Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Chương 37: Công Xã Hồng Kỳ, Tự Cứu
Ngọ Hậu Nãi Trà
23/06/2024
Căn phòng tối đúng như tên gọi của nó, bên trong không có lấy một ô cửa sổ, lối ra duy nhất là cánh cửa gỗ.
Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở mắt ra. Phải mất một lúc lâu, cô mới dần quen với bóng tối dày đặc.
Cô rón rén mò mẫm đến cạnh cửa, áp tai vào, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài: "Người câm, tôi ra ngoài một chuyến, tối nay cố gắng mang người đến, chúng ta tranh thủ chuyển đồ đi, kẻo đêm dài lắm mộng."
Tên to con cởi trần không nói gì về Dược Tiểu Tiểu, nhưng hắn ta có vẻ tin tưởng người câm sẽ tự xử lý. Nhiệm vụ của hắn ta là đi đón người, sau đó vận chuyển "lô hàng" đi...
"Ừm."
Người câm ừ một tiếng rồi đi vào bếp tìm đồ ăn.
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu rất kinh ngạc, tại sao thính giác của cô lại nhạy đến vậy?
Thật ra, cô áp tai vào cửa chỉ là để nghe ngóng tình hình bên ngoài một cách đầy may rủi, nào ngờ...
Một lúc sau, Dược Tiểu Tiểu nghe tiếng đóng cửa, cô đoán chắc hẳn là tên to con cởi trần đã rời đi.
Tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau loảng xoảng vọng ra từ trong bếp, kèm theo tiếng Người câm mắng chửi: "Tên đồ tể chết tiệt, một miếng thịt cũng không chừa cho tao, sao không chết nghẹn đi cho rồi!"
"Ực ực..." Dược Tiểu Tiểu còn nghe thấy tiếng uống rượu và nhai đậu phộng, có vẻ như Người câm đang uống rượu.
Tạm thời vẫn an toàn, Dược Tiểu Tiểu thầm cầu cho Người câm uống nhiều hơn một chút, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân sự.
Đồn Công an xã Hồng Kỳ
"Tiểu Ngô, tin tức chính xác chứ?"
Trưởng đồn Vũ Tử An nhíu chặt mày, tàn thuốc lá cháy đến tận ngón tay mà ông ta không hề hay biết.
"Trưởng đồn, tin tức là do Sói Cô Đơn truyền đến."
Tiểu Ngô là người phụ trách liên lạc với Sói Cô Đơn, thật ra cũng không phải liên lạc, mà chỉ là nhận tin tức. Còn Sói Cô Đơn là ai thì anh ta cũng không biết.
"Bọn chúng giao dịch lúc nào?"
"Mười giờ tối."
"Sắp xếp người, nhớ giữ kín."
"Vâng."
......
Tiếng ngáy như sấm rền vang lên bên tai Dược Tiểu Tiểu, cô biết rõ cơ hội của mình đã đến.
Dược Tiểu Tiểu khẽ cử động tay chân, cẩn thận lắng nghe, xác định bên ngoài chỉ có Người câm, không còn hơi người nào khác, cô bắt đầu hành động...
Chỉ thấy cô khẽ vung tay, nguyên bản khóa bên ngoài đã biến mất.
Dược Tiểu Tiểu rón rén đi về phía phòng ngủ, tiện tay cầm theo cái then cửa đang dựng ở góc tường.
"Bà nội nhà mày, cô nãi nãi đang đi dạo phố tự nhiên bị ngươi bắt cóc, không nói không rằng còn định bán tôi như bán heo..."
Vén rèm lên, Dược Tiểu Tiểu nhìn thấy Người câm đang nằm ngáy o o trên giường, cô tức giận đến mức dựng tóc gáy, vung tay đập thẳng cái then cửa vào đầu Người câm : "Coi tôi dễ bắt nạt lắm sao, xem tôi xử ông thế nào."
Dược Tiểu Tiểu cũng chẳng quan tâm Người câm là ngất hay chết, cô vội vàng tìm dây trói gã ta lại rồi ném thẳng vào không gian.
Sau đó, cô bắt đầu thu dọn, bất kể là thứ gì cũng không tha, ngay cả tấm chiếu rách cũng bị cô cuỗm đi, coi như bồi thường tổn thất tinh thần.
Dọn dẹp xong phòng ngủ, Dược Tiểu Tiểu chuyển sang nhà bếp. Gạo, bột mì, trứng gà, lạp xưởng... Nhìn thấy những thứ này, Dược Tiểu Tiểu cười hả hê như được mùa.
Ha ha, phát tài rồi, Dược Tiểu Tiểu vơ vét sạch sẽ đến mức ngay cả mấy khúc củi ở góc tường cũng không tha.
"Ơ, cái vại nước này..."
Dược Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cái vại nước với vẻ nghi hoặc, dưới đáy vại có vết tích, hình như là thường xuyên bị di chuyển?
"Thu!"
Theo tiếng hô của Dược Tiểu Tiểu, vại nước biến mất, lộ ra một cái hố trên mặt đất.
Mật thất? Kho báu? Lúc này, Dược Tiểu Tiểu đã quên hết nguy hiểm, trong mắt chỉ còn lại vàng bạc châu báu.
Không phải có câu "ngựa non háu đá" sao, Dược Tiểu Tiểu bây giờ chính là như vậy.
Cô lấy đèn pin từ trong không gian ra, rọi xuống dưới, Dược Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, trời ơi... Bên trong mật thất là vô số thùng gỗ và bao tải...
Dược Tiểu Tiểu chẳng buồn kiểm tra, cô thu hết tất cả vào không gian: "Bà nội nó, còn có cả điện đài nữa, lũ này không chỉ đơn giản là buôn người."
Lúc này, trong đầu Dược Tiểu Tiểu chỉ còn lại một từ... Gián điệp!
Đã là gián điệp thì càng không thể nương tay.
Dược Tiểu Tiểu vơ vét sạch sẽ mọi thứ trong căn nhà, vẫn chưa hả giận, cô tháo tung cửa sổ, cửa ra vào, ngay cả tay quay giếng nước và thùng nước cũng không tha, đúng là "vặt lông gà".
Nếu căn nhà này không phải nhà cấp 4 thì Dược Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ dỡ luôn cả nhà mang đi.
Dù đã vơ vét sạch sẽ, Dược Tiểu Tiểu vẫn chưa yên tâm, cô cầm then cửa gõ khắp mọi nơi, xem còn chỗ nào sót không.
"Ừm, cái này không thể bỏ." Dược Tiểu Tiểu nhìn cái giường đất trống trơn, nảy ra ý hay: "Gạch xây giường này tốt đấy chứ, tháo ra lát đường cho khỏi lầy lội."
"Ồ, bếp cũng xây bằng gạch, tháo nốt!"
Giải quyết xong mọi việc, Dược Tiểu Tiểu chui vào không gian thay bộ quần áo khác, rửa mặt qua loa rồi ung dung rời đi.
Cửa hàng bách hóa, tôi đến đây! Sau khi trải qua chuyện kinh hoàng như vậy mà Dược Tiểu Tiểu vẫn còn tâm trí đi mua sắm, đúng là tâm lý thật vững vàng.
Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở mắt ra. Phải mất một lúc lâu, cô mới dần quen với bóng tối dày đặc.
Cô rón rén mò mẫm đến cạnh cửa, áp tai vào, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài: "Người câm, tôi ra ngoài một chuyến, tối nay cố gắng mang người đến, chúng ta tranh thủ chuyển đồ đi, kẻo đêm dài lắm mộng."
Tên to con cởi trần không nói gì về Dược Tiểu Tiểu, nhưng hắn ta có vẻ tin tưởng người câm sẽ tự xử lý. Nhiệm vụ của hắn ta là đi đón người, sau đó vận chuyển "lô hàng" đi...
"Ừm."
Người câm ừ một tiếng rồi đi vào bếp tìm đồ ăn.
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu rất kinh ngạc, tại sao thính giác của cô lại nhạy đến vậy?
Thật ra, cô áp tai vào cửa chỉ là để nghe ngóng tình hình bên ngoài một cách đầy may rủi, nào ngờ...
Một lúc sau, Dược Tiểu Tiểu nghe tiếng đóng cửa, cô đoán chắc hẳn là tên to con cởi trần đã rời đi.
Tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau loảng xoảng vọng ra từ trong bếp, kèm theo tiếng Người câm mắng chửi: "Tên đồ tể chết tiệt, một miếng thịt cũng không chừa cho tao, sao không chết nghẹn đi cho rồi!"
"Ực ực..." Dược Tiểu Tiểu còn nghe thấy tiếng uống rượu và nhai đậu phộng, có vẻ như Người câm đang uống rượu.
Tạm thời vẫn an toàn, Dược Tiểu Tiểu thầm cầu cho Người câm uống nhiều hơn một chút, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân sự.
Đồn Công an xã Hồng Kỳ
"Tiểu Ngô, tin tức chính xác chứ?"
Trưởng đồn Vũ Tử An nhíu chặt mày, tàn thuốc lá cháy đến tận ngón tay mà ông ta không hề hay biết.
"Trưởng đồn, tin tức là do Sói Cô Đơn truyền đến."
Tiểu Ngô là người phụ trách liên lạc với Sói Cô Đơn, thật ra cũng không phải liên lạc, mà chỉ là nhận tin tức. Còn Sói Cô Đơn là ai thì anh ta cũng không biết.
"Bọn chúng giao dịch lúc nào?"
"Mười giờ tối."
"Sắp xếp người, nhớ giữ kín."
"Vâng."
......
Tiếng ngáy như sấm rền vang lên bên tai Dược Tiểu Tiểu, cô biết rõ cơ hội của mình đã đến.
Dược Tiểu Tiểu khẽ cử động tay chân, cẩn thận lắng nghe, xác định bên ngoài chỉ có Người câm, không còn hơi người nào khác, cô bắt đầu hành động...
Chỉ thấy cô khẽ vung tay, nguyên bản khóa bên ngoài đã biến mất.
Dược Tiểu Tiểu rón rén đi về phía phòng ngủ, tiện tay cầm theo cái then cửa đang dựng ở góc tường.
"Bà nội nhà mày, cô nãi nãi đang đi dạo phố tự nhiên bị ngươi bắt cóc, không nói không rằng còn định bán tôi như bán heo..."
Vén rèm lên, Dược Tiểu Tiểu nhìn thấy Người câm đang nằm ngáy o o trên giường, cô tức giận đến mức dựng tóc gáy, vung tay đập thẳng cái then cửa vào đầu Người câm : "Coi tôi dễ bắt nạt lắm sao, xem tôi xử ông thế nào."
Dược Tiểu Tiểu cũng chẳng quan tâm Người câm là ngất hay chết, cô vội vàng tìm dây trói gã ta lại rồi ném thẳng vào không gian.
Sau đó, cô bắt đầu thu dọn, bất kể là thứ gì cũng không tha, ngay cả tấm chiếu rách cũng bị cô cuỗm đi, coi như bồi thường tổn thất tinh thần.
Dọn dẹp xong phòng ngủ, Dược Tiểu Tiểu chuyển sang nhà bếp. Gạo, bột mì, trứng gà, lạp xưởng... Nhìn thấy những thứ này, Dược Tiểu Tiểu cười hả hê như được mùa.
Ha ha, phát tài rồi, Dược Tiểu Tiểu vơ vét sạch sẽ đến mức ngay cả mấy khúc củi ở góc tường cũng không tha.
"Ơ, cái vại nước này..."
Dược Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cái vại nước với vẻ nghi hoặc, dưới đáy vại có vết tích, hình như là thường xuyên bị di chuyển?
"Thu!"
Theo tiếng hô của Dược Tiểu Tiểu, vại nước biến mất, lộ ra một cái hố trên mặt đất.
Mật thất? Kho báu? Lúc này, Dược Tiểu Tiểu đã quên hết nguy hiểm, trong mắt chỉ còn lại vàng bạc châu báu.
Không phải có câu "ngựa non háu đá" sao, Dược Tiểu Tiểu bây giờ chính là như vậy.
Cô lấy đèn pin từ trong không gian ra, rọi xuống dưới, Dược Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, trời ơi... Bên trong mật thất là vô số thùng gỗ và bao tải...
Dược Tiểu Tiểu chẳng buồn kiểm tra, cô thu hết tất cả vào không gian: "Bà nội nó, còn có cả điện đài nữa, lũ này không chỉ đơn giản là buôn người."
Lúc này, trong đầu Dược Tiểu Tiểu chỉ còn lại một từ... Gián điệp!
Đã là gián điệp thì càng không thể nương tay.
Dược Tiểu Tiểu vơ vét sạch sẽ mọi thứ trong căn nhà, vẫn chưa hả giận, cô tháo tung cửa sổ, cửa ra vào, ngay cả tay quay giếng nước và thùng nước cũng không tha, đúng là "vặt lông gà".
Nếu căn nhà này không phải nhà cấp 4 thì Dược Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ dỡ luôn cả nhà mang đi.
Dù đã vơ vét sạch sẽ, Dược Tiểu Tiểu vẫn chưa yên tâm, cô cầm then cửa gõ khắp mọi nơi, xem còn chỗ nào sót không.
"Ừm, cái này không thể bỏ." Dược Tiểu Tiểu nhìn cái giường đất trống trơn, nảy ra ý hay: "Gạch xây giường này tốt đấy chứ, tháo ra lát đường cho khỏi lầy lội."
"Ồ, bếp cũng xây bằng gạch, tháo nốt!"
Giải quyết xong mọi việc, Dược Tiểu Tiểu chui vào không gian thay bộ quần áo khác, rửa mặt qua loa rồi ung dung rời đi.
Cửa hàng bách hóa, tôi đến đây! Sau khi trải qua chuyện kinh hoàng như vậy mà Dược Tiểu Tiểu vẫn còn tâm trí đi mua sắm, đúng là tâm lý thật vững vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.