Ám Sư Thần Thoại

Quyển 7 - Chương 2: NGỰ THÚ TỘC KHÓ KHĂN

Ẩn Nặc Trần Hiêu

22/04/2013

Trở lại hậu điện, Hồ Dương và Lưu Ích Manh đang ngồi bên cạnh Đạm Thai Viên, Đạm Thai Viên vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại…Nàng lẳng lặng nằm nơi đó, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, tựa như một tiểu động vật bị thương, làm cho người ta đau lòng thương tiếc.

Trong lòng Tử Long yên lặng nhủ thầm, nhất định phải giúp nàng khang phục lại, biến trở thành Đạm Thai Viên từng làm cả ba tập đoàn thâu, đạo, thưởng phải đau đầu.

Hồ Dương và Lưu Ích Manh thấy Tử Long trở lại, đều đứng lên, sắc mặt trầm trọng nhìn hắn.

Tử Long tránh ánh mắt hai nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác tự trách, là hắn sơ hở làm cho bằng hữu thụ thương, làm họ bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm. Phát sinh ra chuyện như vậy, xét đến cùng là bởi vì mình không có thực lực cùng thế lực cường đại. Địch nhân của hắn không hề e ngại hắn, vì thế bằng hữu của hắn cũng không được an toàn. Lúc này, Tử Long đột nhiên cảm thấy khát vọng lực lượng mà hắn vốn chưa từng quan tâm bao giờ, lực lượng làm cho người ta phải kính nể.

Chính vì sự tự trách này, vì thế không lâu sau Cô Không thành trở thành thế lực cường đại nhất trên đại lục, vô luận là Thiên Cơ môn hay bất cứ đế quốc nào, cũng không thể lay động địa vị chí tôn của nó. Chỉ là hiện tại Tử Long còn chưa biết, một sự suy nghĩ của hắn, đã cải biến toàn bộ cách cục thế lực của đại lục… Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nhìn thần sắc lo lắng của Hồ Dương và Lưu Ích Manh, Tử Long cười nói: “ Các ngươi yên tâm đi, Hỏa gia chủ đã tìm được biện pháp cứu trị cho Đạm Thai Viên, tối nay ta sẽ đi làm việc, hai người ở lại chiếu cố nàng, chính yếu chính là đừng cho nàng nản lòng, nói nàng chờ ta trở về.” Đối với trạng huống hiện tại của Đạm Thai Viên, Tử Long có chút lo lắng, đó không phải lo lắng thương thế của nàng, mà là lo lắng khi nàng tỉnh lại không chịu nổi tình trạng bất động hiện tại của mình, vậy phải làm sao? Chỉ hi vọng nàng đợi được mình trở về.

Hồ Dương và Lưu Ích Manh không hẹn mà cùng gật đầu, Tử Long nhìn Lưu Ích Manh, chậm rãi nói: “ Thời gian không còn nhiều lắm, ta nghĩ ngươi giúp ta bói toán một chút vị trí đại khái của Dương Hán Sâm, muốn trị liệu Đạm Thai Viên, không thể thiếu muội muội của hắn.”

Lưu Ích Manh nhìn đôi mắt màu lam đậm của Tử Long, ôn nhu nói: “ Ân, ngươi yên tâm đi, lúc đi trên đường đến Cô Không thành, ta có lưu lại một tia dấu vết của hắn, rất dễ tìm được hắn thôi.” Nói xong liền mang theo Tử Long đi tới một chiếc bàn tròn bằng gỗ trong phòng ngủ.

Trên bàn tròn đặt một quả thủy tinh cầu dùng vải đỏ che đậy, Lưu Ích Manh nhẹ vạch vải đỏ, lộ ra một viên thủy tinh cầu màu lam nhạt, nàng chậm rãi đặt hai tay lên thủy tinh cầu, nhắm mắt lại, tinh thần lực hướng thủy tinh cầu tìm kiếm…

Chỉ chốc lát, Lưu Ích Manh chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện ra một tia uể oải: “ Xin lỗi, không tìm được vị trí cụ thể của hắn, lực lượng tinh thần của hắn ở bên trong Bất Chu sơn của Khải Minh đế quốc, bị lực lượng nào đó che giấu, lực lượng tinh thần của ta không vào được. Hắn hẳn đang ở nơi đó.”

Tử Long gật đầu, nói: “ Biết bao nhiêu đó cũng đủ rồi, hiện tại ta liền xuất phát, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Hỏa gia chủ sẽ bảo chứng sự an toàn của các ngươi, ngàn vạn lần không nên rời khỏi đây nửa bước, Thiên Cơ môn sẽ không từ bỏ ý đồ.” Xoay người lại hắn nhìn Hồ Dương nói tiếp: “ Ta biết ngươi muốn theo ta, nhưng ngươi cứ lưu lại đi, lần này địa phương ta đến rất thần bí, những người lạ vốn không được vào, huống hồ ngươi ở lại chỗ này cũng có thể tu luyện hỏa tinh hoa khống tố thuật, Hỏa gia rất tinh thông về phương diện này.”

Nguy cơ luôn luôn xoay quanh Tử Long, hắn cũng không dám mang theo bọn họ đi mạo hiểm, Hỏa gia là một địa phương có thể làm hắn yên tâm, hắn rời đi cũng không phải lo chuyện về sau.

Hồ Dương vốn định năn nỉ xin theo Tử Long, nhưng thấy vẻ kiên trì trong ánh mắt của hắn, chỉ có thể thỏa hiệp: “ Chủ nhân yên tâm, ta sẽ chiếu cố hai vị tiểu thư, thỉnh ngài nhất định phải bảo trọng nhiều hơn, đi sớm về sớm.”

Tử Long lại nhìn Đạm Thai Viên nằm trên giường, cùng Hồ Dương và Lưu Ích Manh đang lưu luyến không rời, cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người đi ra ngoài, tiếng thổn thức truyền đến từ sau lưng hắn, làm bước chân Tử Long thoáng khựng lại, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, sợ mình phải thay đổi chủ ý, nghĩ đến đường đi gian nan phía trước, liền khua chân bước nhanh rời khỏi địa phương tràn ngập nỗi buồn ly biệt.

Lúc này, một vầng trăng rằm treo cao giữa trời, tinh quang lóng lánh, gió nhẹ thổi qua, phất lên một lớp bụi bặm trên mặt đất, thân ảnh Tử Long lướt nhẹ qua trong gió.

Lại một lần nữa đi tới chính điện, Hỏa Chính Thiên đang ngồi nơi đó chờ đợi hắn, hai tay cầm một bình ngọc màu trắng, có vẻ thập phần cẩn thận. Thấy Tử Long đi đến, đứng dậy mỉm cười nói: “ Ngọc Long tiên sinh, đây là noãn ngọc bình ta chuẩn bị cho ngài, bất luận là dịch thể gì, đặt vào trong đây cũng không xói mòn, hơn nữa ta đã chuẩn bị Phong Năng xa và đồ vật đầy đủ cho ngài rồi.”

Tử Long thấy Hỏa Chính Thiên đã chuẩn bị đầy đủ cho hắn, trong lòng cảm kích nói: “ Thực sự quá cảm tạ, nếu như vậy ta sẽ lập tức xuất phát. Còn một việc thỉnh gia chủ hỗ trợ, ta mong ngài dạy cho Hồ Dương một ít kỹ xảo của hỏa tinh hoa khống tố thuật, không biết có được không?”

“ Đương nhiên không thành vấn đề, bản ghi chép của tổ tông mà ngài còn mang về tới, ta làm sao tiếc rẻ chút công pháp này.” Hỏa Chính Thiên hào sảng cười nói.

Tử Long lại tạ ơn Hỏa Chính Thiên, tiếp nhận hai noãn ngọc bình, bỏ vào trong không gian giới chỉ, hai người đi ra khỏi Hỏa gia đại viện, trong tiếng chúc phúc của Hỏa Chính Thiên, Tử Long điều khiển Phong Năng xa hướng bắc phương tuyết nguyên xuất phát. Bởi vì Không Gian thành không cho phép người ngoài tiến vào, hắn không thể mang theo Ngả Tuyết cùng đi. Vì vậy hắn muốn đi lấy nước mắt phượng hoàng trước mới đi tìm hai người còn lại. Vì thế phương bắc tuyết nguyên trở thành trạm đầu tiên hắn đến.

Tử Long lấy ra mặt nạ thánh vương, mang lên mặt. Vuốt mặt nạ, khóe miệng Tử Long chợt mỉm cười, xem ra từ sau khi từ Không Gian thành đi ra, phải sử dụng công năng biến hình duy nhất của mặt nạ rồi, bằng không với gương mặt thật hiện tại xuất hiện trên thế nhân, khẳng định sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.

Tử Long vẫn luôn đề phòng khi ngồi trong Phong Năng xa, theo hắn biết, Thiên Cơ môn nhất định sẽ nhận được tin tức hắn rời khỏi Hỏa gia, rất có khả năng ở trên đường bố trí người mai phục. Quả nhiên, qua một ngày đêm, ở trong một khu rừng rậm rạp, có ba người ngăn cản lối đi của hắn, ba người đều mặc y phục màu đen dạ hành, toàn thân bao vây kín đáo, chỉ lộ ra đôi mắt lóe lên hàn mang.

Tử Long bước xuống Phong Năng xa, lập tức thu vào trong không gian giới chỉ. Còn vài ngày đi đường, hắn không muốn Phong Năng xa bị phá hư, hắn không ngại đi bộ, hắn biết cử động này của mình càng dễ khiến cho ba người kia chú ý, nhưng hắn cũng không dự định cho họ còn sống mà rời đi.



Thấy Phong Năng xa tiêu thất trong nháy mắt, ba hắc y nhân vô cùng sửng sốt, khó tin nhìn Tử Long. Nhưng những người này rõ ràng đã được huấn luyện kỹ càng, rất nhanh liền khôi phục lại, trong giây lát ba người cùng nhảy lên, xuất ra đoản đao lóe lam quang hướng Tử Long đánh tới. Tử Long than nhẹ một tiếng, sát khí tỏa ra, Nguyên Huyễn Thứ trong nháy mắt xuất hiện trước người, đánh tới.

Ba hắc y nhân trên không trung khựng lại, động tác cũng dừng lại, nhưng còn chưa chờ bọn hắn rơi xuống đất, Nguyên Huyễn Thứ đã xuyên thấu thân thể ba người, nhất thời ba đạo máu tươi phun ra “ oanh…” một tiếng, té trên mặt đất, ngưng hẳn hô hấp.

Tử Long nhẹ nhàng phất tay, hỏa nguyên linh bay ra, thiêu thi thể ba người thành tro tàn, theo gió bay đi, hắn lấy ra Phong Năng xa, tiếp tục chạy về hướng bắc. Lúc này hắn đã xác định, bọn họ là người của Thiên Cơ môn phái tới. Nhưng thực lực của bọn họ đúng là yếu một chút, bằng không Tử Long cũng không thể giết chết được trong nháy mắt. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết lần này Thiên Cơ môn đã bị giáo huấn, con đường kế tiếp khả năng sẽ không còn thuận lợi như thế.

Hơn mười ngày trôi qua, Tử Long đã đứng ngay sát biên giới phương bắc tuyết nguyên, làm hắn ngạc nhiên chính là đoạn đường vừa qua cũng không hề có thêm trở ngại gì nữa. Điều này làm cho hắn có chút không rõ ý tứ của Thiên Cơ môn, nếu đã phái người tới giết hắn, vì sao không tiếp tục, hay là bọn họ lại có âm mưu gì khác? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Cũng không nghĩ nhiều, Tử Long ngồi Phong Năng xa tiếp tục đi tới, ở cánh đồng tuyết bôn ba thêm mấy ngày, Tử Long rốt cục nhìn thấy đại điện từng cùng Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết đi tới, bởi vì hắn có hiểu biết về trận pháp, Tử Long cũng không gặp phải nhiều trắc trở giống như lần trước, rất nhẹ nhàng đã đi tới địa phương đặt truyền tống trận.

Lần thứ hai nhìn thấy truyền tống trận, một màn chuyện cũ nhảy lên trong lòng Tử Long.

Ngả Tuyết nhẹ nhàng cầm tay hắn, mang theo khí tức ấm áp, nhẹ giọng nói: “ Ngươi không phải là một người bình thường, chúng ta luôn có niềm tin với ngươi, nhớ kỹ trở về, ở trên Tường Vân đại lục, còn có bằng hữu rất tốt đang đợi ngươi trở về.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hoa Nạp Đức mỉm cười nói với hắn: “ Lão đại, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho Ngả Tuyết, ngươi phải nhanh trở về, ta còn muốn chờ ngươi cùng uống rượu!”

Tử Long cười khổ, xua đi phiền muộn trong lòng, đi tới trước truyền tống trận, tinh thần lực truyền vào khởi động trận pháp, quang mang chói mắt, hắn cảm giác không gian bốn phía chậm rãi vặn vẹo, xoay tròn, chậm rãi, thân thể cũng theo không gian vặn vẹo, xoay tròn biến hóa, từ từ càng ngày càng mãnh liệt, cảnh vật bốn phía chợt mơ hồ lên, chỉ còn những điểm ánh sao không ngừng bay qua bên người, đột nhiên thiên địa tinh hoa bên ngoài không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn không gian tinh hoa cuồng bạo phiêu tán nơi không gian hư vô này.

Rất nhanh, trước mắt Tử Long chợt lóe ánh sáng, hắn đã đi tới Không Gian thành, bãi cỏ xanh mướt mềm mại trong gió, đủ loại tiểu động vật đang chạy nhảy chơi đùa. Không Gian thành hiển lộ một cỗ khí phách uy nghiêm mà tang thương đang sừng sững cách đó không xa.

“ Thế nào? Đệ đệ còn chưa khôi phục lại sao? Thoạt nhìn có vẻ choáng váng thật nghiêm trọng nha!” Lần đầu tiên đến đây, Lặc Nhĩ từng dùng lời này trêu chọc hắn, tiếng vọng xưa kia lại trở lại trong lòng…

Hít sâu một ngụm không khí thanh tân, vươn vai thư giãn thân thể mỏi mệt sau khi truyền tống, Tử Long cất bước hướng Không Gian thành đi nhanh đến. Chỉ chốc lát, hắn đi tới bên ngoài Không Gian thành, theo phong tinh hoa sinh động, cánh cửa hình vòm cao hơn mười thước cũng chậm rãi mở ra, một thân ảnh màu trắng vọt ra thật nhanh, như chim sơn ca nhẹ nhàng bay lên, mạnh mẽ nhào vào lòng ngực củ hắn, ôm chặt lấy hắn.

Tử Long cúi đầu nhìn xuống, người này chính là Lặc Nhĩ mà hắn đang muốn gặp. Lúc này nàng cũng không mang mặt nạ thánh nữ, cũng có thể cho Tử Long nhìn thấy rõ vẻ ủ rũ trên mặt của nàng. Không chỉ có như vậy, cảm giác trong tay truyền đến, nói cho hắn biết mấy tháng nay Lặc Nhĩ đã gầy hơn rất nhiều, làm Tử Long bất giác cũng thấy xót xa, không đành lòng đẩy nàng ra khỏi người mình. Chỉ là thân thể của nàng mặc dù gầy đi, nhưng cảm giác đầy đặn trước ngực làm Tử Long dấy lên một tia cảm giác khác thường, không khỏi có chút xấu hổ. May là hắn đang mang mặt nạ thánh vương, bằng không nhất định sẽ làm cho người ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

Một lúc lâu, Lặc Nhĩ rốt cục buông hắn ra, nhìn mái tóc màu đỏ của hắn, còn có đôi mắt màu lam, nụ cười quen thuộc lại nổi lên, thanh âm như tiếng trời truyền đến: “ Tử Long, sao ngươi lại trở về, vừa nhìn thấy thân ảnh của ngươi trong ánh tượng thì ta còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, có thể gặp lại ngươi ta vô cùng cao hứng.”

Dáng tươi cười của Lặc Nhĩ luôn làm cho Tử Long có cảm giác thập phần dễ dàng, tâm tình nhất thời rất tốt, trong nháy mắt quét đi sự buồn bực, mỉm cười nói: “ Một lời khó nói hết, trải qua rất nhiều chuyện rồi, còn ngươi? Chuyện ở đây đã giải quyết xong chưa?”

“ Hoàn hảo, nhưng ta phải ở lại tọa trấn, vậy lần này ngươi về làm gì, không phải là do nhớ ta đó chứ.” Lặc Nhĩ mỉm cười mang theo vẻ chờ mong. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Ách, đương nhiên là nhớ ngươi mới về, nhưng cũng có chút sự tình muốn mời ngươi giúp đỡ.” Tử Long thấy hình dạng của nàng, đành phải đem nàng đặt lên vị trí thứ nhất.

Nghe Tử Long nói như thế, Lặc Nhĩ giả vờ tức giận, bĩu môi nói: “ Hừ, đã biết ngươi không phải vì ta mà trở về, không giúp.”

Tử Long nhất thời nghẹn lời, Lặc Nhĩ nhìn thấy thần sắc bất an của hắn, nhất thời mỉm cười ngọt ngào: “ Đệ đệ ngốc, ta nói giỡn với ngươi thôi, mặc kệ ngươi vì sao trở về, chỉ cần cho ta gặp ngươi là tốt rồi, ngươi cứ ngốc nghếch như vậy.”

Tử Long bất đắc dĩ, nhưng nhìn hình dạng hài lòng của Lặc Nhĩ, hắn cảm thấy thật ấm áp, cho dù bị nàng nói mình ngu ngốc cũng đành chịu. Lặc Nhĩ lôi kéo hắn đi vào trong đại điện, vừa đi vừa nói chuyện: “ Mau vào đi, Lặc Cầm nhìn thấy ngươi sẽ cao hứng lắm, chúng ta nhanh đi tìm nàng.” Trong lòng Tử Long thầm nói, tiểu nha đầu kia nhìn thấy hắn không biết lại nghĩ ra chuyện gì nữa.

Nhìn khắp bốn phía, cũng không khác gì trước đây, nhưng hắn có cảm giác bên trong Không Gian thành có điều gì khang khác, đó là một loại cảm giác là lạ, làm trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an.

Lặc Nhĩ mang theo Tử Long trực tiếp đi qua đại điện, đi qua tiểu truyền tống trận đi tới phía trước cửa phòng của Lặc Cầm. Lặc Nhĩ nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm của Lặc Cầm. Chậm rãi đẩy ra cửa phòng, hai người đi vào, chỉ thấy Lặc Cầm đang ngồi trên sô pha đang giơ hai chân lên, đầu nàng đang lắc lư nhìn quái điểu bên ngoài cửa sổ, hình dạng cực kỳ khả ái.

“ Lặc Cầm, ngươi xem hắn là ai?” Lặc Nhĩ cười nói.



Lặc Cầm vừa quay đầu vừa nói: “ Lặc Nhĩ tỷ, ngươi mang ai đến vậy, để ta xem...” Khi nàng nhìn thấy mặt nạ thánh vương quen thuộc, nhất thời ngây ngẩn cả người, có chút khó tin nói: “ Ai nha, không phải nằm mơ, ngươi thật là Tử Long ca ca? Lặc Nhĩ, không phải ngươi quá nhớ Tử Long ca ca, nên tìm người thay thế a.”

“ Lặc Cầm, hắn không phải là Tử Long đó sao? Lẽ nào ngươi cho rằng còn có ai có thể mang được mặt nạ thánh vương?” Lặc Nhĩ cười nói.

“ A, thật là Tử Long ca ca, ngươi đã trở về, có phải nhớ ta không, a a...” Nghe Lặc Nhĩ nói nàng liền phản ứng, từ sô pha nhảy dựng lên, nhìn Tử Long cười nói.

Không hổ là tỷ muội, nói chuyện cũng giống nhau, tâm tình Tử Long không sai, liền đùa: “ Đương nhiên rồi, không nhớ các ngươi sao lại về chứ? Thế nào, không chào đón ta sao? Hay không hi vọng nhìn thấy ta.”

Lặc Cầm nhảy lên mặt đất, lôi kéo Tử Long ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “ Đương nhiên là không phải, ngươi có thể trở về thật sự là quá tốt, mấy tháng nay chúng ta đều nhớ ngươi, thực sự muốn đi ra ngoài với ngươi, ở chỗ này buồn chán muốn chết.”

Vừa nói vừa kéo tóc Tử Long nói: “ Mái tóc của ngươi sao lại như vậy, thực sự là khó coi, nhưng đôi mắt màu lam kia rất đẹp, mau nói cho ta biết sao lại biến đổi được, ta cũng muốn có.”

Tử Long mỉm cười, nói: “ Ngươi muốn biến ta cũng không có biện pháp, trừ phi ngươi để cho hỏa diễm thiêu vài ngày, nhìn xem có thể biến hay không.”

Lặc Cầm nhíu chiếc mũi nhỏ khả ái: “ Hừ, không nói thì thôi, ta còn thấy lạ sao, được rồi, Lặc Nhĩ tỷ, chuyện sau núi đã giải quyết chưa?”

Lặc Nhĩ nghe nàng hỏi, sắc mặt nhất thời hiện ra vẻ buồn bã, thở dài trầm giọng nói: “ Còn chưa, không có biện pháp gì, cho dù là Băng Phượng cũng không thể hàng phục nó.”

Tử Long nghi hoặc nhìn hai người, thấy sắc mặt Lặc Nhĩ, nhất định là gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hàng phục? Chẳng lẽ xuất hiện dị thú...Thế nhưng Ngự Thú tộc trời sinh có năng lực hàng phục ngự thú, vốn không thể xuất hiện loại thú nào không thể hàng phục, vậy nó là gì? Cắt đứt lời nói của hai người, hỏi: “ Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Lặc Nhĩ nhìn chăm chú vào hai mắt Tử Long, cười khổ trầm giọng nói: “ Lúc ta trở về, lấy thân phận thánh nữ bình phục nội loạn. Mấy ngày nay coi như thuận lợi, ngoại trừ mọi chuyện đều do ta xử lý, trên cơ bản không phát sinh ra chuyện gì. Nhưng một tháng trước, năm vị trưởng lão đột nhiên tìm được cách phá giải mê huyễn trận pháp phía sau núi, vốn là một tin tức tốt, thế nhưng khi trận pháp bị phá giải, xảy ra chuyện tình kỳ quái. Những loài thú chỉ cần tiếp cận vào sau núi liền phát cuồng, gặp người liền bị công kích mà không thể khống chế. Chúng ta có rất nhiều tộc nhân vì vậy mà bị thương, đến bây giờ cũng không tìm được nguyên nhân.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Bên trong mê huyễn trận pháp có gì, hơn nữa sự tình vì sao lại biến thành như vậy, Tử Long khó hiểu hỏi: “ Tại sao lại như vậy, vậy các ngươi không có ai đi vào sao? Bên trong đó có vật gì?”

“ Chúng ta cũng muốn đi vào, nhưng ngươi không phải không biết, Ngự Thú tộc chúng ta mất đi năng lực ngự thú vốn không có sức chiến đấu gì đáng nói. Để cho tộc nhân không bị thương tổn, cho nên ta đã phái năm vị trưởng lão canh giữ nơi đó, phòng ngừa tộc nhân đi lầm vào trong núi, thế nhưng có thể ngăn cản người, mà không thể ngăn cản được dã thú đi vào, mỗi ngày đều có trăm ngàn dã thú bị điên cuồng nhằm phía Không Gian thành đánh tới. Ta triệu hồi phượng hoàng, cũng không thể giúp dã thú an tĩnh lại, nếu như còn không nghĩ được biện pháp giải quyết, ta đành tự mình vào núi một chuyến, nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.”

Thảo nào Lặc Nhĩ lại tiều tụy như thế, Tử Long khẽ cười nói: “ Hiện tại không phải có ta sao? Thế nào để ngươi đi mạo hiểm, ta đi xem thử, xem coi là thứ gì đang tác quái.”

Nghe hắn muốn đi vào núi, Lặc Nhĩ không khỏi khẩn trương: “ Vậy sao được, quá nguy hiểm, thực lực của ngươi không bằng ta, thế nào để ngươi đi, bỏ đi, đừng cậy mạnh.”

“ Đúng vậy, Tử Long ca, mãnh thú rất lợi hại, nếu như không cẩn thận làm ngươi bị thương thì sao? Như vậy chúng ta sẽ đau lòng lắm.” Lặc Cầm cũng nói.

Tử Long biết, chỉ có người chân chính quan tâm hắn mới sốt ruột như vậy, nhìn hai người hắn khẽ cười: “ Các ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì, huống hồ cho dù hiện tại ngươi triệu hồi ra băng phượng, cũng không nhất định có thể đánh bại ta.” Để cho hai người tin tưởng thực lực của hắn, Tử Long đứng lên, vận chuyển nguyên linh phát ra khí thế thật cường đại.

Trong tích tắc, cả hai nàng đều cảm thấy như có ngọn núi lớn đè ép lên người, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Khí thế Tử Long vừa lóe liền thu, hai nàng thở hổn hển, khó tin nhìn Tử Long, thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ mới mấy tháng, thực lực của hắn lại trở nên cường hãn như vậy.

Lặc Nhĩ nhẹ vỗ ngực, bình phục nội tâm xao động, chậm rãi nói: “ Đệ đệ, mấy tháng nay rốt cục ngươi đã xảy ra chuyện gì, thế nào lại trở nên lợi hại như vậy, chỉ phát sinh khí thế suýt làm cho ta chịu không nổi.” Lúc này nàng tin tưởng vì sao Tử Long lại tự tin như vậy, có thực lực như thế chống đỡ, địa phương nguy hiểm nào cũng có thể xông vào.

Vài lần trải qua nguy hiểm cũng không có hồi ức gì thú vị, Tử Long không muốn nhiều lời, ngượng ngùng nở nụ cười nói: “ Cũng không có cái gì, chỉ là có mấy lần kỳ ngộ mà thôi, hơn nữa hình dạng của ta cũng do lúc công lực ta đề thăng mà cải biến, kỳ thực ta cũng không muốn mình biến thành thế này, thoạt nhìn thật là quá chói mắt.”

“ Vài lần kỳ ngộ? Chỉ vậy thôi? Hừ, thật không nghĩ ngươi lại may mắn như vậy, sao ta không gặp phải loại kỳ ngộ này chứ?” Lặc Cầm cũng khôi phục lại thần sắc, bĩu môi nhìn Tử Long nói.

Tử Long xấu hổ cười, cũng không nói gì, để cho hai nàng trêu chọc. Các nàng không hề biết những năng lực này đều là do hắn giãy dụa trở về từ lằn ranh sinh tử, hung hiểm trong đó, có thể chỉ có hắn tự biết mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Sư Thần Thoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook