Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Chương 19: Vọng Hải Trấn, Phân Phối Phòng (2)
Ngọ Hậu Nãi Trà
22/06/2024
"Không nhịn được thì còn chờ gì nữa? Chờ người ta xây nhà vệ sinh cho à?"
Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai trao đổi bằng ánh mắt, sau đó kéo nhau chạy về phía bụi cây.
"Bà nội nó, chỉ cần tôi không ngại, thì người ngại là người khác."
Dược Tiểu Tiểu thầm nghĩ, dù sao cũng hơn là són quần.
Thấy có người đi rồi, những nữ thanh niên tri thức khác cũng không còn ngại ngùng, chạy theo.
Mặc kệ, giải quyết nỗi buồn trước đã rồi tính, dù sao cũng hơn là tè ra quần.
......
Khoảng năm giờ chiều, chiếc xe tải cuối cùng cũng đến nhà khách Vọng Hải.
"Phù, cuối cùng cũng đến nơi rồi."
Vừa xuống xe, Cam Tú Mai thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái cho đỡ mỏi. Đoạn đường này vừa xóc nảy, vừa ám mùi mồ hôi của người bên cạnh, suýt chút nữa thì cô nôn mửa.
"Nếu còn chưa đến, tôi chết ngạt mất."
Dược Tiểu Tiểu còn thê thảm hơn Cam Tú Mai, chân khập khiễng, đứng không vững.
Hai cô nàng đều thầm cảm ơn trời đất vì mình không say xe, nếu không còn khổ hơn.
"Những ai được gọi tên, nhanh chóng đến quầy điền thông tin nhận phòng. Bốn người một phòng, sáng mai năm giờ tập hợp..."
Chưa để mọi người kịp nghỉ lấy hơi, anh nhân viên công tác đã cầm danh sách, bắt đầu điểm danh và sắp xếp phòng.
Lúc này, ai cũng mệt mỏi như rau héo, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm bốn người một phòng hay năm giờ sáng tập trung. Việc quan trọng nhất bây giờ là vào phòng nghỉ ngơi.
"Chỉ còn một phòng, một giường, hai người cố gắng ở chung một đêm vậy."
Anh nhân viên đọc đến cuối cùng, chỉ còn lại Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai.
Hai người biết nói sao giờ? Chẳng lẽ bắt anh ta hô biến ra thêm phòng, hay là ra đường mà ngủ? Thế là hai người vội vàng gật đầu, có chỗ ngủ là tốt rồi, không kén chọn gì nữa.
"Bên cạnh nhà khách có nhà tắm công cộng, nếu muốn tắm thì trước chín giờ tối. Đối diện là quán cơm nhà nước, tám giờ tối đóng cửa, muốn ăn gì thì tranh thủ."
Trong quầy lễ tân, một nhân viên trẻ tuổi đang ghi chép thông tin, một nhân viên lớn tuổi đứng bên cạnh giới thiệu cho mọi người vị trí nhà tắm công cộng và quán cơm.
Nghe nói có thể tắm rửa, mắt Cam Tú Mai và Dược Tiểu Tiểu đều sáng lên. Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng được tắm rửa rồi, không tắm nữa chắc cả người bốc mùi.
Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai cũng coi như sạch sẽ, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau người, nên người không bị ám mùi mồ hôi.
Hai người nhanh chóng nhận chìa khóa, sau đó cầm theo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, khóa cửa phòng cẩn thận, rồi chạy thẳng đến nhà tắm công cộng.
Bởi vì đang là tháng bảy, người bình thường đều ở nhà tắm mát hoặc lau người. Người đến nhà tắm công cộng rất ít, cho nên khi Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai đến, trong nhà tắm chẳng có ai.
Thật ra, nhiều người không muốn bỏ ba xu để mua một tấm vé tắm. Phải biết rằng, lúc này thịt heo có giá 1,2 đồng/ cân, có ba xu thà mua hai lạng thịt heo về cải thiện bữa ăn cho cả nhà còn hơn!
Dược Tiểu Tiểu đẩy cửa gỗ nhà tắm nữ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là nơi thay quần áo. Một bên là tủ đựng đồ dùng cá nhân của khách, bên cạnh là một băng ghế dài, có lẽ dùng để ngồi thay giày. Bên cạnh còn có một cái giá gỗ, phía trên bày dép lê. Dược Tiểu Tiểu liếc nhìn, chẳng có đôi dép lê nào lành lặn.
Vén nửa tấm rèm che thông vào bên trong, Dược Tiểu Tiểu thấy bốn vòi hoa sen, ước chừng bảy tám cái chậu gỗ, có lẽ là dùng để tắm bồn.
Mặc dù cơ sở vật chất đơn sơ nhưng vệ sinh rất sạch sẽ, điều này khiến Dược Tiểu Tiểu rất hài lòng.
Không biết đã có bao nhiêu người dùng những chiếc chậu gỗ này rồi, không biết dính bao nhiêu vi khuẩn, Dược Tiểu Tiểu không dám dùng để tắm bồn, cô cảm thấy vẫn nên tắm vòi sen cho an toàn.
Quan sát bên trong nhà tắm xong, Dược Tiểu Tiểu quay về phòng thay đồ, ba lần hai lượt cởi sạch quần áo, động tác nhanh như chớp, không hề có chút e lệ nào.
Thân hình như giá đỗ thì có gì mà phải e lệ? Hơn nữa, ở hiện đại cô đã xem nhiều rồi, người ta còn tắm nắng, mặc bikini, Dược Tiểu Tiểu đã sớm quen mắt.
Thế nhưng khi cô quay người, nhìn thấy dáng người của Cam Tú Mai, cô liền chảy nước miếng một cách không có tiền đồ. Thân hình này ăn đứt những cô người mẫu xe hơi kia trăm lần. Nếu là đàn ông, cô đã sớm hóa thành sói đói nhào lên rồi.
Nhìn vòng một 36D căng tròn của người ta, rồi nhìn lại bộ ngực lép kẹp như hạt đậu của mình, Dược Tiểu Tiểu bỗng muốn đập đầu vào tường. Nhìn đôi chân dài miên man, thẳng tắp, trắng nõn của người ta, rồi nhìn lại đôi chân ngắn ngủn của mình, Dược Tiểu Tiểu tự ti muốn chết...
Ngay lúc Dược Tiểu Tiểu bị thân hình hoàn mỹ của Cam Tú Mai đả kích đến mức tự kỷ, thì giọng nói đầy kinh ngạc của Cam Tú Mai vang lên.
"Đồng chí Dược Tiểu Tiểu, cậu lại tự mang dép lê à?"
Một người ngay cả chậu rửa mặt cũng không mang, vậy mà lại mang theo một đôi dép lê, điều này khiến Cam Tú Mai rất khó hiểu.
"Hì hì, tiện tay bỏ vào túi thôi."
Dược Tiểu Tiểu cười ngây ngô, giải thích một cách gượng gạo.
Cam Tú Mai có tin hay không thì cô không quản được.
"Cậu thật là..."
Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai trao đổi bằng ánh mắt, sau đó kéo nhau chạy về phía bụi cây.
"Bà nội nó, chỉ cần tôi không ngại, thì người ngại là người khác."
Dược Tiểu Tiểu thầm nghĩ, dù sao cũng hơn là són quần.
Thấy có người đi rồi, những nữ thanh niên tri thức khác cũng không còn ngại ngùng, chạy theo.
Mặc kệ, giải quyết nỗi buồn trước đã rồi tính, dù sao cũng hơn là tè ra quần.
......
Khoảng năm giờ chiều, chiếc xe tải cuối cùng cũng đến nhà khách Vọng Hải.
"Phù, cuối cùng cũng đến nơi rồi."
Vừa xuống xe, Cam Tú Mai thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái cho đỡ mỏi. Đoạn đường này vừa xóc nảy, vừa ám mùi mồ hôi của người bên cạnh, suýt chút nữa thì cô nôn mửa.
"Nếu còn chưa đến, tôi chết ngạt mất."
Dược Tiểu Tiểu còn thê thảm hơn Cam Tú Mai, chân khập khiễng, đứng không vững.
Hai cô nàng đều thầm cảm ơn trời đất vì mình không say xe, nếu không còn khổ hơn.
"Những ai được gọi tên, nhanh chóng đến quầy điền thông tin nhận phòng. Bốn người một phòng, sáng mai năm giờ tập hợp..."
Chưa để mọi người kịp nghỉ lấy hơi, anh nhân viên công tác đã cầm danh sách, bắt đầu điểm danh và sắp xếp phòng.
Lúc này, ai cũng mệt mỏi như rau héo, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm bốn người một phòng hay năm giờ sáng tập trung. Việc quan trọng nhất bây giờ là vào phòng nghỉ ngơi.
"Chỉ còn một phòng, một giường, hai người cố gắng ở chung một đêm vậy."
Anh nhân viên đọc đến cuối cùng, chỉ còn lại Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai.
Hai người biết nói sao giờ? Chẳng lẽ bắt anh ta hô biến ra thêm phòng, hay là ra đường mà ngủ? Thế là hai người vội vàng gật đầu, có chỗ ngủ là tốt rồi, không kén chọn gì nữa.
"Bên cạnh nhà khách có nhà tắm công cộng, nếu muốn tắm thì trước chín giờ tối. Đối diện là quán cơm nhà nước, tám giờ tối đóng cửa, muốn ăn gì thì tranh thủ."
Trong quầy lễ tân, một nhân viên trẻ tuổi đang ghi chép thông tin, một nhân viên lớn tuổi đứng bên cạnh giới thiệu cho mọi người vị trí nhà tắm công cộng và quán cơm.
Nghe nói có thể tắm rửa, mắt Cam Tú Mai và Dược Tiểu Tiểu đều sáng lên. Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng được tắm rửa rồi, không tắm nữa chắc cả người bốc mùi.
Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai cũng coi như sạch sẽ, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau người, nên người không bị ám mùi mồ hôi.
Hai người nhanh chóng nhận chìa khóa, sau đó cầm theo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, khóa cửa phòng cẩn thận, rồi chạy thẳng đến nhà tắm công cộng.
Bởi vì đang là tháng bảy, người bình thường đều ở nhà tắm mát hoặc lau người. Người đến nhà tắm công cộng rất ít, cho nên khi Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai đến, trong nhà tắm chẳng có ai.
Thật ra, nhiều người không muốn bỏ ba xu để mua một tấm vé tắm. Phải biết rằng, lúc này thịt heo có giá 1,2 đồng/ cân, có ba xu thà mua hai lạng thịt heo về cải thiện bữa ăn cho cả nhà còn hơn!
Dược Tiểu Tiểu đẩy cửa gỗ nhà tắm nữ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là nơi thay quần áo. Một bên là tủ đựng đồ dùng cá nhân của khách, bên cạnh là một băng ghế dài, có lẽ dùng để ngồi thay giày. Bên cạnh còn có một cái giá gỗ, phía trên bày dép lê. Dược Tiểu Tiểu liếc nhìn, chẳng có đôi dép lê nào lành lặn.
Vén nửa tấm rèm che thông vào bên trong, Dược Tiểu Tiểu thấy bốn vòi hoa sen, ước chừng bảy tám cái chậu gỗ, có lẽ là dùng để tắm bồn.
Mặc dù cơ sở vật chất đơn sơ nhưng vệ sinh rất sạch sẽ, điều này khiến Dược Tiểu Tiểu rất hài lòng.
Không biết đã có bao nhiêu người dùng những chiếc chậu gỗ này rồi, không biết dính bao nhiêu vi khuẩn, Dược Tiểu Tiểu không dám dùng để tắm bồn, cô cảm thấy vẫn nên tắm vòi sen cho an toàn.
Quan sát bên trong nhà tắm xong, Dược Tiểu Tiểu quay về phòng thay đồ, ba lần hai lượt cởi sạch quần áo, động tác nhanh như chớp, không hề có chút e lệ nào.
Thân hình như giá đỗ thì có gì mà phải e lệ? Hơn nữa, ở hiện đại cô đã xem nhiều rồi, người ta còn tắm nắng, mặc bikini, Dược Tiểu Tiểu đã sớm quen mắt.
Thế nhưng khi cô quay người, nhìn thấy dáng người của Cam Tú Mai, cô liền chảy nước miếng một cách không có tiền đồ. Thân hình này ăn đứt những cô người mẫu xe hơi kia trăm lần. Nếu là đàn ông, cô đã sớm hóa thành sói đói nhào lên rồi.
Nhìn vòng một 36D căng tròn của người ta, rồi nhìn lại bộ ngực lép kẹp như hạt đậu của mình, Dược Tiểu Tiểu bỗng muốn đập đầu vào tường. Nhìn đôi chân dài miên man, thẳng tắp, trắng nõn của người ta, rồi nhìn lại đôi chân ngắn ngủn của mình, Dược Tiểu Tiểu tự ti muốn chết...
Ngay lúc Dược Tiểu Tiểu bị thân hình hoàn mỹ của Cam Tú Mai đả kích đến mức tự kỷ, thì giọng nói đầy kinh ngạc của Cam Tú Mai vang lên.
"Đồng chí Dược Tiểu Tiểu, cậu lại tự mang dép lê à?"
Một người ngay cả chậu rửa mặt cũng không mang, vậy mà lại mang theo một đôi dép lê, điều này khiến Cam Tú Mai rất khó hiểu.
"Hì hì, tiện tay bỏ vào túi thôi."
Dược Tiểu Tiểu cười ngây ngô, giải thích một cách gượng gạo.
Cam Tú Mai có tin hay không thì cô không quản được.
"Cậu thật là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.