Quyển 3 - Chương 15: ĐÀN SƠN CHI BIÊN
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
Đêm đã khuya, gió bắt đầu nổi lên trong rừng rậm, nhưng nhờ cành cây lá dày khắp bốn phía ngăn trở, sáu người cũng không bị gió thổi tới, mọi người đã ăn no, thịt rắn vẫn còn không ít, Tử Long cầm lấy lớp da rắn do Bộc Dương phơi lên đã được hong khô, cuốn lại phần thịt dư, lại khởi lên đống lửa, đào một hố nhỏ, bỏ thịt vào, lại lấp đống lửa lên, như vậy thịt rắn vẫn có thể duy trì nhiệt độ, sáng mai mọi người còn có thể ăn.
Tử Long cho năm người nghỉ ngơi, một mình ngồi gác đêm, phòng ngừa sẽ có quái thú tập kích, lúc đầu năm người đều phản đối, nhưng Tử Long biết bọn họ đều đã rất mệt, nên không để ý tới, mọi người không còn cách nào đành cùng đi ngủ.
Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, sáu người lại ăn phần thịt rắn còn dư buổi tối, được một đêm nghỉ ngơi hồi phục nên tinh thần mọi người cũng khôi phục lại, dập lửa tiếp tục lên đường.
Rừng rậm sáng sớm sương mù lan tỏa, không khí ẩm ướt, trên lá cây còn đọng giọt sương, lả tả rơi xuống đất, bọn họ giống như đi trong cơn mưa phùn, không ngừng che đậy để không bị ướt mình.
Sáu người vẫn đi về phía trước, Xà Nhị đi đầu tiên mở đường, trên cây thỉnh thoảng có vài động vật nhỏ nhảy nhót, đôi khi có bầy rắn tập kích bọn họ, đều bị phong nhận của Sở Sinh ngăn cản, nhưng bọn họ cũng không mang theo thịt rắn bởi vì chỉ tăng thêm sự mệt nhọc trên đường đi, hơn nữa khắp rừng rậm đều có, không cần lo sẽ không bắt được.
Đột nhiên Tử Long đột ngột dừng bước, năm người đều nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đi tới phía trước vài bước, cúi người không biết nhặt lên cái gì, mấy người hiếu kỳ nhìn tới, vừa nhìn thì sắc mặt lộ ra vẻ kinh dị, ở trong tay Tử Long chính là địa đồ mà hôm qua bọn họ đã ném đi, xem ra bọn họ đã bị lạc đường, hành trình một ngày đêm cuối cùng cũng chỉ là đi lòng vòng mà thôi.
Tử Long cau chặt mày, trầm tư một lát, sau đó ném địa đồ trên tay xuống, nhìn Sở Sinh và Văn Vũ nói: “ Hai người các ngươi thay phiên ở trên không trung dò đường, như vậy có lẽ tìm được lối ra.”
Sở Sinh gật đầu, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên không trung, Tử Long quay đầu lại nói: “ Chúng ta đi theo hắn, tất cả cẩn thận một chút.”
Mọi người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy, Sở Sinh và Văn Vũ thay phiên nhau mỗi giờ một lần, cũng không cảm thấy quá mức uể oải. Nửa ngày trôi qua, mấy người rốt cục đi tới giải đất trung ương giữa rừng rậm, bước chân bọn họ cũng bắt đầu chậm lại, bởi vì cây cối nơi này sinh trưởng vô cùng tươi tốt, rất nhiều cây cối kết hợp hình thành từng vách tường gỗ, điều này làm cho bọn họ phải mở một lỗ hổng mới tiếp tục đi tới được phía trước.
Chậm rãi đi sâu vào, Tử Long cảm giác có chút không đúng, từ sau khi đi qua giải đất trung ương, hắn cũng không nhìn thấy được bất cứ tiểu động vật nào, ngay cả dã thú cũng không có, chu vi đều tràn ngập một bầu không khí quỷ dị mười phần, hắn nhíu mày, nói mọi người nên cẩn thận một chút, lại bảo Văn Vũ ở trên không trung cẩn thận quan sát khắp nơi, Văn Vũ gật đầu, liền tra xét trong phạm vi lớn hơn.
Chỉ chốc lát, Văn Vũ trở về, rơi xuống trước mặt Tử Long, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “ Ở phía trước không xa có một đầm nước, bốn phía đầm nước không có cây cối cỏ dại, trụi lủi hoàn toàn, hẳn là do nước có vấn đề, đi qua đầm nước là có thể đến được chân núi đông phương đàn sơn.”
Tử Long gật đầu, suy nghĩ một chút trầm giọng nói: “ Chúng ta có thể đi đường vòng hay không?”
“ Có thể, nhưng lại phải lãng phí thêm thời gian một ngày đêm.” Văn Vũ tính toán cự ly, khẽ nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Chúng ta cứ đi qua thôi, một đầm nước thôi mà, chúng ta không đi sờ nó là được, ta cũng không muốn tiếp tục trải qua thêm một ngày đêm trong rừng cây âm trầm này.” Lặc Cầm vừa nghe phải thêm một ngày, lập tức túm Tử Long oán giận nói.
Tử Long suy nghĩ một hồi, nói: “ Cũng được, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên đụng vào đầm nước.”
Mọi người gật đầu, Văn Vũ lại bay lên trời, dẫn đường cho mọi người, lúc này Tử Long đi phía trước, cẩn thận tìm kiếm, qua một hồi rốt cục đi ra khỏi phiến rừng rậm, Văn Vũ cũng rơi xuống mặt đất, trước mặt là mảnh đất trống, trên mặt đất không hề có sinh vật gì, mà rừng rậm lại tạo thành hình vòng cung vây quanh địa phương này.
Tử Long nhìn mặt đất một chút, ở đây không giống như bị đầu độc, hơn nữa cấu tạo và tính chất của đất đai cứng rắn, chẳng khác gì như nham thạch, mấy người chậm rãi bước lên phiến thổ địa, chậm rãi đi về phía trước. Mọi người cảm giác được trong không khí có một sự ngưng trọng nặng nề, làm hô hấp của bọn họ trở nên gấp gáp, bước chân cũng trở nên chậm lại. Qua thật lâu, đầm nước xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, Tử Long dừng bước, dặn mọi người không nên tiến tới, hắn cảm giác được có một loại khí tức cường đại mà nguy hiểm đang ẩn giấu bên dưới đầm.
Tử Long quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nói với năm người: “ Chúng ta đi sát biên giới của phiến thổ địa, ngàn vạn lần không nên đến gần khu vực đầm nước.” Trong giọng nói lộ ra cỗ uy nghiêm không thể kháng cự.
Mọi người không giải thích được, nhưng cũng không hề nghi vấn, bọn họ biết hắn nói như vậy nhất định có đạo lý, chỉ là Lặc Cầm có chút không tình nguyện.
Khi bọn họ đi tới sát biên giới phía thổ địa quỷ dị, sắc trời đã bắt đầu tối, Tử Long vừa nói mọi người phải đi suốt đêm không thể ở lâu nơi này, vừa dứt lời, đại địa bên dưới chân đột nhiên hoảng động dữ dội. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh đầm nước, một quái thú đầu rồng thân khỉ từ trong đầm nhảy ra, Tử Long lập tức bảo mọi người cúi sát trên mặt đất nín thở, con quái thú đứng ngay bờ đầm nước nhìn hai bên, đầu chuyển qua lại tìm kiếm, trong lơ đãng, ánh mắt nó đảo qua chỗ vị trí đám người Tử Long, thoáng ngừng lại, lập tức đi về phía trước, mấy người Tử Long không dám cử động, cùng bịt miệng dừng lại hô hấp, quái thú kia thăm dò phía trước, sau đó ánh mắt chuyển qua địa phương khác, phát hiện không có gì liền nhảy trở vào trong đầm nước. Chỉ là do cự ly quá xa, bằng không mấy người bọn họ đã phát hiện, lúc quái thú nhảy vào đầm, vốn không hề tung chút gợn sóng, cứ như đầm nước cô đọng lại lặng lờ yên ắng.
Thấy quái thú đã nhảy xuống đầm, Tử Long không khỏi thở ra một hơi, Lặc Cầm cũng thở hổn hển hiếu kỳ nhìn Tử Long: “ Đó là quái thú gì, vì sao kỳ quái như vậy?”
Tử Long nhìn nàng thoáng cau mày, trầm giọng nói: “ Đó là Dũ thú, thông thường chỉ sinh hoạt trong nhược thủy, xem ra phiến thổ địa này bị như vậy là kiệt tác của nhược thủy.”
“ Nhược thủy? Cái gì là nhược thủy?” Lặc Cầm nghi hoặc hỏi.
“ Một giọt nhược thủy nặng ngàn cân, mà Dũ thú sinh hoạt trong loại nước này, thường thường những sinh vật tiếp cận nó sẽ bị ăn tươi.” Tử Long cũng không xa lạ, nói ra cho mọi người nghe.
Mấy người vừa nghe, cũng thất kinh, một giọt nhược thủy nặng ngàn cân, vậy một đầm nhược thủy…vậy con Dũ thú chẳng phải là có khí lực cực kỳ mạnh mẽ. Nghĩ tới đây bọn họ cũng không dám nghĩ tới hậu quả nếu đến gần đầm nước, Tử Long bình tĩnh phán đoán: “ Xem ra chúng ta phải đi vòng thôi, với thực lực chúng ta, không đánh bại được nó.”
Mọi người gật đầu, cảm giác được sự cơ trí của Tử Long. Theo sát hắn đi vòng qua phiến thổ địa, chậm rãi về phía trước, một đường đi qua, mọi người tận lực hô hấp, không dám phát sinh thanh âm, sợ lại lần nữa dẫn dụ quái thú trở lên, đến lúc đó không biết còn vận may tránh thoát được nó nữa hay không.
Sắc trời càng ngày càng tối, thái dương đã hoàn toàn hạ xuống, ánh trăng dần dần lộ ra, mấy người Tử Long vẫn liên tục chạy đi, không dám dừng lại tại phiến địa phương quỷ dị nguy hiểm này, bởi vì đêm tối buông xuống, lại không có cây cối che phủ, ánh trăng chiếu xuống, trên mặt đất nổi lên một tầng quang mang thanh sắc nhàn nhạt, mà nhược thủy xa xa, cũng tối om một mảnh, phảng phất như ác ma giương miệng rộng, muốn thôn phệ tất cả thế gian, làm cho người ta sợ hãi cùng cực.
Hiện tại trong lòng Tử Long không thả lỏng chút nào, hắn biết, đầm nước tối om kia hoàn toàn do hấp thu quang hoa của vầng trăng tạo thành, dù là ánh sáng cũng không thể không bị nó hấp thu, Dũ thú lại có thể tồn tại trong điều kiện như vậy, hắn lại không biết trên thế giới này có thứ gì có thể chiến thắng loại quái thú này hay không, có thể khi đạt được tu vi thánh cấp mới có khả năng chiến đấu với nó một trận, nhưng thánh nhân trong truyền thuyết, thật sự có tồn tại sao? Không ai biết được. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Chạy suốt một đêm, thẳng đến khi mặt trời thăng lên, mới đi ra khỏi phạm vi ăn mòn của đầm nước. Tử Long ngẩng đầu nhìn vầng mây trắng, gió nhẹ thổi qua, trong lòng hắn tựa hồ lướt nhẹ, trong nháy mắt hắn thở dài một hơi, chỉnh lý chút tâm tình rối loạn, quay đầu lại nhìn năm người đi theo phía sau, không có bất luận sự nghi ngờ gì, chỉ toàn là những ánh mắt tin tưởng, làm cho hắn vô cùng vui mừng, dù cho hắn đi tới đâu bọn họ cũng đi theo, dù đêm qua bọn họ đều rất khổ cực.
Rất xa, đông phương đàn sơn đã xuất hiện trong tầm nhìn của họ, đàn sơn liên miên kéo dài như sóng biển cuộn trào, từng làn sóng nối tiếp nhau, nhìn không thấy giới hạn, trong sơn đàn, màu xám lẫn lục cùng tồn tại, nham thạch cùng cây cỏ cộng sinh, liếc mắt nhìn lại cảm thấy tràn đầy sinh cơ.
Qua hồi lâu, mấy người Tử Long rốt cục đi tới chân núi. Bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước, xuất hiện ngay trước mặt bọn họ là một vách đá cao tới mấy trăm trượng, không có nơi để leo lên, toàn bộ vách đá thoạt nhìn trơn nhẵn như mặt kính, không có điểm đeo bám, Tử Long nhíu mày, quay đầu nhìn Sở Sinh, Văn Vũ cùng Xà Nhị, trầm giọng nói: “ Ba người các ngươi mỗi người có thể tống được một người bay lên hay không?”
Văn Vũ nhanh miệng nói: “ Không có khả năng, thực lực của ba chúng ta còn chưa đủ đưa được người khác lên trăm trượng, nhưng nếu ba chúng ta liên thủ, có lẽ còn có thể.”
Tử Long suy nghĩ một chút nói: “ Nếu như nói vậy, sau khi đưa ba chúng ta lên, các ngươi có thể lên không?”
Văn Vũ ngẩng đầu lên nhìn, nói: “ Lập tức đi lên thì không có khả năng, nhưng nghỉ ngơi một chút là có thể.”
Tử Long gật đầu, cuộn tay lại, trầm giọng nói: “ Tốt lắm, các ngươi đưa ta lên trước, không có vấn đề gì ta sẽ ném đá xuống ra dấu, sau đó các ngươi đưa hai nàng lên, chúng ta ở bên trên chờ các ngươi.”
Tử Long cho năm người nghỉ ngơi, một mình ngồi gác đêm, phòng ngừa sẽ có quái thú tập kích, lúc đầu năm người đều phản đối, nhưng Tử Long biết bọn họ đều đã rất mệt, nên không để ý tới, mọi người không còn cách nào đành cùng đi ngủ.
Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, sáu người lại ăn phần thịt rắn còn dư buổi tối, được một đêm nghỉ ngơi hồi phục nên tinh thần mọi người cũng khôi phục lại, dập lửa tiếp tục lên đường.
Rừng rậm sáng sớm sương mù lan tỏa, không khí ẩm ướt, trên lá cây còn đọng giọt sương, lả tả rơi xuống đất, bọn họ giống như đi trong cơn mưa phùn, không ngừng che đậy để không bị ướt mình.
Sáu người vẫn đi về phía trước, Xà Nhị đi đầu tiên mở đường, trên cây thỉnh thoảng có vài động vật nhỏ nhảy nhót, đôi khi có bầy rắn tập kích bọn họ, đều bị phong nhận của Sở Sinh ngăn cản, nhưng bọn họ cũng không mang theo thịt rắn bởi vì chỉ tăng thêm sự mệt nhọc trên đường đi, hơn nữa khắp rừng rậm đều có, không cần lo sẽ không bắt được.
Đột nhiên Tử Long đột ngột dừng bước, năm người đều nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đi tới phía trước vài bước, cúi người không biết nhặt lên cái gì, mấy người hiếu kỳ nhìn tới, vừa nhìn thì sắc mặt lộ ra vẻ kinh dị, ở trong tay Tử Long chính là địa đồ mà hôm qua bọn họ đã ném đi, xem ra bọn họ đã bị lạc đường, hành trình một ngày đêm cuối cùng cũng chỉ là đi lòng vòng mà thôi.
Tử Long cau chặt mày, trầm tư một lát, sau đó ném địa đồ trên tay xuống, nhìn Sở Sinh và Văn Vũ nói: “ Hai người các ngươi thay phiên ở trên không trung dò đường, như vậy có lẽ tìm được lối ra.”
Sở Sinh gật đầu, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên không trung, Tử Long quay đầu lại nói: “ Chúng ta đi theo hắn, tất cả cẩn thận một chút.”
Mọi người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy, Sở Sinh và Văn Vũ thay phiên nhau mỗi giờ một lần, cũng không cảm thấy quá mức uể oải. Nửa ngày trôi qua, mấy người rốt cục đi tới giải đất trung ương giữa rừng rậm, bước chân bọn họ cũng bắt đầu chậm lại, bởi vì cây cối nơi này sinh trưởng vô cùng tươi tốt, rất nhiều cây cối kết hợp hình thành từng vách tường gỗ, điều này làm cho bọn họ phải mở một lỗ hổng mới tiếp tục đi tới được phía trước.
Chậm rãi đi sâu vào, Tử Long cảm giác có chút không đúng, từ sau khi đi qua giải đất trung ương, hắn cũng không nhìn thấy được bất cứ tiểu động vật nào, ngay cả dã thú cũng không có, chu vi đều tràn ngập một bầu không khí quỷ dị mười phần, hắn nhíu mày, nói mọi người nên cẩn thận một chút, lại bảo Văn Vũ ở trên không trung cẩn thận quan sát khắp nơi, Văn Vũ gật đầu, liền tra xét trong phạm vi lớn hơn.
Chỉ chốc lát, Văn Vũ trở về, rơi xuống trước mặt Tử Long, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “ Ở phía trước không xa có một đầm nước, bốn phía đầm nước không có cây cối cỏ dại, trụi lủi hoàn toàn, hẳn là do nước có vấn đề, đi qua đầm nước là có thể đến được chân núi đông phương đàn sơn.”
Tử Long gật đầu, suy nghĩ một chút trầm giọng nói: “ Chúng ta có thể đi đường vòng hay không?”
“ Có thể, nhưng lại phải lãng phí thêm thời gian một ngày đêm.” Văn Vũ tính toán cự ly, khẽ nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Chúng ta cứ đi qua thôi, một đầm nước thôi mà, chúng ta không đi sờ nó là được, ta cũng không muốn tiếp tục trải qua thêm một ngày đêm trong rừng cây âm trầm này.” Lặc Cầm vừa nghe phải thêm một ngày, lập tức túm Tử Long oán giận nói.
Tử Long suy nghĩ một hồi, nói: “ Cũng được, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên đụng vào đầm nước.”
Mọi người gật đầu, Văn Vũ lại bay lên trời, dẫn đường cho mọi người, lúc này Tử Long đi phía trước, cẩn thận tìm kiếm, qua một hồi rốt cục đi ra khỏi phiến rừng rậm, Văn Vũ cũng rơi xuống mặt đất, trước mặt là mảnh đất trống, trên mặt đất không hề có sinh vật gì, mà rừng rậm lại tạo thành hình vòng cung vây quanh địa phương này.
Tử Long nhìn mặt đất một chút, ở đây không giống như bị đầu độc, hơn nữa cấu tạo và tính chất của đất đai cứng rắn, chẳng khác gì như nham thạch, mấy người chậm rãi bước lên phiến thổ địa, chậm rãi đi về phía trước. Mọi người cảm giác được trong không khí có một sự ngưng trọng nặng nề, làm hô hấp của bọn họ trở nên gấp gáp, bước chân cũng trở nên chậm lại. Qua thật lâu, đầm nước xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, Tử Long dừng bước, dặn mọi người không nên tiến tới, hắn cảm giác được có một loại khí tức cường đại mà nguy hiểm đang ẩn giấu bên dưới đầm.
Tử Long quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nói với năm người: “ Chúng ta đi sát biên giới của phiến thổ địa, ngàn vạn lần không nên đến gần khu vực đầm nước.” Trong giọng nói lộ ra cỗ uy nghiêm không thể kháng cự.
Mọi người không giải thích được, nhưng cũng không hề nghi vấn, bọn họ biết hắn nói như vậy nhất định có đạo lý, chỉ là Lặc Cầm có chút không tình nguyện.
Khi bọn họ đi tới sát biên giới phía thổ địa quỷ dị, sắc trời đã bắt đầu tối, Tử Long vừa nói mọi người phải đi suốt đêm không thể ở lâu nơi này, vừa dứt lời, đại địa bên dưới chân đột nhiên hoảng động dữ dội. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh đầm nước, một quái thú đầu rồng thân khỉ từ trong đầm nhảy ra, Tử Long lập tức bảo mọi người cúi sát trên mặt đất nín thở, con quái thú đứng ngay bờ đầm nước nhìn hai bên, đầu chuyển qua lại tìm kiếm, trong lơ đãng, ánh mắt nó đảo qua chỗ vị trí đám người Tử Long, thoáng ngừng lại, lập tức đi về phía trước, mấy người Tử Long không dám cử động, cùng bịt miệng dừng lại hô hấp, quái thú kia thăm dò phía trước, sau đó ánh mắt chuyển qua địa phương khác, phát hiện không có gì liền nhảy trở vào trong đầm nước. Chỉ là do cự ly quá xa, bằng không mấy người bọn họ đã phát hiện, lúc quái thú nhảy vào đầm, vốn không hề tung chút gợn sóng, cứ như đầm nước cô đọng lại lặng lờ yên ắng.
Thấy quái thú đã nhảy xuống đầm, Tử Long không khỏi thở ra một hơi, Lặc Cầm cũng thở hổn hển hiếu kỳ nhìn Tử Long: “ Đó là quái thú gì, vì sao kỳ quái như vậy?”
Tử Long nhìn nàng thoáng cau mày, trầm giọng nói: “ Đó là Dũ thú, thông thường chỉ sinh hoạt trong nhược thủy, xem ra phiến thổ địa này bị như vậy là kiệt tác của nhược thủy.”
“ Nhược thủy? Cái gì là nhược thủy?” Lặc Cầm nghi hoặc hỏi.
“ Một giọt nhược thủy nặng ngàn cân, mà Dũ thú sinh hoạt trong loại nước này, thường thường những sinh vật tiếp cận nó sẽ bị ăn tươi.” Tử Long cũng không xa lạ, nói ra cho mọi người nghe.
Mấy người vừa nghe, cũng thất kinh, một giọt nhược thủy nặng ngàn cân, vậy một đầm nhược thủy…vậy con Dũ thú chẳng phải là có khí lực cực kỳ mạnh mẽ. Nghĩ tới đây bọn họ cũng không dám nghĩ tới hậu quả nếu đến gần đầm nước, Tử Long bình tĩnh phán đoán: “ Xem ra chúng ta phải đi vòng thôi, với thực lực chúng ta, không đánh bại được nó.”
Mọi người gật đầu, cảm giác được sự cơ trí của Tử Long. Theo sát hắn đi vòng qua phiến thổ địa, chậm rãi về phía trước, một đường đi qua, mọi người tận lực hô hấp, không dám phát sinh thanh âm, sợ lại lần nữa dẫn dụ quái thú trở lên, đến lúc đó không biết còn vận may tránh thoát được nó nữa hay không.
Sắc trời càng ngày càng tối, thái dương đã hoàn toàn hạ xuống, ánh trăng dần dần lộ ra, mấy người Tử Long vẫn liên tục chạy đi, không dám dừng lại tại phiến địa phương quỷ dị nguy hiểm này, bởi vì đêm tối buông xuống, lại không có cây cối che phủ, ánh trăng chiếu xuống, trên mặt đất nổi lên một tầng quang mang thanh sắc nhàn nhạt, mà nhược thủy xa xa, cũng tối om một mảnh, phảng phất như ác ma giương miệng rộng, muốn thôn phệ tất cả thế gian, làm cho người ta sợ hãi cùng cực.
Hiện tại trong lòng Tử Long không thả lỏng chút nào, hắn biết, đầm nước tối om kia hoàn toàn do hấp thu quang hoa của vầng trăng tạo thành, dù là ánh sáng cũng không thể không bị nó hấp thu, Dũ thú lại có thể tồn tại trong điều kiện như vậy, hắn lại không biết trên thế giới này có thứ gì có thể chiến thắng loại quái thú này hay không, có thể khi đạt được tu vi thánh cấp mới có khả năng chiến đấu với nó một trận, nhưng thánh nhân trong truyền thuyết, thật sự có tồn tại sao? Không ai biết được. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Chạy suốt một đêm, thẳng đến khi mặt trời thăng lên, mới đi ra khỏi phạm vi ăn mòn của đầm nước. Tử Long ngẩng đầu nhìn vầng mây trắng, gió nhẹ thổi qua, trong lòng hắn tựa hồ lướt nhẹ, trong nháy mắt hắn thở dài một hơi, chỉnh lý chút tâm tình rối loạn, quay đầu lại nhìn năm người đi theo phía sau, không có bất luận sự nghi ngờ gì, chỉ toàn là những ánh mắt tin tưởng, làm cho hắn vô cùng vui mừng, dù cho hắn đi tới đâu bọn họ cũng đi theo, dù đêm qua bọn họ đều rất khổ cực.
Rất xa, đông phương đàn sơn đã xuất hiện trong tầm nhìn của họ, đàn sơn liên miên kéo dài như sóng biển cuộn trào, từng làn sóng nối tiếp nhau, nhìn không thấy giới hạn, trong sơn đàn, màu xám lẫn lục cùng tồn tại, nham thạch cùng cây cỏ cộng sinh, liếc mắt nhìn lại cảm thấy tràn đầy sinh cơ.
Qua hồi lâu, mấy người Tử Long rốt cục đi tới chân núi. Bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước, xuất hiện ngay trước mặt bọn họ là một vách đá cao tới mấy trăm trượng, không có nơi để leo lên, toàn bộ vách đá thoạt nhìn trơn nhẵn như mặt kính, không có điểm đeo bám, Tử Long nhíu mày, quay đầu nhìn Sở Sinh, Văn Vũ cùng Xà Nhị, trầm giọng nói: “ Ba người các ngươi mỗi người có thể tống được một người bay lên hay không?”
Văn Vũ nhanh miệng nói: “ Không có khả năng, thực lực của ba chúng ta còn chưa đủ đưa được người khác lên trăm trượng, nhưng nếu ba chúng ta liên thủ, có lẽ còn có thể.”
Tử Long suy nghĩ một chút nói: “ Nếu như nói vậy, sau khi đưa ba chúng ta lên, các ngươi có thể lên không?”
Văn Vũ ngẩng đầu lên nhìn, nói: “ Lập tức đi lên thì không có khả năng, nhưng nghỉ ngơi một chút là có thể.”
Tử Long gật đầu, cuộn tay lại, trầm giọng nói: “ Tốt lắm, các ngươi đưa ta lên trước, không có vấn đề gì ta sẽ ném đá xuống ra dấu, sau đó các ngươi đưa hai nàng lên, chúng ta ở bên trên chờ các ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.