Quyển 10 - Chương 2: Lão nhân cung kính đáp
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
Ở trong thế giới xa lạ này, Tử Long chỉ có thể chấp nhận, theo ý tứ của lão nhân cùng Cổ Mặc ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười khổ, Tử Long liền mở miệng nói với lão nhân: “ Xin hỏi, đây là địa phương gì, các ngươi lại là ai?”
Hoàn Vũ giới? Bạch Độ không gian? Vô Nhãn tộc? Những khái niệm Tử Long chưa từng nghe từ miệng Đạm Thai Dịch nói ra, làm hắn trong nhất thời khó thể tiếp nhận, nhưng khi lão nhân tự xưng họ Đạm, lại nghĩ tới chung quanh thần điện điêu khắc những con mắt to, Tử Long không khỏi hỏi: “ Ngươi có biết Đạm Thai Viên?”
Nghe được tên của Đạm Thai Viên, Đạm Thai Dịch nhất thời chấn động toàn thân, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “ Thần linh thứ tội, Vô Nhãn tộc chúng ta không nghe lời lại mơ tưởng có thể rời đi, thần linh thứ tội, thần linh thứ tội…”
Tử Long nhướng mày, đứng dậy đi tới trước người hắn, cử động này càng làm cho hắn run rẩy. Tử Long nâng hắn dậy, nhẹ giọng nói: “ Đạm tộc trưởng, ta cũng không phải là thần linh gì, ta chỉ là bằng hữu của Đạm Thai Viên mà thôi.”
Chỉ vài lời nói, làm Đạm Thai Dịch ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “ Ngài là bằng hữu của Đạm tộc trưởng?”
Một câu nói của Đạm Thai Dịch, làm Tử Long thoáng chấn động, Đạm Thai Viên không ngờ là tộc trưởng, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
“ Đạm tộc trưởng, ý của ngươi là…”
Nghe Tử Long hỏi, Đạm Thai Dịch thở dài, sau đó mới chậm rãi nói: “ Đạm Thai Viên là tiền nhiệm tộc trưởng, mà ta vốn chỉ là trưởng lão mà thôi. Khoảng chừng trăm năm trước, Đạm tộc trưởng đột nhiên cùng muội muội Vô Nhãn thánh nữ Đạm Thai Tuyền cùng nhau chạy tới Vô Nhãn thánh địa, nói là muốn đột phá cấm kỵ mấy ngàn năm nay của Bạch Độ không gian, thế nhưng từ đó về sau cũng không thấy họ quay trở về.”
Tử Long bình phục nội tâm chấn động, cúi đầu không biết đang suy tư chuyện gì. Trong điện yên tĩnh, Đạm Thai Dịch yên lặng đứng bên người hắn, không dám quấy nhiễu. Mà Cổ Mặc càng không để ý chuyện của hai người, chỉ ngồi yên trên ghế nhìn chung quanh.
Hoàn Vũ giới, Bạch Độ không gian, cấm kỵ, Vô Nhãn tộc, nhưng chữ này thoáng hiện trong đầu Tử Long, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra manh mối, không khỏi mở miệng hỏi: “ Đạm Thai tộc trưởng, Hoàn Vũ giới và Bạch Độ không gian là gì? Mà cấm kỵ là sao?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đạm Thai Dịch suy nghĩ, nhìn hắn chậm rãi nói: “ Đại thế giới tồn tại vô số không gian, từng không gian đều tồn tại độc lập, thế nhưng những không gian này đều thuộc về Hoàn Vũ giới, địa phương chúng ta gọi là Bạch Độ không gian, chỉ là nó lại là một không gian bị nguyền rủa, ở chỗ này lực lượng của bộ tộc chúng ta bị phong ấn toàn bộ, điều kiện sinh tồn cũng từ từ giảm xuống. Hơn nữa mỗi một đời tộc trưởng rời chức đều truyền xuống một câu nói: “ Trời giáng thần linh, cứu Vô Nhãn ta, tóc đỏ mày trắng, chân đạp cát vàng.”
Đăm chiêu nhìn qua Tử Long, Đạm Thai Dịch lại nói tiếp: “ Cho nên mặc kệ ngài từ đâu tới đây, có phải là bằng hữu của Đạm tộc trưởng hay không, ngài đều là thần linh của chúng ta.” Lời nói của hắn có chút kích động: “ Thỉnh ngài cứu Vô Nhãn bộ tộc chúng ta.” Nói xong hắn lại quỳ rạp xuống đất, hướng Tử Long không ngừng lễ bái. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long vội vàng nâng hắn lên, trầm giọng nói: “ Ta không phải không muốn giúp các ngươi, dù là xem mặt mũi của Đạm Thai Viên cũng được, ta cũng sẽ không mặc kệ, chỉ là các ngươi muốn ta làm gì? Phải nói trước nguyền rủa là sao?”
Đạm Thai Dịch xấu hổ cười, ngại ngùng nói: “ Ngài nói rất đúng, cũng do ta quá nóng ruột, ta nói ngài nghe chuyện về Vô Nhãn tộc trước…”
Nguyên lai, Vô Nhãn bộ tộc từ xưa tới nay vẫn sinh tồn tại Bạch Độ không gian, toàn bộ sự vật bên trong không có màu sắc, dù mái tóc của tộc nhân cũng thế, duy con mắt thì màu đỏ, hơn nữa còn có khả năng nhìn thấu sự vật, trong nháy mắt có được năng lực mô phỏng vũ kỹ của người khác.
Ở thời đại đó, Vô Nhãn tộc là một chủng tộc rất mạnh mẽ. Thậm chí có cường giả phá vỡ hàng rào của Bạch Độ không gian, đến không gian khác, loại thực lực này còn cao hơn mấy lần so với thánh cấp cao thủ của Tường Vân đại lục, nhưng lực lượng cường đại làm cho dã tâm của bọn họ ngày càng lớn hơn, bọn họ không cam lòng sinh tồn trên mảnh đất trắng xóa như vậy, theo lời của cường giả từ không gian khác quay về, không gian khác có rất nhiều màu sắc, mỹ lệ đến cực điểm, bởi vậy bọn họ liền có ý niệm di cư đến một không gian khác.”
Ngay sáu ngàn năm trước đây, Vô Nhãn tộc đưa mục tiêu đến một nơi gọi là Mạc Ngô không gian, lại không nghĩ rằng cử động của bọn họ đã làm cho nhân loại tại Mạc Ngô không gian bị uy hiếp. Thực lực của cường giả Mạc Ngô không gian cũng thập phần cường đại, khiến hai tộc triển khai cuộc chiến kịch liệt không tiền tuyệt hậu, nhưng Huyền Ngưng Nhãn của Vô Nhãn tộc chiếm ưu thế, làm cho bọn họ lấy được toàn thắng trong cuộc chiến đó.”
“ Cường giả của Mạc Ngô không gian tử thương vô số, mà Vô Nhãn tộc cũng bắt đầu kế hoạch di dân, thế nhưng cách làm của bọn họ đã chọc giận cường giả chí tôn, một vị cường giả thực lực thông thiên đã đi tới Mạc Ngô không gian, chỉ phất tay đã đem toàn bộ cường giả Vô Nhãn tộc đuổi trở về Bạch Độ không gian, lại còn phát ra cấm chế tại hàng rào không gian, làm Vô Nhãn tộc từ đó về sau không thể bước ra Bạch Độ không gian nửa bước.”
“ Kể từ đó, Vô Nhãn tộc phát hiện đại bộ phận lực lượng của họ đã bị phong ấn, hơn nữa linh khí thiên địa bên trong cũng ngày càng thưa thớt, cho dù là cường giả cũng không bao giờ còn khả năng đánh vỡ cấm chế đến không gian khác, vì thế tuổi thọ của chúng ta từ vạn năm biến thành mấy trăm năm, tiến độ tu luyện cũng phi thường chậm rãi, vì vậy làm cho nhân số bộ tộc dần dần giảm xuống, thậm chí những cường giả từng đánh vỡ hàng rào không gian cũng lần lượt chết đi.”
“ Tình huống như vậy làm lòng mọi người đều oán khí, toàn bộ không gian đều bao phủ trong bầu không khí nặng nề, kỳ thật không ai biết vị cường giả chí tôn kia đã sử dụng thần thông gì lại biến Bạch Độ không gian thành như bây giờ, thế nhưng khi người đó bỏ đi đã lưu lại một câu nói, quanh quẩn trên bầu trời: “ Thiên địa đều có quy tắc, người phá hư phải bị nghiêm phạt, muốn phá giải cấm chế, chỉ đợi có người nghịch thiên đến đây, mong muốn các ngươi hiểu rõ một câu nói, cảm thấy đủ sẽ sống vui vẻ hơn.”
Ngay thời gian thanh âm còn quanh quẩn, toàn bộ cường giả của Bạch Độ không gian lợi dụng bói toán thuật học được từ bói toán sư của Tường Vân đại lục, dùng sinh mệnh bổn nguyên dẫn ra được một câu tiên đoán: “ Trời giáng thần linh, cứu Vô Nhãn ta, tóc đỏ mày trắng, chân đạp cát vàng.”
Sau đó thanh âm kia cũng tan, mỗi một đời tộc trưởng liền truyền xuống câu tiên đoán cho hậu nhân, mà mỗi đời hậu nhân đều chờ đợi vị thần linh có thể cứu vớt Bạch Độ không gian từ trên trời giáng xuống, vì thế khi Tử Long cùng Cổ Mặc chân đạp cát vàng đi xuống Bạch Độ không gian thì toàn bộ Vô Nhãn tộc đều sôi trào, hi vọng của bọn họ suốt bao nhiêu năm cuối cùng đã chờ được thần linh phủ xuống, điều này làm sao không làm cho họ kích động? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cũng là sáu ngàn năm trước, vì sao chuyện gì cũng xảy ra từ sáu ngàn năm trước? Chuyện phát sinh trên Tường Vân đại lục có liên quan đến Vô Nhãn tộc hay không? Tử Long lâm vào trầm tư, lúc này trong lòng hắn tràn ngập khiếp sợ, theo lời của Đạm Thai Dịch, hoàn toàn phá vỡ tri thức hắn biết đến, hơn nữa hắn không nghĩ tới có người đạt được năng lực thông thiên, thậm chí có thể bày ra cấm chế cả một không gian, lẽ nào cũng giống như việc khai sáng không gian hay sao? Nhưng hiện tại Tử Long lo lắng, chính là câu nói của mỗi đời tộc trưởng, xem ra bây giờ hắn còn chưa thật sự thoát ly khỏi sự an bày của số phận, chí ít có người đã biết trước được chuyện xảy ra trong tương lai.
Tử Long cau mày, suy nghĩ chuyện Đạm Thai Dịch đã nói, đã có người có thể xé rách hàng rào không gian, như vậy thực lực của họ đến tột cùng đến trình độ nào, lẽ nào thánh cấp cao thủ trên Tường Vân đại lục cũng không phải là sự tồn tại chí cao? Người thiết định cấm chế cho Bạch Độ không gian, rốt cục làm gì, làm sao mới có thể bài trừ cấm chế, lời tiên đoán kia rốt cục biểu thị điều gì?
Những nghi vấn này không ngừng tập kích vào đại não của Tử Long, khiến cho hắn có chút không biết làm sao. Nhưng hắn biết muốn rời khỏi đây, vô luận thế nào cũng phải giúp Vô Nhãn tộc hóa giải nguyền rủa, bằng không với khả năng hiện tại của hắn vốn không có khả năng đi xuyên qua hàng rào không gian. Đột nhiên Tử Long ý thức được lúc hắn đi tới đây, tiểu long màu xám trong người hắn ngửa mặt kêu nhỏ, chẳng lẽ nó đưa mình và Cổ Mặc tới đây? Vậy rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đạm Thai Dịch, Tử Long chậm rãi hỏi: “ Ta làm sao giúp đỡ các ngươi?”
Đạm Thai Dịch nhìn thấy Tử Long đã đồng ý giúp đỡ bọn họ, kích động ngẩng đầu lên, thanh âm run rẩy nói: “ Ngài thật sự nguyện ý giúp đỡ chúng ta, ta đại biểu bộ tộc cảm tạ ngài, nhưng chúng ta cũng không biết làm sao giải trừ cấm chế. Nhưng mấy ngàn năm nay, tộc ta không ngừng nghiên cứu, phát hiện cấm chế rất có khả năng liên quan tới thánh địa.”
“ Thánh địa? Đó là nơi nào?” Tử Long bỗng nhiên nghĩ đến, Đạm Thai Dịch có nói qua, lúc Đạm Thai Viên đi vào thánh địa thì mất tích. Hơn nữa Đạm Thai Viên xuất hiện tại Tường Vân đại lục, nghĩ đến có lẽ nơi đó là địa phương có thể đi thông Tường Vân đại lục
Phía tây Bạch Độ không gian có tòa Bạch Linh Sơn, trên Bạch Linh Sơn sinh trưởng loại thực vật duy nhất của Bạch Độ không gian – Bạch Bách Tùng mà thiên địa linh khí ở nơi này rất dư thừa, cho dù Bạch Độ không gian bị hạ cấm chế, nơi này cũng từng được cải biến qua, được Vô Nhãn tộc xem là thánh địa, chỉ là từ khi Bạch Độ không gian bị hạ cấm chế tới nay, vẫn không có kẻ nào có thể đến gần thánh địa, chúng tôi cũng không biết Đạm Thai tộc trưởng làm sao có thể đi vào, thế nhưng có lẽ tộc trưởng đã phát hiện được điều gì, mới có thể phá vỡ được hàng rào không gian, đi đến một không gian khác.” Đạm Thai Dịch suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói.
Tử Long chau mày, suy tư về lời Đạm Thai Dịch vừa nói. Xem ra chuyện bên trong Bạch Độ không gian cũng không đơn giản như hắn suy nghĩ, người có thực lực mạnh mẽ kia đã thiết hạ cấm chế tại thánh địa Bạch Linh Sơn của Vô Nhãn tộc, nơi đó nhất định là có bí mật gì, bằng không người nọ cũng sẽ không cần làm ra điều thừa thãi như vậy, hơn nữa Đạm Thai Viên cũng từ địa phương kia thất tung, rốt cục nàng đã gặp điều gì bên trong Bạch Linh Sơn? Người của Vô Nhãn tộc cũng không phát sinh trạng huống mất đi thần trí, như vậy Đạm Thai Viên và nữu nữu nhất định là từ trong Bạch Linh Sơn đi ra mới biến thành thần trí không rõ, bên trong núi lại có thứ gì? Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Suy nghĩ cấp tốc chuyển đổi, Tử Long đăm chiêu nhìn Đạm Thai Dịch nói: “ Ta nghĩ đi thánh địa nhìn một chút, có thể chứ?”
Đạm Thai Dịch cũng không cần suy nghĩ, không chút do dự nói: “ Đương nhiên là được, ngài là thần linh của Vô Nhãn tộc, ta tin tưởng ngài sẽ không bị cấm chế của Bạch Linh Sơn ngăn trở, nếu ngài muốn đi, ta sẽ dẫn đường cho ngài, chỉ là trước tiên ngài nên nghỉ ngơi một chút, ngài từ trời giáng xuống tất cả tộc nhân đều nhìn thấy, cường giả khắp nơi nhất định sẽ đến triều bái.”
“ Cường giả khắp nơi? Này…” Trên mặt Tử Long hiện lên biểu tình nghi hoặc nói.
“ Bạch Độ không gian tuy bị thiết hạ cấm chế, nhưng có những thượng cổ cường giả dùng đại thần thông của họ bảo tồn đến nay, chỉ là thực lực của bọn họ đã toàn bộ bị phong ấn mà thôi, hơn nữa có thể cởi ra cấm chế của Bạch Độ không gian là nguyện vọng lớn nhất từ khi bọn họ chào đời tới nay, nhìn thấy ngài giáng xuống từ trên trời, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Đạm Thai Dịch nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tử Long, giải đáp cho hắn.
Thượng cổ cường giả? Cho dù bị phong ấn lực lượng mà cũng có thể sống đến bây giờ, nếu thực lực những người này đều khôi phục, không biết sẽ kinh khủng cỡ nào. Bất quá, cứ như vậy đối với Tử Long mà nói cũng là chuyện tốt, nếu như có thể giải khai cấm chế của Bạch Độ không gian, những người này vô luận như thế nào cũng là trợ lực tương đối lớn, thế lực của Cô Không thành cùng La Nhuận thành so với họ vốn không là gì, cứ như vậy nếu so với thực lực của Thiên Cơ môn cũng sẽ không kém cỏi.
Nhìn thần sắc của Đạm Thai Dịch, Tử Long gật đầu, nói: “ Tốt lắm, làm theo lời ngươi, chúng ta đợi bọn họ đến.”
Đạm Thai Dịch thấy Tử Long đồng ý, mừng rỡ nói: “ Thỉnh ngài và bằng hữu của ngài ở đây chờ một chút, ta đi ra ngoài báo tin cho các tộc nhân, bọn họ nghe xong nhất định sẽ phi thường vui vẻ, đêm nay chúng ta sẽ vì ngài cử hành yến hội hoan nghênh.” Còn chưa đợi Tử Long nói gì, Đạm Thai Dịch liền xoay người đi ra khỏi điện.
Nhìn bóng lưng Đạm Thai Dịch rời đi, Tử Long không khỏi xoay người nhìn Cổ Mặc, mở miệng nói: “ Ngươi nói ta nên làm thế nào?”
Cổ Mặc thu hồi ánh mắt, nhìn vào đôi mắt màu lam đậm của Tử Long, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười ngây thơ, không nhanh không chậm nói: “ Ngài là tộc chủ, nghĩ muốn làm như thế nào thì làm như thế, hơn nữa mặc kệ thế nào, là do Vô Nhãn tộc mở miệng cầu ngài giúp đỡ bọn họ, cho dù phá không được cấm chế, bọn họ cũng không thể trách được ngài, nếu như thật sự giúp đỡ được bọn họ, thực lực tộc nhân của họ tuyệt đối không thấp hơn đế cấp cao thủ của Tường Vân cấm địa, chuyện vẹn toàn đôi bên như thế, cớ sao mà không làm.”
Khóe miệng Tử Long hơi nhếch lên, gật đầu nhìn Cổ Mặc, Cổ Mặc đang nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, vô luận thế nào Vô Nhãn tộc nhân đều đã coi hắn như cọng cỏ cứu mạng, xem hắn như thần linh tôn sùng, huống hồ hiện tại hắn cũng không biết cấm chế Bạch Độ không gian là gì, cũng chưa chắc không thể cởi ra. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đột nhiên, bên ngoài thần điện truyền đến tiếng hoan hô rung trời, kéo dài không thôi, liên miên không ngừng, Tử Long biết đó là Đạm Thai Dịch đã nói cho bọn họ là hắn đồng ý giúp đỡ, những tiếng hoan hô làm trong lòng hắn lại sinh ra sự đồng tình với họ, hắn không biết mấy ngàn năm sinh hoạt tại địa phương cằn cỗi linh khí là chuyện đau khổ thế nào, thế nhưng hắn lại cảm giác được khát vọng có được sinh hoạt tốt đẹp, không ngờ lại cường liệt như vậy. Đây có thể từ trong thanh âm bọn họ hoan hô là có thể nghe được.
Hồi lâu qua đi, tiếng hoan hô từ từ tán đi, thân ảnh Đạm Thai Dịch lần thứ hai xuất hiện, sắc mặt hắn hồng nhuận, vừa nhìn đã biết nội tâm hắn đang vui mừng, bước chân thoăn thoắt, thế nào cũng nhìn không ra đó là một lão nhân gần đất xa trời, hắn đi tới trước người Tử Long, trong mắt tựa hồ có chút nước mắt, Tử Long nhìn ra được nội tâm của hắn lúc này rất kích động.
“ Thần linh Vô Nhãn tộc, ta..ta không cách nào dùng lời để biểu đạt tâm tình của ta, ngài không biết khi ta nói cho tộc nhân, ngài muốn giúp chúng ta hóa giải cấm chế của Bạch Độ không gian, bọn họ vui vẻ cỡ nào, thanh âm này đã lâu không có xuất hiện qua trong Bạch Độ không gian.” Đạm Thai Dịch cúi người thi lễ, thanh âm run rẩy nói.
Tử Long quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Mặc, có chút xấu hổ nói: “ Đạm tộc trưởng, ta còn chưa xác định có thể cởi ra được cấm chế của Bạch Độ không gian hay không, vạn nhất không thành công…”
“ Ngài yên tâm, nếu như không thành công, có lẽ thời cơ chưa tới, Vô Nhãn tộc cũng sẽ không trách ngài, bởi vì từ xưa lời tiên đoán đã biểu thị tầm quan trọng của ngài đối với Vô Nhãn tộc, một ngày nào đó Bạch Độ không gian sẽ nhờ ngài mà khôi phục lại như mấy ngàn năm trước, thời đại hưng thịnh nhất.” Đạm Thai Dịch mang theo vẻ tươi cười chân thành nói.
“ Đạm tộc trưởng, ngươi cứ yên tâm, nếu ta đã đáp ứng các ngươi, nhất định sẽ làm hết sức, vô luận như thế nào ta cũng phải tìm được phương pháp phá vỡ cấm chế Bạch Độ không gian, đây là lời hứa của ta.” Tử Long mang theo vẻ tự tin không gì sánh được, kiên định nói.
Đạm Thai Dịch kích động nói không nên lời, thân thể run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ kính trọng.
Bạch Độ không gian vốn không chút gió, từ các phương hướng có mấy bóng người dùng tốc độ cực nhanh hướng thần điện chạy đi. Tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng không hề có chút tiếng động, hình ảnh thật quỷ dị.
Tại một lối rẽ, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt dừng lại, là hai người thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, cũng là tóc bạc mắt đỏ, thế nhưng khác với những tộc nhân khác, trong mắt bọn họ lại có đến ba con ngươi, thân mặc trường bào màu trắng, y phục đều thêu một con mắt to.
Hai người nhìn nhau cười, một người mở miệng nói: “ Lão già, nghĩ không ra ngươi nhanh như vậy đã chạy đến, chúng ta đã có hơn hai ngàn năm không gặp mặt, không biết thực lực của ngươi có tăng trưởng hay không.”
“ Tiểu ngũ, ngươi cũng vậy thôi, thần linh đã giáng xuống, đây là chuyện mà chúng ta đã đợi mấy ngàn năm, làm sao không gấp, linh khí cằn cỗi, làm chúng ta vẫn luôn dừng lại tại giai đoạn tam đồng, nếu không mở được cấm chế không gian, vô luận thế nào cũng không cách đề thăng.” Đạm Thai Nhai sờ sờ mũi trầm giọng nói.
“ Đúng vậy, nhớ năm xưa, Đạm Thai Ngũ ta đạt được giai đoạn ngũ đồng, xé rách hàng rào không gian, ngao du giữa các không gian, lúc đó tiêu dao thế nào, tự tại ra sao, chỉ là sau khi năng lượng bị phong ấn, loại cảm giác bị mất đi lực lượng, thực sự là sống không bằng chết, ngay hôm nay rốt cục đã tới thời khắc trong lời tiên đoán, ta nghĩ mấy lão già kia cũng đã hướng thần điện xuất phát.” Đạm Thai Ngũ nhớ tới chuyện cũ, có chút trầm thấp nói.
“ Chúng ta đều đồng dạng có cảm giác này, thực lực người kia thật đáng sợ, hôm nay nhớ tới làm trong lòng thật sợ hãi, nhưng thời đại kia sắp qua, chúng ta sẽ báo thù này, được rồi, chúng ta mau đi đi, ta thật muốn trông thấy thần linh trong truyền thuyết rốt cục có hình dạng gì.” Đạm Thai Nhai tươi cười, theo thói quen sờ mũi, nhìn Đạm Thai Ngũ nói.
Đạm Thai Ngũ gật đầu, lập tức thân hình hai người hóa thành hai đạo thân ảnh, tiêu thất tại chỗ, hai luồng điểm trắng nhanh chóng hướng tới thần điện.
Dưới sự an bày của Đạm Thai Dịch, Tử Long và Cổ Mặc đi tới phòng khách riêng của thần điện, phòng khách riêng rất lớn, chừng mấy trăm thước vuông, nhưng chỉ có độ rộng chừng phân nửa thần điện, mà một nửa còn lại, là phòng ngủ, ở giữa phòng khách riêng đặt một chiếc bàn, trên bàn bày thực vật thật phong phú, nhưng quái dị chính là màu sắc đều là màu trắng.
Bên trong Bạch Độ không gian không còn màu sắc gì khác, vô luận động vật hay thực vật, toàn bộ đều màu trắng, cho dù là máu của động vật cũng thế, chỉ có máu của tộc nhân vẫn giống người bình thường, đỏ tươi, vì vậy lại làm Bạch Độ không gian càng có thêm một màu sắc tiên diễm.
Nhìn thực vật thuần màu trắng trên bàn, Cổ Mặc lại không có chút hứng thú, làm hình dáng thương cảm nhìn Tử Long, Tử Long biết là hắn muốn được ăn thực vật mình mang theo. Nhìn hắn cười cười, Tử Long lấy ra một đống thức ăn đủ màu sắc dưới ánh mắt kinh ngạc của Đạm Thai Dịch, chất đống ngay trước người Cổ Mặc.
Tuy Đạm Thai Dịch cảm thấy kinh ngạc với không gian giới chỉ, nhưng xuất phát từ lòng tôn kính đối với Tử Long nên cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên. Trong lòng hắn lại càng thêm tự tin đối với việc giải trừ cấm chế. Thực vật Tử Long lấy ra tạo cho hắn cảm giác mới mẻ, làm cho hắn có cảm giác muốn thưởng thức qua một lần.
Tử Long nếm thử thực vật màu trắng trên bàn, cũng chỉ là nhàn nhạt, không mùi vị, nhìn Đạm Thai Dịch thèm thuồng Tử Long bèn kêu hắn cùng ngồi xuống thưởng thức, hắn thoái thác một trận nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Tử Long. Khi hắn bỏ một miếng rau màu xanh vào miệng, chợt ngây dại, nước mắt chậm rãi chảy xuống, khiến cho Tử Long cùng Cổ Mặc kỳ lạ khó hiểu nhìn hắn, không biết xảy ra chuyện gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.