Chương 68: Gặp lại Kiêu Cơ
Phong Nguyệt Bạc
07/05/2021
Ta ngủ giấc ngủ thật sâu, còn mơ một giấc mơ thật dài, cho đến khi cảm thấy đầu vai nhồn nhột mỗi lúc một rõ hơn, mới dần có ý thức, dần tỉnh lại. Mở mắt ra, phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng trưng. Hẳn đã qua giờ Mẹo.
Ta hoảng hốt nhìn về nóc trướng khắc họa đường vân hình con hạc, một lúc lâu mới tỉnh ngủ hẳn, cúi đầu nhìn tên đầu sỏ đã đánh thức ta.
Lúc này quận chúa liền nằm cạnh ta, đầu ngón tay vuốt ve lên vết sẹo nhỏ dài nơi đầu vai, tròng mắt rũ thấp không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Phát hiện thấy ta có động tác, mới ngẩng đầu nhìn, ánh mắt giao nhau.
"Thời điểm hộ tống Ngân trang chủ vào kinh liền bị, đúng không."
Nàng dùng đầu ngón tay lướt nhẹ theo hình dạng chiếc sẹo, giọng trầm thấp. Ta xém chút bị sặc. Tối qua lúc đắm chìm trong vui thích ánh sáng mờ tối mới không bị phát hiện, không ngờ vẫn bị nàng nhìn thấy. Còn may nó đã lành chỉ còn là một đường màu trắng nhạt.
"Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì. Về sau vì do lên đường gấp rút không kịp bôi thuốc mới bị vậy, khoảng thời gian này chỉ cần bôi hắc ngọc cao là có thể hoàn toàn tiêu trừ, nàng yên tâm."
Ta muốn kéo cổ áo bị lơi rộng ra vào lại, nào ngờ bị móng vuốt nào đó đánh rớt.
"Ai lo lắng nàng có thể bị lưu lại sẹo hay không chứ."
Nàng hơi nổi giận, ta vội vàng ôm lấy eo nàng, không biết xấu hổ là gì làm nũng.
"Sao không lo lắng cho được, hôm nay đây thân thể này cũng là của nàng ah."
Quận chúa nào đó đỏ mặt, hất cằm hừ một tiếng.
"Đã sớm là người của thiếp. Năm đó nàng gặp thiếp, liền định trước không thể trốn thoát... đừng lảng sang chuyện khác, để thiếp xem sau lưng có bị thương chỗ nào nữa không."
Vừa nói vừa tính lật người ta lại xem xét.
Hắc, ta sao có thể cho nàng lật người ta xem.
"Không có nha, võ công ta kém cỏi đến vậy sao, sẽ bị người ta chém bị thương sau lưng?"
Ta nhoài người ra sau không để nàng lật người ta lại. Đùa sao, lỡ để nàng nhìn thấy những vết xướt lưu lại đêm qua, cô nương ngạo kiều nào đó thẹn quá hóa giận không để ý tới ta phải làm sao bây giờ.
"Võ công nàng cũng chưa giỏi đến mức có thể đối phó một lúc nhiều thích khách như vậy."
Nàng đại khái cũng nghe qua hồi báo từ Sở Linh, định giờ phát tác, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng trách cứ ta quá nhiều. Trong lúc tâm trạng giằng co, nàng tức giận liếc ta một cái.
"Mau xích vào đây, lui nữa coi chừng rớt xuống giường luôn giờ."
"Hì hì."
Ta biết mình đã thoát được một kiếp, liền chân chó nằm lại vào trong. Nàng cúi đầu hôn lên bả vai ta, sau đó giúp ta sửa lại cổ áo.
"Sau này không cho phép nàng mạo hiểm nữa, nghe chưa."
"Đã biết."
Ta ngoan ngoãn đáp ứng, cũng vô tình liếc thấy trong lớp cổ áo nàng loang lổ những vết đỏ. Khụ khụ, còn may đêm qua vẫn còn chút lý trí, bằng không lỡ mồm làm cho chiếc cổ người này đầy những vết hôn, bây giờ đã bị phạt quỳ rồi. Không đúng là quỳ trên vỏ sầu riêng mới đúng.
"Quận..."
"Hửm?"
Nàng vừa nghe thấy ta mở miệng liền lên tiếng cắt ngang, âm điệu không vui tăng cao mấy phần. Bộ dạng nghiêm túc bất ngờ mê người.
"Ah, Thanh Ngưng."
Ta chê cười sửa lại, trong lòng thì vui vẻ. Đúng vậy, hôm nay đây ta với người này đã là mối quan hệ thân mật rồi... nhớ lại tình cảnh đêm qua, trên mặt nhất thời có chút nóng lên, hạ tầm nhìn nói.
"Thanh Ngưng, phải chăng chúng ta nên rời giường?"
Nàng nằm nhoài trên người ta, cọ cọ cái đầu vào cổ.
"Nằm thêm một lúc."
Giọng mang theo nũng nịu, ngọt ngào đến độ để người ta không tài nào có thể chống cự. Ta vòng tay ôm lấy nàng, do dự một lúc, vẫn không nhịn được hỏi.
"Nơi đó, còn đau không?"
"Nơi nào?"
Nàng mơ hồ đáp lại, đợi nghe hiểu xong liền lập tức xù lông.
"Không cho phép nói chuyện này!"
"Việc gì phải xấu hổ."
"Im miệng!"
Cô nương nào đó ngạo kiều giận dữ nhéo eo ta, ta cười cười nắm lấy tay nàng, trong đầu bất thình lình hiện lên gương mặt non nớt khóc lóc lê hoa đới vũ.
Tiểu nhân đáng yêu cũng mang âm giọng xấu hổ tương tự trong giấc mộng của ta chính là quận chúa lúc bé đi.
Hai, loại cảm giác này quả thật vi diệu. Giống như trí nhớ bị mất đột nhiên ùa về, cảnh tượng gặp nàng lần đầu tiên năm đó hiện lên trong mộng rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua. Nhưng mối quan hệ hôm nay đã không giống, lại nhớ lại mỗi lời nói cử chỉ đối phương, chỉ cảm thấy ngọt ngào dị thường.
Đó là quận chúa lúc còn bé ah. Ta không nhịn được muốn cười, lại thấy ảo não không thôi. Sau đó tại sao mình lại không đến như lời hẹn nhỉ, để bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Ừm... hình như là do sư huynh muốn ta giúp hắn theo dõi một vụ cướp, kết quả lúc giao thủ vô tình bị đối phương chém một đao, trở về nằm nửa tháng trời, đợi vết thương lành hẳn cũng đã qua một khoảng thời gian, cũng không thể giải quyết được gì hơn, cũng không để trong lòng nữa...
Ta đúng thật ngu ngốc.
"Tại sao không nói chuyện?"
Người trong ngực thấy ta im lặng, liền nhẹ chọt chọt ngực ta hỏi.
Ta cười một tiếng.
"Đang phản tỉnh."
"Phản tỉnh cái gì?"
"Phản tỉnh bản thân chưa đủ tốt, còn cần yêu thương quan tâm cần vâng lời hơn mới được."
"Ha, chậm lụt."
Nàng chồm tới bóp bóp gương mặt ta, tuy ngoài mặt chê trách, nhưng thật ra nàng vẫn rất hưởng thụ. Ta cũng không tránh, để mặc nàng giở thủ đoạn. Nhưng sau đó lại thấy cổ áo nàng vì động tác mà cũng lệch sang một bên, không còn cân đối, liền không nhịn được đưa tay muốn chỉnh lại.
Không ngờ quận chúa lại có phản ứng rất lớn, phiền não đẩy tay ra ra, nhân tiện còn ném cho ánh nhìn hình viên đạn.
"Nàng muốn làm cái gì!"
Sau đó lại mặt hồng hồng cắn môi, nhỏ giọng nói.
"Tối qua, còn chưa đủ sao."
Trời ạ nghĩ đi đâu vậy! Ta là loại người đó sao? Hơn nữa mới sáng sớm đã dùng vẻ mặt này nói chuyện a!
Nội tâm ngay thẳng không có chút tà niệm nào của ta sao cam tâm bị oan uổng thế được, vì vậy liền đẩy ngã một vị cô nương còn không biết bản thân câu dẫn người khác xuống, hung hăng khi dễ một phen. Nháo một hồi xong, bên ngoài đã có thị nữ truyền lời nói tiểu vương gia đến tìm. Nàng ổn định thanh âm phân phó vài câu, đợi người sau đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm liền nằm vào lòng ta, giận dữ đánh vai ta thêm mấy cái.
"Lá gan nàng to lên rồi phải không!"
Ta vờ một bộ thẹn thùng cọ cọ đầu vào ngực nàng.
"Chỉ trách quận chúa nghiêng nước nghiêng thành, khiến thần thiếp không kềm được."
"Bớt lắm mồm."
Nàng đẩy cái đầu ta ra, bưng mặt ta đối mặt hồi lâu, bỗng nghiêm nghị nói.
"Sau này, nàng liền dọn vào đây ở với thiếp."
Trong lòng ta bỗng giật nảy. Đây là muốn công khai quan hệ trong phủ sao?
"Nhưng tiểu vương gia vẫn chưa biết chuyện chúng ta."
Đứng dậy ta giúp nàng mặc áo.
"Nhỡ hắn không đồng ý thì phải làm sao."
"Haha."
Quận chúa nâng cằm ta lên, quả nhiên phong lưu tà mị nói.
"Tiểu mỹ nữ yên tâm, bổn cung tự có cách."
Vì vậy thời điểm dùng cơm trưa, nàng liền nghiêm cẩn nói với đệ đệ rất được hoan nghênh bên ngoài của mình.
"Thanh Sơn, tỷ đã thích Vương đồ tể ở cửa hàng thịt Trần Niệm phố Tam Trà rồi, đệ cảm thấy tên nam nhân đó thế nào."
Ta trong phút chốc trợn to hai mắt, còn tiểu vương gia thì trực tiếp phun hết thức ăn ra ngoài.
"Tỷ, khụ khụ, tỷ vừa mới nói cái gì?!"
"Tỷ coi trọng Vương đồ tể."
"Sao cơ!!"
Hắn xác nhận xong liền kích động đến mặt cũng tím tái.
"Loại nam nhân đã có hai đời vợ, đã mập ú lại còn vừa mở miệng liền văng tục đầy người tỷ làm sao có thể thích loại người như vậy!"
Ta hơi sững sốt, thì ra Vương đồ tể có hình tượng như vậy sao, thế nhưng ta nghe nói hắn bằm thịt heo ăn rất ngon.
Tiểu vương gia phẫn uất nắm lấy ống tay áo quận chúa.
"Không! Đệ không thể chấp nhận! Tỷ chọn ai cũng được ngoại trừ hắn!"
Quận chúa ôn nhu sờ đầu hắn.
"Mới vừa rồi ta đùa với đệ thôi, thật ra người ta thích chính là Đại Hoa."
"Hả?"
Khóe mắt còn đang đọng nước của hắn ngạc nhiên đờ người.
"Lời nói lúc này của ta là nghiêm túc, Đại Hoa chính là người ta muốn chung đụng cả đời."
Quận chúa chậm rãi vừa nói, giữa hai hàng lông mày bỗng giãn ra ý cười, như hất ra một làn gió xuân làm rung động lòng người. Quay đầu nhìn về hướng ta, ánh mắt kiên định mà sủng nịch.
"Ta sẽ đi cùng nàng tới khi bạc đầu giai lão."
Bạc đầu giai lão a...
Không cần phải thề non hẹn biển oanh oanh liệt liệt, chỉ cần đơn giản một câu như vậy, đã khiến trái tim ta rung động không thôi. Ta kềm nén tâm tư cùng nàng đối mặt, ánh mắt giằng co một lúc, giống như trong cái tích tắc hết thảy quanh mình đều biến mất, chỉ còn lại hai người chúng ta.
Gặp được một nữ nhân như vậy liền phải lấy đi thôi.
Tiểu vương gia một bên sợ hãi một lúc lâu, vẻ mặt đờ đẫn mới dần hoãn lại, con ngươi lưu chuyển giữa hai người chúng ta, cuối cùng nói một câu.
"Một đôi như vậy, có vẻ như... cũng không khó tiếp nhận mấy..."
Không ngờ hắn chỉ nhả ra một câu như vậy.
Ta liền leo lên vị trí rể phu trong lòng tiểu vương gia, cũng cần phải dạy dỗ người rể phu này thật tốt. Vì vậy sau giờ cơm không ngoài dự đoán ta liền bị hắn lôi đi giảng đạo một hồi, còn không quên uy hiếp đe dọa các kiểu, nghe đến lỗ tai ta cũng sắp đóng thành cái kén, quận chúa rốt cuộc mới một thân nam trang bước ra.
Quận chúa chúng ta mặc nam trang vẫn khuynh thành nha. Ta che trái tim nhảy bình bịch không ngừng của mình lại.
"Mang nàng ra ngoài một chuyến."
Nàng cố ý ném cho ta ánh nhìn mị nhãn, kéo ta tới bên người nàng.
"Chỉ hai người chúng ta?"
"Nếu nàng cảm thấy còn chưa đủ thú vị, có thể lựa chọn tới chỗ bác sĩ thú y với Kiều nhi, đổi lại Đại Phương đi với thiếp."
"Không không không, ta đương nhiên là theo nàng, cầu còn không được a."
Ta không chút do dự trả lời. Tiểu vương gia đầu bên kia đặc biệt cao quý cười lạnh, vẻ hài lòng cũng vừa khinh bỉ hiện ra trên mặt, thần sắc đúng là phức tạp. Ta không so đo với hắn, kéo quận chúa ra ngoài.
"Con chó của Lôi tiểu thư bị bệnh?"
"Ừm, đại khái bị bội thực đi."
"Ah..."
Bội thực sao? Ta nói.
"Thanh Ngưng, ta cũng muốn đổi nam trang."
"Không cho phép."
Nàng dứt khoát cự tuyệt.
"Tại sao a."
"Chính là không cho phép."
"... Không cho phép thì thôi vậy."
Ta bĩu môi, cho đến khi ra phố, mới hiểu được dụng tâm hiểm ác của quận chúa.
Không thể không nói quận chúa chúng ta quả thật là một người quá cuốn hút, xem như trước khi ra cửa đã cố ý dán cặp râu già, thế mà rơi vào mắt mấy tên nam nhân tiểu thư nhàn rỗi trên phố cũng được tính là phong tình mới chết người chứ.
Thế nhưng các nàng nhìn quận chúa như sói như hổ thì cũng thôi đi, còn ném cho ta ánh mắt ghen tỵ phẫn hận là thế nào, thậm chí thỉnh thoảng ta còn nghe thấy sau lưng truyền tới "Con nhà ai mà anh tuấn thế này, ngay cả cặp râu cũng anh tuấn" "Quả thật muốn sờ thử một cái aaaa" "Xem như làm thiếp cả đời cũng cam nguyện a" mấy lời xầm xì không biết xấu hổ.
Dân tình Đại Việt có cần trở nên cẩu thả như vậy hay không!
"Tướng công, thiếp sắp bị ánh mắt cừu hận của các nàng đâm chết rồi."
Ta quay đầu nói với quận chúa.
"Vậy sao, sao vi phu không cảm nhận được?"
Người đi bên cạnh ta liếc nhìn ta thản nhiên nói, vờ một bộ hết sức đoan chính. Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được nàng đang cười trộm.
Quá ác liệt, người này nhất định là cố tình. Lúc tâm trạng ta khó chịu, cứ cố ý mấy tên công tử ca lúc ngang qua người, còn không quên thẳng tắp nhìn ta bằng ánh nhìn linh động lưu manh.
Ta hung ác trừng bọn họ.
"Nhìn cái gì mà nhìn."
Thế nhưng bọ họ không những không thu liễm, mà còn trở nên hưng phấn hơn. Đúng là khó hiểu.
Đang muốn lại mở miệng mắng người, bên hông bỗng trở nên căng thẳng. Quận chúa đưa tay nắm lấy eo ta, ánh mắt quét qua, mấy người kia chỉ biết run lên, rốt rít xoay mặt đi nơi khác.
Khí thế quả thật đáng sợ.
"Xem ra phong khí trong thành cẩn phải chỉnh đốn lại."
Nàng âm trầm nói. Ta đứng một bên cũng cảm thấy lạnh hết gáy.
Có điều quận chúa bá đạo như vậy cũng rất đáng yêu nha. Ta thân mật ôm lấy cánh tay nàng, cả hai đi qua con đường, xuyên qua hẻm nhỏ, liền tới sau một con phố, một quán trà cách biệt tĩnh lặng hiện lên. Chưỡng quầy cũng không phải người bình thường, liếc nhìn liền nhận ra quận chúa, cung kính dẫn chúng ta lên lầu hai, tới một gian ấm cúng.
Còn ta dọc trên đường đi thì tò mò, tới khi tiến vào gian thì biến thành khiếp sợ. Bởi vì đầu bên kia đang ngồi uống trà, bất ngờ chính là trưởng công chúa Trữ Thanh Qua cùng giáo chủ Lam Nguyên Kiêu Cơ đã lâu không gặp!
"Đường tỷ."
Quận chúa kéo ta ngồi xuống.
"Hai muội đã tới."
Trưởng công chúa cười nhạt với chúng ta. Kiêu Cơ ngược lại rất nhiệt tình, tới châm trà cho chúng ta, hưng phấn kể lể những chuyện lý thú gần đây, còn có những vật mới lạ gặp được trong Thuận Thiên thành.
Cứ như một vị bằng hữu đã lâu năm.
Người này vẫn một bộ xiêm y đỏ bắt mắt, bộ dạng cũng không thay đổi bao nhiêu, chẳng qua khẩu ngữ Lam Nguyên nói tiếng Việt lúc trước của nàng đã được uốn nắn không ít, đọc bài thơ nghe cũng chuẩn hơn.Thỉnh thoảng còn chạm mắt trưởng công chúa, lộ ra chút tư thái thẹn thùng của cô gái nhỏ.
"Nếm thử món này."
Lúc này trưởng công chúa gắp một miếng ngó sen đưa tới bên miệng Kiêu Cơ. Nàng khẽ cắn một miếng, vui vẻ nói.
"Ngon hơn so với sư phụ trong phủ ngươi."
"Nếu ngươi thích một lát gói về thêm mấy phần."
"Được nha, sẵn mang về cho đám Hà nhị cô luôn, tránh cho các nàng ở trên thuyền sinh ủy khuất."
Ta ngây ngẩn nhìn hỗ động thân mật giữa hai người bọn họ, bỗng nhiên kịp thời phản ứng, lẽ nào các nàng...
"Như nàng suy nghĩ."
Quận chúa nhéo lòng bàn tay ta, ghé vào bên tai ta hoạt bát nói.
"Hai người các nàng sớm đã lưỡng tình tương duyệt. Hôm nay đường tỷ đặc biệt mua một chiếc thuyền hoa mang Kiêu Cơ du sơn ngoạn thủy."
A, thật hâm mộ.
"Hừ hừ, hôm nào đó thiếp cũng sẽ mang nàng đi."
Nàng cười cắn lỗ tai ta một cái.
"Thấy các muội thế này, ta cũng yên tâm."
Trưởng công chúa ôn thanh nói, trong mắt thấm ra chút nhu sắc.
"Tỷ dự định đưa Cơ nhi xuôi về Nam, hôm nay cũng không dừng lại đây lâu, đợi một lát thuyền sẽ tiếp tục chuyến đi."
"Ừm, nhớ gửi thư về cho muội."
"Đúng rồi, Kiều nhi hiện tại sống trong vương phủ luôn sao."
"Ừ, nàng thế nhưng muốn đi chơi thêm hai tháng nữa mới chịu trở về."
Nhân dịp hai tỷ muội các nàng trò chuyện về gia đình, ta vội vàng tiến tới bắt chuyện Kiêu Cơ. Ta quả thật thấy tò mò nàng với trưởng công chúa rốt cuộc đến với nhau thế nào, rõ ràng lúc trước ở Ngân Sơn còn như nước với lửa không thể dung hòa.
Kiêu Cơ suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng trả lời.
"Ta thích văn hóa Trung Nguyên, thích nàng ôn nhu hiền huệ học thức uyên bác lại còn là một cô nương người Hán biết lễ nghĩa. Chung đụng một thời gian ở Khuyết Kinh với nàng, ta liền thật sự bị nàng hấp dẫn. Tình đầu ý hợp, hai tâm hồn tự nhiên sẽ cuốn hút lấy nhau."
Giáo chủ, tài văn chương là sở trường của ngươi à!
Cơ mà về phần trưởng công chúa, có lời đồn đãi về nàng là một kỳ nữ nhưng lại thanh tâm quả dục không gần sắc đẹp đến mức hóa tiên luôn, thế mà bỗng dưng lại rơi vào chuyện tình cảm chốn phàm trần. Câu hỏi này sau khi ta nghe được Kiêu Cơ khảy lên một khúc tươi sáng, thì liền có câu trả lời.
Quả nhiên tình đầu ý hợp a.
Đám người chúng ta nói chuyện phiếm dùng cơm, bất giác đã chập tối tự lúc nào. Đưa hai người bọn họ lên xe rời đi xong, A Ngũ liền lái xe ngựa tới đón ta và quận chúa hồi phủ, nhân tiện còn đi thành Bắc một chuyến, lúc trời vừa tối hẳn mới mua hai chậu bông trở về, chuẩn bị chăm chúng bên thành cửa sổ.
Trong phủ đã lên đèn, ánh sáng vàng xua tan đi không ít bóng đen do màn đêm phủ xuống. Thời điểm ta dắt quận chúa vào vườn hoa, mới phát hiện đai lưng bên hông hình như có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn, không khỏi sững sốt.
Bên hông ta chẳng phải là miếng hồng ngọc bội của quận chúa sao?
Từ lúc nào mà... ta chớp mắt mấy cái, chợt nhớ lại xe ngựa trên đường hồi phủ ta có chợp mắt một lúc, tỉnh lại liền thấy quận chúa vội vã tránh đi, bộ dạng có vẻ hơi lật đật, giờ ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Hắc hắc."
Ta nhìn người nào đó lén thắt trộm ngọc bội bên hông ta, cười ngây ngô.
"Gì chứ."
Quận chúa có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua một bên.
"Không cho phép trốn."
Ta bắt lấy tay nàng, kéo người nào đó tính trốn về lại, sau đó ôm lấy eo nàng, từ từ dùng trán đụng trán.
"Làm sao bây giờ, thật sự rất muốn hôn nàng."
Thu hẹp vòng tay, ta ôm chặt người nàng không chừa khe hở.
Nàng sóng mắt yêu kiều nhìn ta, có chút thẹn thùng, cũng có chút vui vẻ. ta cúi đầu từ từ tiến lại gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau tạo nên không khí rất động tình, nhưng lại cố ý nói.
"Có ám vệ theo không?"
Tiếng nói vừa rơi xuống, trên nóc ngói gần đó đột nhiên phát ra một trận âm thanh huyên náo. Đếm chừng có mười mấy bóng chim bay lên tán loạn.
"Phụt, quả thật là có a."
Quận chúa giận dữ vùi đầu vào ngực ta lẩm bẩm.
"Bọn họ đừng hòng nhận tiền lương tháng này."
Ta cọ cọ lên lỗ tai đỏ ửng của nàng.
"Vậy còn muốn hay thôi?"
"Muốn."
- --- ---- ----
Một năm mới lại đến, cho mình xin chúc tất cả các bạn, xa gần gần xa, có được sức khỏe và mọi lời chúc tốt đẹp nhất.
Happy new year!!!!!
P/S: *chắp tay* cầu cho mình đủ sức có thể edit hoàn mấy bộ truyện đang dang dở của mình.
Ta hoảng hốt nhìn về nóc trướng khắc họa đường vân hình con hạc, một lúc lâu mới tỉnh ngủ hẳn, cúi đầu nhìn tên đầu sỏ đã đánh thức ta.
Lúc này quận chúa liền nằm cạnh ta, đầu ngón tay vuốt ve lên vết sẹo nhỏ dài nơi đầu vai, tròng mắt rũ thấp không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Phát hiện thấy ta có động tác, mới ngẩng đầu nhìn, ánh mắt giao nhau.
"Thời điểm hộ tống Ngân trang chủ vào kinh liền bị, đúng không."
Nàng dùng đầu ngón tay lướt nhẹ theo hình dạng chiếc sẹo, giọng trầm thấp. Ta xém chút bị sặc. Tối qua lúc đắm chìm trong vui thích ánh sáng mờ tối mới không bị phát hiện, không ngờ vẫn bị nàng nhìn thấy. Còn may nó đã lành chỉ còn là một đường màu trắng nhạt.
"Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì. Về sau vì do lên đường gấp rút không kịp bôi thuốc mới bị vậy, khoảng thời gian này chỉ cần bôi hắc ngọc cao là có thể hoàn toàn tiêu trừ, nàng yên tâm."
Ta muốn kéo cổ áo bị lơi rộng ra vào lại, nào ngờ bị móng vuốt nào đó đánh rớt.
"Ai lo lắng nàng có thể bị lưu lại sẹo hay không chứ."
Nàng hơi nổi giận, ta vội vàng ôm lấy eo nàng, không biết xấu hổ là gì làm nũng.
"Sao không lo lắng cho được, hôm nay đây thân thể này cũng là của nàng ah."
Quận chúa nào đó đỏ mặt, hất cằm hừ một tiếng.
"Đã sớm là người của thiếp. Năm đó nàng gặp thiếp, liền định trước không thể trốn thoát... đừng lảng sang chuyện khác, để thiếp xem sau lưng có bị thương chỗ nào nữa không."
Vừa nói vừa tính lật người ta lại xem xét.
Hắc, ta sao có thể cho nàng lật người ta xem.
"Không có nha, võ công ta kém cỏi đến vậy sao, sẽ bị người ta chém bị thương sau lưng?"
Ta nhoài người ra sau không để nàng lật người ta lại. Đùa sao, lỡ để nàng nhìn thấy những vết xướt lưu lại đêm qua, cô nương ngạo kiều nào đó thẹn quá hóa giận không để ý tới ta phải làm sao bây giờ.
"Võ công nàng cũng chưa giỏi đến mức có thể đối phó một lúc nhiều thích khách như vậy."
Nàng đại khái cũng nghe qua hồi báo từ Sở Linh, định giờ phát tác, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng trách cứ ta quá nhiều. Trong lúc tâm trạng giằng co, nàng tức giận liếc ta một cái.
"Mau xích vào đây, lui nữa coi chừng rớt xuống giường luôn giờ."
"Hì hì."
Ta biết mình đã thoát được một kiếp, liền chân chó nằm lại vào trong. Nàng cúi đầu hôn lên bả vai ta, sau đó giúp ta sửa lại cổ áo.
"Sau này không cho phép nàng mạo hiểm nữa, nghe chưa."
"Đã biết."
Ta ngoan ngoãn đáp ứng, cũng vô tình liếc thấy trong lớp cổ áo nàng loang lổ những vết đỏ. Khụ khụ, còn may đêm qua vẫn còn chút lý trí, bằng không lỡ mồm làm cho chiếc cổ người này đầy những vết hôn, bây giờ đã bị phạt quỳ rồi. Không đúng là quỳ trên vỏ sầu riêng mới đúng.
"Quận..."
"Hửm?"
Nàng vừa nghe thấy ta mở miệng liền lên tiếng cắt ngang, âm điệu không vui tăng cao mấy phần. Bộ dạng nghiêm túc bất ngờ mê người.
"Ah, Thanh Ngưng."
Ta chê cười sửa lại, trong lòng thì vui vẻ. Đúng vậy, hôm nay đây ta với người này đã là mối quan hệ thân mật rồi... nhớ lại tình cảnh đêm qua, trên mặt nhất thời có chút nóng lên, hạ tầm nhìn nói.
"Thanh Ngưng, phải chăng chúng ta nên rời giường?"
Nàng nằm nhoài trên người ta, cọ cọ cái đầu vào cổ.
"Nằm thêm một lúc."
Giọng mang theo nũng nịu, ngọt ngào đến độ để người ta không tài nào có thể chống cự. Ta vòng tay ôm lấy nàng, do dự một lúc, vẫn không nhịn được hỏi.
"Nơi đó, còn đau không?"
"Nơi nào?"
Nàng mơ hồ đáp lại, đợi nghe hiểu xong liền lập tức xù lông.
"Không cho phép nói chuyện này!"
"Việc gì phải xấu hổ."
"Im miệng!"
Cô nương nào đó ngạo kiều giận dữ nhéo eo ta, ta cười cười nắm lấy tay nàng, trong đầu bất thình lình hiện lên gương mặt non nớt khóc lóc lê hoa đới vũ.
Tiểu nhân đáng yêu cũng mang âm giọng xấu hổ tương tự trong giấc mộng của ta chính là quận chúa lúc bé đi.
Hai, loại cảm giác này quả thật vi diệu. Giống như trí nhớ bị mất đột nhiên ùa về, cảnh tượng gặp nàng lần đầu tiên năm đó hiện lên trong mộng rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua. Nhưng mối quan hệ hôm nay đã không giống, lại nhớ lại mỗi lời nói cử chỉ đối phương, chỉ cảm thấy ngọt ngào dị thường.
Đó là quận chúa lúc còn bé ah. Ta không nhịn được muốn cười, lại thấy ảo não không thôi. Sau đó tại sao mình lại không đến như lời hẹn nhỉ, để bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Ừm... hình như là do sư huynh muốn ta giúp hắn theo dõi một vụ cướp, kết quả lúc giao thủ vô tình bị đối phương chém một đao, trở về nằm nửa tháng trời, đợi vết thương lành hẳn cũng đã qua một khoảng thời gian, cũng không thể giải quyết được gì hơn, cũng không để trong lòng nữa...
Ta đúng thật ngu ngốc.
"Tại sao không nói chuyện?"
Người trong ngực thấy ta im lặng, liền nhẹ chọt chọt ngực ta hỏi.
Ta cười một tiếng.
"Đang phản tỉnh."
"Phản tỉnh cái gì?"
"Phản tỉnh bản thân chưa đủ tốt, còn cần yêu thương quan tâm cần vâng lời hơn mới được."
"Ha, chậm lụt."
Nàng chồm tới bóp bóp gương mặt ta, tuy ngoài mặt chê trách, nhưng thật ra nàng vẫn rất hưởng thụ. Ta cũng không tránh, để mặc nàng giở thủ đoạn. Nhưng sau đó lại thấy cổ áo nàng vì động tác mà cũng lệch sang một bên, không còn cân đối, liền không nhịn được đưa tay muốn chỉnh lại.
Không ngờ quận chúa lại có phản ứng rất lớn, phiền não đẩy tay ra ra, nhân tiện còn ném cho ánh nhìn hình viên đạn.
"Nàng muốn làm cái gì!"
Sau đó lại mặt hồng hồng cắn môi, nhỏ giọng nói.
"Tối qua, còn chưa đủ sao."
Trời ạ nghĩ đi đâu vậy! Ta là loại người đó sao? Hơn nữa mới sáng sớm đã dùng vẻ mặt này nói chuyện a!
Nội tâm ngay thẳng không có chút tà niệm nào của ta sao cam tâm bị oan uổng thế được, vì vậy liền đẩy ngã một vị cô nương còn không biết bản thân câu dẫn người khác xuống, hung hăng khi dễ một phen. Nháo một hồi xong, bên ngoài đã có thị nữ truyền lời nói tiểu vương gia đến tìm. Nàng ổn định thanh âm phân phó vài câu, đợi người sau đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm liền nằm vào lòng ta, giận dữ đánh vai ta thêm mấy cái.
"Lá gan nàng to lên rồi phải không!"
Ta vờ một bộ thẹn thùng cọ cọ đầu vào ngực nàng.
"Chỉ trách quận chúa nghiêng nước nghiêng thành, khiến thần thiếp không kềm được."
"Bớt lắm mồm."
Nàng đẩy cái đầu ta ra, bưng mặt ta đối mặt hồi lâu, bỗng nghiêm nghị nói.
"Sau này, nàng liền dọn vào đây ở với thiếp."
Trong lòng ta bỗng giật nảy. Đây là muốn công khai quan hệ trong phủ sao?
"Nhưng tiểu vương gia vẫn chưa biết chuyện chúng ta."
Đứng dậy ta giúp nàng mặc áo.
"Nhỡ hắn không đồng ý thì phải làm sao."
"Haha."
Quận chúa nâng cằm ta lên, quả nhiên phong lưu tà mị nói.
"Tiểu mỹ nữ yên tâm, bổn cung tự có cách."
Vì vậy thời điểm dùng cơm trưa, nàng liền nghiêm cẩn nói với đệ đệ rất được hoan nghênh bên ngoài của mình.
"Thanh Sơn, tỷ đã thích Vương đồ tể ở cửa hàng thịt Trần Niệm phố Tam Trà rồi, đệ cảm thấy tên nam nhân đó thế nào."
Ta trong phút chốc trợn to hai mắt, còn tiểu vương gia thì trực tiếp phun hết thức ăn ra ngoài.
"Tỷ, khụ khụ, tỷ vừa mới nói cái gì?!"
"Tỷ coi trọng Vương đồ tể."
"Sao cơ!!"
Hắn xác nhận xong liền kích động đến mặt cũng tím tái.
"Loại nam nhân đã có hai đời vợ, đã mập ú lại còn vừa mở miệng liền văng tục đầy người tỷ làm sao có thể thích loại người như vậy!"
Ta hơi sững sốt, thì ra Vương đồ tể có hình tượng như vậy sao, thế nhưng ta nghe nói hắn bằm thịt heo ăn rất ngon.
Tiểu vương gia phẫn uất nắm lấy ống tay áo quận chúa.
"Không! Đệ không thể chấp nhận! Tỷ chọn ai cũng được ngoại trừ hắn!"
Quận chúa ôn nhu sờ đầu hắn.
"Mới vừa rồi ta đùa với đệ thôi, thật ra người ta thích chính là Đại Hoa."
"Hả?"
Khóe mắt còn đang đọng nước của hắn ngạc nhiên đờ người.
"Lời nói lúc này của ta là nghiêm túc, Đại Hoa chính là người ta muốn chung đụng cả đời."
Quận chúa chậm rãi vừa nói, giữa hai hàng lông mày bỗng giãn ra ý cười, như hất ra một làn gió xuân làm rung động lòng người. Quay đầu nhìn về hướng ta, ánh mắt kiên định mà sủng nịch.
"Ta sẽ đi cùng nàng tới khi bạc đầu giai lão."
Bạc đầu giai lão a...
Không cần phải thề non hẹn biển oanh oanh liệt liệt, chỉ cần đơn giản một câu như vậy, đã khiến trái tim ta rung động không thôi. Ta kềm nén tâm tư cùng nàng đối mặt, ánh mắt giằng co một lúc, giống như trong cái tích tắc hết thảy quanh mình đều biến mất, chỉ còn lại hai người chúng ta.
Gặp được một nữ nhân như vậy liền phải lấy đi thôi.
Tiểu vương gia một bên sợ hãi một lúc lâu, vẻ mặt đờ đẫn mới dần hoãn lại, con ngươi lưu chuyển giữa hai người chúng ta, cuối cùng nói một câu.
"Một đôi như vậy, có vẻ như... cũng không khó tiếp nhận mấy..."
Không ngờ hắn chỉ nhả ra một câu như vậy.
Ta liền leo lên vị trí rể phu trong lòng tiểu vương gia, cũng cần phải dạy dỗ người rể phu này thật tốt. Vì vậy sau giờ cơm không ngoài dự đoán ta liền bị hắn lôi đi giảng đạo một hồi, còn không quên uy hiếp đe dọa các kiểu, nghe đến lỗ tai ta cũng sắp đóng thành cái kén, quận chúa rốt cuộc mới một thân nam trang bước ra.
Quận chúa chúng ta mặc nam trang vẫn khuynh thành nha. Ta che trái tim nhảy bình bịch không ngừng của mình lại.
"Mang nàng ra ngoài một chuyến."
Nàng cố ý ném cho ta ánh nhìn mị nhãn, kéo ta tới bên người nàng.
"Chỉ hai người chúng ta?"
"Nếu nàng cảm thấy còn chưa đủ thú vị, có thể lựa chọn tới chỗ bác sĩ thú y với Kiều nhi, đổi lại Đại Phương đi với thiếp."
"Không không không, ta đương nhiên là theo nàng, cầu còn không được a."
Ta không chút do dự trả lời. Tiểu vương gia đầu bên kia đặc biệt cao quý cười lạnh, vẻ hài lòng cũng vừa khinh bỉ hiện ra trên mặt, thần sắc đúng là phức tạp. Ta không so đo với hắn, kéo quận chúa ra ngoài.
"Con chó của Lôi tiểu thư bị bệnh?"
"Ừm, đại khái bị bội thực đi."
"Ah..."
Bội thực sao? Ta nói.
"Thanh Ngưng, ta cũng muốn đổi nam trang."
"Không cho phép."
Nàng dứt khoát cự tuyệt.
"Tại sao a."
"Chính là không cho phép."
"... Không cho phép thì thôi vậy."
Ta bĩu môi, cho đến khi ra phố, mới hiểu được dụng tâm hiểm ác của quận chúa.
Không thể không nói quận chúa chúng ta quả thật là một người quá cuốn hút, xem như trước khi ra cửa đã cố ý dán cặp râu già, thế mà rơi vào mắt mấy tên nam nhân tiểu thư nhàn rỗi trên phố cũng được tính là phong tình mới chết người chứ.
Thế nhưng các nàng nhìn quận chúa như sói như hổ thì cũng thôi đi, còn ném cho ta ánh mắt ghen tỵ phẫn hận là thế nào, thậm chí thỉnh thoảng ta còn nghe thấy sau lưng truyền tới "Con nhà ai mà anh tuấn thế này, ngay cả cặp râu cũng anh tuấn" "Quả thật muốn sờ thử một cái aaaa" "Xem như làm thiếp cả đời cũng cam nguyện a" mấy lời xầm xì không biết xấu hổ.
Dân tình Đại Việt có cần trở nên cẩu thả như vậy hay không!
"Tướng công, thiếp sắp bị ánh mắt cừu hận của các nàng đâm chết rồi."
Ta quay đầu nói với quận chúa.
"Vậy sao, sao vi phu không cảm nhận được?"
Người đi bên cạnh ta liếc nhìn ta thản nhiên nói, vờ một bộ hết sức đoan chính. Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được nàng đang cười trộm.
Quá ác liệt, người này nhất định là cố tình. Lúc tâm trạng ta khó chịu, cứ cố ý mấy tên công tử ca lúc ngang qua người, còn không quên thẳng tắp nhìn ta bằng ánh nhìn linh động lưu manh.
Ta hung ác trừng bọn họ.
"Nhìn cái gì mà nhìn."
Thế nhưng bọ họ không những không thu liễm, mà còn trở nên hưng phấn hơn. Đúng là khó hiểu.
Đang muốn lại mở miệng mắng người, bên hông bỗng trở nên căng thẳng. Quận chúa đưa tay nắm lấy eo ta, ánh mắt quét qua, mấy người kia chỉ biết run lên, rốt rít xoay mặt đi nơi khác.
Khí thế quả thật đáng sợ.
"Xem ra phong khí trong thành cẩn phải chỉnh đốn lại."
Nàng âm trầm nói. Ta đứng một bên cũng cảm thấy lạnh hết gáy.
Có điều quận chúa bá đạo như vậy cũng rất đáng yêu nha. Ta thân mật ôm lấy cánh tay nàng, cả hai đi qua con đường, xuyên qua hẻm nhỏ, liền tới sau một con phố, một quán trà cách biệt tĩnh lặng hiện lên. Chưỡng quầy cũng không phải người bình thường, liếc nhìn liền nhận ra quận chúa, cung kính dẫn chúng ta lên lầu hai, tới một gian ấm cúng.
Còn ta dọc trên đường đi thì tò mò, tới khi tiến vào gian thì biến thành khiếp sợ. Bởi vì đầu bên kia đang ngồi uống trà, bất ngờ chính là trưởng công chúa Trữ Thanh Qua cùng giáo chủ Lam Nguyên Kiêu Cơ đã lâu không gặp!
"Đường tỷ."
Quận chúa kéo ta ngồi xuống.
"Hai muội đã tới."
Trưởng công chúa cười nhạt với chúng ta. Kiêu Cơ ngược lại rất nhiệt tình, tới châm trà cho chúng ta, hưng phấn kể lể những chuyện lý thú gần đây, còn có những vật mới lạ gặp được trong Thuận Thiên thành.
Cứ như một vị bằng hữu đã lâu năm.
Người này vẫn một bộ xiêm y đỏ bắt mắt, bộ dạng cũng không thay đổi bao nhiêu, chẳng qua khẩu ngữ Lam Nguyên nói tiếng Việt lúc trước của nàng đã được uốn nắn không ít, đọc bài thơ nghe cũng chuẩn hơn.Thỉnh thoảng còn chạm mắt trưởng công chúa, lộ ra chút tư thái thẹn thùng của cô gái nhỏ.
"Nếm thử món này."
Lúc này trưởng công chúa gắp một miếng ngó sen đưa tới bên miệng Kiêu Cơ. Nàng khẽ cắn một miếng, vui vẻ nói.
"Ngon hơn so với sư phụ trong phủ ngươi."
"Nếu ngươi thích một lát gói về thêm mấy phần."
"Được nha, sẵn mang về cho đám Hà nhị cô luôn, tránh cho các nàng ở trên thuyền sinh ủy khuất."
Ta ngây ngẩn nhìn hỗ động thân mật giữa hai người bọn họ, bỗng nhiên kịp thời phản ứng, lẽ nào các nàng...
"Như nàng suy nghĩ."
Quận chúa nhéo lòng bàn tay ta, ghé vào bên tai ta hoạt bát nói.
"Hai người các nàng sớm đã lưỡng tình tương duyệt. Hôm nay đường tỷ đặc biệt mua một chiếc thuyền hoa mang Kiêu Cơ du sơn ngoạn thủy."
A, thật hâm mộ.
"Hừ hừ, hôm nào đó thiếp cũng sẽ mang nàng đi."
Nàng cười cắn lỗ tai ta một cái.
"Thấy các muội thế này, ta cũng yên tâm."
Trưởng công chúa ôn thanh nói, trong mắt thấm ra chút nhu sắc.
"Tỷ dự định đưa Cơ nhi xuôi về Nam, hôm nay cũng không dừng lại đây lâu, đợi một lát thuyền sẽ tiếp tục chuyến đi."
"Ừm, nhớ gửi thư về cho muội."
"Đúng rồi, Kiều nhi hiện tại sống trong vương phủ luôn sao."
"Ừ, nàng thế nhưng muốn đi chơi thêm hai tháng nữa mới chịu trở về."
Nhân dịp hai tỷ muội các nàng trò chuyện về gia đình, ta vội vàng tiến tới bắt chuyện Kiêu Cơ. Ta quả thật thấy tò mò nàng với trưởng công chúa rốt cuộc đến với nhau thế nào, rõ ràng lúc trước ở Ngân Sơn còn như nước với lửa không thể dung hòa.
Kiêu Cơ suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng trả lời.
"Ta thích văn hóa Trung Nguyên, thích nàng ôn nhu hiền huệ học thức uyên bác lại còn là một cô nương người Hán biết lễ nghĩa. Chung đụng một thời gian ở Khuyết Kinh với nàng, ta liền thật sự bị nàng hấp dẫn. Tình đầu ý hợp, hai tâm hồn tự nhiên sẽ cuốn hút lấy nhau."
Giáo chủ, tài văn chương là sở trường của ngươi à!
Cơ mà về phần trưởng công chúa, có lời đồn đãi về nàng là một kỳ nữ nhưng lại thanh tâm quả dục không gần sắc đẹp đến mức hóa tiên luôn, thế mà bỗng dưng lại rơi vào chuyện tình cảm chốn phàm trần. Câu hỏi này sau khi ta nghe được Kiêu Cơ khảy lên một khúc tươi sáng, thì liền có câu trả lời.
Quả nhiên tình đầu ý hợp a.
Đám người chúng ta nói chuyện phiếm dùng cơm, bất giác đã chập tối tự lúc nào. Đưa hai người bọn họ lên xe rời đi xong, A Ngũ liền lái xe ngựa tới đón ta và quận chúa hồi phủ, nhân tiện còn đi thành Bắc một chuyến, lúc trời vừa tối hẳn mới mua hai chậu bông trở về, chuẩn bị chăm chúng bên thành cửa sổ.
Trong phủ đã lên đèn, ánh sáng vàng xua tan đi không ít bóng đen do màn đêm phủ xuống. Thời điểm ta dắt quận chúa vào vườn hoa, mới phát hiện đai lưng bên hông hình như có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn, không khỏi sững sốt.
Bên hông ta chẳng phải là miếng hồng ngọc bội của quận chúa sao?
Từ lúc nào mà... ta chớp mắt mấy cái, chợt nhớ lại xe ngựa trên đường hồi phủ ta có chợp mắt một lúc, tỉnh lại liền thấy quận chúa vội vã tránh đi, bộ dạng có vẻ hơi lật đật, giờ ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Hắc hắc."
Ta nhìn người nào đó lén thắt trộm ngọc bội bên hông ta, cười ngây ngô.
"Gì chứ."
Quận chúa có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua một bên.
"Không cho phép trốn."
Ta bắt lấy tay nàng, kéo người nào đó tính trốn về lại, sau đó ôm lấy eo nàng, từ từ dùng trán đụng trán.
"Làm sao bây giờ, thật sự rất muốn hôn nàng."
Thu hẹp vòng tay, ta ôm chặt người nàng không chừa khe hở.
Nàng sóng mắt yêu kiều nhìn ta, có chút thẹn thùng, cũng có chút vui vẻ. ta cúi đầu từ từ tiến lại gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau tạo nên không khí rất động tình, nhưng lại cố ý nói.
"Có ám vệ theo không?"
Tiếng nói vừa rơi xuống, trên nóc ngói gần đó đột nhiên phát ra một trận âm thanh huyên náo. Đếm chừng có mười mấy bóng chim bay lên tán loạn.
"Phụt, quả thật là có a."
Quận chúa giận dữ vùi đầu vào ngực ta lẩm bẩm.
"Bọn họ đừng hòng nhận tiền lương tháng này."
Ta cọ cọ lên lỗ tai đỏ ửng của nàng.
"Vậy còn muốn hay thôi?"
"Muốn."
- --- ---- ----
Một năm mới lại đến, cho mình xin chúc tất cả các bạn, xa gần gần xa, có được sức khỏe và mọi lời chúc tốt đẹp nhất.
Happy new year!!!!!
P/S: *chắp tay* cầu cho mình đủ sức có thể edit hoàn mấy bộ truyện đang dang dở của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.