Quyển 8 - Chương 9: LẠI GẶP ĐỆ NGŨ
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
“ Ta không đoán sai, ngươi là vì chuyện của Thiên Cơ môn mà đến.” Lưu Sâm thu liễm tươi cười, thở dài một tiếng, nói cho Tử Long một việc mà hắn còn chưa biết: “ Ngươi và lão Bạch như nhau, thật là có sư phụ thế nào thì có đồ đệ như thế. Ngày trước Thiên Cơ môn muốn thu nhận hắn, bị hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cuối cùng hắn phải ẩn cư sơn lâm, không nghĩ tới, hôm nay đồ đệ hắn cũng gặp chuyện giống như vậy.”
“ Sư phụ cũng từng cự tuyệt gia nhập Thiên Cơ môn sao?” Tử Long không nghĩ tới tao ngộ của hắn lại giống sư phụ, chỉ là hắn cũng không vì thế mà ẩn cư, trên thế giới này, còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn đi làm.
Lưu Sâm hơi gật đầu, chậm rãi nói lại chuyện trước kia. Ngày đó, tại giới sát thủ, Lưu Sâm vẫn muốn trở thành người đứng thứ nhất trong sát thủ bảng, cũng vì mục tiêu này mà nỗ lực, thế nhưng sau khi hắn gặp Bạch Thanh Vân, tất cả đều thay đổi…
Đó là lúc Lưu Sâm chấp hành một nhiệm vụ, người đại lý sát thủ không cung cấp cho hắn tin tức chuẩn xác, kết quả, bên cạnh người mà hắn muốn giết lại có tới mười tên vương cấp cao thủ, lần đó suýt chút hắn đã mất mạng. Lúc đó Bạch Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, dùng thân pháp thần bí khó lường cứu hắn đi ra khỏi vòng vây.
Lưu Sâm đã từng hỏi qua vì sao Bạch Thanh Vân lại cứu hắn, Bạch Thanh Vân chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ: “ Thuận tay.”
Có thể nghĩ, nhiệm vụ của Lưu Sâm lại được Bạch Thanh Vân hoàn thành, mà bọn họ sau đó lại trở thành bằng hữu, đối với sát thủ mà nói là một chuyện khó tin, nhưng thật sự lại xảy ra. Sau đó, Bạch Thanh Vân có được xưng hào Thần Sát, hắn cũng thêm vào hai chữ Sát Thần trước tên Mộc Tam.
Tuy rằng hai người rất ít gặp mặt, thế nhưng trong lòng bọn họ, đã sớm xem đối phương là bạn tri kỷ. Mà Lưu Sâm cũng vì sự giúp đỡ của Bạch Thanh Vân, thực lực đề thăng rất lớn, tại một lần muốn đánh chết được một vương cấp cao thủ, hai người ẩn núp trong một gian phòng suốt mười ngày, rốt cục một kích đánh chết hắn, từ đó về sau “ Khủng Phố Song Sát” đã truyền khắp giới sát thủ, nhiệm vụ đánh chết Từ Thuật cũng được xưng là “ Thí Vương Chi Chiến”.
Hai người tung hoành trong giới sát thủ hai mươi năm, sau thí vương chi chiến, đã trở thành hai người đứng đầu sát thủ bảng, lúc đó bọn họ đã thu được lời mời của Thiên Cơ môn. Bạch Thanh Vân cũng như Tử Long, là một người không muốn bị ràng buộc, cho nên hắn cự tuyệt, mà Lưu Sâm ở trên đời cũng không có gì đáng giá lưu luyến, đi đâu cũng như nhau, hơn nữa điều kiện của Thiên Cơ môn cũng rất tốt, cứ như vậy Lưu Sâm gia nhập Thiên Cơ môn.
Thế nhưng, Thiên Cơ môn không chịu buông tha cho Bạch Thanh Vân, nên đã truy sát hắn, mà người Thiên Cơ môn chết trong tay hắn, cũng không ít hơn trăm người, trong đó thậm chí có cả vương cấp cao thủ. Rốt cục Bạch Thanh Vân chán ghét cuộc sống bị người truy sát mãi, nên hắn đành ẩn cư, từ đó về sau Lưu Sâm không còn nghe tin tức hắn, chỉ là không nghĩ tới, lần đó từ biệt đã trở thành thiên thu vĩnh cách. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhìn Tử Long, Lưu Sâm thở dài, nói tiếp: “ Hiện tại Lạc Diệp Vô Tình đứng thứ nhất sát thủ bảng là ngươi phải không, ngươi hẳn là có thể hiểu được tâm tình của sư phụ ngươi lúc đó, kỳ thực, lúc ta ở cùng hắn, hắn từng nói với ta, làm ám sư, hắn không sống hơn được sáu mươi tuổi, thời gian của hắn đã không còn nhiều lắm. Mà tiếc nuối duy nhất của hắn, chính là không cách đột phá hạn chế của ám sư.”
“ Tiểu tử, ngươi giỏi, ưu tú như sư phụ của ngươi, ta cũng cảm thấy kiêu ngạo cho hắn. Chỉ là hiện tại, ngươi không có năng lực đối kháng Thiên Cơ môn. Sư phụ ngươi lúc đó không có gánh nặng, nên không sợ họ truy sát, nhưng ngươi thì bằng hữu không ít, chí ít tòa thành này là do ngươi sở hữu, ngươi có thể buông tha được sao?”
Tử Long lắc đầu, quyết tuyệt nói: “ Ta sẽ không bỏ qua ý nguyện và bằng hữu của mình, tuy rằng tiền bối nói đúng, nhưng ta sẽ không khuất phục cho ai, dù Thiên Cơ môn có khổng lồ, một ngày nào đó ta cũng làm cho nó tan rã. Ít ra hiện tại ta có biện pháp cho họ không tìm được ta.”
Yên lặng nhìn chăm chú vào Tử Long, Lưu Sâm lại nhìn thấy hình bóng của bằng hữu: “ Yên tâm đi, tuy rằng ta không thể giúp ngươi điều gì, nhưng ta hứa, chỉ cần có ta, Thiên Cơ môn sẽ không thể quấy rối Cô Không thành.” Lưu Sâm nói, lộ ra uy nghiêm.
Nhìn hắn, Tử Long thành khẩn nói: “ Tiền bối, cảm tạ ngài. Chuyện ở đây giao cho ngài, ta có một bằng hữu trọng thương chưa lành, ta phải đi đón một vị trị liệu sư, cho nên ta không ở lâu, chờ khi ta trở lại, sẽ đến bái kiến ngài.”
Lưu Sâm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt: “ Đi đi, làm chuyện ngươi muốn làm, ta tin tưởng ngươi như sư phụ ngươi, sẽ có thể sáng tạo kỳ tích.”
Trịnh trọng thi lễ, Tử Long xoay người rời khỏi phòng quý khách. Nhìn bóng lưng hắn, Lưu Sâm thấp giọng nói: “ Làm ám sư, có thể sống đến bây giờ, bản thân đã là kỳ tích. Lão Bạch, ta thật đố kị ngươi có được đồ đệ như vậy.”
Đi ra ngoài trời đã tối, Cô Không thành không ồn ào như dĩ vãng, cửa hàng đều đóng cửa.
Bước chậm trên đường, nghĩ lại chuyện Lưu Sâm đã nói, nhớ tới chuyện thơ ấu tại Lộc Linh sơn, gương mặt từ ái của sư phụ, không ngừng hiện lại trong đầu hắn.
Tử Long đi về thành chủ phủ, khi hắn vào thấy mọi người đều đang ngồi chờ, không ai đi nghỉ ngơi. Thấy hắn vào mọi người đứng dậy, trên mặt lo lắng, làm hắn ấm áp, hắn còn nhiều bằng hữu quan tâm, làm sao hắn có thể buông tha việc phản kháng số phận?
Ánh mắt lướt qua, Tử Long nở nụ cười, dáng tươi cười ấm áp, làm mọi người chợt an tâm.
“ Không còn việc gì nữa, đều đi nghỉ ngơi đi.” Tử Long cười nói, có chút việc hắn không thể nói ra, cũng không cần nói, hắn biết mọi người hiểu được.
Nghe hắn nói cũng không ai hỏi thêm, bởi vì mọi người hiểu hắn là người nói được làm được. Ở thế giới này, mỗi lời hứa hẹn của hắn đều đáng tín nhiệm.
Tử Long nhìn Hỏa Dĩnh Khiết nói: “ Chuyện Hán Sâm bọn họ ta nhờ ngươi, hiện tại ta sẽ đi Hán Hoa đế quốc.”
“ Đại ca, ngươi đi ngay sao? Trời tối rồi, không bằng sáng mai hãy đi.” Hán Sâm nghe vậy liền nói.
“ Đi sớm về sớm, tuy còn nhiều thời gian, nhưng càng nhanh về, Đạm Thai Viên càng dễ khôi phục, các ngươi nghỉ ngơi đi. Dương Hà, chuyện Cô Không thành khổ cực cho ngươi.” Nói xong hắn xoay người ra ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, Tử Long ngồi Phong Năng xa, rời khỏi Cô Không thành. Từ Cô Không thành đi Hoa Nạp thành cần hơn mười ngày, qua lại cũng phải một tháng, tính toán, từ khi ở Hỏa gia ly khai đến bây giờ, cũng đã sắp qua bốn tháng, mà hắn cũng không biết tình huống hiện tại của Đạm Thai Viên thế nào.
Ngồi xếp bằng, Tử Long vận chuyển ám ảnh công pháp, tranh thủ thời gian đề thăng thực lực, dùng tinh thần lực khống chế Phong Năng xa lướt đi.
Hơn mười ngày sau, Tử Long cho xe đi qua biên cảnh Khải Minh đế quốc, đi tới cảnh nội Hán Hoa đế quốc. Nếu thuận lợi, hắn có thể đến Hoa Nạp thành trong vài ngày, xe chạy trên đường lớn, cảnh vật lướt nhanh, Tử Long không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, chỉ chìm đắm trong tu luyện.
Sau khi hấp thu mộc tinh hoa tại Sinh Mệnh thành, Tử Long cảm thấy sinh mệnh nguyên dịch và năng lực khôi phục của thân thể tăng lên rất nhiều, lúc cứu tiên tri, hắn đã thể hội. Chỉ là sau khi linh hạch chia ra làm bảy, ngoại trừ lục sắc linh hạch ngưng thực lại, những hạt khác không có gì biến hóa, năng lượng bị hắn hấp thu trống rỗng tiêu tán, nhưng mấy con tiểu long quay quanh linh hạch cũng dần dần lớn mạnh, Tử Long biết, những tiểu long này hấp thu năng lượng của hắn, khiến cho hắn không thể đề thăng năng lượng, không biết hiện tượng này rốt cục là tốt hay xấu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đột nhiên, Tử Long mở mắt, trong mắt hiện tia tinh mang, hắn cấp tốc dừng vận chuyển công pháp, bên tai nhẹ động, dừng xe lại, phóng ra tinh thần lực bình tế. Lúc này một thanh âm cuồng vọng từ phía trước truyền tới: “ A ha cáp…Tử Long thành chủ, làm cho ta tìm thật khổ, ta đến lấy mạng ngươi, mau xuống xe chịu chết đi.”
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, một bóng người đứng trong bóng đêm, tay cầm một thanh giống đao mà không phải đao, giống kiếm mà không phải kiếm, tuy rằng hai lưỡi, nhưng lại hình cung, phản xạ ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Nguyên lai là hắn! Tử Long từ thanh vũ khí nhìn ra chủ nhân, người nọ đứng hàng thứ ba trong sát thủ bảng, Chuyên Tôn Tức Mặc. Lúc này đôi mắt hắn càng thâm trầm lạnh lẽo, trong lòng hắn suy đoán vì sao gặp sát thủ nơi này, chẳng lẽ có người bại lộ hành tung của hắn? Không khả năng, Tử Long lắc đầu, lập tức bỏ đi ý nghĩ này, hắn tín nhiệm từng người bên cạnh hắn.
Đẩy cửa xe, Tử Long bước xuống, đi về trước hai bước, liền nghe thanh âm đáng ghét: “ Hừ hừ, ta có thể lưu cho ngươi toàn thây, ngươi…” Thanh âm nhất thời dừng bặt, Chuyên Tôn Tức Mặc mở lớn mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Tử Long: “ Ngươi..sao ngươi lại là Xích Phát Vương Giả Ngọc Long?”
Tử Long ngây ra, lập tức từ sau khi mình rời khỏi Sinh Mệnh thành, cũng đã quên không mang lại mặt nạ thánh vương: “ Không sai, Chuyên Tôn tiên sinh có gì chỉ giáo?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mồ hôi lạnh trên trán Tức Mặc không ngừng chảy ra, tuy rằng hắn đã từng giao thủ cùng Tử Long, thế nhưng hiện tại Tử Long xưa đâu bằng nay, người có thể giết chết vương cấp, dù cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám chọc vào. Thân thể hắn run lên nhìn vẻ lạnh lùng của Tử Long, âm thầm nghĩ, nguyên lai Tử Long và Ngọc Long là một người, thảo nào có năng lực trở thành thành chủ La Nhuận thành.
Đôi mắt hắn chuyển động, trong vẻ tươi cười lộ ra tia áy náy, giả vờ nói: “ Nguyên lai là Ngọc Long tiên sinh, chúng ta thật là có duyên, là ta nhận sai người, ta còn có việc, sẽ không trở ngại công việc của ngài, ta đi trước một bước, ngày sau gặp lại.” Dứt lời xoay người muốn rời đi.
Tử Long làm sao để cho hắn rời khỏi, khí thế lạnh lùng quát một tiếng: “ Chạy đi đâu.” Phi thân nhảy lên, mắt thấy sắp đến trước người hắn, nào ngờ hắn quá mức âm hiểm, xoay người vung mạnh tay phải, mọt đoàn bụi bay hướng Tử Long, chặn lại tầm nhìn.
Đợi khi bụi bặm tản ra, hắn đã biến mất trong tầm mắt Tử Long. Vỗ vỗ lớp bụi cự độc trên người, khóe miệng Tử Long thoáng nhếch cười, xoay người trở lại xe, theo hướng Hán Nạp thành chạy nhanh tới.
Kỳ thực, ngay khi Tức Mặc xoay người thì thần thức Tử Long đã tập trung hắn, không giết hắn, chỉ là muốn biết vì sao hắn biết được hành tung của mình, hắn nghe lời ai sai khiến, nếu không hắn làm sao có thể chạy trốn từ trong tay Tử Long?
Thân hình Tức Mặc bay nhanh xuyên toa tới mỗi một chỗ ẩn mật, không dám dừng lại phút nào hướng Hán Nạp thành chạy đi. Hai ngày sau khi hắn nhìn thấy cửa thành thì mới dừng lại đôi chân đã muốn nhũn ra, quay đầu nhìn về con đường trống không, nhất thời thở dài một hơi, đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển. Hắn thế nào cũng nghĩ không ra, lại liên tục chạy suốt hai ngày, xem ra uy hiếp của tử vong có thể bức ra tiềm lực của con người, hắn đã chứng minh những lời này là chính xác.
Ngồi một lúc, hắn mới uể oải đi vào Hán Nạp thành. Khi hắn đi tới một nhà gỗ cũ kỹ, cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý, liền lắc mình đi vào.
Cách đó không xa, một đôi mắt nhìn chăm chú vào từng cử động của hắn, đó chính là Tử Long. Lúc này hắn đã mang lại thánh vương mặt nạ, biến thành hình dạng như người thường, ẩn trong đám người, cười lạnh, ánh mắt chăm chú nhìn nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ như bên ngoài, rách nát, chung quanh còn vứt rác bừa bãi, mạng nhện giăng đầy. Ở trong nhà, một nam nhân thân thể béo mập đang chắp tay đứng.
Khi hắn nghe có người tiến đến cũng không quay đầu lại, hay làm ra phòng bị gì, chỉ dùng tiếng khàn khàn nói: “ Thế nào, thành công?”
Tức Mặc hữu khí vô lực dựa trên tường, lòng còn sợ hãi nói: “ Theo lời ngươi người trong Phong Năng xa, nhưng khi xuống lại là Xích Phát Vương Giả Ngọc Long, ngươi nói ta có thể thành công sao?”
“ Nga? Thế nào lại là hắn, lẽ nào Tử Long và Ngọc Long là một người?” Nghe được hai chữ Ngọc Long, thân hình người kia rõ ràng run lên, mạnh mẽ xoay người, hiện ra gương mặt dữ tợn kinh khủng. Trên mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ trên trán xuống cằm, nhìn như một con rết vắt ngang mặt làm người ta ghê tởm.
“ Đích xác. Ta đoán chắc Tử Long và Ngọc Long là một người, bằng không Ngọc Long sẽ không xuất hiện trên xe Tử Long, hơn nữa là xe từng xuất hiện tại La Nhuận thành, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.” Tức Mặc hồi tưởng một chút khẳng định nói.
“ Ha ha..tốt, tốt, tốt, tuy rằng ngươi không giết chết được Tử Long, thế nhưng tin tức này đủ để qua tội, ta sẽ mau chóng truyền tin cho Thiên Cơ môn, ngươi chờ lĩnh thưởng đi.” Người kia cười lớn nói.
Thấy người nọ vui vẻ như vậy, Tức Mặc đương nhiên biết tầm quan trọng của tin tức này, suy nghĩ đến tiền thưởng, hắn quên hẳn nỗi khiếp sợ: “ Vậy đa tạ…”
Hắn còn chưa nói xong, một cỗ ấm áp tràn trong lòng hắn, trong nháy mắt hắn nhắm mắt lại, hắn nghĩ thế giới này sao lại tốt đẹp như thế. Hắn phảng phất như đang ngâm mình trong dòng nước ấm, làm cho hắn thư thích chưa từng có, hắn mong muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại, làm cho hắn mãi mãi hưởng thụ sự ôn nhu đó.
Hai phiến lá xanh từ không trung chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đọng lại trên cổ nam nhân kia cùng Tức Mặc, vết thương còn chưa kịp tuôn máu, hai người cũng không hề cảm thấy đau đớn, cứ như thời gian vĩnh viễn dừng lại tại nơi này.
Trên mặt Tức Mặc, thậm chí còn mang theo tia cười thỏa mãn, cười vô cùng sáng lạn. Nhưng hắn không biết cỗ ôn nhu kia cũng chính là sát khí, trên hai phiến lá xanh cũng có một hình thần long giống nhau như đúc.
Đi trên Kim Diệu đại đạo trong Hán Nạp thành, Tử Long vẫn còn đang suy nghĩ câu chuyện hai người vừa nói, không ngoài hắn sở liệu, sát thủ thứ ba của sát thủ bảng đã gia nhập Thiên Cơ môn. Tuy rằng cảm thấy bọn họ không được nhận thưởng mà “áy náy”, thế nhưng coi như bọn họ “may mắn”, chí ít, bọn họ đã trở thành miếng đá lót đường cho chức nghiệp ám sư quay về đại lục. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long âm thầm điều chỉnh suy tư, nghĩ đến nếu đã đi Hán Nạp thành, không bằng đến chỗ Đệ Ngũ thế gia nhìn xem, vừa lúc cho bọn họ giúp tuyên truyền cái chết của Chuyên Tôn Tức Mặc, thuận tiện phái vài người đến trợ giúp kiến thiết La Nhuận thành. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Sau khi hạ quyết tâm, Tử Long đi qua Kim Diệu đại đạo, đi qua mấy con đường nhỏ, tới trước cửa. Trên cửa khắc mấy đường viền hình dáng như cơn gió, một con rồng cưỡi mây lướt gió, khí thế uy nghiêm. Tử Long nhẹ gõ, đợi chốc lát, cửa mở ra, vẫn là vị lão nhân thiên tài võ học của Hán Hoa đế quốc.
“ Ngươi có biết nơi này là địa phương nào hay không?” Nhìn gương mặt xa lạ của Tử Long, lão nhân không khách khí nói.
“ Mạc tiền bối, nhanh như vậy đã quên ta rồi sao, ta tìm Đệ Ngũ gia chủ, ngươi nói cho hắn, Ngọc Long đến chơi.” Tử Long mỉm cười nói.
“ Ngươi là Ngọc Long tiên sinh? Thế nhưng…” Lão nhân nhìn từ trên xuống dưới, không tin nói.
Tử Long lấy ra Linh Phong tộc điển, xua xua trước mặt nói: “ Mạc tiền bối, đây là Linh Phong tộc điển không giả đâu.”
Lão nhân sáng mắt: “ Ngươi quả nhiên là Ngọc Long tiên sinh, thật là ngài, mau mau vào, lão hủ chậm trễ mong ngài bao dung.” Nhìn thấy Linh Phong tộc điển, hắn xác định thân phận Tử Long. Vội vã mang theo Tử Long đi vào sơn trang, đi tới tiểu lâu năm tầng tận cùng, mời Tử Long chờ một lát, liền đi vào thông báo.
Tử Long quan sát chung quanh một phen, ở đây vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Một hồi sau, Đệ Ngũ Hoành Bác tự mình đi ra nghênh đón Tử Long, khi hắn thấy Tử Long thoáng sửng sốt, nhưng sau đó lại đi tới cười nói: “ Ngọc Long tiên sinh vì sao có hình dạng này, ta đã nhận không ra ngươi nữa.”
Nếu còn nhận ra được, Tử Long mới là không lời gì để nói: “ Gia chủ đã lâu không gặp, ta cũng đành phải ngụy trang thế này vì không còn cách nào khác.”
“ Nga, cũng đúng, hiện tại tiên sinh nổi danh đại lục, ha ha…” Đệ Ngũ Hoành Bác cười to.
“ Gia chủ đang trêu chọc ta sao?” Tử Long cười nói.
“ Nào dám nào dám, mời tiên sinh vào.” Hắn kéo Tử Long đi vào tiểu lâu. Đi tới phòng khách, hai người ngồi trên sô pha, rót cho Tử Long một ly trà, đây đúng là trà tốt, hương thơm làm tinh thần tỉnh táo, Tử Long cầm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một cỗ khí tức ấm áp lan vào trong người, làm hắn thư thích không ngớt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.