Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Chương 27: Đội Đầu Tiên, Thuê Nhà
Ngọ Hậu Nãi Trà
22/06/2024
Điều quan trọng nhất là Dược Tiểu Tiểu cảm nhận được sự xa lánh, rõ ràng là xa lánh, từ trong lời nói của Vương thanh niên trí thức và Lưu thanh niên trí thức.
Theo lẽ thường, Vương thanh niên trí thức và Lưu thanh niên trí thưccs ít nhất phải tự giới thiệu sơ qua, sau đó mọi người làm quen với nhau. Tiếp đến, họ sẽ cho cô biết các thanh niên trí thức cũ đều đang làm việc, đợi buổi tối sẽ giới thiệu mọi người cho cô, rồi tổ chức một buổi gặp mặt chào mừng gì đó. Kết quả là hai người này chỉ làm việc một cách cứng nhắc, không nói một lời thừa thãi nào.
Hơn nữa, Dược Tiểu Tiểu quan sát thấy chiếc giường lớn kia tuy có hơi chật nhưng ngủ sáu người vẫn được, vậy mà Lưu thanh niên trí thức lại khăng khăng nói chỉ ở được năm người, ý là sao? Hành động của các thanh niên trí thức cũ thật khó hiểu.
Không hiểu nổi, Dược Tiểu Tiểu quay đầu liếc nhìn Mộ Khiếu Trần, hy vọng tìm ra câu trả lời từ trên gương mặt anh. Dù sao anh cũng là kẻ xui xẻo bị gạt ra ngoài.
Ừm, Dược Tiểu Tiểu cảm thấy đồng cảm với Mộ Khiếu Trần. Tuy cô tự nguyện bị gạt ra, nhưng dù sao cũng là bị gạt ra.
Đáng tiếc là cô không nhận được bất kỳ tín hiệu hữu ích nào từ gương mặt vô cảm của Mộ Khiếu Trần.
"Đội sản xuất cho các cậu mượn mỗi người 30 cân lương thực phụ, 1 cân lương thực chính, 10 cân khoai tây. Nếu đến kỳ chia lương thực mà chưa trả thì sẽ trừ vào công điểm. Ngày mai các cậu không cần làm việc, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia bắt đầu đi làm. Một tháng mỗi người được nghỉ một ngày..."
Đội trưởng vừa ngồi trên ghế hút thuốc lào vừa nói về một số việc vụn vặt.
"Đội trưởng, chỉ có 30 cân lương thực thì sao đủ ăn ạ?"
Mọi người còn chưa lên tiếng thì Trương Chiêu Đệ đã nhảy ra.
"Đúng vậy, chỉ có mỗi 1 cân lương thực chính thì làm được gì?"
Sử Trân Hương quả thật là bạn đồng hành của Trương Chiêu Đệ, chỉ cần Trương Chiêu Đệ lên tiếng là chắc chắn sẽ có Sử Trân Hương.
Những người khác tuy không nói gì nhưng từ nét mặt cũng có thể nhìn ra họ đều chê lương thực ít.
Tuy nhiên, điều này không bao gồm Dược Tiểu Tiểu. Dù sao cô cũng tích trữ không ít đồ, cho dù chỉ có 10 cân lương thực thì cô cũng không chết đói được.
"Bây giờ trên núi toàn là rau dại, sợ không đủ ăn thì có thể hái rau dại về ăn chung với lương thực. Bây giờ lương thực khan hiếm, có thể cho các cậu mượn 30 cân đã là tốt lắm rồi. Nếu các cậu chê ít thì có thể không mượn. Nếu muốn ngày nào cũng ăn lương thực chính thì tôi cũng không cấm, miễn là các cậu mua được..."
Đội trưởng liếc nhìn Trương Chiêu Đệ và Sử Trân Hương rồi nói: "Đúng rồi, nhắc nhở các cậu một câu, muốn no bụng thì hãy siêng năng làm việc. Nhưng mà..."
Đội trưởng nói "nhưng mà" rồi lại liếc nhìn Trương Chiêu Đệ: "Nhưng mà, nếu gia đình các cậu chu cấp thì các cậu có thể không cần làm việc..."
Nghe đội trưởng nói "nhưng mà", mọi người còn tưởng có cách nào để mượn thêm lương thực hoặc có cách nào khác để không bị đói. Kết quả, khi nghe ông nói đến việc gia đình chu cấp, tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng họ lập tức bị dập tắt. Nếu được gia đình cưng chiều thì họ đã xuống nông thôn làm gì?
Hiện tại, trong mắt các thanh niên trí thức, công điểm tương đương với lương thực, mà lương thực là gì? Là thứ thiết yếu để sống còn. Bây giờ lại muốn dựa vào gia đình thì chẳng khác nào tự tay vứt bỏ bát cơm của mình.
"Đội trưởng, không phải chúng ta có tiền an trí sao? Vậy khi nào thì chúng ta có thể nhận được?"
Vì không xin được thêm lương thực nên Trương Chiêu Đệ chuyển mục tiêu sang tiền an trí.
Nghe vậy, mọi người lại lóe lên hy vọng. Đúng vậy, họ còn có tiền an trí.
"Khi nào xã chuyển tiền an trí xuống thì các cậu đến nhận."
Lời của đội trưởng rất rõ ràng, chỉ cần xã chuyển tiền xuống, họ có thể đến nhận, còn không thì dù có muốn cũng không có mà nhận.
Sau khi nói rõ chuyện tiền an trí, đội trưởng cũng không muốn dài dòng với họ nữa, trực tiếp đuổi họ đi. Ông còn phải ra ruộng xem sao.
Kết quả là mọi người đều xách theo lương thực rời đi, chỉ còn Mộ Khiếu Trần và Dược Tiểu Tiểu là vẫn chưa nhúc nhích.
"Hai cậu còn ở đây làm gì?" Đội trưởng khó hiểu nhìn hai người.
"Đội trưởng, tôi muốn thuê nhà. Không biết trong thôn còn nhà trống không?" Mộ Khiếu Trần không nhắc đến việc khu nhà tập thể không ở được mà chỉ nói muốn thuê nhà, đồng thời đưa cho ông một điếu thuốc lá: "Tôi ngủ hay ngáy, hơn nữa còn ngáy rất to. Để tránh làm phiền mọi người nghỉ ngơi, tôi nghĩ tốt nhất nên chuyển ra ngoài ở."
Ha ha, quả nhiên là người cùng cảnh ngộ, mục đích cũng giống hệt nhau.
Nghe Mộ Khiếu Trần nói muốn thuê nhà, Dược Tiểu Tiểu hai mắt sáng rực, hàm răng trắng đều lộ ra ngoài.
"Còn cô? Cô Dược."
Đội trưởng không nói là có hay không mà lại hỏi Dược Tiểu Tiểu.
"Chú đội trưởng, từ nhỏ cháu đã yếu, ngày nào cũng phải sắc thuốc uống ba lần. Để tránh ảnh hưởng đến việc nấu nướng và tâm trạng của mọi người, cháu nghĩ cháu nên chuyển ra ngoài ở thì hơn. Dù sao thì ai mà muốn ngày nào cũng tiếp xúc với một người bệnh như cháu chứ?"
Theo lẽ thường, Vương thanh niên trí thức và Lưu thanh niên trí thưccs ít nhất phải tự giới thiệu sơ qua, sau đó mọi người làm quen với nhau. Tiếp đến, họ sẽ cho cô biết các thanh niên trí thức cũ đều đang làm việc, đợi buổi tối sẽ giới thiệu mọi người cho cô, rồi tổ chức một buổi gặp mặt chào mừng gì đó. Kết quả là hai người này chỉ làm việc một cách cứng nhắc, không nói một lời thừa thãi nào.
Hơn nữa, Dược Tiểu Tiểu quan sát thấy chiếc giường lớn kia tuy có hơi chật nhưng ngủ sáu người vẫn được, vậy mà Lưu thanh niên trí thức lại khăng khăng nói chỉ ở được năm người, ý là sao? Hành động của các thanh niên trí thức cũ thật khó hiểu.
Không hiểu nổi, Dược Tiểu Tiểu quay đầu liếc nhìn Mộ Khiếu Trần, hy vọng tìm ra câu trả lời từ trên gương mặt anh. Dù sao anh cũng là kẻ xui xẻo bị gạt ra ngoài.
Ừm, Dược Tiểu Tiểu cảm thấy đồng cảm với Mộ Khiếu Trần. Tuy cô tự nguyện bị gạt ra, nhưng dù sao cũng là bị gạt ra.
Đáng tiếc là cô không nhận được bất kỳ tín hiệu hữu ích nào từ gương mặt vô cảm của Mộ Khiếu Trần.
"Đội sản xuất cho các cậu mượn mỗi người 30 cân lương thực phụ, 1 cân lương thực chính, 10 cân khoai tây. Nếu đến kỳ chia lương thực mà chưa trả thì sẽ trừ vào công điểm. Ngày mai các cậu không cần làm việc, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia bắt đầu đi làm. Một tháng mỗi người được nghỉ một ngày..."
Đội trưởng vừa ngồi trên ghế hút thuốc lào vừa nói về một số việc vụn vặt.
"Đội trưởng, chỉ có 30 cân lương thực thì sao đủ ăn ạ?"
Mọi người còn chưa lên tiếng thì Trương Chiêu Đệ đã nhảy ra.
"Đúng vậy, chỉ có mỗi 1 cân lương thực chính thì làm được gì?"
Sử Trân Hương quả thật là bạn đồng hành của Trương Chiêu Đệ, chỉ cần Trương Chiêu Đệ lên tiếng là chắc chắn sẽ có Sử Trân Hương.
Những người khác tuy không nói gì nhưng từ nét mặt cũng có thể nhìn ra họ đều chê lương thực ít.
Tuy nhiên, điều này không bao gồm Dược Tiểu Tiểu. Dù sao cô cũng tích trữ không ít đồ, cho dù chỉ có 10 cân lương thực thì cô cũng không chết đói được.
"Bây giờ trên núi toàn là rau dại, sợ không đủ ăn thì có thể hái rau dại về ăn chung với lương thực. Bây giờ lương thực khan hiếm, có thể cho các cậu mượn 30 cân đã là tốt lắm rồi. Nếu các cậu chê ít thì có thể không mượn. Nếu muốn ngày nào cũng ăn lương thực chính thì tôi cũng không cấm, miễn là các cậu mua được..."
Đội trưởng liếc nhìn Trương Chiêu Đệ và Sử Trân Hương rồi nói: "Đúng rồi, nhắc nhở các cậu một câu, muốn no bụng thì hãy siêng năng làm việc. Nhưng mà..."
Đội trưởng nói "nhưng mà" rồi lại liếc nhìn Trương Chiêu Đệ: "Nhưng mà, nếu gia đình các cậu chu cấp thì các cậu có thể không cần làm việc..."
Nghe đội trưởng nói "nhưng mà", mọi người còn tưởng có cách nào để mượn thêm lương thực hoặc có cách nào khác để không bị đói. Kết quả, khi nghe ông nói đến việc gia đình chu cấp, tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng họ lập tức bị dập tắt. Nếu được gia đình cưng chiều thì họ đã xuống nông thôn làm gì?
Hiện tại, trong mắt các thanh niên trí thức, công điểm tương đương với lương thực, mà lương thực là gì? Là thứ thiết yếu để sống còn. Bây giờ lại muốn dựa vào gia đình thì chẳng khác nào tự tay vứt bỏ bát cơm của mình.
"Đội trưởng, không phải chúng ta có tiền an trí sao? Vậy khi nào thì chúng ta có thể nhận được?"
Vì không xin được thêm lương thực nên Trương Chiêu Đệ chuyển mục tiêu sang tiền an trí.
Nghe vậy, mọi người lại lóe lên hy vọng. Đúng vậy, họ còn có tiền an trí.
"Khi nào xã chuyển tiền an trí xuống thì các cậu đến nhận."
Lời của đội trưởng rất rõ ràng, chỉ cần xã chuyển tiền xuống, họ có thể đến nhận, còn không thì dù có muốn cũng không có mà nhận.
Sau khi nói rõ chuyện tiền an trí, đội trưởng cũng không muốn dài dòng với họ nữa, trực tiếp đuổi họ đi. Ông còn phải ra ruộng xem sao.
Kết quả là mọi người đều xách theo lương thực rời đi, chỉ còn Mộ Khiếu Trần và Dược Tiểu Tiểu là vẫn chưa nhúc nhích.
"Hai cậu còn ở đây làm gì?" Đội trưởng khó hiểu nhìn hai người.
"Đội trưởng, tôi muốn thuê nhà. Không biết trong thôn còn nhà trống không?" Mộ Khiếu Trần không nhắc đến việc khu nhà tập thể không ở được mà chỉ nói muốn thuê nhà, đồng thời đưa cho ông một điếu thuốc lá: "Tôi ngủ hay ngáy, hơn nữa còn ngáy rất to. Để tránh làm phiền mọi người nghỉ ngơi, tôi nghĩ tốt nhất nên chuyển ra ngoài ở."
Ha ha, quả nhiên là người cùng cảnh ngộ, mục đích cũng giống hệt nhau.
Nghe Mộ Khiếu Trần nói muốn thuê nhà, Dược Tiểu Tiểu hai mắt sáng rực, hàm răng trắng đều lộ ra ngoài.
"Còn cô? Cô Dược."
Đội trưởng không nói là có hay không mà lại hỏi Dược Tiểu Tiểu.
"Chú đội trưởng, từ nhỏ cháu đã yếu, ngày nào cũng phải sắc thuốc uống ba lần. Để tránh ảnh hưởng đến việc nấu nướng và tâm trạng của mọi người, cháu nghĩ cháu nên chuyển ra ngoài ở thì hơn. Dù sao thì ai mà muốn ngày nào cũng tiếp xúc với một người bệnh như cháu chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.