũng có đặt cơm trưa rồi ạ.”
“Vậy mang theo một ít bánh cô tẩu đi.”
Nghê Mạn cười nói: “Vậy con không khách khí đâu nha, đặc sản này của Ninh Hương thiệt sự là ăn rất ngon.”
An Thường tiễn Nghê Mạn ra cửa trước, hai người cứ thế yên lặng đi song song với nhau qua hành lang hẹp. Cô định giải thích lý do mình xuất hiện ở bên đường tối hôm qua, nhưng lại cảm thấy nói thế nào cũng không có tính thuyết phục hết. Rốt cuộc, chỉ đành áy náy nói: “Chuyện đêm qua, làm phiền cô rồi.”
Nghê Mạn phì cười vui vẻ.
“Nói thật nha, tôi không nghĩ tới luôn á.”
“Không nghĩ tới Nam Tiên cũng dính vào thất tình lục dục, đã vậy lại còn với cô nữa.”
Nghê Mạn vỗ mạnh lên vai cô hai phát: “Người dũng cảm, cô thực lợi hại!”
“Tôi đã tự tưởng tượng một chút, nếu kêu tôi và Nam Tiên dây dưa, tôi khẳng định có cho một ngàn cái mạng cũng không dám đâu. Nàng mới nói vài câu với tôi thôi mà tôi đã cảm giác muốn tắt thở tới nơi rồi.”
An Thường:...
Cô cũng không hiểu sao tự dưng mình lại trở thành dũng sĩ diệt boss nữa.
Rồi lại nhớ đến chỗ ngồi trống trải bên cạnh Nam Tiêu Tuyết trong phòng karaoke.
“Tôi dám.” Cô đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy nàng rất tốt.”
Nghê Mạn nhỏ giọng hỏi: “Nàng có dữ với cô không?”
“Không có nha.” Lại kèm thêm một vế: “Tạm thời vẫn chưa.”
Tiễn Nghê Mạn về xong thì An Thường quay về phòng.
Văn Tú Anh hỏi cháu ngoại: “Con bé đưa cái gì đến vậy?”
“Giày thể thao của con.”
“Giày của con sao lại ở chỗ Nam tiểu thư vậy?”
An Thường ôm hộp giày: “Con cho nàng mượng.”
“Nàng mượn giày của con làm gì?”
An Thường không trả lời, chỉ nhìn Văn Tú Anh. Văn Tú Anh thấy vậy khoát khoát tay: “Được được được, chuyện của mấy người trẻ tụi con, ta không hiểu, ta không hỏi nữa.”
An Thường ôm hộp giày quay lại phòng mình, lấy đôi giày của mình ra rồi bỏ đôi cao gót của Nam Tiêu Tuyết vào.
Đôi giày này thật đẹp, tuy rằng một màu đen thuần trông rất đơn giản, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự chế tác tỉ mỉ cẩn thận. Một quai giày mỏng được may khéo léo vào phần mắt cá chân, có thể tôn lên hình dáng xinh đẹp của mu bàn chân.
Sự hấp dẫn của Nam Tiêu Tuyết cũng mãi giống như vậy, nửa che chắn nửa mời gọi.
- --
(1) lão tài xế: cái này chắc 80% dân đọc truyện Trung cũng biết nghĩa rồi, nhưng vẫn giải thích cho các bạn lỡ không hiểu nha. Từ này là từ lóng, ý chỉ một người có kinh nghiệm tình trường, hoặc nói rõ hơn là lão luyện trên giường á mọi người hê hê. Cho nên mình cũng quyết định giữ nguyên không dịch từ 'lão'.
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ, may mắn, ngập tràn niềm vui.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành và kiên nhẫn với mình. Mãi iuuuuu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.