Chương 17
Mộng Linh Kinh Hỷ
25/04/2023
Vân Xuyên quay đầu lại nhìn, cô nhận ra người đàn ông tự nhận mình là em trai của Tướng quân, Triệu Ân.
Lúc này bốn quỷ hồn Phu nhân cũng tìm tới.
“Ngươi là ai? Sao lại che chắn cho tiện nhân kia?”
Triệu Ân vẫn nhếch môi cười.
“Ta là ai các vị Phu nhân không cần biết, ta đến đây là để bảo vệ vị Phu nhân thứ năm này.”
Phu nhân cầm rìu thở ra làn khói trắng, chỉ tay hỏi.
“Sao lúc chúng ta gặp nạn ngươi không cứu, bây giờ lại cứu con tiện nhân này?”
Triệu Ân nhún vai, tỏ ra thản nhiên đáp.
“Vì ta không thích các vị, ta có hứng thú với vị này hơn.”
Vân Xuyên trợn mắt, thời điểm giữa sống và chết này mà anh ta còn cợt nhả như thế được, tính cách có phần giống U Linh, nhưng có thế nào cô cũng cảm thấy U Linh không toả ra sát khí mạnh bằng anh ta được.
Quả nhiên lời Triệu Ân nói ra đã kích động đến bốn vị Phu nhân kia, họ gầm gừ như dã thú, chẳng còn chút dịu dàng đoan trang nào của lúc còn sống, roi sắt, liềm sắc quật mạnh xuống sàn, cày xới lên những mảng thịt gỗ. Gió lốc từ đâu cuộn tới, u u như tiếng oan hồn khóc than khiến Vân Xuyên lạnh hết cả người.
Cô không kìm được mà chất vấn.
“Anh cứu tôi hay đang đổ thêm dầu vào lửa thế hả?”
Triệu Ân vẫn giữ nguyên cái vẻ chẳng bận tâm đó, cười nói.
“Cô mau tỉnh lại đi, nghĩ lại xem từ lúc vào căn phòng này thì đã gặp cái gì, thứ gì đưa cô đến đây thì thứ đó sẽ đưa cô ra khỏi đây, chỉ có cô mới biết được thứ đó thôi, đi đi, tôi kìm chân bốn vị này.”
Vân Xuyên nhìn xuống dưới chân, thấy con rắn lớn kia đã trườn qua chân cô, bò lên bàn tay đang chìa ra của Triệu Ân. Cô cũng không thể đấu lại bốn vị Phu nhân kia, cho nên dặn dò.
“Anh cẩn thận đấy, họ rất nguy hiểm.”
“Phu nhân lo lắng cho ta sao?”
“Cứ cho là thế đi, cảm ơn anh đã cứu ta.”
Nói rồi cô liền lùi về sau, tránh xa nơi sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Từ lúc vào phòng Thái Bà, thứ đập vào mắt cô chính là chiếc đồng hồ cát đó, hiện giờ trong này lại chẳng có thứ gì ngoài chiếc đồng hồ ấy.
Vân Xuyên liền cẩn trọng rút lui, chạy về hướng ngược lại để tìm kiếm. Đầu liềm văng tới sau chân cô, một trong số bốn Phu nhân kia muốn tiến lên, đã bị Triệu Ân bắt lấy lôi ngược trở về chỗ anh ta.
“Mau lên đi, ta không giữ chân họ được lâu đâu.”
Vân Xuyên tiếp tục chạy, gót chân cô đau điếng. Cuối cùng đã nhìn thấy cái bàn đặt đồng hồ cát, cát bên trong chảy chậm rì rì, tựa hồ như chảy xuống từng hạt. Vân Xuyên đưa hai tay muốn nhấc đồng hồ lên nhưng thật kỳ lạ, cái đồng hồ cát bé xíu mà lại nặng như tảng đá ngàn cân.
Cô bặm môi suy nghĩ, sau đó rút cây trâm Mộc Tử ra, đâm mạnh vào chiếc đồng hồ cát.
‘Choang’ một tiếng, âm thanh đổ vỡ kéo Vân Xuyên tỉnh lại, mở mắt ra. Cô thấy mình đang nằm gục trong căn phòng của Thái Bà, trên chiếc bàn, đồng hồ cát đã vỡ tan tành, cát bên trong chảy ra thành một dòng chất lỏng màu đỏ xuống sàn nhà, mùi tanh tưởi sộc vào hai hốc mũi.
Vân Xuyên đỡ lấy đầu, vịn tay vào bàn đứng dậy, thì ra nãy giờ cô đều ở trong ác mộng. Nhưng cơn đau từ dưới chân truyền lên đã cho cô biết, ác mộng kia là thật.
Vân Xuyên lảo đảo đi ra ngoài, bên cạnh cửa sổ, Triệu Ân đã đứng đó từ bao giờ, trên vai anh ta là con rắn lớn đang ngóc đầu nhìn cô chằm chằm. Triệu Ân mỉm cười âm tà nói với cô.
“Cô dâu của địa phủ, cô đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi đó.”
Vân Xuyên mím chặt môi, trèo ra khỏi phòng Thái Bà, sau đó vội hỏi Triệu Ân.
“Anh nói vậy là có ý gì? Vừa rồi là tôi nằm mơ sao?”
Triệu Ân lắc đầu, tỏ ra thần bí.
“Ranh giới giữa ảo mộng và hiện thực rất mong manh, như sự sống và cái chết vậy, cô chính là vừa ở trong đó.”
“Anh không nói dễ hiểu được sao?”
“Có những chuyện cô phải tự mình tìm hiểu, ta không giúp cô được, chỉ có thể gợi ý cho cô mà thôi.”
Vân Xuyên dò xét Triệu Ân một lượt, hỏi tiếp.
“Bốn phu nhân kia bị người ta điều khiển phải không?”
Lần này Triệu Ân không trả lời, chỉ nhìn trân trân vào mặt cô, cười mà như không. Vân Xuyên thực sự không biết anh ta sống ở đâu trong Triệu phủ, nếu là em trai của Tướng quân thì nhất định sẽ ở đây rồi. Nhưng cô chưa nghe nói tới người em trai này.
Đâu đó truyền tới tiếng bước chân, Triệu Ân giơ bàn tay lên che mắt Vân Xuyên, cô rơi vào bóng tối trong nháy mắt, lúc tỉnh lại thì Triệu Ân và con rắn đã biến mất rồi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bên nặng bên nhẹ, như người bị thọt. Hoá ra đó là Thiết Ngôn, anh ta đang đi tìm cô.
Vân Xuyên xoay người đóng cánh cửa sổ lại rồi đi tới chỗ Thiết Ngôn, gót chân cô vẫn còn đau, nhưng vết thương không lớn nên máu cũng không rỉ ra thêm nữa.
“Phu nhân, A Duệ tỉnh rồi.”
“Dẫn ta đi xem thử.”
A Duệ quả thực đã tỉnh, không còn là Dục Quỷ nữa mà đang trong bộ dạng con người. Hai anh em nhà này giống nhau y hệt, chỉ có đôi mắt là không che giấu được nội tâm bên trong.
Mắt Thiết Ngôn ôn hoà và chính trực, ngược lại, mắt A Duệ tràn lên một khối căm hờn và quỷ quyệt vô cùng, thậm chí còn chẳng thèm che dấu sự *** tà nơi đáy mắt.
Dù hắn chỉ còn lại một bên mắt, Vân Xuyên cũng không thể không thừa nhận, dòng máu Dục Quỷ trong con người hắn quá ác liệt. Nghĩ đến cô gái điên bị hắn dày vò, cả con Mơ bị hắn móc mắt, Vân Xuyên thật muốn đem hắn mà phanh thây thành ngàn mảnh.
Vân Xuyên ngồi xuống cái ghế, cách A Duệ một khoảng đủ an toàn rồi bắt đầu hỏi.
“Là ngươi móc mắt con Mơ đúng không?”
A Duệ nheo cặp mắt ác độc nhìn cô, bộ dạng coi khinh tất cả nữ tử này của hắn khiến cô hết sức khó chịu, giống hệt ánh nhìn của hắn với cô gái điên kia, liền giơ một chân lên, dẫm vào vết thương bị giáo xuyên qua trên bụng A Duệ. Hắn nghiến chặt răng, nhưng cơn đau kia vẫn không thể kìm lại mà bật ra khỏi miệng.
“Phu nhân, xin nhẹ tay, đừng để hắn mất máu mà chết, Tướng quân còn muốn tra khảo hắn.”
Thiết Ngôn liền chắp tay cúi đầu, hạ giọng cầu xin. Phu nhân này không biết có phải khuê nữ không nữa, nghe nói là đại tiểu thư Kiều gia yếu đuối, quanh năm bệnh tật, vậy mà người này ngoài gương mặt ôn nhu xinh đẹp, thì thần thái chẳng giống bị bệnh lâu năm chút nào.
Vân Xuyên thu chân về, hỏi tiếp.
“Nói ta nghe, ngươi lấy mắt tỳ nữ của ta để làm gì?”
A Duệ nhìn cô mỉm cười gian ác, một con mắt của hắn đã bị cô đâm hỏng, cô xác thực là muốn lấy nốt mắt kia của hắn. Vân Xuyên không phải khuê nữ, càng không sợ bị nói là loại nữ nhân tâm cơ tàn độc, từ khi bước ra khỏi quan tài, cô đã vứt hết những thứ bề ngoài đó ra sau rồi.
Cảm thấy dù có hỏi cũng không thể cạy được mồm A Duệ, Vân Xuyên liền hỏi Thiết Ngôn.
“Tướng quân hiện giờ ở đâu?”
“Bẩm Phu nhân, Tướng quân đang ở cách trấn khoảng một trăm dặm, truy tìm dấu vết còn lại của thư ếm người Chà.”
Vân Xuyên có chút kinh ngạc. Người Chà không phải tộc người trong nước, đa số trước kia đều là thương nhân đi thuyền tới để trao đổi mua bán, sau đó cũng có nhiều người ở lại, sinh con đẻ cái, tạm trú liền trở thành thường trú.
Tộc người này có nhiều cái tốt, nhưng cũng có cái không tốt, đó chính là thuật trù ếm của họ có thể truyền qua tận ba đời, hình thức vô cùng đa dạng, từ nhẹ đến nặng, thậm chí có thể thu phục ma quỷ để thao túng.
“Ta nghe nói, người Chà bình thường sẽ không động tới ai, chỉ những ai động chạm tới họ mới dễ bị dính bùa, đích thân Tướng quân phải xử lý thì chắc hẳn là sự việc không đơn giản.”
Thiết Ngôn thầm tán thưởng vị Phu nhân này, xem ra lời đồn bên ngoài chỉ nên tin hai ba phần là cùng.
“Dạ đúng là thế, có điều, nô tài mấy ngày nay đều ở trong thành nên không biết cụ thể tình hình thế nào.”
“Vậy tên Dục Quỷ này ngươi định xử lý ra sao?”
“Nô tài sẽ đưa hắn tới chỗ Tướng quân để người định đoạt.”
Vân Xuyên nghe thế thì nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói.
“Ta sẽ cùng ngươi đến chỗ Tướng quân.”
Thiết Ngôn hơi sửng sốt trước quyết định đột ngột này của Phu nhân, liền nói.
“Phu nhân, như vậy e rằng không tiện, Tướng quân sẽ trách tội nô tài mất.”
“Trách tội ngươi vì điều gì?”
“Vì đã để Phu nhân lặn lội đường xa đi tìm Tướng quân, nếu để người ngoài biết chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Phu nhân.”
Vân Xuyên cười nhạt nói.
“Ta thì không nghĩ thế, cứ ở lại trong phủ này để chờ Tướng quân, chi bằng ta đi tìm người một chuyến. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không phải người an phận, ngồi một chỗ ăn rồi chờ chết, biết đâu ta tới đó có thể giúp Tướng quân một tay.”
Nói xong, chẳng để cho Thiết ngôn mở lời thêm, Vân Xuyên đã quay đi chuẩn bị đồ đạc. Cô viết lại một bức thư, gắn ở bên ngoài cửa phòng, nói rằng mình tới chỗ Tướng quân, sau đó nhân trời còn chưa sáng cùng với Thiết Ngôn đưa A Duệ rời khỏi phủ.
Trên đường đi, Vân Xuyên có hỏi Thiết Ngôn xem Tướng quân có anh em không, nhưng Thiết Ngôn lắc đầu nói không.
“Vậy thì thật lạ, trong phủ ta gặp một kẻ tự xưng là em của Tướng quân, hắn nói tên hắn là Triệu Ân.”
Thiết Ngôn kinh ngạc lắm, nhưng hắn quả quyết chắc chắn Tướng quân không có anh em nào cả, từ khi chập chững bước đi thì hắn lúc nào cũng chỉ thấy Tướng quân cô độc một mình.
“Tướng quân không có bạn bè gì sao?”
Hỏi đến đây, Vân Xuyên thấy Thiết Ngôn buồn bã, hắn lắc đầu trả lời.
“Không có thưa Phu nhân. Từ nhỏ mệnh số của Tướng quân đã khác người thường, chơi với ai cũng đều gây ra chuyện không may cho người đó. À, nhưng mà có một người đã cùng chơi với Tướng quân những năm niên thiếu, chỉ tiếc bây giờ không còn ở bên cạnh Tướng quân nữa.”
Vân Xuyên biết Thiết Ngôn nói tới ai, liền hỏi.
“Người ngươi nói là vị Hoàng phi trong cung sao?”
Thiết Ngôn hơi gượng gạo gật đầu.
“Hoàng phi là con gái họ Nguyễn, từ nhỏ đã có giao tình với phủ Triệu, cho nên rất thân thiết. Nô tài nghe nói, năm mười hai tuổi, Nguyễn tiểu thư từng bị bắt cóc, sau đó hai năm mới tìm lại được. Tướng quân khi ấy cũng mới mười sáu tuổi, quyết tâm bảo vệ Nguyễn tiểu thư, không để Nguyễn tiểu thư gặp nguy hiểm lần nào nữa. Nhưng trong một lần cùng nhau đi chơi trên núi, Nguyễn tiểu thư bị ngã xuống núi, để lại một vết sẹo ở bên hông trái, nhưng mặc cho gia đình ngăn cản, người đó không quan tâm, nhất định muốn ở cạnh Tướng quân. Chỉ tiếc là, Hoàng đế lại nhìn trúng Nguyễn tiểu thư, nạp người đó làm phi tần, bây giờ đã trở thành Hoàng phi.”
Vân Xuyên gật đầu, không hỏi gì thêm. Thiết Ngôn thấy Phu nhân hỏi thăm về chuyện của Tướng quân, hắn cũng thầm mừng vì còn có người quan tâm tới Tướng quân nhà hắn, đặc biệt người đó lại là Phu nhân.
Đột nhiên con ngựa kéo xe chợt lồng lên, hí vang mấy tiếng, hai vó trước nâng khỏi mặt đất khiến xe ngựa chòng chành muốn đổ sập. Thiết Ngôn lập tức túm dây cương, ra sức khống chế con ngựa, còn hét lên với Vân Xuyên.
“Phu nhân, mau nhảy khỏi xe.”
Vân Xuyên túm lấy vách xe, cố gắng giữ thăng bằng, sau đó cầm lấy tay nải nhảy xuống. Thiết Ngôn thấy con ngựa đã phát điên, liền chui vào trong xe túm theo A Duệ đã bất tỉnh cùng nhảy xuống ngay phía sau. Con ngựa không biết đã bị thứ gì doạ sợ, nó điên cuồng lao đi, cuối cùng lao khỏi vực đá rơi xuống dưới. Những tiếng uỳnh uỳnh vang lên, cỗ xe và con ngựa đã không còn nữa.
Vân Xuyên và Thiết Ngôn chỉ biết nhìn nhau, còn chưa xác định được thứ gì đã doạ con ngựa, thì từ trong những lùm cây vang lên tiếng sột soạt. Thiết Ngôn ném phịch A Duệ xuống đất, rút gươm thủ thế, dù sao hắn cũng đang bất tỉnh, lại còn bị trói thành con nhộng rồi cho nên sẽ không chạy được nữa.
Một đám mèo rừng uyển chuyển đi ra, màu sắc đa dạng, kêu lên những tiếng ngêu ngao u ám, con nào cũng to hơn mèo thường, cặp mắt dữ tợn hơn và móng vuốt cũng sắc bén hơn. Thứ này không phải linh miêu, mà là mèo già hoá thành cáo. Loài cáo này không so được với Hồ Ly, nhưng cũng rất nhanh nhẹn và bạo gan. Một khi chúng đói thì sẽ ăn cả thịt người.
Nhưng một hai con thì không thể bắt được người, cho nên chúng sẽ tụ thành đàn lại để săn mồi. Bình thường sẽ rất ít khi xuất hiện mèo hoá cáo, đây lại tập hợp cả mấy chục con thế này, e rằng là được người ta nuôi dưỡng rồi.
“Thiết Ngôn, bọn chúng không phải tự nhiên xuất hiện.”
Thiết Ngôn gật đầu, kiếm đã giơ lên, xung quanh họ, đàn mèo già đã quây thành vòng và áp sát đến.
“Dám chặn đường chúng ta ở đây, xem ra hành tung của chúng ta bại lộ rồi Phu nhân.”
“Có người muốn giết chúng ta.”
“Khốn kiếp, người của phủ Tướng quân mà cũng dám dùng lũ mèo này để chặn đường.”
Có lẽ từ lúc bọn họ bắt đầu rời khỏi thành thì có người đã bám theo, tới đây thì tập hợp lũ mèo già hoá cáo này để tấn công.
Vân Xuyên rút trong tay nải ra một cái ná nhỏ chỉ bằng một nửa ná thông thường, cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu, thứ này có thể gấp gọn lại để trong người, rất tiện lợi.
Thiết Ngôn trông thấy cũng phải gật gù thán phục.
“Phu nhân còn biết làm thứ này, khiến nô tài bất ngờ quá.”
“Nếu ngươi phải sống giữa một đám người có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, muốn sống sót, ngươi phải mạnh hơn chúng.”
Vân Xuyên tra tên vào ná, cái ná này tuy nhỏ, nhưng một lúc có thể bắn ra hai mũi tên và lắp dự phòng hai mũi nữa. Vân Xuyên mất ba tháng để làm ra nó, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng với loài thú nhỏ như mèo già này, với loài lớn hơn e rằng vô dụng vì mũi tên cô không tẩm độc.
Nhìn đám mèo đang dần tiến tới, Thiết Ngôn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Chợt nghe thấy tiếng sáo vang vọng đâu đấy, lũ mèo già nghe được liền gầm gừ cong người lại. Chúng chuẩn bị tấn công tập thể hai người.
Vân Xuyên không tự tin lắm, cô có tập bắn rất nhiều lần, nhưng không giống tình hình lúc này, nếu cả đàn xông lên, có bắn trúng một lần hai con, bốn con thì cũng vẫn không tránh được bị chúng dùng móng vuốt cào vào người.
Quả nhiên, lũ mèo đồng loạt nhảy chồm tới, con nào cũng hung tợn há miệng ra. Vân Xuyên bắn ra hai mũi tên trúng được hai con mèo, lại vẩy thêm hai mũi nữa, hai con mèo đã bám vào người cô, liên tục cắn xé. Cô lấy tay hất văng chúng ra, nhưng cũng bị chúng cào rách tay rỉ máu.
Thiết Ngôn đá văng một con mèo trên người cô, dùng kiếm chém chết mấy con. Đàn mèo lùi lại, nhưng vẫn chưa bỏ ý định muốn ăn thịt hai người. Nhưng rất lạ, bọn chúng lại không tấn công A Duệ nằm còng queo dưới đất, có lẽ chúng đánh hơi được mùi quỷ trên người hắn nên tránh xa.
Đám mèo rất hung hăng, cũng rất thông minh, chúng khua khoắng bụi mù tung lên để làm loạn tầm nhìn. Một con nhảy bổ tới trước người Vân Xuyên, khiến cô ngã ra sau, chiếc ná cũng bị văng sang một bên, móng vuốt ghim vào da thịt đau đớn.
“Grừ…”
Hàm răng sắc nhọn của con mèo đó đã ở ngay trước mặt Vân Xuyên, cô đưa tay chắn móng vuốt của nó, lại rút cây trâm Mộc Tử trên đầu đâm ngang qua phần bụng mèo.
“Ngoéo…oéo…”
Con mèo kêu ré lên, cô giật nó ra ném qua bên, quờ quạng xua bụi ngồi dậy. Thiết Ngôn cũng lao tới chỗ cô, đỡ cô đứng dậy.
“Phu nhân, người có sao không?”
“Xước xát nhỏ thôi, không đáng ngại. Cẩn thận bên kia.”
Thiết Ngôn vung bao kiếm bên tay trái, chọc vào giữa mặt một con mèo lớn, nó kêu ré lên rơi bịch xuống đất.
Lũ mèo này thực đáng sợ, chúng vẫn tiếp tục khua bụi lên, vừa tạo bụi vừa tạo âm thanh để dễ bề tấn công. Vân Xuyên tay nắm chặt Mộc Tử trâm, hiện giờ cô không biết cái ná đã rơi đâu mất, nhất thời không thể tìm thấy.
“Phu nhân cầm lấy.”
Thiết Ngôn dúi vào tay cô thanh kiếm của mình, còn hắn thì dùng vỏ kiếm. Vân Xuyên chưa từng cầm kiếm thực sự, không ngờ lại nặng đến như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng gồng mình lên giữ thật chặt. Cài lại trâm lên tóc, cô thở ra một hơi, cùng với Thiết Ngôn lùi về sau.
Tiếng sáo lại truyền tới, lần này dồn dập và mãnh liệt hơn, càng khiến đám mèo như phát bệnh điên, điên cuồng xông tới, ép hai người bọn họ về phía sau. Đằng sau là vách đá sâu hun hút, bãn nãy xe ngựa đã rơi xuống, thì ra lũ mèo này được chỉ đạo phải đẩy hai người tới bên vực thẳm.
Xong rồi, thế này thì chỉ còn cách mở đường máu mà chạy chứ phía sau rơi xuống là tan xương nát thịt. Vân Xuyên nuốt khan, cổ họng cô hơi nhói lên, phần da bên ngoài ban nãy bị mèo cào đã tạo thành một đường kéo tận xuống dưới ngực, máu rỉ ra đỏ thẫm cả áo bên trong.
“Phu nhân, nô tài sẽ mở một đường, từ đây tới nơi hạ trại của Tướng quân còn vài dặm nữa.”
Vân Xuyên hiểu ngay Thiết Ngôn muốn mở đường máu cho mình chạy đi, cô nắm chặt kiếm trong hai lòng bàn tay, chẳng biết lấy đâu ra tự tin nói.
“Kiểu gì chúng ta cũng thoát, ngươi yên tâm đi.”
Nhìn Phu nhân tay cầm kiếm còn đang run lẩy bẩy, nặng tới đổ cả mồ hôi mà vẫn cứng miệng, Thiết Ngôn càng thấy giống với Tướng quân nhà hắn.
Đàn mèo bắt đầu ùa cả lên, Thiết Ngôn nhảy ra trước, Vân Xuyên cũng cố thủ ngay phía sau, vung kiếm lên chém vào lũ mèo điên dại.
Vút! Vút!
Từ đằng xa, mấy thớt ngựa tung bụi mù chạy tới, người dẫn đầu mặc giáp bạc, cưỡi con hắc mã dũng mãnh, tay cầm cung một lần bắn ra ba mũi vào đàn mèo. Lũ mèo già nháo nháo kêu lên, thấy có cứu viện, bọn chúng hung hăng quay đầu.
Phập! Phật!
Hai mũi tên nữa bay đến, xiên qua đầu và cổ mèo. Mèo là loài rất tinh khôn, hơn cả loài chó, chúng đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhưng có lẽ vẫn đang bị người khác thao túng nên chưa vội tan tác chạy đi. Cả đàn mấy chục con giờ còn chưa tới chục con, nhưng con nào con nấy đều to lớn khác thường, mặt đầy dữ tợn.
Tiếng sáo lần nữa vẳng lên, âm điệu cao hơn và kéo dài, lũ mèo lập tức quay đầu, dùng chân cào mặt đất khiến bụi một lần nữa tung lên mờ mịt, đến khi bụi tản đi, cả đám mèo đã kéo nhau trốn chạy cả vào những lùm cây.
Thiết Ngôn mừng rỡ kêu lên.
“Tướng quân đến rồi!”
Vân Xuyên cũng đã trông thấy Triệu Ý, Tướng quân vẫn uy nghi bệ vệ như những lần cô gặp. Y ghìm cương ngựa, từ trên ngựa nhìn xuống hai người bọn họ, lại đưa mắt nhìn A Duệ bị trói thành một khúc giò nằm dưới đất.
“Là Dục Quỷ sao?”
Thiết Ngôn lập tức thẳng người chắp tay.
“Dạ đúng thưa Tướng quân, nô tài và Phu nhân đã bắt được Dục Quỷ, trên đường tìm tới nơi Tướng quân hạ trại thì bị đàn mèo kia tập kích, may có Tướng quân đến kịp thời.”
Triệu Ý xuống ngựa, dùng chân đá vào A Duệ, thấy hắn vẫn bất tỉnh nhân sự thì liền quay sang nhìn Vân Xuyên. Ánh mắt sâu thẳm này khiến tim cô đập nhanh lên vài nhịp, những lần trước được Triệu Ý cứu khi còn nhỏ và chưa biết thân phận của cô, bây giờ thì khác rồi nên đâm ra có hơi lúng túng.
“Bái kiến Tướng quân.”
Tướng quân “ừm” khẽ một tiếng, sau đó hỏi.
“Sao lần trước không nói với ta?”
Vân Xuyên ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra vì chưa hiểu câu hỏi của Triệu Ý. Mất một hồi cô mới ngẫm ra được y đang hỏi cô vì sao lần trước cứu cô ở U Linh Cốc lại không nói ra thân phận của mình. Cô liền cụp mắt xuống, thành khẩn đáp.
“Lần đó không tiện thưa Tướng quân. Hơn nữa, lúc đó em nghĩ sẽ không đợi được tới lúc Tướng quân trở về, có nói cũng vô ích.”
Triệu Ý vẫn nhìn cô đăm đăm, thấy cô có vẻ bối rối nên chuyển tầm mắt xuống cánh tay đang rớm máu chảy xuống từng giọt, liền đi tới trước mặt cô, dáng người cao lớn che khuất hết vầng dương nhạt trên đầu cô.
Triệu Ý lấy ra một cái khăn sạch, kéo tay cô, thấm máu cho cô, rồi lại lấy ra một lọ thuốc đổ vào, sau đó nhẹ nhàng thổi mấy cái.
Trước hành động này của Triệu Ý, Vân Xuyên cứng đờ cả người.
Lúc này bốn quỷ hồn Phu nhân cũng tìm tới.
“Ngươi là ai? Sao lại che chắn cho tiện nhân kia?”
Triệu Ân vẫn nhếch môi cười.
“Ta là ai các vị Phu nhân không cần biết, ta đến đây là để bảo vệ vị Phu nhân thứ năm này.”
Phu nhân cầm rìu thở ra làn khói trắng, chỉ tay hỏi.
“Sao lúc chúng ta gặp nạn ngươi không cứu, bây giờ lại cứu con tiện nhân này?”
Triệu Ân nhún vai, tỏ ra thản nhiên đáp.
“Vì ta không thích các vị, ta có hứng thú với vị này hơn.”
Vân Xuyên trợn mắt, thời điểm giữa sống và chết này mà anh ta còn cợt nhả như thế được, tính cách có phần giống U Linh, nhưng có thế nào cô cũng cảm thấy U Linh không toả ra sát khí mạnh bằng anh ta được.
Quả nhiên lời Triệu Ân nói ra đã kích động đến bốn vị Phu nhân kia, họ gầm gừ như dã thú, chẳng còn chút dịu dàng đoan trang nào của lúc còn sống, roi sắt, liềm sắc quật mạnh xuống sàn, cày xới lên những mảng thịt gỗ. Gió lốc từ đâu cuộn tới, u u như tiếng oan hồn khóc than khiến Vân Xuyên lạnh hết cả người.
Cô không kìm được mà chất vấn.
“Anh cứu tôi hay đang đổ thêm dầu vào lửa thế hả?”
Triệu Ân vẫn giữ nguyên cái vẻ chẳng bận tâm đó, cười nói.
“Cô mau tỉnh lại đi, nghĩ lại xem từ lúc vào căn phòng này thì đã gặp cái gì, thứ gì đưa cô đến đây thì thứ đó sẽ đưa cô ra khỏi đây, chỉ có cô mới biết được thứ đó thôi, đi đi, tôi kìm chân bốn vị này.”
Vân Xuyên nhìn xuống dưới chân, thấy con rắn lớn kia đã trườn qua chân cô, bò lên bàn tay đang chìa ra của Triệu Ân. Cô cũng không thể đấu lại bốn vị Phu nhân kia, cho nên dặn dò.
“Anh cẩn thận đấy, họ rất nguy hiểm.”
“Phu nhân lo lắng cho ta sao?”
“Cứ cho là thế đi, cảm ơn anh đã cứu ta.”
Nói rồi cô liền lùi về sau, tránh xa nơi sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Từ lúc vào phòng Thái Bà, thứ đập vào mắt cô chính là chiếc đồng hồ cát đó, hiện giờ trong này lại chẳng có thứ gì ngoài chiếc đồng hồ ấy.
Vân Xuyên liền cẩn trọng rút lui, chạy về hướng ngược lại để tìm kiếm. Đầu liềm văng tới sau chân cô, một trong số bốn Phu nhân kia muốn tiến lên, đã bị Triệu Ân bắt lấy lôi ngược trở về chỗ anh ta.
“Mau lên đi, ta không giữ chân họ được lâu đâu.”
Vân Xuyên tiếp tục chạy, gót chân cô đau điếng. Cuối cùng đã nhìn thấy cái bàn đặt đồng hồ cát, cát bên trong chảy chậm rì rì, tựa hồ như chảy xuống từng hạt. Vân Xuyên đưa hai tay muốn nhấc đồng hồ lên nhưng thật kỳ lạ, cái đồng hồ cát bé xíu mà lại nặng như tảng đá ngàn cân.
Cô bặm môi suy nghĩ, sau đó rút cây trâm Mộc Tử ra, đâm mạnh vào chiếc đồng hồ cát.
‘Choang’ một tiếng, âm thanh đổ vỡ kéo Vân Xuyên tỉnh lại, mở mắt ra. Cô thấy mình đang nằm gục trong căn phòng của Thái Bà, trên chiếc bàn, đồng hồ cát đã vỡ tan tành, cát bên trong chảy ra thành một dòng chất lỏng màu đỏ xuống sàn nhà, mùi tanh tưởi sộc vào hai hốc mũi.
Vân Xuyên đỡ lấy đầu, vịn tay vào bàn đứng dậy, thì ra nãy giờ cô đều ở trong ác mộng. Nhưng cơn đau từ dưới chân truyền lên đã cho cô biết, ác mộng kia là thật.
Vân Xuyên lảo đảo đi ra ngoài, bên cạnh cửa sổ, Triệu Ân đã đứng đó từ bao giờ, trên vai anh ta là con rắn lớn đang ngóc đầu nhìn cô chằm chằm. Triệu Ân mỉm cười âm tà nói với cô.
“Cô dâu của địa phủ, cô đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi đó.”
Vân Xuyên mím chặt môi, trèo ra khỏi phòng Thái Bà, sau đó vội hỏi Triệu Ân.
“Anh nói vậy là có ý gì? Vừa rồi là tôi nằm mơ sao?”
Triệu Ân lắc đầu, tỏ ra thần bí.
“Ranh giới giữa ảo mộng và hiện thực rất mong manh, như sự sống và cái chết vậy, cô chính là vừa ở trong đó.”
“Anh không nói dễ hiểu được sao?”
“Có những chuyện cô phải tự mình tìm hiểu, ta không giúp cô được, chỉ có thể gợi ý cho cô mà thôi.”
Vân Xuyên dò xét Triệu Ân một lượt, hỏi tiếp.
“Bốn phu nhân kia bị người ta điều khiển phải không?”
Lần này Triệu Ân không trả lời, chỉ nhìn trân trân vào mặt cô, cười mà như không. Vân Xuyên thực sự không biết anh ta sống ở đâu trong Triệu phủ, nếu là em trai của Tướng quân thì nhất định sẽ ở đây rồi. Nhưng cô chưa nghe nói tới người em trai này.
Đâu đó truyền tới tiếng bước chân, Triệu Ân giơ bàn tay lên che mắt Vân Xuyên, cô rơi vào bóng tối trong nháy mắt, lúc tỉnh lại thì Triệu Ân và con rắn đã biến mất rồi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bên nặng bên nhẹ, như người bị thọt. Hoá ra đó là Thiết Ngôn, anh ta đang đi tìm cô.
Vân Xuyên xoay người đóng cánh cửa sổ lại rồi đi tới chỗ Thiết Ngôn, gót chân cô vẫn còn đau, nhưng vết thương không lớn nên máu cũng không rỉ ra thêm nữa.
“Phu nhân, A Duệ tỉnh rồi.”
“Dẫn ta đi xem thử.”
A Duệ quả thực đã tỉnh, không còn là Dục Quỷ nữa mà đang trong bộ dạng con người. Hai anh em nhà này giống nhau y hệt, chỉ có đôi mắt là không che giấu được nội tâm bên trong.
Mắt Thiết Ngôn ôn hoà và chính trực, ngược lại, mắt A Duệ tràn lên một khối căm hờn và quỷ quyệt vô cùng, thậm chí còn chẳng thèm che dấu sự *** tà nơi đáy mắt.
Dù hắn chỉ còn lại một bên mắt, Vân Xuyên cũng không thể không thừa nhận, dòng máu Dục Quỷ trong con người hắn quá ác liệt. Nghĩ đến cô gái điên bị hắn dày vò, cả con Mơ bị hắn móc mắt, Vân Xuyên thật muốn đem hắn mà phanh thây thành ngàn mảnh.
Vân Xuyên ngồi xuống cái ghế, cách A Duệ một khoảng đủ an toàn rồi bắt đầu hỏi.
“Là ngươi móc mắt con Mơ đúng không?”
A Duệ nheo cặp mắt ác độc nhìn cô, bộ dạng coi khinh tất cả nữ tử này của hắn khiến cô hết sức khó chịu, giống hệt ánh nhìn của hắn với cô gái điên kia, liền giơ một chân lên, dẫm vào vết thương bị giáo xuyên qua trên bụng A Duệ. Hắn nghiến chặt răng, nhưng cơn đau kia vẫn không thể kìm lại mà bật ra khỏi miệng.
“Phu nhân, xin nhẹ tay, đừng để hắn mất máu mà chết, Tướng quân còn muốn tra khảo hắn.”
Thiết Ngôn liền chắp tay cúi đầu, hạ giọng cầu xin. Phu nhân này không biết có phải khuê nữ không nữa, nghe nói là đại tiểu thư Kiều gia yếu đuối, quanh năm bệnh tật, vậy mà người này ngoài gương mặt ôn nhu xinh đẹp, thì thần thái chẳng giống bị bệnh lâu năm chút nào.
Vân Xuyên thu chân về, hỏi tiếp.
“Nói ta nghe, ngươi lấy mắt tỳ nữ của ta để làm gì?”
A Duệ nhìn cô mỉm cười gian ác, một con mắt của hắn đã bị cô đâm hỏng, cô xác thực là muốn lấy nốt mắt kia của hắn. Vân Xuyên không phải khuê nữ, càng không sợ bị nói là loại nữ nhân tâm cơ tàn độc, từ khi bước ra khỏi quan tài, cô đã vứt hết những thứ bề ngoài đó ra sau rồi.
Cảm thấy dù có hỏi cũng không thể cạy được mồm A Duệ, Vân Xuyên liền hỏi Thiết Ngôn.
“Tướng quân hiện giờ ở đâu?”
“Bẩm Phu nhân, Tướng quân đang ở cách trấn khoảng một trăm dặm, truy tìm dấu vết còn lại của thư ếm người Chà.”
Vân Xuyên có chút kinh ngạc. Người Chà không phải tộc người trong nước, đa số trước kia đều là thương nhân đi thuyền tới để trao đổi mua bán, sau đó cũng có nhiều người ở lại, sinh con đẻ cái, tạm trú liền trở thành thường trú.
Tộc người này có nhiều cái tốt, nhưng cũng có cái không tốt, đó chính là thuật trù ếm của họ có thể truyền qua tận ba đời, hình thức vô cùng đa dạng, từ nhẹ đến nặng, thậm chí có thể thu phục ma quỷ để thao túng.
“Ta nghe nói, người Chà bình thường sẽ không động tới ai, chỉ những ai động chạm tới họ mới dễ bị dính bùa, đích thân Tướng quân phải xử lý thì chắc hẳn là sự việc không đơn giản.”
Thiết Ngôn thầm tán thưởng vị Phu nhân này, xem ra lời đồn bên ngoài chỉ nên tin hai ba phần là cùng.
“Dạ đúng là thế, có điều, nô tài mấy ngày nay đều ở trong thành nên không biết cụ thể tình hình thế nào.”
“Vậy tên Dục Quỷ này ngươi định xử lý ra sao?”
“Nô tài sẽ đưa hắn tới chỗ Tướng quân để người định đoạt.”
Vân Xuyên nghe thế thì nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói.
“Ta sẽ cùng ngươi đến chỗ Tướng quân.”
Thiết Ngôn hơi sửng sốt trước quyết định đột ngột này của Phu nhân, liền nói.
“Phu nhân, như vậy e rằng không tiện, Tướng quân sẽ trách tội nô tài mất.”
“Trách tội ngươi vì điều gì?”
“Vì đã để Phu nhân lặn lội đường xa đi tìm Tướng quân, nếu để người ngoài biết chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Phu nhân.”
Vân Xuyên cười nhạt nói.
“Ta thì không nghĩ thế, cứ ở lại trong phủ này để chờ Tướng quân, chi bằng ta đi tìm người một chuyến. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không phải người an phận, ngồi một chỗ ăn rồi chờ chết, biết đâu ta tới đó có thể giúp Tướng quân một tay.”
Nói xong, chẳng để cho Thiết ngôn mở lời thêm, Vân Xuyên đã quay đi chuẩn bị đồ đạc. Cô viết lại một bức thư, gắn ở bên ngoài cửa phòng, nói rằng mình tới chỗ Tướng quân, sau đó nhân trời còn chưa sáng cùng với Thiết Ngôn đưa A Duệ rời khỏi phủ.
Trên đường đi, Vân Xuyên có hỏi Thiết Ngôn xem Tướng quân có anh em không, nhưng Thiết Ngôn lắc đầu nói không.
“Vậy thì thật lạ, trong phủ ta gặp một kẻ tự xưng là em của Tướng quân, hắn nói tên hắn là Triệu Ân.”
Thiết Ngôn kinh ngạc lắm, nhưng hắn quả quyết chắc chắn Tướng quân không có anh em nào cả, từ khi chập chững bước đi thì hắn lúc nào cũng chỉ thấy Tướng quân cô độc một mình.
“Tướng quân không có bạn bè gì sao?”
Hỏi đến đây, Vân Xuyên thấy Thiết Ngôn buồn bã, hắn lắc đầu trả lời.
“Không có thưa Phu nhân. Từ nhỏ mệnh số của Tướng quân đã khác người thường, chơi với ai cũng đều gây ra chuyện không may cho người đó. À, nhưng mà có một người đã cùng chơi với Tướng quân những năm niên thiếu, chỉ tiếc bây giờ không còn ở bên cạnh Tướng quân nữa.”
Vân Xuyên biết Thiết Ngôn nói tới ai, liền hỏi.
“Người ngươi nói là vị Hoàng phi trong cung sao?”
Thiết Ngôn hơi gượng gạo gật đầu.
“Hoàng phi là con gái họ Nguyễn, từ nhỏ đã có giao tình với phủ Triệu, cho nên rất thân thiết. Nô tài nghe nói, năm mười hai tuổi, Nguyễn tiểu thư từng bị bắt cóc, sau đó hai năm mới tìm lại được. Tướng quân khi ấy cũng mới mười sáu tuổi, quyết tâm bảo vệ Nguyễn tiểu thư, không để Nguyễn tiểu thư gặp nguy hiểm lần nào nữa. Nhưng trong một lần cùng nhau đi chơi trên núi, Nguyễn tiểu thư bị ngã xuống núi, để lại một vết sẹo ở bên hông trái, nhưng mặc cho gia đình ngăn cản, người đó không quan tâm, nhất định muốn ở cạnh Tướng quân. Chỉ tiếc là, Hoàng đế lại nhìn trúng Nguyễn tiểu thư, nạp người đó làm phi tần, bây giờ đã trở thành Hoàng phi.”
Vân Xuyên gật đầu, không hỏi gì thêm. Thiết Ngôn thấy Phu nhân hỏi thăm về chuyện của Tướng quân, hắn cũng thầm mừng vì còn có người quan tâm tới Tướng quân nhà hắn, đặc biệt người đó lại là Phu nhân.
Đột nhiên con ngựa kéo xe chợt lồng lên, hí vang mấy tiếng, hai vó trước nâng khỏi mặt đất khiến xe ngựa chòng chành muốn đổ sập. Thiết Ngôn lập tức túm dây cương, ra sức khống chế con ngựa, còn hét lên với Vân Xuyên.
“Phu nhân, mau nhảy khỏi xe.”
Vân Xuyên túm lấy vách xe, cố gắng giữ thăng bằng, sau đó cầm lấy tay nải nhảy xuống. Thiết Ngôn thấy con ngựa đã phát điên, liền chui vào trong xe túm theo A Duệ đã bất tỉnh cùng nhảy xuống ngay phía sau. Con ngựa không biết đã bị thứ gì doạ sợ, nó điên cuồng lao đi, cuối cùng lao khỏi vực đá rơi xuống dưới. Những tiếng uỳnh uỳnh vang lên, cỗ xe và con ngựa đã không còn nữa.
Vân Xuyên và Thiết Ngôn chỉ biết nhìn nhau, còn chưa xác định được thứ gì đã doạ con ngựa, thì từ trong những lùm cây vang lên tiếng sột soạt. Thiết Ngôn ném phịch A Duệ xuống đất, rút gươm thủ thế, dù sao hắn cũng đang bất tỉnh, lại còn bị trói thành con nhộng rồi cho nên sẽ không chạy được nữa.
Một đám mèo rừng uyển chuyển đi ra, màu sắc đa dạng, kêu lên những tiếng ngêu ngao u ám, con nào cũng to hơn mèo thường, cặp mắt dữ tợn hơn và móng vuốt cũng sắc bén hơn. Thứ này không phải linh miêu, mà là mèo già hoá thành cáo. Loài cáo này không so được với Hồ Ly, nhưng cũng rất nhanh nhẹn và bạo gan. Một khi chúng đói thì sẽ ăn cả thịt người.
Nhưng một hai con thì không thể bắt được người, cho nên chúng sẽ tụ thành đàn lại để săn mồi. Bình thường sẽ rất ít khi xuất hiện mèo hoá cáo, đây lại tập hợp cả mấy chục con thế này, e rằng là được người ta nuôi dưỡng rồi.
“Thiết Ngôn, bọn chúng không phải tự nhiên xuất hiện.”
Thiết Ngôn gật đầu, kiếm đã giơ lên, xung quanh họ, đàn mèo già đã quây thành vòng và áp sát đến.
“Dám chặn đường chúng ta ở đây, xem ra hành tung của chúng ta bại lộ rồi Phu nhân.”
“Có người muốn giết chúng ta.”
“Khốn kiếp, người của phủ Tướng quân mà cũng dám dùng lũ mèo này để chặn đường.”
Có lẽ từ lúc bọn họ bắt đầu rời khỏi thành thì có người đã bám theo, tới đây thì tập hợp lũ mèo già hoá cáo này để tấn công.
Vân Xuyên rút trong tay nải ra một cái ná nhỏ chỉ bằng một nửa ná thông thường, cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu, thứ này có thể gấp gọn lại để trong người, rất tiện lợi.
Thiết Ngôn trông thấy cũng phải gật gù thán phục.
“Phu nhân còn biết làm thứ này, khiến nô tài bất ngờ quá.”
“Nếu ngươi phải sống giữa một đám người có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, muốn sống sót, ngươi phải mạnh hơn chúng.”
Vân Xuyên tra tên vào ná, cái ná này tuy nhỏ, nhưng một lúc có thể bắn ra hai mũi tên và lắp dự phòng hai mũi nữa. Vân Xuyên mất ba tháng để làm ra nó, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng với loài thú nhỏ như mèo già này, với loài lớn hơn e rằng vô dụng vì mũi tên cô không tẩm độc.
Nhìn đám mèo đang dần tiến tới, Thiết Ngôn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Chợt nghe thấy tiếng sáo vang vọng đâu đấy, lũ mèo già nghe được liền gầm gừ cong người lại. Chúng chuẩn bị tấn công tập thể hai người.
Vân Xuyên không tự tin lắm, cô có tập bắn rất nhiều lần, nhưng không giống tình hình lúc này, nếu cả đàn xông lên, có bắn trúng một lần hai con, bốn con thì cũng vẫn không tránh được bị chúng dùng móng vuốt cào vào người.
Quả nhiên, lũ mèo đồng loạt nhảy chồm tới, con nào cũng hung tợn há miệng ra. Vân Xuyên bắn ra hai mũi tên trúng được hai con mèo, lại vẩy thêm hai mũi nữa, hai con mèo đã bám vào người cô, liên tục cắn xé. Cô lấy tay hất văng chúng ra, nhưng cũng bị chúng cào rách tay rỉ máu.
Thiết Ngôn đá văng một con mèo trên người cô, dùng kiếm chém chết mấy con. Đàn mèo lùi lại, nhưng vẫn chưa bỏ ý định muốn ăn thịt hai người. Nhưng rất lạ, bọn chúng lại không tấn công A Duệ nằm còng queo dưới đất, có lẽ chúng đánh hơi được mùi quỷ trên người hắn nên tránh xa.
Đám mèo rất hung hăng, cũng rất thông minh, chúng khua khoắng bụi mù tung lên để làm loạn tầm nhìn. Một con nhảy bổ tới trước người Vân Xuyên, khiến cô ngã ra sau, chiếc ná cũng bị văng sang một bên, móng vuốt ghim vào da thịt đau đớn.
“Grừ…”
Hàm răng sắc nhọn của con mèo đó đã ở ngay trước mặt Vân Xuyên, cô đưa tay chắn móng vuốt của nó, lại rút cây trâm Mộc Tử trên đầu đâm ngang qua phần bụng mèo.
“Ngoéo…oéo…”
Con mèo kêu ré lên, cô giật nó ra ném qua bên, quờ quạng xua bụi ngồi dậy. Thiết Ngôn cũng lao tới chỗ cô, đỡ cô đứng dậy.
“Phu nhân, người có sao không?”
“Xước xát nhỏ thôi, không đáng ngại. Cẩn thận bên kia.”
Thiết Ngôn vung bao kiếm bên tay trái, chọc vào giữa mặt một con mèo lớn, nó kêu ré lên rơi bịch xuống đất.
Lũ mèo này thực đáng sợ, chúng vẫn tiếp tục khua bụi lên, vừa tạo bụi vừa tạo âm thanh để dễ bề tấn công. Vân Xuyên tay nắm chặt Mộc Tử trâm, hiện giờ cô không biết cái ná đã rơi đâu mất, nhất thời không thể tìm thấy.
“Phu nhân cầm lấy.”
Thiết Ngôn dúi vào tay cô thanh kiếm của mình, còn hắn thì dùng vỏ kiếm. Vân Xuyên chưa từng cầm kiếm thực sự, không ngờ lại nặng đến như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng gồng mình lên giữ thật chặt. Cài lại trâm lên tóc, cô thở ra một hơi, cùng với Thiết Ngôn lùi về sau.
Tiếng sáo lại truyền tới, lần này dồn dập và mãnh liệt hơn, càng khiến đám mèo như phát bệnh điên, điên cuồng xông tới, ép hai người bọn họ về phía sau. Đằng sau là vách đá sâu hun hút, bãn nãy xe ngựa đã rơi xuống, thì ra lũ mèo này được chỉ đạo phải đẩy hai người tới bên vực thẳm.
Xong rồi, thế này thì chỉ còn cách mở đường máu mà chạy chứ phía sau rơi xuống là tan xương nát thịt. Vân Xuyên nuốt khan, cổ họng cô hơi nhói lên, phần da bên ngoài ban nãy bị mèo cào đã tạo thành một đường kéo tận xuống dưới ngực, máu rỉ ra đỏ thẫm cả áo bên trong.
“Phu nhân, nô tài sẽ mở một đường, từ đây tới nơi hạ trại của Tướng quân còn vài dặm nữa.”
Vân Xuyên hiểu ngay Thiết Ngôn muốn mở đường máu cho mình chạy đi, cô nắm chặt kiếm trong hai lòng bàn tay, chẳng biết lấy đâu ra tự tin nói.
“Kiểu gì chúng ta cũng thoát, ngươi yên tâm đi.”
Nhìn Phu nhân tay cầm kiếm còn đang run lẩy bẩy, nặng tới đổ cả mồ hôi mà vẫn cứng miệng, Thiết Ngôn càng thấy giống với Tướng quân nhà hắn.
Đàn mèo bắt đầu ùa cả lên, Thiết Ngôn nhảy ra trước, Vân Xuyên cũng cố thủ ngay phía sau, vung kiếm lên chém vào lũ mèo điên dại.
Vút! Vút!
Từ đằng xa, mấy thớt ngựa tung bụi mù chạy tới, người dẫn đầu mặc giáp bạc, cưỡi con hắc mã dũng mãnh, tay cầm cung một lần bắn ra ba mũi vào đàn mèo. Lũ mèo già nháo nháo kêu lên, thấy có cứu viện, bọn chúng hung hăng quay đầu.
Phập! Phật!
Hai mũi tên nữa bay đến, xiên qua đầu và cổ mèo. Mèo là loài rất tinh khôn, hơn cả loài chó, chúng đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhưng có lẽ vẫn đang bị người khác thao túng nên chưa vội tan tác chạy đi. Cả đàn mấy chục con giờ còn chưa tới chục con, nhưng con nào con nấy đều to lớn khác thường, mặt đầy dữ tợn.
Tiếng sáo lần nữa vẳng lên, âm điệu cao hơn và kéo dài, lũ mèo lập tức quay đầu, dùng chân cào mặt đất khiến bụi một lần nữa tung lên mờ mịt, đến khi bụi tản đi, cả đám mèo đã kéo nhau trốn chạy cả vào những lùm cây.
Thiết Ngôn mừng rỡ kêu lên.
“Tướng quân đến rồi!”
Vân Xuyên cũng đã trông thấy Triệu Ý, Tướng quân vẫn uy nghi bệ vệ như những lần cô gặp. Y ghìm cương ngựa, từ trên ngựa nhìn xuống hai người bọn họ, lại đưa mắt nhìn A Duệ bị trói thành một khúc giò nằm dưới đất.
“Là Dục Quỷ sao?”
Thiết Ngôn lập tức thẳng người chắp tay.
“Dạ đúng thưa Tướng quân, nô tài và Phu nhân đã bắt được Dục Quỷ, trên đường tìm tới nơi Tướng quân hạ trại thì bị đàn mèo kia tập kích, may có Tướng quân đến kịp thời.”
Triệu Ý xuống ngựa, dùng chân đá vào A Duệ, thấy hắn vẫn bất tỉnh nhân sự thì liền quay sang nhìn Vân Xuyên. Ánh mắt sâu thẳm này khiến tim cô đập nhanh lên vài nhịp, những lần trước được Triệu Ý cứu khi còn nhỏ và chưa biết thân phận của cô, bây giờ thì khác rồi nên đâm ra có hơi lúng túng.
“Bái kiến Tướng quân.”
Tướng quân “ừm” khẽ một tiếng, sau đó hỏi.
“Sao lần trước không nói với ta?”
Vân Xuyên ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra vì chưa hiểu câu hỏi của Triệu Ý. Mất một hồi cô mới ngẫm ra được y đang hỏi cô vì sao lần trước cứu cô ở U Linh Cốc lại không nói ra thân phận của mình. Cô liền cụp mắt xuống, thành khẩn đáp.
“Lần đó không tiện thưa Tướng quân. Hơn nữa, lúc đó em nghĩ sẽ không đợi được tới lúc Tướng quân trở về, có nói cũng vô ích.”
Triệu Ý vẫn nhìn cô đăm đăm, thấy cô có vẻ bối rối nên chuyển tầm mắt xuống cánh tay đang rớm máu chảy xuống từng giọt, liền đi tới trước mặt cô, dáng người cao lớn che khuất hết vầng dương nhạt trên đầu cô.
Triệu Ý lấy ra một cái khăn sạch, kéo tay cô, thấm máu cho cô, rồi lại lấy ra một lọ thuốc đổ vào, sau đó nhẹ nhàng thổi mấy cái.
Trước hành động này của Triệu Ý, Vân Xuyên cứng đờ cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.