Âm Nương

Chương 30

Mộng Linh Kinh Hỷ

06/05/2023

Bắt đầu vượt ải Âm Ty thôi! Bằng mọi giá không thể ở lại cùng Triệu Ân, người này quá đáng sợ.

----------------------

Vân Xuyên cảm thấy rất sợ người này, tuy anh ta lúc nào cũng mỉm cười, còn từng cứu cô hai lần, nhưng từ anh ta toả ra thứ khí tức không lương thiện chút nào.

“Tuỳ cô thôi, cô có thể ra ngoài tự tìm đường về, nhưng tôi không biết ngoài kia có bao nhiêu thứ thèm muốn thần thức của cô đâu, tới lúc đó đừng bảo tôi không nhắc trước.”

Vân Xuyên đăm chiêu nhìn anh ta, tay đưa lên sờ vào trâm Mộc Tử, hơi ấm toả ra rất nhạt. Nếu cô đã rơi xuống Địa phủ, tức là chỉ có linh hồn rời đi, ban nãy không để ý, bây giờ nhận ra thì càng kinh ngạc hơn nữa.

Triệu Ân cười nói.

“Mộc Tử trâm là thứ có linh tính, A Lại Da thức của cô tách ra, cũng sẽ kéo theo một nửa Mộc Tử trâm đi cùng, xem ra chiếc trâm đó rất trung thành với cô, tách một nửa linh thức ở lại để bảo vệ cơ thể cô, đúng là chủ nào tớ nấy, đều rất thông minh.”

Vân Xuyên cũng không ngờ Mộc Tử trâm lại là vật quý giá đến như thế, cô ngẫm nghĩ một hồi, liền thẳng thừng hỏi Triệu Ân.

“Lần đầu tiên tôi lạc vào kết giới, anh cứu tôi khỏi tay bốn quỷ hồn kia, còn nói tôi đã đặt một chân vào quỷ môn quan. Hôm nay tôi dùng Mộc Tử trâm đâm xuống mặt nước để tìm lối ra, thì lại rơi xuống Địa phủ, có phải đều do anh tính toán không?”

Sắc mặt Triệu Ân không thay đổi, vẫn là một thứ màu xám âm u khiến người ta nhìn không rõ ràng. Nụ cười như có như không vẫn khẽ kéo lên, anh ta nhìn cô rất lâu, khiến cô cau mày lại, sẵng giọng hỏi.

“Anh đưa tôi tới đây có mục đích gì?”

“Hiện giờ ta không thể nói cho cô biết, nhưng sau này cô cũng sẽ hiểu ra thôi. Cô đã đói chưa? Chúng ta cùng ăn tối thôi. Lúc này trên dương giới, có lẽ đã sang ngày thứ ba rồi đấy.”

Vân Xuyên không mấy ngạc nhiên. Thời gian ở tam giới là khác nhau.

Theo sách cổ ghi chép, một ngày ở Địa phủ bằng một tuần ở Dương giới, nếu cô chỉ cần nấn ná ở đây một tháng thì thời gian trên đó sẽ trải qua gần một năm rồi.

Chưa kể bây giờ, theo Triệu Ân nói, A Lại Da thức của cô đã rời đi, may nhờ có Mộc Tử trâm duy trì lửa Tam Muội trong cơ thể, nhưng duy trì được bao lâu thì cô không biết, chỉ sợ càng để lâu sẽ càng nguy hiểm.

Lúc này có hỏi thì Triệu Ân cũng sẽ không nói cho cô biết, nếu anh ta đã sắp đặt trước thì hỏi cũng vô ích.

Trước mắt cô đúng là nên lấp đầy cái bụng, có thực mới vực được cái đầu.

Vân Xuyên đi cùng với Triệu Ân tới phòng ăn, trên bàn đã bày biện rất nhiều món, Vân Xuyên định gắp một chút rau, liền nghi hoặc hỏi.

“Rau tôi nhìn thấy là thật chứ? Sẽ không biến thành giun dế sâu bọ đấy chứ?”

Triệu Ân nhìn cô phì cười, cầm lấy một miếng tôm cho vào miệng, nhìn anh ta ăn ngon lành, không thấy có ý đồ xấu xa, Vân Xuyên mới yên tâm mà ăn.

Người hầu kẻ hạ trong nhà Triệu Ân đều là người giấy, thần thái đơ cứng, không nói không cười, cứ một mực cúi đầu làm việc, được cái tay chân nhanh nhẹn và linh hoạt.

Những ngọn nến cũng không được đặt vào nơi cố định, mà lập loè trong không gian, ngóc ngách nào cũng toả ra mùi mạn châu sa.

“Anh ở đây một mình sao?”

“Ta đương nhiên ở một mình, bản toạ còn chưa cưới vợ, đang đợi cô đồng ý ở lại đây, ban ngày ngắm mạn châu sa, ban đêm vui thú vui của đôi uyên ương trẻ tuổi.”

Vân Xuyên lừ mắt, Triệu Ân này không giống U Linh, U Linh chỉ hay đùa cợt, nhưng mỗi lời Triệu Ân nói ra đều có ý cả, lời vừa rồi cũng không phải nói cho có.

“Triệu Ân, bây giờ tôi muốn tìm đường trở về, tôi không muốn ở lại đây cùng anh.”

Sắc mặt Triệu Ân liền thay đổi, tối sầm lại một cách đáng sợ. Anh ta bước tới trước mặt cô, ấn cô vào vách tường, dang hai tay chống cạnh vai cô, kìm cô vào trong, hỏi bằng giọng đục ngầu, hai con mắt vàng ngập tràn sự khó chịu và u ám.

“Cô nhất quyết muốn đi sao?”

Vân Xuyên nheo mắt, nhanh tay rút Mộc Tử trâm đặt phần mũi nhọn trước ngực anh ta, mặc kệ con rắn đang lè lưỡi há mồm ngay sát mặt mình.

“Đừng đứng gần tôi như thế. Tôi chưa chết, tôi hiện giờ chỉ là A Lại Da thức, tôi muốn trở về thân xác của mình.”

Liếc nhìn mũi trâm hướng thẳng vào tim mình, Triệu Ân biết Vân Xuyên dám nói dám làm thật.

Mộc Tử trâm tuy chỉ còn một nửa linh thức, nhưng một đâm vào tim cũng có thể khiến anh ta mất nửa cái mạng rồi. Triệu Ân thả tay ra, hừ lạnh một tiếng nói với cô.

“Được, tôi sẽ cho cô biết cách rời khỏi đây, nhưng có làm được hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cô.”

Triệu Ân dẫn cô đi tới bên cửa sổ, ngoài trời đã tối mịt, trên không treo lơ lửng một mảnh trăng khuyết đỏ rực như màu bỉ ngạn bên dưới.

Thấp thoáng trên cánh đồng mạn châu sa trải dài tít tắp, đầy những đốm lân tinh màu xanh chập chờn.

Xa xa còn trông thấy vô số ngạ quỷ đủ mọi loại hình dạng to nhỏ đang thất thểu bước đi, nhặt được thứ gì có thể ăn đều cho vào miệng, nhưng phút chốc lại phải há mồm thở ra vì bị bỏng.

“Những gì cô nhìn thấy ngoài kia, cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, sâu hơn trong lòng đất, trong thân cây, thậm chí một viên đá nhỏ ở quỷ môn quan cũng không phải là thứ người thường có thể hình dung được đâu.”

“Anh đang doạ tôi sao?”



“Tôi không doạ cô, trước giờ lời tôi nói đều là thật.”

Vân Xuyên nhìn ra ngoài một lần nữa, cô cảm thấy trong màn đêm nay mà ra ngoài thì chỉ có đường chết, A Lại Da thức mà bị ngạ quỷ ăn mất thì thân thể cô cũng chẳng còn sống được nữa.

Nhìn dáng vẻ do dự của cô, Triệu Ân đắc ý nói.

“Thế nào? Cô sợ rồi phải không?”

“Nói cho tôi biết, tôi phải tìm thứ gì thì mới có thể quay trở về cơ thể của mình?”

Vân Xuyên không thay đổi ý định, bằng mọi giá cô phải rời khỏi quỷ môn quan.

Triệu Ân cũng không làm khó cô nữa, anh ta nói.

“Cô phải từ Quỷ Môn Quan này đi qua thêm sáu cửa ải nữa để tìm được Giếng Thông Thiên, nhảy xuống đó, khi quay về rồi lại phải tìm cơ thể của mình để nhập vào, nhưng A Lại Da có xảy ra xung khắc với bảy thức còn lại trong cơ thể cô không thì ta không biết.”

“Giếng Thông Thiên sao? Tôi chưa từng đọc qua về nó.”

“Đâu phải thứ gì trong trời đất này con người các cô cũng có thể viết hết ra sách được. Nếu như cô có thể quay lại Dương giới, nhập được vào cơ thể, biết đâu sẽ là người đầu tiên viết về cách đi qua Giếng Thông Thiên, để lại cho hậu thế đấy.”

Vân Xuyên chẳng buồn bận tâm tới lời châm biếm này của Triệu Ân, lòng dạ cô đang rối bời, không biết phải chuẩn bị những gì để có thể băng qua muôn vàn nguy hiểm ngoài kia, đi tìm Giếng Thông Thiên.

“Anh có giấy vẽ bùa, sáp ong và máu chó không?”

Triệu Ân nghe tới máu chó thì đưa tay che miệng như muốn nôn mửa, méo hết cả mặt đi.

“Hai thứ kia thì có, nhưng máu chó thì không.”

“Vậy cho tôi giấy vẽ bùa và sáp ong đi.”

“Hừ, cô định bỏ rơi ta để trở về trên kia, lại còn muốn ta phải cung cấp đồ cho cô sao?”

Nói mà không biết ngượng, Vân Xuyên bị anh ta giăng bẫy kéo xuống đây, sao có thể nói là cô bỏ rơi được. Nhưng cũng không có thời gian mà đôi co với Triệu Ân, cô khẩn thiết nói.

“Tuy tôi không biết vì sao anh đưa tôi xuống đây, nhưng tôi cần phải quay về, tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong. Muốn đối phó những thứ kia, tôi phải có đồ nghề mới được.”

Thấy vẻ nghiêm túc và khẩn cầu của Vân Xuyên, Triệu Ân cũng đồng ý đưa cho cô ít mai rùa con và sáp ong. Vẽ bùa trên mai rùa Vân Xuyên chưa học, nhưng cũng đã đọc qua.

Linh lực để tạo bùa trên mai rùa phải lớn hơn, nhưng đổi lại, bùa chú sẽ phát huy công hiệu tốt hơn nhiều so với dùng giấy.

“Có một điều cuối cùng ta phải dặn cô, nếu chẳng may cô để quỷ sai địa ngục bắt được, thì coi như cô xong đời.”

Vân Xuyên toát cả mồ hôi hạt, từng giọt to đùng lăn xuống gò má. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đến đâu hay đến đó, tuy rất muốn đánh người, nhưng vẫn phải kìm chế, khách sáo cảm ơn Triệu Ân một tiếng.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, vài loại bùa cũng đã được viết trên mai rùa bỏ vào tay nải, Vân Xuyên muốn ngay lập tức rời đi.

Cô không biết Triệu Ân có thể làm ra những chuyện gì, cho nên ở cùng anh ta thì chi bằng tìm đường ra ngoài ngay bây giờ.

Đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống, trông thấy Vân Xuyên tay cầm gậy, vai khoác tay nải bắt đầu bước ra ngoài trời, Triệu Ân nhăn trán, nói với con rắn trên vai mình.

“Cứng đầu cứng cổ như thế, có đúng cô ta là cô dâu địa phủ không? Một chút thích thú với nơi này còn không có cơ mà. Hay là cô ta không có chút ấn tượng gì với bản toạ? Bản toạ cứu cô ta hai lần, à không, ba lần, lẽ ra phải có chút cảm kích chứ.”

Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Ân cười nhạt, vẻ không phục.

“Tất cả đều tại Triệu Ý, dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ tốt nhất đều thuộc về hắn chứ? Ông trời bất công, đến Diêm Vương cũng thiên vị cho Triệu Ý.”

Uỳnh uỳnh hai tiếng, hai tia Diêm Lôi đánh thẳng vào cửa sổ Triệu Ân đang đứng, may mà anh ta nhanh chân né kịp, nếu không có khi đã bị đánh cháy thui rồi. Triệu Ân kinh hãi nhìn khung cửa sổ bị đánh cháy khét lẹt, nuốt nước bọt, quay sang nói với con rắn.

“Na, mày đi theo cô ta đi, đừng đến gần quá, chỉ cần cô ta tìm được giếng thông thiên thì phải kéo cô ta về đây ngay, không được để cô ta quay trở về dương giới.”

Con rắn tên Na lập tức bò từ trên người Triệu Ân xuống, thoắt cái đã biến mất vào màn đêm.

Vân Xuyên rời khỏi nơi ở của Triệu Ân, bắt đầu đi vào rừng hoa bỉ ngạn đỏ trải dài.

Những đốm lân tinh đánh hơi được mùi người, liền kéo lại chỗ cô, xúm xít vây quanh, từ trong đốm lân tinh còn vang lên vô số giọng nói già trẻ lớn bé.

Người cười kẻ khóc, có những đốm lân tinh còn cáu giận vô vớ, vùi vào sau búi tóc của cô như muốn trút bực bội. Vân Xuyên phải rút Mộc Tử trâm để xua đuổi chúng.

Lân tinh này ít nhiều hút đi dương khí và hơi ấm trên người cô, nếu cả ngàn đốm lân tinh vây tới xung quanh thì chỉ nửa canh giờ là cô sẽ không còn hình dạng gì nữa, cũng sẽ biến thành một đốm lân tinh chập chờn trong bóng đêm như vậy.

Lân tinh không dám tới gần cô nữa vì có Mộc Tử trâm trợ lực, nhưng chúng bay là là ngay bên cạnh, tạo thành một cái dải dài nối đuôi bay trên đồng hoa bỉ ngạn.

Từ phía xa, Vân Xuyên trông thấy một toán quỷ sai đang lùng sục, có vẻ họ đã đánh hơi được A Lại Da thức của cô, Vân Xuyên vội vàng cúi thấp người, chui vào dưới những khóm bỉ ngạn.



Tay đưa lên dùng Mộc Tử trâm xua đuổi lân tinh, nhưng chúng vẫn cứ bu quanh chỗ cô đang trốn, thu hút sự chú ý của đám quỷ sai.

Một quỷ sai đầu trâu mặt ngựa đứng trên một đốm lửa đỏ rựa liền chỉ tay ra lệnh.

“Đi kiểm tra chỗ lân tinh tụ tập kia xem có thứ gì mà thu hút bọn chúng đến thế.”

Hai tên quỷ phía sau liền bay tới, tay lăm lăm hai cái xiên ba nhánh, bắt đầu đâm xuống nơi lân tinh tụ lại.

Vân Xuyên thu Mộc Tử trâm về, vì sợ nó sẽ càng dẫn dụ quỷ sai tìm tới. Cô cúi thật thấp, gần như cả người bò rạp dưới nền đất lạnh đến tê buốt.

Nhẹ nhàng mở tay nải, lấy ra một cái mai rùa đã vẽ bùa ẩn thân lên đó, miệng lẩm nhẩm đọc chú.

Chiếc mai rùa bé bằng nửa bàn tay, trên mai vạch vẽ bằng sáp ong, phần sáp ong liền sáng lên, mở ra một lớp màng vô hình bọc lấy Vân Xuyên bên trong.

Soạt! Soạt!

Cô nhắm mắt, nín thở.

Mũi xiên ba nhánh đâm thẳng xuống, khua khoắng một hồi ngay trên lớp màng vô hình khiến cho lân tinh đều bat vụt cả lên, tản mát hết đi. Thấy không có gì, hai quỷ sai liền quay lại bẩm báo.

“Bẩm tướng quân, không phát hiện gì bất thường. Có lẽ là đám lân tinh quây tụ lại một chỗ trò chuyện với nhau đó thôi.”

Quỷ đầu trâu còn nheo mắt nhìn kỹ thêm một hồi, thấy đúng là không có gì bất thường liền kéo cả toán quỷ sai bay đi.

“Phía trước là nơi ở của Nhị điện hạ, các ngươi không được to tiếng, tránh quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi.”

“Dạ, tuân lệnh tướng quân.”

Vân Xuyên lúc này mới dám thở ra, kết giới mai rùa cũng đã tan đi mất. Đám lân tinh lại tiếp tục quây vòng trên đầu cô. Nghe đám quỷ sai nói với nhau, phía trước là nơi ở của Nhị điện hạ, lẽ nào là ám chỉ Triệu Ân sao?

Không có thời gian để suy nghĩ, Vân Xuyên tiếp tục đứng lên đi tiếp. Cô lấy ra thêm hai cái mai rùa, một cái vẽ bùa ẩn thân, một cái vẽ bùa tạo ảo giác.

Vô vàn ngạ quỷ bệ rạc khắc khổ đang lang thang trên mặt đất lạnh buốt, chúng đều loã lồ và bốc mùi hôi thối, làn da bủng beo nhăn nhúm như da cóc.

Có những tốp ngạ quỷ đang ăn đồ thối rữa, lúc nhúc dòi bọ, nghe nói khi còn sống, chúng không coi trọng đồ ăn, vừa tham lam vừa phung phí, cho nên chết đi phải ăn lại những thứ khi đó chúng đã vứt đi, khổ không gì kể hết.

Vân Xuyên không dám nhìn thêm, cô băng băng đi qua lớp lớp ngạ quỷ, nín thở đến đỏ gay cả mặt.

Dường như ngạ quỷ đánh hơi được mùi dương khí, chúng hếch mũi lên ngửi ngửi, nhưng lại không nhìn thấy Vân Xuyên. Cô càng lúc càng đi nhanh, tay nắm chặt lấy hai cái mai rùa.

Qua được được biển ngạ quỷ, Vân Xuyên ngồi xuống một tảng đá, giơ chân ra phía trước, chân cô đều bị khí lạnh làm cho bong tróc, nứt toác ra mà chảy máu.

Vì quá lạnh, cô không còn cảm giác đau đớn, nhưng nếu cứ thế này thì cô sợ rằng cô sẽ không trụ qua được sáu ải tiếp theo.

Quỷ Môn Quan chỉ là ải đầu tiên của Địa phủ. Tiếp theo phải đi tới đường Hoàng Tuyền, qua Đá Tam Sinh, đến Vọng Hương đài, vượt sông Vong Xuyên, đánh lừa Mạnh Bà để không phải uống canh và bước qua cầu Nại Hà. Giếng Thông Thiên hẳn là chỉ ở gần đó thôi, tuy cô không biết hình dạng cái giếng ra sao, nhưng cô tin chắc chắn mình sẽ nhận ra nó.

Lửa Tam Muội trong người cô rất yếu, không đủ để giữ ấm cơ thể, Vân Xuyên đành phải cắn đầu ngón tay, lấy một giọt máu nhỏ lên mai rùa, bắt quyết niệm ra Không Hoả.

Thứ lửa này cháy trên không trung, không khác gì lửa ma chơi, có màu vàng nhạt nhoà, tuỳ thuộc vào tu vi và trình độ của pháp sư mà lửa cháy lớn hay nhỏ, lửa của Vân Xuyên hiện giờ là thứ không nằm trong danh sách đó, chỉ có công dụng sưởi ấm mà thôi.

Cô dùng Không Hoả sưởi ấm đôi bàn chân, lấy vải băng vết thương lại, nhét vào trong giày một ít vải mềm để tiện cho việc đi bộ đường dài.

Môi trường dưới Địa phủ không thích hợp với thể chất của con người, càng ở lâu thì cơ thể sẽ càng lạnh lẽo và mất đi ý thức. Vân Xuyên không nấn ná thêm, xỏ giày, tắt Không Hoả rồi tiếp tục khoác tay nải, chống gậy tìm đường đi.

Trời vẫn còn rất tối, chỉ còn vài đốm lân tinh lẽo đẽo bay theo cô, phía trước dần hiện ra một con đường quanh co trải đá xanh, hai bên nở ra những bông bỉ ngạn màu trắng muốt. Vân Xuyên biết mình đã tới đường Hoàng Tuyền rồi.

Cô ngó nghiêng, phát hiện ra có một tốp quỷ sai đang đi tuần, những đốm đuốc xanh lét là là trong không trung, tên quỷ nào cũng cầm binh khí đủ mọi loại hình dạng.

Đường Hoàng Tuyền là đường dành cho những linh hồn đi xuống âm ty, nhưng hiện giờ Vân Xuyên chỉ là A Lại Da thức, không hoàn toàn là một linh hồn, trong sổ sinh tử nhất định cũng không có tên của cô, cho nên nếu để quỷ sai phát hiện ra thì cô không tránh được cái chết.

Nhìn những đốm lân tinh lập lờ xung quanh mình, Vân Xuyên biết chúng đang rất muốn hưởng một chút dương khí trên người cô, vậy là cô nảy ra một ý táo tợn.

Cô dùng tay kéo đám lân tinh về phía mình rồi thì thầm.

“Ta sẽ chia một chút dương khí cho các ngươi, đổi lại, các ngươi phải giúp ta đi qua đường Hoàng Tuyền.”

Những đốm lân tinh lắc lư quả cầu ma chơi như đang hội ý, sau đó chúng đồng ý gật đầu. Vân Xuyên cảm thấy bọn lân tinh này cũng rất dễ thoả thuận, chỉ cần có được dương khí là vui sướng ngay.

Theo lời cô, bọn lân tinh tụ hết lại thành một cái lưới rất lớn, vây xung quanh Vân Xuyên, sau đó nhân lúc quỷ sai đi mất, liền cùng cô tiến lên đường Hoàng Tuyền.

Vân Xuyên cảm thấy mình đang yếu dần đi, không thể sử dụng thêm linh lực được nữa.

Cô cũng chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn, dùng nhiều có thể tẩu hoả nhập ma, hoặc tệ hơn là tổn hại trực tiếp tới thân thể trên dương giới.

Chân cô đi càng lúc càng nhanh, cho tới khi nghe được tiếng quát của quỷ sai, liền cùng với đám lân tinh chạy bán sống bán chết, không dám ngoảnh lại nhìn thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook