Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Chương 41: Đội Một Náo Nhiệt
Ngọ Hậu Nãi Trà
23/06/2024
"Tin tức chắc chắn không sai."
Tiểu Ngô khẳng định chắc nịch.
? ??
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Vũ Tử An dẫn người mai phục cả một đêm, vậy mà vẫn không đợi được người mà bọn họ cần...
Rạng sáng ngày hôm sau.
Dược Tiểu Tiểu tỉnh dậy từ sớm, nhưng cô không vội vàng rời giường, mà nằm gối đầu suy nghĩ.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không sao nghĩ ra.
Ngồi trên tàu hỏa sáu ngày, lại thêm một ngày ngồi xe tải đường dài, vậy mà cô lại không có chuyện gì? Điều này khiến cô phải suy nghĩ, nguyên chủ chỉ cần nằm mơ thôi là đã đi đời nhà ma rồi, vậy mà cô lăn lộn như vậy mà vẫn bình an vô sự?
Không những không chết, mà cô còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ bệnh nan y của cô đã khỏi?
Thuốc vẫn là thuốc đó, cô cũng đâu có gặp được thần tiên nào ban thuốc tiên, vậy thì tại sao bệnh tình của cô lại khỏi được?
??? Đầu Dược Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Bỗng nhiên, tai cô khẽ động, "Người hàng xóm tối qua biến mất đã trở về?"
Đúng vậy, Dược Tiểu Tiểu biết tối qua Mộ Khiếu Trần ở bên cạnh đã ra ngoài.
Dược Tiểu Tiểu lại nghĩ đến một chuyện, đó chính là thính lực của cô dường như đã tốt hơn rất nhiều, cô có thể nghe được âm thanh cách đó hơn hai mươi mét.
Chẳng lẽ đây chính là bù đắp mà ông trời dành cho cô? Nếu không thì phải giải thích chuyện này như thế nào?
Haiz!
Nghĩ mãi không ra, Dược Tiểu Tiểu bèn thôi, cô vươn vai ngồi dậy mặc quần áo, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm, không thể đến muộn được.
Cô uống thuốc xong, lấy hộp thịt kho tàu đóng gói sẵn ra, ăn no rồi mới có sức làm việc, vì vậy Dược Tiểu Tiểu quyết định sẽ ăn chút đồ bổ dưỡng.
Thịt kho tàu để trong không gian bao lâu lấy ra vẫn ngon như thường, Dược Tiểu Tiểu ăn ngon lành.
Nếu không phải sợ ăn nhiều quá sẽ mệt, chắc hẳn Dược Tiểu Tiểu đã ăn hết cả hộp thịt rồi.
Ăn sáng xong, Dược Tiểu Tiểu lấy túi ba gang của mình ra, bỏ vào một chai nước, một tập giấy tờ tùy thân rồi mới ra khỏi cửa, đi về phía trụ sở đội sản xuất.
Vừa ra khỏi cửa, cô gặp Mộ Khiếu Trần cũng đang trên đường đi làm, hai người chào hỏi nhau, sau đó một trước một sau đi về phía trước.
Chưa kịp đến văn phòng đội sản xuất, Dược Tiểu Tiểu đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng trẻ con la hét, tiếng xì xào bàn tán, tiếng trẻ con nô đùa, thi thoảng lại xen lẫn tiếng chó sủa vang...
Ban đầu Dược Tiểu Tiểu cứ tưởng đội một ít người, vì cô đến đây đã hơn một ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng người lớn nào. Ai ngờ đâu, đám đông đen kịt này, không đến một nghìn thì cũng phải tám chín trăm người!
Dược Tiểu Tiểu nào biết, sở dĩ cô không thấy người lớn là vì hiện giờ đang là mùa vụ, tất cả những ai có thể làm việc trong thôn đều ra đồng nhổ cỏ cả rồi.
Ngay cả những người già yếu cũng phải ra đồng làm việc, dù sao một ngày cũng kiếm được ba bốn công điểm!
"Thanh niên tri thức mới đến, bước lên phía trước."
Giọng nói của đội trưởng vang dội, truyền đi rất xa, dù Dược Tiểu Tiểu đứng ở phía sau đám đông cũng nghe rõ mồn một.
"Đây là thanh niên tri thức mới đến à? Nhìn thân hình còn chưa chắc bằng bà già này!"
"Nữ thanh niên tri thức kia mông to, chắc chắn đẻ con trai."
"Nữ thanh niên tri thức kia mặt mày ủ rũ, nhìn là biết khó gần, chúng ta nên tránh xa cô ta ra."
"Ồ, nam thanh niên tri thức kia béo quá nhỉ?"
"Béo là do gia đình có điều kiện, không thì sao béo được?"
"Đúng vậy, chắc chắn là ngày nào cũng được ăn thịt."
Vừa nghe đến thịt, rất nhiều người nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong lòng, không biết nhà mình bao lâu rồi chưa được ăn thịt?
"..."
Dù không ngẩng đầu lên, Dược Tiểu Tiểu cũng biết họ đang nói ai. Thanh niên tri thức ốm yếu, không cần hỏi cũng biết là cô.
Cô gái có mông to, chắc chắn là Lỗ Hồng Mai, còn cô gái mặt mày ủ rũ kia chắc chắn là Trương Chiêu Đệ...
Thế nhưng nói chuyện một hồi, họ lại chuyển chủ đề sang Vu Cương.
"Những người khác không có việc gì thì nhanh chóng đến nhận dụng cụ đi làm việc, đừng có lề mề nữa."
Đội trưởng thấy mọi người không nhận dụng cụ mà tụ tập lại xem náo nhiệt, liền phẩy tay đuổi người.
Mọi người ban đầu còn muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng thấy đội trưởng đã lên tiếng, cũng không ai dám cãi lại, liền cười hì hì đi đến chỗ người quản lý để nhận dụng cụ.
"Đây là Lương Đôn Tử, người ghi công của đội chúng ta, sau khi các bạn làm việc xong thì đến đây ghi công. Đây là Đỗ Tiểu Muội , người quản lý dụng cụ của đội chúng ta, khi làm việc cần dùng dụng cụ gì thì đến tìm cô ấy, nhớ kỹ, phải bảo quản dụng cụ cẩn thận, nếu làm hỏng thì phải đền tiền. Đây là Vu Tiền, kế toán của đội chúng ta, đây là Vương Bảo Quốc, đại đội trưởng dân quân, nếu các bạn có gì không hiểu hoặc có việc gì không tự giải quyết được thì có thể đến tìm họ..."
Sau khi được đội trưởng giới thiệu, cuối cùng Dược Tiểu Tiểu cũng làm quen được với ban lãnh đạo của đội sản xuất số một.
Tiểu Ngô khẳng định chắc nịch.
? ??
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Vũ Tử An dẫn người mai phục cả một đêm, vậy mà vẫn không đợi được người mà bọn họ cần...
Rạng sáng ngày hôm sau.
Dược Tiểu Tiểu tỉnh dậy từ sớm, nhưng cô không vội vàng rời giường, mà nằm gối đầu suy nghĩ.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không sao nghĩ ra.
Ngồi trên tàu hỏa sáu ngày, lại thêm một ngày ngồi xe tải đường dài, vậy mà cô lại không có chuyện gì? Điều này khiến cô phải suy nghĩ, nguyên chủ chỉ cần nằm mơ thôi là đã đi đời nhà ma rồi, vậy mà cô lăn lộn như vậy mà vẫn bình an vô sự?
Không những không chết, mà cô còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ bệnh nan y của cô đã khỏi?
Thuốc vẫn là thuốc đó, cô cũng đâu có gặp được thần tiên nào ban thuốc tiên, vậy thì tại sao bệnh tình của cô lại khỏi được?
??? Đầu Dược Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Bỗng nhiên, tai cô khẽ động, "Người hàng xóm tối qua biến mất đã trở về?"
Đúng vậy, Dược Tiểu Tiểu biết tối qua Mộ Khiếu Trần ở bên cạnh đã ra ngoài.
Dược Tiểu Tiểu lại nghĩ đến một chuyện, đó chính là thính lực của cô dường như đã tốt hơn rất nhiều, cô có thể nghe được âm thanh cách đó hơn hai mươi mét.
Chẳng lẽ đây chính là bù đắp mà ông trời dành cho cô? Nếu không thì phải giải thích chuyện này như thế nào?
Haiz!
Nghĩ mãi không ra, Dược Tiểu Tiểu bèn thôi, cô vươn vai ngồi dậy mặc quần áo, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm, không thể đến muộn được.
Cô uống thuốc xong, lấy hộp thịt kho tàu đóng gói sẵn ra, ăn no rồi mới có sức làm việc, vì vậy Dược Tiểu Tiểu quyết định sẽ ăn chút đồ bổ dưỡng.
Thịt kho tàu để trong không gian bao lâu lấy ra vẫn ngon như thường, Dược Tiểu Tiểu ăn ngon lành.
Nếu không phải sợ ăn nhiều quá sẽ mệt, chắc hẳn Dược Tiểu Tiểu đã ăn hết cả hộp thịt rồi.
Ăn sáng xong, Dược Tiểu Tiểu lấy túi ba gang của mình ra, bỏ vào một chai nước, một tập giấy tờ tùy thân rồi mới ra khỏi cửa, đi về phía trụ sở đội sản xuất.
Vừa ra khỏi cửa, cô gặp Mộ Khiếu Trần cũng đang trên đường đi làm, hai người chào hỏi nhau, sau đó một trước một sau đi về phía trước.
Chưa kịp đến văn phòng đội sản xuất, Dược Tiểu Tiểu đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng trẻ con la hét, tiếng xì xào bàn tán, tiếng trẻ con nô đùa, thi thoảng lại xen lẫn tiếng chó sủa vang...
Ban đầu Dược Tiểu Tiểu cứ tưởng đội một ít người, vì cô đến đây đã hơn một ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng người lớn nào. Ai ngờ đâu, đám đông đen kịt này, không đến một nghìn thì cũng phải tám chín trăm người!
Dược Tiểu Tiểu nào biết, sở dĩ cô không thấy người lớn là vì hiện giờ đang là mùa vụ, tất cả những ai có thể làm việc trong thôn đều ra đồng nhổ cỏ cả rồi.
Ngay cả những người già yếu cũng phải ra đồng làm việc, dù sao một ngày cũng kiếm được ba bốn công điểm!
"Thanh niên tri thức mới đến, bước lên phía trước."
Giọng nói của đội trưởng vang dội, truyền đi rất xa, dù Dược Tiểu Tiểu đứng ở phía sau đám đông cũng nghe rõ mồn một.
"Đây là thanh niên tri thức mới đến à? Nhìn thân hình còn chưa chắc bằng bà già này!"
"Nữ thanh niên tri thức kia mông to, chắc chắn đẻ con trai."
"Nữ thanh niên tri thức kia mặt mày ủ rũ, nhìn là biết khó gần, chúng ta nên tránh xa cô ta ra."
"Ồ, nam thanh niên tri thức kia béo quá nhỉ?"
"Béo là do gia đình có điều kiện, không thì sao béo được?"
"Đúng vậy, chắc chắn là ngày nào cũng được ăn thịt."
Vừa nghe đến thịt, rất nhiều người nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong lòng, không biết nhà mình bao lâu rồi chưa được ăn thịt?
"..."
Dù không ngẩng đầu lên, Dược Tiểu Tiểu cũng biết họ đang nói ai. Thanh niên tri thức ốm yếu, không cần hỏi cũng biết là cô.
Cô gái có mông to, chắc chắn là Lỗ Hồng Mai, còn cô gái mặt mày ủ rũ kia chắc chắn là Trương Chiêu Đệ...
Thế nhưng nói chuyện một hồi, họ lại chuyển chủ đề sang Vu Cương.
"Những người khác không có việc gì thì nhanh chóng đến nhận dụng cụ đi làm việc, đừng có lề mề nữa."
Đội trưởng thấy mọi người không nhận dụng cụ mà tụ tập lại xem náo nhiệt, liền phẩy tay đuổi người.
Mọi người ban đầu còn muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng thấy đội trưởng đã lên tiếng, cũng không ai dám cãi lại, liền cười hì hì đi đến chỗ người quản lý để nhận dụng cụ.
"Đây là Lương Đôn Tử, người ghi công của đội chúng ta, sau khi các bạn làm việc xong thì đến đây ghi công. Đây là Đỗ Tiểu Muội , người quản lý dụng cụ của đội chúng ta, khi làm việc cần dùng dụng cụ gì thì đến tìm cô ấy, nhớ kỹ, phải bảo quản dụng cụ cẩn thận, nếu làm hỏng thì phải đền tiền. Đây là Vu Tiền, kế toán của đội chúng ta, đây là Vương Bảo Quốc, đại đội trưởng dân quân, nếu các bạn có gì không hiểu hoặc có việc gì không tự giải quyết được thì có thể đến tìm họ..."
Sau khi được đội trưởng giới thiệu, cuối cùng Dược Tiểu Tiểu cũng làm quen được với ban lãnh đạo của đội sản xuất số một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.