Chương 40: 'An tiểu thư' và 'Nam lão sư'
Cố Lai Nhất
10/05/2024
An Thường nghe vậy giật mình.
Thương Kỳ chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy rồi lại khoanh tay quay đi, bước đến bên cạnh Nam Tiêu Tuyết, thêm một người bên tổ đạo diễn, ba người đứng vây quanh bàn bạc gì đó.
Không biết Nam Tiêu Tuyết có thấy cô hay không, nhưng ánh mắt của nàng cũng chưa từng rơi về bên này. Cho đến khi ba người rốt cuộc thảo luận xong, Nam Tiêu Tuyết và Thương Kỳ song song rời đi, người bên tổ đạo diễn ngước lên nhìn cô: “An Thường.”
“Cô tới đúng lúc lắm, có hai cảnh quay tôi không biết chọn nơi nào làm bối cảnh hết.”
An Thường đọc đoạn miêu tả chi tiết của cảnh quay, cố gắng suy nghĩ vài địa điểm thích hợp nhất ở quanh đây, sau đó truyền đạt cho người kia. Đối phương liên tục gật đầu: “Tốt lắm, được được.”
Hai người lại tiếp tục bàn luận về thời điểm tốt nhất trong ngày để đạt được độ sáng như mong muốn. Đạo diễn ghi chú từng mục xong thì lo chuyển sang bận rộn việc khác. An Thường do dự hỏi: “Đạo diễn Mâu, trong công việc tôi có chỗ nào làm không tốt không?”
Đạo diễn khó hiểu trả lời: “Không có nha, rất tốt rồi, cô giúp chúng tôi nhiều việc đau đầu lắm, bọn tôi đều luôn cảm thấy may mắn tìm được cố vấn là cô.”
“Dù sao tôi cũng không rõ công việc ở phim trường lắm, nếu có cái gì làm không tốt thì không cần để ý mặt mũi của tôi đâu, trực tiếp nói ra cho tôi biết là được.”
“Bộ có ai nói gì cô sao?”
Đến lượt An Thường ngơ ngẩn. Vẻ mặt người này tràn đầy nghi hoặc, xem ra là thật sự không có gì bất mãn với cô hết.
“Không có, chỉ là sợ tôi có chỗ nào thiếu sót gây thêm phiền phức cho mọi người thôi.”
“Yên tâm đi, cô làm rất rất tốt, thật đó!”
Đạo diễn vội vàng chạy đi, An Thường đi về góc nhỏ mình thường hay ngồi.
Vậy, câu nói vừa nãy của Thương Kỳ, ý chỉ phương diện gì?
Mọi người bắt đầu chuẩn bị quay phim, diễn viên đang chờ đợi bước vào màn ảnh, đạo diễn Mâu nhân cơ hội đi qua nói gì đó với Nam Tiêu Tuyết, lại xoay người hướng về phía An Thường ngoắc: “An Thường, cô lại đây chút.”
An Thường đứng lên, dừng một chút, mới đi đến bên người Nam Tiêu Tuyết.
Cô đứng quá gần nàng, nên ngửi được mùi thơm trên tóc Nam Tiêu Tuyết, giống y như mùi hương nàng lưu lại trên lược gỗ hoàng dương của cô sáng hôm nay.
Nơi này người đến người đi nhộn nhịp, không ít người lướt qua bên cạnh hai người. An Thường có tật giật mình, bất giác lui về sau nửa bước. Rồi lại nghĩ lại, cho dù cả hai có đứng kề cận bên nhau, thì cũng sẽ chẳng có ai nghĩ xa xôi về chuyện cô và Nam Tiêu Tuyết có gì mờ ám đâu, nhỉ?
Đứng xa như vậy làm gì, chẳng phải là thiệt thòi cho mình sao?
Cô lại nhích người về đụng đụng Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng mà hết thảy những việc này, chỉ là độc thoại nội tâm tự biên tự diễn của một mình An Thường mà thôi, cô thả lỏng bờ vai chắp tay sau lưng, ngón tay xoắn lại với nhau, bước chân thỉnh thoảng xê dịch qua lại, rơi vào ánh mắt những người khác thì chỉ đơn thuần là thân thể của cô vô ý thức lắc lư mà thôi, không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào với khoảng cách của cô và Nam Tiêu Tuyết hết.
Cô vẫn liên tục nói chuyện thảo luận cùng với đạo diễn Mâu và Nam Tiêu Tuyết. Hai bối cảnh vừa nãy đạo diễn hỏi đến, một trong số đó có liên quan đến cảnh múa đơn của Nam Tiêu Tuyết, bởi vậy cho nên mới cần phải cùng Nam Tiêu Tuyết thương lượng một chút, nhằm để chất lượng cảnh quay tốt nhất có thể.
Những câu chữ của An Thường là đang nói với Nam Tiêu Tuyết, nhưng ánh mắt vẫn luôn dính trên người đạo diễn, cũng chỉ dám đối mắt với đạo diễn mà thôi.
Thật kỳ quái.
Trước mặt những người khác, nghiêm túc bàn luận vấn đề công tác với Nam Tiêu Tuyết.
Không gần, không xa.
Sự nhấp nhổm của cô nếu rơi vào trong mắt người khác, bất quá cũng chỉ là vì bị khí tràng của Nam Tiêu Tuyết áp chế mà thôi. Đợi đến lúc nói xong tất cả, An Thường xoay người định chạy trốn thật nhanh.
“An tiểu thư.”
Bóng lưng khựng lại.
Vì cô yêu cầu, nên trong phim trường mọi người thường chỉ kêu thẳng tên họ của cô. Nhưng chỉ có mỗi Nam Tiêu Tuyết vẫn mãi gọi cô một tiếng “An tiểu thư”, nghe có vẻ xa cách khách sáo lạnh nhạt, nhưng nếu để ý ở âm cuối kéo dài ra, người ta sẽ thấy được tia lưu luyến được che giấu rất kỹ.
Ánh mắt đạo diễn bắn về phía An Thường mang vẻ tò mò săm soi, mà cô thì đang bị một tiếng gọi này của Nam Tiêu Tuyết kích thích, lưng ướt đẫm mồ hôi. Chậm chạp xoay người, trong nhà vốn nóng, nên chóp mũi cũng rất nhanh thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Đạo diễn chưa phát giác ra, chỉ có Nam Tiêu Tuyết bắt đầu nhìn chằm chằm vào chóp mũi của cô.
Có chút đáng yêu – Nam Tiêu Tuyết nghĩ thầm.
Những ngón tay của An Thường tiếp tục xoắn vặn lấy nhau phía sau lưng, vẻ mặt Nam Tiêu Tuyết ngược lại, vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Chè tuyết yến ngon không?”
An Thường:...
Cô rất muốn trừng mắt với nàng, nhưng lại sợ đạo diễn nhìn ra gì đó.
“Chè tuyết yến hả?” Quả nhiên, đạo diễn hoài nghi hỏi.
Nam Tiêu Tuyết giải thích thêm một câu: “Nghe nói nhà An tiểu thư hôm nay ăn chè tuyết yến.”
Biểu lộ của đạo điễn còn nghi hoặc hoang mang hơn nữa, đại khái là đang nghĩ có một chén chè tuyết yến thì có gì to tát đến mức phải cố ý hỏi ra như vậy đâu.
“An Thường nấu chè tuyết yến ngon lắm hả?”
“Không có không có, là bà ngoại của tôi làm.” An Thường tranh thủ giải thích: “Với lại, chỉ là hương vị món ăn gia đình bình thường thôi à.”
Đạo diễn vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc vô cùng, gật đầu nhẹ.
“Ờ, hương vị món ăn gia đình bình thường ~.”
Nghe như Nam Tiêu Tuyết chỉ lơ đãng lặp lại một lần mà thôi, tay phủi phủi trên vạt trước sườn xám, giống như đang muốn phủi thẳng một nếp uốn lì lợm. Sau lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào chóp mũi của An Thường.
Đạo diễn bối rối ngờ nghệch nhìn hai người, cho đến khi Nam Tiêu Tuyết vén tóc dài ra sau tai nói: “Phải quay phim rồi.”
“Nếu không còn gì khác, thì coi như chúng ta bàn xong rồi?”
“Ờ ờ.” Đạo diễn như nằm mơ mới tỉnh: “An Thường, chúng ta đi qua bên này đi, trả lại màn ảnh cho bọn họ.”
Vừa đi vừa hỏi An Thường: “Cô nghĩ thử, sao khơi khơi Nam Tiên lại nhắc đến chè tuyết yến chứ?”
Giọng điệu như học sinh trung học đang làm bài tập đọc hiểu.
“... Có lẽ nàng thuận miệng nhắc tới thôi.”
“Không thể nào, Nam Tiên vốn không thích nói chuyện, đối với nàng làm gì có chuyện thuận miệng nhắc tới chứ?”
“Chè tuyết yến, chè tuyết yến...” Đạo diễn cứ thì thào lặp đi lặp lại như niệm chú: “Nam Tiên cũng đâu có thích ăn đồ ngọt, chè tuyết yến... chẳng lẽ là cổ họng nàng khó chịu?”
“Tạm biệt, tôi đi thương lượng với bên chế tác một chút.”
Nói xong tranh thủ chạy đi.
An Thường đi đến giữa vòng vây bên ngoài, nhìn vào Nam Tiêu Tuyết đang đứng trong màn ảnh. Chẳng biết tự lúc nào, Nghê Mạn đã đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng trò chuyện.
“Cảm giác như thế nào?”
“Cái gì là như thế nào?”
“Nàng chính là Nam Tiên đó nha, tôi cảm thấy cô không có nhận thức rõ ràng lắm về độ nổi tiếng của nàng ở thế giới ngoài kia, thật đó, cô nên thường xuyên lên Weibo dạo chơi đi.”
Ánh mắt của An Thường lần nữa rơi vào đối tượng trước màn ảnh. Ánh đèn quay phim ngưng tụ thành một chùm sáng rực rỡ chiếu lên người Nam Tiêu Tuyết, như một giọt nước chảy xuôi theo góc nghiêng ưu việt của nàng đi xuống, làm cho người có vọng động vươn tay ra hứng lấy.
Ninh Hương yên bình và hẻo lánh, những loại đặc tính đó đã dựng lên một bức tường cao ngăn cách Ninh Hương khỏi thế giới hiện đại, nơi mà người người nhà nhà đều mê mệt phát cuồng vì Nam Tiêu Tuyết. Trong thế giới nho nhỏ này, An Thường không cần nghĩ nhiều như vậy, vì Nam Tiêu Tuyết cũng chỉ là Nam Tiêu Tuyết mà thôi.
Sau khi hoàn thành lịch trình của hôm nay, An Thường là người rời khỏi phim trường đầu tiên, cô đi đến cầu đá, ẩn thân dưới bóng tối dày đặc được tạo ra bởi cây cầu đá cổ xưa này. Đợi chừng một chút thì thấy Nam Tiêu Tuyết ở chính giữa một nhóm người lớn đang cùng nhau ríu rít đi ra.
An Thường nhéo nhéo lấy ngón tay của mình.
Nếu không thì thôi vậy, Nam Tiêu Tuyết cũng chưa bao giờ đi một mình cả.
Nhưng mà đợi đến lúc nghe tiếng bước chân của mọi người xa dần, An Thường lại đột nhiên đổi ý, vừa nghiêng đầu, hướng về phía của Nam Tiêu Tuyết đuổi theo bọn họ.
“Nam lão sư.”
Đây là xưng hô cô học được từ người trong đoàn. Một người khách khí gọi đối phương là “An tiểu thư”, người kia hẳn cũng nên lịch sự lễ phép gọi nàng “Nam lão sư”, ngẫm lại cũng thấy khá hài hước.
Người hướng nội như cô, dù có lên tiếng kêu cũng sẽ không dùng âm lượng quá cao, lại còn bởi vì khẩn trương mà đè thấp hơn nữa, vì thế một tiếng kêu kia bất hạnh bị tiếng bước chân dồn dập của hàng chục con người át đi mất.
“Nam lão sư!”
Vẫn nhờ một người diễn viên trong nhóm thính tai nghe được, quay đầu lại nhìn thử. Hiệu ứng xảy ra, một ngươi quay đầu khiến cả Nam Tiêu Tuyết và những người còn lại cũng quay lại nhìn theo.
An Thường lưu ý đến đuôi mắt khẽ nhếch lên của nàng, cô liền biết được từ tiếng gọi đầu tiên mình cất ra, nàng dĩ nhiên đã nghe được rồi. Cô đứng cách mọi người một khoảng khá rộng, tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía này. Chóp mũi cô lại tiếp tục toát mồ hôi hột.
“Em có vài chuyện muốn thỉnh giáo chị.”
Nam Tiêu Tuyết vi diệu cắn môi dưới. Là vì chóp mũi thấm mồ hôi của cô, hay là vì ngữ điệu vô cùng khách khí khi nói ra hai từ “thỉnh giáo“.
Nam Tiêu Tuyết không có từ chối cô, cho nên nhóm diễn viên vây quanh cũng biết điều nói: “Bọn em cũng đã hỏi hết những điều cần hỏi rồi, vậy nên chúng em đi trước nha.”
“Tạm biệt Tuyết tỷ.”
“Bọn em đi trước đây Tuyết tỷ, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Đúng thật là Nam Tiêu Tuyết rất dễ khiến mọi người có cảm giác xa cách, nhưng vì nàng có thực lực và khả năng truyền đạt tốt, cho nên mọi người có xu hướng tìm nàng thỉnh giáo về những động tác khó, vì chỉ cần nàng chỉ điểm một lần sẽ qua, còn tốt hơn là tự ngồi chiêm nghiệm ngẫm nghĩ mấy tiếng đồng hồ.
Cho nên, gần như lúc nào cũng có người vây quanh tìm nàng đặt câu hỏi.
Bây giờ đám người đã tản ra bớt, những người khác thì vẫn còn trong phim trường chưa ra về. Mưa bụi khiến cho ánh đèn lồng hôn ám càng trở nên mông lung khó dò. An Thường gác hai tay ra sau lưng, vẫn chưa nói thêm lời nào.
Nam Tiêu Tuyết cũng không vội, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. Kiên nhẫn chờ cho đến khi An Thường mở miệng: “Chị rất thích trêu chọc em nhỉ?”
“Có à?” Ngữ khí Nam Tiêu Tuyết thập phần vô tội.
“Muốn ăn chè tuyết yến không?”
“Cái gì?”
“Chè tuyết yến, không phải vừa nãy chị tỏ ra vô cùng hứng thú hay sao?” An Thường nói: “Nhà em vẫn còn, muốn một chén không?”
Nam Tiêu Tuyết trêu chọc mình thì thế nào.
Chả lẽ tôi tệ đến mức không thể trêu chọc lại?
Nam Tiêu Tuyết nghe thế khẽ nhướn mày.
“Ngon không?”
“... Thì, cũng coi như vừa miệng nha.”
“Ò.”
Nam Tiêu Tuyết lại bày ra kiểu cách nhàn nhã trêu ngươi.
Có người đi từ trong phim trường ra, ai muốn quay về nhà nghỉ thì chắc chắn phải đi ngang hai người. Kỳ thật An Thường rất khẩn trương, cô không có thói quen bị nhìn chằm chằm như vậy, chỉ hận không thể lập tức xoay người chạy trốn.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn cố chấp đứng yên một chỗ.
Cảnh tượng rơi vào trong mắt những người khác là như vầy: An Thường và Nam Tiêu Tuyết giữ khoảng cách như người xa lạ, hai tay chắp sau người, khẽ cúi đầu, mũi giày vải dụi dụi xuống phiến đá cũ ẩm ướt vì hạt mưa.
“Hồi hộp hả?”
“Thật ra ai nói chuyện với Nam Tiên cũng sẽ có cảm giác khẩn trương như vậy hết đó, đừng nói là cô ấy, tôi và Nam Tiên đã cùng làm việc chung một đoàn múa được vài năm rồi, nhưng mà tới giờ mỗi lần cần nói chuyện với nàng tôi vẫn hồi hộp kinh khủng.”
Không ai nghĩ đến, lý do của việc An Thường khẩn trương, là điều mà tất cả mọi người không hề đoán được. Cô hồi hộp là vì, cô đang cố chấp chờ đợi đáp án từ Nam Tiêu Tuyết.
Cho đến khi nhóm người kia đi xa, Nam Tiêu Tuyết mới ung dung mở miệng: “Không đi.”
An Thường siết chặt nắm tay.
Nam Tiêu Tuyết xoay người lướt đi.
An Thường thoáng do dự, rồi tiến hai bước đuổi theo: “Ây.”
Nam Tiêu Tuyết quay đầu lại nhìn cô.
An Thường: “Tại sao chị không đi?”
Nam Tiêu Tuyết muốn tìm lý do không phải là khó.
Ví dụ như là, “chị là nghệ sĩ múa, chị sợ béo, chị cần phải ăn uống có quy luật.”
Nhưng An Thường biết mình không hỏi nàng về chuyện ăn uống.
Nam Tiêu Tuyết cũng biết ý đồ của cô không phải là cho nàng ăn chè tuyết liên.
Nam Tiêu Tuyết chỉ là nhìn cô một cái vô cùng ẩn ý, rồi lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước. An Thường không tiếp tục đuổi theo mà xoay người đi theo hướng khác, lại vô tình đụng phải người bên tổ đạo diễn: “An Thường? Không phải vừa nãy cô đã về rồi hay sao?”
“Tôi... có một vấn đề, nên vừa rồi nán lại hỏi Nam lão sư.”
Đạo diễn Mâu lộ ra vẻ mặt “tôi hiểu”: “Vẫn là về chuyện của hai cảnh quay kia a.”
“Hôm nay cũng đừng nghĩ nữa, về nhà sớm nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“À, mọi người cũng như vậy, về nghỉ ngơi đi.”
An Thường vùi đầu một mình đi về phía trước. Cô cũng không rõ mình vội vàng làm gì, có lẽ là tâm lý trốn tránh muốn nhanh chóng rời khỏi cảm giác xấu hổ sau khi bị người kia cự tuyệt.
Tại sao nàng lại không chịu đi vậy?
Cô đi thẳng một đường về tới nhà, gội đầu tắm rửa xong rồi đứng tựa vào bên bàn học, cầm lấy cây lược gỗ đã bị rơi nứt, chậm rãi từng cái từng cái chải mái tóc ẩm ướt. Cảm giác như là vẫn còn có thể ngửi được mùi thơm của mái tóc Nam Tiêu Tuyết vương lại trên đó.
Cô yên lặng buông lược, cũng lười không muốn sấy tóc, ngồi xuống chế ghế mây tre, hai chân cong lên ôm lấy đầu gối.
Kỳ thật nếu đêm nay Nam Tiêu Tuyết đến thật, cô cũng sẽ không dám làm gì cả. Nhưng mà, khi Nam Tiêu Tuyết không đến, cô không tránh khỏi cảm giác trống vắng trong lòng. Hai chữ “nhớ nhung” một khi đã được nhen nhóm, thì sẽ giống như tảng rêu xanh trên góc tường, hút lấy chất dinh dưỡng trong không khí nhanh chóng phát triển phình to ra.
An Thường càng hoảng sợ hơn.
Đây không phải là cảm xúc mình nên có.
***
Nam Tiêu Tuyết quay về nhà nghỉ, đầu tiên là tắm rửa một thoáng.
Ngoài phòng có tiếng người gõ cửa.
Nàng vừa nghe tiết tấu liền biết đó là Thương Kỳ, tay kéo cửa ra, tay kia dùng khăn tắm phủ lấy đuôi tóc còn đang nhễu nước.
Ngược lại, Thương Kỳ có hơi bất ngờ: “Em có trong phòng thiệt à.”
Nam Tiêu Tuyết híp mắt: “Nếu đã nghĩ em không có ở đây thì còn đến tìm làm gì?”
“Đi qua thử thôi, không ở đây thì cũng không sao.” Thương Kỳ bước vào bên trong: “Chị có vài hoạt động quảng cáo muốn trao đổi với em một chút, nếu em không ở thì bữa khác cũng được, không gấp.”
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô ấy ngồi xuống ghế xoay rồi mở laptop mang theo lên.
Sau đó mới chậm rãi ngồi xuống sô pha.
“Chị đối với em,“ nàng nghĩ nghĩ một từ sát nghĩa nhất: “quả là rất dung túng.”
Một việc dễ dàng dẫn đến những tai tiếng thị phi như thế này, đêm đó Thương Kỳ chỉ nói qua với nàng một lần duy nhất rồi thôi, đến sau này cũng không còn khuyên nhủ gì nữa. Hình như người đại diện bình thường người ta cũng ít dung túng nghệ sĩ tới mức độ này.
Thương Kỳ thẳng thắn nói: “Chính em cũng nói, nó chỉ là chuyện kéo dài trong khoảng thời gian này thôi, sau khi quay kịch xong và rời khỏi Ninh Hương, mọi thứ cũng sẽ tan biến theo gió mây.”
“Cuộc sống của em trước giờ đã quá nhiều áp lực rồi, đây cũng xem như là một đoạn thời gian cho em thả lỏng, một kỳ nghỉ thôi, không có gì lớn hết.”
“Cuộc sống của em quá áp lực?” Nam Tiêu Tuyết hỏi lại: “Vậy còn chị thì sao? Bao giờ chị mới định cho bản thân nghỉ ngơi thả lỏng?”
Thương Kỳ vừa nhìn màn hình vừa kéo duỗi lưng: “Chị nguyện là nô lệ của đồng tiền rồi, không cần nghỉ, chỉ cần kiếm được tiền là vui vẻ.”
Hai người bàn bạc xong hợp đồng, Thương Kỳ khép máy tính lại: “Mà sao đêm nay em lại ở đây?”
“Làm sao em không thể ở đây?”
Thương Kỳ nhiều chuyện: “Chẳng lẽ là con bé đó không được thiệt hả?”
Nam Tiêu Tuyết quăng một ánh mắt sâu kín khó nói qua.
Rõ ràng là đang dùng ánh mắt mắng người kia: lưu manh.
Thương Kỳ cười đi ra ngoài: “Được rồi, chị không hỏi nữa.”
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Nam Tiêu Tuyết ngồi trở lại sô pha, cầm lấy kịch bản trên bàn trà, vu vơ lật vài tờ.
Đêm nay vì sao nàng lại không đi nhà cô?
Tâm tình rất phức tạp.
Một bên, nàng cũng không quá rõ bản thân có hoàn toàn muốn cùng An Thường phát sinh chuyện gì hay không. Một phương diện khác, hai người phát triển đến bước đó rồi lại phải cố gắng kiềm nén, thật sự là trong lòng không khỏi cảm thấy vắng vẻ khó nói.
Nàng bị mắc kẹt trong tình thế khó xử giữa một tương lai chính mình không khống chế được và một hiện tại mất mát vì không thể hòa hợp trọn vẹn với cô. Không biết phải đối mặt với An Thường làm sao, cho nên lựa chọn trốn tránh.
An Thường ngồi trong phòng của chính mình, mùa mưa này khiến không khí ẩm ướt đến gần như mọc ra nấm mốc, tóc không sấy thì sẽ không thể nào khô được. Chỉ đành lấy máy sấy ra, bật lên vù vù sấy một chút, rồi lại mệt mỏi uể oải buông người xuống giường.
Cô bắt đầu nghi ngờ rằng thức ăn của mình hai ngày nay bị trộn thêm trà, chỉ có thế cô mới bị nạp quá nhiều chất kích thích, nên cả đêm hôm qua không thể ngủ được, mà hôm nay vẫn như thế không có cảm giác buồn ngủ.
Hai mắt mở to, cứ thế nằm nhìn sắc trời dần chuyển sáng.
Cô nghĩ mình không hề ngủ, nhưng chợt bắp chân giật một cái, mí mắt đột nhiên mở mạnh, lúc đó mới phát hiện bản thân vừa nãy cũng không thể tính là tỉnh táo. An Thường xoay người, thân thể khẽ cong lại quay mặt về vị trí tối hôm qua Nam Tiêu Tuyết đã nằm.
Nhẹ nhàng hít một hơi, rồi lại cảm thấy bản thân có chút xấu xa. Tuy vậy, việc cô cố ý không đổi ga giường, chẳng phải là vì để chính mình có thể tận hưởng mùi hương này thêm chốc lát hay sao?
Cô ngồi dậy, tay xoa xoa hay mắt. Chờ cho lý trí rốt cuộc trở về, cô cảm thấy hôm qua Nam Tiêu Tuyết không tới đây lại là chuyện tốt. Chính mình không dám tiến thêm một bước, không dám thử điều gì đó sẽ khiến mình trầm mê. Tuy nhiên, mùi hương của nàng trên giường đã nhắc nhở cô, nếu nàng tới, có lẽ cô sẽ không nhịn được.
An Thường bò xuống giường, bắt đầu tháo bỏ ga giường. Ôm mang ra khỏi phòng, gặp bà ngoại đang đứng ngoài sân quét rác.
“Làm gì mà hai ngày hôm nay con dậy sớm dữ vậy?” Văn Tú Anh đứng thẳng người lên: “Con rời đoàn phim về nhà vào lúc nào ấy? Rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu tiếng rồi?”
“Con ngủ đủ rồi.” An Thường trả lời qua loa, giơ lên tấm ga giường trong tay: “Con đi giặt đồ.”
“Để ta giặt cho.”
“Không cần đâu ạ, chỉ là ném vào máy giặt thôi mà.”
Cô mở cửa máy giặt rồi nhét ga giường vào bên trong. Lúc chuẩn bị rót nước giặt đồ vào, có một chớp mắt cô đã do dự, buông xà bông giặt đồ xuống, muốn vói tay đi vào “giải cứu” tấm ga giường kia ra.
Nhưng cuối cùng vẫn đổ một cốc nước giặt đồ vào hộc, nhất nút “bắt đầu.”
Rồi vội vàng quay lưng bước đi.
Hai tiếng sau, trên tấm ga giường đang bay phấp phới trên sào phơi, đã không còn bất kỳ mùi hương gì thuộc về Nam Tiêu Tuyết nữa rồi.
***
Đến tối hai người gặp nhau trong phim trường, Nam Tiêu Tuyết cũng không trêu chọc cô giống như hôm qua nữa. An Thường cũng không còn được gọi đi đến trước mặt nàng, vì thế cô thành thành thật thật ngồi yên một góc quen thuộc, mở lịch trình ra nhìn xem những cảnh quay hôm nay.
Hôm nay không có cảnh quay nào đáng kể, nhưng mà mai thì...
Ánh mắt An Thường đọng lại trên một hàng chữ hồi lâu.
Bên cạnh cô ngẫu nhiên có người đi ngang qua, bọn họ cũng đang nhỏ giọng nói với nhau: “Ngày mai có cảnh thân mật á.”
“Cái đó mà tính thân mật gì, chẳng qua là quay một cảnh gần gũi xíu thôi.”
An Thường mở ra kịch bản, ánh mắt rơi vào cảnh quay mà bọn họ vừa bàn luận kia...
... cái gọi là “cảnh thân mật.”
[Cảm tình giữa tinh phách và tiểu tử nghèo ngày càng sâu sắc, tiểu tử nghèo một bên cố giữ lý trí hoài nghi về thân phận của tinh phách, một bên không khống chế được con tim mỗi ngày càng trầm luân vào lại ôn nhu tốt đẹp đó. Một ngày kia, tiểu tử nghèo đang đảm nhận công việc làm thợ mộc cho một nhà tài phiệt giàu có, thì bị quản gia chèn ép đuổi đi, thậm chí còn không thèm giải thích một câu.
Nắm tay siết chặt nhẫn nhục, đứng ở một bên xem những người khác được tên quản gia kia trả công, mình lại không có gì. Căn bản vì nhà cô không quyền không thế, nhân khẩu mỏng manh, nên tự cho mình cái quyền chèn ép cô.
Thời loạn thế chính là như vậy, càng hèn mọn, càng bị lấn át, càng bị lấn át lại sẽ càng trở nên hèn mọn hơn, như một vòng tuần hoàn ác độc không có lối thoát.
Mưa bụi dày đặc rơi trên đầu vai cô, như từng sợi chỉ vô hình, siết chặt cơ thể đã vốn căng cứng vì phẫn nộ của cô. Khi mọi chuyện đạt đến cực điểm, cô xông đến chắn trước mặt một người công nhân khác, nói với tên quản gia: “Trả tiền cho tôi.”
Quản gia khinh thường cười khẩy một cái, điệu bộ căn bản không xem cô ra gì.
Tiểu tử nghèo rốt cuộc kiềm giữ không được, siết chặt nắm tay xông lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị bọn gia đinh chế trụ, một cú đấm đập thẳng vào khóe môi cô.
Da tróc thịt bong, khóe môi nhanh chóng sưng lên, mùi máu tanh xộc lên mũi. Gáy cô bị một tên gia đình chấn xuống, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất tràn đầy những vũng nước mưa nhỏ, chậm rãi chảy qua cuốn theo những mảng bụi gỗ vụn từ ban nãy.
Quản gia hỏ: “Còn muốn tiền không?”
“Muốn.” Cô bướng bỉnh như bất chấp tất cả: “Tại sao lại không cần?”
Quản gia cười lạnh, lấy hai đồng tiền quẳng xuống mặt đất: “Lại đây nhặt đi.”
Muốn cô vứt bỏ tự ái của mình, bò như một con chó qua nhặt những đồng tiền lẻ.
Tiểu tử nghèo cắn chặt môi mình, cô hoàn toàn có thể ngạo nghễ rời đi, nhưng cuối cùng vẫn chọn cúi rạp người, như thần phục trước tên quản gia ác độc, chỉ để nhặt vài mảnh tiền đồng.
Ít nhất thì đây cũng có thể lo cho mình hai ngày cơm.
Nhân loại ở trong thế đạo như bây giờ, kiêu ngạo làm được gì, tự tôn lại có giá trị gì đâu.
Hai đồng tiền trong túi áo lại như tảng đá đè nặng kéo chậm bước chân cô đi về nhà, trong màn mưa không ngừng, mỗi bước chân đều như đeo chì. Cho đến khi về đến nhà, nhìn thấy tinh phách vịn vào khung cửa nhìn quanh.
Nàng theo cô đi vào trong căn nhà đổ nát, lại bất ngờ bị cô đẩy mạnh lên tường. Một khắc này tiểu tử nghèo không thể nói rõ tâm tình của mình là gì; phẫn nộ, không cam tâm, tức giận, hay là xúc động.
Nhưng mà, tinh phách vẫn ôn nhu tiếp nhận cô, thậm chí còn không hỏi cô một câu.
Tinh phách nhìn thấy vết thương bắt mắt trên khóe môi cô, giữa lúc hai người đang gắn bó ôn tồn, nàng vẫn không quên khống chế động tác dịu dàng chậm rãi hơn.
Bởi vì khóe môi có vết thương hở, nên hai người cũng không chân chính hôn nhau. Chỉ là, chuyện này lại trở thành một mồi lửa, bật cháy những cảm xúc mập mờ ám muội đã tồn tại xung quanh hai người những ngày qua.
Không ai muốn dừng lại.
Ngoài phòng là cơn mưa bụi không dứt, trong phòng là hai thân ảnh dây dưa quấn quýt không rời.
Màn ảnh dần dần kéo xa...]
An Thường nhìn chằm chằm vào kịch bản, một đoạn tình cảm mãnh liệt triền miên được miêu tả một cách sống động và đầy chất nghệ thuật, sự quyến luyến khát cầu không chỉ dừng trên mặt chữ.
Thực tế là khi bắt đầu quay phim, mọi thứ sẽ chỉ là biểu hiện của đầu ngón tay và mũi chân căng cứng duỗi thẳng mà thôi, chỉ là một loại biểu hiện, sẽ không tả thực nhưng phim ảnh, hai người thậm chí còn không cần phải có những hình ảnh tứ chi giao triền kịch liệt.
Cho nên, sự chờ mong của mọi người đối với cảnh này không cao bằng đối với cảnh hôn lần kia.
Nhưng mà, với An Thường thì cũng không giống nhau, bởi vì quan hệ của cô và Nam Tiêu Tuyết cũng đang bị vướng mắc ở chướng ngại tương tự.
Nam Tiêu Tuyết quay xong một cảnh, liền đi qua một bên để Nghê Mạn bổ trang.
Xuyên qua đám người, An Thường lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt cứ không nhịn được rơi vào trên vòng eo thon thả quyến rũ kia. Dáng người nàng mảnh mai như vậy, ngày đó nằm dưới thân mình như một mảnh lông vũ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong phập phồng.
Mọi người tiếp tục quay một cảnh khác, thừa dịp Nam Tiêu Tuyết đang đợi tới phân đoạn của mình, đạo diễn Mâu lại gọi An Thường đến bên nàng lần nữa, tiếp tục thương lượng vài cảnh quay sắp đến.
Nói một chút, lại vỗ đầu một cái: “Tôi đã tìm vài cảnh quay tham khảo rồi, lưu trên iPad, để tôi đi lấy.” Xong vội vã chạy đi lấy iPad.
Trong nhất thời, chỉ có mỗi mình An Thường đứng bên cạnh Nam Tiêu Tuyết, cảnh sắp tới là cảnh múa đơn của nàng, ống kính máy quay vẫn đang nhắm ngay vào nàng thử ánh sáng. An Thường là một người bình thường vốn không quen với những chuyện như vậy, máy quay cứ hướng qua đây khiến cho cô nhấp nhổm như người mọc đầy gai. Nhưng cô vẫn dằn xuống vì có chuyện muốn hỏi.
“Ngày mai...”
“Sao?”
“Có cái cảnh quay kia a.”
“Cái gì?”
“Chính là, cái kia đó.”
“Cái nào?”
An Thường thực sự nhìn không được nhấc đuôi mắt liếc Nam Tiêu Tuyết, người kia động đậy đuôi lông mày: “Máy quay bắt được ảnh đó.”
An Thường nghe vậy rủ mắt.
Nam Tiêu Tuyết đứng bên cạnh cô phát ra tiếng” ừa” rất khẽ.
“Chị có thể không?”
“Vì cái gì lại không thể?”
“Không phải chị có chướng ngại tiếp xúc cơ thể thân mật với người khác hả? Chỉ có cảnh hôn cũng đã phải tìm em thể nghiệm rồi, chắc chị, ờm, kiểu, chưa từng làm chuyện kia mà ha.”
Lại bồi thêm một câu: “Chắc chắn chị không có.”
“An tiểu thư.” Đôi môi Nam Tiêu Tuyết hơi mím lại: “Thật sự, chị không tưởng tượng được, em đang đứng đây, dưới tầm nhìn của máy quay và ánh đèn, giữa chốn đông người như vậy; mà lại cả gan cùng chị bàn luận về kinh nghiệm sinh hoạt tình dục của cá nhân chị đó.”
An Thường:...
“Không phải do em đang lo lắng cho chị sao?”
Nam Tiêu Tuyết liếc cô: “Cho nên, là muốn hy sinh bản thân vì thành tựu nghệ thuật, giúp chị nhập diễn à?”
An Thường nghẹn họng.
Nội tâm cô vẫn còn rối rắm, sợ chính mình càng ngày càng trầm mê, cho nên không có can đảm đáp lời. Giữa tiếng động náo nhiệt của người đến kẻ đi, Nam Tiêu Tuyết nói khẽ: “Không cần lo đâu, diễn xuất thôi mà.”
An Thường vô thức bật ra một câu: “Vậy chúng ta thì sao?”
Đợi tới lúc kịp phản ứng, thì đã hối hận đến mức muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.
Lúc này, đạo diễn Mâu cầm theo iPad chạy tới: “Xem nè, chính là hai cái cảnh này nè.”
An Thường nhìn màn hình, cảm giác như thế này cũng không phải quá khó tìm ở Ninh Hương, nên cho đưa ra ý kiến của bản thân.
“Như vậy cũng tốt, Nam lão sư, cô thấy sao?”
Ngữ khí Nam Tiêu Tuyết lạnh nhạt: “Không tệ, quyết định vậy đi.”
“Được, được, An Thường đi thôi, để cho Nam lão sư có không gian tập trung nhập diễn nha.”
An Thường đi ra ngoài khu vực quay cảnh, đợi Điền Vân Hân dùng âm thanh trầm ổn hô: “Bắt đầu!”
Cảnh múa đơn này dùng để biểu hiện ra tâm tình của tinh phách khi ở nhà chờ đợi tiểu tử nghèo, lúc này nàng đã bắt đầu biết nhớ nhung đối phương rồi, liền chính nàng cũng không thể khống chế bản thân, liên tục chuyển động tới lui.
Nam Tiêu Tuyết năng khiếu thể chất trời sinh, nàng vận lực điều khiển mỗi một tấc vuông trên cơ thể mình, thậm chí cẩn thận chi tiết đến từng đầu ngón tay.
Vòng vây bắt đầu bị nàng kéo vào cảm giác. An Thường đứng ở tận bên ngoài, nghe có người hạ giọng nghị luận: “Nàng múa đẹp thật hời ơi.”
“Thật không nghĩ tới luôn ấy, Nam Tiên vậy mà cũng có thể diễn những cảnh tình cảm vấn vương trằn trọc như vậy. Tôi còn tưởng tiên nữ không dính khói lửa trần tục, sẽ không diễn được đâu.”
“Có thể nào, Nam Tiên cũng đã từng nhớ một người như vậy không?”
“Ha ha làm sao được nha, người ta là thiên tài đó, đây chỉ là diễn thôi.”
An Thường buông đôi mi, nhớ tới lúc nãy chính mình không nhịn được hỏi Nam Tiêu Tuyết: “Chúng ta thì sao?”
Cũng may là âm lượng nàng vô cùng nhỏ, thêm phản ứng lạnh nhạt của Nam Tiêu Tuyết sau đó, hẳn là không có nghe được nha.
Đây là vấn đề ngu xuẩn gì chứ? Chẳng phải trong lòng cô đã rõ ràng rồi sao? Tất cả cũng chỉ là một hồi diễn mà thôi, đến cả trong sinh hoạt vẫn chỉ là vậy, Ninh Hương biến thành một vùng trời tẩm bổ hết thảy những ảo tưởng của con người.
Một khi màn che sân khấu rơi xuống, tựa như NamTiêu Tuyết thoát vai khỏi tinh phách của “Thanh Từ”, nàng cũng sẽ thoát khỏi nơinày, buông xuống câu chuyện, không quay đầu lại.
Thương Kỳ chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy rồi lại khoanh tay quay đi, bước đến bên cạnh Nam Tiêu Tuyết, thêm một người bên tổ đạo diễn, ba người đứng vây quanh bàn bạc gì đó.
Không biết Nam Tiêu Tuyết có thấy cô hay không, nhưng ánh mắt của nàng cũng chưa từng rơi về bên này. Cho đến khi ba người rốt cuộc thảo luận xong, Nam Tiêu Tuyết và Thương Kỳ song song rời đi, người bên tổ đạo diễn ngước lên nhìn cô: “An Thường.”
“Cô tới đúng lúc lắm, có hai cảnh quay tôi không biết chọn nơi nào làm bối cảnh hết.”
An Thường đọc đoạn miêu tả chi tiết của cảnh quay, cố gắng suy nghĩ vài địa điểm thích hợp nhất ở quanh đây, sau đó truyền đạt cho người kia. Đối phương liên tục gật đầu: “Tốt lắm, được được.”
Hai người lại tiếp tục bàn luận về thời điểm tốt nhất trong ngày để đạt được độ sáng như mong muốn. Đạo diễn ghi chú từng mục xong thì lo chuyển sang bận rộn việc khác. An Thường do dự hỏi: “Đạo diễn Mâu, trong công việc tôi có chỗ nào làm không tốt không?”
Đạo diễn khó hiểu trả lời: “Không có nha, rất tốt rồi, cô giúp chúng tôi nhiều việc đau đầu lắm, bọn tôi đều luôn cảm thấy may mắn tìm được cố vấn là cô.”
“Dù sao tôi cũng không rõ công việc ở phim trường lắm, nếu có cái gì làm không tốt thì không cần để ý mặt mũi của tôi đâu, trực tiếp nói ra cho tôi biết là được.”
“Bộ có ai nói gì cô sao?”
Đến lượt An Thường ngơ ngẩn. Vẻ mặt người này tràn đầy nghi hoặc, xem ra là thật sự không có gì bất mãn với cô hết.
“Không có, chỉ là sợ tôi có chỗ nào thiếu sót gây thêm phiền phức cho mọi người thôi.”
“Yên tâm đi, cô làm rất rất tốt, thật đó!”
Đạo diễn vội vàng chạy đi, An Thường đi về góc nhỏ mình thường hay ngồi.
Vậy, câu nói vừa nãy của Thương Kỳ, ý chỉ phương diện gì?
Mọi người bắt đầu chuẩn bị quay phim, diễn viên đang chờ đợi bước vào màn ảnh, đạo diễn Mâu nhân cơ hội đi qua nói gì đó với Nam Tiêu Tuyết, lại xoay người hướng về phía An Thường ngoắc: “An Thường, cô lại đây chút.”
An Thường đứng lên, dừng một chút, mới đi đến bên người Nam Tiêu Tuyết.
Cô đứng quá gần nàng, nên ngửi được mùi thơm trên tóc Nam Tiêu Tuyết, giống y như mùi hương nàng lưu lại trên lược gỗ hoàng dương của cô sáng hôm nay.
Nơi này người đến người đi nhộn nhịp, không ít người lướt qua bên cạnh hai người. An Thường có tật giật mình, bất giác lui về sau nửa bước. Rồi lại nghĩ lại, cho dù cả hai có đứng kề cận bên nhau, thì cũng sẽ chẳng có ai nghĩ xa xôi về chuyện cô và Nam Tiêu Tuyết có gì mờ ám đâu, nhỉ?
Đứng xa như vậy làm gì, chẳng phải là thiệt thòi cho mình sao?
Cô lại nhích người về đụng đụng Nam Tiêu Tuyết.
Nhưng mà hết thảy những việc này, chỉ là độc thoại nội tâm tự biên tự diễn của một mình An Thường mà thôi, cô thả lỏng bờ vai chắp tay sau lưng, ngón tay xoắn lại với nhau, bước chân thỉnh thoảng xê dịch qua lại, rơi vào ánh mắt những người khác thì chỉ đơn thuần là thân thể của cô vô ý thức lắc lư mà thôi, không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào với khoảng cách của cô và Nam Tiêu Tuyết hết.
Cô vẫn liên tục nói chuyện thảo luận cùng với đạo diễn Mâu và Nam Tiêu Tuyết. Hai bối cảnh vừa nãy đạo diễn hỏi đến, một trong số đó có liên quan đến cảnh múa đơn của Nam Tiêu Tuyết, bởi vậy cho nên mới cần phải cùng Nam Tiêu Tuyết thương lượng một chút, nhằm để chất lượng cảnh quay tốt nhất có thể.
Những câu chữ của An Thường là đang nói với Nam Tiêu Tuyết, nhưng ánh mắt vẫn luôn dính trên người đạo diễn, cũng chỉ dám đối mắt với đạo diễn mà thôi.
Thật kỳ quái.
Trước mặt những người khác, nghiêm túc bàn luận vấn đề công tác với Nam Tiêu Tuyết.
Không gần, không xa.
Sự nhấp nhổm của cô nếu rơi vào trong mắt người khác, bất quá cũng chỉ là vì bị khí tràng của Nam Tiêu Tuyết áp chế mà thôi. Đợi đến lúc nói xong tất cả, An Thường xoay người định chạy trốn thật nhanh.
“An tiểu thư.”
Bóng lưng khựng lại.
Vì cô yêu cầu, nên trong phim trường mọi người thường chỉ kêu thẳng tên họ của cô. Nhưng chỉ có mỗi Nam Tiêu Tuyết vẫn mãi gọi cô một tiếng “An tiểu thư”, nghe có vẻ xa cách khách sáo lạnh nhạt, nhưng nếu để ý ở âm cuối kéo dài ra, người ta sẽ thấy được tia lưu luyến được che giấu rất kỹ.
Ánh mắt đạo diễn bắn về phía An Thường mang vẻ tò mò săm soi, mà cô thì đang bị một tiếng gọi này của Nam Tiêu Tuyết kích thích, lưng ướt đẫm mồ hôi. Chậm chạp xoay người, trong nhà vốn nóng, nên chóp mũi cũng rất nhanh thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Đạo diễn chưa phát giác ra, chỉ có Nam Tiêu Tuyết bắt đầu nhìn chằm chằm vào chóp mũi của cô.
Có chút đáng yêu – Nam Tiêu Tuyết nghĩ thầm.
Những ngón tay của An Thường tiếp tục xoắn vặn lấy nhau phía sau lưng, vẻ mặt Nam Tiêu Tuyết ngược lại, vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Chè tuyết yến ngon không?”
An Thường:...
Cô rất muốn trừng mắt với nàng, nhưng lại sợ đạo diễn nhìn ra gì đó.
“Chè tuyết yến hả?” Quả nhiên, đạo diễn hoài nghi hỏi.
Nam Tiêu Tuyết giải thích thêm một câu: “Nghe nói nhà An tiểu thư hôm nay ăn chè tuyết yến.”
Biểu lộ của đạo điễn còn nghi hoặc hoang mang hơn nữa, đại khái là đang nghĩ có một chén chè tuyết yến thì có gì to tát đến mức phải cố ý hỏi ra như vậy đâu.
“An Thường nấu chè tuyết yến ngon lắm hả?”
“Không có không có, là bà ngoại của tôi làm.” An Thường tranh thủ giải thích: “Với lại, chỉ là hương vị món ăn gia đình bình thường thôi à.”
Đạo diễn vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc vô cùng, gật đầu nhẹ.
“Ờ, hương vị món ăn gia đình bình thường ~.”
Nghe như Nam Tiêu Tuyết chỉ lơ đãng lặp lại một lần mà thôi, tay phủi phủi trên vạt trước sườn xám, giống như đang muốn phủi thẳng một nếp uốn lì lợm. Sau lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào chóp mũi của An Thường.
Đạo diễn bối rối ngờ nghệch nhìn hai người, cho đến khi Nam Tiêu Tuyết vén tóc dài ra sau tai nói: “Phải quay phim rồi.”
“Nếu không còn gì khác, thì coi như chúng ta bàn xong rồi?”
“Ờ ờ.” Đạo diễn như nằm mơ mới tỉnh: “An Thường, chúng ta đi qua bên này đi, trả lại màn ảnh cho bọn họ.”
Vừa đi vừa hỏi An Thường: “Cô nghĩ thử, sao khơi khơi Nam Tiên lại nhắc đến chè tuyết yến chứ?”
Giọng điệu như học sinh trung học đang làm bài tập đọc hiểu.
“... Có lẽ nàng thuận miệng nhắc tới thôi.”
“Không thể nào, Nam Tiên vốn không thích nói chuyện, đối với nàng làm gì có chuyện thuận miệng nhắc tới chứ?”
“Chè tuyết yến, chè tuyết yến...” Đạo diễn cứ thì thào lặp đi lặp lại như niệm chú: “Nam Tiên cũng đâu có thích ăn đồ ngọt, chè tuyết yến... chẳng lẽ là cổ họng nàng khó chịu?”
“Tạm biệt, tôi đi thương lượng với bên chế tác một chút.”
Nói xong tranh thủ chạy đi.
An Thường đi đến giữa vòng vây bên ngoài, nhìn vào Nam Tiêu Tuyết đang đứng trong màn ảnh. Chẳng biết tự lúc nào, Nghê Mạn đã đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng trò chuyện.
“Cảm giác như thế nào?”
“Cái gì là như thế nào?”
“Nàng chính là Nam Tiên đó nha, tôi cảm thấy cô không có nhận thức rõ ràng lắm về độ nổi tiếng của nàng ở thế giới ngoài kia, thật đó, cô nên thường xuyên lên Weibo dạo chơi đi.”
Ánh mắt của An Thường lần nữa rơi vào đối tượng trước màn ảnh. Ánh đèn quay phim ngưng tụ thành một chùm sáng rực rỡ chiếu lên người Nam Tiêu Tuyết, như một giọt nước chảy xuôi theo góc nghiêng ưu việt của nàng đi xuống, làm cho người có vọng động vươn tay ra hứng lấy.
Ninh Hương yên bình và hẻo lánh, những loại đặc tính đó đã dựng lên một bức tường cao ngăn cách Ninh Hương khỏi thế giới hiện đại, nơi mà người người nhà nhà đều mê mệt phát cuồng vì Nam Tiêu Tuyết. Trong thế giới nho nhỏ này, An Thường không cần nghĩ nhiều như vậy, vì Nam Tiêu Tuyết cũng chỉ là Nam Tiêu Tuyết mà thôi.
Sau khi hoàn thành lịch trình của hôm nay, An Thường là người rời khỏi phim trường đầu tiên, cô đi đến cầu đá, ẩn thân dưới bóng tối dày đặc được tạo ra bởi cây cầu đá cổ xưa này. Đợi chừng một chút thì thấy Nam Tiêu Tuyết ở chính giữa một nhóm người lớn đang cùng nhau ríu rít đi ra.
An Thường nhéo nhéo lấy ngón tay của mình.
Nếu không thì thôi vậy, Nam Tiêu Tuyết cũng chưa bao giờ đi một mình cả.
Nhưng mà đợi đến lúc nghe tiếng bước chân của mọi người xa dần, An Thường lại đột nhiên đổi ý, vừa nghiêng đầu, hướng về phía của Nam Tiêu Tuyết đuổi theo bọn họ.
“Nam lão sư.”
Đây là xưng hô cô học được từ người trong đoàn. Một người khách khí gọi đối phương là “An tiểu thư”, người kia hẳn cũng nên lịch sự lễ phép gọi nàng “Nam lão sư”, ngẫm lại cũng thấy khá hài hước.
Người hướng nội như cô, dù có lên tiếng kêu cũng sẽ không dùng âm lượng quá cao, lại còn bởi vì khẩn trương mà đè thấp hơn nữa, vì thế một tiếng kêu kia bất hạnh bị tiếng bước chân dồn dập của hàng chục con người át đi mất.
“Nam lão sư!”
Vẫn nhờ một người diễn viên trong nhóm thính tai nghe được, quay đầu lại nhìn thử. Hiệu ứng xảy ra, một ngươi quay đầu khiến cả Nam Tiêu Tuyết và những người còn lại cũng quay lại nhìn theo.
An Thường lưu ý đến đuôi mắt khẽ nhếch lên của nàng, cô liền biết được từ tiếng gọi đầu tiên mình cất ra, nàng dĩ nhiên đã nghe được rồi. Cô đứng cách mọi người một khoảng khá rộng, tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía này. Chóp mũi cô lại tiếp tục toát mồ hôi hột.
“Em có vài chuyện muốn thỉnh giáo chị.”
Nam Tiêu Tuyết vi diệu cắn môi dưới. Là vì chóp mũi thấm mồ hôi của cô, hay là vì ngữ điệu vô cùng khách khí khi nói ra hai từ “thỉnh giáo“.
Nam Tiêu Tuyết không có từ chối cô, cho nên nhóm diễn viên vây quanh cũng biết điều nói: “Bọn em cũng đã hỏi hết những điều cần hỏi rồi, vậy nên chúng em đi trước nha.”
“Tạm biệt Tuyết tỷ.”
“Bọn em đi trước đây Tuyết tỷ, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Đúng thật là Nam Tiêu Tuyết rất dễ khiến mọi người có cảm giác xa cách, nhưng vì nàng có thực lực và khả năng truyền đạt tốt, cho nên mọi người có xu hướng tìm nàng thỉnh giáo về những động tác khó, vì chỉ cần nàng chỉ điểm một lần sẽ qua, còn tốt hơn là tự ngồi chiêm nghiệm ngẫm nghĩ mấy tiếng đồng hồ.
Cho nên, gần như lúc nào cũng có người vây quanh tìm nàng đặt câu hỏi.
Bây giờ đám người đã tản ra bớt, những người khác thì vẫn còn trong phim trường chưa ra về. Mưa bụi khiến cho ánh đèn lồng hôn ám càng trở nên mông lung khó dò. An Thường gác hai tay ra sau lưng, vẫn chưa nói thêm lời nào.
Nam Tiêu Tuyết cũng không vội, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. Kiên nhẫn chờ cho đến khi An Thường mở miệng: “Chị rất thích trêu chọc em nhỉ?”
“Có à?” Ngữ khí Nam Tiêu Tuyết thập phần vô tội.
“Muốn ăn chè tuyết yến không?”
“Cái gì?”
“Chè tuyết yến, không phải vừa nãy chị tỏ ra vô cùng hứng thú hay sao?” An Thường nói: “Nhà em vẫn còn, muốn một chén không?”
Nam Tiêu Tuyết trêu chọc mình thì thế nào.
Chả lẽ tôi tệ đến mức không thể trêu chọc lại?
Nam Tiêu Tuyết nghe thế khẽ nhướn mày.
“Ngon không?”
“... Thì, cũng coi như vừa miệng nha.”
“Ò.”
Nam Tiêu Tuyết lại bày ra kiểu cách nhàn nhã trêu ngươi.
Có người đi từ trong phim trường ra, ai muốn quay về nhà nghỉ thì chắc chắn phải đi ngang hai người. Kỳ thật An Thường rất khẩn trương, cô không có thói quen bị nhìn chằm chằm như vậy, chỉ hận không thể lập tức xoay người chạy trốn.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn cố chấp đứng yên một chỗ.
Cảnh tượng rơi vào trong mắt những người khác là như vầy: An Thường và Nam Tiêu Tuyết giữ khoảng cách như người xa lạ, hai tay chắp sau người, khẽ cúi đầu, mũi giày vải dụi dụi xuống phiến đá cũ ẩm ướt vì hạt mưa.
“Hồi hộp hả?”
“Thật ra ai nói chuyện với Nam Tiên cũng sẽ có cảm giác khẩn trương như vậy hết đó, đừng nói là cô ấy, tôi và Nam Tiên đã cùng làm việc chung một đoàn múa được vài năm rồi, nhưng mà tới giờ mỗi lần cần nói chuyện với nàng tôi vẫn hồi hộp kinh khủng.”
Không ai nghĩ đến, lý do của việc An Thường khẩn trương, là điều mà tất cả mọi người không hề đoán được. Cô hồi hộp là vì, cô đang cố chấp chờ đợi đáp án từ Nam Tiêu Tuyết.
Cho đến khi nhóm người kia đi xa, Nam Tiêu Tuyết mới ung dung mở miệng: “Không đi.”
An Thường siết chặt nắm tay.
Nam Tiêu Tuyết xoay người lướt đi.
An Thường thoáng do dự, rồi tiến hai bước đuổi theo: “Ây.”
Nam Tiêu Tuyết quay đầu lại nhìn cô.
An Thường: “Tại sao chị không đi?”
Nam Tiêu Tuyết muốn tìm lý do không phải là khó.
Ví dụ như là, “chị là nghệ sĩ múa, chị sợ béo, chị cần phải ăn uống có quy luật.”
Nhưng An Thường biết mình không hỏi nàng về chuyện ăn uống.
Nam Tiêu Tuyết cũng biết ý đồ của cô không phải là cho nàng ăn chè tuyết liên.
Nam Tiêu Tuyết chỉ là nhìn cô một cái vô cùng ẩn ý, rồi lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước. An Thường không tiếp tục đuổi theo mà xoay người đi theo hướng khác, lại vô tình đụng phải người bên tổ đạo diễn: “An Thường? Không phải vừa nãy cô đã về rồi hay sao?”
“Tôi... có một vấn đề, nên vừa rồi nán lại hỏi Nam lão sư.”
Đạo diễn Mâu lộ ra vẻ mặt “tôi hiểu”: “Vẫn là về chuyện của hai cảnh quay kia a.”
“Hôm nay cũng đừng nghĩ nữa, về nhà sớm nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“À, mọi người cũng như vậy, về nghỉ ngơi đi.”
An Thường vùi đầu một mình đi về phía trước. Cô cũng không rõ mình vội vàng làm gì, có lẽ là tâm lý trốn tránh muốn nhanh chóng rời khỏi cảm giác xấu hổ sau khi bị người kia cự tuyệt.
Tại sao nàng lại không chịu đi vậy?
Cô đi thẳng một đường về tới nhà, gội đầu tắm rửa xong rồi đứng tựa vào bên bàn học, cầm lấy cây lược gỗ đã bị rơi nứt, chậm rãi từng cái từng cái chải mái tóc ẩm ướt. Cảm giác như là vẫn còn có thể ngửi được mùi thơm của mái tóc Nam Tiêu Tuyết vương lại trên đó.
Cô yên lặng buông lược, cũng lười không muốn sấy tóc, ngồi xuống chế ghế mây tre, hai chân cong lên ôm lấy đầu gối.
Kỳ thật nếu đêm nay Nam Tiêu Tuyết đến thật, cô cũng sẽ không dám làm gì cả. Nhưng mà, khi Nam Tiêu Tuyết không đến, cô không tránh khỏi cảm giác trống vắng trong lòng. Hai chữ “nhớ nhung” một khi đã được nhen nhóm, thì sẽ giống như tảng rêu xanh trên góc tường, hút lấy chất dinh dưỡng trong không khí nhanh chóng phát triển phình to ra.
An Thường càng hoảng sợ hơn.
Đây không phải là cảm xúc mình nên có.
***
Nam Tiêu Tuyết quay về nhà nghỉ, đầu tiên là tắm rửa một thoáng.
Ngoài phòng có tiếng người gõ cửa.
Nàng vừa nghe tiết tấu liền biết đó là Thương Kỳ, tay kéo cửa ra, tay kia dùng khăn tắm phủ lấy đuôi tóc còn đang nhễu nước.
Ngược lại, Thương Kỳ có hơi bất ngờ: “Em có trong phòng thiệt à.”
Nam Tiêu Tuyết híp mắt: “Nếu đã nghĩ em không có ở đây thì còn đến tìm làm gì?”
“Đi qua thử thôi, không ở đây thì cũng không sao.” Thương Kỳ bước vào bên trong: “Chị có vài hoạt động quảng cáo muốn trao đổi với em một chút, nếu em không ở thì bữa khác cũng được, không gấp.”
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô ấy ngồi xuống ghế xoay rồi mở laptop mang theo lên.
Sau đó mới chậm rãi ngồi xuống sô pha.
“Chị đối với em,“ nàng nghĩ nghĩ một từ sát nghĩa nhất: “quả là rất dung túng.”
Một việc dễ dàng dẫn đến những tai tiếng thị phi như thế này, đêm đó Thương Kỳ chỉ nói qua với nàng một lần duy nhất rồi thôi, đến sau này cũng không còn khuyên nhủ gì nữa. Hình như người đại diện bình thường người ta cũng ít dung túng nghệ sĩ tới mức độ này.
Thương Kỳ thẳng thắn nói: “Chính em cũng nói, nó chỉ là chuyện kéo dài trong khoảng thời gian này thôi, sau khi quay kịch xong và rời khỏi Ninh Hương, mọi thứ cũng sẽ tan biến theo gió mây.”
“Cuộc sống của em trước giờ đã quá nhiều áp lực rồi, đây cũng xem như là một đoạn thời gian cho em thả lỏng, một kỳ nghỉ thôi, không có gì lớn hết.”
“Cuộc sống của em quá áp lực?” Nam Tiêu Tuyết hỏi lại: “Vậy còn chị thì sao? Bao giờ chị mới định cho bản thân nghỉ ngơi thả lỏng?”
Thương Kỳ vừa nhìn màn hình vừa kéo duỗi lưng: “Chị nguyện là nô lệ của đồng tiền rồi, không cần nghỉ, chỉ cần kiếm được tiền là vui vẻ.”
Hai người bàn bạc xong hợp đồng, Thương Kỳ khép máy tính lại: “Mà sao đêm nay em lại ở đây?”
“Làm sao em không thể ở đây?”
Thương Kỳ nhiều chuyện: “Chẳng lẽ là con bé đó không được thiệt hả?”
Nam Tiêu Tuyết quăng một ánh mắt sâu kín khó nói qua.
Rõ ràng là đang dùng ánh mắt mắng người kia: lưu manh.
Thương Kỳ cười đi ra ngoài: “Được rồi, chị không hỏi nữa.”
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Nam Tiêu Tuyết ngồi trở lại sô pha, cầm lấy kịch bản trên bàn trà, vu vơ lật vài tờ.
Đêm nay vì sao nàng lại không đi nhà cô?
Tâm tình rất phức tạp.
Một bên, nàng cũng không quá rõ bản thân có hoàn toàn muốn cùng An Thường phát sinh chuyện gì hay không. Một phương diện khác, hai người phát triển đến bước đó rồi lại phải cố gắng kiềm nén, thật sự là trong lòng không khỏi cảm thấy vắng vẻ khó nói.
Nàng bị mắc kẹt trong tình thế khó xử giữa một tương lai chính mình không khống chế được và một hiện tại mất mát vì không thể hòa hợp trọn vẹn với cô. Không biết phải đối mặt với An Thường làm sao, cho nên lựa chọn trốn tránh.
An Thường ngồi trong phòng của chính mình, mùa mưa này khiến không khí ẩm ướt đến gần như mọc ra nấm mốc, tóc không sấy thì sẽ không thể nào khô được. Chỉ đành lấy máy sấy ra, bật lên vù vù sấy một chút, rồi lại mệt mỏi uể oải buông người xuống giường.
Cô bắt đầu nghi ngờ rằng thức ăn của mình hai ngày nay bị trộn thêm trà, chỉ có thế cô mới bị nạp quá nhiều chất kích thích, nên cả đêm hôm qua không thể ngủ được, mà hôm nay vẫn như thế không có cảm giác buồn ngủ.
Hai mắt mở to, cứ thế nằm nhìn sắc trời dần chuyển sáng.
Cô nghĩ mình không hề ngủ, nhưng chợt bắp chân giật một cái, mí mắt đột nhiên mở mạnh, lúc đó mới phát hiện bản thân vừa nãy cũng không thể tính là tỉnh táo. An Thường xoay người, thân thể khẽ cong lại quay mặt về vị trí tối hôm qua Nam Tiêu Tuyết đã nằm.
Nhẹ nhàng hít một hơi, rồi lại cảm thấy bản thân có chút xấu xa. Tuy vậy, việc cô cố ý không đổi ga giường, chẳng phải là vì để chính mình có thể tận hưởng mùi hương này thêm chốc lát hay sao?
Cô ngồi dậy, tay xoa xoa hay mắt. Chờ cho lý trí rốt cuộc trở về, cô cảm thấy hôm qua Nam Tiêu Tuyết không tới đây lại là chuyện tốt. Chính mình không dám tiến thêm một bước, không dám thử điều gì đó sẽ khiến mình trầm mê. Tuy nhiên, mùi hương của nàng trên giường đã nhắc nhở cô, nếu nàng tới, có lẽ cô sẽ không nhịn được.
An Thường bò xuống giường, bắt đầu tháo bỏ ga giường. Ôm mang ra khỏi phòng, gặp bà ngoại đang đứng ngoài sân quét rác.
“Làm gì mà hai ngày hôm nay con dậy sớm dữ vậy?” Văn Tú Anh đứng thẳng người lên: “Con rời đoàn phim về nhà vào lúc nào ấy? Rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu tiếng rồi?”
“Con ngủ đủ rồi.” An Thường trả lời qua loa, giơ lên tấm ga giường trong tay: “Con đi giặt đồ.”
“Để ta giặt cho.”
“Không cần đâu ạ, chỉ là ném vào máy giặt thôi mà.”
Cô mở cửa máy giặt rồi nhét ga giường vào bên trong. Lúc chuẩn bị rót nước giặt đồ vào, có một chớp mắt cô đã do dự, buông xà bông giặt đồ xuống, muốn vói tay đi vào “giải cứu” tấm ga giường kia ra.
Nhưng cuối cùng vẫn đổ một cốc nước giặt đồ vào hộc, nhất nút “bắt đầu.”
Rồi vội vàng quay lưng bước đi.
Hai tiếng sau, trên tấm ga giường đang bay phấp phới trên sào phơi, đã không còn bất kỳ mùi hương gì thuộc về Nam Tiêu Tuyết nữa rồi.
***
Đến tối hai người gặp nhau trong phim trường, Nam Tiêu Tuyết cũng không trêu chọc cô giống như hôm qua nữa. An Thường cũng không còn được gọi đi đến trước mặt nàng, vì thế cô thành thành thật thật ngồi yên một góc quen thuộc, mở lịch trình ra nhìn xem những cảnh quay hôm nay.
Hôm nay không có cảnh quay nào đáng kể, nhưng mà mai thì...
Ánh mắt An Thường đọng lại trên một hàng chữ hồi lâu.
Bên cạnh cô ngẫu nhiên có người đi ngang qua, bọn họ cũng đang nhỏ giọng nói với nhau: “Ngày mai có cảnh thân mật á.”
“Cái đó mà tính thân mật gì, chẳng qua là quay một cảnh gần gũi xíu thôi.”
An Thường mở ra kịch bản, ánh mắt rơi vào cảnh quay mà bọn họ vừa bàn luận kia...
... cái gọi là “cảnh thân mật.”
[Cảm tình giữa tinh phách và tiểu tử nghèo ngày càng sâu sắc, tiểu tử nghèo một bên cố giữ lý trí hoài nghi về thân phận của tinh phách, một bên không khống chế được con tim mỗi ngày càng trầm luân vào lại ôn nhu tốt đẹp đó. Một ngày kia, tiểu tử nghèo đang đảm nhận công việc làm thợ mộc cho một nhà tài phiệt giàu có, thì bị quản gia chèn ép đuổi đi, thậm chí còn không thèm giải thích một câu.
Nắm tay siết chặt nhẫn nhục, đứng ở một bên xem những người khác được tên quản gia kia trả công, mình lại không có gì. Căn bản vì nhà cô không quyền không thế, nhân khẩu mỏng manh, nên tự cho mình cái quyền chèn ép cô.
Thời loạn thế chính là như vậy, càng hèn mọn, càng bị lấn át, càng bị lấn át lại sẽ càng trở nên hèn mọn hơn, như một vòng tuần hoàn ác độc không có lối thoát.
Mưa bụi dày đặc rơi trên đầu vai cô, như từng sợi chỉ vô hình, siết chặt cơ thể đã vốn căng cứng vì phẫn nộ của cô. Khi mọi chuyện đạt đến cực điểm, cô xông đến chắn trước mặt một người công nhân khác, nói với tên quản gia: “Trả tiền cho tôi.”
Quản gia khinh thường cười khẩy một cái, điệu bộ căn bản không xem cô ra gì.
Tiểu tử nghèo rốt cuộc kiềm giữ không được, siết chặt nắm tay xông lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị bọn gia đinh chế trụ, một cú đấm đập thẳng vào khóe môi cô.
Da tróc thịt bong, khóe môi nhanh chóng sưng lên, mùi máu tanh xộc lên mũi. Gáy cô bị một tên gia đình chấn xuống, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất tràn đầy những vũng nước mưa nhỏ, chậm rãi chảy qua cuốn theo những mảng bụi gỗ vụn từ ban nãy.
Quản gia hỏ: “Còn muốn tiền không?”
“Muốn.” Cô bướng bỉnh như bất chấp tất cả: “Tại sao lại không cần?”
Quản gia cười lạnh, lấy hai đồng tiền quẳng xuống mặt đất: “Lại đây nhặt đi.”
Muốn cô vứt bỏ tự ái của mình, bò như một con chó qua nhặt những đồng tiền lẻ.
Tiểu tử nghèo cắn chặt môi mình, cô hoàn toàn có thể ngạo nghễ rời đi, nhưng cuối cùng vẫn chọn cúi rạp người, như thần phục trước tên quản gia ác độc, chỉ để nhặt vài mảnh tiền đồng.
Ít nhất thì đây cũng có thể lo cho mình hai ngày cơm.
Nhân loại ở trong thế đạo như bây giờ, kiêu ngạo làm được gì, tự tôn lại có giá trị gì đâu.
Hai đồng tiền trong túi áo lại như tảng đá đè nặng kéo chậm bước chân cô đi về nhà, trong màn mưa không ngừng, mỗi bước chân đều như đeo chì. Cho đến khi về đến nhà, nhìn thấy tinh phách vịn vào khung cửa nhìn quanh.
Nàng theo cô đi vào trong căn nhà đổ nát, lại bất ngờ bị cô đẩy mạnh lên tường. Một khắc này tiểu tử nghèo không thể nói rõ tâm tình của mình là gì; phẫn nộ, không cam tâm, tức giận, hay là xúc động.
Nhưng mà, tinh phách vẫn ôn nhu tiếp nhận cô, thậm chí còn không hỏi cô một câu.
Tinh phách nhìn thấy vết thương bắt mắt trên khóe môi cô, giữa lúc hai người đang gắn bó ôn tồn, nàng vẫn không quên khống chế động tác dịu dàng chậm rãi hơn.
Bởi vì khóe môi có vết thương hở, nên hai người cũng không chân chính hôn nhau. Chỉ là, chuyện này lại trở thành một mồi lửa, bật cháy những cảm xúc mập mờ ám muội đã tồn tại xung quanh hai người những ngày qua.
Không ai muốn dừng lại.
Ngoài phòng là cơn mưa bụi không dứt, trong phòng là hai thân ảnh dây dưa quấn quýt không rời.
Màn ảnh dần dần kéo xa...]
An Thường nhìn chằm chằm vào kịch bản, một đoạn tình cảm mãnh liệt triền miên được miêu tả một cách sống động và đầy chất nghệ thuật, sự quyến luyến khát cầu không chỉ dừng trên mặt chữ.
Thực tế là khi bắt đầu quay phim, mọi thứ sẽ chỉ là biểu hiện của đầu ngón tay và mũi chân căng cứng duỗi thẳng mà thôi, chỉ là một loại biểu hiện, sẽ không tả thực nhưng phim ảnh, hai người thậm chí còn không cần phải có những hình ảnh tứ chi giao triền kịch liệt.
Cho nên, sự chờ mong của mọi người đối với cảnh này không cao bằng đối với cảnh hôn lần kia.
Nhưng mà, với An Thường thì cũng không giống nhau, bởi vì quan hệ của cô và Nam Tiêu Tuyết cũng đang bị vướng mắc ở chướng ngại tương tự.
Nam Tiêu Tuyết quay xong một cảnh, liền đi qua một bên để Nghê Mạn bổ trang.
Xuyên qua đám người, An Thường lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt cứ không nhịn được rơi vào trên vòng eo thon thả quyến rũ kia. Dáng người nàng mảnh mai như vậy, ngày đó nằm dưới thân mình như một mảnh lông vũ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong phập phồng.
Mọi người tiếp tục quay một cảnh khác, thừa dịp Nam Tiêu Tuyết đang đợi tới phân đoạn của mình, đạo diễn Mâu lại gọi An Thường đến bên nàng lần nữa, tiếp tục thương lượng vài cảnh quay sắp đến.
Nói một chút, lại vỗ đầu một cái: “Tôi đã tìm vài cảnh quay tham khảo rồi, lưu trên iPad, để tôi đi lấy.” Xong vội vã chạy đi lấy iPad.
Trong nhất thời, chỉ có mỗi mình An Thường đứng bên cạnh Nam Tiêu Tuyết, cảnh sắp tới là cảnh múa đơn của nàng, ống kính máy quay vẫn đang nhắm ngay vào nàng thử ánh sáng. An Thường là một người bình thường vốn không quen với những chuyện như vậy, máy quay cứ hướng qua đây khiến cho cô nhấp nhổm như người mọc đầy gai. Nhưng cô vẫn dằn xuống vì có chuyện muốn hỏi.
“Ngày mai...”
“Sao?”
“Có cái cảnh quay kia a.”
“Cái gì?”
“Chính là, cái kia đó.”
“Cái nào?”
An Thường thực sự nhìn không được nhấc đuôi mắt liếc Nam Tiêu Tuyết, người kia động đậy đuôi lông mày: “Máy quay bắt được ảnh đó.”
An Thường nghe vậy rủ mắt.
Nam Tiêu Tuyết đứng bên cạnh cô phát ra tiếng” ừa” rất khẽ.
“Chị có thể không?”
“Vì cái gì lại không thể?”
“Không phải chị có chướng ngại tiếp xúc cơ thể thân mật với người khác hả? Chỉ có cảnh hôn cũng đã phải tìm em thể nghiệm rồi, chắc chị, ờm, kiểu, chưa từng làm chuyện kia mà ha.”
Lại bồi thêm một câu: “Chắc chắn chị không có.”
“An tiểu thư.” Đôi môi Nam Tiêu Tuyết hơi mím lại: “Thật sự, chị không tưởng tượng được, em đang đứng đây, dưới tầm nhìn của máy quay và ánh đèn, giữa chốn đông người như vậy; mà lại cả gan cùng chị bàn luận về kinh nghiệm sinh hoạt tình dục của cá nhân chị đó.”
An Thường:...
“Không phải do em đang lo lắng cho chị sao?”
Nam Tiêu Tuyết liếc cô: “Cho nên, là muốn hy sinh bản thân vì thành tựu nghệ thuật, giúp chị nhập diễn à?”
An Thường nghẹn họng.
Nội tâm cô vẫn còn rối rắm, sợ chính mình càng ngày càng trầm mê, cho nên không có can đảm đáp lời. Giữa tiếng động náo nhiệt của người đến kẻ đi, Nam Tiêu Tuyết nói khẽ: “Không cần lo đâu, diễn xuất thôi mà.”
An Thường vô thức bật ra một câu: “Vậy chúng ta thì sao?”
Đợi tới lúc kịp phản ứng, thì đã hối hận đến mức muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.
Lúc này, đạo diễn Mâu cầm theo iPad chạy tới: “Xem nè, chính là hai cái cảnh này nè.”
An Thường nhìn màn hình, cảm giác như thế này cũng không phải quá khó tìm ở Ninh Hương, nên cho đưa ra ý kiến của bản thân.
“Như vậy cũng tốt, Nam lão sư, cô thấy sao?”
Ngữ khí Nam Tiêu Tuyết lạnh nhạt: “Không tệ, quyết định vậy đi.”
“Được, được, An Thường đi thôi, để cho Nam lão sư có không gian tập trung nhập diễn nha.”
An Thường đi ra ngoài khu vực quay cảnh, đợi Điền Vân Hân dùng âm thanh trầm ổn hô: “Bắt đầu!”
Cảnh múa đơn này dùng để biểu hiện ra tâm tình của tinh phách khi ở nhà chờ đợi tiểu tử nghèo, lúc này nàng đã bắt đầu biết nhớ nhung đối phương rồi, liền chính nàng cũng không thể khống chế bản thân, liên tục chuyển động tới lui.
Nam Tiêu Tuyết năng khiếu thể chất trời sinh, nàng vận lực điều khiển mỗi một tấc vuông trên cơ thể mình, thậm chí cẩn thận chi tiết đến từng đầu ngón tay.
Vòng vây bắt đầu bị nàng kéo vào cảm giác. An Thường đứng ở tận bên ngoài, nghe có người hạ giọng nghị luận: “Nàng múa đẹp thật hời ơi.”
“Thật không nghĩ tới luôn ấy, Nam Tiên vậy mà cũng có thể diễn những cảnh tình cảm vấn vương trằn trọc như vậy. Tôi còn tưởng tiên nữ không dính khói lửa trần tục, sẽ không diễn được đâu.”
“Có thể nào, Nam Tiên cũng đã từng nhớ một người như vậy không?”
“Ha ha làm sao được nha, người ta là thiên tài đó, đây chỉ là diễn thôi.”
An Thường buông đôi mi, nhớ tới lúc nãy chính mình không nhịn được hỏi Nam Tiêu Tuyết: “Chúng ta thì sao?”
Cũng may là âm lượng nàng vô cùng nhỏ, thêm phản ứng lạnh nhạt của Nam Tiêu Tuyết sau đó, hẳn là không có nghe được nha.
Đây là vấn đề ngu xuẩn gì chứ? Chẳng phải trong lòng cô đã rõ ràng rồi sao? Tất cả cũng chỉ là một hồi diễn mà thôi, đến cả trong sinh hoạt vẫn chỉ là vậy, Ninh Hương biến thành một vùng trời tẩm bổ hết thảy những ảo tưởng của con người.
Một khi màn che sân khấu rơi xuống, tựa như NamTiêu Tuyết thoát vai khỏi tinh phách của “Thanh Từ”, nàng cũng sẽ thoát khỏi nơinày, buông xuống câu chuyện, không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.