Chương 44
Mộng Linh Kinh Hỷ
24/05/2023
Trời chập choạng tối, mặt trời vừa khuất bóng, một đám người Miêu đã
vượt đầm lầy, băng qua vườn cải, đi qua khu rừng tiến tới hẻm đá dẫn vào U Linh Cốc, dẫn theo sau một đàn Miêu quỷ cả chục con.
Thuộc hạ của Thiết Ngôn thấy có người đột nhập liền chạy vào trong bẩm báo.
Mấy con chó đầu người cũng nhảy bổ ra, nhưng chó đầu người canh giữ vườn dược liệu trong U Linh Cốc không có khả năng chống lại Miêu quỷ, chỉ mấy lần giao tranh, từng con từng con đều bị Miêu quỷ cắn chết rất thảm, chúng tru lên những tiếng khóc than ai oán, vẳng trong bóng đêm nghe vừa sợ vừa thương tâm.
Đám cổ trùng rào rào bò tới, nhanh chóng xé thịt chó đầu người, biến chúng thành những bộ xương chó xơ xác.
U Linh nghe tin đó, biết đám người Miêu tộc tìm đến đây là vì Vân Xuyên, dẫu trong lòng lo lắng, hắn vẫn dặn dò mọi người không cần sợ, cứ chuẩn bị tất cả những gì có thể, rồi một mình ra ứng phó trước ngoài hẻm đá.
Giữa hẻm đá dựng đứng gió thổi hun hút, xuất hiện một bóng quỷ, mái tóc dài màu trắng, tay cầm quạt giấy đứng giữa không trung.
“Miêu tộc các người tại sao lại xâm nhập U Linh Cốc, còn giết chó đầu người của bổn thượng, các người muốn chống lại quỷ thần hay sao?”
Một trong số những người trong đám người Miêu, nhìn qua đã biết là phù thuỷ của tộc liền lên tiếng.
“Cốc chủ, Miêu tộc chúng ta không có ý xâm phạm, chỉ muốn cốc chủ giao người ra cho chúng ta.”
U Linh phe phẩy quạt, cười lạnh.
“Hừ, giao người ư? Còn chưa có lời nào đã đưa đám tặc miêu kia giết chó canh vườn của bổn thượng, bây giờ lại còn muốn đòi người, e rằng mưu đồ của người Miêu các ngươi không dừng lại ở việc đòi người đâu.”
Đã bị nói trúng tim đen, phù thuỷ Miêu tộc kia cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cười mấy tiếng vẻ thách thức.
“Không giấu gì cốc chủ, Miêu tộc chúng ta chuẩn bị có đại sự ngàn năm có một, muốn mượn U Linh Cốc dùng vài bữa, không biết liệu có tiện không?”
Hoá ra đây mới là mục đích chính của bọn Miêu tộc này. Người Miêu xưa nay sống yên bình, đột nhiên lại tỏ ra hiếu sát như vậy, không chừng là có âm mưu thâm sâu nào đó sắp sửa xảy ra.
U Linh nheo mắt nhìn khắp lượt, người, mèo, trùng đều có đủ cả, e rằng hôm nay U Linh Cốc phải trải qua một trận đại chiến rồi.
“Không tiện. Bổn thượng ghét nhất là cho người khác mượn đồ, chúng ta không quen không biết, không nên hỏi mượn, tránh sau này mượn rồi không trả. Lúc cho mượn thì đứng, đến khi đòi thì quỳ cũng không lấy lại được.”
Phù thuỷ người Miêu nghe giọng mỉa mai của U Linh xong liền hừ nhẹ một tiếng, càng lúc càng lộ rõ ý đồ.
“Để phục vụ cho đại sự của mình, Miêu tộc chúng ta đành phá lệ một lần, giết sạch U Linh Cốc.”
Phù thuỷ giơ quyền trượng lên, lắc lắc mấy hồi, âm thanh do va chạm của vòng bạc reo lên leng keng, đánh động vạn con trùng đang bò trong thảm cỏ.
Đám Miêu quỷ cũng nhảy cả lên những cành cây, hai hốc mắt xanh lè, nhe nanh giương vuốt trực chiến.
Từ sau hẻm núi, chợt thấy có ảnh lửa le lói. Một đốm lửa, hai đốm lửa, cả một dải lửa nối tiếp nhau xuyên qua hẻm, chiếu sáng rực rỡ hai vách đá dựng.
U Linh quay đầu nhìn, thấy Vân Xuyên và đám U Lan cùng những thuộc hạ trong cốc cũng đã theo ra, hắn hơi gắt lên.
“Sao mấy người ra đây làm gì? Nguy hiểm lắm.”
Vân Xuyên hai tay nâng hai bên, giữ cho Không Hoả cháy sáng, nói với U Linh.
“Biết là nguy hiểm mà anh còn muốn đối phó một mình, tính thể hiện bản lĩnh cốc chủ hay sao.”
“Hừ, bổn thượng tự biết lượng sức, trong cốc có một đường bí mật xuyên ra ngoài núi, bây giờ đi còn kịp.”
Vân Xuyên không do dự đáp lại.
“Đi thì cùng đi, đánh thì cùng đánh, có gì phải sợ.”
“Cô…gan cô ngày càng to đấy Xuyên Nhi, không biết sợ chết là gì phải không.”
“Đa tạ U Linh quá khen.”
U Linh biết không nói lại được với Vân Xuyên, phất tay áo khó chịu, nhưng thực ra là hắn đang lo lắng.
Phù thuỷ và đám người Miêu tộc đứng bên ngoài thấy chẳng ai bận tâm tới mình, liền phẫn nộ gào lên.
“Không cần nói nhiều nữa, đánh thẳng vào U Linh Cốc cho ta, quỷ thần ta cũng diệt hết.”
“Pháp sư, vậy còn cô gái đó thì sao?”
“Chủ nhân có lệnh, giết không tha một ai. Hừ, nếu như có tên họ Triệu kia ở đây để giết luôn một thể có phải xong việc rồi không, tính toán chu toàn mọi bề, chỉ trách không qua được một chữ tình.”
Độc trùng và Miêu quỷ ào ào kéo nhau xông tới, những con Miêu quỷ nhảy vào hẻm đá, độc trùng bò tràn hai bên vách đá. U Linh đứng giữa không trung, hai tay giang ra đẩy tới, tạo thành một đợt gió lạnh buốt, đẩy ngược chúng về sau.
Tiếng quyền trượng lắc, tiếng lầm bầm đọc chú Miêu tộc, càng làm cho đám mèo và độc trùng thêm hung ác. U Linh hạ người xuống, thổi bùng lên một trận gió nữa, đem theo Không Hoả của Vân Xuyên tràn về phía trước.
Lửa bắt đầu cháy lan trên rễ cây hai bên vách đá, âm thanh lách tách cùng mùi côn trùng cháy khét lẹt.
Phù thuỷ người Miêu nheo cặp mắt dài sáng quắc, quyền trượng cắm xuống đất, ông ta hô to một câu chú tiếng Miêu, lập tức đám trùng độc tụ lại, biến thành một con trùng khổng lồ được kết hợp từ ngàn vạn những con trùng khác.
Đám Miêu quỷ vây xung quanh con trùng to lớn chặn ngang cả vách đá, cổ họng rít lên những tiếng mèo kêu quái dị.
U Linh hừ một tiếng, nghiến răng lẩm bẩm.
“Vu Na trùng.”
Vân Xuyên cũng kinh hãi nhìn con trùng to lớn, hai bàn tay đã hơn run lên, toàn thân như phát ra cơn ngứa ngáy khó chịu.
Vu Na là thuật xua đuổi quỷ thần, phù thuỷ người Miêu kia lại kết hợp độc trùng với thuật Vu Na, quả là phép thuật kinh người.
“Xuyên Nhi, đưa mọi người đi đi.”
U Lan và thuộc hạ U Linh Cốc đương nhiên sẽ không chịu, U Linh Cốc tồn tại đã nghìn năm, làm sao có thể để đám người Miêu tộc kia san phẳng được.
U Lan đốt lên những cây đuốc lớn, đám thuộc hạ cũng đã trút bỏ lốt người, biến thành những yêu ma đủ mọi loại hình dạng tràn tới ngay phía sau U Linh.
“Cốc chủ, hiện giờ đầu hàng còn kịp, chúng ta sẽ cho các người chết nhanh một chút.”
Phù thuỷ người Miêu phía sau con trùng khổng lồ đắc thắng nói to, đám thuộc hạ của ông ta cũng hô vang như sấm dậy.
U Linh nghiến răng quát.
“Lão già thối, U Linh ta ở đây cả nghìn năm, thứ phù thuỷ non kém ăn cướp như ngươi mà cũng xứng vào đây sao. Để xem Vu Na trùng của ngươi lợi hại hơn, hay yêu quỷ U Linh Cốc đáng sợ hơn.”
Dứt lời, U Lan cũng đã bay tới bên cạnh anh mình, cả hai vặn vẹo thân mình, tóc dài căng ra, cả cơ thể đột nhiên phát ra ánh sáng, móng vuốt mọc dài ra.
“Không hổ là quỷ thần U Linh, ngày này năm sau ngươi sẽ có thêm một ngày giỗ.”
Phù thuỷ Miêu tộc hét một tiếng, Miêu Quỷ và con trùng to lớn bắt đầu tấn công mãnh liệt. Phía bên này, anh em U Linh và đám yêu quỷ cũng xông tới.
Cả hẻm đá ào ào chấn động, hai vách đã cũng rung lên từng đợt, loé sáng những tia phản quang xanh lét. Tiếng quỷ, tiếng mèo, tiếng côn trùng vọng lên ồn ã.
Vân Xuyên cảm thấy mình có đứng đây, tung ra hết tất cả bùa phép học được cũng chỉ như đòn đánh của con nít vắt mũi chưa sạch. Cô lùi về sau, đúng lúc thấy thằng ** Thóc và con Mơ dìu nhau đi tới.
“Hai đứa ra đây làm gì? Nguy hiểm lắm.”
Vừa nói xong, một con Miêu Quỷ đã lẻn được vào trong, nhảy lên cao xông tới. Vân Xuyên đẩy con Mơ và ** Thóc qua một bên, giơ tay che chắn thì bị con mèo cào một cái. Vuốt của Miêu quỷ đau thấu tim gan.
Con mèo quỷ đột nhiên nhảy phắt lên vách đá, Vân Xuyên đang bị thương, tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, mắt thấy con Miêu quỷ sắp vồ vào mặt mình, cô bèn giơ tay lên che mặt.
Chỉ nghe con Miêu quỷ kêu ré lên một tiếng rơi bịch xuống đất, ** Thóc tay cầm cái ná nhỏ bắn thêm một viên sỏi nữa.
Viên đầu tiên trúng một bên mắt con Miêu quỷ, viên thứ hai trúng vào phần bụng.
Cô kéo tay con Mơ và ** Thóc nép vào một góc.
“Xuyên Nhi, mau chạy đi.”
Tiếng thét của U Lan như xé toạc không gian, Vân Xuyên thò đầu ra nhìn thì thấy yêu ma của U Linh Cốc đang bị Vu Na trùng đàn áp kịch liệt.
Phù thuỷ Miêu tộc quả nhiên không phải dạng vừa, quỷ nghìn năm như U Linh cũng chẳng đấu lại, nghe nói phù thuỷ Miêu tộc có thể mượn sinh khí của dã quỷ để chống lại quỷ thần, thực sự có chuyện này.
Dần dần chúng đã đẩy lùi người của U Linh vào sâu trong hẻm đá, chỉ một chút nữa thôi thì độc trùng kia có thể lan tràn ra cả U Linh Cốc.
Vân Xuyên kéo tay con Mơ và ** Thóc chạy về phía vườn dược liệu, phía sau cô, mấy con Miêu Quỷ đã lẻn vào trước đang dáo dác đuổi theo, con nào cũng dữ tợn đầy sát khí.
Vân Xuyên vừa chạy vừa nghĩ, cô không thể đánh từng con Miêu quỷ, phải có một cách nào đó để xua đuổi chúng, bảo vệ con Mơ và ** Thóc.
Vân Xuyên kéo hai đứa chạy về hướng nhà ở, lao vào phòng dược liệu đóng chặt cửa lại. Bên ngoài lũ Miêu quỷ ré lên những tiếng man rợ, cào vào cửa gỗ kêu ken két rợn người.
Con Mơ ôm lấy ** Thóc đứng nấp một chỗ, Vân Xuyên rút một lá bùa dán vào cửa, gia tăng trợ lực cho cánh cửa, còn mình thì lục lọi dược liệu trên kệ gỗ.
Cô cần cam thảo dây, thầu dầu, quả bã đậu và chu sa để làm hỗn hợp đuổi Miêu quỷ.
Binh một tiếng, cánh cửa đã không thể trụ được nữa liền mở bung ra, năm sáu con Miêu quỷ hung tợn nhảy bổ vào.
Vừa đúng lúc Vân Xuyên làm xong hỗn hợp, cô chặn trước con Mơ và ** Thóc, hất cả rổ hỗn hợp kia vào đám Miêu quỷ.
Quả nhiên đám Miêu quỷ gào thét rợn người, lăn lộn ngã ra đất.
Từng làn khói đen xuất ra, Vân Xuyên ra thêm một loạt bùa chú, nhưng không đủ mạnh để đánh tan phách, chỉ có thể đuổi dã quỷ đi.
Vân Xuyên hổn hển thở dốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng bọn họ không có thời gian hồi phục, cô vừa bước ra ngoài, đã thấy trùng đen lan ra khắp vườn dược liệu, chúng bay tới đâu cắn phá tới đó, ào ào như muốn tận diệt nơi này.
U Linh và U Lan đã kiệt sức, bay về ngay phía trước gian nhà, chứng kiến lũ trùng cắn phá khắp nơi, bao nhiêu dược liệu chữa bệnh chỉ trong chớp mắt đã trơ trụi cành lá.
U Lan dường như hoá điên, hai con mắt khói đen kịt, máu đen chảy xuống gò má, chỉ thấy toàn thân cô run lên, U Linh liền giữ lấy em mình.
“U Lan, không được làm thế.”
U Lan vung tay anh trai ra, đau đớn gào lên.
“Em không quan tâm, đối với một quỷ dược sư, dược liệu chính là sinh mệnh, em không cho phép chúng phá hoại. Anh trai, nếu em không còn nữa, hãy thay em bảo vệ.”
Xung quanh U Lan lúc này hiện lên năm chấm đỏ, xoáy chặt vào như như cột khói, năm màu sắc tượng trưng cho ngũ hành, từ từ theo dòng nhập vào thân thể U Lan.
Hai bên tay cô bốc lên hai ngọn lửa ngũ sắc, gió xoáy quanh cô, làn gió này có linh lực mạnh mẽ tới mức phát ra tia sáng, khiến cả U Linh và Vân Xuyên phải che mắt lại.
U Linh liền kéo Vân Xuyên vào trong phòng dược, nấp vào hai bên cửa, lo lắng nghiến chặt răng.
“U Linh, U Lan làm gì vậy?”
“Nó định hy sinh để bảo vệ U Linh Cốc. Mượn năng lượng ngũ hành khi chưa đạt tu vi có thể sẽ đánh đuổi được Vu Na trùng và đám người Miêu Tộc, nhưng sau sẽ bị Diêm Lôi đánh tan hồn.”
Diêm Lôi là sét dưới Địa phủ, khác với sét của Thiên Lôi, sét Diêm Lôi mang theo âm khí từ lòng đất, lãnh lẽo và u tối, người hay quỷ bị Diêm Lôi đánh, thì coi như đã bị kết án tử, còn khủng khiếp hơn chịu tội trong mười tám tầng Địa ngục.
Vân Xuyên cả kinh, cô muốn chạy ra níu lấy U Lan, nhưng lại bị thứ ánh sáng ngũ sắc kia làm cho mờ mịt, càng cố mở mắt thì càng cảm thấy như sắp mù tới nơi.
Thuộc hạ của Thiết Ngôn thấy có người đột nhập liền chạy vào trong bẩm báo.
Mấy con chó đầu người cũng nhảy bổ ra, nhưng chó đầu người canh giữ vườn dược liệu trong U Linh Cốc không có khả năng chống lại Miêu quỷ, chỉ mấy lần giao tranh, từng con từng con đều bị Miêu quỷ cắn chết rất thảm, chúng tru lên những tiếng khóc than ai oán, vẳng trong bóng đêm nghe vừa sợ vừa thương tâm.
Đám cổ trùng rào rào bò tới, nhanh chóng xé thịt chó đầu người, biến chúng thành những bộ xương chó xơ xác.
U Linh nghe tin đó, biết đám người Miêu tộc tìm đến đây là vì Vân Xuyên, dẫu trong lòng lo lắng, hắn vẫn dặn dò mọi người không cần sợ, cứ chuẩn bị tất cả những gì có thể, rồi một mình ra ứng phó trước ngoài hẻm đá.
Giữa hẻm đá dựng đứng gió thổi hun hút, xuất hiện một bóng quỷ, mái tóc dài màu trắng, tay cầm quạt giấy đứng giữa không trung.
“Miêu tộc các người tại sao lại xâm nhập U Linh Cốc, còn giết chó đầu người của bổn thượng, các người muốn chống lại quỷ thần hay sao?”
Một trong số những người trong đám người Miêu, nhìn qua đã biết là phù thuỷ của tộc liền lên tiếng.
“Cốc chủ, Miêu tộc chúng ta không có ý xâm phạm, chỉ muốn cốc chủ giao người ra cho chúng ta.”
U Linh phe phẩy quạt, cười lạnh.
“Hừ, giao người ư? Còn chưa có lời nào đã đưa đám tặc miêu kia giết chó canh vườn của bổn thượng, bây giờ lại còn muốn đòi người, e rằng mưu đồ của người Miêu các ngươi không dừng lại ở việc đòi người đâu.”
Đã bị nói trúng tim đen, phù thuỷ Miêu tộc kia cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cười mấy tiếng vẻ thách thức.
“Không giấu gì cốc chủ, Miêu tộc chúng ta chuẩn bị có đại sự ngàn năm có một, muốn mượn U Linh Cốc dùng vài bữa, không biết liệu có tiện không?”
Hoá ra đây mới là mục đích chính của bọn Miêu tộc này. Người Miêu xưa nay sống yên bình, đột nhiên lại tỏ ra hiếu sát như vậy, không chừng là có âm mưu thâm sâu nào đó sắp sửa xảy ra.
U Linh nheo mắt nhìn khắp lượt, người, mèo, trùng đều có đủ cả, e rằng hôm nay U Linh Cốc phải trải qua một trận đại chiến rồi.
“Không tiện. Bổn thượng ghét nhất là cho người khác mượn đồ, chúng ta không quen không biết, không nên hỏi mượn, tránh sau này mượn rồi không trả. Lúc cho mượn thì đứng, đến khi đòi thì quỳ cũng không lấy lại được.”
Phù thuỷ người Miêu nghe giọng mỉa mai của U Linh xong liền hừ nhẹ một tiếng, càng lúc càng lộ rõ ý đồ.
“Để phục vụ cho đại sự của mình, Miêu tộc chúng ta đành phá lệ một lần, giết sạch U Linh Cốc.”
Phù thuỷ giơ quyền trượng lên, lắc lắc mấy hồi, âm thanh do va chạm của vòng bạc reo lên leng keng, đánh động vạn con trùng đang bò trong thảm cỏ.
Đám Miêu quỷ cũng nhảy cả lên những cành cây, hai hốc mắt xanh lè, nhe nanh giương vuốt trực chiến.
Từ sau hẻm núi, chợt thấy có ảnh lửa le lói. Một đốm lửa, hai đốm lửa, cả một dải lửa nối tiếp nhau xuyên qua hẻm, chiếu sáng rực rỡ hai vách đá dựng.
U Linh quay đầu nhìn, thấy Vân Xuyên và đám U Lan cùng những thuộc hạ trong cốc cũng đã theo ra, hắn hơi gắt lên.
“Sao mấy người ra đây làm gì? Nguy hiểm lắm.”
Vân Xuyên hai tay nâng hai bên, giữ cho Không Hoả cháy sáng, nói với U Linh.
“Biết là nguy hiểm mà anh còn muốn đối phó một mình, tính thể hiện bản lĩnh cốc chủ hay sao.”
“Hừ, bổn thượng tự biết lượng sức, trong cốc có một đường bí mật xuyên ra ngoài núi, bây giờ đi còn kịp.”
Vân Xuyên không do dự đáp lại.
“Đi thì cùng đi, đánh thì cùng đánh, có gì phải sợ.”
“Cô…gan cô ngày càng to đấy Xuyên Nhi, không biết sợ chết là gì phải không.”
“Đa tạ U Linh quá khen.”
U Linh biết không nói lại được với Vân Xuyên, phất tay áo khó chịu, nhưng thực ra là hắn đang lo lắng.
Phù thuỷ và đám người Miêu tộc đứng bên ngoài thấy chẳng ai bận tâm tới mình, liền phẫn nộ gào lên.
“Không cần nói nhiều nữa, đánh thẳng vào U Linh Cốc cho ta, quỷ thần ta cũng diệt hết.”
“Pháp sư, vậy còn cô gái đó thì sao?”
“Chủ nhân có lệnh, giết không tha một ai. Hừ, nếu như có tên họ Triệu kia ở đây để giết luôn một thể có phải xong việc rồi không, tính toán chu toàn mọi bề, chỉ trách không qua được một chữ tình.”
Độc trùng và Miêu quỷ ào ào kéo nhau xông tới, những con Miêu quỷ nhảy vào hẻm đá, độc trùng bò tràn hai bên vách đá. U Linh đứng giữa không trung, hai tay giang ra đẩy tới, tạo thành một đợt gió lạnh buốt, đẩy ngược chúng về sau.
Tiếng quyền trượng lắc, tiếng lầm bầm đọc chú Miêu tộc, càng làm cho đám mèo và độc trùng thêm hung ác. U Linh hạ người xuống, thổi bùng lên một trận gió nữa, đem theo Không Hoả của Vân Xuyên tràn về phía trước.
Lửa bắt đầu cháy lan trên rễ cây hai bên vách đá, âm thanh lách tách cùng mùi côn trùng cháy khét lẹt.
Phù thuỷ người Miêu nheo cặp mắt dài sáng quắc, quyền trượng cắm xuống đất, ông ta hô to một câu chú tiếng Miêu, lập tức đám trùng độc tụ lại, biến thành một con trùng khổng lồ được kết hợp từ ngàn vạn những con trùng khác.
Đám Miêu quỷ vây xung quanh con trùng to lớn chặn ngang cả vách đá, cổ họng rít lên những tiếng mèo kêu quái dị.
U Linh hừ một tiếng, nghiến răng lẩm bẩm.
“Vu Na trùng.”
Vân Xuyên cũng kinh hãi nhìn con trùng to lớn, hai bàn tay đã hơn run lên, toàn thân như phát ra cơn ngứa ngáy khó chịu.
Vu Na là thuật xua đuổi quỷ thần, phù thuỷ người Miêu kia lại kết hợp độc trùng với thuật Vu Na, quả là phép thuật kinh người.
“Xuyên Nhi, đưa mọi người đi đi.”
U Lan và thuộc hạ U Linh Cốc đương nhiên sẽ không chịu, U Linh Cốc tồn tại đã nghìn năm, làm sao có thể để đám người Miêu tộc kia san phẳng được.
U Lan đốt lên những cây đuốc lớn, đám thuộc hạ cũng đã trút bỏ lốt người, biến thành những yêu ma đủ mọi loại hình dạng tràn tới ngay phía sau U Linh.
“Cốc chủ, hiện giờ đầu hàng còn kịp, chúng ta sẽ cho các người chết nhanh một chút.”
Phù thuỷ người Miêu phía sau con trùng khổng lồ đắc thắng nói to, đám thuộc hạ của ông ta cũng hô vang như sấm dậy.
U Linh nghiến răng quát.
“Lão già thối, U Linh ta ở đây cả nghìn năm, thứ phù thuỷ non kém ăn cướp như ngươi mà cũng xứng vào đây sao. Để xem Vu Na trùng của ngươi lợi hại hơn, hay yêu quỷ U Linh Cốc đáng sợ hơn.”
Dứt lời, U Lan cũng đã bay tới bên cạnh anh mình, cả hai vặn vẹo thân mình, tóc dài căng ra, cả cơ thể đột nhiên phát ra ánh sáng, móng vuốt mọc dài ra.
“Không hổ là quỷ thần U Linh, ngày này năm sau ngươi sẽ có thêm một ngày giỗ.”
Phù thuỷ Miêu tộc hét một tiếng, Miêu Quỷ và con trùng to lớn bắt đầu tấn công mãnh liệt. Phía bên này, anh em U Linh và đám yêu quỷ cũng xông tới.
Cả hẻm đá ào ào chấn động, hai vách đã cũng rung lên từng đợt, loé sáng những tia phản quang xanh lét. Tiếng quỷ, tiếng mèo, tiếng côn trùng vọng lên ồn ã.
Vân Xuyên cảm thấy mình có đứng đây, tung ra hết tất cả bùa phép học được cũng chỉ như đòn đánh của con nít vắt mũi chưa sạch. Cô lùi về sau, đúng lúc thấy thằng ** Thóc và con Mơ dìu nhau đi tới.
“Hai đứa ra đây làm gì? Nguy hiểm lắm.”
Vừa nói xong, một con Miêu Quỷ đã lẻn được vào trong, nhảy lên cao xông tới. Vân Xuyên đẩy con Mơ và ** Thóc qua một bên, giơ tay che chắn thì bị con mèo cào một cái. Vuốt của Miêu quỷ đau thấu tim gan.
Con mèo quỷ đột nhiên nhảy phắt lên vách đá, Vân Xuyên đang bị thương, tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, mắt thấy con Miêu quỷ sắp vồ vào mặt mình, cô bèn giơ tay lên che mặt.
Chỉ nghe con Miêu quỷ kêu ré lên một tiếng rơi bịch xuống đất, ** Thóc tay cầm cái ná nhỏ bắn thêm một viên sỏi nữa.
Viên đầu tiên trúng một bên mắt con Miêu quỷ, viên thứ hai trúng vào phần bụng.
Cô kéo tay con Mơ và ** Thóc nép vào một góc.
“Xuyên Nhi, mau chạy đi.”
Tiếng thét của U Lan như xé toạc không gian, Vân Xuyên thò đầu ra nhìn thì thấy yêu ma của U Linh Cốc đang bị Vu Na trùng đàn áp kịch liệt.
Phù thuỷ Miêu tộc quả nhiên không phải dạng vừa, quỷ nghìn năm như U Linh cũng chẳng đấu lại, nghe nói phù thuỷ Miêu tộc có thể mượn sinh khí của dã quỷ để chống lại quỷ thần, thực sự có chuyện này.
Dần dần chúng đã đẩy lùi người của U Linh vào sâu trong hẻm đá, chỉ một chút nữa thôi thì độc trùng kia có thể lan tràn ra cả U Linh Cốc.
Vân Xuyên kéo tay con Mơ và ** Thóc chạy về phía vườn dược liệu, phía sau cô, mấy con Miêu Quỷ đã lẻn vào trước đang dáo dác đuổi theo, con nào cũng dữ tợn đầy sát khí.
Vân Xuyên vừa chạy vừa nghĩ, cô không thể đánh từng con Miêu quỷ, phải có một cách nào đó để xua đuổi chúng, bảo vệ con Mơ và ** Thóc.
Vân Xuyên kéo hai đứa chạy về hướng nhà ở, lao vào phòng dược liệu đóng chặt cửa lại. Bên ngoài lũ Miêu quỷ ré lên những tiếng man rợ, cào vào cửa gỗ kêu ken két rợn người.
Con Mơ ôm lấy ** Thóc đứng nấp một chỗ, Vân Xuyên rút một lá bùa dán vào cửa, gia tăng trợ lực cho cánh cửa, còn mình thì lục lọi dược liệu trên kệ gỗ.
Cô cần cam thảo dây, thầu dầu, quả bã đậu và chu sa để làm hỗn hợp đuổi Miêu quỷ.
Binh một tiếng, cánh cửa đã không thể trụ được nữa liền mở bung ra, năm sáu con Miêu quỷ hung tợn nhảy bổ vào.
Vừa đúng lúc Vân Xuyên làm xong hỗn hợp, cô chặn trước con Mơ và ** Thóc, hất cả rổ hỗn hợp kia vào đám Miêu quỷ.
Quả nhiên đám Miêu quỷ gào thét rợn người, lăn lộn ngã ra đất.
Từng làn khói đen xuất ra, Vân Xuyên ra thêm một loạt bùa chú, nhưng không đủ mạnh để đánh tan phách, chỉ có thể đuổi dã quỷ đi.
Vân Xuyên hổn hển thở dốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng bọn họ không có thời gian hồi phục, cô vừa bước ra ngoài, đã thấy trùng đen lan ra khắp vườn dược liệu, chúng bay tới đâu cắn phá tới đó, ào ào như muốn tận diệt nơi này.
U Linh và U Lan đã kiệt sức, bay về ngay phía trước gian nhà, chứng kiến lũ trùng cắn phá khắp nơi, bao nhiêu dược liệu chữa bệnh chỉ trong chớp mắt đã trơ trụi cành lá.
U Lan dường như hoá điên, hai con mắt khói đen kịt, máu đen chảy xuống gò má, chỉ thấy toàn thân cô run lên, U Linh liền giữ lấy em mình.
“U Lan, không được làm thế.”
U Lan vung tay anh trai ra, đau đớn gào lên.
“Em không quan tâm, đối với một quỷ dược sư, dược liệu chính là sinh mệnh, em không cho phép chúng phá hoại. Anh trai, nếu em không còn nữa, hãy thay em bảo vệ.”
Xung quanh U Lan lúc này hiện lên năm chấm đỏ, xoáy chặt vào như như cột khói, năm màu sắc tượng trưng cho ngũ hành, từ từ theo dòng nhập vào thân thể U Lan.
Hai bên tay cô bốc lên hai ngọn lửa ngũ sắc, gió xoáy quanh cô, làn gió này có linh lực mạnh mẽ tới mức phát ra tia sáng, khiến cả U Linh và Vân Xuyên phải che mắt lại.
U Linh liền kéo Vân Xuyên vào trong phòng dược, nấp vào hai bên cửa, lo lắng nghiến chặt răng.
“U Linh, U Lan làm gì vậy?”
“Nó định hy sinh để bảo vệ U Linh Cốc. Mượn năng lượng ngũ hành khi chưa đạt tu vi có thể sẽ đánh đuổi được Vu Na trùng và đám người Miêu Tộc, nhưng sau sẽ bị Diêm Lôi đánh tan hồn.”
Diêm Lôi là sét dưới Địa phủ, khác với sét của Thiên Lôi, sét Diêm Lôi mang theo âm khí từ lòng đất, lãnh lẽo và u tối, người hay quỷ bị Diêm Lôi đánh, thì coi như đã bị kết án tử, còn khủng khiếp hơn chịu tội trong mười tám tầng Địa ngục.
Vân Xuyên cả kinh, cô muốn chạy ra níu lấy U Lan, nhưng lại bị thứ ánh sáng ngũ sắc kia làm cho mờ mịt, càng cố mở mắt thì càng cảm thấy như sắp mù tới nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.