Âm Phu

Chương 12

Mạch Bách Tang

25/10/2020

Edit: Thỏ

Thấy tôi ký giấy bán thân, tâm trạng Trần đại thiếu dường như trở nên tốt hơn. Y nhẹ nhàng ngồi vào ghế, nhìn tôi: “Ta đói.”

Tôi lau nước mắt nước mũi trên mặt, tươi cười xun xoe: “Tôi đây liền đi dâng hương cho Trần ca ngài ạ.”

“Ai thèm ăn thứ đấy?” Trần Lập Châu hơi nhướn mày, đôi mắt quét về sư phụ tôi. “Ta muốn ăn cái khác kìa.”

Tôi cả kinh, vội vàng đứng lên chắn đằng trước lão: “Nếu anh muốn ăn sư phụ, trước hết ăn tôi!”

Sư phụ đẩy tôi ra, nói với Trần Lập Châu rằng: “Ác quỷ sống nhờ ăn, tuy nhiên cũng có thể dùng quỷ làm thức ăn, không biết Trần đại thiếu muốn ăn loại nào?”

Trần đại thiếu nghe xong, đưa tay chống cằm nhìn tôi liếc một cái: “Nếu các ngươi có thể tìm quỷ cho ta xơi, ta sẽ không xơi người.”

Tôi nghe đến đây gấp gáp giơ tay lên, hét lớn: “Tôi biết chỗ nào có quỷ, Trần ca, giờ tôi dẫn anh đi ngay.”

Vừa dứt lời, một người một quỷ đều nhìn tôi.

“Éc, vậy là đi hay không đi?” Tôi sợ hãi rụt tay về.

Lúc quay lại Hoàng gia, tôi không ngờ một lần nữa mình nhanh chóng bước lên con đường này như thế. Tôi thắp đèn lồng, cẩn thận từng li từng tí đi trước dẫn đường. Phía sau không có tiếng động, nhưng tôi biết Trần đại thiếu đang theo gót tôi.

Thời điểm băng qua nghĩa địa kia, tôi lại nghe thấy con quạ đậu đầu cành rú lên như người ta đang khóc lóc thê thảm. Tôi chà xát tay theo bản năng, cẩn thận ngó dáo dác xung quanh.

“Em đang nhìn cái gì?”

“Quỷ.” Tôi trả lời theo quán tính.

Cổ áo bỗng bị xách lên: “Em đã là người của ta còn dám tơ tưởng đến ma quỷ khác?” Trần đại thiếu dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chặp tôi một cách lạnh lùng.

Tôi bị y kéo một phát, đầu óc cũng hồ đồ: “Trần ca, có phải anh hiểu lầm gì hay không?”

“Hiểu lầm?”

“Tôi tuyệt đối không dám nghĩ đến chuyện chạy trốn cùng tên quỷ khác, anh phải tin tôi.” Tôi giơ tay thề nguyền son sắt.

“Hừm.” Trần Lập Châu buông lỏng. “Để ta nghe mấy lời kia lần nữa, ta sẽ xơi tái sư phụ em.”

Tôi nghe xong gật đầu như giã tỏi. Tận đáy lòng thở than một tiếng, ông đây khổ mệnh ghê.

Đi tới cửa phủ Hoàng viên ngoại, tôi trỏ tay: “Trần ca, ở đây nè.”

“Em đứng đây đợi ta.”

“Trần ca!” Tôi vội vàng gọi y. “Anh phải cho tôi theo cùng chứ.”

Ánh mắt Trần Lập Châu nhìn tôi như thể tôi rất ngớ ngẩn, rằng ông đây ăn cơm em cũng phải theo nhìn?

“Tôi muốn hỏi nữ quỷ kia rốt cuộc có phải do Hoàng viên ngoại giết hay không.”

Nét mặt Trần Lập Châu rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc y vẫn đưa tay che kín mắt tôi. Thời điểm mở ra lần nữa, tôi đã đi vào bên trong Hoàng gia.

Lúc này đêm khuya tĩnh mịch, người nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới đều đã đi ngủ, khắp nơi đen kịt một màu.

Tôi cầm theo đèn lồng, cẩn thận từng chút đi về phía vườn hoa. Lúc trông thấy giếng cạn, tôi bèn trỏ tay nói: “Ở đây.”

Trần Lập Châu nheo mắt nhìn giếng cạn kia một cái, lại liếc sang tôi: “Không có gì cả.”



Tôi hơi sững ra: “Sao lại thế được, rõ ràng chỗ này là nơi nữ quỷ lần trước hát hí khúc mà.”

Trần Lập Châu không lên tiếng, y ngẩng đầu nghe ngóng rồi dùng ngón trỏ chỉ về hướng linh đường: “Bên kia.”

Trước cửa linh đường Hoàng gia treo cao hai ngọn đèn lồng trắng, trên bàn thờ vong thắp vài ngọn nến tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nương theo gió thổi tranh sáng tranh tối. Dưới ánh nến, tôi thấy một chiếc quan tài màu đen đặt giữa linh đường, bỗng một trận gió lùa qua khiến toàn thân tôi sởn da gà, tê cóng.

Theo trận gió mà đến là tiếng lầm bầm của người phụ nữ. “Một trăm hai mốt, một trăm hai hai, một trăm hai ba…” Thanh âm thê thảm mang theo thù hận, không biết nàng ta đang đếm cái gì.

Tôi khẽ nuốt nước bọt nhìn Trần Lập Châu.

Y liếc tôi rồi lạnh lùng bảo: “Ta cho em thời gian một nén hương.”

Nghe xong, tôi bèn rón rén bước vào linh đường, thanh âm kia đã đếm tới một trăm hai mươi tám. Đi vào giọng nói ấy, tôi lặng lẽ tới gần, phát hiện đó là giọng nói từ trong quan tài vang lên. Mà chất giọng này đúng là giọng của nữ quỷ hát hí khúc.

“Một trăm hai chín, một trăm ba mươi…”

Tôi có chút thắc mắc rốt cuộc nàng ta đang đếm cái gì?

Quan tài của Hoàng viên ngoại tương đối cao, dưới đất có kê thêm giá đỡ, tính ra trên dưới quan tài này vừa vặn cao đến ngực tôi. Tôi nuốt nước bọt, tim đập rất nhanh, thậm chí còn có thể nghe nó dội thình thịch rõ ràng. Tôi cẩn thận leo lên quan tài bằng đôi tay đầy mồ hôi, quan sát bên trong.

Vừa nhìn xong, đầu tôi muốn phát nổ.

Chỉ thấy nữ quỷ áo đỏ ngồi trong quan tài, ôm đầu người chết đặt trong ngực mình, chăm chú bứt tóc ông ta. Tóc kia lẫn theo da thịt, một mảnh đẫm máu.

Tôi sợ đến cả người run bần bật, chân mềm nhũn ngã lăn trên đất.

“Ai!” Nữ quỷ kia kêu lên thê thảm,  nàng nhô đầu ra từ trong quan tài, liếc mắt đã thấy tôi đang ngồi dưới đất.

Tôi nhìn một con ngươi lồi khỏi hốc mắt nàng, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn buồn nôn, nhất thời không kìm được nên nôn khan vài tiếng.

“Ngươi là ai?” Nữ quỷ kia đứng dậy, dùng con ngươi duy nhất trên mặt nhìn chằm chặp tôi, mái tóc đen tung bay dù không có gió.

Tôi vội vàng xua tay: “Cô là Di thái thái nhà Hoàng viên ngoại?”

Nữ quỷ nhìn tôi, nàng chậm rãi bay khỏi quan tài.

Nàng cũng không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại nở nụ cười quyến rũ: “Tiểu lang quân, ta đẹp không?”

Tôi thấy nàng đảo tròn đôi con ngươi thì dạ dày càng khó chịu, nhưng không dám chọc giận nàng nên chỉ cười giả lả gật đầu: “Đẹp xuất sắc! Di thái thái nhà Hoàng viên ngoại, đây chính là danh xưng khắp mười dặm tám thôn.”

Đáy mắt nữ quỷ dường như lóe lên niềm vui sướng: “Có thật không?”

Tôi vội vã gật đầu: “Cái ngày mà cô bệnh chết, tất cả mọi người đều đau xót, tiếc thương, còn nói cô hồng nhan bạc mệnh.”

“Bệnh chết?” Nữ quỷ lớn tiếng rít gào. “Thất nương ta trẻ trung, khỏe mạnh bị người khác ném vào giếng hại chết.” Vừa nói nàng vừa bay tới quan tài, đưa một tay tóm lấy thi thể đầm đìa máu tươi của Hoàng viên ngoại ôm vào lòng, phát ra điệu cười quái dị hả hê. “Giờ có tốt không, ngươi cũng bị người hại chết, đúng là báo ứng mà.”

“Ha ha ha, ha ha ha ha…”

Tôi tuy rằng sợ hãi nhưng nghe qua cũng thấy chuyện này có oan tình, vội hỏi: “Không phải cô giết ông ta sao?”

Thất nương chậm rãi lắc đầu, một bên dùng tay vuốt ve gương mặt ông ta, một bên dùng móng tay rạch vào mặt khiến máu tươi chảy đầm đìa, bộ vuốt dài nhọn ấy tràn đầy sắc đỏ.

“Ta nghĩ nhiều lắm, ví như đem hắn băm thây, ăn thịt uống máu hắn! Nhưng ta không làm được, thậm chí ta không thể rời khỏi cái giếng cạn kia.”

“Thất nương, cô cũng quá tàn nhẫn rồi!” Tôi cố nén cơn buồn nôn muốn ngăn nàng lại.



“Tàn nhẫn? Bọn chúng rạch nát mặt ta, lúc ném ta vào giếng cạn khiến ta tàn phế thì có tàn nhẫn không? Ta té gãy chân trong giếng, thoi thóp ba ngày mới chết đi, ai tới cứu ta? Ai tới xót thương ta?” Nàng rít gào nhìn về phía tôi.

Tuy rằng tôi sợ sệt nhưng cũng nghe ra chuyện này có ẩn tình, liền hỏi: “Hoàng viên ngoại không phải do cô giết?”

“Nếu như chúng nó không thờ một pho tượng ngọc Phật, ta đã sớm khiến Hoàng gia này máu chảy thành sông, ha ha ha.”

“Nhưng ông ta chết thế nào?”

“Ha ha, ha ha ha…” Thất nương bỗng ngửa cổ cười điên dại, giọng cười bén ngót đâm vào tai tôi muốn điếc luôn.

“Là phu nhân hắn làm.”

“Hả?”

“Phu nhân hắn mèo mả gà đồng, tư thông quản gia, cuối cùng hạ độc khiến hắn đi đời nhà ma. Quả báo, đúng là quả báo! Ha ha…”

Thất nương vừa cười vừa huơ huơ ống tay áo: “Này này Hoàng Nhất Sơn, ngươi phụ lòng ta, ngươi giết ta, ngược lại bị kẻ khác hại chết, đúng là quả báo nhãn tiền. Nay pho tượng ngọc kia đã bị quản gia lén lút đem ra khỏi phủ, không biết bán cho ai, rốt cuộc ta có thể báo thù rửa hận!” Nữ quỷ vừa nói vừa lộ ra mặt xanh, nanh vàng, phun ra lưỡi dài đỏ tươi như máu, nhìn chằm chặp tôi. “Tiểu lang quân, hôm nay ngươi xấu số, chi bằng làm món khai vị cho ta!” Dứt lời đã nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi.

Tôi sợ hãi muốn bỏ trốn nhưng đã thấy nàng lao đến rồi, ‘rầm’ một tiếng, cửa mở, một người một quỷ quay mặt qua xem.

Trần đại thiếu đứng trước cửa, nhếch mắt: “Xong chưa?”

Tôi ngó nữ quỷ, lại ngó y một cái: “Trần ca, cứu tôi…”

Nữ quỷ vừa trông thấy Trần Lập Châu bỗng lộ ra biểu cảm sợ hãi, trong miệng khản giọng hét lớn, bắt đầu lùi về phía sau. Rồi nàng cong người chui vào quan tài trốn.

Trần Lập Châu thoắt cái xuất hiện, đưa tay xuyên qua quan tài tóm cổ nàng lôi ra.

“Tha mạng, xin tha mạng!”

“Ngươi đã chết, đâu còn mạng để xin?” Trần Lập Châu cười gằn một tiếng. “Hôm nay ngươi xấu số, chi bằng làm món khai vị cho ta.” Nói xong bắt lấy hai tay nữ quỷ, dùng sức xé thịt nàng thành hai nửa, còn nàng liên tục gào thét chói tai.

Tôi sợ đến nhắm tịt đôi mắt, hét lên: “Khoan đã!”

“Làm sao?”

“Tôi đánh bài chuồn trước, ngài cứ thong thả dùng.” Dứt lời đứng lên, ù té chạy khỏi linh đường, sau đó đứng bên ngoài thở hổn hển như trâu.

Tôi vừa trốn khỏi đó cũng là lúc Trần Lập Châu bước ra.

“Nhanh như vậy?” Tôi kinh ngạc nhìn y.

Trần Lập Châu chỉ liếc tôi rồi đi về phía trước.

Tôi ngoảnh mặt nhìn linh đường Hoàng viên ngoại, bên trong phảng phất mùi máu tanh lan tỏa trong không khí. Ánh nến cũng tắt, bóng đêm rộng lớn đem ngòm tựa như một chậu máu to. Cả người tôi run lên, vội vã nối gót y trở về.

Lúc về nhà tôi đem từ đầu tới đuôi kể cho sư phụ nghe, hỏi lão tiếp theo nên làm gì.

“Tiếp theo là sống tiếp, có những chuyện mi không kiểm soát được.”

Tôi gật gật đầu.

“Quả báo có thật, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Ba ngày sau, Trương Tiểu Bảo sang nhà báo cho tôi biết, Hoàng gia có biến cố xảy ra. Đại phu nhân tư thông quản gia bỏ trốn, trên đường đi bị người đâm chết. Thi thể Hoàng viên ngoại không nguyên vẹn đặt trong linh đường, ai nấy đều đồn rằng Di thái thái đến đòi mạng. Bây giờ từ trên xuống dưới nhà họ Hoàng đều rối tung, chỉ có thằng con ngốc của Hoàng viên ngoại mỗi ngày đều ngớ ngẩn cười ha ha, cái gì cũng không biết.

Tôi thở dài, cầm lư hương hàng hiệu mới mua đi vào nhà, cũng không quan tâm Trương Tiểu Bảo đứng đằng sau la hét. Bây giờ ông đây còn không tự lo thân được, nào có thời gian tán gẫu với mi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook