Âm Phủ Thời 4.0

Chương 20: Căn nhà ma

Bách Hiểu Sinh

19/12/2020

Diệp Khương mở hộp quà ra thử, đầy đủ các vật phẩm thưởng. Hắn hỏi:

- Vé vòng quay này là như thế nào vậy hệ thống?

[Giới thiệu với kí chủ sơ lược về bản cập nhật 4.0]

[Tất cả công trình tiến lên với công nghệ, vận dụng máy móc. Những vật phẩm hay thứ gì của bản 3.0 đều bị xóa sạch, linh hồn mà kí chủ thu thập trước đó đã luân hồi.]

[Thông báo nhiệm vụ phụ: Xây dựng Hoàng Tuyền Lộ.

Thời gian: 3 ngày (bắt buộc)

Thưởng: x2000 điểm xây dựng công trình, x500 quỷ đồng, x500 điểm tiêu dùng, x1 lượt quay miễn phí.]

[Kí chủ vui lòng sớm hoàn thành nhiệm vụ. Bye]

Diệp Khương mở bảng hệ thống, lướt cuống cuối thấy một dòng chữ là Vòng Quay May Mắn. Hắn chọn thử, tiêu một cái vé quay, thử vận may.

- Không biết cái hệ thống này sẽ cho ta thứ gì đây!

Vòng quay bắt đầu quay, sau vài giây thì chậm dần lại. Cuối cùng nó dừng hẳn.

"Ting!"

[Chúc mừng kí chủ nhận được ngộ đạo pháp.]

[Đây là bộ tàn pháp giúp tăng tốc độ thu nạp linh khí]

- Chậc, tạm được.

Hắn vừa lúc làm xong việc cũng trùng hợp với lúc quay vòng quay may mắn. Hắn lại thu dọn công việc, lên đường về nhà.

Về tới nhà, nghe cái nhiệm vụ và sự mệt mỏi của công việc gộp lại, khiến hắn ườn người ra, lập tức không suy nghĩ mà nằm ra giường, thiếp đi tức khắc, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài.

Sáng hôm sau,những tia nắng chói chang của buổi sáng sớm đã xuyên qua cửa sổ, đánh thức Diệp Khương dậy.

Hắn vươn vai bá cổ, vệ sinh cá nhân rồi nấu bát mì ăn liền soàn soạt.

Xong mấy việc lặt vặt, hắn mặc bộ quần áo lúc trước mới mua là một cái áo mũ, và một cái quần đùi.

Diệp Khương hệ thống lại nhiệm vụ trong ngày hôm nay. Chỉ có một hành động duy nhất là khám phá căn nhà ma.

Sửa soạn xong, hắn lên đường tới khu số 13. Hắn bắt một cái vé xe buýt tới khu ấy. Khoảng nửa tiếng sau hắn đã đặt chân tới nơi ấy được.

Nơi này tuy có căn nhà ma nổi tiếng, nhưng cũng không thấy chút khá giả. Người dân tuy vậy mà đang dần chuyển đi, khắp nơi đều là biến bán nhà cùng số điện thoại.



Diệp Khương thấy vậy cũng không ngạc nhiên, vì không ai muốn ở gần mấy thứ kinh dị vượt lên trên nhận thức của loài người như vậy.

Hắn không để ý, tiến tục đến căn nhà ma.

Nơi kia đúng là được mệnh danh một căn nhà ma không sai chút nào. Trên bầu trời âm u một mảng lớn oán khí mà người thường không thấy được.

Diệp Khương bước vào bên trong. Vừa qua cổng, thi khí và quỷ khí nồng đậm.

- Không khéo nơi đây chính là một cái thi sào.

Từng bước chân đi vào bên trong là mỗi lần nguy hiểm. Con đường bằng xi măng kia thấm đẫm tử khí, mỗi lần chạm xuống thì tác động tới tử khí, chúng thoát ra, nhanh chóng tiến vào cơ thể ta. May mắn là những người tu đạo thì có linh khí hộ thể nên tử khí không chút tác động. Còn với người bình thường thì.... mang bện rồi chết.

Sau hơn chục bước chân tử thần tiến vào trong nhà, Diệp Khương mở thử cánh cửa ra.

Vừa chạm vào, một luồng sức mạnh thần bí ấp đến từng cen ti mét thịt trên cánh tay Diệp Khương, nổi ẩn hiện ra bên ngoài là từng mảng khí đen. Diệp Khương kích phát linh khí hộ thể, lập tức đẩy lùi được cỗ lực lượng thấn bí tà ác kia.

Hắn nhanh chóng dùng sức mở cửa ra, bên trong là một mảng tối đen.

Diệp Khương mở rộng cánh cửa hết sức.

Bên trong, ngoài nguồn sáng từ phía ngoài truyền vào thì cả căn phòng tối om, không có lấy một nguồn sáng thứ 2.

Diệp Khương bước vào, sắc mặt biến sắc.

- Mẹ nó, tử khí quá dày đặc.

Hắn lại tiếp tục tiến vào trong. Một luồng áp lực từ tử khí dày đặc tác động đến hắn.

Tử khí chỉ có tác động với người tu đạo, còn người thường thì chỉ cảm giác khó chịu, ngoài ra không cảm thấy gì cả.

Diệp Khương gượng dậy, tiếp tục tiến vào. Căn phòng đầu tiên là nơi tiếp khách, bán ghế mọi nơi. Diệp Khương hỏi hệ thống:

- Hệ thống, có cách nào giúp hấp thụ hết tử khí nào được không?

[Tử Linh Ngọc. Giá 1000 quỷ đồng]

- Được, mua đi.

[Giao dịch hoàn tất]

Một viên ngọc sáng lấp lánh xuất hiện ngay giữa bàn tay Diệp Khương. Nó dần sáng lên rồi im lìm đi. Diệp Khương dẫn truyền một ít linh khí vào, làm viên ngọc phát sáng lên.

Nó lơ lửng giữa không trung, sau đó tạo ra một vòng lốc xoáy vô hình, hút tử khí vào.



Đợi khoảng hơn năm phút, quá trình hấp thụ tử khí hoàn toàn kết thúc. Viên ngọc trở lại bàn tay Diệp Khương, không những thế còn tạo ra một giọt dịch màu vàng. Diệp Khương hỏi hệ thống, được biết là dịch linh khí, uống một giọt làm đầy cả nơi chứa linh dịch.

- Coi như tạm được.

Diệp Khương cất viên ngọc và giọt dịch vào không gian chứa đồ. Tử khí sau khi được dọn hết, căn phòng cũng trở nên bớt khó chịu hơn.

Hắn lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, dò ra hai căn phòng. Hắn chọn mở thử một trong hai cái.

Cái đầu tiên ở bên trái, mở ra xem thử.

Đó là một căn phòng làm việc bình thường, không có gì đặc biệt. Hắn nhìn qua một lượt rồi bỏ qua.

Đến cánh cửa thứ hai, là một cánh cửa thông lên tầng hai.

Hắn liền tiến lên, đến hành lang. Hắn phát hiện một luồng thi khí, lập tức theo hướng ấy mà đi.

Theo luồng thi khí, hắn tới một căn phòng cuối hành lang bên trái. Căn phòng này khóa cực kì lỏng lẻo, khóa như không khóa, cứ như tự tin cho rằng sẽ chẳng có ai thèm ngó ngàng tới. Diệp Khương khe khẽ đẩy cửa vào.

Một tiếng "kéttttt" gai người vang lên, cánh cửa đã được đẩy tới sát tường. Diệp Khương khe khẽ bước vào.

Nơi đây toàn bộ đều tối đen, không có lấy một nguồn sáng. Tuy vậy nhưng trông có vẻ khá sạch sẽ. Mọi thứ đều không có dính lấy một hạt bụi, chứng tỏ là thường xuyên có người vào nơi này.

Diệp Khương soi xung quanh, phát hiện một cái móc treo ở góc phòng. Đây có lẽ chính là nơi treo nguồn sáng cho bọn chúng. Thế chúng làm cái gì ở nơi này?

Hắn cũng không biết, tìm kĩ xung quanh. Ở trên một cái bàn gần bóng đèn kia là ba con rối gỗ. Diệp Khương giơ lên cầm thử. Hắn nhận xét: con rối gỗ hình người, có dây nối. Chất liệu bằng gỗ, đặc biệt rất nhẹ.

Hắn thấy vật này không bình thường, lập tức cất vào không gian giữ đồ. Sau khi kiểm tra một mạch cả cái căn phòng không bỏ sót chỗ nào, hắn rời khỏi nơi ấy. Đến căn phòng bên cạnh, vì nơi đây mới chính là địa điểm có thi khí.

Diệp Khương cũng như lần trước, cẩn thận bước vào. Vừa vào tới cửa được hai bước, một cái mùi xác ướp nồng nặc nổi lên, khiến hắn rất khó chịu.

Hắn lấy một tay bịt mũi, sau đó tiến vào kia. Cũng như căn phòng bên cạnh, nơi này cũng không có lấy một nguồn sáng dù là nhỏ nhất.

Diệp Khương lại cầm điện thoại soi khắp cả căn phòng. Sắc mặt hắn biến đổi:

- Mẹ nó, nơi này sản xuất ra cái đéo gì vậy?

Hắn nhìn thấy ba cái xác. Mà ba cái xác đều bị moi hết nội tạng ra, máu me bê bết. Bên cạnh còn là ba bộ da khác, được sơn vào thứ gì đó trông sáng bóng.

Diệp Khương khiếp sợ, như muốn nôn ra tất cả những gì mình đã ăn sáng nay ra. Nhưng may sao hắn vẫn kiềm chế được. Hắn lập tức tiến lại xem xét kĩ, thấy ngoài đống bầy nhầy kia ra thì không còn thứ gì cả, ngoài một chậu máu đông cuối phòng.

Diệp Khương cả kinh, cũng sợ không dám động vào, trực tiếp xem xét nhanh rồi rời khỏi.

Ra khỏi căn phòng, mãi sau hắn mới bình tĩnh được.

Diệp Khương nhanh chóng càn quét các căn phòng khác xung quanh, cũng có một số phát hiện nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phủ Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook