Chương 19: Phiền nhiễu
Phong Nguyệt Bạc
07/05/2021
Giờ khắc này, tính từ mẫu trong ta dâng trào. Không ngờ dáng vẻ nhu ngược níu áo của con hồ ly này lại đáng yêu như vậy.
Nàng trong cơn mơ đang cầu xin ai ở lại vậy nhỉ?
Ta đưa tay phủ lên hàng mi đang nhíu lại của nàng, suy nghĩ một chút. Ừm... nhất định nàng chính là đang mơ thấy ác mộng, theo bản năng liền muốn gọi ta mẫu phi, hoặc là cố lão vương gia. Hai, lúc đau bệnh nhớ tới người thân, là chuyện thường tình.
Vị Tấn vương phi tính tình lạnh lùng kia một lòng hướng Phật, sớm bỏ lại trượng phu cùng nữ nhi đi ngao du tu đạo, có biết nữ nhi nàng hôm nay bị người ta đuổi giết, chật vật chán nản nhớ tới nàng hay không a.
Nghĩ như vậy, ta thấy quận chúa thật ra cũng rất đáng thương. Trong lúc nhất thời ta bị cảm động lây, sinh ra không ít lòng trắc ẩn.
Bỏ đi, nếu đã trót làm, vậy làm người tốt đến cùng luôn vậy.
Vì vậy ta kéo tay quận chúa đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vỗ về, cười haha hai tiếng, giở ra điệu cười thô bỉ đặc trưng của ta nói.
"Ngưng nhi đừng sợ, liền có nương thân ở đây, dù tính cách con tồi tệ khiến người khác không vui, nhưng Phật tổ vẫn sẽ phù hộ bình an cho con~~ ừm, bây giờ con liền ngoan ngoãn đi ngủ, không được phép tùy hứng, bằng không nương thân liền lột váy đánh lên cái bắp đùi của con nga mưh haha~~"
Trong lúc đang vui vẻ hăng say diễn trò, ta giương mắt liền nhìn thấy quận chúa đang sâu kín nhìn ta, đôi mắt thâm thúy kia đã khôi phục tỉnh táo, giờ phút này sáng lên lung linh, nhìn đến ta đông cứng lại.
Có lộn không vậy! Quận chúa ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?!
Cả người ta run lên, vội vàng ném tay quận chúa ra. Lúc này thật sự muốn tìm một cái khe để chui xuống, vừa rồi ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Cơn nóng xấu hổ còn chưa kịp dâng lên ta đã liền bị chìm trong vùng khí băng giá lạnh lẽo. Ta cảm nhận được sức ép lạnh lẽo nọ, nhận ra không ổn, ta suy nghĩ, lập tức giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nặn ra vài giọt nước mắt ngẩng mặt buồn bã nói.
"Quận chúa, quận chúa ngươi rốt cuộc đã tỉnh!! Ta lo lắng muốn chết vì ngươi! Người ta còn... còn tưởng là..."
"Nga? Thật sự lo lắng cho ta à?"
Giọng nói quận chúa lạnh giá, cũng không biết là tức giận hay là đang cười, vì khóe miệng nàng đang hơi cong nhẹ một chút.
Sống lưng ta rét lạnh.
"Đương nhiên là vì quá lo lắng cho ngươi."
"Nhưng mà chẳng phải vừa rồi ngươi đang rất vui vẻ sao -- nương thân?"
Cuối câu lên cao, mang theo chế giễu. Tiếng nương thân đó khiến ta không còn chốn dung thân.
"Không, không phải vậy đâu..."
Ta khẩn trương đến độ nói lắp, thế nhưng suy nghĩ một chút, thấy bản thân đang sợ hãi chuyện gì chứ?
Ta thế nhưng là người đã cứu lại cái mạng nhỏ cho quận chúa a, người nên sợ hãi là quận chúa mới đúng. Sau khi trấn định lại ta lui về sau một bước, ho nhẹ, nghiêm mặt nói.
"Nương thân đâu mà nương thân, quận chúa ngươi nhất định bị sốt nên thấy ảo giác đó. Ngươi bị rắn độc cắn, ta vất vả lắm mới cứu ngươi lại được, ngươi không có chút ấn tượng nào sao? Ai, cũng may độc đã được giải, bây giờ cũng đã hạ sốt."
"Nhưng mà quận chúa, ngươi cởi áo ra hong khô đi, bằng không sẽ bị nhiễm phong hàn."
Quận chúa không trả lời, trực tiếp nhìn ta, đột nhiên ôn nhu nói.
"Đại Hoa, ngươi tới đây."
Giọng vẫn có chút khàn khàn, nhưng bất ngờ nghe vào lại rất êm tai.
Ta vừa trấn định lại bắt đầu muốn lung lay, thấp thỏm tiến qua, không ngờ nàng giơ tay lên liền vặn lỗ tai ta, giọng u mịch.
"Ha, hình như ngươi rất đắc ý, dám trêu cợt bổn cung có phải hay không? Đừng tưởng cố gắng đứng đắn thì xem như không có gì xảy ra cả!"
"Ai da ai da, đau quá, đau!"
Ta rục cổ lại kêu la. Lần ra tay này cũng ác quá đi, ngay cả sư phụ còn chưa vặn tai ta bao giờ a!
Ta thở phì phò, bất ngờ bị dung nhan ánh lên dưới ánh lửa làm cho tầm mắt lay động. Giờ phút này nàng hơi nhíu mi, con ngươi ngậm tức, lạnh lùng nhếch môi... khiến tâm can người ta run rẩy một cách khó hiểu. Đây là biểu cảm bình thường ta rất khó thấy, vui giận đều lộ ra ngoài, biểu cảm quận chúa đang rất sinh động.
"Xoay người đi, nhắm mắt lại!"
Thời điểm ta thất thần, quận chúa liền thả tai ta ra, lạnh lùng nói.
Ta không tình nguyện xoa lỗ tai của mình xoay lưng lại, sau đó liền nghe thấy tiếng cởi áo sột soạt. Nàng đại khái cũng cảm thấy mặc đồ ướt khó chịu đi, muốn cởi ra hong khô.
"Không cần ta giúp ngươi sao?" Ta thử dò hỏi.
"Sao hả, ngươi cảm thấy khí lực ta khôi phục còn chưa đủ?" Sau lưng truyền tới âm thanh nghiền ngẫm.
Nghĩ đến lỗ tai còn đau rát, ta ngoan ngoãn ngậm miệng. Rất nhanh quận chúa liền đưa áo khoác ngoài đến trên tay ta, nói.
"Đỡ ta qua đó ngồi."
Nàng chỉ phân phó một câu, dù gì ta hầu hạ nàng cũng đã lâu, tự nhiên có thể nghe tự hiểu không cần nói gì thêm. Vì vậy cam chịu số phận đỡ nàng tới gần lò sưởi ngồi xuống, sau đó liền lặng lẽ ngồi hong áo.
"Quận chúa, chúng ta cũng xem như cùng chung hoạn nạn đi."
An tĩnh một hồi, ta cảm thấy nhàm chán, liền lên tiếng.
Quận chúa nhìn ta, không nói tiếng nào.
"Quận chúa, ngươi có đạn tín hiệu này nọ không?" Ta lại hỏi.
Nàng khẽ cười.
"Ngươi làm sao biết những thứ này?"
"Xem trong sách."
Ta thay đổi mặt áo khác hong tiếp, một bên tùy ý nói.
"Vương công quý tộc ra ngoài đều sẽ cất theo đạn tín hiệu này nọ, không phải để những khi gặp nguy hiểm lúc bất đắc dĩ mang ra để cầu cứu sao."
Nghe lời này, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhểnh lên, độ cong bên mép cũng sâu hơn một chút, có thêm ý giễu cợt.
"Bình thường ngươi đọc mấy loại sách gì vậy."
... làm sao nghe xong cứ thấy có ý muốn nhân cơ hội trả đũa. Ta buồn bực nhìn về hướng mỹ nhân đối diện, người nọ lại nhẹ nhàng dời đi tầm mắt, ôm đầu gối ngồi, mũi chân khoái trá di chuyển nhẹ nhẹ trên nền đất.
Ta cũng không nói gì thêm, hong áo khô xong đưa qua cho nàng, sau đó cởi áo đã khô một nửa trên người tiếp tục hong.
Mưa bên ngoài lúc này vẫn rất nặng hạt, lộp độp gõ lên nóc nhà, có khuynh hướng sẽ mưa suốt đêm. Ta lấy nước cho quận chúa uống, sau đó sửa sang lại giường trúc cho nàng nằm ngủ.
Nàng ngược lại không xoi mói ta nữa, để nguyên áo đi nằm. Có lẽ đã quá mệt mỏi.
Ta nhìn dung nhan nàng nằm ngủ trên giường, ngưng thần lắng nghe hơi thở từ nông chuyển sang trầm của nàng, suy nghĩ phức tạp.
Quận chúa thật sự an tâm ngủ sao? Lẽ nào không sợ ta sẽ gây bất lợi cho nàng?
Ngược lại không giống tác phong của con hồ ly này a... suy nghĩ hỗn loạn, ta cũng không chịu được ngáp một cái. Đưa tay sờ lên Minh Phong giấu bên cạnh, đầu ngón tay lặp lại vuốt ve chuôi kiếm hồi lâu, cuối cùng vẫn là thu hồi. Sau đó tắt bếp, ngủ lại bên cạnh đó.
Một đêm này, ta lại mơ thấy sư phụ. Quần áo hắn phiêu phiêu, chắp tay ra sau đứng dưới gốc cây, ánh sáng loang lổ thay nhau chiếu sáng, chỉ chừa lại bóng lưng thẳng tắp mà dài.
Nhưng ta kích động còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghiêm nghị khiển trách.
"Nghịch đồ, trước nay thầy dạy dỗ ngươi có ân thì phải báo, sống quang minh lỗi lạc, làm một sát thủ đỉnh thiên lập địa, ngươi đã quên hết rồi sao?"
"Không quên a!" Ta gấp giọng trả lời.
"Không quên? Vậy vì sao ngươi vẫn giữ ác tâm với Tấn An quận chúa?"
Hắn như cũ đưa lưng về phía ta, nói.
"Dù là mục tiêu ám sát, nhưng người ta đã cứu ngươi một mạng, sao ngươi có thể không quan tâm đ*o nghĩa mà thừa dịp người gặp nguy như vậy! Ngươi thế này, khác chi tư tưởng của phường đao phủ? Ơn dù nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng sông, huống hồ còn là đã cứu ngươi một mạng! Ơn tình này, ngươi phải trả, nếu không để truyền ra ngoài quả thật làm mất mặt ta, khiến phái Ngạo Thiên chúng phải xấu hổ làm một môn phái lường gạt!"
"Nhưng mà đây đang ở trong núi sâu, không có ai nhìn thấy a, ta nhân cơ hội hạ thủ cũng sẽ không bị truyền ra ngoài." Ta nói.
"Im miệng!"
Sư phụ nghiêm nghị quát, khí tức lạnh như băng đột nhiên tấn công tới, quanh thân thoáng chốc trở nên âm u kỳ ảo.
"Đúng là vô sỉ đê tiện! Tại sao ta lại có một đứa đệ tử như ngươi! Khụ khụ!"
Hắn là giận thật rồi, thân hình run rẩy, lại ho ra ngụm máu.
"Ngươi, nếu ngươi thật sự làm như vậy, thầy tình nguyện không có người nối nghiệp cũng không muốn danh dự môn phái bị hủy hoại dưới tay ngươi, thầy phải dẫn ngươi tới gặp mặt tổ sư gia để sám hối!"
Theo lời, tay hắn hóa thành móng nhọn thẳng tắp bay tới.
"A!"
Ta kêu lên tỉnh giấc, từ đám cỏ khô ngồi dậy. Mờ mịt thở dốc, đợi đến khi hồi phục, phát hiện bên ngoài trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu liền thấy một cái áo khoác đang đắp trên người.
Quận chúa đắp lên cho ta? Ta ngẩn người, theo bản năng nhìn về hướng chiếc giường.
Nhưng chưa kịp xoay người lại, một thanh kiếm liền gác trên cổ ta.
Nàng trong cơn mơ đang cầu xin ai ở lại vậy nhỉ?
Ta đưa tay phủ lên hàng mi đang nhíu lại của nàng, suy nghĩ một chút. Ừm... nhất định nàng chính là đang mơ thấy ác mộng, theo bản năng liền muốn gọi ta mẫu phi, hoặc là cố lão vương gia. Hai, lúc đau bệnh nhớ tới người thân, là chuyện thường tình.
Vị Tấn vương phi tính tình lạnh lùng kia một lòng hướng Phật, sớm bỏ lại trượng phu cùng nữ nhi đi ngao du tu đạo, có biết nữ nhi nàng hôm nay bị người ta đuổi giết, chật vật chán nản nhớ tới nàng hay không a.
Nghĩ như vậy, ta thấy quận chúa thật ra cũng rất đáng thương. Trong lúc nhất thời ta bị cảm động lây, sinh ra không ít lòng trắc ẩn.
Bỏ đi, nếu đã trót làm, vậy làm người tốt đến cùng luôn vậy.
Vì vậy ta kéo tay quận chúa đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vỗ về, cười haha hai tiếng, giở ra điệu cười thô bỉ đặc trưng của ta nói.
"Ngưng nhi đừng sợ, liền có nương thân ở đây, dù tính cách con tồi tệ khiến người khác không vui, nhưng Phật tổ vẫn sẽ phù hộ bình an cho con~~ ừm, bây giờ con liền ngoan ngoãn đi ngủ, không được phép tùy hứng, bằng không nương thân liền lột váy đánh lên cái bắp đùi của con nga mưh haha~~"
Trong lúc đang vui vẻ hăng say diễn trò, ta giương mắt liền nhìn thấy quận chúa đang sâu kín nhìn ta, đôi mắt thâm thúy kia đã khôi phục tỉnh táo, giờ phút này sáng lên lung linh, nhìn đến ta đông cứng lại.
Có lộn không vậy! Quận chúa ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?!
Cả người ta run lên, vội vàng ném tay quận chúa ra. Lúc này thật sự muốn tìm một cái khe để chui xuống, vừa rồi ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Cơn nóng xấu hổ còn chưa kịp dâng lên ta đã liền bị chìm trong vùng khí băng giá lạnh lẽo. Ta cảm nhận được sức ép lạnh lẽo nọ, nhận ra không ổn, ta suy nghĩ, lập tức giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nặn ra vài giọt nước mắt ngẩng mặt buồn bã nói.
"Quận chúa, quận chúa ngươi rốt cuộc đã tỉnh!! Ta lo lắng muốn chết vì ngươi! Người ta còn... còn tưởng là..."
"Nga? Thật sự lo lắng cho ta à?"
Giọng nói quận chúa lạnh giá, cũng không biết là tức giận hay là đang cười, vì khóe miệng nàng đang hơi cong nhẹ một chút.
Sống lưng ta rét lạnh.
"Đương nhiên là vì quá lo lắng cho ngươi."
"Nhưng mà chẳng phải vừa rồi ngươi đang rất vui vẻ sao -- nương thân?"
Cuối câu lên cao, mang theo chế giễu. Tiếng nương thân đó khiến ta không còn chốn dung thân.
"Không, không phải vậy đâu..."
Ta khẩn trương đến độ nói lắp, thế nhưng suy nghĩ một chút, thấy bản thân đang sợ hãi chuyện gì chứ?
Ta thế nhưng là người đã cứu lại cái mạng nhỏ cho quận chúa a, người nên sợ hãi là quận chúa mới đúng. Sau khi trấn định lại ta lui về sau một bước, ho nhẹ, nghiêm mặt nói.
"Nương thân đâu mà nương thân, quận chúa ngươi nhất định bị sốt nên thấy ảo giác đó. Ngươi bị rắn độc cắn, ta vất vả lắm mới cứu ngươi lại được, ngươi không có chút ấn tượng nào sao? Ai, cũng may độc đã được giải, bây giờ cũng đã hạ sốt."
"Nhưng mà quận chúa, ngươi cởi áo ra hong khô đi, bằng không sẽ bị nhiễm phong hàn."
Quận chúa không trả lời, trực tiếp nhìn ta, đột nhiên ôn nhu nói.
"Đại Hoa, ngươi tới đây."
Giọng vẫn có chút khàn khàn, nhưng bất ngờ nghe vào lại rất êm tai.
Ta vừa trấn định lại bắt đầu muốn lung lay, thấp thỏm tiến qua, không ngờ nàng giơ tay lên liền vặn lỗ tai ta, giọng u mịch.
"Ha, hình như ngươi rất đắc ý, dám trêu cợt bổn cung có phải hay không? Đừng tưởng cố gắng đứng đắn thì xem như không có gì xảy ra cả!"
"Ai da ai da, đau quá, đau!"
Ta rục cổ lại kêu la. Lần ra tay này cũng ác quá đi, ngay cả sư phụ còn chưa vặn tai ta bao giờ a!
Ta thở phì phò, bất ngờ bị dung nhan ánh lên dưới ánh lửa làm cho tầm mắt lay động. Giờ phút này nàng hơi nhíu mi, con ngươi ngậm tức, lạnh lùng nhếch môi... khiến tâm can người ta run rẩy một cách khó hiểu. Đây là biểu cảm bình thường ta rất khó thấy, vui giận đều lộ ra ngoài, biểu cảm quận chúa đang rất sinh động.
"Xoay người đi, nhắm mắt lại!"
Thời điểm ta thất thần, quận chúa liền thả tai ta ra, lạnh lùng nói.
Ta không tình nguyện xoa lỗ tai của mình xoay lưng lại, sau đó liền nghe thấy tiếng cởi áo sột soạt. Nàng đại khái cũng cảm thấy mặc đồ ướt khó chịu đi, muốn cởi ra hong khô.
"Không cần ta giúp ngươi sao?" Ta thử dò hỏi.
"Sao hả, ngươi cảm thấy khí lực ta khôi phục còn chưa đủ?" Sau lưng truyền tới âm thanh nghiền ngẫm.
Nghĩ đến lỗ tai còn đau rát, ta ngoan ngoãn ngậm miệng. Rất nhanh quận chúa liền đưa áo khoác ngoài đến trên tay ta, nói.
"Đỡ ta qua đó ngồi."
Nàng chỉ phân phó một câu, dù gì ta hầu hạ nàng cũng đã lâu, tự nhiên có thể nghe tự hiểu không cần nói gì thêm. Vì vậy cam chịu số phận đỡ nàng tới gần lò sưởi ngồi xuống, sau đó liền lặng lẽ ngồi hong áo.
"Quận chúa, chúng ta cũng xem như cùng chung hoạn nạn đi."
An tĩnh một hồi, ta cảm thấy nhàm chán, liền lên tiếng.
Quận chúa nhìn ta, không nói tiếng nào.
"Quận chúa, ngươi có đạn tín hiệu này nọ không?" Ta lại hỏi.
Nàng khẽ cười.
"Ngươi làm sao biết những thứ này?"
"Xem trong sách."
Ta thay đổi mặt áo khác hong tiếp, một bên tùy ý nói.
"Vương công quý tộc ra ngoài đều sẽ cất theo đạn tín hiệu này nọ, không phải để những khi gặp nguy hiểm lúc bất đắc dĩ mang ra để cầu cứu sao."
Nghe lời này, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhểnh lên, độ cong bên mép cũng sâu hơn một chút, có thêm ý giễu cợt.
"Bình thường ngươi đọc mấy loại sách gì vậy."
... làm sao nghe xong cứ thấy có ý muốn nhân cơ hội trả đũa. Ta buồn bực nhìn về hướng mỹ nhân đối diện, người nọ lại nhẹ nhàng dời đi tầm mắt, ôm đầu gối ngồi, mũi chân khoái trá di chuyển nhẹ nhẹ trên nền đất.
Ta cũng không nói gì thêm, hong áo khô xong đưa qua cho nàng, sau đó cởi áo đã khô một nửa trên người tiếp tục hong.
Mưa bên ngoài lúc này vẫn rất nặng hạt, lộp độp gõ lên nóc nhà, có khuynh hướng sẽ mưa suốt đêm. Ta lấy nước cho quận chúa uống, sau đó sửa sang lại giường trúc cho nàng nằm ngủ.
Nàng ngược lại không xoi mói ta nữa, để nguyên áo đi nằm. Có lẽ đã quá mệt mỏi.
Ta nhìn dung nhan nàng nằm ngủ trên giường, ngưng thần lắng nghe hơi thở từ nông chuyển sang trầm của nàng, suy nghĩ phức tạp.
Quận chúa thật sự an tâm ngủ sao? Lẽ nào không sợ ta sẽ gây bất lợi cho nàng?
Ngược lại không giống tác phong của con hồ ly này a... suy nghĩ hỗn loạn, ta cũng không chịu được ngáp một cái. Đưa tay sờ lên Minh Phong giấu bên cạnh, đầu ngón tay lặp lại vuốt ve chuôi kiếm hồi lâu, cuối cùng vẫn là thu hồi. Sau đó tắt bếp, ngủ lại bên cạnh đó.
Một đêm này, ta lại mơ thấy sư phụ. Quần áo hắn phiêu phiêu, chắp tay ra sau đứng dưới gốc cây, ánh sáng loang lổ thay nhau chiếu sáng, chỉ chừa lại bóng lưng thẳng tắp mà dài.
Nhưng ta kích động còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghiêm nghị khiển trách.
"Nghịch đồ, trước nay thầy dạy dỗ ngươi có ân thì phải báo, sống quang minh lỗi lạc, làm một sát thủ đỉnh thiên lập địa, ngươi đã quên hết rồi sao?"
"Không quên a!" Ta gấp giọng trả lời.
"Không quên? Vậy vì sao ngươi vẫn giữ ác tâm với Tấn An quận chúa?"
Hắn như cũ đưa lưng về phía ta, nói.
"Dù là mục tiêu ám sát, nhưng người ta đã cứu ngươi một mạng, sao ngươi có thể không quan tâm đ*o nghĩa mà thừa dịp người gặp nguy như vậy! Ngươi thế này, khác chi tư tưởng của phường đao phủ? Ơn dù nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng sông, huống hồ còn là đã cứu ngươi một mạng! Ơn tình này, ngươi phải trả, nếu không để truyền ra ngoài quả thật làm mất mặt ta, khiến phái Ngạo Thiên chúng phải xấu hổ làm một môn phái lường gạt!"
"Nhưng mà đây đang ở trong núi sâu, không có ai nhìn thấy a, ta nhân cơ hội hạ thủ cũng sẽ không bị truyền ra ngoài." Ta nói.
"Im miệng!"
Sư phụ nghiêm nghị quát, khí tức lạnh như băng đột nhiên tấn công tới, quanh thân thoáng chốc trở nên âm u kỳ ảo.
"Đúng là vô sỉ đê tiện! Tại sao ta lại có một đứa đệ tử như ngươi! Khụ khụ!"
Hắn là giận thật rồi, thân hình run rẩy, lại ho ra ngụm máu.
"Ngươi, nếu ngươi thật sự làm như vậy, thầy tình nguyện không có người nối nghiệp cũng không muốn danh dự môn phái bị hủy hoại dưới tay ngươi, thầy phải dẫn ngươi tới gặp mặt tổ sư gia để sám hối!"
Theo lời, tay hắn hóa thành móng nhọn thẳng tắp bay tới.
"A!"
Ta kêu lên tỉnh giấc, từ đám cỏ khô ngồi dậy. Mờ mịt thở dốc, đợi đến khi hồi phục, phát hiện bên ngoài trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu liền thấy một cái áo khoác đang đắp trên người.
Quận chúa đắp lên cho ta? Ta ngẩn người, theo bản năng nhìn về hướng chiếc giường.
Nhưng chưa kịp xoay người lại, một thanh kiếm liền gác trên cổ ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.