Chương 47: Tại sao lại đột nhiên đổi ý?
Cố Lai Nhất
12/08/2024
An Thường bước đi trên những phiến đá trải đường vốn đã vô cùng quen thuộc.
Đi dưới những mái ngói xám màu thời gian mỗi ngày đều làm bạn với cơn mưa dầm.
Khi cô đi dọc bờ sông, những con thuyền ô bồng vẫn như thường lệ lững lờ trôi trên mặt nước êm đềm, khung cảnh giống những ngày khác như đúc.
Thậm chí khi đi ngang qua phường nhuộm, cô lại gặp được Tô a bà bưng tô sành ngồi cạnh cửa trước ăn cơm, ban chiều vừa mới tạm biệt, Tô a bà vẫn mời cô: "An Thường, vào ăn tối rồi hẵng đi phim trường."
An Thường vẫn như những ngày trước, lặp lại câu trả lời: "Dạ thôi, bà ăn đi ạ."
Từ đằng xa cô đã trông thấy phim trường, dàn máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, đèn công suất cao được bật lên sáng choang, cảnh tượng hiện đại hóa vô cùng không thích hợp với cảnh vật nơi đây, giống như ai đó đã cố ý dán một mảnh ghép khác lạ nơi góc nhỏ của một bức tranh thủy mặc ố vàng. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những dấu răng cưa nham nhở ở phần rìa của mảnh ghép đặc biệt đó, tương phản đến chói mắt.
Mọi thứ, như một giấc mộng.
Mỗi ngày đều như đang nằm mơ.
An Thường cuộn cuộn ngón tay, nhớ tới ban sáng khi hai người tách ra, nhớ đến cái híp mắt rất khẽ của Nam Tiêu Tuyết, quyết định đi tiếp.
Vận khí của cô không tệ, liếc mắt một cái đã thấy Nghê Mạn ở trong đám người, phần nào đó làm cho cô bất giác thả lỏng đi rất nhiều. Nghĩ lại cũng đúng, Nam Tiêu Tuyết không thể nào không báo với cô một tiếng, đã trở về Bội Thành.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc cho Mao Duyệt và những fan hâm mộ đang háo hức chờ mong ở trên siêu thoại. Nam Tiêu Tuyết ở lại phim trường, chắc chắn bọn họ không thể gặp được nàng trong lễ trao giải được.
Cô tiếp tục theo thói quen ngồi vào góc nhỏ của chính mình, chuẩn bị mở ra lịch trình quay nhìn một chốc, thì đạo diễn Mâu đã đi đến gọi cô: "An Thường."
"A, vâng?"
Công việc hàng ngày của cô, chính là thảo luân cùng với người bên tổ đạo diễn về những địa điểm thích hợp cho những cảnh quay cố định, hoặc là khi bọn họ cần một vài loại đạo cụ đặc biệt, cô có thể hỗ trợ chỉ dẫn bọn họ đi đến đâu tìm.
Một trấn nhỏ như nằm ở ngoài rìa thời gian như Ninh Hương, vậy mà lại có thể cung cấp cho đoàn phim rất nhiều chỗ tốt, mặc dù "Thanh Từ" lấy bối cảnh là những năm dân quốc xa xôi trước kia, nhưng đèn dầu, tủ gỗ cũ kỹ, ổ khóa bằng đồng to kình kịch, và rất nhiều món đồ thuộc về thời đó, đều có thể tìm được ở đây.
Hôm nay, những câu hỏi của đạo diễn khá nhiều và linh tinh, An Thường dựa vào trí nhớ khi còn bé, nghĩ thử xem nhà ai có thể có những đồ vật bọn họ cần hôm nay.
"Cô thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, cảm ơn nha An Thường."
"Không có việc gì."
Một đoạn trò chuyện như vậy, cũng tiêu tốn không ít thời gian. An Thường vừa ngước mắt lên nhìn, thoáng thấy Kha Hành đang bổ trang ở đằng kia. Cô ấy quả thực xinh đẹp, nhưng lại đang cố gắng khiến gương mặt trông tối tăm dơ bẩn hơn một chút.
Rồi, cô đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết.
Điền Vân Hân đi vào phim trường, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Cảnh đầu tiên là cảnh quay phối hợp giữa Kha Hành và một diễn viên múa khác.
Bình thường khi quay phim, vô luận có cảnh quay của Nam Tiêu Tuyết hay không, thì An Thường cũng sẽ ở trong đám đông theo dõi, vì như vậy sẽ giúp được bản thân có thể đưa ra gợi ý chính xác nhất nếu đoàn phim có bất kì câu hỏi nào về vật dụng hay ngoại cảnh.
Sau khi quay xong cảnh đầu tiên, có người nói với Kha Hành: "Hành tỷ, chị thật là cừ luôn, không nghĩ tới chị có thể lột tả nhân vật tiểu tử nghèo này hay đến vậy."
Ngoài ra, còn một người nhập diễn thần sầu đến mức khiến người ta không thể tin nổi, đó là Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết đâu rồi?
An Thường tranh thủ thời gian mọi người sắp đặt lại bối cảnh, chạy về chỗ của mình mở ra lịch quay. Cảnh đầu tiên, cảnh thứ hai, rồi thứ ba...
Cô lẳng lặng đi đến bên cạnh Nghê Mạn, đối phương đang liên tục trò chuyện cùng với người bên tổ đạo diễn, tay cầm lịch quay xoay lại mới nhìn thấy An Thường đang đứng đó.
"Có việc hả?"
"Nam lão sư chị ấy..."
"Nàng đi Bội Thành rồi á." Nghê Mạn trưng ra biểu cảm kiểu "chắc cô cũng biết rồi mà", sau đó hướng về phía cô liên tục nháy mắt mấy cái: "Cô muốn hỏi gì vậy? Có phải là về lễ phục đêm nay nàng sẽ mặc không? Trên Weibo mọi người cũng đang thảo luận rôm rả chuyện này nha."
"Chút nữa cô sẽ biết thôi nè, hoặc là, cô trực tiếp gọi hỏi nàng đi." Nghê Mạn cười vui vẻ, tay đặt bên miệng làm động tác kéo khóa, ý bảo chính mình chỉ là một người làm công ăn lương thấp hèn, có rất nhiều việc phải giữ bí mật vì trong hợp đồng không cho phép.
"Vậy sao cô không đi với chị ấy?"
"À, Kỳ tỷ đi với nàng rồi, tôi ở lại đây giữ liên lạc với đoàn phim, chuẩn bị vài việc trước, để khi nàng về đến sẽ dễ dàng chuẩn bị hơn, dù sao thì kịch múa cũng sắp quay xong rồi, tiến độ quay cũng trở nên nhanh hơn nhiều."
An Thường nhẹ gật đầu.
Lúc này cô cảm thấy may mắn chính mình trời sinh có được gương mặt không mấy cảm xúc này, nếu không thì cô cũng thật sự không biết phải trưng ra biểu cảm gì là thích hợp nhất. Một gương mặt luôn lơ ngơ, tóm lại là sẽ không dễ để người khác nhìn ra mánh khóe.
Cô quay về chỗ cũ ngồi xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mặt – đám người vẫn hối hả như vậy, âm thanh chung quanh vẫn vô cùng ồn ào, nhưng vì sao cô lại có cảm giác đêm nay thực sự không giống như là "giấc mơ" mỗi ngày cô trải nghiệm?
Thiếu đi Nam Tiêu Tuyết, bức tranh như bị xé mất một mảng lớn.
Buồn cười là, Nghê Mạn lại nghĩ cô nhất định đã biết chuyện này.
Mà buồn cười hơn chính là, Nghê Mạn cảm thấy cô chắc chắn có phương thức liên lạc của Nam Tiêu Tuyết.
An Thường cầm lấy điện thoại, mở ra danh bạ Wechat của mình nhìn tới nhìn lui vài lần. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình muốn làm như vậy, giống như là đang nghiệm chứng cho bản thân xem – thật sự là không có Nam Tiêu Tuyết.
Chỉ cần nàng vừa rời khỏi Ninh Hương, thì sợi dây liên kết yếu ớt hơn cả những hạt mưa bụi giữa cô và nàng sẽ bị kéo dài càng ngày càng mỏng, cho đến khi "phực" một tiếng rồi đứt đoạn.
An Thường đứng lên, một lần nữa đi đến bên cạnh Nghê Mạn. Nhưng khi Nghê Mạn quay đầu lại, cô đột nhiên thay đổi ý định, giả vờ như chỉ đi ngang qua bên người cô ấy mà thôi.
Tuy rằng cô có thể hỏi Nghê Mạn số điện thoại của Nam Tiêu Tuyết, dùng bừa lý do "lỡ tay xóa mất", thì Nghê Mạn nhất định sẽ cho cô số của nàng. Nhưng mà, xin được số điện thoại của Nam Tiêu Tuyết thì thế nào? Liệu rằng, đợi đến lúc giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên, cô lại có thể hỏi ra miệng một câu "Sáng nay tại sao không nói với em chị phải đi?"
Từ lúc ban đầu, cả hai đã nói rõ, mối quan hệ này sẽ chấm dứt khi mùa mưa dầm đi qua, Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương và trở về chốn thuộc về nàng. Tự ban đầu đã không có lý do gì để sâu sắc hơn, thì tại sao Nam Tiêu Tuyết lại phải có nghĩa vụ thông báo hành trình với cô chứ?
Lúc này, một nhân viên trong đoàn lên tiếng: "Đạo diễn Điền, nghỉ ngơi 20 phút đi, ít nhất cho chúng tôi được nhìn Nam Tiên đi thảm đỏ một chút với."
Điền Vân Hân hơi do dự.
"Cho bọn tôi xem đi đạo diễn, Nam Tiêu dù sao cũng là trụ cột của đoàn phim chúng ta mà, cũng có thể gọi là quang vinh cùng hưởng!"
"Chính xác, cùng lắm thì hôm nay chúng tôi ở lại trễ 20 phút thôi ."
"Mấy người còn thức nổi sao?"
"Thức nổi, tất nhiên là được rồi, vì Nam Tiên thì thức bao lâu cũng được!"
Nam Tiêu Tuyết chính là dạng tồn tại đặc thù như vậy.
Khi nàng ở đây, tất cả mọi người bởi vì khí chất thanh lãnh từ người nàng mà tự giác tránh né, cũng không quá dám bắt chuyện với nàng.
Mà khi nàng không ở đây, năng lực và sự cố gắng của nàng, lại hoàn toàn xứng đáng được mọi người công nhận và kiêu ngạo, cam tâm tình nguyện hướng về phía nàng.
Ngay cả Kha Hành cũng lên tiếng góp vào: "Chúng ta xem đi."
Điền Vân Hân mềm lòng: "Vậy được rồi."
Nhân viên hậu cần của đoàn mở laptop và bật livestream lên, những diễn viên múa cùng nhân viên công tác xúm nhau tụ lại trước màn hình. An Thường, không thể nói được tâm tình của mình như thế nào, chỉ biết bản thân không muốn đi qua góp vào náo nhiệt, một người quay về góc nhỏ ngồi, dùng di động mở livestream.
Điện thoại di động của cô khá lỗi thời, tín hiệu không quá tốt, tốc độ truyền ảnh cũng chậm hơn máy tính vài giây. MC bên phía cô giống như đang đuổi theo người MC trong laptop, từng câu từng chữ như một con vẹt.
An Thường lẳng lặng giảm âm lượng vì không muốn làm phiền người khác.
Một vài giây chậm trễ, khi khách mời trao giải xé mở phong thư, đọc tên Nam Tiêu Tuyết, mọi người vây xung quanh máy tính kinh diễm hô lên, có người nhịn không được nói câu thô tục: "Trời, đẹp thật luôn!!!! Cái này đúng là người mà chúng ta có thể nhìn thấy mỗi ngày hay sao?"
Màn hình của An Thường lúc này, trên sân khấu vẫn là một mảnh trống rỗng. Cô cũng không biết đó là tâm tình gì – là khẩn trương, lo sợ, nghi hoặc, không cam lòng, hay chờ mong.
Sau đó, so với tất cả mọi người chậm hơn vài giây, cô bỗng dưng như bị kéo vào một thời không khác, gặp được Nam Tiêu Tuyết giờ phút này chỉ thuộc về mỗi cô.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao lại có người muốn chửi thề.
Nam Tiêu Tuyết chính là tuyệt tác được Trời cao tạc ra, vô cùng kiên nhẫn tỉ mỉ, điêu khắc từng đường nét vô cùng tinh tế, từ sống mũi ưu việt đến chiếc cằm gọn tinh tế, không có bất kỳ chỗ nào không hoàn mỹ.
Chưa kể, đêm nay Nam Tiêu Tuyết còn mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc bích. Không giống màu xanh xứ nàng hay vận khi ở Ninh Hương, bộ sườn xám này có màu xanh đậm hơn và tối hơn. Tạo hình như vậy càng gần với hình tượng ngày đầu tiên An Thường nhìn thấy nàng trong mưa nơi đầu cầu. Màn đêm phủ xuống, giọt mưa nhuộm thẫm vải vóc, làm ướt từ đầu vai nàng xuống khủy tay, màu sắc cũng chính là màu xanh ngọc bích đó.
Nhưng, tối nay Nam Tiêu Tuyết trang điểm tỉ mỉ sắc bén hơn, cảm giác thanh nhã bị che đi một phần, lại tăng thêm độ gợi cảm lả lướt, dường như nàng còn chưa thoát khỏi vai diễn tinh phách này, lúc bước đi lên sân khấu, vòng eo khẽ khàng lắc lư, ẩn dấu một tia mị thái rất khó bắt được.
Sự tự tin nắm chắc đối với giải thưởng, làm cho cả người nàng càng hào nhoáng thong dong, như mảnh ngọc sang quý đặt trong hộp ngọc nhung tơ vô cùng rực rỡ.
Nàng nhận cúp từ trong tay của vị khách mời kia, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi một cái, bài phát biểu nhận thưởng vô cùng ngắn gọn: "Từng phút từng giây của con người dành vào việc nào, sân khấu đều biết rõ."
Nàng vừa nói xong, khu vực bình luận như phát điên
[AAAAAAAAAAAA tỷ tỷ vừa đẹp vừa lạnh lùng, đâm trúng lòng em rồi!]
[Đây là hình tượng đại nữ chủ tuyệt thế gì đây???? Em không cần cắn cp em chỉ muốn loại hình nữ chủ tâm sự nghiệp đoạn tuyệt ái tình như thế này thôi!!! Quả là không làm em thất vọng mà!!!]
[Sân khấu mới là tuyệt xứng của nữ thần!!! Tỷ tỷ tiến lên!!! ĐỘC MỸ ĐẾN GIÀ!!]
An Thường vì muốn nhìn thấy gương mặt của Nam Tiêu Tuyết rõ ràng hơn, đành phải tắt đi khu vực bình luận, trong lòng vẫn còn đang dư vị giây phút ban nãy.
Những fan hâm mộ lâu năm đúng là hiểu rõ Nam Tiêu Tuyết, Nam Tiêu Tuyết trong màn hình bây giờ, mới là nàng chân thật nhất. Đối với Nam Tiêu Tuyết mà nói, cảm tình vĩnh viễn không phải nằm ở vị trí cao nhất, lý trí và sự lãnh khốc của nàng quyết định vị trí của nàng trên sân khấu.
Nếu không phải vì để thể nghiệm khía cạnh quyến rũ của tinh phách, liệu sẽ có những chuyện xảy ra giữa nàng và An Thường hay sao?
An Thường cũng không hoài nghi Nam Tiêu Tuyết nói ra khỏi miệng hai từ "yêu thích", nhưng mà dù có yêu thích thì sao đâu? Hai chữ "yêu thích" đối với Nam Tiêu Tuyết mà nói, bất quá cũng chỉ là một hồi mưa dầm đầu mùa hạ, mùa hè đi qua, thì mọi thứ cũng sẽ đi qua.
Quay xong kịch múa, nàng cũng sẽ không quay đầu lại, rời khỏi nơi này đi về thành phố lớn.
Trên màn hình, Nam Tiêu Tuyết khe khẽ gật đầu một cái, rời khỏi sân khấu.
Ngay cả MC đều bởi vì sự xuất hiện của nàng mà vui mừng khôn xiết, lúc bước lên sân khấu, giọng nói mang theo sự sục sôi không tầm thường: "Được rồi, để cho chúng ta cùng nhau chờ mong diễn xuất đầy phấn khích của Nam lão sư ngày mai!!!!"
An Thường sững sờ: Ngày mai sao?
Cô không thật sự truy tinh, đối với giải Kim Vũ mỗi năm một lần cũng không quá mức hiểu rõ. Rất nhanh chạy lên Weibo dò một chút, lướt qua vô số ảnh động của Nam Tiêu Tuyết, cùng với những câu hét của các fan "AAAAAA chết đây", "Nữ thần tự mang vũ kịch cảm giác". An Thường mới rốt cuộc hiểu, nguyên lai mỗi năm một lần, giải Kim Vũ là một sự kiện vô cùng trọng đại trong giới kịch múa.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, sẽ có những tiết mục biểu diễn vũ đạo đặc biệt của những người đã đoạt giải năm đó, chia làm hai đoạn, Nam Tiêu Tuyết là người áp trục, ngày mai tất nhiên nàng sẽ biểu diễn vào nửa sau của chương trình.
Nói cách khác, đêm nay Nam Tiêu Tuyết căn bản sẽ không trở lại Ninh Hương.
Livestream kết thúc, trong phim trường mọi người bắt đầu giải tán, nhân viên hậu cần của đoàn kịch thu hồi laptop, Điền Vân Hân thu xếp một chút mọi thứ rồi lại bắt đầu quay tiếp. An Thường cũng tắt điện thoại, yên lặng đứng ở bên ngoài vòng vây xem mọi người quay phim.
Trong đầu lại nghĩ một lần: đêm nay Nam Tiêu Tuyết căn bản sẽ không trở lại Ninh Hương.
Cô cảm thấy chính mình không được tự nhiên, Nam Tiêu Tuyết rời đi một ngày hay hai ngày thì cũng có khác gì nhau đâu chứ? Rời đi một ngày có thể không báo trước với cô, rời đi hai ngày thì làm sao phải nói cho cô chứ? Cũng không có đạo lý như vậy.
Cô thậm chí còn không thể tìm được một lý do thỏa đán cho nỗi mất mát trong lòng.
Mao Duyệt gửi Wechat: [AAAAAAAA bảo bối cậu có xem lễ trao giải của nữ thần nhà mình không??? Đẹp đến điên đầu!!! Đây là nhan sắc mà cậu có thể nhìn thấy mỗi ngày mà không cần phải trả phí sao??? Chờ đến lúc nữ thần rời khỏi nơi đó chắc cậu sẽ thất vọng buồn bã lắm!!!]
An Thường thật sự không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Mao Duyệt lại tiếp: [Bảo bối ơiiii, cho dù mình có là một đứa xã khủng, thì mình cũng sẽ phân biệt được những biểu tượng mặt cười khác nhau biểu lộ tâm tình như thế nào. Quả mặt cười này gửi rất được, lần sau đừng có gửi nữa, nghe lời.]
An Thường thật sự khó chịu, xin phép đi về sớm một hôm. Sau khi tắm rửa gội đầu xong, cũng không buồn sấy tóc, ngồi tại bàn sách cầm khăn lau tóc, ngơ ngác nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Khi thì lất phất, lúc lại dày đặc hơn, An Thường cảm giác mình giống như đã có thể tách ra từng sợi từng sợi mưa. Có phải điều đó có nghĩa là cô đã ngồi trong này quá lâu rồi không?
Lo sấy tóc rồi ngủ đi, An Thường.
Nhưng vì cái gì đại não đã phát mệnh lệnh như vậy rồi, nhưng thân thể vẫn ngồi yên không nhúc nhích dù chỉ một chút??
Kỳ thật trong lúc Nam Tiêu Tuyết ở Ninh Hương quay phim, không phải chưa từng rời qua, trước đó cũng đã từng đi Hải Thành tham gia một buổi dạ tiệc rồi.
An Thường nghĩ lại, lúc đó tâm tình của mình là như thế nào?
Muốn gặp nàng, muốn hôn nàng, nhưng có cảm giác chua xót như lúc này không nhỉ?
Không có.
Lại nghĩ tới lần trước đi karaoke, Kha Hành ở bên ngoài phòng hát nhìn cô đầy thấm thía: "Tôi lo lắng cô về sau sẽ quá trầm mê, giống như đang nhìn thấy chính tôi của ngày xưa."
An Thường rất rõ ràng, thật sự là mình càng ngày càng trầm mê.
Tại giây phút Nam Tiêu Tuyết rời đi đã bắt đầu đếm ngược.
***
Nam Tiêu Tuyết rời khỏi khán phòng sau khi kết thúc lễ trao giải, rồi leo lên xe của Thương Kỳ đã đậu chờ sẵn bên ngoài. Thương Kỳ ngồi bên ghế hành khách cầm máy tính bảng, tận dụng thời gian liên tục làm việc, tranh thủ xoay đầu qua nhìn nàng: "Về đây tham gia lễ trao giải cũng tốt, em có thể quay về nhà nghỉ ngơi một đêm, chị đã thuê người đến dọn dẹp rồi."
Hai tay Nam Tiêu Tuyết khoanh trước ngực, mắt khép hờ: "Ừm."
Thương Kỳ cho là nàng mệt mỏi, quay lại tiếp tục công việc của mình, không nói nữa. Xe đi được một đoạn, trong xe chỉ có tiếng điều hòa thổi yếu ớt, Nam Tiêu Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra.
Bội Thành trong đêm quả thực vô cùng khác so với Ninh Hương.
Xe đi ngang qua khu nhà ở cũ, mặc dù đang là ngày hè nóng cháy, nhưng bầu không khí vẫn mang đầy sự vắng vẻ thê lương của những điều cũ kỹ. Rồi đến khi làn hơi đầu tiên của mùa thu thổi đến, cảm giác cô độc tiêu điều càng đậm hơn.
Nhanh thôi, chỉ cần đi qua một góc quanh, thì khung cảnh trước mắt sẽ hoàn toàn thay đổi, từng tòa nhà cao lớn san sát nhau với những bảng đèn LED chói lòa, tòa nhà thủy tinh chọc trời mang theo hơi thở hiện đại nồng nặc. Nàng chỉ cần lướt mắt nhẹ một vòng đi qua những biển quảng cáo đủ màu sắc hình dạng, trên những tấm áp phích xa xỉ đó, có ít nhất hai trong số chúng là gương mặt của nàng.
Một bức quảng cáo quần áo thời trang, một bức khác quảng cáo cho dòng sản phẩm dưỡng da. Gương mặt được tinh chỉnh đến không có tì vết, thậm chí cả bản thân nàng nhìn cũng tự thấy lạ lẫm.
Không nên như vậy.
Đây mới chính là cuộc sống quen thuộc của mình.
Xe đến trước cửa tòa nhà của nàng, Nam Tiêu Tuyết từ chối ý kiến muốn cùng đi lên của Thương Kỳ, chỉ nói mình muốn nghỉ ngơi.
"Tắm một lúc, ngủ một giấc thật ngon, khoảng thời gian này em thật sự cực nhọc rồi."
"Ừm."
Nhà của Nam Tiêu Tuyết nằm trong một khu biệt thự xa hoa, một mình nàng chiếm một căn nhà 3 tầng lầu, nội thất trong nhà đối với người ngoài sẽ có cảm giác khá nhàm chán nhạt nhẽo, nhưng với bản thân nàng thì lại vừa đủ.
Những nơi tốn tiền nhất trong nhà là – phòng luyện công, giường, và bồn tắm lớn.
Vì là một diễn viên múa thường xuyên luyện tập vũ đạo ở cường độ cao, nên phần eo và xương cổ của nàng cũng không thể gọi là tốt. Còn chưa kể trước khi đã từng bị chấn thương khá nặng, chỉ cần thời tiết trở lạnh là sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức, thành ra nàng có yêu cầu rất cao với giường và bồn tắm.
Bồn tắm được nàng bỏ ra số tiền lớn cho một nhãn hiệu cao cấp lắp đặt, bồn tắm bằng sứ màu trắng hình tròn, có hệ thống điều hòa nhiệt độ nước và chế độ mát xa toàn thân.
Xả nước đầy bồn, chọn một viên tinh dầu thả vào bồn. Nam Tiêu Tuyết nhấc chân, hai cẳng chân nhỏ dài trắng trẻo, chầm chậm vùi vào trong nước.
Nước chảy giống như đã hiểu rõ cặn kẽ cơ thể nàng, từng vòi phun mát xa đều được điều chỉnh vô cùng chuẩn xác, xoa nắn men theo phần lưng và eo nàng, làm giảm bớt cả một ngày mệt nhọc vì đi đường và tham gia hoạt động.
Nam Tiêu Tuyết mở mắt ra, hơi ngẩng cằm, nhìn lên trần nhà trắng tinh không có một vệt gì khác lạ. Rõ ràng là sáng nay nàng vẫn còn đang ở Ninh Hương, còn cùng An Thường hôn nhau thật sâu dài trong tiếng mưa rơi như trút nước. Có lẽ xúc cảm đó quá cường liệt, cho nên khi nàng đã trở về cuộc sống quen thuộc của mình, lại tự dưng sinh ra một loại cảm giác như bị phân mảnh, dường như một phần ba phần linh hồn còn vương lại ở Ninh Hương.
Không nên như vậy.
Nàng ngâm mình một hồi lâu mới bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo tắm tơ lụa bao trùm thân thể, rót cho chính mình một ly rượu đỏ. Đây là loại đồ uống hiếm hoi nàng cho phép mình nạp vào, rất tốt cho thân thể, còn có thể trợ ngủ.
Một tay nàng chống quầy bar, uống từng ngụm, rồi lại thả mình lên giường.
Tấm nệm này được tạo thành dựa theo hình dạng cột sống của nàng, có thể giúp giải tỏa áp lực trên vùng xương sống và thắt lưng ở mức độ cao nhất, rất nhiều đêm nàng không thể ngủ ngon vì chấn thương trên cơ thể, chiếc giường này đã hỗ trợ nàng rất nhiều. Giường trong phòng nhà nghỉ ở Ninh Hương, căn bản không thể so sánh với mức độ này.
Nàng trở mình, không biết vì sao bản thân luôn nhớ tới Ninh Hương.
Sáng nay, lúc từ biệt An Thường, trong một giây nàng đã do dự, không biết liệu có nên nói với An Thường rằng chính mình sau khi nghỉ ngơi một chút sẽ lập tức đi sân bay về Bội Thành?
Nhưng mà, một chữ nàng cũng không nói.
Thông báo hành trình thì tính là gì? Làm vậy có khác gì yêu đương thật sự đâu. Chuyện giữa nàng và An Thường sở dĩ có thể bắt đầu, cũng là bởi vì giữa hai người không cần những việc dặn dò rườm rà như vậy.
Ninh Hương và sinh hoạt hiện đại khác biệt quá lớn, giống với một mảnh đào nguyên xé mở giữa cuộc đời bận rộn, ở nơi đó thời gian đều trôi chậm lại, cho nên tất cả những chuyện hoang đường không hợp lẽ thường đều đáng giá được tha thứ.
Và rồi sau khi rời khỏi Ninh Hương, hết thảy sẽ trở về quỹ đạo vốn có. Nói cách khác, trong lòng nàng xem lần trở về tham gia lễ trao giải này, chính là lần dợt thử sớm cho quá trình cáo biệt sẽ đến. Không lâu sau hôm nay, sau khi quay xong kịch múa, nàng cũng sẽ giống như vậy, lẳng lặng rời khỏi Ninh Hương.
Khi ra sân bay nàng đi lưu loát gọn gàng, nhưng bây giờ lại ngủ không được. Dù đã tắm nước nóng, uống rượu đỏ, nhưng bằng cách nào đó vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, một tay đặt dưới cùi chỏ tay kia, bàn tay chống cằm.
Bội Thành vốn vô cùng quen thuộc với nàng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại vô cùng lạ lẫm, khiến cho nàng phát hiện ra mình đang nhớ Ninh Hương.
Trong bóng tối, nàng nheo nheo mắt, nghĩ rằng có lẽ mình quá nhập diễn vào nhân vật trong "Thanh Từ", nếu thật sự hóa thành yêu tinh thì cũng không phải chuyện lạ.
Liệu thứ mà Nam Tiêu Tuyết chính là Ninh Hương sao?
Hay là một cô nương được vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, cánh tay trắng mềm non trẻ như búp sen non đầu hạ, làm cho nàng lúc nào cũng muốn cắn một ngụm, chắc chắn sẽ vô cùng ngọt ngào mọng nước.
Nam Tiêu Tuyết rốt cuộc cũng kềm nén không được, cầm lấy điện thoại đang cắm sạc bên tủ đầu giường, mở ra khung nhắn tin với Nghê Mạn.
Do dự một chút, lại thoát ra ngoài.
Ánh mắt đánh qua logo trò chơi An Thường tải cho nàng, nhấn mở.
Trong nhóm "bạn" chỉ có hai người, [tiểu bánh quy của ngươi] và [chim lửa tấn công].
[tiểu bánh quy] là An Thường, [chim lửa] là Mao Duyệt.
An Thường không có online trong game, nhưng Mao Duyệt thì có.
Nam Tiêu Tuyết gửi lời mời tham gia đội.
Mao Duyệt hoảng hồn, gửi tin nhắn riêng cho nàng: [Tiểu bánh ngọt nha, không phải đã bảo em đừng chơi nữa hay sao?]
Nam Tiêu Tuyết khẽ "xùy" một tiếng, vừa muốn thoát ra thì Mao Duyệt lại gửi qua một câu: [Cô có phải là đối tượng của An Thường không?]
Không biết trả lời làm sao.
Nàng đang ngồi đắn đo suy nghĩ, Mao Duyệt lại hỏi: [Cô ở trong đoàn phim à?]
[Đúng rồi.]
[Bảo sao giọng nói của cô và Nam Tiên lại giống như vậy, làm tôi sợ nhảy dựng, mỗi ngày ở gần Nam Tiên nên học nàng sao? Tôi là fan cứa cựng 10 năm rồi mà cũng suýt bị cô gạt ấy.]
[Tôi chính là Nam Tiêu Tuyết.]
[Há há há, vậy tôi là Kha Hành nè.]
Nam Tiêu Tuyết: ...
[Có phải là An Thường bảo cô đến lừa tôi không? Nói với cậu ấy tôi nhìn ra rồi.]
[Làm sao biết được?]
[Ngày đó tôi có nói, nếu thật sự là Nam Tiên, vậy kêu nàng gọi video qua đây, nói một câu "Mao Duyệt em thật đáng yêu", nhưng kết qua là An Thường lại vô cùng kinh sợ.]
Trong chớp mắt, Nam Tiêu Tuyết đã thật sự muốn gọi video cho Mao Duyệt để chứng minh An Thường không nói dối. Nhưng nghĩ lại, chính mình không có số điện thoại của Mao Duyệt, nhỉ? Ngay cả số điện thoại của An Thường nàng cũng không có.
Nàng rời khỏi trò chơi rồi mở Wechat lên, nhấn vào khung hội thoại với Nghê Mạn. Đầu ngón tay nhỏ dài khẽ gõ vài kí tự lên màn hình điện thoại.
***
An Thường yên lặng nhìn màn mưa bên ngoài, đầu ngón tay vô thức vạch vạch từng đường dài trên mặt bàn. Vì tâm trí đang không quá tập trung, cho nên khi điện thoại đột nhiên reo lên, cô giật mình hoảng sợ.
Không phải là điện thoại thông thường, mà là cuộc gọi từ wechat. Tim nhảy nhanh hai hồi, bất chợt nghĩ: có thể nào là Nam Tiêu Tuyết không?
Nhưng nghĩ lại gạt phăng nó đi, ngốc thật, cô làm gì có thêm bạn wechat với nàng đâu.
Mà, nếu muốn vẫn được, thí dụ như là, Nghê Mạn tạo nhóm chat thêm cô và nàng vào.
Cô cầm điện thoại chỉ mới vài giây, nhưng trong tâm trí đã liên tục đảo loạn tới lui. Quyết định mở app ra, quả là cô nghĩ nhiều, người gọi đến chỉ là Nghê Mạn thôi.
"Alo?"
"An Thường, cô ngủ chưa?"
"Có nhìn thấy tin wechat tôi gửi cho cô không?"
"Không có."
Vừa nãy chỉ lo ngẩn người, đâu có để ý điện thoại đâu.
"Nhìn đi, là thông tin chuyến bay, Nam Tiên dặn tôi gửi cho cô, cô nhìn một chút xem có lỗi gì không, nếu không thì tôi lập tức gọi lái xe đến đón cô.
"...Từ từ, ý là sao?"
"Nam Tiên bảo tôi mua vé máy bay đi Bội Thành cho cô, bây giờ tôi gọi tài xế đến nhà cô, chở cô ra sân bay."
Khi đoàn phim thuê người bên ngoài vào giúp đỡ sẽ yêu cầu số căn cước công dân, cho nên Nghê Mạn có thể mua vé máy bay giúp cô cũng không phải quá lạ lùng. Chỉ là, Nam Tiêu Tuyết đột nhiên lại gọi Nghê Mạn mua vé máy bay cho cô, cái này thì thực sự rất kỳ lạ.
An Thường kinh ngạc "A" một tiếng.
"Vậy cô chuẩn bị chút đi, tôi gọi tài xế đến liền á." Nghê Mạn kết thúc cuộc gọi.
An Thường nhìn tấm ảnh chứa thông tin chuyến bay trên màn hình điện thoại. Thời gian bay khoảng chừng 2 tiếng đồng hồ. Nói cách khác, cô đi từ Ninh Hương đến Hàng Thành, lại từ đó bay đi Bội Thành, trời chưa trở sáng là đã có thể nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết.
Thật ra, khoảng thời gian ngồi nhìn mưa rơi nơi đây, cô cũng đã hiểu rõ, vì sao Nam Tiêu Tuyết không nói với mình một tiếng đã rời đi.
Việc thông báo hành trình, chẳng khác gì cả hai đang yêu đương cả.
Mà cô và nàng căn bản không có tương lai, đây cũng là tiền đề khiến cô vững lòng, tùy ý để bản thân rơi vào.
Từ lúc ban đầu cô đã rõ ràng Nam Tiêu Tuyết chắc chắn sẽ rời đi. Đợi khi nàng đi rồi, mình ở Ninh Hương và Nam Tiêu Tuyết ở Bội Thành, lại trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nữa, dù cho có sa ngã trầm mê hơn nữa thì cũng sẽ bị khoảng cách và thời gian xóa mất.
Hẳn là Nam Tiêu Tuyết cũng nghĩ như vậy, cho nên dịp trở về Bội Thành này, coi như là một lần diễn thử cho giây phút ly biệt sẽ đến.
Nghĩ thông suốt những việc này, nhưng lại không thể tưởng tượng được, người phát luật đêm nay, sẽ là Nam Tiêu Tuyết.
Là người lý trí đến lạnh lùng, là Nam Tiêu Tuyết.
An Thường nhấn vào ảnh chuyến bay, phóng to, rồi lại phóng to hơn nữa.
Rõ ràng là Nam Tiêu Tuyết bất chợt đổi ý, vì nếu từ ban đầu nàng có ý định như vậy, thì đã trực tiếp hỏi An Thường cùng nàng bay về Bội Thành rồi.
Vì sao nàng lại đổi ý?
An Thường tiếp tục phóng to hình ảnh trước mắt, nhìn vào khoảng không giữa những hàng chữ in vô hồn, vì có thể chúng nó đang giấu đi hai chữ vô cùng đơn giản, gọi là – Nhớ nhung.
Đi dưới những mái ngói xám màu thời gian mỗi ngày đều làm bạn với cơn mưa dầm.
Khi cô đi dọc bờ sông, những con thuyền ô bồng vẫn như thường lệ lững lờ trôi trên mặt nước êm đềm, khung cảnh giống những ngày khác như đúc.
Thậm chí khi đi ngang qua phường nhuộm, cô lại gặp được Tô a bà bưng tô sành ngồi cạnh cửa trước ăn cơm, ban chiều vừa mới tạm biệt, Tô a bà vẫn mời cô: "An Thường, vào ăn tối rồi hẵng đi phim trường."
An Thường vẫn như những ngày trước, lặp lại câu trả lời: "Dạ thôi, bà ăn đi ạ."
Từ đằng xa cô đã trông thấy phim trường, dàn máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, đèn công suất cao được bật lên sáng choang, cảnh tượng hiện đại hóa vô cùng không thích hợp với cảnh vật nơi đây, giống như ai đó đã cố ý dán một mảnh ghép khác lạ nơi góc nhỏ của một bức tranh thủy mặc ố vàng. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những dấu răng cưa nham nhở ở phần rìa của mảnh ghép đặc biệt đó, tương phản đến chói mắt.
Mọi thứ, như một giấc mộng.
Mỗi ngày đều như đang nằm mơ.
An Thường cuộn cuộn ngón tay, nhớ tới ban sáng khi hai người tách ra, nhớ đến cái híp mắt rất khẽ của Nam Tiêu Tuyết, quyết định đi tiếp.
Vận khí của cô không tệ, liếc mắt một cái đã thấy Nghê Mạn ở trong đám người, phần nào đó làm cho cô bất giác thả lỏng đi rất nhiều. Nghĩ lại cũng đúng, Nam Tiêu Tuyết không thể nào không báo với cô một tiếng, đã trở về Bội Thành.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc cho Mao Duyệt và những fan hâm mộ đang háo hức chờ mong ở trên siêu thoại. Nam Tiêu Tuyết ở lại phim trường, chắc chắn bọn họ không thể gặp được nàng trong lễ trao giải được.
Cô tiếp tục theo thói quen ngồi vào góc nhỏ của chính mình, chuẩn bị mở ra lịch trình quay nhìn một chốc, thì đạo diễn Mâu đã đi đến gọi cô: "An Thường."
"A, vâng?"
Công việc hàng ngày của cô, chính là thảo luân cùng với người bên tổ đạo diễn về những địa điểm thích hợp cho những cảnh quay cố định, hoặc là khi bọn họ cần một vài loại đạo cụ đặc biệt, cô có thể hỗ trợ chỉ dẫn bọn họ đi đến đâu tìm.
Một trấn nhỏ như nằm ở ngoài rìa thời gian như Ninh Hương, vậy mà lại có thể cung cấp cho đoàn phim rất nhiều chỗ tốt, mặc dù "Thanh Từ" lấy bối cảnh là những năm dân quốc xa xôi trước kia, nhưng đèn dầu, tủ gỗ cũ kỹ, ổ khóa bằng đồng to kình kịch, và rất nhiều món đồ thuộc về thời đó, đều có thể tìm được ở đây.
Hôm nay, những câu hỏi của đạo diễn khá nhiều và linh tinh, An Thường dựa vào trí nhớ khi còn bé, nghĩ thử xem nhà ai có thể có những đồ vật bọn họ cần hôm nay.
"Cô thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, cảm ơn nha An Thường."
"Không có việc gì."
Một đoạn trò chuyện như vậy, cũng tiêu tốn không ít thời gian. An Thường vừa ngước mắt lên nhìn, thoáng thấy Kha Hành đang bổ trang ở đằng kia. Cô ấy quả thực xinh đẹp, nhưng lại đang cố gắng khiến gương mặt trông tối tăm dơ bẩn hơn một chút.
Rồi, cô đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết.
Điền Vân Hân đi vào phim trường, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Cảnh đầu tiên là cảnh quay phối hợp giữa Kha Hành và một diễn viên múa khác.
Bình thường khi quay phim, vô luận có cảnh quay của Nam Tiêu Tuyết hay không, thì An Thường cũng sẽ ở trong đám đông theo dõi, vì như vậy sẽ giúp được bản thân có thể đưa ra gợi ý chính xác nhất nếu đoàn phim có bất kì câu hỏi nào về vật dụng hay ngoại cảnh.
Sau khi quay xong cảnh đầu tiên, có người nói với Kha Hành: "Hành tỷ, chị thật là cừ luôn, không nghĩ tới chị có thể lột tả nhân vật tiểu tử nghèo này hay đến vậy."
Ngoài ra, còn một người nhập diễn thần sầu đến mức khiến người ta không thể tin nổi, đó là Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết đâu rồi?
An Thường tranh thủ thời gian mọi người sắp đặt lại bối cảnh, chạy về chỗ của mình mở ra lịch quay. Cảnh đầu tiên, cảnh thứ hai, rồi thứ ba...
Cô lẳng lặng đi đến bên cạnh Nghê Mạn, đối phương đang liên tục trò chuyện cùng với người bên tổ đạo diễn, tay cầm lịch quay xoay lại mới nhìn thấy An Thường đang đứng đó.
"Có việc hả?"
"Nam lão sư chị ấy..."
"Nàng đi Bội Thành rồi á." Nghê Mạn trưng ra biểu cảm kiểu "chắc cô cũng biết rồi mà", sau đó hướng về phía cô liên tục nháy mắt mấy cái: "Cô muốn hỏi gì vậy? Có phải là về lễ phục đêm nay nàng sẽ mặc không? Trên Weibo mọi người cũng đang thảo luận rôm rả chuyện này nha."
"Chút nữa cô sẽ biết thôi nè, hoặc là, cô trực tiếp gọi hỏi nàng đi." Nghê Mạn cười vui vẻ, tay đặt bên miệng làm động tác kéo khóa, ý bảo chính mình chỉ là một người làm công ăn lương thấp hèn, có rất nhiều việc phải giữ bí mật vì trong hợp đồng không cho phép.
"Vậy sao cô không đi với chị ấy?"
"À, Kỳ tỷ đi với nàng rồi, tôi ở lại đây giữ liên lạc với đoàn phim, chuẩn bị vài việc trước, để khi nàng về đến sẽ dễ dàng chuẩn bị hơn, dù sao thì kịch múa cũng sắp quay xong rồi, tiến độ quay cũng trở nên nhanh hơn nhiều."
An Thường nhẹ gật đầu.
Lúc này cô cảm thấy may mắn chính mình trời sinh có được gương mặt không mấy cảm xúc này, nếu không thì cô cũng thật sự không biết phải trưng ra biểu cảm gì là thích hợp nhất. Một gương mặt luôn lơ ngơ, tóm lại là sẽ không dễ để người khác nhìn ra mánh khóe.
Cô quay về chỗ cũ ngồi xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mặt – đám người vẫn hối hả như vậy, âm thanh chung quanh vẫn vô cùng ồn ào, nhưng vì sao cô lại có cảm giác đêm nay thực sự không giống như là "giấc mơ" mỗi ngày cô trải nghiệm?
Thiếu đi Nam Tiêu Tuyết, bức tranh như bị xé mất một mảng lớn.
Buồn cười là, Nghê Mạn lại nghĩ cô nhất định đã biết chuyện này.
Mà buồn cười hơn chính là, Nghê Mạn cảm thấy cô chắc chắn có phương thức liên lạc của Nam Tiêu Tuyết.
An Thường cầm lấy điện thoại, mở ra danh bạ Wechat của mình nhìn tới nhìn lui vài lần. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình muốn làm như vậy, giống như là đang nghiệm chứng cho bản thân xem – thật sự là không có Nam Tiêu Tuyết.
Chỉ cần nàng vừa rời khỏi Ninh Hương, thì sợi dây liên kết yếu ớt hơn cả những hạt mưa bụi giữa cô và nàng sẽ bị kéo dài càng ngày càng mỏng, cho đến khi "phực" một tiếng rồi đứt đoạn.
An Thường đứng lên, một lần nữa đi đến bên cạnh Nghê Mạn. Nhưng khi Nghê Mạn quay đầu lại, cô đột nhiên thay đổi ý định, giả vờ như chỉ đi ngang qua bên người cô ấy mà thôi.
Tuy rằng cô có thể hỏi Nghê Mạn số điện thoại của Nam Tiêu Tuyết, dùng bừa lý do "lỡ tay xóa mất", thì Nghê Mạn nhất định sẽ cho cô số của nàng. Nhưng mà, xin được số điện thoại của Nam Tiêu Tuyết thì thế nào? Liệu rằng, đợi đến lúc giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên, cô lại có thể hỏi ra miệng một câu "Sáng nay tại sao không nói với em chị phải đi?"
Từ lúc ban đầu, cả hai đã nói rõ, mối quan hệ này sẽ chấm dứt khi mùa mưa dầm đi qua, Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương và trở về chốn thuộc về nàng. Tự ban đầu đã không có lý do gì để sâu sắc hơn, thì tại sao Nam Tiêu Tuyết lại phải có nghĩa vụ thông báo hành trình với cô chứ?
Lúc này, một nhân viên trong đoàn lên tiếng: "Đạo diễn Điền, nghỉ ngơi 20 phút đi, ít nhất cho chúng tôi được nhìn Nam Tiên đi thảm đỏ một chút với."
Điền Vân Hân hơi do dự.
"Cho bọn tôi xem đi đạo diễn, Nam Tiêu dù sao cũng là trụ cột của đoàn phim chúng ta mà, cũng có thể gọi là quang vinh cùng hưởng!"
"Chính xác, cùng lắm thì hôm nay chúng tôi ở lại trễ 20 phút thôi ."
"Mấy người còn thức nổi sao?"
"Thức nổi, tất nhiên là được rồi, vì Nam Tiên thì thức bao lâu cũng được!"
Nam Tiêu Tuyết chính là dạng tồn tại đặc thù như vậy.
Khi nàng ở đây, tất cả mọi người bởi vì khí chất thanh lãnh từ người nàng mà tự giác tránh né, cũng không quá dám bắt chuyện với nàng.
Mà khi nàng không ở đây, năng lực và sự cố gắng của nàng, lại hoàn toàn xứng đáng được mọi người công nhận và kiêu ngạo, cam tâm tình nguyện hướng về phía nàng.
Ngay cả Kha Hành cũng lên tiếng góp vào: "Chúng ta xem đi."
Điền Vân Hân mềm lòng: "Vậy được rồi."
Nhân viên hậu cần của đoàn mở laptop và bật livestream lên, những diễn viên múa cùng nhân viên công tác xúm nhau tụ lại trước màn hình. An Thường, không thể nói được tâm tình của mình như thế nào, chỉ biết bản thân không muốn đi qua góp vào náo nhiệt, một người quay về góc nhỏ ngồi, dùng di động mở livestream.
Điện thoại di động của cô khá lỗi thời, tín hiệu không quá tốt, tốc độ truyền ảnh cũng chậm hơn máy tính vài giây. MC bên phía cô giống như đang đuổi theo người MC trong laptop, từng câu từng chữ như một con vẹt.
An Thường lẳng lặng giảm âm lượng vì không muốn làm phiền người khác.
Một vài giây chậm trễ, khi khách mời trao giải xé mở phong thư, đọc tên Nam Tiêu Tuyết, mọi người vây xung quanh máy tính kinh diễm hô lên, có người nhịn không được nói câu thô tục: "Trời, đẹp thật luôn!!!! Cái này đúng là người mà chúng ta có thể nhìn thấy mỗi ngày hay sao?"
Màn hình của An Thường lúc này, trên sân khấu vẫn là một mảnh trống rỗng. Cô cũng không biết đó là tâm tình gì – là khẩn trương, lo sợ, nghi hoặc, không cam lòng, hay chờ mong.
Sau đó, so với tất cả mọi người chậm hơn vài giây, cô bỗng dưng như bị kéo vào một thời không khác, gặp được Nam Tiêu Tuyết giờ phút này chỉ thuộc về mỗi cô.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao lại có người muốn chửi thề.
Nam Tiêu Tuyết chính là tuyệt tác được Trời cao tạc ra, vô cùng kiên nhẫn tỉ mỉ, điêu khắc từng đường nét vô cùng tinh tế, từ sống mũi ưu việt đến chiếc cằm gọn tinh tế, không có bất kỳ chỗ nào không hoàn mỹ.
Chưa kể, đêm nay Nam Tiêu Tuyết còn mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc bích. Không giống màu xanh xứ nàng hay vận khi ở Ninh Hương, bộ sườn xám này có màu xanh đậm hơn và tối hơn. Tạo hình như vậy càng gần với hình tượng ngày đầu tiên An Thường nhìn thấy nàng trong mưa nơi đầu cầu. Màn đêm phủ xuống, giọt mưa nhuộm thẫm vải vóc, làm ướt từ đầu vai nàng xuống khủy tay, màu sắc cũng chính là màu xanh ngọc bích đó.
Nhưng, tối nay Nam Tiêu Tuyết trang điểm tỉ mỉ sắc bén hơn, cảm giác thanh nhã bị che đi một phần, lại tăng thêm độ gợi cảm lả lướt, dường như nàng còn chưa thoát khỏi vai diễn tinh phách này, lúc bước đi lên sân khấu, vòng eo khẽ khàng lắc lư, ẩn dấu một tia mị thái rất khó bắt được.
Sự tự tin nắm chắc đối với giải thưởng, làm cho cả người nàng càng hào nhoáng thong dong, như mảnh ngọc sang quý đặt trong hộp ngọc nhung tơ vô cùng rực rỡ.
Nàng nhận cúp từ trong tay của vị khách mời kia, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi một cái, bài phát biểu nhận thưởng vô cùng ngắn gọn: "Từng phút từng giây của con người dành vào việc nào, sân khấu đều biết rõ."
Nàng vừa nói xong, khu vực bình luận như phát điên
[AAAAAAAAAAAA tỷ tỷ vừa đẹp vừa lạnh lùng, đâm trúng lòng em rồi!]
[Đây là hình tượng đại nữ chủ tuyệt thế gì đây???? Em không cần cắn cp em chỉ muốn loại hình nữ chủ tâm sự nghiệp đoạn tuyệt ái tình như thế này thôi!!! Quả là không làm em thất vọng mà!!!]
[Sân khấu mới là tuyệt xứng của nữ thần!!! Tỷ tỷ tiến lên!!! ĐỘC MỸ ĐẾN GIÀ!!]
An Thường vì muốn nhìn thấy gương mặt của Nam Tiêu Tuyết rõ ràng hơn, đành phải tắt đi khu vực bình luận, trong lòng vẫn còn đang dư vị giây phút ban nãy.
Những fan hâm mộ lâu năm đúng là hiểu rõ Nam Tiêu Tuyết, Nam Tiêu Tuyết trong màn hình bây giờ, mới là nàng chân thật nhất. Đối với Nam Tiêu Tuyết mà nói, cảm tình vĩnh viễn không phải nằm ở vị trí cao nhất, lý trí và sự lãnh khốc của nàng quyết định vị trí của nàng trên sân khấu.
Nếu không phải vì để thể nghiệm khía cạnh quyến rũ của tinh phách, liệu sẽ có những chuyện xảy ra giữa nàng và An Thường hay sao?
An Thường cũng không hoài nghi Nam Tiêu Tuyết nói ra khỏi miệng hai từ "yêu thích", nhưng mà dù có yêu thích thì sao đâu? Hai chữ "yêu thích" đối với Nam Tiêu Tuyết mà nói, bất quá cũng chỉ là một hồi mưa dầm đầu mùa hạ, mùa hè đi qua, thì mọi thứ cũng sẽ đi qua.
Quay xong kịch múa, nàng cũng sẽ không quay đầu lại, rời khỏi nơi này đi về thành phố lớn.
Trên màn hình, Nam Tiêu Tuyết khe khẽ gật đầu một cái, rời khỏi sân khấu.
Ngay cả MC đều bởi vì sự xuất hiện của nàng mà vui mừng khôn xiết, lúc bước lên sân khấu, giọng nói mang theo sự sục sôi không tầm thường: "Được rồi, để cho chúng ta cùng nhau chờ mong diễn xuất đầy phấn khích của Nam lão sư ngày mai!!!!"
An Thường sững sờ: Ngày mai sao?
Cô không thật sự truy tinh, đối với giải Kim Vũ mỗi năm một lần cũng không quá mức hiểu rõ. Rất nhanh chạy lên Weibo dò một chút, lướt qua vô số ảnh động của Nam Tiêu Tuyết, cùng với những câu hét của các fan "AAAAAA chết đây", "Nữ thần tự mang vũ kịch cảm giác". An Thường mới rốt cuộc hiểu, nguyên lai mỗi năm một lần, giải Kim Vũ là một sự kiện vô cùng trọng đại trong giới kịch múa.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, sẽ có những tiết mục biểu diễn vũ đạo đặc biệt của những người đã đoạt giải năm đó, chia làm hai đoạn, Nam Tiêu Tuyết là người áp trục, ngày mai tất nhiên nàng sẽ biểu diễn vào nửa sau của chương trình.
Nói cách khác, đêm nay Nam Tiêu Tuyết căn bản sẽ không trở lại Ninh Hương.
Livestream kết thúc, trong phim trường mọi người bắt đầu giải tán, nhân viên hậu cần của đoàn kịch thu hồi laptop, Điền Vân Hân thu xếp một chút mọi thứ rồi lại bắt đầu quay tiếp. An Thường cũng tắt điện thoại, yên lặng đứng ở bên ngoài vòng vây xem mọi người quay phim.
Trong đầu lại nghĩ một lần: đêm nay Nam Tiêu Tuyết căn bản sẽ không trở lại Ninh Hương.
Cô cảm thấy chính mình không được tự nhiên, Nam Tiêu Tuyết rời đi một ngày hay hai ngày thì cũng có khác gì nhau đâu chứ? Rời đi một ngày có thể không báo trước với cô, rời đi hai ngày thì làm sao phải nói cho cô chứ? Cũng không có đạo lý như vậy.
Cô thậm chí còn không thể tìm được một lý do thỏa đán cho nỗi mất mát trong lòng.
Mao Duyệt gửi Wechat: [AAAAAAAA bảo bối cậu có xem lễ trao giải của nữ thần nhà mình không??? Đẹp đến điên đầu!!! Đây là nhan sắc mà cậu có thể nhìn thấy mỗi ngày mà không cần phải trả phí sao??? Chờ đến lúc nữ thần rời khỏi nơi đó chắc cậu sẽ thất vọng buồn bã lắm!!!]
An Thường thật sự không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Mao Duyệt lại tiếp: [Bảo bối ơiiii, cho dù mình có là một đứa xã khủng, thì mình cũng sẽ phân biệt được những biểu tượng mặt cười khác nhau biểu lộ tâm tình như thế nào. Quả mặt cười này gửi rất được, lần sau đừng có gửi nữa, nghe lời.]
An Thường thật sự khó chịu, xin phép đi về sớm một hôm. Sau khi tắm rửa gội đầu xong, cũng không buồn sấy tóc, ngồi tại bàn sách cầm khăn lau tóc, ngơ ngác nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Khi thì lất phất, lúc lại dày đặc hơn, An Thường cảm giác mình giống như đã có thể tách ra từng sợi từng sợi mưa. Có phải điều đó có nghĩa là cô đã ngồi trong này quá lâu rồi không?
Lo sấy tóc rồi ngủ đi, An Thường.
Nhưng vì cái gì đại não đã phát mệnh lệnh như vậy rồi, nhưng thân thể vẫn ngồi yên không nhúc nhích dù chỉ một chút??
Kỳ thật trong lúc Nam Tiêu Tuyết ở Ninh Hương quay phim, không phải chưa từng rời qua, trước đó cũng đã từng đi Hải Thành tham gia một buổi dạ tiệc rồi.
An Thường nghĩ lại, lúc đó tâm tình của mình là như thế nào?
Muốn gặp nàng, muốn hôn nàng, nhưng có cảm giác chua xót như lúc này không nhỉ?
Không có.
Lại nghĩ tới lần trước đi karaoke, Kha Hành ở bên ngoài phòng hát nhìn cô đầy thấm thía: "Tôi lo lắng cô về sau sẽ quá trầm mê, giống như đang nhìn thấy chính tôi của ngày xưa."
An Thường rất rõ ràng, thật sự là mình càng ngày càng trầm mê.
Tại giây phút Nam Tiêu Tuyết rời đi đã bắt đầu đếm ngược.
***
Nam Tiêu Tuyết rời khỏi khán phòng sau khi kết thúc lễ trao giải, rồi leo lên xe của Thương Kỳ đã đậu chờ sẵn bên ngoài. Thương Kỳ ngồi bên ghế hành khách cầm máy tính bảng, tận dụng thời gian liên tục làm việc, tranh thủ xoay đầu qua nhìn nàng: "Về đây tham gia lễ trao giải cũng tốt, em có thể quay về nhà nghỉ ngơi một đêm, chị đã thuê người đến dọn dẹp rồi."
Hai tay Nam Tiêu Tuyết khoanh trước ngực, mắt khép hờ: "Ừm."
Thương Kỳ cho là nàng mệt mỏi, quay lại tiếp tục công việc của mình, không nói nữa. Xe đi được một đoạn, trong xe chỉ có tiếng điều hòa thổi yếu ớt, Nam Tiêu Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra.
Bội Thành trong đêm quả thực vô cùng khác so với Ninh Hương.
Xe đi ngang qua khu nhà ở cũ, mặc dù đang là ngày hè nóng cháy, nhưng bầu không khí vẫn mang đầy sự vắng vẻ thê lương của những điều cũ kỹ. Rồi đến khi làn hơi đầu tiên của mùa thu thổi đến, cảm giác cô độc tiêu điều càng đậm hơn.
Nhanh thôi, chỉ cần đi qua một góc quanh, thì khung cảnh trước mắt sẽ hoàn toàn thay đổi, từng tòa nhà cao lớn san sát nhau với những bảng đèn LED chói lòa, tòa nhà thủy tinh chọc trời mang theo hơi thở hiện đại nồng nặc. Nàng chỉ cần lướt mắt nhẹ một vòng đi qua những biển quảng cáo đủ màu sắc hình dạng, trên những tấm áp phích xa xỉ đó, có ít nhất hai trong số chúng là gương mặt của nàng.
Một bức quảng cáo quần áo thời trang, một bức khác quảng cáo cho dòng sản phẩm dưỡng da. Gương mặt được tinh chỉnh đến không có tì vết, thậm chí cả bản thân nàng nhìn cũng tự thấy lạ lẫm.
Không nên như vậy.
Đây mới chính là cuộc sống quen thuộc của mình.
Xe đến trước cửa tòa nhà của nàng, Nam Tiêu Tuyết từ chối ý kiến muốn cùng đi lên của Thương Kỳ, chỉ nói mình muốn nghỉ ngơi.
"Tắm một lúc, ngủ một giấc thật ngon, khoảng thời gian này em thật sự cực nhọc rồi."
"Ừm."
Nhà của Nam Tiêu Tuyết nằm trong một khu biệt thự xa hoa, một mình nàng chiếm một căn nhà 3 tầng lầu, nội thất trong nhà đối với người ngoài sẽ có cảm giác khá nhàm chán nhạt nhẽo, nhưng với bản thân nàng thì lại vừa đủ.
Những nơi tốn tiền nhất trong nhà là – phòng luyện công, giường, và bồn tắm lớn.
Vì là một diễn viên múa thường xuyên luyện tập vũ đạo ở cường độ cao, nên phần eo và xương cổ của nàng cũng không thể gọi là tốt. Còn chưa kể trước khi đã từng bị chấn thương khá nặng, chỉ cần thời tiết trở lạnh là sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức, thành ra nàng có yêu cầu rất cao với giường và bồn tắm.
Bồn tắm được nàng bỏ ra số tiền lớn cho một nhãn hiệu cao cấp lắp đặt, bồn tắm bằng sứ màu trắng hình tròn, có hệ thống điều hòa nhiệt độ nước và chế độ mát xa toàn thân.
Xả nước đầy bồn, chọn một viên tinh dầu thả vào bồn. Nam Tiêu Tuyết nhấc chân, hai cẳng chân nhỏ dài trắng trẻo, chầm chậm vùi vào trong nước.
Nước chảy giống như đã hiểu rõ cặn kẽ cơ thể nàng, từng vòi phun mát xa đều được điều chỉnh vô cùng chuẩn xác, xoa nắn men theo phần lưng và eo nàng, làm giảm bớt cả một ngày mệt nhọc vì đi đường và tham gia hoạt động.
Nam Tiêu Tuyết mở mắt ra, hơi ngẩng cằm, nhìn lên trần nhà trắng tinh không có một vệt gì khác lạ. Rõ ràng là sáng nay nàng vẫn còn đang ở Ninh Hương, còn cùng An Thường hôn nhau thật sâu dài trong tiếng mưa rơi như trút nước. Có lẽ xúc cảm đó quá cường liệt, cho nên khi nàng đã trở về cuộc sống quen thuộc của mình, lại tự dưng sinh ra một loại cảm giác như bị phân mảnh, dường như một phần ba phần linh hồn còn vương lại ở Ninh Hương.
Không nên như vậy.
Nàng ngâm mình một hồi lâu mới bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo tắm tơ lụa bao trùm thân thể, rót cho chính mình một ly rượu đỏ. Đây là loại đồ uống hiếm hoi nàng cho phép mình nạp vào, rất tốt cho thân thể, còn có thể trợ ngủ.
Một tay nàng chống quầy bar, uống từng ngụm, rồi lại thả mình lên giường.
Tấm nệm này được tạo thành dựa theo hình dạng cột sống của nàng, có thể giúp giải tỏa áp lực trên vùng xương sống và thắt lưng ở mức độ cao nhất, rất nhiều đêm nàng không thể ngủ ngon vì chấn thương trên cơ thể, chiếc giường này đã hỗ trợ nàng rất nhiều. Giường trong phòng nhà nghỉ ở Ninh Hương, căn bản không thể so sánh với mức độ này.
Nàng trở mình, không biết vì sao bản thân luôn nhớ tới Ninh Hương.
Sáng nay, lúc từ biệt An Thường, trong một giây nàng đã do dự, không biết liệu có nên nói với An Thường rằng chính mình sau khi nghỉ ngơi một chút sẽ lập tức đi sân bay về Bội Thành?
Nhưng mà, một chữ nàng cũng không nói.
Thông báo hành trình thì tính là gì? Làm vậy có khác gì yêu đương thật sự đâu. Chuyện giữa nàng và An Thường sở dĩ có thể bắt đầu, cũng là bởi vì giữa hai người không cần những việc dặn dò rườm rà như vậy.
Ninh Hương và sinh hoạt hiện đại khác biệt quá lớn, giống với một mảnh đào nguyên xé mở giữa cuộc đời bận rộn, ở nơi đó thời gian đều trôi chậm lại, cho nên tất cả những chuyện hoang đường không hợp lẽ thường đều đáng giá được tha thứ.
Và rồi sau khi rời khỏi Ninh Hương, hết thảy sẽ trở về quỹ đạo vốn có. Nói cách khác, trong lòng nàng xem lần trở về tham gia lễ trao giải này, chính là lần dợt thử sớm cho quá trình cáo biệt sẽ đến. Không lâu sau hôm nay, sau khi quay xong kịch múa, nàng cũng sẽ giống như vậy, lẳng lặng rời khỏi Ninh Hương.
Khi ra sân bay nàng đi lưu loát gọn gàng, nhưng bây giờ lại ngủ không được. Dù đã tắm nước nóng, uống rượu đỏ, nhưng bằng cách nào đó vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, một tay đặt dưới cùi chỏ tay kia, bàn tay chống cằm.
Bội Thành vốn vô cùng quen thuộc với nàng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại vô cùng lạ lẫm, khiến cho nàng phát hiện ra mình đang nhớ Ninh Hương.
Trong bóng tối, nàng nheo nheo mắt, nghĩ rằng có lẽ mình quá nhập diễn vào nhân vật trong "Thanh Từ", nếu thật sự hóa thành yêu tinh thì cũng không phải chuyện lạ.
Liệu thứ mà Nam Tiêu Tuyết chính là Ninh Hương sao?
Hay là một cô nương được vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, cánh tay trắng mềm non trẻ như búp sen non đầu hạ, làm cho nàng lúc nào cũng muốn cắn một ngụm, chắc chắn sẽ vô cùng ngọt ngào mọng nước.
Nam Tiêu Tuyết rốt cuộc cũng kềm nén không được, cầm lấy điện thoại đang cắm sạc bên tủ đầu giường, mở ra khung nhắn tin với Nghê Mạn.
Do dự một chút, lại thoát ra ngoài.
Ánh mắt đánh qua logo trò chơi An Thường tải cho nàng, nhấn mở.
Trong nhóm "bạn" chỉ có hai người, [tiểu bánh quy của ngươi] và [chim lửa tấn công].
[tiểu bánh quy] là An Thường, [chim lửa] là Mao Duyệt.
An Thường không có online trong game, nhưng Mao Duyệt thì có.
Nam Tiêu Tuyết gửi lời mời tham gia đội.
Mao Duyệt hoảng hồn, gửi tin nhắn riêng cho nàng: [Tiểu bánh ngọt nha, không phải đã bảo em đừng chơi nữa hay sao?]
Nam Tiêu Tuyết khẽ "xùy" một tiếng, vừa muốn thoát ra thì Mao Duyệt lại gửi qua một câu: [Cô có phải là đối tượng của An Thường không?]
Không biết trả lời làm sao.
Nàng đang ngồi đắn đo suy nghĩ, Mao Duyệt lại hỏi: [Cô ở trong đoàn phim à?]
[Đúng rồi.]
[Bảo sao giọng nói của cô và Nam Tiên lại giống như vậy, làm tôi sợ nhảy dựng, mỗi ngày ở gần Nam Tiên nên học nàng sao? Tôi là fan cứa cựng 10 năm rồi mà cũng suýt bị cô gạt ấy.]
[Tôi chính là Nam Tiêu Tuyết.]
[Há há há, vậy tôi là Kha Hành nè.]
Nam Tiêu Tuyết: ...
[Có phải là An Thường bảo cô đến lừa tôi không? Nói với cậu ấy tôi nhìn ra rồi.]
[Làm sao biết được?]
[Ngày đó tôi có nói, nếu thật sự là Nam Tiên, vậy kêu nàng gọi video qua đây, nói một câu "Mao Duyệt em thật đáng yêu", nhưng kết qua là An Thường lại vô cùng kinh sợ.]
Trong chớp mắt, Nam Tiêu Tuyết đã thật sự muốn gọi video cho Mao Duyệt để chứng minh An Thường không nói dối. Nhưng nghĩ lại, chính mình không có số điện thoại của Mao Duyệt, nhỉ? Ngay cả số điện thoại của An Thường nàng cũng không có.
Nàng rời khỏi trò chơi rồi mở Wechat lên, nhấn vào khung hội thoại với Nghê Mạn. Đầu ngón tay nhỏ dài khẽ gõ vài kí tự lên màn hình điện thoại.
***
An Thường yên lặng nhìn màn mưa bên ngoài, đầu ngón tay vô thức vạch vạch từng đường dài trên mặt bàn. Vì tâm trí đang không quá tập trung, cho nên khi điện thoại đột nhiên reo lên, cô giật mình hoảng sợ.
Không phải là điện thoại thông thường, mà là cuộc gọi từ wechat. Tim nhảy nhanh hai hồi, bất chợt nghĩ: có thể nào là Nam Tiêu Tuyết không?
Nhưng nghĩ lại gạt phăng nó đi, ngốc thật, cô làm gì có thêm bạn wechat với nàng đâu.
Mà, nếu muốn vẫn được, thí dụ như là, Nghê Mạn tạo nhóm chat thêm cô và nàng vào.
Cô cầm điện thoại chỉ mới vài giây, nhưng trong tâm trí đã liên tục đảo loạn tới lui. Quyết định mở app ra, quả là cô nghĩ nhiều, người gọi đến chỉ là Nghê Mạn thôi.
"Alo?"
"An Thường, cô ngủ chưa?"
"Có nhìn thấy tin wechat tôi gửi cho cô không?"
"Không có."
Vừa nãy chỉ lo ngẩn người, đâu có để ý điện thoại đâu.
"Nhìn đi, là thông tin chuyến bay, Nam Tiên dặn tôi gửi cho cô, cô nhìn một chút xem có lỗi gì không, nếu không thì tôi lập tức gọi lái xe đến đón cô.
"...Từ từ, ý là sao?"
"Nam Tiên bảo tôi mua vé máy bay đi Bội Thành cho cô, bây giờ tôi gọi tài xế đến nhà cô, chở cô ra sân bay."
Khi đoàn phim thuê người bên ngoài vào giúp đỡ sẽ yêu cầu số căn cước công dân, cho nên Nghê Mạn có thể mua vé máy bay giúp cô cũng không phải quá lạ lùng. Chỉ là, Nam Tiêu Tuyết đột nhiên lại gọi Nghê Mạn mua vé máy bay cho cô, cái này thì thực sự rất kỳ lạ.
An Thường kinh ngạc "A" một tiếng.
"Vậy cô chuẩn bị chút đi, tôi gọi tài xế đến liền á." Nghê Mạn kết thúc cuộc gọi.
An Thường nhìn tấm ảnh chứa thông tin chuyến bay trên màn hình điện thoại. Thời gian bay khoảng chừng 2 tiếng đồng hồ. Nói cách khác, cô đi từ Ninh Hương đến Hàng Thành, lại từ đó bay đi Bội Thành, trời chưa trở sáng là đã có thể nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết.
Thật ra, khoảng thời gian ngồi nhìn mưa rơi nơi đây, cô cũng đã hiểu rõ, vì sao Nam Tiêu Tuyết không nói với mình một tiếng đã rời đi.
Việc thông báo hành trình, chẳng khác gì cả hai đang yêu đương cả.
Mà cô và nàng căn bản không có tương lai, đây cũng là tiền đề khiến cô vững lòng, tùy ý để bản thân rơi vào.
Từ lúc ban đầu cô đã rõ ràng Nam Tiêu Tuyết chắc chắn sẽ rời đi. Đợi khi nàng đi rồi, mình ở Ninh Hương và Nam Tiêu Tuyết ở Bội Thành, lại trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nữa, dù cho có sa ngã trầm mê hơn nữa thì cũng sẽ bị khoảng cách và thời gian xóa mất.
Hẳn là Nam Tiêu Tuyết cũng nghĩ như vậy, cho nên dịp trở về Bội Thành này, coi như là một lần diễn thử cho giây phút ly biệt sẽ đến.
Nghĩ thông suốt những việc này, nhưng lại không thể tưởng tượng được, người phát luật đêm nay, sẽ là Nam Tiêu Tuyết.
Là người lý trí đến lạnh lùng, là Nam Tiêu Tuyết.
An Thường nhấn vào ảnh chuyến bay, phóng to, rồi lại phóng to hơn nữa.
Rõ ràng là Nam Tiêu Tuyết bất chợt đổi ý, vì nếu từ ban đầu nàng có ý định như vậy, thì đã trực tiếp hỏi An Thường cùng nàng bay về Bội Thành rồi.
Vì sao nàng lại đổi ý?
An Thường tiếp tục phóng to hình ảnh trước mắt, nhìn vào khoảng không giữa những hàng chữ in vô hồn, vì có thể chúng nó đang giấu đi hai chữ vô cùng đơn giản, gọi là – Nhớ nhung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.