Âm Phu

Chương 15

Mạch Bách Tang

25/10/2020

Edit: Thỏ

Lúc chúng tôi chạy tới nhà chú Trương, mặt trời đã lặn. Vừa vào trong đã thấy chú Trương mặt mày ủ rũ ngồi trước sân, thấy chúng tôi đi đến, chú mừng rỡ vội vàng đứng dậy: “Phùng sư phụ đâu?”

Tôi lắc đầu một cái: “Chú Trương, sư phụ sai con tới xem.”

“Con hả?” Nét mặt chú Trương rõ ràng không tin tưởng. “Con được không?”

Tôi nghe xong tâm lý đã có chút bực mình.

Tiểu Bảo bèn vội vàng nói: “Chú, trước khi ra cửa Phùng lão đạo có đưa cho Tiểu Duẫn không ít bảo bối hàng yêu phục ma, chú yên tâm, nó chắc ăn làm nên cơm cháo.”

Vẻ mặt chú Trương có chút chần chừ.

“Nếu chú không tin, vậy con đi về.” Tôi nói rồi quay đầu muốn đi.

Tiểu Bảo và chú Trương vừa nghe đã gấp gáp kéo tôi: “Tiểu Duẫn à, không phải chú nghi ngờ con, chỉ là việc này quá tà tính, chú sợ làm con bị thương. Giờ phiền con vào xem giùm chú.”

Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Bảo, lại nhìn sang chú Trương, dùng sức gật đầu.

Sau đó tôi lấy một chiếc la bàn mà sư phụ thường xem phong thủy từ trong túi vải ra; một tay cầm la bàn, một tay cầm lá bùa, chậm rãi đi vào nhà Trương Cường. Nói tới la bàn đúng là có chỗ dùng thật. Nghe sư phụ bảo, nếu trong phòng có thứ không sạch sẽ, la bàn sẽ rung nhè nhẹ, sau đó kim chỉ nam sẽ chỉ về hướng có quỷ ẩn náu. Tôi cầm nó dò xét khắp góc nhà, tim đập thật nhanh, dò một hồi nhưng la bàn vẫn không phản ứng.

Lúc đi vào phòng thím Trương, tôi thấy thím nằm trên giường bệnh, biểu cảm rất đau đớn, tựa như vừa trải qua một giấc mơ đầy thống khổ. Tôi quan sát xung quanh cũng không phát hiện có vấn đề gì, bèn lui ra.

Lúc vừa ra khỏi phòng đã nghe thím Trương hét lên một tiếng: “Đừng tới đây! Tôi không cố ý, tôi không cố ý!”

Quay đầu nhìn lại đã thấy thím Trương ngồi dậy từ giường, hai mắt nhắm chặt, đôi tay quờ quạng lung tung. Chú Trương thấy thế bèn vội vàng chạy tới, ôm lấy thím Trương vào trong ngực: “Bà ơi, không sao, không sao mà.”

Tiểu Bảo bên cạnh đứng xem mặt cũng đầy chua xót. Tôi cảm thấy lời của thím Trương có gì đó quái lạ. Thấy thím đã tỉnh táo, tôi ngỏ ý muốn nhìn hai ngón tay kia.

Chú Trương gật đầu, sau đó cẩn thận lấy trong tủ ra một túi vải nhỏ. Chú mở miệng túi, bên trong thình lình xuất hiện hai ngón tay ngắn. Nhìn hình thái đúng là ngón tay của trẻ sơ sinh, móng tay kia mềm mại, lộ ra màu xám trắng.

“Cái này hình như lấy từ xác trẻ sơ sinh.” Tôi khẽ nói.

Nghe xong, sắc mặt hai người trở nên tái nhợt.

“Mẹ nó đây là con rùa nào chơi khăm bố! Để bố bắt được bố lột da ngay!” Chú Trương bỗng nhiên chửi đổng.

“Chú Trương, bình tĩnh đã!” Tôi vội vàng khuyên lơn.

“Hai đốt ngón tay này con đem về cho sư phụ nhìn.”

Chú nghe vậy bèn gật đầu đồng ý, còn tôi đem hai ngón tay bỏ vào túi vải.



“Trong phòng vẫn bình thường, hay con lên mái nhà xem sao.”

“Được.” Chú Trương đưa cho tôi chiếc thang.

Tôi vịn thang, leo lên nóc.

Nhà của Trương Cường xây cũng nhiều năm rồi, mái ngói đạp lên nghe kẽo cà kẽo kẹt. Tôi cẩn thận từng li từng tí, chỉ e bước mạnh quá sập mẹ nóc luôn.

Trương Cường và Tiểu Bảo đứng ở dưới giơ cao cây nến, nhìn tôi ở phía trên. Tôi đưa la bàn dò xét ba, bốn vòng cũng không thấy có điểm khác lạ gì, gãi đầu một cái, bèn leo xuống.

“Sao rồi?” Vừa thấy tôi bước xuống, bọn họ lập tức chạy tới hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có động tĩnh gì hết.”

Chú Trương nghe xong, gương mặt liền lộ ra vẻ u sầu: “Vậy tính sao đây?”

“Đừng gấp, trưa mai con tới đây lần nữa.” Tôi an ủi chú.

“Đúng đó, ngón tay đó không phải rơi vào buổi trưa sao? Đợi trưa mai sẽ đến!” Tiểu Bảo đứng một bên phụ họa.

“Ừ, cũng chỉ biết vậy thôi.” Chú gật gật đầu.

Sau đó Tiểu Bảo đưa tôi về nhà. Tôi trở về liền chạy vào phòng sư phụ, đem toàn bộ sự việc kể cho sư phụ nghe, đặc biệt là phản ứng kỳ lạ của thím Trương lúc nãy. Sau đó tôi móc ra túi nhỏ, đưa sư phụ xem.

“Đây là ngón tay từ nóc nhà rơi xuống, hình như là ngón cái và ngón trỏ, xem chừng tiếp theo là ngón giữa đó.” Tôi sờ cằm nhận xét.

“Ồ.” Lão đầu gặm tẩu thuốc. “Ngày mai mi đi thêm chuyến nữa, cháy nhà lòi mặt chuột nhanh thôi.”

Tôi ngước lên nhìn sư phụ: “Thật không?”

“Tám chín phần mười.”

“Nhưng lão phải nêu tình huống cụ thể đi chứ?”

“Tình huống chính là, nếu mi không quay về phòng ngủ, nguy cơ cao xương vụn của mi cũng không sót lại.”

“A?”

“Tự cầu phúc đi, tiểu tử.”

Tôi run lên theo bản năng, cả người nổi da gà: “Cái đệch mợ, lão đầu, lão hại con!”

Lão đầu một cước đá tôi ra ngoài.



Tôi đứng trước cửa phòng lấp ló nửa ngày, không dám vào trong. Đột nhiên cửa mở, đã thấy Trần Lập Châu đứng dựa vào một bên cửa, liếc tôi.

Gương mặt không cảm xúc của y, thật con mẹ nó vô cùng quyến rũ.

Tôi nuốt nước bọt theo thói quen, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Trần ca, muộn vầy còn chưa ngủ?”

Một trận gió âm thổi tới như có ai đó thổi vào tai một hơi khiến cả người tôi trở nên nhột nhạt. Trần Lập Châu nhìn tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên.

“Ta nghĩ em nên học cách ngoan ngoãn.”

Tôi bất giác rùng mình: “Hiểu lầm, Trần ca, để tôi giải thích!”

Cằm đầy tê dại, Trần Lập Châu rút tay về, liếm liếm móng tay còn dính máu. Đôi mắt đỏ tươi của y vừa diêm dúa, vừa lẳng lơ đáng sợ.

“Em tốt nhất câm miệng cho ta.” Y cong môi, lộ ra một nụ cười làm người ta lạnh óc.

Tôi muốn chạy ra ngoài theo bản năng, nhưng hiện thực nói cho tôi, có đệch mẹ y tôi cũng không dám nữa.

Trần Lập Châu túm tôi vào phòng, trực tiếp đè ngã lên giường ngủ. Đầu tôi đập mạnh vào giường, đau đến nổ đom đóm mắt.

Y cười lạnh một tiếng, vươn tay lột xuống y phục của tôi. Trong phút chốc tôi trần như nhộng. Tôi che trên che dưới, vô cùng đáng thương nhìn Trần Lập Châu. Thấy dáng vẻ y như muốn ăn thịt người, tôi bèn nài nỉ: “Trần ca, chuyện gì cũng từ từ nói, anh hãy cho tôi cơ hội đi mà.”

Trần Lập Châu vứt mớ quần áo rách bươm của tôi xuống đất, một tay chống bên cạnh tôi, cúi đầu: “Ta đã nói rồi, ngậm mồm lại. Em không nghe lời, làm sao cho em cơ hội đây?”

Tôi trợn to mắt căng thẳng ngó y, trên mặt miễn cưỡng bày ra một nụ cười gượng gạo.

Xem ông đây ngoan này!

Trần Lập Châu kéo tay tôi, nhìn cơ thể tôi từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên nét ác ý tươi cười: “Muốn cơ hội ư?”

Tôi sống chết gật đầu.

“Ngay bây giờ, ra sân, đào ta lên.”

Tôi trợn đôi mắt: “Khỏa thân đào hả?”

Trần Lập Châu ôm hờ tôi, ở bên tai khẽ nói: “Dám chậm một bước, ta liền chơi em ở ngoài sân.”

Tôi nuốt nước bọt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Lão già đáng chết, tôi giao hợp mẫu thân ông!



@Thỏ:  Cho chừa cái tội đang đốt áo cho chồng thì ham hố đi bắt ma =]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook