Âm Phủ Thời 4.0

Chương 31: Hai lần vô tình!

Bách Hiểu Sinh

19/12/2020

Bỗng chốc đầu Diệp Khương "ong" lên một tiếng thật dài. Hắn đứng dậy, nhắm mắt lại, tưởng tượng về luồng thông tin đã truyền lại cho hắn.

“Tinh diệu! Thật tinh diệu!”

Diệp Khương bỗng chốc nói ra những lời đó, cũng không hiểu tại sao. Nhưng khi hắn nhìn thấy những chiêu thức kia, từ sâu trong tiềm thức lại nhận định rằng nó thật tinh diệu!

Hai tay hắn đưa lên, đôi chân di động, bắt đầu phỏng theo chiêu thức kia. Động tác rất thuần thục, quen thuộc, cứ như đã từng tập qua không chỉ một, mà là vô số lần.

“Bát Cực Tiếu Chỉ Thức!”

Ấy chính là tên bộ kiếm pháp này, hắn vô tình đặt tên cho nó. Qua luyện thử một lần, cùng với những hiểu biết gần như cực sâu sắc khi hắn đã nhận được nó mà chỉ ra gồm có bốn thức duy nhất: Chỉ Quỷ Trảm Ma, Tru Tà Diệt Yêu, Chiến Thần Sát Tiên, Bộc Lưu Phá Thi.

Mấy chiêu thức có vẻ nhiều chiêu thức, khá rắc rối. Nhưng nó lại rất đơn giản, uy lực cũng không phải dạng vừa. Ngoài ra bộ kiếm pháp này còn giúp bổ sung linh khí với tốc độ cao khi vừa thi triển vừa điều tức.

Diệp Khương qua một lần luyện thử kia, cảm thấy người sung mãn hơn rất nhiều, linh khí tốc độ thu nạp cũng rất nhanh. Hắn vui sướng không tả xiết, ai ngờ khi khởi động trận pháp mà lại gặp được cơ duyên lớn như vậy.

Nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ, nhanh chóng về lại vị trí, bắt đầu quá trình phá hủy cả hai trận pháp.

Hắn lại dùng hai tay bắt hơn chục cái pháp quyết, điên cuồng luân chuyển linh lực dồi dào vào cả hai, hòng khiến nó tăng đến mức cực đại không chứa nổi nữa.

Đáng tiếc vẫn là không đơn giản. Vì lượng linh lực của hắn không dồi dào đến nỗi khiến cho cả hai bạo nổ. Nhưng cả hai trận pháp đều không thể bạo nổ mà chúng sẽ lại càng mạnh thêm.

Đương lúc ban đầu là định dùng một số mẹo để phá hủy cả hai, nhưng sau khi có Bát Cực Tiếu Chỉ Thức, hắn lại có cách khác chính là dùng tam thức Chiến Thần Sát Tiên, một lựa chọn của hắn. Lí do cũng thật đơn giản vì ngay trong cái tên đã nói nên uy lực siêu cấp cường đại của nó.

Diệp Khương đứng thẳng người lại, sau đó bắt đầu di động theo chiêu thức. Qua khoảng hai phút lần đầu tiên thực hiện, linh lực liên tục tăng theo vòng điều tức, bổ sung phần linh lực đang dần hại tổn kia.

Cuối cùng, để nhanh chóng két thúc, Diệp Khương chắp hai tay lại, tốc độ thật nhanh mà dùng cả hai tay kết ấn, liên tục hơn năm cái, đại diện cho ngũ hành. Sau đó lại hơn bảy lần, đại diện cho thất tinh. Hai tay hắn đập mạnh xuống đất, thêm lần nữa tạo ra siêu cấp xung kích, chấn động cả căn hầm.

Khắp nơi đều được bao phủ bởi ánh sáng lóa mắt, linh lực dao động khắp nơi. Nơi đây còn phát ra những âm thanh ầm ầm, như thiên quân vạn mã đang xuất kích, liên tục chấn động đầu óc. Nếu người thường mà ở đây, chứng kiến điều này, chắc chắn tỷ tỷ phần trăm là ngất ngay sau một giây duy nhất.

Hai luồng năng lượng khổng lồ theo đó mà va chạm, bắt đầu xung kích chấn động lẫn nhau, tiêu hao lẫn nhau. Chúng tràn linh lực ra bên ngoài, Diệp Khương không muốn bỏ phí, lập tức ngồi ngay xuống điều tức hấp thụ, tranh thủ xem liệu có đột phá Kim Đan hay không.

Theo thời gian trôi qua, hai trận pháp bắt đầu yếu dần đi, sau cùng đều tự hủy. Diệp Khương cũng thuận tiện hấp thụ lại một lượng khá nhiều linh lực. Tuy mức chứa linh lực của hắn có hạn, không thể tạo ra hai luồng năng lượng khổng lồ này, nhưng khi hắn vừa phát động trận pháp, lại vừa liên tục điều tức. Mặc dù tốc độ chậm đi đôi chút, nhưng vẫn rất cung cấp đủ cho hắn.

Cuối cùng thì tạo nên cục diện hiện nay: cửa thông!

“Hệ thống, còn bao nhiêu thời gian nữa thì hoàn thành xây dựng Hoàng Tuyền Lộ? Ta muốn chấm dứt vụ này rồi đàm ngồi đàm phán với ngươi!”

[Hệ thống xác nhận còn hai tiếng thời gian nữa thì hoàn thành nâng cấp. Nhận tiện thông báo: ảo cảnh phá giải, kí chủ vô tình nhận được thưởng ẩn:

×1000 quỷ đồng, ×1000 điểm xây dựng, ×1000 điểm quỷ, bộ công pháp Bát Cực Tiếu Chỉ Thức(tất cả, hiếm)



Kí chủ nhanh chóng nhận và tìm vị trí thích hơp!]

“Hớ! Sao lại còn cái vụ Bát Cực Tiếu Chỉ Thức kia? Rõ ràng ta trong họa đắc phúc, tự nhận được nó cơ mà! Sao lại là phần thưởng rồi!”

[Hệ thống: turn off]

Diệp Khương lần thứ n lắc đầu tặc lưỡi, mở bảng hệ thống nhận quà, sau đó khoát tay mở ra Địa phủ không gian mà không để ý đằng sau, vì hắn biết rõ, đằng sau kia, giờ đã trở thành một khu vực bình thường. Căn hầm vốn không phải bị sập mà là do huyễn giác của người tạo ra.

“Hệ thống ngươi đúng lạ, vốn dĩ nơi này âm u kì dị, không ai đến mà sử dụng nhưng ngươi lại không dùng mà lại chạy đi nơi khác!”

[Kí chủ không hiểu! Tùy!]

[Hệ thống: turn off]

Diệp Khương lắc lắc đầu, sau đó rảnh rỗi mở bảng hệ thống ra xem thì chợt phát hiện: bảng trạng thái của hắn được cập nhật gồm một số thông tin thật hữu ích:

[Âm Ty Hệ Thống ver.4.0

Chủ sở hữu: Diệp Khương

Tuổi: 20

Sức chịu đựng thương tổn (HP): 1000

Mức tồn dư năng lượng (MP): 1200

Tốc độ: 200

Sức mạnh: 850

Chỉ số thông minh (IQ): 60

Tiến độ nhiệm vụ: 80%

Hệ thống shop: chưa mở]

Diệp Khương chú ý tới dòng cuối cùng, Hệ thống shop, đang bị khóa liền tò mò hỏi:

“Hệ thống, sao cửa hàng lại chưa mở?”

[Kí chủ chưa đạt yêu cầu nhiệm vụ hệ thống. Cần hoàn thành xây dựng cổng Uổng Tử Thành mới mở khóa]

Hắn xoa xoa cằm, thầm nghĩ có lẽ còn lâu lắc lâu lơ mới có thể nhận được, tâm tình hơi chán nản. Hắn tản bộ xung quanh nơi này, thầm ghi nhớ về toàn bộ nơi đây, không khỏi có một ý nghĩ mai sau hắn sẽ là chủ nơi này. Nhưng vẫn có một tia khó chịu khi đó lại là thế giới của kẻ chết.



Diệp Khương bước đi mãi, sau đó vô tình lạc vào một mê vụ trắng xóa, không thấy sinh lộ.

[Cảnh báo! Cảnh báo!

Kí chủ đã vi phạm Bắc Kỷ Ty Vụ, đề nghị trong năm phút mau chóng rời khỏi nếu không muốn biến thành một bãi nước!]

“Mẹ nó! Đây đúng là đen đủi quá đi!”

Hắn khoát tay một cái, một thông đạo không gian khai mở, bước chân linh hoạt bước nhanh qua nơi đây. Sau đó tốc độ đóng lại.

Trái tim Diệp Khương không khỏi có chút loạn nhịp, vì hắn biết hệ thống kia dù có xỏ lá thế nào đi nữa thì tính mạng của hắn nó cũng không thể mang ra đùa được. Thế nên hắn rất tin tưởng, mà lòng tin chính là một thứ cấu thành nên bản chất con người.

(Dù hệ thống éo phải người)

Diệp Khương chợt giật mình để ý khung cảnh lạ mắt xung quanh. Hết vài giây đứng hình, hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, xác định địa phương mình đang đứng.

Nơi đây là một khu rừng yên tĩnh, màu xanh phủ kín khắp nơi, đâu đó có tiếng chim hót líu lo. Diệp Khương phóng mắt nhìn, thấy một vài loài động vật như hươu, như thỏ.

“Này, nơi này là đâu?”

[Kí chủ vô tình mở ra Huyền Thực Không gian. Sau ba giây đếm ngược lập tức được truyền tống về!]

“Hả! Này....”

Thân thể hắn dần mơ hồ rồi tan biến. Trước lúc biến mất, Diệp Khương vô tình nhìn thấy một hình bóng, rất... xinh đẹp.

Sau đó... không còn nữa. Diệp Khương lại được truyền tống về nơi chính giữa của Âm ty, mà nay trống không. Hắn cứ nghĩ vừa nãy đó là vô tình, nhưng mà vô hay hữu không ai biết chắc được.

Ở Huyền Thực Không Gian, tại vị trí của cô gái vừa nãy thông tim Diệp Khương.

Nàng là Phương Nhã, một tiểu thư sống tại Phương gia. Một chú thỏ ở dưới tay nàng không ngừng mút tay nàng, tỏ ra vô cùng thích thú.

Oạch! Bụp!

Con thỏ bỗng chốc bị một bàn tay to lớn đầy lông lá, chi chít vết xước bóp nát, máu chảy đầy tay. Một giọt trong số đó rơi xuống đầu ngón trỏ Phương Nhã.

“Lục thúc, bao giờ thúc mới bỏ cái tật giết vô cớ này đi? Nếu muốn thì ra chiến trường ấy!”

“Tiểu thư thứ lỗi, nhưng ta không thể để bất cứ thứ gì chạm vào tiểu thư ngoại trừ phụ mẫu ngài!”

Phương Nhã hừ lạnh một tiếng rồi bỏ về, còn Phương Lục thì nhìn về phía Diệp Khương vùa nãy, vô tình phát ra một luồng sát khí khủng bố, làm vạn thú đều kinh sợ mà lùi ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phủ Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook