Chương 49
Mộng Linh Kinh Hỷ
24/05/2023
Vu Na vội vàng chạy trở lại đàn tế, đỡ trưởng lão đứng dậy.
“Vu Na, Tứ Đại Thần Khí, đến lúc dùng tới sức mạnh của Tứ Đại Thần Khí rồi.”
Vu Na lôi trong người ra bốn bức tượng đồng nhỏ, tượng trưng cho Tứ Đại Thần Khí của người Nam, đặt nó xuống đàn tế, bắt đầu khai triển vu thuật mượn linh lực của Tứ Đại Thần Khí đảo ngược lại trật tự của pháp trận.
Nhưng dù nàng có cố gắng cỡ nào, thì bốn tượng đồng đen kia cũng không có phản ứng.
Một lần nữa Vu Na kinh hãi nhìn về phía Triệu Ý, thấy y lạnh nhạt nhìn mình.
“Nếu cô muốn dùng sức mạnh của Tứ Đại Thần Khí, thì Bổn tướng phải nói với cô, Tứ Đại Thần Khí đang được Tứ Bất Tử bảo vệ rất tốt, người khác không có khả năng xâm nhập.”
Vu Na ngã ngồi xuống đất, chân tay mềm nhũn cả ra.
Các bô lão Miêu tộc cũng thất hồn lạc phách. Bọn họ cứ ngỡ đã nắm trong tay hai thứ có thể thay đổi triều đại, là thiên tượng Tảo Tinh Xanh và Tứ Đại Thần Khí, nào ngờ tất cả đều chỉ là tưởng tượng.
Trưởng tộc chống mạnh quyền trượng xuống đất, chỉ tay vào thẳng mặt Triệu Ý quát lên.
“Nguỵ quân tử. Lợi dụng cháu gái ta để mưu đồ bất chính. Loại người như ngươi còn không bằng cả cầm thú.”
Sau đó Trưởng tộc giơ quyền trượng lên, tuôn ra một tràng âm thanh bằng tiếng Miêu.
Năm vệt sáng xanh trong Hoàng cung hướng thẳng lên trời, theo tiếng lắc của quyền trượng mà tụ về đàn tế, nhập vào thân thể trưởng lão.
Nhưng chỉ mới hấp thu được một nửa, Trưởng lão đã thổ ra một đống máu, ngã lăn khỏi đàn tế.
“Trưởng lão.”
Vu Na hét lên, chất vấn Triệu Ý.
“Triệu Ý, chàng rút cuộc đã làm gì? Vì sao không chịu đứng về phía ta chứ? Tất cả những gì ta làm đều là vì chàng mà.”
Triệu Ý vẫn với biểu tình lạnh nhạt, nói ra một câu.
“Bổn tướng chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, càng không muốn ở bên cạnh cô.”
Vu Na không tin vào tai mình, nàng chạy khỏi đàn tế đến trước mặt Triệu Ý, tâm tình bấn loạn.
“Triệu Ý, nói với ta là chàng chỉ đang lùa ta thôi, tất cả những chuyện này đều là vì chàng còn giận ta đã nhập cung. Chàng mau nói đi.”
Triệu Ý lùi về sau, tránh bàn tay đang vươn tới mình.
“Không thể nào, chàng sẽ không làm thế đâu, chàng biết những gì ta làm cho chàng mà. Đúng rồi, còn một chuyện nữa chắc chàng không biết, ta đưa một người đến gặp chàng. Triệu Ý, chỉ cần chàng nói sẽ ở lại Hoàng thành, trở thành Hoàng đế, ta sẽ cho chàng thấy người mà chàng luôn mong nhớ.”
“Hoàng phi có phải đang nhắc đến ta không?”
Từ phía sau Vu Na, vang lên giọng nói nhẹ nhàng mà thanh thoát của người mà nàng chắc chắn không thể xuất hiện vào lúc này.
Vu Na kinh ngạc quay người, trông thấy Vân Xuyên mặc y phục màu đỏ tươi, trên đầu cài Mộc Tử trâm, bờ môi ngậm chu sa đỏ, đang mỉm cười từ từ tiến đến.
Triệu Ý trông thấy Vân Xuyên, nét mặt mới giãn ra một chút.
Vu Na kinh hãi rụng rời, lắp bắp mãi mới thành câu.
“Cô…cô chẳng phải đã…đã chết rồi sao? Sao lại có thể…ta còn chưa cho cô xuất hiện mà. Bà vú đâu rồi? A Ngôn đâu rồi?”
Triệu Ý lúc này mới mở lời.
“Thiết Ngôn đã theo lệnh Bổn Tướng đi đưa đại quân vào thành, còn bà vú đó, Xuyên Nhi, em xử trí bà ta ra sao?”
Vân Xuyên nhìn thẳng vào Vu Na đáp.
“Bị ta trói lại rồi, ta không giết bà ta đâu.”
“Không, các người lừa ta. Triệu Ý, chàng lừa ta phải không? Hãy mau nói với ta chàng đang lừa ta đi.”
Vu Na đã sắp phát điên rồi, nàng ra sức lay người Triệu Ý, nhưng đổi lại chỉ là sự né tránh lạnh nhạt từ y.
“Còn hỏi gì nữa? Nó đã gài bẫy chúng ta rồi. Vu Na, cháu còn định mù quáng đến bao giờ?”
Từ trên đàn tế, Tộc trưởng Phúc Lạp vịn quyền trượng đứng dậy, thống hận gào lên. Chỉ vì chút tư tình nam nữ, đứa cháu gái này lại đẩy ước mơ ngàn đời của tộc nhân vào cửa tử.
“Thế là hết rồi. Dựa vào thiên tượng không được, vậy thì chỉ còn cách đổ máu thôi.”
Tộc trưởng lúc này giơ quyền trược đã nứt một góc nhỏ của mình lên cao, dùng pháp lực truyền vào quyền trượng, cây gậy liền rung lên, đầu trượng toả ra những luồng khí màu đen, bay lên không trung hướng ra ngoài Hoàng thành.
Rất nhanh, quân đội người Miêu đã nhận được lệnh, họ nhất loạt nhảy lên ngựa, chuẩn bị phá tan cổng thành.
Đột nhiên trên cổng thành vang lên ba hồi tu và, tiếng trống dồn dập tứ phía, những chậu lửa lớn được thắp lên, bao bọc lấy toàn bộ bờ tường thành, chỉ chớp mắt, ngự lâm quân đã lên dây cung, nhắm hướng binh lính tộc Miêu.
Một tướng quân người Miêu lập tức cười to giễu cợt.
“Ha ha ha. Vài tên ngự lâm quân nhãi nhép mà đòi đối phó với chúng ta sao? Các người càng cố chống cự, chỉ càng như cá nằm trên thớt, Hoàng thành này sắp thuộc về Miêu tộc chúng ta rồi.”
Hắn vừa dứt lời, một trận gió lạnh lẽo thổi thốc tới, từ trên không, một thân ảnh kỳ dị đứng lơ lửng.
Mái tóc dài màu đen tung bay, một thân áo đen dài, càng làm nổi bật làn da trắng đến chói mắt, điểm ấn chu sa giữa trán đỏ như máu.
“Vậy sao? Vậy còn phải xem U Linh ta có cho phép không đã.”
U Linh vừa nói xong, phía bên lính Miêu tộc đã kinh hồn bạt vía, chạy lên bẩm báo.
“Tướng quân, chúng ta bị bao vây rồi, phía sau chúng ta đều là lính nước Nam.”
“Làm sao có thể? Không thể như thế được.”
U Linh mỉm cười, hai tròng mắt đen đặc lấp lánh, những móng tay dài ra sắc bén, mái tóc đen dài ma mị.
“Miêu tộc các người tàn phá U Linh Cốc của bổn thượng, bổn thượng sẽ tính toán cả gốc lẫn lãi.”
Hai ngọn lửa xanh, quấn xung quanh là khí đen bùng lên trên hai bàn tay U Linh.
Phía sau quân đội do các tướng lĩnh dưới trướng Triệu Ý cũng rục rịch tiến đến.
Đám binh lính Miêu tộc bắt đầu rơi vào hoảng loạn, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ chờ đợi lệnh của Trưởng tộc từ trong Nội cung.
Vu Na mặt mũi tái mét, kinh hãi thét lớn, mắt chuyển sang màu trắng với hai chấm đồng tử đen nhỏ xíu.
“Là cô. Tất cả đều tại cô. Ta giết chết cô.”
Triệu Ý kéo Vân Xuyên vào lòng, giơ chân đạp một cái vào người Vu Na khiến nàng ngã nhoài ra đất.
Như chưa thể tin vào mắt mình, Vu Na nước mắt giàn dụa tiếp tục gào lên, trong mắt không biết bao nhiêu là uất hận dâng tràn.
“Triệu Ý, chàng nỡ đối xử với ta như thế sao? Ta muốn đoạt thiên hạ dâng cho chàng, chàng lại nhẫn tâm chà đạp thế sao?”
Triệu Ý lạnh lùng nói.
“Bổn tướng chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, càng không muốn để cô thao túng, tất cả đều do cô tự nghĩ ra.”
Bị Triệu Ý thẳng thừng dội cho một chậu nước lạnh buốt, nhưng Vu Na vẫn cương quyết không tin.
“Không đúng. Chàng lừa ta. Nghe tin Hoàng cung xảy ra chuyện, chàng đã ngay lập tức tiến cung, còn ngày đêm lo lắng cho an nguy của con ta. Nếu chàng không muốn làm Hoàng đế, vì sao còn để mặc ta thao túng Bệ Hạ?”
“Trẫm nói trẫm bị nàng thao túng khi nào vậy Hoàng phi?”
Vu Na sưỡng người.
Nàng quay ngoắt sang nhìn Hoàng đế, người nãy giờ vẫn đứng yên lặng, mặt mũi lờ đờ, lúc này lại dõng dạc lên tiếng, bình thản đến đáng sợ.
“Bệ…Bệ Hạ…sao người lại có thể…”
Hoàng để cười, nụ cười Hoàng phi vẫn thường ngày nhìn thấy, vừa dịu dàng lại ôn nhu, nhưng sao giờ khiến nàng sống lưng lạnh ngắt, hơi thở cũng khó khăn.
“Trẫm không làm thế, sao đưa được hết Miêu tộc các người tới Hoàng thành hội ngộ. Hoàng phi, à không, trẫm nên gọi nàng là thần nữ Miêu tộc, Vu Na, lẽ ra trẫm cũng không muốn chúng ta đi tới bước đường này, nhưng nàng đã dồn trẫm vào chân tường, còn đẩy con của chúng ta vào nguy hiểm, trẫm dù có yêu thương nàng đến mấy, ngu muội đến mấy cũng phải tỉnh táo lại.”
Đoạn Bệ Hạ khoát tay, ngự lâm quân xông ra bao vây chặt các phía, ngay cả mấy tên nội quan ăn cây táo rào cây sung và những người thân cận với Hoàng phi, bao gồm cả bà vú cũng bị lôi ra.
Tộc trưởng Miêu tộc ngã xuống đất, cứ tưởng thu được một mẻ lưới, ai ngờ họ lại biến thành cá nằm trong lưới, có lẽ số mệnh của Miêu tộc tới đây là hết rồi.
“Làm sao có thể như vậy chứ? Ta đã sắp xếp rất chu toàn rồi mà, ngay cả việc muốn dùng linh hồn mình hoán đổi vào thân xác Vân Xuyên để được ở bên cạnh chàng ta cũng đã chuẩn bị. Vì sao lại thành ra thế này?”
Vân Xuyên cũng có chút tội nghiệp cho Vu Na trên phương diện một kẻ si tình đến mù quáng.
Nhưng cô không thể tha thứ cho cô ta, vì bản thân mình mà muốn hy sinh người khác.
“Vu Na, có nhìn thấy cây trâm này không? Thực ra bây giờ nên nói thật với cô rồi, kể từ lúc cô rời khỏi Triệu phủ, kế hoạch đã bắt đầu. Chúng ta hỏi cô về Mộc Tử trâm, chẳng qua là để cô lơ là cảnh giác, tin tưởng rằng mình thực sự không bị chú ý. Viên đá xanh kiểm tra tu vi đó, cô muốn xem tu vi của ta và cô chênh lệch bao nhiêu, để đến khi đem linh hồn nhập vào thân thể ta mới có thể dung hoà được phải không?”
Vân Xuyên lắc đầu, thở dài nói tiếp.
“Tiếc là, cô tính sai rất nhiều. U Linh Cốc bị cha cô giày xéo cũng đều nằm trong tính toán của Tướng quân. Sau đó U Linh trên danh nghĩa đi tìm yêu quỷ về U Linh Cốc, đã cầm hổ phù tới biên quan, triệu tập tất cả binh sĩ về Hoàng thành. Đương nhiên, phải dùng chú ẩn thân cho cả vạn binh lính không hề đơn giản, nhưng U Linh vẫn kiên trì làm đến cùng. Thiết Ngôn nhận được mật lệnh của cô từ con quạ đen, đã cho ta biết hết sự tình. Ta bảo hắn cứ giết ta đi, ta sẽ dùng cổ thuật tách hồn khỏi thân xác, gửi tạm vào chiếc chuông nhỏ ta mua ở tiệm pháp bảo của người Miêu các cô, chờ đợi tới khi cô trả lại ta Mộc Tử trâm.”
Vân Xuyên ngừng lại một chút, nhìn Vu Na sắc mặt khó coi, thân thể run lên từng hồi.
“Bất ngờ lắm đúng không? Chính ta cũng chẳng thể ngờ được, người Miêu tộc các cô lại có ý đồ muốn giành lấy thiên hạ. Càng không ngờ, cô lại đem tính mạng con cái mình để lừa Phu quân của ta nhập cung. Cô đánh giá quá cao bản thân rồi Vu Na, Phu quân của ta chưa bao giờ có ý muốn cùng cô trở thành người một nhà.”
Nói đến đây, Vân Xuyên đan năm đầu ngón tay nhỏ của mình vào tay Triệu Ý, y siết chặt lấy, trước cặp mắt ghen tỵ và phẫn nộ của Vu Na, y dịu dàng nhìn Vân Xuyên.
“Vu Na, Tứ Đại Thần Khí, đến lúc dùng tới sức mạnh của Tứ Đại Thần Khí rồi.”
Vu Na lôi trong người ra bốn bức tượng đồng nhỏ, tượng trưng cho Tứ Đại Thần Khí của người Nam, đặt nó xuống đàn tế, bắt đầu khai triển vu thuật mượn linh lực của Tứ Đại Thần Khí đảo ngược lại trật tự của pháp trận.
Nhưng dù nàng có cố gắng cỡ nào, thì bốn tượng đồng đen kia cũng không có phản ứng.
Một lần nữa Vu Na kinh hãi nhìn về phía Triệu Ý, thấy y lạnh nhạt nhìn mình.
“Nếu cô muốn dùng sức mạnh của Tứ Đại Thần Khí, thì Bổn tướng phải nói với cô, Tứ Đại Thần Khí đang được Tứ Bất Tử bảo vệ rất tốt, người khác không có khả năng xâm nhập.”
Vu Na ngã ngồi xuống đất, chân tay mềm nhũn cả ra.
Các bô lão Miêu tộc cũng thất hồn lạc phách. Bọn họ cứ ngỡ đã nắm trong tay hai thứ có thể thay đổi triều đại, là thiên tượng Tảo Tinh Xanh và Tứ Đại Thần Khí, nào ngờ tất cả đều chỉ là tưởng tượng.
Trưởng tộc chống mạnh quyền trượng xuống đất, chỉ tay vào thẳng mặt Triệu Ý quát lên.
“Nguỵ quân tử. Lợi dụng cháu gái ta để mưu đồ bất chính. Loại người như ngươi còn không bằng cả cầm thú.”
Sau đó Trưởng tộc giơ quyền trượng lên, tuôn ra một tràng âm thanh bằng tiếng Miêu.
Năm vệt sáng xanh trong Hoàng cung hướng thẳng lên trời, theo tiếng lắc của quyền trượng mà tụ về đàn tế, nhập vào thân thể trưởng lão.
Nhưng chỉ mới hấp thu được một nửa, Trưởng lão đã thổ ra một đống máu, ngã lăn khỏi đàn tế.
“Trưởng lão.”
Vu Na hét lên, chất vấn Triệu Ý.
“Triệu Ý, chàng rút cuộc đã làm gì? Vì sao không chịu đứng về phía ta chứ? Tất cả những gì ta làm đều là vì chàng mà.”
Triệu Ý vẫn với biểu tình lạnh nhạt, nói ra một câu.
“Bổn tướng chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, càng không muốn ở bên cạnh cô.”
Vu Na không tin vào tai mình, nàng chạy khỏi đàn tế đến trước mặt Triệu Ý, tâm tình bấn loạn.
“Triệu Ý, nói với ta là chàng chỉ đang lùa ta thôi, tất cả những chuyện này đều là vì chàng còn giận ta đã nhập cung. Chàng mau nói đi.”
Triệu Ý lùi về sau, tránh bàn tay đang vươn tới mình.
“Không thể nào, chàng sẽ không làm thế đâu, chàng biết những gì ta làm cho chàng mà. Đúng rồi, còn một chuyện nữa chắc chàng không biết, ta đưa một người đến gặp chàng. Triệu Ý, chỉ cần chàng nói sẽ ở lại Hoàng thành, trở thành Hoàng đế, ta sẽ cho chàng thấy người mà chàng luôn mong nhớ.”
“Hoàng phi có phải đang nhắc đến ta không?”
Từ phía sau Vu Na, vang lên giọng nói nhẹ nhàng mà thanh thoát của người mà nàng chắc chắn không thể xuất hiện vào lúc này.
Vu Na kinh ngạc quay người, trông thấy Vân Xuyên mặc y phục màu đỏ tươi, trên đầu cài Mộc Tử trâm, bờ môi ngậm chu sa đỏ, đang mỉm cười từ từ tiến đến.
Triệu Ý trông thấy Vân Xuyên, nét mặt mới giãn ra một chút.
Vu Na kinh hãi rụng rời, lắp bắp mãi mới thành câu.
“Cô…cô chẳng phải đã…đã chết rồi sao? Sao lại có thể…ta còn chưa cho cô xuất hiện mà. Bà vú đâu rồi? A Ngôn đâu rồi?”
Triệu Ý lúc này mới mở lời.
“Thiết Ngôn đã theo lệnh Bổn Tướng đi đưa đại quân vào thành, còn bà vú đó, Xuyên Nhi, em xử trí bà ta ra sao?”
Vân Xuyên nhìn thẳng vào Vu Na đáp.
“Bị ta trói lại rồi, ta không giết bà ta đâu.”
“Không, các người lừa ta. Triệu Ý, chàng lừa ta phải không? Hãy mau nói với ta chàng đang lừa ta đi.”
Vu Na đã sắp phát điên rồi, nàng ra sức lay người Triệu Ý, nhưng đổi lại chỉ là sự né tránh lạnh nhạt từ y.
“Còn hỏi gì nữa? Nó đã gài bẫy chúng ta rồi. Vu Na, cháu còn định mù quáng đến bao giờ?”
Từ trên đàn tế, Tộc trưởng Phúc Lạp vịn quyền trượng đứng dậy, thống hận gào lên. Chỉ vì chút tư tình nam nữ, đứa cháu gái này lại đẩy ước mơ ngàn đời của tộc nhân vào cửa tử.
“Thế là hết rồi. Dựa vào thiên tượng không được, vậy thì chỉ còn cách đổ máu thôi.”
Tộc trưởng lúc này giơ quyền trược đã nứt một góc nhỏ của mình lên cao, dùng pháp lực truyền vào quyền trượng, cây gậy liền rung lên, đầu trượng toả ra những luồng khí màu đen, bay lên không trung hướng ra ngoài Hoàng thành.
Rất nhanh, quân đội người Miêu đã nhận được lệnh, họ nhất loạt nhảy lên ngựa, chuẩn bị phá tan cổng thành.
Đột nhiên trên cổng thành vang lên ba hồi tu và, tiếng trống dồn dập tứ phía, những chậu lửa lớn được thắp lên, bao bọc lấy toàn bộ bờ tường thành, chỉ chớp mắt, ngự lâm quân đã lên dây cung, nhắm hướng binh lính tộc Miêu.
Một tướng quân người Miêu lập tức cười to giễu cợt.
“Ha ha ha. Vài tên ngự lâm quân nhãi nhép mà đòi đối phó với chúng ta sao? Các người càng cố chống cự, chỉ càng như cá nằm trên thớt, Hoàng thành này sắp thuộc về Miêu tộc chúng ta rồi.”
Hắn vừa dứt lời, một trận gió lạnh lẽo thổi thốc tới, từ trên không, một thân ảnh kỳ dị đứng lơ lửng.
Mái tóc dài màu đen tung bay, một thân áo đen dài, càng làm nổi bật làn da trắng đến chói mắt, điểm ấn chu sa giữa trán đỏ như máu.
“Vậy sao? Vậy còn phải xem U Linh ta có cho phép không đã.”
U Linh vừa nói xong, phía bên lính Miêu tộc đã kinh hồn bạt vía, chạy lên bẩm báo.
“Tướng quân, chúng ta bị bao vây rồi, phía sau chúng ta đều là lính nước Nam.”
“Làm sao có thể? Không thể như thế được.”
U Linh mỉm cười, hai tròng mắt đen đặc lấp lánh, những móng tay dài ra sắc bén, mái tóc đen dài ma mị.
“Miêu tộc các người tàn phá U Linh Cốc của bổn thượng, bổn thượng sẽ tính toán cả gốc lẫn lãi.”
Hai ngọn lửa xanh, quấn xung quanh là khí đen bùng lên trên hai bàn tay U Linh.
Phía sau quân đội do các tướng lĩnh dưới trướng Triệu Ý cũng rục rịch tiến đến.
Đám binh lính Miêu tộc bắt đầu rơi vào hoảng loạn, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ chờ đợi lệnh của Trưởng tộc từ trong Nội cung.
Vu Na mặt mũi tái mét, kinh hãi thét lớn, mắt chuyển sang màu trắng với hai chấm đồng tử đen nhỏ xíu.
“Là cô. Tất cả đều tại cô. Ta giết chết cô.”
Triệu Ý kéo Vân Xuyên vào lòng, giơ chân đạp một cái vào người Vu Na khiến nàng ngã nhoài ra đất.
Như chưa thể tin vào mắt mình, Vu Na nước mắt giàn dụa tiếp tục gào lên, trong mắt không biết bao nhiêu là uất hận dâng tràn.
“Triệu Ý, chàng nỡ đối xử với ta như thế sao? Ta muốn đoạt thiên hạ dâng cho chàng, chàng lại nhẫn tâm chà đạp thế sao?”
Triệu Ý lạnh lùng nói.
“Bổn tướng chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, càng không muốn để cô thao túng, tất cả đều do cô tự nghĩ ra.”
Bị Triệu Ý thẳng thừng dội cho một chậu nước lạnh buốt, nhưng Vu Na vẫn cương quyết không tin.
“Không đúng. Chàng lừa ta. Nghe tin Hoàng cung xảy ra chuyện, chàng đã ngay lập tức tiến cung, còn ngày đêm lo lắng cho an nguy của con ta. Nếu chàng không muốn làm Hoàng đế, vì sao còn để mặc ta thao túng Bệ Hạ?”
“Trẫm nói trẫm bị nàng thao túng khi nào vậy Hoàng phi?”
Vu Na sưỡng người.
Nàng quay ngoắt sang nhìn Hoàng đế, người nãy giờ vẫn đứng yên lặng, mặt mũi lờ đờ, lúc này lại dõng dạc lên tiếng, bình thản đến đáng sợ.
“Bệ…Bệ Hạ…sao người lại có thể…”
Hoàng để cười, nụ cười Hoàng phi vẫn thường ngày nhìn thấy, vừa dịu dàng lại ôn nhu, nhưng sao giờ khiến nàng sống lưng lạnh ngắt, hơi thở cũng khó khăn.
“Trẫm không làm thế, sao đưa được hết Miêu tộc các người tới Hoàng thành hội ngộ. Hoàng phi, à không, trẫm nên gọi nàng là thần nữ Miêu tộc, Vu Na, lẽ ra trẫm cũng không muốn chúng ta đi tới bước đường này, nhưng nàng đã dồn trẫm vào chân tường, còn đẩy con của chúng ta vào nguy hiểm, trẫm dù có yêu thương nàng đến mấy, ngu muội đến mấy cũng phải tỉnh táo lại.”
Đoạn Bệ Hạ khoát tay, ngự lâm quân xông ra bao vây chặt các phía, ngay cả mấy tên nội quan ăn cây táo rào cây sung và những người thân cận với Hoàng phi, bao gồm cả bà vú cũng bị lôi ra.
Tộc trưởng Miêu tộc ngã xuống đất, cứ tưởng thu được một mẻ lưới, ai ngờ họ lại biến thành cá nằm trong lưới, có lẽ số mệnh của Miêu tộc tới đây là hết rồi.
“Làm sao có thể như vậy chứ? Ta đã sắp xếp rất chu toàn rồi mà, ngay cả việc muốn dùng linh hồn mình hoán đổi vào thân xác Vân Xuyên để được ở bên cạnh chàng ta cũng đã chuẩn bị. Vì sao lại thành ra thế này?”
Vân Xuyên cũng có chút tội nghiệp cho Vu Na trên phương diện một kẻ si tình đến mù quáng.
Nhưng cô không thể tha thứ cho cô ta, vì bản thân mình mà muốn hy sinh người khác.
“Vu Na, có nhìn thấy cây trâm này không? Thực ra bây giờ nên nói thật với cô rồi, kể từ lúc cô rời khỏi Triệu phủ, kế hoạch đã bắt đầu. Chúng ta hỏi cô về Mộc Tử trâm, chẳng qua là để cô lơ là cảnh giác, tin tưởng rằng mình thực sự không bị chú ý. Viên đá xanh kiểm tra tu vi đó, cô muốn xem tu vi của ta và cô chênh lệch bao nhiêu, để đến khi đem linh hồn nhập vào thân thể ta mới có thể dung hoà được phải không?”
Vân Xuyên lắc đầu, thở dài nói tiếp.
“Tiếc là, cô tính sai rất nhiều. U Linh Cốc bị cha cô giày xéo cũng đều nằm trong tính toán của Tướng quân. Sau đó U Linh trên danh nghĩa đi tìm yêu quỷ về U Linh Cốc, đã cầm hổ phù tới biên quan, triệu tập tất cả binh sĩ về Hoàng thành. Đương nhiên, phải dùng chú ẩn thân cho cả vạn binh lính không hề đơn giản, nhưng U Linh vẫn kiên trì làm đến cùng. Thiết Ngôn nhận được mật lệnh của cô từ con quạ đen, đã cho ta biết hết sự tình. Ta bảo hắn cứ giết ta đi, ta sẽ dùng cổ thuật tách hồn khỏi thân xác, gửi tạm vào chiếc chuông nhỏ ta mua ở tiệm pháp bảo của người Miêu các cô, chờ đợi tới khi cô trả lại ta Mộc Tử trâm.”
Vân Xuyên ngừng lại một chút, nhìn Vu Na sắc mặt khó coi, thân thể run lên từng hồi.
“Bất ngờ lắm đúng không? Chính ta cũng chẳng thể ngờ được, người Miêu tộc các cô lại có ý đồ muốn giành lấy thiên hạ. Càng không ngờ, cô lại đem tính mạng con cái mình để lừa Phu quân của ta nhập cung. Cô đánh giá quá cao bản thân rồi Vu Na, Phu quân của ta chưa bao giờ có ý muốn cùng cô trở thành người một nhà.”
Nói đến đây, Vân Xuyên đan năm đầu ngón tay nhỏ của mình vào tay Triệu Ý, y siết chặt lấy, trước cặp mắt ghen tỵ và phẫn nộ của Vu Na, y dịu dàng nhìn Vân Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.