Chương 20: Điện thoại di động
Đạo Môn Lão Cửu
09/01/2021
Tôi tự nghĩ quả nhiên không trông cậy gì vào cái miệng của Vương Đại lực, đã hứa với Hoàng Tiểu Đào là phải giữ bí mật, vậy mà trong nháy mắt lại có thể nói bậy bạ khắp nơi.
Vì vậy, tôi cau mày giải thích: “Giết người hàng loạt gì, đừng nghe Đại Lực nhảm nhí, đó chỉ là một vụ giết người bình thường.”Lão út cười: “Cắt, đừng giữ bí mật với tôi, trước mặt tôi cậu làm gì có cái gì gọi là riêng tư chứ”.
"Chúng ta có thể đổi chủ đề không? Nhân tiện , cậu có thể xóa những bức ảnh chụp lén tôi không? Nó ảnh hưởng quá nhiều đến danh dự của tôi.”Tôi nói.
"Không được rồi, ảnh ngon như vậy, tôi dùng làm ảnh nền màn hình điện thoại, xóa đi làm gì? Tống Dương, mông của cậu sao lại trắng như vậy, trời sinh à?”Lão Út nháy mắt.
Thiếu chút nữa thì tôi đã phun máu vì tức. Lão út không có bạn gái trong bốn năm. Cậu ta dường như hoàn toàn không quan tâm đến con gái, nhưng với con trai thì ngược lại, đặc biệt là những người "có chút tư sắc". Mọi người đều đã sớm hoài nghi về cái sở thích đặc biệt đó.
Xu hướng tình dục là một vấn đề cá nhân, tôi không phân biệt đối xử. Nhưng vấn đề là tôi không phải gay, và khi tôi nghĩ đến một thằng con trai suốt ngày thèm muốn tôi, tôi cảm thấy nổi da gà.
Lúc này Vương Đại Lực nhắc nhở: “Lão út, con Garen thịt con Sona của mày rồi kìa.” (2 nhân vật trong trò chơi lão út đang chơi)
“Con mẹ nó, Đại Lực, chơi giúp tao!” Lão Út hét lên.
Vương Đại Lực u oán liếc tôi một cái, đành phải ngồi chơi cho lão út.
Lão út vò đầu bứt tai, gàu như tuyết rơi xuống, tôi vội lùi lại một bước. Anh ấy nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa, nói cho tôi biết cậu có chuyện gì?”
"Đại Lực đã nói với cậu rồi đúng không? Mở khóa điện thoại di động cho tôi.”Tôi đáp.
“Chuyện vặt!”
Điện thoại đặt ở trên bàn máy tính, Lão Út cầm lấy trong tay, liếc mắt một cái nói: “Cái này còn không phải đơn giản sao? Format là được” (Khôi phục cài đặt gốc)
“Không được, tôi cần giữ lại tài liệu trong máy, vậy nên tôi mới đến tìm cậu”. Tôi hít một hơi thật sâu nói.
“Điện thoại này ở đâu ra vậy?”Lão út nghịch điện thoại hỏi.
“Trên một cái xác chết”. Tôi đáp.
“Trên thân người chết a!”Lão út hét lên, điện thoại rơi khỏi tay, sau đó chụp lại bằng cả hai tay, trên mặt cậu ta hiện lên một tia giễu cợt: “Làm tôi sợ quá cơ”.
Mẹ kiếp, vừa rồi tôi đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, nghiêm khắc hét lên: "Đừng gây chuyện nữa được không? Cái điện thoại này tý nữa còn phải đưa cho cảnh sát làm bằng chứng."
”Được rồi, tôi sẽ giúp cậu xử lý."
Lão út lấy trong tủ ra một chiếc máy tính xách tay, kết nối với điện thoại bằng dây cáp dữ liệu, sau đó mở một vài phần mềm, thao tác nhanh như chớp, một lúc sau đã mở khóa thành công.
Lão út lướt qua các file trong điện thoại và nói: “Có nhiều file quá, cậu có thể xem hết được không?”
“Chuyện đó cậu không phải lo, cậu xem trên đó có file nào bị xóa không rồi khôi phục lại hết cho tôi". Tôi nói.
“Ok!” Lão út mở một phần mềm mới, châm một điếu thuốc, sau khi hút một điếu thuốc, các tập tin gần như khôi phục lại đủ cả, cậu ta liếc nhìn màn hình nói: “Có hơn bốn mươi tập tin, cậu có thể tự xem... ”
Sau đó đứng dậy nhường vị trí cho tôi.
Những thứ bị xóa chủ yếu là ảnh xấu và các gói phần mềm tải về, nhưng vẫn có một thứ đáng giá trong đó.
Đó là một tài liệu với một loạt các con số và chữ cái trên đó, giống như số thứ tự mua sắm trực tuyến.
“Lão út, kiểm tra đơn hàng này cho tôi xem đã mua những gì.” Tôi chỉ vào tài liệu và nói.
“Tránh ra!”Lão út chỉ mất năm phút để tìm hiểu thông tin của đơn hàng mua sắm trực tuyến. Người mua hàng là Đặng Siêu, và những thứ cậu mua là “viên men vi sinh cho thú cưng, mặt nạ da người, máy làm đá khô, dây đàn piano và máy cạo râu”.
Tôi không khỏi nhếch mép, đơn đặt hàng này là bằng chứng của Đặng Siêu!
Lúc này, Vương Đại Lực bước đến và nói: “Tống Dương, viên men vi sinh cho vật nuôi này dùng để làm gì?” Lão Út ngước nhìn cậu ta và hỏi: “Đánh xong rồi à?”
“Chưa, chỉ là con sona của mày lại bị lên bảng đếm số” Vương Đại Lực nói.
“ĐM thằng gà này, để tao!” Lão út chạy tới cứu ván game, tôi nói với Vương Đại Lực: “Cái này được hung thủ dùng để tăng tốc độ phân hủy đầu của tử thi.”
Vương Đại Lực nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc: “Thứ này còn có tác dụng vậy á?”
Tôi khai sáng cho anh ta: “Men vi sinh ký sinh trong ruột làm gì?”
“Phân hủy thức ăn thành phân.”Vương Đại Lực đáp.
“Chó mèo ăn gì?”Tôi tiếp tục hỏi.
"Thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó... thịt? A, ra vậy!” Vương Đại Lực gật đầu liên tục.
Men vi sinh trong đường ruột được gọi là lợi khuẩn vì chúng có mối quan hệ cộng sinh với sinh vật, nhưng thực chất chúng là một loại vi khuẩn ăn xác thối trong tự nhiên. Lý do tại sao con người bị thối rữa sau khi chết là vì men vi sinh không có thức ăn để ăn, vì vậy chúng ăn các mô của con người!
Tôi thực sự ngưỡng mộ chỉ số IQ của Đặng Siêu, cậu ta có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy! Loại men vi sinh cực mạnh do chó mèo ăn được biến thành độc dược rồi bôi vào hộp sọ, chỉ trong một đêm, hộp sọ đã bị thối rữa nghiêm trọng đến mức các bác sĩ pháp y không thể phát hiện ra.
Có một manh mối quan trọng khác trong đơn đặt hàng này, đó là những sợi dây đàn. Trước đây, tôi không thể tìm ra cách làm cho những sợi dây bay lượn quanh phòng, bây giờ tôi có vẻ tìm ra rồi.
“Oh yeah, thắng rồi!” Lão út cuối cùng cũng kết thúc cuộc chiến, quay đầu lại hỏi: “Thế nào rồi, Tiểu Dương Dương, nó có ích gì với cậu không?”
“Có có có, à đúng, cậu sử dụng PS như thế nào?"Tôi hỏi cậu ta.
“Như thế nào á?”Lão út mỉm cười: “Tôi đã từng dùng PS để làm giả vé vào cửa buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân để bán lấy tiền. Cậu nói xem trình tôi tới đâu? Đây là một kỳ tích mà tôi đã làm khi còn học trung học.”
“Ồ. Không tệ!” Sau đó, tôi đưa cho cậu ấy một tập ghi chép trong túi: "Vậy thì giúp cho tôi hai việc nữa. Tôi cần cậu giúp tôi PS một bức thư có nét chữ như trên. Càng giống thật càng tốt, nội dung bức thư tôi sẽ gửi cho cậu sau. "
”Hai việc à, còn việc kia? "
"Giúp tôi truy cập các diễn đàn liên quan đến trường học, Tieba*, WeChat để thông báo về các vụ giết người xảy ra sáng nay. Điểm mấu chốt là đề cập đến cách tôi đã hỗ trợ cảnh sát phá án như thế nào. Tóm lại, là làm cho tôi trở thành người nổi tiếng trên mạng trong trường!", Tôi nói.
Lão út cười tủm tỉm: " Nhìn không ra, thằng nhóc cậu vẫn rất ham hố a, dựa vào nhan sắc ăn bám không tốt sao? Sao lại nổi hứng làm idol mạng rồi? "
"Bớt hỏi đi, cậu giúp tôi làm được không?” Tôi nói.
“Đơn giản!” Lão út trả lời rồi bắn ra một vòng khói tròn.
Vương Đại Lực nói: "Này, vậy có được không thế. Không phải Hoàng Tiểu Đào đã nói không được phép tiết lộ với bên ngoài sao?"
"Không sao, tôi chỉ tiết lộ một phần nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng gì, đây cũng là một phần kế hoạch để giải quyết vụ án. Cô ấy sẽ hiểu thôi. ”Tôi giải thích.
Lão Út nói: "Tiểu Dương Dương, cậu hiếm khi đến gặp tôi, vừa đến liền bắt tôi làm tận ba việc. Cậu tính cảm ơn tôi như thế nào đây?”
"Ách!”Tôi ngượng ngùng: "Miễn là không phải lấy thân báo đáp, cậu muốn cái gì cũng được, hay là tôi mời cậu đi ăn cơm nhé? ”
”Ăn suốt cũng chán rồi, không được, chuyện này tôi không làm nữa đâu, chả được lợi lộc gì. ”Lão út lắc đầu liên tục.
“Vậy tôi sẽ trả tiền cho cậu, cái này chắc là được đi!”Tôi thật sự không nghĩ ra cách.
“Bao nhiêu?”Mắt Lão út sáng lên.
“Ba nghìn tệ thì sao?”Tôi ngập ngừng hỏi.
Lão út chợt mỉm cười: "Được rồi! Tôi đang định mua một chiếc card màn hình mới."
Vương Đại Lực nói, "Ra tay hào phóng vậy a, vậy mà ngày nào cũng khóc lóc với tao. Đi ăn thì toàn hệ thống AA* cũng chả bao giờ chịu gọi hai món thịt cả."
"ĐM, mày thừa biết tiền sinh hoạt mỗi tháng của tao được bao nhiêu mà?”.
Nhà tôi tuy khá giả nhưng cô tôi không biết ở đâu đọc được một bài báo về “nồi canh gà hỏng”, nói trai nên nghèo, gái nên giàu, vì thế tôi chỉ có một ngàn năm tệ tiền sinh hoạt hàng tháng, cuộc sống đói kém lắm.
Chung quy là khoản thù lao cho Lão út trước cứ hứa mồm đi đã! Cùng lắm thì vác mặt về nhà xin tiền là cùng.
Lão út đang mải mê ngồi trước máy tính nói: "Không có tiền cũng không sao, chỉ cần đổi lấy thứ khác, chẳng hạn để tôi chụp thêm vài tấm ảnh núdè của cậu. Nhìn cái đó tôi thấy cũng đủ rồi."
Tôi toát mồ hôi lạnh hỏi: "Cậu thực sự là gay à >.<"
"Không phải, các cậu đều hiểu lầm tôi rồi, kỳ thực tôi không phải gay ..." Hắn quay đầu, nở nụ cười đê tiện nheo mắt nhìn tôi: " Chỉ là tôi có hứng thú với cậu mà thôi."
Khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu vào tự sát, Vương Đại Lực lúc này mới lúng túng nói: “Ừm… cái kia.... hai người tiếp tục đi, tao về trước đây!”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đây không phải sống không có nghĩa khí sao?
Tôi túm lấy anh ta: "Mày đừng đi, ở lại với tao!"
Góc bổ túc kiến thức:
*Tieba (Baidu Tieba – Postbar): Diễn đàn trực tuyến do baidu sáng lập
*Hệ thống AA (Going Dutch - AA制): Được dịch từ tiếng Anh-"Đi Hà Lan" là một thuật ngữ chỉ ra rằng mỗi người tham gia vào một hoạt động được trả tiền sẽ tự trả chi phí, thay vì bất kỳ người nào trong nhóm phải trả chi phí cho toàn bộ nhóm. Thuật ngữ này bắt nguồn từ nghi thức ăn uống trong nhà hàng ở thế giới phương Tây, nơi mỗi người trả tiền cho bữa ăn của họ.
*PS: Photoshop
Vì vậy, tôi cau mày giải thích: “Giết người hàng loạt gì, đừng nghe Đại Lực nhảm nhí, đó chỉ là một vụ giết người bình thường.”Lão út cười: “Cắt, đừng giữ bí mật với tôi, trước mặt tôi cậu làm gì có cái gì gọi là riêng tư chứ”.
"Chúng ta có thể đổi chủ đề không? Nhân tiện , cậu có thể xóa những bức ảnh chụp lén tôi không? Nó ảnh hưởng quá nhiều đến danh dự của tôi.”Tôi nói.
"Không được rồi, ảnh ngon như vậy, tôi dùng làm ảnh nền màn hình điện thoại, xóa đi làm gì? Tống Dương, mông của cậu sao lại trắng như vậy, trời sinh à?”Lão Út nháy mắt.
Thiếu chút nữa thì tôi đã phun máu vì tức. Lão út không có bạn gái trong bốn năm. Cậu ta dường như hoàn toàn không quan tâm đến con gái, nhưng với con trai thì ngược lại, đặc biệt là những người "có chút tư sắc". Mọi người đều đã sớm hoài nghi về cái sở thích đặc biệt đó.
Xu hướng tình dục là một vấn đề cá nhân, tôi không phân biệt đối xử. Nhưng vấn đề là tôi không phải gay, và khi tôi nghĩ đến một thằng con trai suốt ngày thèm muốn tôi, tôi cảm thấy nổi da gà.
Lúc này Vương Đại Lực nhắc nhở: “Lão út, con Garen thịt con Sona của mày rồi kìa.” (2 nhân vật trong trò chơi lão út đang chơi)
“Con mẹ nó, Đại Lực, chơi giúp tao!” Lão Út hét lên.
Vương Đại Lực u oán liếc tôi một cái, đành phải ngồi chơi cho lão út.
Lão út vò đầu bứt tai, gàu như tuyết rơi xuống, tôi vội lùi lại một bước. Anh ấy nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa, nói cho tôi biết cậu có chuyện gì?”
"Đại Lực đã nói với cậu rồi đúng không? Mở khóa điện thoại di động cho tôi.”Tôi đáp.
“Chuyện vặt!”
Điện thoại đặt ở trên bàn máy tính, Lão Út cầm lấy trong tay, liếc mắt một cái nói: “Cái này còn không phải đơn giản sao? Format là được” (Khôi phục cài đặt gốc)
“Không được, tôi cần giữ lại tài liệu trong máy, vậy nên tôi mới đến tìm cậu”. Tôi hít một hơi thật sâu nói.
“Điện thoại này ở đâu ra vậy?”Lão út nghịch điện thoại hỏi.
“Trên một cái xác chết”. Tôi đáp.
“Trên thân người chết a!”Lão út hét lên, điện thoại rơi khỏi tay, sau đó chụp lại bằng cả hai tay, trên mặt cậu ta hiện lên một tia giễu cợt: “Làm tôi sợ quá cơ”.
Mẹ kiếp, vừa rồi tôi đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, nghiêm khắc hét lên: "Đừng gây chuyện nữa được không? Cái điện thoại này tý nữa còn phải đưa cho cảnh sát làm bằng chứng."
”Được rồi, tôi sẽ giúp cậu xử lý."
Lão út lấy trong tủ ra một chiếc máy tính xách tay, kết nối với điện thoại bằng dây cáp dữ liệu, sau đó mở một vài phần mềm, thao tác nhanh như chớp, một lúc sau đã mở khóa thành công.
Lão út lướt qua các file trong điện thoại và nói: “Có nhiều file quá, cậu có thể xem hết được không?”
“Chuyện đó cậu không phải lo, cậu xem trên đó có file nào bị xóa không rồi khôi phục lại hết cho tôi". Tôi nói.
“Ok!” Lão út mở một phần mềm mới, châm một điếu thuốc, sau khi hút một điếu thuốc, các tập tin gần như khôi phục lại đủ cả, cậu ta liếc nhìn màn hình nói: “Có hơn bốn mươi tập tin, cậu có thể tự xem... ”
Sau đó đứng dậy nhường vị trí cho tôi.
Những thứ bị xóa chủ yếu là ảnh xấu và các gói phần mềm tải về, nhưng vẫn có một thứ đáng giá trong đó.
Đó là một tài liệu với một loạt các con số và chữ cái trên đó, giống như số thứ tự mua sắm trực tuyến.
“Lão út, kiểm tra đơn hàng này cho tôi xem đã mua những gì.” Tôi chỉ vào tài liệu và nói.
“Tránh ra!”Lão út chỉ mất năm phút để tìm hiểu thông tin của đơn hàng mua sắm trực tuyến. Người mua hàng là Đặng Siêu, và những thứ cậu mua là “viên men vi sinh cho thú cưng, mặt nạ da người, máy làm đá khô, dây đàn piano và máy cạo râu”.
Tôi không khỏi nhếch mép, đơn đặt hàng này là bằng chứng của Đặng Siêu!
Lúc này, Vương Đại Lực bước đến và nói: “Tống Dương, viên men vi sinh cho vật nuôi này dùng để làm gì?” Lão Út ngước nhìn cậu ta và hỏi: “Đánh xong rồi à?”
“Chưa, chỉ là con sona của mày lại bị lên bảng đếm số” Vương Đại Lực nói.
“ĐM thằng gà này, để tao!” Lão út chạy tới cứu ván game, tôi nói với Vương Đại Lực: “Cái này được hung thủ dùng để tăng tốc độ phân hủy đầu của tử thi.”
Vương Đại Lực nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc: “Thứ này còn có tác dụng vậy á?”
Tôi khai sáng cho anh ta: “Men vi sinh ký sinh trong ruột làm gì?”
“Phân hủy thức ăn thành phân.”Vương Đại Lực đáp.
“Chó mèo ăn gì?”Tôi tiếp tục hỏi.
"Thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó... thịt? A, ra vậy!” Vương Đại Lực gật đầu liên tục.
Men vi sinh trong đường ruột được gọi là lợi khuẩn vì chúng có mối quan hệ cộng sinh với sinh vật, nhưng thực chất chúng là một loại vi khuẩn ăn xác thối trong tự nhiên. Lý do tại sao con người bị thối rữa sau khi chết là vì men vi sinh không có thức ăn để ăn, vì vậy chúng ăn các mô của con người!
Tôi thực sự ngưỡng mộ chỉ số IQ của Đặng Siêu, cậu ta có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy! Loại men vi sinh cực mạnh do chó mèo ăn được biến thành độc dược rồi bôi vào hộp sọ, chỉ trong một đêm, hộp sọ đã bị thối rữa nghiêm trọng đến mức các bác sĩ pháp y không thể phát hiện ra.
Có một manh mối quan trọng khác trong đơn đặt hàng này, đó là những sợi dây đàn. Trước đây, tôi không thể tìm ra cách làm cho những sợi dây bay lượn quanh phòng, bây giờ tôi có vẻ tìm ra rồi.
“Oh yeah, thắng rồi!” Lão út cuối cùng cũng kết thúc cuộc chiến, quay đầu lại hỏi: “Thế nào rồi, Tiểu Dương Dương, nó có ích gì với cậu không?”
“Có có có, à đúng, cậu sử dụng PS như thế nào?"Tôi hỏi cậu ta.
“Như thế nào á?”Lão út mỉm cười: “Tôi đã từng dùng PS để làm giả vé vào cửa buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân để bán lấy tiền. Cậu nói xem trình tôi tới đâu? Đây là một kỳ tích mà tôi đã làm khi còn học trung học.”
“Ồ. Không tệ!” Sau đó, tôi đưa cho cậu ấy một tập ghi chép trong túi: "Vậy thì giúp cho tôi hai việc nữa. Tôi cần cậu giúp tôi PS một bức thư có nét chữ như trên. Càng giống thật càng tốt, nội dung bức thư tôi sẽ gửi cho cậu sau. "
”Hai việc à, còn việc kia? "
"Giúp tôi truy cập các diễn đàn liên quan đến trường học, Tieba*, WeChat để thông báo về các vụ giết người xảy ra sáng nay. Điểm mấu chốt là đề cập đến cách tôi đã hỗ trợ cảnh sát phá án như thế nào. Tóm lại, là làm cho tôi trở thành người nổi tiếng trên mạng trong trường!", Tôi nói.
Lão út cười tủm tỉm: " Nhìn không ra, thằng nhóc cậu vẫn rất ham hố a, dựa vào nhan sắc ăn bám không tốt sao? Sao lại nổi hứng làm idol mạng rồi? "
"Bớt hỏi đi, cậu giúp tôi làm được không?” Tôi nói.
“Đơn giản!” Lão út trả lời rồi bắn ra một vòng khói tròn.
Vương Đại Lực nói: "Này, vậy có được không thế. Không phải Hoàng Tiểu Đào đã nói không được phép tiết lộ với bên ngoài sao?"
"Không sao, tôi chỉ tiết lộ một phần nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng gì, đây cũng là một phần kế hoạch để giải quyết vụ án. Cô ấy sẽ hiểu thôi. ”Tôi giải thích.
Lão Út nói: "Tiểu Dương Dương, cậu hiếm khi đến gặp tôi, vừa đến liền bắt tôi làm tận ba việc. Cậu tính cảm ơn tôi như thế nào đây?”
"Ách!”Tôi ngượng ngùng: "Miễn là không phải lấy thân báo đáp, cậu muốn cái gì cũng được, hay là tôi mời cậu đi ăn cơm nhé? ”
”Ăn suốt cũng chán rồi, không được, chuyện này tôi không làm nữa đâu, chả được lợi lộc gì. ”Lão út lắc đầu liên tục.
“Vậy tôi sẽ trả tiền cho cậu, cái này chắc là được đi!”Tôi thật sự không nghĩ ra cách.
“Bao nhiêu?”Mắt Lão út sáng lên.
“Ba nghìn tệ thì sao?”Tôi ngập ngừng hỏi.
Lão út chợt mỉm cười: "Được rồi! Tôi đang định mua một chiếc card màn hình mới."
Vương Đại Lực nói, "Ra tay hào phóng vậy a, vậy mà ngày nào cũng khóc lóc với tao. Đi ăn thì toàn hệ thống AA* cũng chả bao giờ chịu gọi hai món thịt cả."
"ĐM, mày thừa biết tiền sinh hoạt mỗi tháng của tao được bao nhiêu mà?”.
Nhà tôi tuy khá giả nhưng cô tôi không biết ở đâu đọc được một bài báo về “nồi canh gà hỏng”, nói trai nên nghèo, gái nên giàu, vì thế tôi chỉ có một ngàn năm tệ tiền sinh hoạt hàng tháng, cuộc sống đói kém lắm.
Chung quy là khoản thù lao cho Lão út trước cứ hứa mồm đi đã! Cùng lắm thì vác mặt về nhà xin tiền là cùng.
Lão út đang mải mê ngồi trước máy tính nói: "Không có tiền cũng không sao, chỉ cần đổi lấy thứ khác, chẳng hạn để tôi chụp thêm vài tấm ảnh núdè của cậu. Nhìn cái đó tôi thấy cũng đủ rồi."
Tôi toát mồ hôi lạnh hỏi: "Cậu thực sự là gay à >.<"
"Không phải, các cậu đều hiểu lầm tôi rồi, kỳ thực tôi không phải gay ..." Hắn quay đầu, nở nụ cười đê tiện nheo mắt nhìn tôi: " Chỉ là tôi có hứng thú với cậu mà thôi."
Khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu vào tự sát, Vương Đại Lực lúc này mới lúng túng nói: “Ừm… cái kia.... hai người tiếp tục đi, tao về trước đây!”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đây không phải sống không có nghĩa khí sao?
Tôi túm lấy anh ta: "Mày đừng đi, ở lại với tao!"
Góc bổ túc kiến thức:
*Tieba (Baidu Tieba – Postbar): Diễn đàn trực tuyến do baidu sáng lập
*Hệ thống AA (Going Dutch - AA制): Được dịch từ tiếng Anh-"Đi Hà Lan" là một thuật ngữ chỉ ra rằng mỗi người tham gia vào một hoạt động được trả tiền sẽ tự trả chi phí, thay vì bất kỳ người nào trong nhóm phải trả chi phí cho toàn bộ nhóm. Thuật ngữ này bắt nguồn từ nghi thức ăn uống trong nhà hàng ở thế giới phương Tây, nơi mỗi người trả tiền cho bữa ăn của họ.
*PS: Photoshop
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.