Ám Sư Thần Thoại

Quyển 7 - Chương 6: CỔ ĐỘC SƯ Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Ẩn Nặc Trần Hiêu

22/04/2013

Ngoài thành Mạc Bắc, quang mang chợt lóe, Tử Long xuất hiện trên một mảnh đất trống, nhìn thấy Tư Cách Lặc Minh cũng không đuổi theo, nhất thời thở dài một hơi. Người của Thiên Cơ môn đã bắt đầu chú ý hắn, lúc này hành động của hắn cũng không thể quá mức chọc người chú ý, thu hút thêm người của Thiên Cơ môn, chỉ biết sẽ kéo dài thời gian cứu chữa cho Đạm Thai Viên. Nếu đã có được nước mắt phượng hoàng, kế tiếp phải đi Châu Lặc đế quốc tìm Ngả Tuyết, không biết hiện tại nàng đã đi trở về, hay vẫn còn ở trong Hán Võ học viện.

Tử Long suy tư chốc lát, quyết định đến Hán Võ học viện trước, dù sao hiện tại đang ở trong cảnh nội của Hán Hoa đế quốc, cách Hán Võ học viện gần hơn, hơn nữa cũng có thể mang cả Ba Ba trở về. Nghĩ đến điều này, Tử Long lại lấy ra Phong Năng xa, hướng Hán Võ học viện chạy tới.

Bên trong Phong Năng xa, Tử Long vuốt mặt nạ thánh vương, trong lòng nghĩ đến biến hóa dung mạo, tinh thần lực tham nhập vào trong mặt nạ, thoáng chốc chợt cảm thấy trên mặt căng thẳng, sau đó liền thấy khác hẳn. Đi vào bên trong chỗ rửa mặt của Phong Năng xa, nhìn trong gương thấy đã biến thành một gương mặt vô cùng bình thường, Tử Long thỏa mãn gật đầu, lúc này tóc và chân mày của hắn cũng đã biến thành màu đen trở lại, không còn đặc điểm gì đáng nói, đủ để ẩn dấu tạo hình của hắn, duy nhất làm cho hắn cảm thấy không vừa ý chính là đôi mắt vẫn là màu lam.

Cởi Lam Linh chiến bào bỏ vào trong không gian giới chỉ, thay một bộ y phục bình thường, nhìn hình dáng xa lạ trong gương, khóe miệng Tử Long thoáng hiện vẻ tươi cười.

Hai ngày sau, Tử Long đi đến Hoa Nạp thành, nhìn khung cảnh quen thuộc, không ngừng hồi tưởng lại chuyện trước kia, Phong Năng xa đi qua một con đường, đứng ngay trước cửa lớn được nguyên tố bình tế bao phủ của Hán Võ học viện xa hoa.

Ngừng Phong Năng xa sang một bên, Tử Long chậm rãi xuống xe, lẳng lặng đứng bên ngoài cửa lớn, cảm giác được khí tức thần thánh, trong lòng hắn lại dâng lên sự sùng kính. Rời khỏi Hán Võ học viện sắp được một năm, ở đây không có chút nào biến hóa, xuyên thấu qua tinh thần nguyên tố bình tế, bên trong học viện vẫn đông đúc như xưa.

Tử Long vừa tiến lên thì một người trung niên chừng bốn mươi tuổi đi ra đón: “ Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có chuyện gì không?”

Tử Long mỉm cười nói: “ Ta muốn tìm một người, nàng gọi là Ngả Tuyết, hình như là y hành sư trị liệu sư nhị ban, không biết nàng có ở đây không?”

Trung niên nhân nhìn Tử Long từ trên xuống dưới, nhìn không ra người này có chỗ nào đặc biệt, hơn nữa cũng không cảm nhận ra được hắn có chút năng lực gì. Người như vậy làm sao có thể có quan hệ gì với Ngả Tuyết tiểu thư? Mặc dù cũng không muốn để ý tới, thế nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo hắn cũng hiểu biết, vì vậy hắn nói: “ Ngươi tới chậm, ngày hôm qua toàn bộ y hành sư hệ đều đi về La Nhuận thành ở phía nam, nơi đó xảy ra đại hình ôn dịch, vì phòng ngừa bệnh độc khuếch tán, đế quốc đã cho y hành sư của Hán Võ học viện điều qua đó hết.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Nga? Nguyên lai là như vậy, vậy cảm tạ.” Tử Long tạ ơn vị trung niên nhân kia, xoay người trở lại Phong Năng xa, mà trung niên nhân nhìn thấy hắn đi lên Phong Năng xa, kinh ngạc lẩm bẩm: “ Cũng may chưa nói lời gì quá mức, thân phận người này quả nhiên không tầm thường.”

Tử Long ngồi Phong Năng xa cũng không lập tức rời đi Hoa Nạp thành, mà là vòng quanh Hán Võ học viện đi tới bên ngoài vách tường phía sau hậu phương ở một góc hẻo lánh dừng lại. Hắn cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó nhẹ nhàng dùng khinh công tiến vào Hán Võ học viện, đi tới trên một con đường nhỏ trong khu rừng trúc. Trước đây lúc còn ở Hán Võ học viện, không biết đã bao nhiêu buổi tối Tử Long đi qua con đường này, đối với hoàn cảnh nơi này đã vô cùng hiểu rõ.

Dọc theo đường nhỏ chạy nhanh, Tử Long đã rất nhanh chạy đến biệt thự mà hắn từng ở chung với Hoa Nạp Đức. Cảnh vật như trước, nhưng không còn nhìn thấy người nào. Đi qua cầu nhỏ đến bên ngoài biệt thự, xuyên thấu qua song cửa thủy tinh, Tử Long nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nằm trên sô pha trong phòng khách, người nọ, chính là Khổng Kỳ đã từng bị Hỏa Dĩnh Đông đả thương.

Lúc này nhìn Khổng Kỳ như không còn vấn đề gì, thế nhưng Tử Long biết, đời này hắn không bao giờ còn sử dụng được vũ kỹ, không khác gì người thường. Chỉ là, vì sao hắn lại ở trong Hán Võ học viện? Lại còn là nơi ở của Hoa Nạp Đức.

Không đợi Tử Long suy nghĩ, lúc này một nữ tử toàn thân mặc bộ y phục hở hang từ trên lầu hai mềm mại đi xuống. Nữ tử này Tử Long nhận ra, là Lăng Yến từng chung một ban với hắn. Lúc ở hộ lý ban, Lăng Yến thập phần coi thường Tử Long còn trong dáng vẻ quê mùa, luôn luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Lăng Yến là cao thủ sử dụng trùng cổ, nhưng ở trước mặt người khác nàng ta cũng không hề biểu lộ, chỉ do lúc vô ý Tử Long mới phát hiện ra bí mật này. Cũng bởi vì như vậy, Tử Long mới khắc sâu ấn tượng về Lăng Yến.

Lăng Yến đi tới bên người Khổng Kỳ, ngã vào trong lòng hắn, đôi môi đỏ mọng động đậy không biết đang nói gì. Tử Long cảm giác hai người thập phần quái dị, không khỏi cẩn thận đi tới sát bên biệt thự, lỗ tai dán trên tường, nguyên linh vận khởi, nghe trộm hai người nói chuyện.

Chỉ nghe bên trong biệt thự, Khổng Kỳ phẫn hận nói: “ Hừ, Tư Không Huyễn lão nhân nghĩ ra vũ kỹ của ta hoàn toàn biến mất, sẽ không dùng được nữa sao? Dám bắt ta đến đây học kinh tế gì đó. Hắn khẳng định nghĩ không ra, người bị hắn xem như là rác rưởi như ta sẽ là Cổ Độc sư kiệt xuất nhất của Vu Diệc nhất mạch. Nếu như không phải hắn còn có chút lương tâm, an bài cho ta thật thoải mái, ta đã sớm hạ cổ giết chết hắn.”

Lăng Yến kiều mị nói: “ Vu Kỳ đại nhân của ta, lợi hại của ngươi ta đã kiến thức qua, chỉ bất quá là một con dịch trùng nho nhỏ đã làm cho toàn bộ La Nhuận thành huyên náo không an, nếu như chúng ta phóng thêm vài con, thì toàn bộ Hán Hoa đế quốc không phải đều nằm trong tay của ngươi sao.” Nàng ta cười duyên một tiếng, năn nỉ: “ Chừng nào ngươi mới chịu dạy cho ta một ít cổ thuật lợi hại a.”

“ Tiểu mỹ nhân của ta, ngươi gấp cái gì, chờ đám y hành sư đều bị nhiễm luôn dịch bệnh, ngươi đứng ra cứu trị bọn họ, cho đến lúc đó danh tiếng của ngươi không phải còn cao hơn cả đế vương của Hán Hoa đế quốc hay sao. Hiện tại chúng ta cần chính là địa vị, chỉ cần củng cố địa vị của chúng ta ở Hán Hoa đế quốc, sau đó không phải là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đây chính là tổ chức đáp ứng chúng ta. Ngươi không cần sốt ruột, chúng ta trước tiên nên…”

Nghe đến đó, Tử Long liền thu hồi nguyên linh, bởi vì bên trong phòng chỉ còn lại thanh âm tiếng thở gấp gáp, không cần phải nói cũng biết hai người đang làm gì.

Lần này được tin tức vô cùng giá trị, có một tổ chức nào đó đang có âm mưu, ôn dịch tại La Nhuận thành cũng do Khổng Kỳ làm ra. Thật sự không nghĩ tới, Khổng Kỳ lại là Vu Diệc nhất mạch truyền nhân, Tử Long nhớ kỹ lúc hắn còn rất nhỏ, sư phụ Bạch Thanh Vân từng nhắc qua Vu Diệc nhất mạch, có người nói bọn họ thiện sử trùng cổ, giết người trong vô hình. Chỉ là nhất mạch này sống nơi cực tây của Tường Vân đại lục, vốn không cùng ngoại giới lui tới, thế nào lại gặp phải ở chỗ này? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tuy rằng hai người kia rất là đáng chết, thế nhưng Tử Long cũng không nghĩ tới sẽ giết chết bọn họ. Nếu đã ở trong cảnh nội của Hán Hoa đế quốc, đem chuyện này giao cho Hoa Nạp Đức là được, hiện tại trọng yếu nhất là phải chạy tới La Nhuận thành. Cổ độc cũng không giống ôn dịch bình thường, cho dù là có Sinh Mệnh Vĩnh Hằng cũng không nhất định không thể bị nhiễm, huống chi những y hành sư đều là tinh anh của Hán Hoa đế quốc, nếu như bị lời của Khổng Kỳ thực hiện được, Hán Hoa đế quốc chắc chắn sẽ phải đối mặt một hồi tai nạn lớn.



Nghĩ đến đây, Tử Long nhẹ nhàng lui trở lại, trở về con đường cũ, ngồi Phong Năng xa lập tức chạy nhanh hướng La Nhuận thành. La Nhuận thành ở phía nam Hán Hoa đế quốc, từ Hoa Nạp thành đi qua Hán Nạp thành, vừa lúc có thể lưu lại lời nhắn cho Hoa Nạp Đức, hơn nữa hiện tại Tử Long cũng không còn lo lắng về hạn chế của ám sư, nên có lẽ đã đến lúc gặp lại Hoa Nạp Đức.

Ngồi trong Phong Năng xa, Tử Long âm thầm nghĩ tới Hoa Nạp Đức gặp lại hắn có thể còn nhận ra hay không, nếu như cho hắn nhìn thấy hoàng kim diện, không biết hắn sẽ có phản ứng gì. Nhưng Tử Long không định nói cho hắn nghe bí mật này, bằng không với tính cách của hắn, Tử Long không bị làm phiền đến chết mới là lạ. Tại Hán Võ học viện, lúc hắn thấy Tử Long uống Ngưng Hương Ngọc, sự phiền phức của hắn làm Tử Long đến bây giờ vẫn không quên.

Khoảng chừng qua hai ngày, Tử Long đi tới Hán Nạp thành, đi qua Tự Do môn trứ danh, lại chạy lên Kim Diệu đại đạo, cực nhanh hướng Thiên Cơ tửu điếm chạy tới. Hán Nạp thành cũng giống như trước phồn vinh hưng thịnh, Kim Diệu đại đạo vẫn nườm nượp người đi đường, chấp pháp sư vẫn luôn tuần tra khắp nơi, đủ loại tiểu điếm vẫn đang người đến người đi, mua bán sôi nổi không ngừng.

Đi qua Kim Diệu đại đạo, Phong Năng xa dừng trước Thiên Cơ tửu điếm, bước xuống Phong Năng xa, để tránh đưa tới phiền phức không cần thiết, trước khi bước vào trong, hắn lấy ra ký ức linh tố thạch từ trong không gian giới chỉ bỏ vào trong lòng.

Một nữ hầu tươi cười bước tới nghênh đón Tử Long, chỉ là sau khi nàng nhìn thấy trang phục của Tử Long, sắc mặt rõ ràng biến đổi, ánh mắt mang theo một tia khinh miệt, lười biếng hỏi: “ Chào tiên sinh, xin hỏi ngươi cần phục vụ gì?”

Tử Long cũng không chấp nhất thái độ của nàng, quét mắt nhìn phòng khách, sau đó nói: “ Hồ lão bản của các ngươi ở nơi nào? Gọi hắn lại, ta có chuyện nói với hắn.”

Tên nữ hầu kia không nghĩ tới một người bình thường như vậy cũng biết tên của lão bản, bèn đánh giá Tử Long, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, trong lòng càng bực mình: “ Ngươi tìm lão bản chúng ta có việc gì, ta thay ngươi chuyển cáo là được.”

Tử Long nhàn nhạt cười, Hồ lão bản này đúng là không phải người bình thường có thể tùy tiện gặp mặt hắn, xem ra chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phi thường mới có thể thỉnh hắn đi ra. Tử Long đi vòng qua người nữ hầu có thái độ bất kính, trực tiếp hướng phòng quý khách đi tới. Tên nữ hầu sửng sốt, vội chắn trước người hắn, ngữ khí kiêu ngạo nói: “ Uy, ngươi sao vậy, nếu như dừng chân dùng cơm chúng ta hoan nghênh, nếu đến gây sự, ngươi tìm lộn chỗ rồi.”

Tử Long không để ý đến nàng, đi thẳng đến một bàn ngồi xuống, thấy nữ hầu đang giương nanh múa vuốt sau lưng, Tử Long đặt bàn tay lên bàn, nhẹ nhàng giật mạnh, liền bóp nát góc bàn, cử động này làm nữ hầu kia kinh hãi. Thanh âm Tử Long lãnh khốc không mang theo chút tình cảm nói: “ Tìm lão bản các ngươi tới đây, bằng không…

Nữ hầu kia nghe vậy cuống quýt lui ra phía sau vài bước, lập tức xoay người rời đi. Một lát sau, Hồ lão bản mang theo ba người hướng Tử Long đi tới, trong đó là nữ hầu tiếp đãi Tử Long chỉ vào hắn nhẹ giọng nói bên tai Hồ lão bản vài câu, Hồ lão bản lại mang theo hai người hộ vệ đi tới.

Đứng ngay trước mặt Tử Long, Hồ lão bản tỉ mỉ quan sát Tử Long một lần, không rõ người xa lạ này làm sao lại biết hắn, nghi hoặc hỏi: “ Không biết tiên sinh tìm tiểu nhân có chuyện gì không?”

Tử Long lạnh lùng nhìn thân hình mập mạp của Hồ lão bản, tay trái thò vào lòng, lấy ký ức linh tố thạch đưa qua: “ Thỉnh Hồ lão bản cầm vật này đưa cho Đức công tử của ngươi, chỉ cần nói hai chữ “ Tử Long”, hắn sẽ biết là chuyện gì xảy ra.”

Khi Tử Long nhắc tới Hoa Nạp Đức thì sắc mặt Hồ lão bản thoáng thay đổi, hắn cúi người nhẹ giọng nói: “ Ngài là gì của Đức công tử…”

Tử Long vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cũng không giải thích: “ Điều này ngươi không cần hỏi, cứ làm tốt chuyện này, công tử nhà ngươi chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi.”

Hồ lão bản nhìn Tử Long, ngữ khí chuyển biến thành cung kính, nói: “ Cái này…Tiên sinh, hay là ngài theo ta đi gặp công tử, ta sợ ngài không tin được ta.”

“ Ta xem là Hồ lão bản không tin ta thôi, hiện tại ta có chuyện quan trọng trong người, không thể đi cùng ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, công tử ngươi sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.” Nói xong, Tử Long đứng dậy rời đi.

Hồ lão bản làm sao chịu thả hắn đi, thân thể mập mạp ngăn ngay trước người Tử Long, cẩn thận nói: “ Ngài đi như thế, ta làm sao ăn nói với công tử? Chính thỉnh ngài đi theo ta một chuyến.”

Đôi mắt Tử Long làm kẻ khác chợt rùng mình, khí thế trong nháy mắt phát sinh. Hai hộ vệ sau lưng Hồ lão bản nhất thời lui về phía sau mấy bước, liên tục thở hổn hển. Tử Long cũng không muốn làm khó bọn họ, lạnh lùng nói: “ Ta có việc gấp muốn làm, chuyện gì ngươi gặp công tử ngươi sẽ biết.” Nói xong liền đi vòng qua người Hồ lão bản, lưu lại hắn vẫn còn đang sợ hãi, liên tục lau mồ hôi trên trán.

Rời khỏi Thiên Cơ tửu điếm, Tử Long ngồi Phong Năng xa hướng La Nhuận thành, âm thầm cầu khẩn Ngả Tuyết bọn họ không bị cổ độc lây nhiễm. Nhưng Tử Long cũng đã dự định sẵn, nếu như Ngả Tuyết thật sự bị nhiễm cổ độc, đành chỉ dùng Sinh Mệnh Nguyên Dịch trong người hắn đi giải độc. Đây là biện pháp cuối cùng của Tử Long, hắn sẽ không dễ dàng sử dụng, bởi vì nếu có một ngày bị người khác biết được trong cơ thể hắn có Sinh Mệnh Nguyên Dịch, thì hạ tràng của hắn sẽ thập phần thê thảm. Sinh Mệnh Nguyên Dịch có thể làm cho người ta giống như trường sinh bất lão, cũng đủ làm cho cao thủ toàn đại lục vây công hắn.

Hồ lão bản cũng không dám chậm trễ, sau khi Tử Long rời đi hắn liền chạy tới trong thành, tới một khu nhà đá nhỏ hẻo lánh, nơi này Hoa Nạp Đức thường đến. Dùng ám hiệu gõ cửa, một tiếng vang nhỏ, bên trong cánh cửa hiện ra thân ảnh của một thị vệ, nếu Tử Long ở đây, khẳng định không thấy xa lạ với người này, vì hắn chính là thị vệ tên Thanh Huy đi theo bên người Hoa Nạp Đức.

Thanh Huy vừa thấy Hồ lão bản, liền cho hắn đi vào, sau khi cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, hắn liền đóng cửa. Bên trong nhà đá cũng không đơn sơ như vẻ bên ngoài, hoàn toàn xa hoa, cho dù là phòng quý khách của Thiên Cơ tửu điếm cũng bất quá như vậy. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "



Vào nhà đá, Hồ lão bản trực tiếp đi vào bên trong. Lúc này, Hoa Nạp Đức đang ngồi bên cạnh bàn đá, trong tay cầm một bộ sách, sau lưng hắn đứng ba thị vệ - Bạch Diệu, Chu Nhân và Huyền Vũ. Hồ lão ban cung kính thi lễ với Hoa Nạp Đức, sau đó nói: “ Công tử, ngày hôm nay trong Thiên Cơ tửu điếm có một vị khách đặc biệt tới, hắn muốn tiểu nhân giao thứ này cho ngài.”

“ Nga? Người nào? Là thứ gì vậy?” Hoa Nạp Đức cũng không nhìn Hồ lão bản, thanh âm trầm thấp hỏi.

Hồ lão bản xuất ra ký ức linh tố thạch cầm trong tay, cung kính nói: “ Là vật này. Hắn còn nói chỉ cần nói ra hai chữ “ Tử Long” , ngài sẽ hiểu rõ.”

“ Cái gì? Tử Long?” Hoa Nạp Đức nghe được Hồ lão bản nhắc tới Tử Long, bật người lên, ngay cả quyển sách trong tay cũng buông rơi xuống đất mà không hay biết. Dù là bốn thị vệ sau lưng hắn cũng biểu tình khó thể tin được.

Hồ lão bản run rẩy thân hình, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, vốn nghĩ rằng Tử Long từng đắc tội Hoa Nạp Đức nên không muốn cho đi, hiện tại xem ra mình đã đắc tội bằng hữu của công tử, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, nơm nớp lo sợ nói: “ Không…không sai, hắn…hắn nói, Tử Long…”

Không đợi Hồ lão bản nói xong, Hoa Nạp Đức đã vòng qua bàn đi tới trước mặt hắn, giật lấy linh tố thạch trong tay hắn, đưa tinh thần lực tham nhập, thanh âm quen thuộc vang lên trong tai hắn. Hồ lão bản len lén nhìn sắc mặt biến ảo liên tục của Hoa Nạp Đức, xoa xoa mồ hôi trán, trong lòng hối hận không ngớt, vạn nhất làm Hoa Nạp Đức giận chó đánh mèo chính mình…

Hồi lâu qua đi, Hoa Nạp Đức cầm linh tố thạch trong tay đặt lên bàn, xoay người nhìn Hồ lão bản đang run, vỗ vai hắn, trầm giọng nói: “ Làm tốt lắm.”

Nhìn bốn người thị vệ phía sau, Hoa Nạp Đức trầm giọng nói: “ Thanh Huy, Chu Nhân, hai ngươi dẫn người đến Hán Võ học viện, cần phải bắt sống Khổng Kỳ và Lăng Yến hai người, vạn sự cẩn thận, bọn họ là cổ độc cao thủ.”

“ Dạ, công tử.” Thanh Huy cùng Chu Nhân cùng đáp, sau đó xoay người đi ra nhà đá.

Hoa Nạp Đức nhìn hai người còn lại nói: “ Bạch Diệu, Huyền Vũ, các ngươi truyền mệnh lệnh của ta nhượng cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ La Nhuận thành, không cho bất luận kẻ nào ra vào, trái lệnh giết không tha.”

Sau khi Bạch Diệu cùng Huyền Vũ rời đi, Hoa Nạp Đức đi ra nhà đá, ngồi Phong Năng xa hướng La Nhuận thành chạy đi.

Tuy rằng tiêu trừ cổ độc đối với thành viên hoàng thất như Hoa Nạp Đức mà nói, là chuyện quan trọng nhất hiện nay, thế nhưng với hắn cũng không bằng muốn gặp lại Tử Long. Xa nhau đã gần một năm thời gian, mỗi khi một mình ở trong biệt thự, hắn đều nhớ tới đoạn thời gian khoái trá trải qua cùng Tử Long…

Người ngoài căn bản không hiểu nổi Hoa Nạp Đức quý trọng người bằng hữu này đến bao nhiêu, bởi vì hắn trời sinh ám dạ linh thể, từ khi còn nhỏ, hắn là người bị chán ghét trong hoàng thất, dù là thị nữ cũng không tình nguyện đến hầu hạ hắn, chỉ sợ lúc hắn tức giận, sẽ đoạt huyết nhục người khác. Huống chi hắn chỉ là con thứ, ở trong hoàng thất, con thứ chỉ là dự bị cho con trưởng, vì thế bên ngoài thì phong cảnh vô hạn, nhưng bên trong ngầm bị người bắt nạt.

May mắn chính là phụ vương của hắn rất sủng ái hắn, cũng không vì nguyên nhân ám dạ linh thể mà vứt bỏ hắn, lúc này mới làm cho hắn ổn định được địa vị trong hoàng thất, bằng không, hiện tại không biết hắn đang trốn ở góc nào mà khóc.

Nhưng tình thương của cha cũng không gây cho hắn được bao nhiêu vui sướng, tuy rằng mọi người đối với hắn thập phần tôn kính, thế nhưng hắn biết cũng chỉ là biểu hiện dối trá, hắn chỉ là quân cờ bị lợi dụng. Bởi vậy, hắn phi thường khát vọng có được một người bạn tốt tri âm, thế nhưng đối với người bình thường mà nói chuyện cực kỳ đơn giản nhưng với một vương tử như hắn cũng chỉ là hi vọng xa vời. Hoàn hảo hắn gặp Tử Long, thành người bằng hữu chân thành đầu tiên của hắn. Tuy rằng Tử Long vô cùng thần bí, làm cho hắn không cách nào nhìn thấu…

Phong Năng xa chạy thật nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa, Hoa Nạp Đức nằm bên trong xe nhắm hai mắt, dòng suy tư lúc gần lúc xa.

La Nhuận thành, là một tòa thành nhỏ nằm hướng nam Hán Hoa đế quốc. Tòa thành nhỏ này có diện tích của cỡ Hán Võ học viện, cư dân trong thành không đủ vạn người, chủ yếu nhờ vào nông nghiệp duy trì phát triển, chỉ là thổ địa nơi này cằn cỗi, sản lượng lương thực không cao, nếu gặp phải năm hạn hán, càng là không có thu nhập. Cho nên cư dân trong tòa thành nhỏ này sinh hoạt rất thấp, nếu không phải hàng năm Hán Hoa đế quốc đều cho vay một ít tài chính trợ cấp, sợ rằng nhân số nơi này phải giảm phân nửa.

Hôm nay, bởi cổ độc lây nhiễm trong La Nhuận thành, làm thành thị vốn không có bao nhiêu cư dân càng thêm có vẻ thê lương, ngay trên đường đi ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, thỉnh thoảng trận trận cuồng phong thổi qua, thổi bay bụi bặm, hiện tại La Nhuận thành thoạt nhìn giống như một tòa thành trống hoang phế đã lâu.

Tử Long ngồi Phong Năng xa chạy trên con đường hoang vắng trong La Nhuận thành, vốn định tìm người hỏi thăm nơi ở của đoàn người Ngả Tuyết, thế nhưng muốn đi ngang qua hết toàn bộ La Nhuận thành cũng không nhìn thấy nửa bóng người…

Lẽ nào tất cả mọi người ở đây đều bị ngộ hại? Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Tử Long cố sức lắc mạnh, nỗ lực bỏ đi ý nghĩ này. Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình, Tử Long phát ra thần thức, đem toàn bộ thành nhỏ bao phủ bên trong, tỉ mỉ điều tra từng ngóc ngách của tòa thành.

Bỗng nhiên, Tử Long phát hiện ở một sân rộng phía nam tòa thành nhỏ tụ tập chừng ngàn người, đại khái chắc là cư dân trong thành, thu hồi thần thức, Tử Long điều khiển Phong Năng xa chạy tới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Sư Thần Thoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook