Chương 27: Bản xô nát cuối cùng.
Đạo Môn Lão Cửu
09/01/2021
“Cái gì?” Vương Đại Lực kinh hãi: “Thôi đi, bị ma nữ kia quấn lấy sẽ không tốt đâu.”
“Cô ấy sẽ không làm gì chúng ta đâu, chỉ là trở lại đốt một ít tiền giấy cho cô ấy, nói vài câu thôi. Mày có đi không?" Tôi nói.
Vương Đại Lực do dự một lúc, khi thấy tôi và Hoàng Tiểu Đào đi khỏi, cậu ta chạy theo sau và hét lên "Đợi tôi với".
Tiếng đàn dương cầm ai oán vang vọng khắp tòa nhà dạy học cũ, khi chúng tôi lên đến tầng ba, Vương Đại Lực nắm chặt cánh tay của tôi, ngay cả Hoàng Tiểu Đào cũng có chút rụt rè: “Tống Dương, các hồn ma sẽ không làm hại chúng ta đúng không? "
" Người chết đi thì thành ma, mà ma chết đi lại thành người. Chúng ta vẫn có thể lịch sự khi gặp người lạ, nhưng khi gặp ma, chúng ta gọi lại hét lên, cô nói thử xem, nếu con ma thấy thế nó có cao hứng nổi không? Tóm lại, dù là người hay là ma đi nữa, cô tôn trọng nó thì nó cũng tôn trọng lại. ”Tôi nhẹ giọng giải thích.
"Cũng có chút đạo lý, nhưng tao vẫn thấy sợ ..." Vương Đại Lực hoang mang nói.
“Tôi thực sự rất coi thường cậu rồi đấy, tôi sẽ gửi tặng cậu một bài hát mới của Châu Kiệt Luân.” Hoàng Tiểu Đào cười nói.
“Bài gì?” Vương Đại Lực hỏi.
“Thứ đàn ông gì vậy !?” Hoàng Tiểu Đào cười khì khì.
Chúng tôi đến phòng học âm nhạc ở tầng bốn. Trong ánh trăng trắng bạc, một bóng người mảnh mai trong suốt đang ngồi trước cây đàn dương cầm, đôi bàn tay nứt nẻ lả lướt trên những phím đàn đen trắng, đang chơi bản “Xô nát ánh trăng” một cách điêu luyện. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay trong gió, lại có một chút vẻ đẹp quỷ dị mà thê lương.
Tôi đang định bước tới, Vương Đại Lực kéo chặt cánh tay tôi: “Đừng, ai làm gián đoạn buổi biểu diễn của cô ấy sẽ bị dây đàn giết chết.”
“Đó chỉ là lời đồn thôi!” Tôi nói.
"Nhưng tối hôm qua hai cô gái kia đã tận mắt nhìn thấy ..." Vương Đại Lực run rẩy nói.
Tôi chỉ vào bốn chiếc quạt trần trên trần nhà, mặc dù tôi không trèo lên để kiểm chứng, nhưng tôi có thể đoán được Đặng Siêu đã tạo ra hiệu ứng tóc bay lượn này như thế nào.
Tôi nói: "Đặng Siêu mua một ít dây đàn và buộc chúng vào các cánh quạt trần với độ dài khác nhau. Sau đó, khi bật quạt trần lên, mày sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh những sợi dây bay khắp phòng."
"Quái, đơn giản vậy thôi à. Vậy mà tao không nghĩ tới! ”Vương Đại Lực bực bội dẫm chân.
Tôi nói với hai người cứ ở lại đây nếu cảm thấy sợ hãi, sau đó bước vào, cuối cùng hai người cũng theo tôi vào.
Tôi dừng lại khi còn cách ma nữ khoảng năm bước chân, nếu tôi để dương khí tiến đến quá gần e rằng sẽ chọc giận nàng. Sau đó tôi yên lặng đợi cho đến khi bản nhạc kết thúc, ma nữ hạ tay xuống, nắp đàn tự động đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tôi thì thầm: “Hạ Mạt học tỷ!” Ma nữ từ từ quay mặt lại, ngây người nhìn tôi, Vương Đại Lực bị dọa trốn sau lưng tôi, Hoàng Tiểu Đào không nhịn được cũng hít vào ngụm khí lạnh.
Bị đôi mắt không có con ngươi kia nhìn chằm chằm, tôi tự nhiên có chút chột dạ, cố gắng bình tĩnh nói: "Cô đã ở đây mười năm, người mà cô chờ đợi cũng không còn, mau đầu thai sớm đi thôi."
Tôi lấy ra xấp tiền giấy màu vàng và châm lửa. Lần này xấp tiền giấp nhẹ nhàng bốc cháy.
“Chút tiền giấy này coi như là tiễn cô một đoạn đường đi!” Tờ giấy màu vàng cháy từ từ trong tay tôi rồi hóa thành tro giấy, sau đó bị gió cuốn đi, bóng dáng Hạ Mạt tựa sương mù chậm rãi biến mất.
“Cô ấy thực sự đi rồi?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Có lẽ thế." tôi đáp.
Vừa dứt lời, Vương Đại Lực đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật sùi bọt mép. Tôi vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy tới nhấn vào huyệt nhân trung rồi ấn vào ngực cậu ta, Vương Đại Lực lúc này mới đảo mắt một vòng rồi ngồi thẳng dậy.
"Đại Lực, mày không sao chứ ..."
Tôi đột nhiên nhận ra vẻ mặt của cậu ấy rất lạ, Hoàng Tiểu Đào không khỏi lùi lại một bước.
Đột nhiên, một giọng phụ nữ the thé vang lên từ cổ họng Vương Đại Lực: "Tôi rõ ràng đã yêu anh ấy rất nhiều, coi anh ấy như tất cả, tại sao anh ấy lại giết tôi, tôi ở nơi này chờ đợi thật là khổ !"
Hoàng Tiểu Đào sợ ngây người. Tôi cũng rất khẩn trương, vội giải thích: "Hạ Mạt ... học tỷ, tình yêu vốn không phải là trao đổi đồng giá. Cô cho người khác bao nhiêu không có nghĩa là nhận lại bấy nhiêu."
Vương Đại Lực đột nhiên đá loạn trên mặt đất: "Nhưng tôi yêu hắn! Tôi yêu hắn hết lòng, nhưng hắn nói rất chán nản, thống khổ, liền giết ta, phân xác, nhét ta vào dương cầm! Tôi chỉ muốn có một tình yêu đơn giản và hồn nhiên, sao tôi lại không có được, tại sao thế giới lại bất công với tôi như vậy! "
" Anh ấy sở dĩ thống khổ chính là vì cô đã cho anh ấy quá nhiều sự quan tâm khiến anh ấy cảm thấy ngột ngạt. ”Tôi thuyết phục.
Vương Đại Lực hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng ken két nói: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, nam nhân các ngươi không một ai tốt, tất cả đều là lũ bạc tình! Ta muốn giết sạch các ngươi!”
Tôi sợ đến mức mồ hôi tuôn ướt sũng người, bây giờ cô ấy đang nhập vào Vương Đại Lực, thật sự có thể giết tôi.
Chấp niệm của Hạ Mạt quá sâu, không có khả năng giải quyết được trong một hai câu.
Hoàng Tiểu Đào lúc này mới chậm rãi tiến lên, tôi thì thào nói: “Ngươi đừng tới đó!”
Ma nữ bây giờ đã mất hết lý trí, rất có thể sẽ đại khai sát giới.
Nhưng mà, ma nữ cũng không có hành động gì, Hoàng Tiểu Đào chậm rãi tiến đến, sau đó duỗi cánh tay đem ma nữ ôm vào trong lòng.
"Chị biết em cực khổ, em từ nhỏ đã quá vất vả rồi, cuối cùng cũng tìm được một người yêu thương em, cho nên em mới bám chặt cậu ấy, kết quả hắn lại cô phụ em. Em thật sự là quá khổ, quá khổ ”
Hoàng Tiểu Đào vừa khóc vừa nói.
Hoàng Tiểu Đào vỗ nhẹ vào lưng cô: "Người đàn ông tội lỗi kia cũng đã chết rồi, đi đầu thai đi! Tìm một gia đình êm ấm để sinh ra, có được tình cảm và tình bạn đáng có, còn tình yêu thì là phụ nữ phải kiên cường một chút, thông minh một chút. Người này không hợp, thì chia tay đổi người khác. Hãy nhớ rằng, trước khi gặp đúng người, những người khác chỉ là phục bút (điềm báo trước). Đừng bao giờ cô phụ bản thân mình.”
Vương Đại Lực bật khóc, “Nhưng tôi không thể để anh ấy đi. "
Hoàng Tiểu Đào mắng:" Phi, hắn là đồ cặn bã, bại hoại, không xứng với em, hoàn toàn không xứng với em! Em thật thông minh, xinh đẹp, hiền lành, lại là hoa khôi giảng đường, em đã chịu đựng đủ rồi, chị tin tưởng. Em chắc chắn sẽ tìm thấy một người tốt hơn ở kiếp sau. "
Vương Đại Lực khóc rống lên, vừa đảo mắt đã ngất đi.
Hoàng Tiểu Đào nhẹ nhàng đặt Vương Đại Lực trên mặt đất, lau nước mắt, đắc ý nói: “Thấy khả năng thuyết phục của chị hai cậu thế nào?”
Tôi suýt chút nữa thì nữa phun ra một ngụm máu: “Móa, hóa ra là cô giả bộ khóc!”
“Không nặn ra vài giọt nước mắt thì làm gì có sức thuyết phục” Cô ấy lau sạch nước mắt. Cái tuyến lệ có thể tùy ý thu phóng này, tôi âm thầm bội phục: “Ngươi phương diện này quá không được, vậy mà theo nữ nhân giảng đạo lý, làm gì có nữ nhân nào sẽ cùng ngươi giảng đạo lý? “
“Thụ giáo thụ giáo!” Tôi xấu hổ gật đầu.
Lúc này, Vương Đại Lực hít sâu một hơi, từ dưới đất ngồi dậy, ngây người hỏi: "Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? Sao mặt của tao lại ướt thế."
Tôi tính nói hắn bị ma nhập. Nhưng sợ con lợn này lại ngất tập hai, vì vậy ăn ý giữ im lặng với Hoàng Tiểu Đào, nói rằng cậu ta chỉ bị dọa mà ngất thôi.
Vương Đại Lực lúng túng gãi đầu cười ngây ngô, hỏi: “Ma nữ đâu?”
“Đi rồi, được chúng ta giác ngộ, đi đầu thai rồi.”
“Lợi hại a, Tống Dương, Âm Dương hai giới đều cân được, mày có khả năng giống Bao Thanh Thiên rồi! ”Vương Đại Lực giơ ngón tay cái lên nói.
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn tôi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lựa chọn im lặng, tôi thực sự xấu hổ nếu nhận hết công lao này.
Vương Đại Lực thúc giục tôi mau chóng rời đi, tôi nói đợi một lát rồi lấy ra hai xấp giấy vàng đốt trên đất, hai bọn họ không hiểu hỏi tôi tại sao phải đốt tiền giấy nữa.
Tôi nói: "Này một xấp là cho Mã Bảo Bảo, này một xấp là cho Trương Khải, việc người chết rất quan trọng! Thân là khám nghiệm tử thi, ta nghiệm qua thi thể bọn hắn đã là bất kính đối với bọn hắn, cho nên đây coi như chút đền bù nho nhỏ".
Tôi đến bên cửa sổ vẫy tay nói: “Hai vị, tranh thủ thời gian mau đi đầu thai đi, oan khuất của hai vị ta đã thay mặt hóa giải, không có gì phải lưu luyến nữa.”
Trăng sáng như nước, một luồng gió nhẹ cuốn vòng quanh tro giấy, phiêu phiêu đãng đãng bay đến ngoài cửa sổ bay đi .
“Cô ấy sẽ không làm gì chúng ta đâu, chỉ là trở lại đốt một ít tiền giấy cho cô ấy, nói vài câu thôi. Mày có đi không?" Tôi nói.
Vương Đại Lực do dự một lúc, khi thấy tôi và Hoàng Tiểu Đào đi khỏi, cậu ta chạy theo sau và hét lên "Đợi tôi với".
Tiếng đàn dương cầm ai oán vang vọng khắp tòa nhà dạy học cũ, khi chúng tôi lên đến tầng ba, Vương Đại Lực nắm chặt cánh tay của tôi, ngay cả Hoàng Tiểu Đào cũng có chút rụt rè: “Tống Dương, các hồn ma sẽ không làm hại chúng ta đúng không? "
" Người chết đi thì thành ma, mà ma chết đi lại thành người. Chúng ta vẫn có thể lịch sự khi gặp người lạ, nhưng khi gặp ma, chúng ta gọi lại hét lên, cô nói thử xem, nếu con ma thấy thế nó có cao hứng nổi không? Tóm lại, dù là người hay là ma đi nữa, cô tôn trọng nó thì nó cũng tôn trọng lại. ”Tôi nhẹ giọng giải thích.
"Cũng có chút đạo lý, nhưng tao vẫn thấy sợ ..." Vương Đại Lực hoang mang nói.
“Tôi thực sự rất coi thường cậu rồi đấy, tôi sẽ gửi tặng cậu một bài hát mới của Châu Kiệt Luân.” Hoàng Tiểu Đào cười nói.
“Bài gì?” Vương Đại Lực hỏi.
“Thứ đàn ông gì vậy !?” Hoàng Tiểu Đào cười khì khì.
Chúng tôi đến phòng học âm nhạc ở tầng bốn. Trong ánh trăng trắng bạc, một bóng người mảnh mai trong suốt đang ngồi trước cây đàn dương cầm, đôi bàn tay nứt nẻ lả lướt trên những phím đàn đen trắng, đang chơi bản “Xô nát ánh trăng” một cách điêu luyện. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay trong gió, lại có một chút vẻ đẹp quỷ dị mà thê lương.
Tôi đang định bước tới, Vương Đại Lực kéo chặt cánh tay tôi: “Đừng, ai làm gián đoạn buổi biểu diễn của cô ấy sẽ bị dây đàn giết chết.”
“Đó chỉ là lời đồn thôi!” Tôi nói.
"Nhưng tối hôm qua hai cô gái kia đã tận mắt nhìn thấy ..." Vương Đại Lực run rẩy nói.
Tôi chỉ vào bốn chiếc quạt trần trên trần nhà, mặc dù tôi không trèo lên để kiểm chứng, nhưng tôi có thể đoán được Đặng Siêu đã tạo ra hiệu ứng tóc bay lượn này như thế nào.
Tôi nói: "Đặng Siêu mua một ít dây đàn và buộc chúng vào các cánh quạt trần với độ dài khác nhau. Sau đó, khi bật quạt trần lên, mày sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh những sợi dây bay khắp phòng."
"Quái, đơn giản vậy thôi à. Vậy mà tao không nghĩ tới! ”Vương Đại Lực bực bội dẫm chân.
Tôi nói với hai người cứ ở lại đây nếu cảm thấy sợ hãi, sau đó bước vào, cuối cùng hai người cũng theo tôi vào.
Tôi dừng lại khi còn cách ma nữ khoảng năm bước chân, nếu tôi để dương khí tiến đến quá gần e rằng sẽ chọc giận nàng. Sau đó tôi yên lặng đợi cho đến khi bản nhạc kết thúc, ma nữ hạ tay xuống, nắp đàn tự động đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tôi thì thầm: “Hạ Mạt học tỷ!” Ma nữ từ từ quay mặt lại, ngây người nhìn tôi, Vương Đại Lực bị dọa trốn sau lưng tôi, Hoàng Tiểu Đào không nhịn được cũng hít vào ngụm khí lạnh.
Bị đôi mắt không có con ngươi kia nhìn chằm chằm, tôi tự nhiên có chút chột dạ, cố gắng bình tĩnh nói: "Cô đã ở đây mười năm, người mà cô chờ đợi cũng không còn, mau đầu thai sớm đi thôi."
Tôi lấy ra xấp tiền giấy màu vàng và châm lửa. Lần này xấp tiền giấp nhẹ nhàng bốc cháy.
“Chút tiền giấy này coi như là tiễn cô một đoạn đường đi!” Tờ giấy màu vàng cháy từ từ trong tay tôi rồi hóa thành tro giấy, sau đó bị gió cuốn đi, bóng dáng Hạ Mạt tựa sương mù chậm rãi biến mất.
“Cô ấy thực sự đi rồi?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Có lẽ thế." tôi đáp.
Vừa dứt lời, Vương Đại Lực đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật sùi bọt mép. Tôi vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy tới nhấn vào huyệt nhân trung rồi ấn vào ngực cậu ta, Vương Đại Lực lúc này mới đảo mắt một vòng rồi ngồi thẳng dậy.
"Đại Lực, mày không sao chứ ..."
Tôi đột nhiên nhận ra vẻ mặt của cậu ấy rất lạ, Hoàng Tiểu Đào không khỏi lùi lại một bước.
Đột nhiên, một giọng phụ nữ the thé vang lên từ cổ họng Vương Đại Lực: "Tôi rõ ràng đã yêu anh ấy rất nhiều, coi anh ấy như tất cả, tại sao anh ấy lại giết tôi, tôi ở nơi này chờ đợi thật là khổ !"
Hoàng Tiểu Đào sợ ngây người. Tôi cũng rất khẩn trương, vội giải thích: "Hạ Mạt ... học tỷ, tình yêu vốn không phải là trao đổi đồng giá. Cô cho người khác bao nhiêu không có nghĩa là nhận lại bấy nhiêu."
Vương Đại Lực đột nhiên đá loạn trên mặt đất: "Nhưng tôi yêu hắn! Tôi yêu hắn hết lòng, nhưng hắn nói rất chán nản, thống khổ, liền giết ta, phân xác, nhét ta vào dương cầm! Tôi chỉ muốn có một tình yêu đơn giản và hồn nhiên, sao tôi lại không có được, tại sao thế giới lại bất công với tôi như vậy! "
" Anh ấy sở dĩ thống khổ chính là vì cô đã cho anh ấy quá nhiều sự quan tâm khiến anh ấy cảm thấy ngột ngạt. ”Tôi thuyết phục.
Vương Đại Lực hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng ken két nói: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, nam nhân các ngươi không một ai tốt, tất cả đều là lũ bạc tình! Ta muốn giết sạch các ngươi!”
Tôi sợ đến mức mồ hôi tuôn ướt sũng người, bây giờ cô ấy đang nhập vào Vương Đại Lực, thật sự có thể giết tôi.
Chấp niệm của Hạ Mạt quá sâu, không có khả năng giải quyết được trong một hai câu.
Hoàng Tiểu Đào lúc này mới chậm rãi tiến lên, tôi thì thào nói: “Ngươi đừng tới đó!”
Ma nữ bây giờ đã mất hết lý trí, rất có thể sẽ đại khai sát giới.
Nhưng mà, ma nữ cũng không có hành động gì, Hoàng Tiểu Đào chậm rãi tiến đến, sau đó duỗi cánh tay đem ma nữ ôm vào trong lòng.
"Chị biết em cực khổ, em từ nhỏ đã quá vất vả rồi, cuối cùng cũng tìm được một người yêu thương em, cho nên em mới bám chặt cậu ấy, kết quả hắn lại cô phụ em. Em thật sự là quá khổ, quá khổ ”
Hoàng Tiểu Đào vừa khóc vừa nói.
Hoàng Tiểu Đào vỗ nhẹ vào lưng cô: "Người đàn ông tội lỗi kia cũng đã chết rồi, đi đầu thai đi! Tìm một gia đình êm ấm để sinh ra, có được tình cảm và tình bạn đáng có, còn tình yêu thì là phụ nữ phải kiên cường một chút, thông minh một chút. Người này không hợp, thì chia tay đổi người khác. Hãy nhớ rằng, trước khi gặp đúng người, những người khác chỉ là phục bút (điềm báo trước). Đừng bao giờ cô phụ bản thân mình.”
Vương Đại Lực bật khóc, “Nhưng tôi không thể để anh ấy đi. "
Hoàng Tiểu Đào mắng:" Phi, hắn là đồ cặn bã, bại hoại, không xứng với em, hoàn toàn không xứng với em! Em thật thông minh, xinh đẹp, hiền lành, lại là hoa khôi giảng đường, em đã chịu đựng đủ rồi, chị tin tưởng. Em chắc chắn sẽ tìm thấy một người tốt hơn ở kiếp sau. "
Vương Đại Lực khóc rống lên, vừa đảo mắt đã ngất đi.
Hoàng Tiểu Đào nhẹ nhàng đặt Vương Đại Lực trên mặt đất, lau nước mắt, đắc ý nói: “Thấy khả năng thuyết phục của chị hai cậu thế nào?”
Tôi suýt chút nữa thì nữa phun ra một ngụm máu: “Móa, hóa ra là cô giả bộ khóc!”
“Không nặn ra vài giọt nước mắt thì làm gì có sức thuyết phục” Cô ấy lau sạch nước mắt. Cái tuyến lệ có thể tùy ý thu phóng này, tôi âm thầm bội phục: “Ngươi phương diện này quá không được, vậy mà theo nữ nhân giảng đạo lý, làm gì có nữ nhân nào sẽ cùng ngươi giảng đạo lý? “
“Thụ giáo thụ giáo!” Tôi xấu hổ gật đầu.
Lúc này, Vương Đại Lực hít sâu một hơi, từ dưới đất ngồi dậy, ngây người hỏi: "Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? Sao mặt của tao lại ướt thế."
Tôi tính nói hắn bị ma nhập. Nhưng sợ con lợn này lại ngất tập hai, vì vậy ăn ý giữ im lặng với Hoàng Tiểu Đào, nói rằng cậu ta chỉ bị dọa mà ngất thôi.
Vương Đại Lực lúng túng gãi đầu cười ngây ngô, hỏi: “Ma nữ đâu?”
“Đi rồi, được chúng ta giác ngộ, đi đầu thai rồi.”
“Lợi hại a, Tống Dương, Âm Dương hai giới đều cân được, mày có khả năng giống Bao Thanh Thiên rồi! ”Vương Đại Lực giơ ngón tay cái lên nói.
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn tôi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lựa chọn im lặng, tôi thực sự xấu hổ nếu nhận hết công lao này.
Vương Đại Lực thúc giục tôi mau chóng rời đi, tôi nói đợi một lát rồi lấy ra hai xấp giấy vàng đốt trên đất, hai bọn họ không hiểu hỏi tôi tại sao phải đốt tiền giấy nữa.
Tôi nói: "Này một xấp là cho Mã Bảo Bảo, này một xấp là cho Trương Khải, việc người chết rất quan trọng! Thân là khám nghiệm tử thi, ta nghiệm qua thi thể bọn hắn đã là bất kính đối với bọn hắn, cho nên đây coi như chút đền bù nho nhỏ".
Tôi đến bên cửa sổ vẫy tay nói: “Hai vị, tranh thủ thời gian mau đi đầu thai đi, oan khuất của hai vị ta đã thay mặt hóa giải, không có gì phải lưu luyến nữa.”
Trăng sáng như nước, một luồng gió nhẹ cuốn vòng quanh tro giấy, phiêu phiêu đãng đãng bay đến ngoài cửa sổ bay đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.