Chương 3: Nhiệm vụ (2)
Bách Hiểu Sinh
19/12/2020
Thời gian đã đến, Diệp Khương hỏi lại hệ thống:
-- Hệ thống, con quỷ tại chỗ nào, ngươi phải nói ta mới biết chứ?
《Không thể tiết lộ, kí chủ phải tự làm》
-- Má nó! Hệ thống ngươi thật keo kiệt! Tự tìm thì tự tìm.
Diệp Khương đứng dậy, bắt đầu đi một vòng. Hắn cất bước khá nhanh, những chỗ nào không chút khả nghi liền bỏ qua.
Tuy nhiên, dù lượn qua lượn lại 3 vòng mà vẫn chưa thấy gì cả. Mà hiện tại, thờ gian của hắn còn lại rất ít, còn 30 phút nữa.
Thấy mình có vẻ vội vàng, Diệp Khương liền ngừng lại, hít 1 hơi thật dài lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn mở mắt, suy nghĩ trong đầu:" Con quỷ đó quả thực rất giảo hoạt. Có lẽ do âm khí đã che hết phần lớn hành tung của nó ở đây rồi chăng."
Tức thì, hắn liền khá ra chữ |choáng|, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ánh trăng từ từ rọi xuống, những đám may kia đã bay ra chỗ khác, nhường lại cho hắn ánh sáng. Ánh trăng vừa rọi xuống không lâu, trong khoảng 1 phút hắn liền cảm thấy động tĩnh.
Có thứ gì đó đang tiến lại!
Diệp Khương sử dụng kĩ năng [Bóng] của mình, liền ẩn thân vào bóng tối mờ mịt, đợi chờ quan sát. Hiện tại chỉ còn 16 phút.
Một lúc sau, đúng như dự đoán, xuất hiện một con quỷ con, da xám ngoét, hai tai dài, móng tay dài cổ đeo mấy thứ trang sức làm bằng xương. Tóm lại, trong nó rất gớm ghiếc.
Tiểu quỷ vừa đi, vừa kéo một chiếc xe kéo khá lớn, trông như thuộc về thời phong kiến, chỉ khác là mỗi bốn bên treo bốn chiếc đèn lồng, bên trong là mấy đốm lửa xanh, trông thật quỷ dị.
Đó chính là U Luân Kiệu, một lại kiệu đặc thù, được kết tinh, hòa trộn do âm khí, oán khí, tử khí, mà trong đó, âm khí là 6 phần, oán khí và tử khí mỗi thứ 2 phần. Tuy nhiên, thứ này cũng cần 20 năm để kết tinh. Đặc biệt hơn nữa, là cần khuôn, vì không có loại âm cụ nào mà tự thành hình từ khí cả. Khuôn này vô hình vô thực, chỉ có oán niệm sâu sắc mới có thể tạo ra.
Thế cũng có nghĩa là, con quỷ kéo xe chỉ là dã quỷ, được con quỷ phẩm chất cao hơn trong xe thuận tiện bắt làm xa phu.
Để làm được điều này, chắc hẳn con quỷ bên trong cũng thuộc vào loại Ám Linh.
Điều này sẽ gây khó khăn cực lớn cho Diệp Khương, vì cấp bậc hắn không đủ, đấu vượt cấp hơi khó.
Tuy nhiên, hãy nhớ rằng hắn có 1 đống kĩ năng, vả lại còn có một cái hệ thống nữa. Thắng bại chỉ tùy vào thời gian thôi, vì hiện tại, thời gian chỉ còn đúng 10 phút.
Hiện tại, hắn đang phân vân, nếu nghĩ quá lâu thì hết thời gian, còn nếu liều đánh thì khả năng thắng không cao.
Nhưng chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, hắn nhanh chóng chọn ra rằng: liều đánh.
Nghĩ thế, Diệp Khương liền chủ động ra tay. Hắn khắc chữ |luân|, lập tức khéo léo giấu vào tay, lao thật nhanh ra, tiếp cận rồi làm thư thế thủ ấn, đấm một cái thật mạnh vào bụng con quỷ, truyền ra phiến tự kia.
Một thứ ánh sáng phát ra rồi liền biêna mất, kéo theo con quỷ kia vào một cái lỗ đen.
Hắn ra tay nhanh gọn, vả lại con quỷ kia thực sự quá yếu nên chỉ mất nửa phút đã làm thịt được nó.
Hiện tại, chỉ còn con quỷ cấp Ám Linh. Diệp Khương hét:
-- Con quỷ! Có giỏi thì ra đây!
Trong kiệu vẫn không chút tiếng động. Thời gian gấp rút, hắn liền chạy thẳng vào, lật tấm màng che ra.
Bất ngờ thay, bên trong không hề có thứ gì cả. Chỉ thấy một tờ giấy.
Diệp Khương liền tiến vào trong, nhặt tờ giấy lên, xem thử thì chỉ thấy một chữ: "Vận".
Hắn còn đang thắc mắc, chợt chiếc kiệu liền biến hóa ảo diệu, xoáy vòng đưa hắn vào một không gian khác. Thấy không ổn, Diệp Khương liền viết ra chữ |Luân|.
Không gian quỷ dị đen ám kia biến mất, thay vào đó là một khoảng không đen khác.
Tức giận vì đã bị lừa, hắn gào:
-- Khốn kiếp! Nơi này là nơi nào? Mau trả ta về chỗ cũ!
Một giọng nói văng vẳng vang lên:
-- Ha! Ha! Ha! Ngươi mau ở lại nơi này, để lại cho ta thân xác của ngươi.
-- Cái gì? Đoạt xá! Ngươi tưởng đoạt xá được ta sao? Ha ha ha!
Hắn vui như vậy, là vì hắn có hệ thống ngoài kia, nó sẽ ngăn cản việc đoạt xá này. Tuy nhiên, hắn lại mừng hụt, vì chẳng mấy chốc, hệ thống kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thật sự quá đau đớn, hắn những tưởng hệ thống sẽ giúp mình chống lại tên đoạt xá kia, ai ngờ chính hệ thống cũng bị dịch chuyển tới đây.
Diệp Khương chán nản hỏi :
-- Sao cả cái hệ thống ngươi cũng bị dịch chuyển đến đây vậy?
《Chắc ngươi không biết, khi hệ thống thiết lập kí chủ với ai rồi, thì liền sẽ dung nhập với kí chủ. Ngươi đi đâu hệ thống sẽ theo đó》
-- Vậy làm sao mới có thể thoát ra khỏi đây, tránh đoạt xá.
《Đợi!》
-- Đợi! Ngươi làm sao vậy hệ thống? Đợi đến bao giờ đây?
《Sắp rồi》
《Đã tới lúc. Khắc chữ |Mê|.》
Diệp Khương không hiểu, nhưng tình thế cấp bách, hắn đành gấp rút làm theo.
Chữ |Mê| vừa khắc xong liền ảo diệu hóa lớn, xong dần dần tan ra thành từng mảnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Không gian đột ngột chấn động, một tia sáng le lói xuất hiện giữa màn đêm. Tia sáng ấy dần dần mở rộng ra. Còn Diệp Khương thì sáng dần lên, hắn hơi bất ngờ, định hỏi. Nhưng chưa kịp thì đã hóa thành một đốm sáng, bay vút về phía chỗ tia sáng loe rộng ra.
Dương Tiễn tỉnh lại, nhưng lại là một không gian khác.
《 Chào mừng trở lại!》
《 Đây mới là không gian Âm Phủ chính thức》
《 Đã hoàn thành nhiệm vụ!
Mời nhận thưởng!》
Diệp Khương hơi ngạc nhiên:
-- Cái gì, làm sao thực hiện nhiệm vụ nhanh vậy được, ta vừa mới trở về mà!
Hệ thống đành thuật lại cho hắn nghe.
Thực ra lúc hắn mới bước vào kiệu, con quỷ kia đã xâm nhập được vào cơ thể hắn rồi. Sau khi hắn cầm tờ giấy, đọc chữ "vận" thì lập tức bị đoạt xá. Đó là một cơ cấu trận pháp, mà chiếu kiệu chính là pháp trận, hành động cầm và đọc kia chính là chìa khóa mở ra trận pháp.
Trận pháp này khá đặc dị, có tên Hoạt Dụ Đoạt Thân. Là một trận pháp cổ xưa, mà ít ai biết được. Thực ra ngay cả đạo sĩ cũng ít ai biết đến loại trận pháp này.
Nó đã tồn tại từ ngàn năm trước, nhưng dần thất truyền, hiện tại chỉ có những kẻ từng dùng nay đã hóa quỷ mới có thể biết.
Mà con quỷ này, ít nhất âm thọ ngàn năm, không hiểu vì sao các đời diêm vương trước không xử lí.
Mà Diệp Khương thì lượng tri thức không lớn đến vậy, đây đều là lúc trước rảnh rỗi hắn tìm tòi đọc trong Âm Viện của Địa Phủ mà thôi.
Hiện tại, cũng có chút tò mò, hắn hỏi:
-- Tên quỷ đòi đoạt xá ta đâu?
《Đang trói đằng kia》
《Nhắc nhở kí chủ nhanh chóng xây dựng Thập Bát Địa Ngục để nhốt phạm nhân, không sẽ có rất nhiều vấn để xảy ra》
Diệp Khương giơ tay làm kí hiệu ok, rồi đứng dậy đi tìm oan hồn kia.
Hắn tiến lại về phía oan hồn, hỏi một câu:
--Tại sao hơn ngàn năm qua ngươi không chịu luân hồi?
Oan hồn nhất định không chịu nói, cứ lì tại đấy. Dương Tiễn không làm gì cả, chỉ nói tiếp một câu:
-- Cho nó luân hồi, kiếp sau nếu làm kẻ xấu thì trực tiếp đánh tan hồn phách.
Hắn vừa nói xong, oan hồn chợt biến sắc, đại biến xảy ra, nó liền nói:
-- Thôi tha cho ta! Ta nói!
Diệp Khương liếc nó một cái rồi gật đầu. Lúc này, oan hồn mới nói ra ý nghĩa thực sự phía sau:
-- Chuyện này là một kế hoạch được sắp đặt từ hơn một ngàn năm trước... lúc đó...t...ta...ọe...
Bùm!
Một tiếng nổ phát ra. Oan hồn đã bị đánh tan. Diệp Khương liền đứng dậy, chuyện này quá sức kì lại và chắc chắn có kẻ đứng sau.
Càng nghĩ, lại càng thấy nhiều thắc mắc hơn.
-- Hệ thống, con quỷ tại chỗ nào, ngươi phải nói ta mới biết chứ?
《Không thể tiết lộ, kí chủ phải tự làm》
-- Má nó! Hệ thống ngươi thật keo kiệt! Tự tìm thì tự tìm.
Diệp Khương đứng dậy, bắt đầu đi một vòng. Hắn cất bước khá nhanh, những chỗ nào không chút khả nghi liền bỏ qua.
Tuy nhiên, dù lượn qua lượn lại 3 vòng mà vẫn chưa thấy gì cả. Mà hiện tại, thờ gian của hắn còn lại rất ít, còn 30 phút nữa.
Thấy mình có vẻ vội vàng, Diệp Khương liền ngừng lại, hít 1 hơi thật dài lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn mở mắt, suy nghĩ trong đầu:" Con quỷ đó quả thực rất giảo hoạt. Có lẽ do âm khí đã che hết phần lớn hành tung của nó ở đây rồi chăng."
Tức thì, hắn liền khá ra chữ |choáng|, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ánh trăng từ từ rọi xuống, những đám may kia đã bay ra chỗ khác, nhường lại cho hắn ánh sáng. Ánh trăng vừa rọi xuống không lâu, trong khoảng 1 phút hắn liền cảm thấy động tĩnh.
Có thứ gì đó đang tiến lại!
Diệp Khương sử dụng kĩ năng [Bóng] của mình, liền ẩn thân vào bóng tối mờ mịt, đợi chờ quan sát. Hiện tại chỉ còn 16 phút.
Một lúc sau, đúng như dự đoán, xuất hiện một con quỷ con, da xám ngoét, hai tai dài, móng tay dài cổ đeo mấy thứ trang sức làm bằng xương. Tóm lại, trong nó rất gớm ghiếc.
Tiểu quỷ vừa đi, vừa kéo một chiếc xe kéo khá lớn, trông như thuộc về thời phong kiến, chỉ khác là mỗi bốn bên treo bốn chiếc đèn lồng, bên trong là mấy đốm lửa xanh, trông thật quỷ dị.
Đó chính là U Luân Kiệu, một lại kiệu đặc thù, được kết tinh, hòa trộn do âm khí, oán khí, tử khí, mà trong đó, âm khí là 6 phần, oán khí và tử khí mỗi thứ 2 phần. Tuy nhiên, thứ này cũng cần 20 năm để kết tinh. Đặc biệt hơn nữa, là cần khuôn, vì không có loại âm cụ nào mà tự thành hình từ khí cả. Khuôn này vô hình vô thực, chỉ có oán niệm sâu sắc mới có thể tạo ra.
Thế cũng có nghĩa là, con quỷ kéo xe chỉ là dã quỷ, được con quỷ phẩm chất cao hơn trong xe thuận tiện bắt làm xa phu.
Để làm được điều này, chắc hẳn con quỷ bên trong cũng thuộc vào loại Ám Linh.
Điều này sẽ gây khó khăn cực lớn cho Diệp Khương, vì cấp bậc hắn không đủ, đấu vượt cấp hơi khó.
Tuy nhiên, hãy nhớ rằng hắn có 1 đống kĩ năng, vả lại còn có một cái hệ thống nữa. Thắng bại chỉ tùy vào thời gian thôi, vì hiện tại, thời gian chỉ còn đúng 10 phút.
Hiện tại, hắn đang phân vân, nếu nghĩ quá lâu thì hết thời gian, còn nếu liều đánh thì khả năng thắng không cao.
Nhưng chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, hắn nhanh chóng chọn ra rằng: liều đánh.
Nghĩ thế, Diệp Khương liền chủ động ra tay. Hắn khắc chữ |luân|, lập tức khéo léo giấu vào tay, lao thật nhanh ra, tiếp cận rồi làm thư thế thủ ấn, đấm một cái thật mạnh vào bụng con quỷ, truyền ra phiến tự kia.
Một thứ ánh sáng phát ra rồi liền biêna mất, kéo theo con quỷ kia vào một cái lỗ đen.
Hắn ra tay nhanh gọn, vả lại con quỷ kia thực sự quá yếu nên chỉ mất nửa phút đã làm thịt được nó.
Hiện tại, chỉ còn con quỷ cấp Ám Linh. Diệp Khương hét:
-- Con quỷ! Có giỏi thì ra đây!
Trong kiệu vẫn không chút tiếng động. Thời gian gấp rút, hắn liền chạy thẳng vào, lật tấm màng che ra.
Bất ngờ thay, bên trong không hề có thứ gì cả. Chỉ thấy một tờ giấy.
Diệp Khương liền tiến vào trong, nhặt tờ giấy lên, xem thử thì chỉ thấy một chữ: "Vận".
Hắn còn đang thắc mắc, chợt chiếc kiệu liền biến hóa ảo diệu, xoáy vòng đưa hắn vào một không gian khác. Thấy không ổn, Diệp Khương liền viết ra chữ |Luân|.
Không gian quỷ dị đen ám kia biến mất, thay vào đó là một khoảng không đen khác.
Tức giận vì đã bị lừa, hắn gào:
-- Khốn kiếp! Nơi này là nơi nào? Mau trả ta về chỗ cũ!
Một giọng nói văng vẳng vang lên:
-- Ha! Ha! Ha! Ngươi mau ở lại nơi này, để lại cho ta thân xác của ngươi.
-- Cái gì? Đoạt xá! Ngươi tưởng đoạt xá được ta sao? Ha ha ha!
Hắn vui như vậy, là vì hắn có hệ thống ngoài kia, nó sẽ ngăn cản việc đoạt xá này. Tuy nhiên, hắn lại mừng hụt, vì chẳng mấy chốc, hệ thống kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thật sự quá đau đớn, hắn những tưởng hệ thống sẽ giúp mình chống lại tên đoạt xá kia, ai ngờ chính hệ thống cũng bị dịch chuyển tới đây.
Diệp Khương chán nản hỏi :
-- Sao cả cái hệ thống ngươi cũng bị dịch chuyển đến đây vậy?
《Chắc ngươi không biết, khi hệ thống thiết lập kí chủ với ai rồi, thì liền sẽ dung nhập với kí chủ. Ngươi đi đâu hệ thống sẽ theo đó》
-- Vậy làm sao mới có thể thoát ra khỏi đây, tránh đoạt xá.
《Đợi!》
-- Đợi! Ngươi làm sao vậy hệ thống? Đợi đến bao giờ đây?
《Sắp rồi》
《Đã tới lúc. Khắc chữ |Mê|.》
Diệp Khương không hiểu, nhưng tình thế cấp bách, hắn đành gấp rút làm theo.
Chữ |Mê| vừa khắc xong liền ảo diệu hóa lớn, xong dần dần tan ra thành từng mảnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Không gian đột ngột chấn động, một tia sáng le lói xuất hiện giữa màn đêm. Tia sáng ấy dần dần mở rộng ra. Còn Diệp Khương thì sáng dần lên, hắn hơi bất ngờ, định hỏi. Nhưng chưa kịp thì đã hóa thành một đốm sáng, bay vút về phía chỗ tia sáng loe rộng ra.
Dương Tiễn tỉnh lại, nhưng lại là một không gian khác.
《 Chào mừng trở lại!》
《 Đây mới là không gian Âm Phủ chính thức》
《 Đã hoàn thành nhiệm vụ!
Mời nhận thưởng!》
Diệp Khương hơi ngạc nhiên:
-- Cái gì, làm sao thực hiện nhiệm vụ nhanh vậy được, ta vừa mới trở về mà!
Hệ thống đành thuật lại cho hắn nghe.
Thực ra lúc hắn mới bước vào kiệu, con quỷ kia đã xâm nhập được vào cơ thể hắn rồi. Sau khi hắn cầm tờ giấy, đọc chữ "vận" thì lập tức bị đoạt xá. Đó là một cơ cấu trận pháp, mà chiếu kiệu chính là pháp trận, hành động cầm và đọc kia chính là chìa khóa mở ra trận pháp.
Trận pháp này khá đặc dị, có tên Hoạt Dụ Đoạt Thân. Là một trận pháp cổ xưa, mà ít ai biết được. Thực ra ngay cả đạo sĩ cũng ít ai biết đến loại trận pháp này.
Nó đã tồn tại từ ngàn năm trước, nhưng dần thất truyền, hiện tại chỉ có những kẻ từng dùng nay đã hóa quỷ mới có thể biết.
Mà con quỷ này, ít nhất âm thọ ngàn năm, không hiểu vì sao các đời diêm vương trước không xử lí.
Mà Diệp Khương thì lượng tri thức không lớn đến vậy, đây đều là lúc trước rảnh rỗi hắn tìm tòi đọc trong Âm Viện của Địa Phủ mà thôi.
Hiện tại, cũng có chút tò mò, hắn hỏi:
-- Tên quỷ đòi đoạt xá ta đâu?
《Đang trói đằng kia》
《Nhắc nhở kí chủ nhanh chóng xây dựng Thập Bát Địa Ngục để nhốt phạm nhân, không sẽ có rất nhiều vấn để xảy ra》
Diệp Khương giơ tay làm kí hiệu ok, rồi đứng dậy đi tìm oan hồn kia.
Hắn tiến lại về phía oan hồn, hỏi một câu:
--Tại sao hơn ngàn năm qua ngươi không chịu luân hồi?
Oan hồn nhất định không chịu nói, cứ lì tại đấy. Dương Tiễn không làm gì cả, chỉ nói tiếp một câu:
-- Cho nó luân hồi, kiếp sau nếu làm kẻ xấu thì trực tiếp đánh tan hồn phách.
Hắn vừa nói xong, oan hồn chợt biến sắc, đại biến xảy ra, nó liền nói:
-- Thôi tha cho ta! Ta nói!
Diệp Khương liếc nó một cái rồi gật đầu. Lúc này, oan hồn mới nói ra ý nghĩa thực sự phía sau:
-- Chuyện này là một kế hoạch được sắp đặt từ hơn một ngàn năm trước... lúc đó...t...ta...ọe...
Bùm!
Một tiếng nổ phát ra. Oan hồn đã bị đánh tan. Diệp Khương liền đứng dậy, chuyện này quá sức kì lại và chắc chắn có kẻ đứng sau.
Càng nghĩ, lại càng thấy nhiều thắc mắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.